Editor: Nhã Y Đình

"Lúc nào đội trưởng Trần có thời gian?" Cố Mạc nghiêm túc nhìn Trần Lương.

Đối với tình địch này, anh không thể dùng cách thức bình thường được.

"Tôi đến chỉ xin bữa cơm chiều thôi!" Trần Lương ngồi trên ghế sô pha, cười ha ha.

"Đề nghị của tôi vĩnh viễn có hiệu lực. Tin tưởng tôi đi, để lỡ, anh sẽ hối hận!" Cố Mạc mỉm cowif.

"Cô gái nào mà tuyệt vời như vậy chứ?" Tiếu Nhiễm tò mò hỏi.

"Em không biết đâu!" Cố Mạc xoa tóc Tiếu Nhiễm, yêu chiều trả lời.

"Anh có thể giới thiệu để cho tụi em quen nhau!" Tiếu Nhiễm cố chấp nói.

"Nghe lời nào!" Cố Mạc nhăn mày.

"Cô gái như thế nào mà anh lại giấu kỹ như giấu bảo bối vậy?" Tiếu Nhiễm bất mãn kháng nghị.

Trên trán Cố Mạc đổ mồ hôi lạnh: "Nhóc con, em đừng hiểu lầm. Hai người khác nhau mà. Trừ em ra, anh không yêu thích cô gái nào khác."

"Coi như anh biết điều!" Tiếu Nhiễm cười hì hì một tiếng.

"Em dâu à, cơm nấu xong chưa vậy? Đói chết rồi!" Trần Lương lớn tiếng hỏi Cố Tương.

"Tôi nghĩ anh bị anh cả và chị dâu cho ăn dấm chua quá nhiều rồi!" Cố Tương cười khẽ nói, "Tôi cũng vậy! Đi, đi ăn cơm! Nếu còn tiếp tục ngồi đây thì da gà của tôi rơi xuống đất luôn đó!"

Tiếu Nhiễm kiêu ngạo nhăn mũi với Cố Tương: "Cho hai người ăn giấm chua chết đi!"

Cố Mạc phối hợp ôm lấy Tiếu Nhiễm, hôn nhẹ lên môi cô.

Trần Lương quay mặt đi, không nhìn Cố Mạc và Tiếu Nhiễm ngọt ngào như vậy nữa,

Lại thêm một người không có duyên.

Tần Viễn Chu đỡ Cố Tương đến phòng ăn, kéo ghế, đỡ cô ấy ngồi xuống rồi mới vào phòng bếp bảo dì giúp việc chuẩn bị cơm.

Nhìn thấy dáng vẻ con ngoan, hiếu thảo của Tần Viễn Chu, Trần Lương nhíu mi.

Chẳng lẽ đàn ông sau khi lấy vợ đều thay đổi?

Cố Mạc như vậy, Viễn Chu cũng thế, đều mang dáng vẻ của một thê nô.

Anh nhất định sẽ không nhàm chán như vậy.

Anh muốn lấy vợ về nhà chứ không phải lấy lão phật gia về để hầu hạ!

"Hâm mộ đúng không?" Tiếu Nhiễm cười khẽ hỏi Trần Lương, "Hâm mộ thì mau chóng nhờ ông xã tôi sắp xếp cuộc hẹn gặp mặt, rồi nhanh chóng cưới cô gái mà anh ấy giấu kỹ về nhà!"

"Em không tin tưởng Cố Mạc như vậy mà vẫn còn gả cho anh ta?" Trần Lương nhíu mày.

"Tôi chỉ thấy anh độc thân nên tội nghiệp thôi!" Tiếu Nhiễm khiêu khích nhìn Trần Lương.

"Tôi rất tốt! Độc thân không có tội!" Trần Lương kiêu ngạo cười lạnh.

"Là cực kỳ cô đơn nhỉ? Một người đàn ông về nhà mà chẳng có ai quan tâm, rất đáng thương!" Tiếu Nhiễm nhìn Trần Lương đầy thương cảm.

"Em cảm thấy Cố Mạc hạnh phúc hơn tôi sao? Rõ ràng là anh ta rất yêu em nhưng tôi lại không cảm thấy em yêu anh ta. Chẳng lẽ tôi phải cưới một tổ tông về nhà sao?" Trần Lương khiêu khích hỏi lại.

"Anh... anh nói ai là tổ tông hả?" Tiếu Nhiễm bất mãn kháng nghị.

"Em!" Trần Lương cười trả lời, "Cố tổng chỉ thiếu cúng em nữa thôi!"

Hôm nay thấy dáng vẻ thân thiết của Cố Mạc và Tiếu Nhiễm, thấy sự yêu chiều quá thể của Viễn Chu với bà xã, đột nhiên anh cũng muốn kết hôn. Anh cũng muốn thử cảm giác chiều vợ là như thế nào. Vì sao Cố Mạc và Viễn Chu đều vui vẻ chịu đựng?

"Ông xã, trị anh ta cho em!" Tiếu Nhiễm ôm cánh tay Cố Mạc, khí phách ra lệnh.

"Được! Để cô gái xinh đẹp mà anh định giới thiệu thay em trị anh ta!" Cố Mạc mỉm cười.

"Xin miễn cho kẻ bất tài này!" Trần Lương cúi người, ngạo nghễ trả lời, "Cố tổng cứ giữ cô ấy lại cho có phúc khí của đàn ông đi!"’’

Cố Tương chen vào một câu: "Trần Lương, cô gái mà anh tôi giới thiệu nhất idnhj không tệ đâu. Anh cứ gặp mặt một lần xem thế nào? Anh không lấy vợ thế định tự mình sinh con à?"

Thiếu chút nữa Trần Lương phun nước miếng ra, "Tiểu thư Cố Tương à, cô là phụ nữ sao?"

Cố Tương xoa xoa bụng, cười quyến rũ: "Anh thấy tôi có phải là phụ nữ hay không?"

Trần Lương bất đắc dĩ lắc đầu.

"Nhóc Tương, anh không ép người khác!" Cố Mạc nắm tay Tiếu Nhiễm, đi đến ngồi xuống bên cạnh Cố Tương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương