Sa Vào
-
Chương 30: Tiểu Thích về nước
Thích Du với cô của cậu, Thích Tầm Hoa, về trước năm mới một ngày, Thích Tầm Chương đến sớm trước một tiếng, dẫn Dụ Hạ ra sân bay đón.
Hôm nay Dụ Hạ mới bắt đầu nghỉ tết, kỳ nghỉ lớp 12 rất ngắn, mùng 7 đã phải học lại, còn có một đống bài tập phải làm, nhưng ít ra có thể xả hơi thoải mái một chút, Thích Tầm Chương không yên tâm để Dụ Hạ một mình ở nhà, nên dẫn cậu theo.
Ở cửa sân bay chờ một lát, bọn họ đi ra, Thích Du nhìn thấy Dụ Hạ, vô cùng phấn khởi chạy tới ôm cậu: "Hạ Hạ, tớ nhớ cậu muốn chết, cậu có nhớ tớ không?"
Dụ Hạ cười vươn tay, ôm lại cậu: "Được rồi, có buồn nôn quá không vậy."
Cậu nói xong lui về sau một bước, nhắc nhở Thích Du: "Bố cậu ở đằng kia, đừng giả bộ không nhìn thấy, tới chỗ bố cậu chào hỏi đi."
Thích Du cau mũi một cái, đi tới trước mặt Thích Tầm Chương, Thích Tầm Chương mới vừa hàn huyên với vợ chồng Thích Tầm Hoa xong, nhìn thấy con mình, ánh mắt hơi ngừng lại, giơ tay vỗ vỗ bờ vai cậu: "Cao hơn một chút rồi, không tồi."
Thích Du cười lúng túng: "Con còn mập nữa đây."
Thích Tầm Chương gật đầu: "Mập chút cũng tốt."
Dụ Hạ "hì hì" cười một tiếng, hai bố con nhà này thật thú vị.
Ánh mắt Thích Tầm Hoa rơi xuống trên người Dụ Hạ, Thích Tầm Chương giới thiệu: "Cậu ấy tên Dụ Hạ, là con một người bạn cũ của em, cũng là bạn học trước đây của Tiểu Du, gia đình cậu ấy xảy ra chút chuyện, em cho cậu ấy ở nhà em, để tiện chăm sóc."
Thích Tầm Hoa quan sát Dụ Hạ mấy lần, thần sắc nhàn nhạt, không nói gì.
Trước khi tới, Thích Tầm Chương đã giới thiệu chị anh cho Dụ Hạ, nói cô không phải người dễ sống chung, để Dụ Hạ có tâm lý chuẩn bị. Dụ Hạ cũng không để trong lòng, đằng nào cho dù người cô này không thích cậu, thì bọn họ sau này cũng không có bao nhiêu cơ hội gặp nhau.
Chú ngược lại là người dễ nói chuyện, cười híp mắt chào hỏi với Dụ Hạ: "Tôi nghe Tiểu Du nói về cậu rồi, nó nói thành tích cậu cực kỳ tốt."
"Đúng đó, Hạ Hạ cố gắng một chút là có thể thi Thanh Hoa Bắc Đại rồi."
"Đừng giúp tớ khoác lác, " Dụ Hạ vỗ cánh tay Thích Du, "Không thi nổi, cảm ơn."
"Đi thôi, " Thích Tầm Chương cắt lời nói linh tinh của bọn họ, "Xe ở bãi đậu xe, đi ra ngoài là tới."
Thích Tầm Chương cùng vợ chồng Thích Tầm Hoa đi ở phía trước, Dụ Hạ bị Thích Du kéo theo ở phía sau, nhỏ giọng nói chuyện: "Hôm đó bố tớ nói với tớ cậu ở nhà tớ, tớ còn tưởng ông ấy gạt tớ, không ngờ là thật, Hạ Hạ, nhà cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lúc trước chưa từng nghe cậu nói?"
"Không có gì, mẹ tớ bị bệnh qua đời, chú thấy tớ không có nhà để về, nên giúp tớ một chút mà thôi." Dụ Hạ thuận miệng giải thích.
Thích Du "à" một tiếng, không biết nên nói gì cho phải, Dụ Hạ cười cười: "Không sau đâu, đã qua rồi, cậu sẽ không trách tớ chiếm đoạt bố cậu, tu hú chiếm tổ chim khách chứ?"
"Nói gì vậy, cậu sớm nói với tớ, tớ cũng sẽ giúp cậu mà." Thích Du nhìn bóng lưng Thích Tầm Chương bĩu môi, "Cậu chiếm bố tớ cũng được mà, dù sao cũng đỡ hơn bố tớ ở sau lưng tìm mẹ kế cho tớ."
Dụ Hạ: "..." Thôi được rồi, cậu vẫn là nên ngậm miệng lại.
Ngồi trong xe, dọc đường đi Thích Du đều không ngừng nói chuyện mình ở nước ngoài cho Dụ Hạ, Dụ Hạ nghe câu được câu không, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Thích Tầm Chương lái xe phía trước, lúc ánh mắt Thích Tầm Chương chuyển lên gương chiếu hậu trong xe, cậu cong cong mắt với anh, Thích Tầm Chương thu hồi tầm mắt, cũng không biết là có thấy cậu không.
Về đến nhà đã chạng vạng tối, phòng khách trong nhà đã được sắp xếp, để cho vợ chồng Thích Tầm Hoa ở, Thích Tầm Chương nhìn lướt qua con mình với Dụ Hạ đang dính nhau, sau khi hơi do dự liền nhắc bọn họ: "Tối hai đứa ngủ chung một phòng đi."
"Được ạ." Thích Du hoàn toàn đồng ý, không để ý phòng mình bị Dụ Hạ chiếm chút nào, Dụ Hạ nhìn Thích Tầm Chương cười, trong ánh mắt mang theo chút giảo hoạt và chế nhạo, Thích Tầm Chương chuyển tầm mắt đi chỗ khác, chỉ coi như không thấy.
Đặt hành lý xuống, Thích Tầm Chương dẫn bọn họ tới nhà hàng gần nhà, làm tiệc tẩy trần cho mấy người mới vừa về nước.
Thích Du với Dụ Hạ ngồi hai bên trái phải của Thích Tầm Chương, đồ ăn đã chọn được đưa tới, Thích Tầm Chương cầm lấy muôi canh múc một chén canh cho Dụ Hạ, sau đó cũng giúp Thích Du múc một chén, nhắc bọn họ uống canh trước rồi hãy ăn đồ ăn.
Thích Tầm Hoa bình tĩnh nhìn Thích Tầm Chương chăm sóc hai đứa nhỏ, hỏi anh: "Lúc trước không phải nói bận lắm sao? Bạn Tiểu Du ở nhà cậu, cậu có thời gian chăm sóc à?"
Thích Tầm Chương thản nhiên nói: "Tiểu Hạ rất độc lập, hầu như không cần em quản, thành tích cậu ấy cũng rất tốt, không để người khác phải bận tâm."
"Cũng không thấy cậu nhiều bận tâm với Tiểu Du, còn chưa tốt nghiệp, đã bị cậu đuổi ra nước ngoài." Thích Tầm Hoa có chút không vui, dưới cái nhìn của cô, Thích Tầm Chương đưa đứa con trai lớp 12 của mình ra nước ngoài, lại đưa con người ta về nhà nuôi, hoàn toàn không hiểu nỗi, chẳng qua là trước mặt Dụ Hạ, chưa nói thẳng ra mà thôi.
Dụ Hạ cuối đầu chậm rãi uống canh, ý tứ của Thích Tầm Hoa cậu đương nhiên hiểu được, nhưng ở chỗ này cậu không có lập trường để nói.
Thích Tầm Chương không chút dấu vết ở dưới bàn nắm lấy tay cậu, nói: "Tiểu Du vốn muốn ra nước ngoài, đi sớm nửa năm để nó tới thích ứng một chút mà thôi, tiểu Hạ trong nhà đột nhiên xảy ra chuyện, em không thể nhìn mà không quản."
Thích Tầm Hoa còn muốn nói gì nữa, chú ở bên cạnh cười ha hả, nói với cô: "Em thật là, rõ ràng người muốn Tiểu Du qua nhất chính là em, em đã nói không yên tâm Tiểu Du ở với Tầm Chương, em phải tự mình chăm sóc mới yên tâm, Tầm Chương không phải thuận theo ý em rồi sao, đặc biệt đưa Tiểu Du qua, em lại không hài lòng."
Thích Du cũng nhanh chóng nói tiếp: "Cô, cháu ở với cô không tốt sao?"
Thích Tầm Hoa giận không chỗ phát tiết, lười không nói nữa: "Được rồi, mấy người đều nói đúng, chỉ có tôi không đúng, tôi không nói nữa."
Thích Du nghiêng đầu qua, le lưỡi với Dụ Hạ, Dụ Hạ mỉm cười lại, thái độ của Thích Tầm Hoa, cậu thật sự không để trong lòng.
Ăn cơm xong về nhà, vừa về tới Dụ Hạ đã bị Thích Du kéo vào trong phòng, đóng cửa lại, Thích Du hưng phấn ôm lấy cậu: "Hạ Hạ tớ rất vui, không ngờ về nước ngày nào cũng có thể trông thấy cậu."
Dụ Hạ xô người ra: "Đừng có động dục với tớ, đi sang một bên, cậu đừng phiền nữa, tớ còn phải giải đề, tự cậu chơi một mình đi."
Thích Du uất ức: "Tớ vừa về cậu không thể bớt giải đề một chút, trò chuyện với tớ sao?"
"Không thể, muốn nói thì lát nữa rồi nói, tớ thật sự phải làm bài tập, đêm nay ít nhất phải làm xong hai đề."
Thái độ Dụ Hạ kiên quyết, Thích Du đành phải đeo tai nghe lên, bất đắc dĩ nằm trên ghế sôpha bên cạnh chơi game, Dụ Hạ ngồi vào bàn học bài, gửi cho Thích Tầm Chương một tin: "Em muộn chút sẽ tới tìm anh."
Thích Tầm Chương đang trong phòng khách tán gẫu với vợ chồng Thích Tầm Hoa, nhìn thấy tin này, khóe môi khẽ cong lên, trong mắt xẹt qua tia cười.
Thích Tầm Hoa bất mãn với bộ dạng mất tập trung của anh, cao giọng nói: "Nói chuyện với cậu mà, cậu rốt cuộc nghĩ thế nào, chị nghĩ cậu thật sự không rảnh quản Tiểu Du, kết quả cậu đưa Tiểu Du đi xong lại đi quản con nhà người ta, thật vô lý, cũng là Tiểu Du rộng lượng không so đo với cậu, nếu tâm tư nó nhạy cảm, chắc chắn sẽ lục đục với cậu."
Thích Tầm Chương bất đắc dĩ nói: "Chị, chị cũng biết, Tiểu Du không dễ giận như vậy, nó với Dụ Hạ còn là bạn tốt, chị cần gì phải tính toán chi li giúp nó?"
"Chị lại thành tính toán chi li rồi? Cậu còn không biết xấu hổ mà nói nữa, thôi đi, nói tới nói lui thành chị uổng công làm tiểu nhân, hai bố con mấy người đều hướng về thằng nhóc đó."
Thích Tầm Chương khẽ lắc đầu: "Chị không tin em cũng nên tin Tiểu Du, Dụ Hạ thực sự là đứa trẻ tốt, nếu không Tiểu Du cũng sẽ không thích cậu ấy như vậy."
Thích Tầm Hoa không đồng tình: "Chị còn không phải sợ nó bị lừa gạt à, chị vừa nhìn thằng nhóc kia đã thấy lạ lạ rồi, ánh mắt tinh ranh cực kì, nhìn là biết kiểu người nhiều đầu óc, Tiểu Du làm bạn với nó chắc chắc sẽ bị lừa đến xoay vòng vòng."
"Được rồi, em cũng bớt tranh cãi một tí đi, " Chú khuyên nhủ, "Không phải là một đứa trẻ thôi sao, có thể tinh ranh đến đâu chứ, em quá nhạy cảm rồi."
Thích Tầm Hoa tức giận: "Anh chỉ biết hoà giải nói lời hay, anh thật sự có quan tâm tới Tiểu Du sao?"
"Em nói vậy có ý gì? Em còn có thể kêu Tầm Chương trực tiếp đuổi người ta ra ngoài à? Em nói chuyện có đạo lý chút được không?"
Hai vợ chồng nhỏ giọng cãi nhau, Thích Tầm Chương không đáp lại lời nào.
Kỳ thực Thích Tầm Hoa cũng nói không sai, Dụ Hạ thực sự khôn ranh cực kì, ngay cả anh còn bị lừa đến xoay vòng vòng, nói chi đến Thích Du.
10 giờ 30, Dụ Hạ cuối cùng cũng giải đề xong, Thích Du đã nằm trên giường ngủ, cậu vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ trở lại, lúc ngồi vào giường Thích Du dụi mắt tránh qua chỗ bên cạnh, nhỏ giọng lầu bầu: "Không ngờ tớ còn có thể ngủ được với cậu, thật là đáng giá."
Dụ Hạ tát nhẹ lên mặt cậu: "Bớt ăn nói linh tinh, ngủ cái đầu cậu."
Thích Du "Shhhh" một tiếng, cười đùa đủ rồi, ngồi dậy xếp bằng lại, nghiêm túc hỏi Dụ Hạ: "Hạ Hạ khoảng thời gian này cậu ở nhà tớ, có phát hiện bố tớ có cái gì không bình thường không?"
"Cái gì không bình thường?" Dụ Hạ giả ngu.
"Ông ấy có quen bạn gái không? Ông ấy có phải sẽ thật sự tìm mẹ kế cho tớ không? Tớ cảm thấy ông ấy hình như có chút thay đổi, nhưng lại không nói được đó là thay đổi gì."
"... Cho dù bố cậu tìm thật, cũng không không liên quan tới chuyện của cậu, chú ấy mới ba mươi mấy tuổi, chẳng lẽ nửa đời sau phải luôn ở độc thân à?"
Thích Du buồn phiền nói: "Tớ không muốn có mẹ kế."
Tớ cũng không muốn làm "mẹ" cậu đâu, Dụ Hạ lườm một cái: "Cậu đừng có mà tiêu chuẩn kép, cậu lén lút hẹn hò thì được, bố cậu muốn thoát ế sao lại không được?"
"Tớ đâu có..."
"Tớ còn chưa hỏi cậu, cậu với tên Vu Phong Dương kia thế nào rồi? Cậu ta sau đó có đi tìm cậu không?"
"Không muốn nói." Nhắc tới Vu Phong Dương, Thích Du lập tức thay đổi nét mặt, nằm xuống lấy chăn trùm lên người, một bộ dạng như đà điểu.
Dụ Hạ vươn tay chọc chọc vai cậu: "Cậu sẽ không phải còn chưa dứt được với cậu ta chứ? Không phải đã nói sẽ nói rõ ràng với cậu ta rồi sao?"
Thích Du rút vào trong chăn, rầm rì: "Cậu đừng hỏi, tớ với cậu ta không có gì để nói hết."
Được thôi, bộ dạng khó chịu này, rõ ràng đã bị cậu đoán trúng, Dụ Hạ không thèm nói nữa, chuyển lực chú ý của Thích Du qua chỗ khác cũng tốt.
12 giờ, nghe tiếng hít thở của Thích Du bên cạnh đã đều đều, Dụ Hạ mở chăn ra cẩn thận xuống giường, rón rén đi ra khỏi phòng.
Cửa phòng Thích Tầm Chương quả nhiên không khóa, cậu nhẹ nhàng xoay một cái đã mở ra, trong phòng còn bật một chiếc đèn bàn, Thích Tầm Chương đang dựa vào đầu giường đọc sách, nghe thấy tiếng động, đưa mắt nhìn sang, Dụ Hạ trở tay khoá cửa, nhảy nhào lên giường.
Hôm nay Dụ Hạ mới bắt đầu nghỉ tết, kỳ nghỉ lớp 12 rất ngắn, mùng 7 đã phải học lại, còn có một đống bài tập phải làm, nhưng ít ra có thể xả hơi thoải mái một chút, Thích Tầm Chương không yên tâm để Dụ Hạ một mình ở nhà, nên dẫn cậu theo.
Ở cửa sân bay chờ một lát, bọn họ đi ra, Thích Du nhìn thấy Dụ Hạ, vô cùng phấn khởi chạy tới ôm cậu: "Hạ Hạ, tớ nhớ cậu muốn chết, cậu có nhớ tớ không?"
Dụ Hạ cười vươn tay, ôm lại cậu: "Được rồi, có buồn nôn quá không vậy."
Cậu nói xong lui về sau một bước, nhắc nhở Thích Du: "Bố cậu ở đằng kia, đừng giả bộ không nhìn thấy, tới chỗ bố cậu chào hỏi đi."
Thích Du cau mũi một cái, đi tới trước mặt Thích Tầm Chương, Thích Tầm Chương mới vừa hàn huyên với vợ chồng Thích Tầm Hoa xong, nhìn thấy con mình, ánh mắt hơi ngừng lại, giơ tay vỗ vỗ bờ vai cậu: "Cao hơn một chút rồi, không tồi."
Thích Du cười lúng túng: "Con còn mập nữa đây."
Thích Tầm Chương gật đầu: "Mập chút cũng tốt."
Dụ Hạ "hì hì" cười một tiếng, hai bố con nhà này thật thú vị.
Ánh mắt Thích Tầm Hoa rơi xuống trên người Dụ Hạ, Thích Tầm Chương giới thiệu: "Cậu ấy tên Dụ Hạ, là con một người bạn cũ của em, cũng là bạn học trước đây của Tiểu Du, gia đình cậu ấy xảy ra chút chuyện, em cho cậu ấy ở nhà em, để tiện chăm sóc."
Thích Tầm Hoa quan sát Dụ Hạ mấy lần, thần sắc nhàn nhạt, không nói gì.
Trước khi tới, Thích Tầm Chương đã giới thiệu chị anh cho Dụ Hạ, nói cô không phải người dễ sống chung, để Dụ Hạ có tâm lý chuẩn bị. Dụ Hạ cũng không để trong lòng, đằng nào cho dù người cô này không thích cậu, thì bọn họ sau này cũng không có bao nhiêu cơ hội gặp nhau.
Chú ngược lại là người dễ nói chuyện, cười híp mắt chào hỏi với Dụ Hạ: "Tôi nghe Tiểu Du nói về cậu rồi, nó nói thành tích cậu cực kỳ tốt."
"Đúng đó, Hạ Hạ cố gắng một chút là có thể thi Thanh Hoa Bắc Đại rồi."
"Đừng giúp tớ khoác lác, " Dụ Hạ vỗ cánh tay Thích Du, "Không thi nổi, cảm ơn."
"Đi thôi, " Thích Tầm Chương cắt lời nói linh tinh của bọn họ, "Xe ở bãi đậu xe, đi ra ngoài là tới."
Thích Tầm Chương cùng vợ chồng Thích Tầm Hoa đi ở phía trước, Dụ Hạ bị Thích Du kéo theo ở phía sau, nhỏ giọng nói chuyện: "Hôm đó bố tớ nói với tớ cậu ở nhà tớ, tớ còn tưởng ông ấy gạt tớ, không ngờ là thật, Hạ Hạ, nhà cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lúc trước chưa từng nghe cậu nói?"
"Không có gì, mẹ tớ bị bệnh qua đời, chú thấy tớ không có nhà để về, nên giúp tớ một chút mà thôi." Dụ Hạ thuận miệng giải thích.
Thích Du "à" một tiếng, không biết nên nói gì cho phải, Dụ Hạ cười cười: "Không sau đâu, đã qua rồi, cậu sẽ không trách tớ chiếm đoạt bố cậu, tu hú chiếm tổ chim khách chứ?"
"Nói gì vậy, cậu sớm nói với tớ, tớ cũng sẽ giúp cậu mà." Thích Du nhìn bóng lưng Thích Tầm Chương bĩu môi, "Cậu chiếm bố tớ cũng được mà, dù sao cũng đỡ hơn bố tớ ở sau lưng tìm mẹ kế cho tớ."
Dụ Hạ: "..." Thôi được rồi, cậu vẫn là nên ngậm miệng lại.
Ngồi trong xe, dọc đường đi Thích Du đều không ngừng nói chuyện mình ở nước ngoài cho Dụ Hạ, Dụ Hạ nghe câu được câu không, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Thích Tầm Chương lái xe phía trước, lúc ánh mắt Thích Tầm Chương chuyển lên gương chiếu hậu trong xe, cậu cong cong mắt với anh, Thích Tầm Chương thu hồi tầm mắt, cũng không biết là có thấy cậu không.
Về đến nhà đã chạng vạng tối, phòng khách trong nhà đã được sắp xếp, để cho vợ chồng Thích Tầm Hoa ở, Thích Tầm Chương nhìn lướt qua con mình với Dụ Hạ đang dính nhau, sau khi hơi do dự liền nhắc bọn họ: "Tối hai đứa ngủ chung một phòng đi."
"Được ạ." Thích Du hoàn toàn đồng ý, không để ý phòng mình bị Dụ Hạ chiếm chút nào, Dụ Hạ nhìn Thích Tầm Chương cười, trong ánh mắt mang theo chút giảo hoạt và chế nhạo, Thích Tầm Chương chuyển tầm mắt đi chỗ khác, chỉ coi như không thấy.
Đặt hành lý xuống, Thích Tầm Chương dẫn bọn họ tới nhà hàng gần nhà, làm tiệc tẩy trần cho mấy người mới vừa về nước.
Thích Du với Dụ Hạ ngồi hai bên trái phải của Thích Tầm Chương, đồ ăn đã chọn được đưa tới, Thích Tầm Chương cầm lấy muôi canh múc một chén canh cho Dụ Hạ, sau đó cũng giúp Thích Du múc một chén, nhắc bọn họ uống canh trước rồi hãy ăn đồ ăn.
Thích Tầm Hoa bình tĩnh nhìn Thích Tầm Chương chăm sóc hai đứa nhỏ, hỏi anh: "Lúc trước không phải nói bận lắm sao? Bạn Tiểu Du ở nhà cậu, cậu có thời gian chăm sóc à?"
Thích Tầm Chương thản nhiên nói: "Tiểu Hạ rất độc lập, hầu như không cần em quản, thành tích cậu ấy cũng rất tốt, không để người khác phải bận tâm."
"Cũng không thấy cậu nhiều bận tâm với Tiểu Du, còn chưa tốt nghiệp, đã bị cậu đuổi ra nước ngoài." Thích Tầm Hoa có chút không vui, dưới cái nhìn của cô, Thích Tầm Chương đưa đứa con trai lớp 12 của mình ra nước ngoài, lại đưa con người ta về nhà nuôi, hoàn toàn không hiểu nỗi, chẳng qua là trước mặt Dụ Hạ, chưa nói thẳng ra mà thôi.
Dụ Hạ cuối đầu chậm rãi uống canh, ý tứ của Thích Tầm Hoa cậu đương nhiên hiểu được, nhưng ở chỗ này cậu không có lập trường để nói.
Thích Tầm Chương không chút dấu vết ở dưới bàn nắm lấy tay cậu, nói: "Tiểu Du vốn muốn ra nước ngoài, đi sớm nửa năm để nó tới thích ứng một chút mà thôi, tiểu Hạ trong nhà đột nhiên xảy ra chuyện, em không thể nhìn mà không quản."
Thích Tầm Hoa còn muốn nói gì nữa, chú ở bên cạnh cười ha hả, nói với cô: "Em thật là, rõ ràng người muốn Tiểu Du qua nhất chính là em, em đã nói không yên tâm Tiểu Du ở với Tầm Chương, em phải tự mình chăm sóc mới yên tâm, Tầm Chương không phải thuận theo ý em rồi sao, đặc biệt đưa Tiểu Du qua, em lại không hài lòng."
Thích Du cũng nhanh chóng nói tiếp: "Cô, cháu ở với cô không tốt sao?"
Thích Tầm Hoa giận không chỗ phát tiết, lười không nói nữa: "Được rồi, mấy người đều nói đúng, chỉ có tôi không đúng, tôi không nói nữa."
Thích Du nghiêng đầu qua, le lưỡi với Dụ Hạ, Dụ Hạ mỉm cười lại, thái độ của Thích Tầm Hoa, cậu thật sự không để trong lòng.
Ăn cơm xong về nhà, vừa về tới Dụ Hạ đã bị Thích Du kéo vào trong phòng, đóng cửa lại, Thích Du hưng phấn ôm lấy cậu: "Hạ Hạ tớ rất vui, không ngờ về nước ngày nào cũng có thể trông thấy cậu."
Dụ Hạ xô người ra: "Đừng có động dục với tớ, đi sang một bên, cậu đừng phiền nữa, tớ còn phải giải đề, tự cậu chơi một mình đi."
Thích Du uất ức: "Tớ vừa về cậu không thể bớt giải đề một chút, trò chuyện với tớ sao?"
"Không thể, muốn nói thì lát nữa rồi nói, tớ thật sự phải làm bài tập, đêm nay ít nhất phải làm xong hai đề."
Thái độ Dụ Hạ kiên quyết, Thích Du đành phải đeo tai nghe lên, bất đắc dĩ nằm trên ghế sôpha bên cạnh chơi game, Dụ Hạ ngồi vào bàn học bài, gửi cho Thích Tầm Chương một tin: "Em muộn chút sẽ tới tìm anh."
Thích Tầm Chương đang trong phòng khách tán gẫu với vợ chồng Thích Tầm Hoa, nhìn thấy tin này, khóe môi khẽ cong lên, trong mắt xẹt qua tia cười.
Thích Tầm Hoa bất mãn với bộ dạng mất tập trung của anh, cao giọng nói: "Nói chuyện với cậu mà, cậu rốt cuộc nghĩ thế nào, chị nghĩ cậu thật sự không rảnh quản Tiểu Du, kết quả cậu đưa Tiểu Du đi xong lại đi quản con nhà người ta, thật vô lý, cũng là Tiểu Du rộng lượng không so đo với cậu, nếu tâm tư nó nhạy cảm, chắc chắn sẽ lục đục với cậu."
Thích Tầm Chương bất đắc dĩ nói: "Chị, chị cũng biết, Tiểu Du không dễ giận như vậy, nó với Dụ Hạ còn là bạn tốt, chị cần gì phải tính toán chi li giúp nó?"
"Chị lại thành tính toán chi li rồi? Cậu còn không biết xấu hổ mà nói nữa, thôi đi, nói tới nói lui thành chị uổng công làm tiểu nhân, hai bố con mấy người đều hướng về thằng nhóc đó."
Thích Tầm Chương khẽ lắc đầu: "Chị không tin em cũng nên tin Tiểu Du, Dụ Hạ thực sự là đứa trẻ tốt, nếu không Tiểu Du cũng sẽ không thích cậu ấy như vậy."
Thích Tầm Hoa không đồng tình: "Chị còn không phải sợ nó bị lừa gạt à, chị vừa nhìn thằng nhóc kia đã thấy lạ lạ rồi, ánh mắt tinh ranh cực kì, nhìn là biết kiểu người nhiều đầu óc, Tiểu Du làm bạn với nó chắc chắc sẽ bị lừa đến xoay vòng vòng."
"Được rồi, em cũng bớt tranh cãi một tí đi, " Chú khuyên nhủ, "Không phải là một đứa trẻ thôi sao, có thể tinh ranh đến đâu chứ, em quá nhạy cảm rồi."
Thích Tầm Hoa tức giận: "Anh chỉ biết hoà giải nói lời hay, anh thật sự có quan tâm tới Tiểu Du sao?"
"Em nói vậy có ý gì? Em còn có thể kêu Tầm Chương trực tiếp đuổi người ta ra ngoài à? Em nói chuyện có đạo lý chút được không?"
Hai vợ chồng nhỏ giọng cãi nhau, Thích Tầm Chương không đáp lại lời nào.
Kỳ thực Thích Tầm Hoa cũng nói không sai, Dụ Hạ thực sự khôn ranh cực kì, ngay cả anh còn bị lừa đến xoay vòng vòng, nói chi đến Thích Du.
10 giờ 30, Dụ Hạ cuối cùng cũng giải đề xong, Thích Du đã nằm trên giường ngủ, cậu vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ trở lại, lúc ngồi vào giường Thích Du dụi mắt tránh qua chỗ bên cạnh, nhỏ giọng lầu bầu: "Không ngờ tớ còn có thể ngủ được với cậu, thật là đáng giá."
Dụ Hạ tát nhẹ lên mặt cậu: "Bớt ăn nói linh tinh, ngủ cái đầu cậu."
Thích Du "Shhhh" một tiếng, cười đùa đủ rồi, ngồi dậy xếp bằng lại, nghiêm túc hỏi Dụ Hạ: "Hạ Hạ khoảng thời gian này cậu ở nhà tớ, có phát hiện bố tớ có cái gì không bình thường không?"
"Cái gì không bình thường?" Dụ Hạ giả ngu.
"Ông ấy có quen bạn gái không? Ông ấy có phải sẽ thật sự tìm mẹ kế cho tớ không? Tớ cảm thấy ông ấy hình như có chút thay đổi, nhưng lại không nói được đó là thay đổi gì."
"... Cho dù bố cậu tìm thật, cũng không không liên quan tới chuyện của cậu, chú ấy mới ba mươi mấy tuổi, chẳng lẽ nửa đời sau phải luôn ở độc thân à?"
Thích Du buồn phiền nói: "Tớ không muốn có mẹ kế."
Tớ cũng không muốn làm "mẹ" cậu đâu, Dụ Hạ lườm một cái: "Cậu đừng có mà tiêu chuẩn kép, cậu lén lút hẹn hò thì được, bố cậu muốn thoát ế sao lại không được?"
"Tớ đâu có..."
"Tớ còn chưa hỏi cậu, cậu với tên Vu Phong Dương kia thế nào rồi? Cậu ta sau đó có đi tìm cậu không?"
"Không muốn nói." Nhắc tới Vu Phong Dương, Thích Du lập tức thay đổi nét mặt, nằm xuống lấy chăn trùm lên người, một bộ dạng như đà điểu.
Dụ Hạ vươn tay chọc chọc vai cậu: "Cậu sẽ không phải còn chưa dứt được với cậu ta chứ? Không phải đã nói sẽ nói rõ ràng với cậu ta rồi sao?"
Thích Du rút vào trong chăn, rầm rì: "Cậu đừng hỏi, tớ với cậu ta không có gì để nói hết."
Được thôi, bộ dạng khó chịu này, rõ ràng đã bị cậu đoán trúng, Dụ Hạ không thèm nói nữa, chuyển lực chú ý của Thích Du qua chỗ khác cũng tốt.
12 giờ, nghe tiếng hít thở của Thích Du bên cạnh đã đều đều, Dụ Hạ mở chăn ra cẩn thận xuống giường, rón rén đi ra khỏi phòng.
Cửa phòng Thích Tầm Chương quả nhiên không khóa, cậu nhẹ nhàng xoay một cái đã mở ra, trong phòng còn bật một chiếc đèn bàn, Thích Tầm Chương đang dựa vào đầu giường đọc sách, nghe thấy tiếng động, đưa mắt nhìn sang, Dụ Hạ trở tay khoá cửa, nhảy nhào lên giường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook