Người một nhà vây cùng một chỗ ăn bữa cơm đoàn viên.

Cố Hoài Lễ nhìn hai đôi tình nhân, cảm khái cười: “Rốt cuộc cũng viên mãn rồi.”

“Đều đã hạnh phúc, đây mới là quan trọng.” Chu Cầm nhợt nhạt cười.

“Tranh thủ sang năm có cháu cho bà ôm ấp.” Bà nội Cố nói.

“Bà nội!”

“Bà nội!”

Giai Tuệ và Tiếu Nhiễm cùng thẹn thùng kháng nghị.

“Không ép các cháu.” Cố bà nội quay đầu nhìn cháu trai: “Tiểu Mạc, cháu tính khi nào thì cho nha đầu Nhiễm một cái hôn lễ?”

“Mùa đông.” Cố Mạc cầm tay Tiếu Nhiễm, thâm tình nhìn cô nói: “Năm trước ngày này là ngày con và cô ấy lĩnh chứng. cho nên cháu nghĩ muốn bố trí hôn lễ vào ngày đó. Cháu muốn Tiếu Nhiễm hưởng trọn một năm hạnh phúc.”

Tiếu Nhiễm cảm động nhào vào trong lòng Cố Mạc: “Anh còn nhớ sao?”

“Đương nhiên.” Cố Mạc cười nắm chặt tay Tiếu Nhiễm: “Cùng với em, từng chút một anh đều nhớ trong lòng. Không dám quên.”

“Gioongs như em.” Tiếu Nhiễm hì hì cười một tiếng.

“Là sợ anh yêu em không đủ.” Cố Mạc đặt một tay lên tay cô, thâm tình thông báo.

Tiếu Nhiễm cảm động rơi lệ.

Sau khi cô hai bàn tay trắng, Cố Mạc lại tạo ra một tòa thành tên là tình yêu cho cô.

“Hôm nay cũng không được khóc.” Cố Hoài Lễ cười nói: “Đều phải vô cùng cao hứng.” Tiếu Nhiễm gật đầu.

“Cố Nhiên, hôm đó anh đã định xuống, có phải cháu cũng nên bày tỏ chân thành không?” Bà nội Cố ha ha cười hỏi.

“Anh của cháu kết hôn xong rồi đi. Cuối cùng anh cháu cũng không thể đoạt phong quang của anh ấy.” Cố Nhiên trêu tức trả lời.

“Vậy thì mùa hè sang năm.” Bà nội Cố thay Cố Nhiên đánh nhịp: “Đúng rồi, cải lương không bằng bạo lực, ngày mai các cháu đến cục dân chính tranh thủ lấy giấy đăng ký đi.”

Cố Nhiên nhìn Giai Tuệ, chờ cô đồng ý.

Giai Tuệ đỏ mặt gật đầu.

Tiếu Nhiễm cũng đã gả, cô không có lý do để từ chối.

Cố Nhiên thiếu chút nữa hưng phấn mà thét chói tai: “Rốt cuộc cháu cũng có vợ rồi...”

...

Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm dựa vào ban công, nhìn hoa viên ở dưới ánh trăng, cười hỏi: “Cao hứng không?”

Tiếu Nhiễm gật đầu: “Cao hứng.”

“Năm trước cưới em là tình thế bắt buộc, năm nay cưới em chính là vì tình yêu. Nha đầu, anh không định phụ em.” Cố Mạc kề mặt đến trên mặt Tiếu Nhiễm, gắt gao ôm lấy thắt lưng của cô.

“Em tin tưởng.” Tiếu Nhiễm quay đầu lại, vẻ mặt hạnh phúc nhìn Cố Mạc.

Cố Mạc cúi đầu, hôn môi Tiếu Nhiễm.

Anh đem tất cả tình yêu say đắm trút xuống qua nụ hôn vừa rôi, nụ hôn nóng bỏng.

...

Cố Nhiên ôm Giai Tuệ vào nhà trọ, áp đến trên giường, bắt đầu cuồng nhiệt hôn cô.

“Vợ bé nhỏ, nhớ em muốn chết rồi.” Anh vừa hôn vừa nói.

“Em cũng thế.” Giai Tuệ vừa cởi áo sơ mi của anh, vừa đáp lại.

Lần đầu tiên Giai Tuệ nhiệt tình như thế, Cố Nhiên sắp điên rồi.

Liêu Phàm đã sớm bị anh vứt ra sau đầu.

Mối tình đầu chỉ là một phần ngây ngô trong trí nhớ, phần tình cảm kia chỉ sợ đã biến chất.

Anh biết người anh yêu là Giai Tuệ.

Anh sẽ không giống như đại ca, vì cái cũ mà làm tổn thương cái hiện tại.

Không đáng.

Anh biết chính mình có bao nhiêu không dễ dàng mới có thể cầm tay cô.

Sáng sớm hôm sau, nếm qua điểm tâm sau đó anh liền đưa Giai Tuệ đến thẳng cục dân chính, lấy giấy chứng nhận kết hôn.

Nhìn thấy ảnh chụp trên giấy chứng nhận kết hôn, Cố Nhiên ha ha ngây ngô cười: “Vợ bé nhỏ, không phải anh đang nằm mơ chứ?”

Tay Giai Tuệ dùng lực nhéo một cái trên ngực Cố Nhiên: “Anh nói xem?”

“Đau.” Cố Nhiên hô lên.

“Vậy thì không phải mơ.” Giai Tuệ cười khẽ nói.

“Rốt cuộc thì em cũng đã trở thành vợ của anh rồi.” Cố Nhiên hưng phấn mà ôm lấy Giai Tuệ, kích động hoan hô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương