04.
Khi họ quay trở lại Khánh Nghi đã là ngày 21 tháng 12.“Còn một tuần nữa mới tới Giáng sinh mà? Hơn nữa, bố ơi, bố ít lên mạng thôi, buổi tối ăn táo là có độc đấy.”
Giáo sư Lưu cho Trần Lộ Chu một kỳ nghỉ lễ nhỏ dài hạn, Từ Chi vui vẻ ba chân bốn cẳng nhảy dựng lên, “Vậy ngày mai mua vé rồi về đi?”Thật sự đây là một bộ truyện đã đem đến quá nhiều cảm xúc cho mình, có vui, có buồn, có bất ngờ.

Thật ra đọc lại mấy lần mình mới hiểu đoạn Trần Lộ Chu cắt con chó bằng nỉ lông dê kia, anh ý giấu nhẫn trong đó ý, đọc đến cuối truyện vẫn muốn nói là: Ước gì mình là Từ Chi.Nếu muốn đọc thêm các truyện đã hoàn khác của nhà tớ, hãy bấm vào trang: NÀY.
Trần Lộ Chu ném chìa khóa xe lên bàn, ngồi ở mép bàn, cúi đầu nhìn cô nói: “Đừng vui mừng quá sớm, có thể Tết anh sẽ không về được, Tết Dương Lịch giáo sư Lưu định để anh ở lại đây.

Viện thiết kế của em không phải đi làm sao?”HẾT.Đài phun nước theo nhạc vẫn ầm ĩ, dường như nước không tốn tiền mà bốc lên tí tách, trong mùa đông còn có mấy đứa nhỏ ngồi một bên nghịch nước, bên cạnh chính là phố chợ đêm, náo nhiệt luân phiên, trên bốt điện thoại vẫn dán đầy những tờ giấy quảng cáo nhỏ, con chó tên Lucy đã được chủ nhân tìm thấy, bây giờ đổi sang một chú chó tên Tomy, đến nay vẫn chưa có tung tích gì.
“Tuần này giáo viên của em đi giám sát ở khu vực khác.” Từ Chi tắt máy tính, cầm lấy điện thoại ở bên cạnh bắt đầu tra vé máy bay, thở dài, “Kết quả là bên phía công trường có ca F0, bây giờ ông ấy đang bị cách ly, thầy ấy yêu cầu em và mấy chị tiền bối không cần đến viện thiết kế một thời gian, có việc thì ông ấy sẽ đến tìm, em mang theo máy tính là được.”“Đầu năm, năm nay hai đứa không về, có doanh nghiệp điển hình gì đó bố quên mất tên rồi, tóm lại là xây dựng nhiều công trình ở thành phố chúng ta lắm, lần này là xây trung tâm mua sắm, rồi xây viện phúc lợi.”
Thế là ngày hôm sau, cả nhóm bay trở về Khánh Nghi.Có người phong cảnh xa tắp suốt một đời, anh ấy cũng không ngại cho người khác mượn ánh sáng.
Chu Ngưỡng Khởi ngủ quên không lên kịp chuyến bay, chờ đến khi Trần Lộ Chu và Từ Chi xuống máy bay, điện thoại sắp bị cậu ta làm cho nổ tung, dù anh không mở loa, Từ Chi vẫn có thể nghe thấy giọng nói quá kích trong điện thoại, “Mẹ kiếp, các cậu hơn nửa đêm bàn chuyện mua vé máy bay trong nhóm, ông đây đã ngủ say rồi!!! Bây giờ đang ở đâu, mau chóng gọi lại cho ông.”Trần Lộ Chu ném chìa khóa xe lên bàn, ngồi ở mép bàn, cúi đầu nhìn cô nói: “Đừng vui mừng quá sớm, có thể Tết anh sẽ không về được, Tết Dương Lịch giáo sư Lưu định để anh ở lại đây.

Viện thiết kế của em không phải đi làm sao?”
Trần Lộ Chu dắt tay Từ Chi, dẫn cô qua dòng người chen lấn để lấy hành lý, tay còn lại bấm ghi âm trên Wechat, trả lời Chu Ngưỡng Khởi, “Đang ở sân bay rồi, cậu tự mua vé về đi.”Từ Chi không ngờ anh vẫn còn mật khẩu của căn nhà đó nên vẫn có thể vào được.
Nói xong, anh cất điện thoại vào trong áo khoác, cúi đầu nhìn cô, “Bố em tới đón à?”Từ Chi: …05.Kết quả bị lão Từ nhìn thấy, Trần Lộ Chu còn tỏ vẻ hiền lành vô hại, kẻ ác than thở trước, “Chú Từ, chú nhìn đi, có phải Từ Chi có khuynh hướng bạo lực gia đình không?”
Từ Chi gật đầu.
Trương Dư và Lý Khoa gọi xe rời đi.Hai người dựa vào bốt điện thoại, vô tư trò chuyện.– Niếp Niếp, con thắng rồi.

Thằng bé không cần bố phải soi mói mà đã nhổ hết gai của bản thân.
Lão Từ vẫn đứng bên ngoài sân bay với khí thế chào đón nhà vô định, phong thái oai phong lẫm liệt, vung vẩy da thịt trên cánh tay với khuôn mặt hung dữ, chỉ là lần này không gọi riêng một mình cô.Sợ hãi, nếu như chúng ta không gặp nhau.
“Từ Chi!! Trần Lộ Chu!!” Giọng nói như tiếng chuông, có thể thấy gần đây ông chăm sóc bản thân rất tốt.“Hỏi anh cũng vô ích, anh có filter cho em, đôi lúc em cảm thấy mình không xinh đẹp, còn anh cảm thấy em xinh chết đi được.”
Lão Từ từng thì thầm với chủ nhiệm Vi rồi bị Từ Chi nghe thấy, ông nói, có Trần Lộ Chu, tôi như có thêm một đứa con trai, không hề cảm thấy thằng bé cướp mấy con gái của tôi, hình như Trần Lộ Chu còn yêu tôi hơn cả Từ Chi.“Nếu không để tôi đổi họ, mẹ tôi họ Ngưu, Ngưu Ngưỡng Khởi, thế nào?”
Nghĩ đến đây, Từ Chi không khỏi nắm chặt tay Trần Lộ Chu trong dòng người thủy triều.“Chủ nhiệm Vi còn đang chiến đấu ở tiền tuyến, bà ấy còn đi đâu được nữa.

Dạo gần đây trong thành phố của chúng ta bị cách ly liên tục, còn chưa có kết quả chẩn đoán chính xác, mấy ngày nay hai đứa ra ngoài nhớ phải đeo khẩu trang.”Thời gian dừng lại ở đây.
Anh nhận ra, cúi xuống, “Làm sao vậy?”Trần Lộ Chu nói: “Vâng.”Ánh mắt lúc đó của họ là vui mừng, đồng thời cũng sợ hãi.Từ Chi cười thành tiếng, cho dù tim đập thình thịch bên tai như trống gõ, đối mặt với cảnh tượng này không ai có thể bình tĩnh được, càng huống chi người đàn ông đối diện là Trần Lộ Chu.
Từ Chi cười, “Không có gì, bỗng nhiên cảm thấy rất yêu anh.”Thư Quân tái bút:Từ Chi theo bản năng liếc nhìn Trần Lộ Chu.
Anh bật cười, “Thật sao, đúng là được chiều mà lo sợ.”Vui mừng vì chúng ta yêu nhau.
“Anh thôi đi được rồi đấy.”Anh bật cười, “Thật sao, đúng là được chiều mà lo sợ.”
“Em còn nhớ kỳ nghỉ đông năm nhất không?”Thư Quân tái bút:
“Sao?” Từ Chi thật sự quên mất rồi.“Hay là dùng súng thật đạn thật đánh nhau một trận?” Trần Lộ Chu ăn xong bánh kem của Từ Chi, ném đĩa giấy và thìa vào thùng rác bên cạnh, tựa vào bốt điện thoại, mỉm cười đưa một lời đề nghị không mấy hay ho.Từ Chi, Trần Lộ Chu, Giáng sinh vui vẻ, tân hôn vui vẻ.
“Trần Lộ Chu, hình như ở Bắc Kinh em yêu anh nhiều hơn, về đến Khánh Nghi em không còn nhớ anh nhiều nữa.” Anh túm lấy cổ của Từ Chi, cúi đầu nói bên tai cô với vẻ tự hào đắc ý, đúng là rất ngứa đòn, còn bắt chước giọng nói của cô, “Anh chuẩn bị thi đấu cho tốt nha, em nghỉ đông đây! Là ai nói hả? Là ai thay lòng đổi dạ?”Lúc đó Từ Chi nhìn vào đôi mắt thâm thúy và nghiêm túc của anh, không biết linh cảm từ đâu chui ra, có thể anh sẽ làm gì đó, trái tim đang bình tĩnh lập tức nhảy lên thình thịch, nhiệt tình và mong đợi xem anh sẽ nói gì.
Từ Chi đá anh, “Anh có thấy phiền không vậy?”Trần Lộ Chu ngẩn ra, “Hả? Sau đó gì cơ?”
Anh không thể nhịn cười, “Nếu phiền, em còn có thể thích nhiều năm như thế?”
“Được voi đòi tiên sao?”Thái Oánh Oánh lại bật khóc, ngay cả Trương Dư trước giờ dịu dàng ít nói cũng không nhịn được đập mạnh vào lưng Lý Khoa, “Anh nhìn người ta đi, nhìn đi!”Cánh cửa tự động hoạt động phía sau, trong đêm đông, một số cửa hàng đóng cửa sớm, ngoại trừ một vài tiệm thịt nướng vẫn hoạt động kinh doanh tốt, đây là sự đan xen giữa yên tĩnh và náo nhiệt của duy nhất thành phố Khánh Nghi.
Từ Chi đi theo phía sau anh, giận đùng đùng lại đá anh một cái.Người ảm đạm sống trong bóng tối, có lẽ đã âm thầm bước đi một con đường dài vô tận trong cuộc sống đời thường, nhưng người có phong cảnh đẹp lại chỉ sống trong một khoảnh khắc.Chu Ngưỡng Khởi ngủ quên không lên kịp chuyến bay, chờ đến khi Trần Lộ Chu và Từ Chi xuống máy bay, điện thoại sắp bị cậu ta làm cho nổ tung, dù anh không mở loa, Từ Chi vẫn có thể nghe thấy giọng nói quá kích trong điện thoại, “Mẹ kiếp, các cậu hơn nửa đêm bàn chuyện mua vé máy bay trong nhóm, ông đây đã ngủ say rồi!!! Bây giờ đang ở đâu, mau chóng gọi lại cho ông.”
Kết quả bị lão Từ nhìn thấy, Trần Lộ Chu còn tỏ vẻ hiền lành vô hại, kẻ ác than thở trước, “Chú Từ, chú nhìn đi, có phải Từ Chi có khuynh hướng bạo lực gia đình không?”– Lão Từ, bố nhìn xem, anh ấy tôn trọng bố bao nhiêu thì tôn trọng con bấy nhiêu.
Từ Quang Tễ cười ha hả, một tay ôm lấy cổ Trần Lộ Chu, anh quá cao, còn phải phối hợp với chiều cao của ông mà khuỵu chân xuống.“Tuần này giáo viên của em đi giám sát ở khu vực khác.” Từ Chi tắt máy tính, cầm lấy điện thoại ở bên cạnh bắt đầu tra vé máy bay, thở dài, “Kết quả là bên phía công trường có ca F0, bây giờ ông ấy đang bị cách ly, thầy ấy yêu cầu em và mấy chị tiền bối không cần đến viện thiết kế một thời gian, có việc thì ông ấy sẽ đến tìm, em mang theo máy tính là được.”
“Đi thôi, về nhà nấu cái gì ngon cho hai đứa.”Trên bàn ăn bừa bãi, bên cạnh còn bánh kem mới cắt được một nửa, đã ăn gần hết, mọi người đều đã no rồi, bây giờ chỉ đang nói chuyện trên trời dưới đất.
“Chủ nhiệm Vi đâu rồi ạ?”Mọi người cố lên!Vào ngày đi ngắm mặt trời mọc, Từ Chi đã sẵn sàng đến 80%, chắc chắn Trần Lộ Chu sẽ cầu hôn, cô còn nhắn tin cho Thái Oánh Oánh, nói: “Có phải Trần Lộ Chu bảo cậu giấu tớ không?”Anh nhận ra, cúi xuống, “Làm sao vậy?”

“Chủ nhiệm Vi còn đang chiến đấu ở tiền tuyến, bà ấy còn đi đâu được nữa.

Dạo gần đây trong thành phố của chúng ta bị cách ly liên tục, còn chưa có kết quả chẩn đoán chính xác, mấy ngày nay hai đứa ra ngoài nhớ phải đeo khẩu trang.”Lần thứ hai là đi ngắm biển Khánh Nghi, mùa đông mà đi ngắm biển, nếu không phải là cầu hôn thì có điên mới đi với anh, kết quả là anh thật sự chỉ đến bờ biển để ngắm biển.
“Vi Lâm đi lính thật rồi sao?”Trần Lộ Chu lười biếng nghiêng người, cầm trong tay bánh kem đang ăn dở của Từ Chi, chậm rãi ăn hết phần bánh còn lại của cô, cúi đầu cười nói: “Không phải.”“…”
“Chứ còn gì nữa, năm hai đại học thằng bé đã đi rồi, chắc mấy năm này sẽ không gặp nhau được.

À phải rồi, Lộ Chu, mấy hôm trước mẹ cháu vừa mới qua.”
“Vâng, lát nữa cháu sẽ về thăm bà ấy.”“Từ Chi!! Trần Lộ Chu!!” Giọng nói như tiếng chuông, có thể thấy gần đây ông chăm sóc bản thân rất tốt.
“Không phải vội, gần nhà chúng ta mới mở trung tâm mua sắm Tinh Chu, lát nữa cháu ăn xong có thể đến đấy mua sắm, tiện thể cho Từ Chi mua quà năm mới rồi hẵng qua.”Mãi cho đến một ngày trước khi trở về Bắc Kinh, Từ Chi mới nhớ ra hôm đó là lễ Giáng sinh.
Trần Lộ Chu nói: “Vâng.”Anh không nói một câu nào hết.
Từ Chi hỏi: “Trung tâm mua sắm Tinh Chu sao, mở lúc nào vậy ạ?”NÀY
“Đầu năm, năm nay hai đứa không về, có doanh nghiệp điển hình gì đó bố quên mất tên rồi, tóm lại là xây dựng nhiều công trình ở thành phố chúng ta lắm, lần này là xây trung tâm mua sắm, rồi xây viện phúc lợi.”Thật ra một số người trong chúng ta đã sống cả đời trong bóng tối, nương nhờ ánh sáng của người khác.
Từ Chi theo bản năng liếc nhìn Trần Lộ Chu.
“Họ Trần sao?”
“Hình như là vậy, quan tâm nhiều làm gì, à đúng rồi, trên xe có táo chú Thái của con mua đấy, để cho các con ăn một quả vào đêm Giáng sinh.”Lý Khoa lắc lư bình rượu, không biết còn dư lại bao nhiêu, vừa lắc vừa nói: “Người hướng dẫn của cậu ta nhặt được báu vật thì làm sao thả cậu ta đi được, muốn cho cậu ta ở lại trường, nhưng hình như Trần Lộ Chu muốn ra ngoài đi làm, chắc sẽ ở lại Bắc Kinh thôi.

Người hướng dẫn đặt rất nhiều kỳ vọng vào cậu ta, thật sự Trần Lộ Chu cũng có áp lực rất lớn, chuyện mà người khác hoàn thành trong bốn năm năm, lão Lưu yêu cầu cậu ta làm trong hai năm.”
“Còn một tuần nữa mới tới Giáng sinh mà? Hơn nữa, bố ơi, bố ít lên mạng thôi, buổi tối ăn táo là có độc đấy.”“Người dùng 1576382002, là nó.”
“Con mới là người đừng nghe những chuyên gia kia nói nhảm nhí.”Trần Lộ Chu thật sự chỉ đi ngắm bình minh.
Từ Chi: “Lâu rồi không gặp, bố có thể nói chuyện khách sáo hơn được không.”….Chúng ta đều rất nhỏ bé, cũng thật vĩ đại.“Trần Lộ Chu muốn ở lại Bắc Kinh sao?” Khương Thành hỏi, “Bây giờ cậu ta vẫn còn đang đi học phải không?”
Từ Quang Tễ: “Con thích ăn hay không.”Bởi vì chúng ta đều có trái tim làm bằng sắt thép, phơi nắng là sẽ nóng bỏng.
“Về Bắc Kinh.”Lão Từ từng thì thầm với chủ nhiệm Vi rồi bị Từ Chi nghe thấy, ông nói, có Trần Lộ Chu, tôi như có thêm một đứa con trai, không hề cảm thấy thằng bé cướp mấy con gái của tôi, hình như Trần Lộ Chu còn yêu tôi hơn cả Từ Chi.
“Ra cửa rẽ trái.

Trần Lộ Chu, lên xe.”Vừa rồi khi Trần Lộ Chu chụp ảnh và gọi tên cô, Từ Chi suýt nữa đã nghĩ anh sẽ quỳ xuống, còn đưa tay ra nữa rồi, đó là lần đầu tiên cô đoán sai.
“…”“Trần Lộ Chu, có phải anh rất căng thẳng không?”Anh luôn biết cách giữ ý tứ và tác phong của mình trước mặt người lớn, dù đã đến mức này thì Trần Lộ Chu cũng không bất chấp kéo cô ra ngồi ghế sau cùng anh, mà để Từ Chi ngồi bên cạnh lão Từ.
Trần Lộ Chu kéo cô lại, cười đẩy cô vào ghế phụ lái, “Sao em như trẻ con vậy, bố em đùa em thôi.”
Đây có lẽ là điểm mà Từ Chi rất yêu anh.“Thật sự muốn cãi nhau một lần.”
Anh luôn biết cách giữ ý tứ và tác phong của mình trước mặt người lớn, dù đã đến mức này thì Trần Lộ Chu cũng không bất chấp kéo cô ra ngồi ghế sau cùng anh, mà để Từ Chi ngồi bên cạnh lão Từ.
Từ Chi ngồi ở trong xe nhìn Từ Quang Tễ.
– Lão Từ, bố nhìn xem, anh ấy tôn trọng bố bao nhiêu thì tôn trọng con bấy nhiêu.Lời cuối sách:Mưa gió hàng năm, rêu xanh trong ngõ vẫn loang lổ, mùi tanh không thể che giấu trong những kẽ nứt của phiến đá, nhưng vào một đêm mùa đông có mùi tanh nhẹ, gió lạnh buốt thấu xương.
– Niếp Niếp, con thắng rồi.

Thằng bé không cần bố phải soi mói mà đã nhổ hết gai của bản thân.Từ Quang Tễ: “Con thích ăn hay không.”
Chao ôi, rốt cuộc đứa nhỏ này đã trải qua cái gì vậy?“Con mới là người đừng nghe những chuyên gia kia nói nhảm nhí.”“Thật sao, chỉ là đột nhiên nhớ lại đêm nghỉ hè năm đó, này Trần Lộ Chu, tên trong game của anh thật sự là đẹp trai nhất vũ trụ và tình nhân số một thế giới sao?”“Vâng, lát nữa cháu sẽ về thăm bà ấy.”
Lúc lão Từ khởi động xe đã không yên lòng nghĩ.
05.04.“Anh thôi đi được rồi đấy.”
Ngày hôm sau, ở quán thịt nướng.
Trong cửa hàng bốc khói, bóng của những chiếc ly lắc lư trên cửa sổ sát đất.


Mấy năm nay, Trần Lộ Chu và Từ Chi đều bận rộn, Lý Khoa cũng vội vàng gây dựng sự nghiệp và yêu đương, Thái Oánh Oánh ở Tứ Xuyên vui quên lối về, Khương Thành và Hàng Tuệ đã lĩnh chứng, Hàng Tuệ đã mang thai được tám tháng, Chu Ngưỡng Khởi là người nhàn rỗi duy nhất thỉnh thoảng muốn trở về tụ tập ăn uống, hôm nay hiếm khi đông đủ mọi người, mọi người vừa gặp nhau đã líu ra líu ríu không ngừng.Giáo sư Lưu cho Trần Lộ Chu một kỳ nghỉ lễ nhỏ dài hạn, Từ Chi vui vẻ ba chân bốn cẳng nhảy dựng lên, “Vậy ngày mai mua vé rồi về đi?”
“Vậy nên Chu Ngưỡng Khởi, cậu không tính mở xưởng vẽ nghệ thuật ở Khánh Nghi sao? Một phòng làm việc nhỏ như vậy rất khó để hòa nhập ở Bắc Kinh, hơn nữa không phải Thái Oánh Oánh là giáo viên ở Khánh Nghi à?”Anh đứng đó, cúi đầu nhìn cô, lần lượt phủi sạch những mảnh vụn trên đầu cô, trầm ngâm hỏi, “Có lạnh không?”
“Đừng, đừng để tôi dính dáng đến cậu ta, cậu ta thích đi đâu thì đi, tránh cho sau này không kiếm được tiền lại ỷ vào tôi.”Chu Ngưỡng Khởi: “Tôi vẫn sẽ ăn cơm chờ chết ở Bắc Kinh, không về!”
Chu Ngưỡng Khởi đặt ly rượu xuống, “Thái Oánh Oánh, rốt cuộc em có trái tim không?”Hôm đó là lễ Giáng sinh năm 2021.Vẫn không nói.
Thái Oánh Oánh: “Cậu thì có đấy.”Mấy ngày hôm đó, anh giống như một ngọn núi lửa, nửa năm không phun trào, một khi phun trào thì phải nửa năm mới hoạt động, hoạt động rất nhiều.Nhưng trước khi mở cửa, Trần Lộ Chu nhấn khóa, chậm chạp không mở ra mà cúi xuống nhìn cô đầy ẩn ý, lúc đó Từ Chi mới bỗng hiểu ra, nhưng không đợi cô phản ứng, anh đã trực tiếp mở cửa phòng.

Ánh đèn bên trong lập tức đập vào mắt cô, trong phòng vang lên tiếng pháo nổ liên tiếp, từng dải màu đỏ chói lọi bay trên không trung, xoay tròn rồi rơi xuống đất.
Chu Ngưỡng Khởi: “Tôi vẫn sẽ ăn cơm chờ chết ở Bắc Kinh, không về!”Cho nên chắc hẳn Liên Huệ cũng đã nói với Trần Lộ Chu rồi.“Vi Lâm đi lính thật rồi sao?”
Thái Oánh Oánh bật cười, “Cậu thấy Trần Lộ Chu ở Bắc Kinh rồi không bỏ về được thì có, Chu Ngưỡng Khởi, cậu chính là một kẻ đeo bám.”06.“Ừ, nhịp tim đập một trăm tám mươi.”
“Trần Lộ Chu muốn ở lại Bắc Kinh sao?” Khương Thành hỏi, “Bây giờ cậu ta vẫn còn đang đi học phải không?”
Hàng Tuệ nghe vậy bèn ngẩng lên nhìn, phát hiện không thấy Trần Lộ Chu với Từ Chi đâu.Hai người ăn cơm ở bên ngoài, Trần Lộ Chu ngả người vào ghế nhìn cô đang thong thả và cơm, sau đó liếc nhìn đám học sinh trung học đi ngang qua ngoài cửa, lúc này đa số đều là học sinh cấp ba tan học, thế là tiện thể hỏi, “Có muốn trở lại tòa nhà cấp ba xem một chút không?”
Trên bàn ăn bừa bãi, bên cạnh còn bánh kem mới cắt được một nửa, đã ăn gần hết, mọi người đều đã no rồi, bây giờ chỉ đang nói chuyện trên trời dưới đất.
Lý Khoa lắc lư bình rượu, không biết còn dư lại bao nhiêu, vừa lắc vừa nói: “Người hướng dẫn của cậu ta nhặt được báu vật thì làm sao thả cậu ta đi được, muốn cho cậu ta ở lại trường, nhưng hình như Trần Lộ Chu muốn ra ngoài đi làm, chắc sẽ ở lại Bắc Kinh thôi.

Người hướng dẫn đặt rất nhiều kỳ vọng vào cậu ta, thật sự Trần Lộ Chu cũng có áp lực rất lớn, chuyện mà người khác hoàn thành trong bốn năm năm, lão Lưu yêu cầu cậu ta làm trong hai năm.”“Ừm.”
“Còn Từ Chi thì sao?” Hàng Tuệ tò mò hỏi.Chao ôi, rốt cuộc đứa nhỏ này đã trải qua cái gì vậy?
“Ở trong viện thiết kế, chắc cũng sẽ ở lại Bắc Kinh.

Bố cô ấy tái hôn rồi mà, đầu năm nay lĩnh chứng, chắc cô ấy không còn lo lắng gì nữa, hai người họ đều sẽ ở lại Bắc Kinh.”Thái Oánh Oánh: “Không có thật mà.”Kết quả là ngay giây tiếp theo, có người thật đang chiến đấu bằng miệng bên cạnh bốt điện thoại dán đầy những mẩu quảng cáo khác.
Chu Ngưỡng Khởi còn đang cãi nhau với Thái Oánh Oánh.Trong phòng im lặng, tất cả mọi người đều tò mò nhìn Trần Lộ Chu đang xén lông cho chú chó con bằng nỉ lông dê.
“Rốt cuộc em có được không vậy?”“Chờ đã, em đưa điện thoại cho anh.”
“…”
“Nếu không để tôi đổi họ, mẹ tôi họ Ngưu, Ngưu Ngưỡng Khởi, thế nào?”“Em có đẹp không?”Vì Từ Chi đi trước nên Trần Lộ Chu từ từ đóng cửa bước vào phía sau, Từ Chi nghe thấy tiếng đóng cửa sau lưng liền biết bên trong phòng sắp xảy ra chuyện gì, cô quay đầu lại nhìn, Trần Lộ Chu đang dựa vào mép bàn ăn, im lặng không lên tiếng đối diện với tầm mắt của cô.“Đừng có kiếm chuyện.”
“…”“Đó là Chu Ngưỡng Khởi và Thái Oánh Oánh phải không?”Nhưng Từ Chi liên tiếp đoán sai.
Một bên khác, ở bên ngoài tiệm thịt nướng.
Thành phố Khánh Nghi cũng chỉ còn con đường này là còn một chút hơi người, hầu hết các quận nội thành hai năm qua đều đã thay đổi, các khu phố thương mại nối tiếp nhau, dù đi đâu cũng không thể thoát ra khỏi móng vuốt của những doanh nhân có ý đồ xấu.
Cánh cửa tự động hoạt động phía sau, trong đêm đông, một số cửa hàng đóng cửa sớm, ngoại trừ một vài tiệm thịt nướng vẫn hoạt động kinh doanh tốt, đây là sự đan xen giữa yên tĩnh và náo nhiệt của duy nhất thành phố Khánh Nghi.
Mưa gió hàng năm, rêu xanh trong ngõ vẫn loang lổ, mùi tanh không thể che giấu trong những kẽ nứt của phiến đá, nhưng vào một đêm mùa đông có mùi tanh nhẹ, gió lạnh buốt thấu xương.
Đài phun nước theo nhạc vẫn ầm ĩ, dường như nước không tốn tiền mà bốc lên tí tách, trong mùa đông còn có mấy đứa nhỏ ngồi một bên nghịch nước, bên cạnh chính là phố chợ đêm, náo nhiệt luân phiên, trên bốt điện thoại vẫn dán đầy những tờ giấy quảng cáo nhỏ, con chó tên Lucy đã được chủ nhân tìm thấy, bây giờ đổi sang một chú chó tên Tomy, đến nay vẫn chưa có tung tích gì.Trần Lộ Chu nhận lấy, cởi nỉ lông dê trên điện thoại xuống, giơ tay ra, người bên cạnh đưa cho anh một cây kéo.
“Con chó Lucy đã tìm được nhà rồi.” Từ Chi đi quanh bốt đã một vòng.
“Sao anh cảm thấy em đang ngầm mắng anh nhỉ?”“Sau đó thì sao?” Từ Chi kiên nhẫn hỏi.
Hai người dựa vào bốt điện thoại, vô tư trò chuyện.
“Thật sao, chỉ là đột nhiên nhớ lại đêm nghỉ hè năm đó, này Trần Lộ Chu, tên trong game của anh thật sự là đẹp trai nhất vũ trụ và tình nhân số một thế giới sao?”“…”
Trần Lộ Chu lười biếng nghiêng người, cầm trong tay bánh kem đang ăn dở của Từ Chi, chậm rãi ăn hết phần bánh còn lại của cô, cúi đầu cười nói: “Không phải.”
“Vậy là gì?”Đây có lẽ là điểm mà Từ Chi rất yêu anh.“Hình như là vậy, quan tâm nhiều làm gì, à đúng rồi, trên xe có táo chú Thái của con mua đấy, để cho các con ăn một quả vào đêm Giáng sinh.”
“Người dùng 1576382002, là nó.”Từ Chi đi theo phía sau anh, giận đùng đùng lại đá anh một cái.
“…”“Đừng, đừng để tôi dính dáng đến cậu ta, cậu ta thích đi đâu thì đi, tránh cho sau này không kiếm được tiền lại ỷ vào tôi.”“…”
Có rất nhiều quán ăn đêm dọc đường, từ sáng sớm đến hoàng hôn vẫn tràn đầy sức sống và phồn hoa, ai cũng nở nụ cười niềm nở và mãn nguyện, nhưng chú bán bánh xèo đã bị thay thế bằng một người đàn ông trẻ tuổi, một đôi tình nhân đang ăn bữa khuya lại cãi nhau ỏm tỏi, Từ Chi ghen tị thốt lên.Sau này, Thái Oánh Oánh đã hiểu.

“Đã lâu rồi không cãi nhau.”
“Đừng có kiếm chuyện.”Hàng Tuệ nghe vậy bèn ngẩng lên nhìn, phát hiện không thấy Trần Lộ Chu với Từ Chi đâu.
“Thật sự muốn cãi nhau một lần.”
“Hay là dùng súng thật đạn thật đánh nhau một trận?” Trần Lộ Chu ăn xong bánh kem của Từ Chi, ném đĩa giấy và thìa vào thùng rác bên cạnh, tựa vào bốt điện thoại, mỉm cười đưa một lời đề nghị không mấy hay ho.Thành phố Khánh Nghi cũng chỉ còn con đường này là còn một chút hơi người, hầu hết các quận nội thành hai năm qua đều đã thay đổi, các khu phố thương mại nối tiếp nhau, dù đi đâu cũng không thể thoát ra khỏi móng vuốt của những doanh nhân có ý đồ xấu.
Từ Chi: “…”
Kết quả là ngay giây tiếp theo, có người thật đang chiến đấu bằng miệng bên cạnh bốt điện thoại dán đầy những mẩu quảng cáo khác.
“Đó là Chu Ngưỡng Khởi và Thái Oánh Oánh phải không?”
“Ừm.”Thật hiếm khi thấy anh ăn nói ngọt ngào, đêm nay là một ngày tốt, Từ Chi không thể nhịn cười, giục anh: “Anh còn không quỳ xuống đi.”
Hai người ung dụng dựa vào bốt điện thoại, vẻ mặt như đang chiêm ngưỡng bức tranh nổi tiếng thế giới.Trần Lộ Chu: “Trước giờ em làm việc không theo lẽ thường, anh không thể đề phòng được sao?”Căn phòng đầy những gương mặt quen thuộc, không trung tràn ngập những mảnh vụn đầy màu sắc, đúng là Từ Chi không ngờ rằng cuối cùng Trần Lộ Chu sẽ trở về chỗ này.
“Này, đúng rồi, anh biết mấy hôm trước mẹ anh tới gặp bố em làm gì không?” Từ Chi bỗng nhiên hỏi.
Trần Lộ Chu không trả lời cô mà bỗng nói, “Đi ngắm mặt trời mọc không?”
Lúc đó Từ Chi nhìn vào đôi mắt thâm thúy và nghiêm túc của anh, không biết linh cảm từ đâu chui ra, có thể anh sẽ làm gì đó, trái tim đang bình tĩnh lập tức nhảy lên thình thịch, nhiệt tình và mong đợi xem anh sẽ nói gì.Một bên khác, ở bên ngoài tiệm thịt nướng.Từ Chi: “…”
Có nguồn linh cảm như vậy chủ yếu là do sau khi Trần Lộ Chu rời đi tối hôm qua, Từ Quang Tễ đã kéo cô vào phòng nói chuyện một lúc lâu.

Đại khái là mẹ của Trần Lộ Chu đề nghị bọn họ đính hôn trước, dĩ nhiên ý của bà là có thể kết hôn luôn cũng được, nhưng lão Từ nghĩ Từ Chi vừa mới tốt nghiệp xong, Trần Lộ Chu vẫn còn đang đi học, trước mắt thời điểm này vẫn chưa phải là lúc thích hợp để kết hôn, ông đề nghị là nên đính hôn trước.“Ồ, Giáng sinh vui vẻ.”
Cho nên chắc hẳn Liên Huệ cũng đã nói với Trần Lộ Chu rồi.“Vậy là gì?”
Anh sẽ nói gì đây?Ngày hôm sau, ở quán thịt nướng.
06.Hai người ung dụng dựa vào bốt điện thoại, vẻ mặt như đang chiêm ngưỡng bức tranh nổi tiếng thế giới.
Vào ngày đi ngắm mặt trời mọc, Từ Chi đã sẵn sàng đến 80%, chắc chắn Trần Lộ Chu sẽ cầu hôn, cô còn nhắn tin cho Thái Oánh Oánh, nói: “Có phải Trần Lộ Chu bảo cậu giấu tớ không?”Từ Chi: “…”
Thái Oánh Oánh kêu: “Không.”
Từ Chi: “Ôi chao, đừng giả vờ nữa, tớ biết hết rồi.”Thái Oánh Oánh: “Cậu thì có đấy.”
Thái Oánh Oánh: “Không có thật mà.”Từ Chi nói, “Còn đang mở điều hòa mà.”
Từ Chi: “Ha ha, cậu diễn tệ quá.”
Thái Oánh Oánh: “…”Hành động từ ta, thoải mái ơn hận cũng từ ta.“Chủ nhiệm Vi đâu rồi ạ?”
Tuy nhiên, thật sự là không có.
Trần Lộ Chu thật sự chỉ đi ngắm bình minh.Thái Oánh Oánh: “…”“…”Thế là ngày hôm sau, cả nhóm bay trở về Khánh Nghi.
“Sau đó thì sao?” Từ Chi kiên nhẫn hỏi.“Đã lâu rồi không cãi nhau.”
Trần Lộ Chu ngẩn ra, “Hả? Sau đó gì cơ?”“Sao anh cảm thấy em đang ngầm mắng anh nhỉ?”
Từ Chi: “…”
Vừa rồi khi Trần Lộ Chu chụp ảnh và gọi tên cô, Từ Chi suýt nữa đã nghĩ anh sẽ quỳ xuống, còn đưa tay ra nữa rồi, đó là lần đầu tiên cô đoán sai.
Lần thứ hai là đi ngắm biển Khánh Nghi, mùa đông mà đi ngắm biển, nếu không phải là cầu hôn thì có điên mới đi với anh, kết quả là anh thật sự chỉ đến bờ biển để ngắm biển.
Từ Chi: …
Mấy ngày hôm đó, anh giống như một ngọn núi lửa, nửa năm không phun trào, một khi phun trào thì phải nửa năm mới hoạt động, hoạt động rất nhiều.
Nhưng Từ Chi liên tiếp đoán sai.
Mãi cho đến một ngày trước khi trở về Bắc Kinh, Từ Chi mới nhớ ra hôm đó là lễ Giáng sinh.“Này, đúng rồi, anh biết mấy hôm trước mẹ anh tới gặp bố em làm gì không?” Từ Chi bỗng nhiên hỏi.
Hai người ăn cơm ở bên ngoài, Trần Lộ Chu ngả người vào ghế nhìn cô đang thong thả và cơm, sau đó liếc nhìn đám học sinh trung học đi ngang qua ngoài cửa, lúc này đa số đều là học sinh cấp ba tan học, thế là tiện thể hỏi, “Có muốn trở lại tòa nhà cấp ba xem một chút không?”Lời cuối sách:
Từ Chi không ngờ anh vẫn còn mật khẩu của căn nhà đó nên vẫn có thể vào được.“Trần Lộ Chu, hình như ở Bắc Kinh em yêu anh nhiều hơn, về đến Khánh Nghi em không còn nhớ anh nhiều nữa.” Anh túm lấy cổ của Từ Chi, cúi đầu nói bên tai cô với vẻ tự hào đắc ý, đúng là rất ngứa đòn, còn bắt chước giọng nói của cô, “Anh chuẩn bị thi đấu cho tốt nha, em nghỉ đông đây! Là ai nói hả? Là ai thay lòng đổi dạ?”
Nhưng trước khi mở cửa, Trần Lộ Chu nhấn khóa, chậm chạp không mở ra mà cúi xuống nhìn cô đầy ẩn ý, lúc đó Từ Chi mới bỗng hiểu ra, nhưng không đợi cô phản ứng, anh đã trực tiếp mở cửa phòng.

Ánh đèn bên trong lập tức đập vào mắt cô, trong phòng vang lên tiếng pháo nổ liên tiếp, từng dải màu đỏ chói lọi bay trên không trung, xoay tròn rồi rơi xuống đất.
Căn phòng đầy những gương mặt quen thuộc, không trung tràn ngập những mảnh vụn đầy màu sắc, đúng là Từ Chi không ngờ rằng cuối cùng Trần Lộ Chu sẽ trở về chỗ này.
Nơi họ gặp nhau lần đầu tiên.“Sao?” Từ Chi thật sự quên mất rồi.….
Thật ra toàn bộ quá trình cầu hôn đã sụp đổ từ lúc Từ Chi bước vào cửa, vốn dĩ Trần Lộ Chu vừa bước vào, anh lên tiếng thì Chu Ngưỡng Khởi sẽ hát để mang lại bầu không khí, nhưng Trần Lộ Chu không nói gì.Từ Chi gật đầu.Thái Oánh Oánh kêu: “Không.”
Anh không nói một câu nào hết.“Không phải vội, gần nhà chúng ta mới mở trung tâm mua sắm Tinh Chu, lát nữa cháu ăn xong có thể đến đấy mua sắm, tiện thể cho Từ Chi mua quà năm mới rồi hẵng qua.”
Vì Từ Chi đi trước nên Trần Lộ Chu từ từ đóng cửa bước vào phía sau, Từ Chi nghe thấy tiếng đóng cửa sau lưng liền biết bên trong phòng sắp xảy ra chuyện gì, cô quay đầu lại nhìn, Trần Lộ Chu đang dựa vào mép bàn ăn, im lặng không lên tiếng đối diện với tầm mắt của cô.
Vẫn không nói.

Giữa tầm mắt của hai bọn họ không có ai lọt vào, rất khiến người ta cảm động, lập tức khiến những người trong phòng im lặng.

Thái Oánh Oánh che miệng, nước mắt rơi lã chã, cô ấy cũng không hình dung ra được gì, nhưng khi thấy bọn họ kiên định chăm chú nhìn nhau, cô ấy không thể kìm lại được mà rơi nước mắt.
Sau này, Thái Oánh Oánh đã hiểu.
Ánh mắt lúc đó của họ là vui mừng, đồng thời cũng sợ hãi.
Vui mừng vì chúng ta yêu nhau.Chu Ngưỡng Khởi đặt ly rượu xuống, “Thái Oánh Oánh, rốt cuộc em có trái tim không?”Mình thấy truyện đã được mua bản quyền chuyển thể từ tháng 8/2021 rồi, nhưng chưa thấy thông tin gì thêm.

Mong truyện sẽ được xuất bản tại Việt Nam hehe ^^
Sợ hãi, nếu như chúng ta không gặp nhau.“Chứ còn gì nữa, năm hai đại học thằng bé đã đi rồi, chắc mấy năm này sẽ không gặp nhau được.

À phải rồi, Lộ Chu, mấy hôm trước mẹ cháu vừa mới qua.”
….
Trần Lộ Chu chậm rãi đi tới, bước chân vô cùng chậm chạp nhưng vững vàng, cuối cùng đứng trước mặt cô, không hề kiêu ngạo một chút nào.

Ở trước mặt cô, anh chưa từng hỏi han công lao gì cả, bất kể chuyện gì, đã cho đi là cho, anh rất ít khi so đo được mất với người ta, cho nên trước đây anh mất đi rất nhiều.
Nhưng Từ Chi là người đầu tiên anh không muốn so đo mà lại được nhận lại.
Anh đứng đó, cúi đầu nhìn cô, lần lượt phủi sạch những mảnh vụn trên đầu cô, trầm ngâm hỏi, “Có lạnh không?”“Rốt cuộc em có được không vậy?”
Từ Chi nói, “Còn đang mở điều hòa mà.”
“Ồ, Giáng sinh vui vẻ.”
Từ Chi cười thành tiếng, cho dù tim đập thình thịch bên tai như trống gõ, đối mặt với cảnh tượng này không ai có thể bình tĩnh được, càng huống chi người đàn ông đối diện là Trần Lộ Chu.“Đi thôi, về nhà nấu cái gì ngon cho hai đứa.”
“Trần Lộ Chu, có phải anh rất căng thẳng không?”
“Ừ, nhịp tim đập một trăm tám mươi.”Thái Oánh Oánh bật cười, “Cậu thấy Trần Lộ Chu ở Bắc Kinh rồi không bỏ về được thì có, Chu Ngưỡng Khởi, cậu chính là một kẻ đeo bám.”
“Có cần gọi 120 để chuẩn bị trước không?”“Ở trong viện thiết kế, chắc cũng sẽ ở lại Bắc Kinh.

Bố cô ấy tái hôn rồi mà, đầu năm nay lĩnh chứng, chắc cô ấy không còn lo lắng gì nữa, hai người họ đều sẽ ở lại Bắc Kinh.”
Anh gỡ những mảnh vụn nhỏ trên đầu xuống cho cô, đứng thẳng người, hất cằm sang máy quay phim bên cạnh, “Có cần vào nhà vệ sinh soi gương không? Ở đằng kia có máy quay.”Từ Chi cười, “Không có gì, bỗng nhiên cảm thấy rất yêu anh.”
“Em có đẹp không?”
“Hỏi anh cũng vô ích, anh có filter cho em, đôi lúc em cảm thấy mình không xinh đẹp, còn anh cảm thấy em xinh chết đi được.”
Thật hiếm khi thấy anh ăn nói ngọt ngào, đêm nay là một ngày tốt, Từ Chi không thể nhịn cười, giục anh: “Anh còn không quỳ xuống đi.”
“Chờ đã, em đưa điện thoại cho anh.”
Cô lấy ra đưa cho anh.Trần Lộ Chu dắt tay Từ Chi, dẫn cô qua dòng người chen lấn để lấy hành lý, tay còn lại bấm ghi âm trên Wechat, trả lời Chu Ngưỡng Khởi, “Đang ở sân bay rồi, cậu tự mua vé về đi.”
Trần Lộ Chu nhận lấy, cởi nỉ lông dê trên điện thoại xuống, giơ tay ra, người bên cạnh đưa cho anh một cây kéo.
Trong phòng im lặng, tất cả mọi người đều tò mò nhìn Trần Lộ Chu đang xén lông cho chú chó con bằng nỉ lông dê.
“Trần Lộ Chu!” Từ Chi kêu lên.
Trần Lộ Chu cũng không ngẩng đầu lên nói, “Anh sẽ làm một cái khác cho em.”Từ Quang Tễ cười ha hả, một tay ôm lấy cổ Trần Lộ Chu, anh quá cao, còn phải phối hợp với chiều cao của ông mà khuỵu chân xuống.
Chờ Trần Lộ Chu lấy đồ ra.Nơi họ gặp nhau lần đầu tiên.
Thái Oánh Oánh lại bật khóc, ngay cả Trương Dư trước giờ dịu dàng ít nói cũng không nhịn được đập mạnh vào lưng Lý Khoa, “Anh nhìn người ta đi, nhìn đi!”Từ Chi ngồi ở trong xe nhìn Từ Quang Tễ.
Từ Chi: “Sao anh lại để ở đây?”
Trần Lộ Chu: “Trước giờ em làm việc không theo lẽ thường, anh không thể đề phòng được sao?”
….
Hôm đó là lễ Giáng sinh năm 2021.
Từ Chi, Trần Lộ Chu, Giáng sinh vui vẻ, tân hôn vui vẻ.Lúc lão Từ khởi động xe đã không yên lòng nghĩ.
Thời gian dừng lại ở đây.Từ Chi hỏi: “Trung tâm mua sắm Tinh Chu sao, mở lúc nào vậy ạ?”

HẾT..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương