Sau thông báo, Cố Mạc và Tiếu Nhiễm lưu luyến trở thành câu chuyện tình cảm đẹp nhất của đại học Q.
Vài ngày sau, bọn họ quay về thành phố A lấy giấy chuwgs nhận kết hôn.
Bà nội Cố ngồi trên xe lăn, lo lắng nhìn ra bên ngoài: “Sao vẫn chưa trở lại?”
“Mẹ, đừng vội.” Chu Cầm dịu dàng khuyên nhủ: “Bọn Tiểu Mạc hạ máy bay pahir đi cục dân chính, lấy giấy chứng nhận là cả một quá trình.”
“Mẹ biết.” Bà nội thở dài.
“Mẹ, mẹ nên cao hứng, không được thở dài.” Chu Cầm nhợt nhạt nở nụ cười.
“Mẹ là cảm thấy hai đứa nó không dễ gì. Mẹ đợi lâu như thế, rốt cuộc cũng đợi được ngày chúng nó quay lại bên nhau.” Bà nội Cố cầm tay con dâu: “Nhà chúng ta đúng là đã thịnh vượng.”
“Vâng.” Chu Cầm nở nụ cười: “Mẹ chờ ôm chắt đi.”
Đúng lúc này, Tiếu Nhiễm kéo tay Cố Mạc đi vào: “Bà nội, mẹ, chúng con đã trơ rliaj.”
“Về nhà thật tốt.” Bà nội kéo tay Tiếu nHiễm vui vẻ cười to: “Về nhà rồi.
“Bà nội, để bà lo lắng rồi.” Tiếu Nhiễm có lỗi nói.
“Không sao, hai cháu hòa hảo bà nội rất vui.” Bà nội Cố hiền lành nói,
“Mẹ.” Cố Mạc cười bắt chuyện với mẹ.
“Có phải nên bắt đầu ý tưởng tạo người không?” Chu Cầm nhỏ giọng nói.
“Xem ý của Tiếu Nhiễm.” Cố Mạc không từ chối.
“Bà nội chờ đến nóng nảy. con tự làm đi.” Chu Cầm tràn ngập uy hiếp nói.
“Mẹ, nếu Tiếu Nhiễm không đồng ý, cần chờ vài năm nữa.” Cố Mạc bất đắc dĩ nhấp môi.
“Xem ra mẹ chỉ có thể trông cậy vào Giai Tuệ.” Chu Cầm giả vờ thương tâm nói.
“giống nhau, đều là cháu con trai của mẹ.” Cố Mạc ngồi xuống giúp bà mát xa bả vai.
Chu Cầm nở nụ cười.
“Chú, em đồng ý sinh sao?” Tiếu Nhiễm nghe được liền hỏi.
“Anh đang nói Cố Nhiên.” Cố Mạc nhanh chóng dỗ cô.
Tiếu Nhiễm thấy thế mới nở nụ cười.
“Đúng rồi, Giai Tuệ sao không cùng trở về?” Bà nội Cố không thấy Giai Tuệ, liền quan tâm hỏi.
“Cô ấy đến bệnh viện tìm Cố Nhiên.” Tiếu Nhiễm cười trả lời.
…
Cố Nhiên mở di động ra, nhìn chằm chằm màn hình với một chuỗi con số đến ngẩn người.
Sau khi biết được số của Liêu Phàm trong điện thoại của anh cả, anh liền ghi tạc trong lòng, vẫn do dự có nên gọi hay không.
Liêu Phàm thế nào?
Mấy năm qua cô không quá khổ chứ?
“Bác sĩ Moong Cổ, nhìn gi đấy?” Giai Tuệ đang định hù dọa anh, nhưng chạy vào văn phòng lại thấy anh ngẩn người.
“Vợ bé nhỏ?” Cố Nhiên lập tức khép di động, nhảy dựng lên ôm cô vào lòng: “Sao em lại về?”
“Anh cả đưa Tiếu Nhiễm về lấy giấy chứng nhận, em cũng theo đó.” Vương Giai Tuệ giải thích.
“Vậy em có thể ở thành phố A tám ngày?” Cố Nhiên hưng phấn nói: “Qúa tuyệt vời.”
“TRên lý luận mà nói, không được tám nagyf.” Vương Giai Tuệ cười khẽ nói: “Thế nhưng, nếu em tìm được cơ hội làm thêm không tồi, sẽ về trước.”
“Không được, đây là ngày quốc khánh của chúng ta, không được đi làm.” Cố Nhiên bá đạo ra lệnh.
Nhìn thấy vợ bé nhỏ, anh chỉ biết người trong lòng anh quan trọng nhất là ai.
Anh cả nói sẽ chăm sóc tốt cho Liêu Phàm, vaayjd dể cho anh ấy giải quyết đi.
Anh không thể làm tổn thương Giia Tuệ.
Thật sự rất nhớ cô.,
Anh nâng mặt cô lên, nhiệ tình hôn cô.
“Không cần, chỗ này là bệnh viện… văn phòng, sẽ bị.,.. bệnh nhân của anh thấy…” Giai Tuệ đỏ mặt kháng nghị.
“Không phải thiếu cánh tay thì lại gãy chân, em nghĩ họ chạy sao được đến phòng bác sĩ? Nói sao bị người ta thấy, mà anh hôn vợ anh thì có làm sao?” [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
Vài ngày sau, bọn họ quay về thành phố A lấy giấy chuwgs nhận kết hôn.
Bà nội Cố ngồi trên xe lăn, lo lắng nhìn ra bên ngoài: “Sao vẫn chưa trở lại?”
“Mẹ, đừng vội.” Chu Cầm dịu dàng khuyên nhủ: “Bọn Tiểu Mạc hạ máy bay pahir đi cục dân chính, lấy giấy chứng nhận là cả một quá trình.”
“Mẹ biết.” Bà nội thở dài.
“Mẹ, mẹ nên cao hứng, không được thở dài.” Chu Cầm nhợt nhạt nở nụ cười.
“Mẹ là cảm thấy hai đứa nó không dễ gì. Mẹ đợi lâu như thế, rốt cuộc cũng đợi được ngày chúng nó quay lại bên nhau.” Bà nội Cố cầm tay con dâu: “Nhà chúng ta đúng là đã thịnh vượng.”
“Vâng.” Chu Cầm nở nụ cười: “Mẹ chờ ôm chắt đi.”
Đúng lúc này, Tiếu Nhiễm kéo tay Cố Mạc đi vào: “Bà nội, mẹ, chúng con đã trơ rliaj.”
“Về nhà thật tốt.” Bà nội kéo tay Tiếu nHiễm vui vẻ cười to: “Về nhà rồi.
“Bà nội, để bà lo lắng rồi.” Tiếu Nhiễm có lỗi nói.
“Không sao, hai cháu hòa hảo bà nội rất vui.” Bà nội Cố hiền lành nói,
“Mẹ.” Cố Mạc cười bắt chuyện với mẹ.
“Có phải nên bắt đầu ý tưởng tạo người không?” Chu Cầm nhỏ giọng nói.
“Xem ý của Tiếu Nhiễm.” Cố Mạc không từ chối.
“Bà nội chờ đến nóng nảy. con tự làm đi.” Chu Cầm tràn ngập uy hiếp nói.
“Mẹ, nếu Tiếu Nhiễm không đồng ý, cần chờ vài năm nữa.” Cố Mạc bất đắc dĩ nhấp môi.
“Xem ra mẹ chỉ có thể trông cậy vào Giai Tuệ.” Chu Cầm giả vờ thương tâm nói.
“giống nhau, đều là cháu con trai của mẹ.” Cố Mạc ngồi xuống giúp bà mát xa bả vai.
Chu Cầm nở nụ cười.
“Chú, em đồng ý sinh sao?” Tiếu Nhiễm nghe được liền hỏi.
“Anh đang nói Cố Nhiên.” Cố Mạc nhanh chóng dỗ cô.
Tiếu Nhiễm thấy thế mới nở nụ cười.
“Đúng rồi, Giai Tuệ sao không cùng trở về?” Bà nội Cố không thấy Giai Tuệ, liền quan tâm hỏi.
“Cô ấy đến bệnh viện tìm Cố Nhiên.” Tiếu Nhiễm cười trả lời.
…
Cố Nhiên mở di động ra, nhìn chằm chằm màn hình với một chuỗi con số đến ngẩn người.
Sau khi biết được số của Liêu Phàm trong điện thoại của anh cả, anh liền ghi tạc trong lòng, vẫn do dự có nên gọi hay không.
Liêu Phàm thế nào?
Mấy năm qua cô không quá khổ chứ?
“Bác sĩ Moong Cổ, nhìn gi đấy?” Giai Tuệ đang định hù dọa anh, nhưng chạy vào văn phòng lại thấy anh ngẩn người.
“Vợ bé nhỏ?” Cố Nhiên lập tức khép di động, nhảy dựng lên ôm cô vào lòng: “Sao em lại về?”
“Anh cả đưa Tiếu Nhiễm về lấy giấy chứng nhận, em cũng theo đó.” Vương Giai Tuệ giải thích.
“Vậy em có thể ở thành phố A tám ngày?” Cố Nhiên hưng phấn nói: “Qúa tuyệt vời.”
“TRên lý luận mà nói, không được tám nagyf.” Vương Giai Tuệ cười khẽ nói: “Thế nhưng, nếu em tìm được cơ hội làm thêm không tồi, sẽ về trước.”
“Không được, đây là ngày quốc khánh của chúng ta, không được đi làm.” Cố Nhiên bá đạo ra lệnh.
Nhìn thấy vợ bé nhỏ, anh chỉ biết người trong lòng anh quan trọng nhất là ai.
Anh cả nói sẽ chăm sóc tốt cho Liêu Phàm, vaayjd dể cho anh ấy giải quyết đi.
Anh không thể làm tổn thương Giia Tuệ.
Thật sự rất nhớ cô.,
Anh nâng mặt cô lên, nhiệ tình hôn cô.
“Không cần, chỗ này là bệnh viện… văn phòng, sẽ bị.,.. bệnh nhân của anh thấy…” Giai Tuệ đỏ mặt kháng nghị.
“Không phải thiếu cánh tay thì lại gãy chân, em nghĩ họ chạy sao được đến phòng bác sĩ? Nói sao bị người ta thấy, mà anh hôn vợ anh thì có làm sao?” [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook