Không sao cả, có anh đây đừng lo.
Cô biết hắn sẽ luôn ở phía sau lưng cô nhưng mà trong lòng cô vẫn bồn chồn, lo âu không nguôi.

Đôi mày đã cau lại từ lúc nào, mím chặt môi.

Đôi mắt chớp nháy liên hồi, dường như suy nghĩ của cô đang rất hoảng loạn.
Lục Hạo Nghiên tiến đến bên cô, vòng tay qua người cô, cằm hắn tựa lên vai cô, nhắm mắt mà hưởng thụ mùi hương quen thuộc trên người vợ mình.
- Em có biết đêm qua anh phải nhẫn nhịn thế nào không? Trong khi cừu ngoan lại dâng đến tận miệng mà anh vẫn không ăn đấy.
Thẩm Nguyệt Dao không biết nói gì, chỉ biết cười trừ, bởi cô vẫn đang suy nghĩ chuyện lúc nãy, nhưng quả thật là đêm qua cô không chịu thật, nếu như là bản tính hắn thì phải ăn cô rồi mới phải lần này lại không.

Có chút kì lạ.

Nhưng cũng khiến cô phải mến độ hắn.
Nguyệt Dao quay người lại, vòng tay qua cổ hắn, rồi từ từ hôn lên môi hắn.

Với hành động chủ động của cô khiến hắn ngẩn người, nụ hôn cô trao cho hắn vào sáng nay rất nhẹ nhàng, nhả môi hắn ra, cô khẽ mở miệng:
- Anh mới ăn kẹo sao? Trông ngọt quá.
Khóe môi của Hạo Nghiên từ từ nhếch lên, hắn đẩy nhẹ đầu cô vào sát hắn, khoảng cách hai người bây giờ rất gần, chỉ cách khoảng đủ để một tờ giấy mỏng chen vào, âm điệu trầm thấp nhưng lại ấm áp thốt ra:

- Vậy em muốn tận hưởng cái độ ngọt của kẹo này hơn không?
Đôi mắt hắn lé lên một tia khó tả, ánh mắt nhìn vợ mình không chớp đầy cưng chiều, đầy khiêu gợi.

Hắn đưa môi mình chạm vào môi cô, theo phản xạ mà đưa tay gỡ từng nút áo của cô, rồi một lúc quần áo cũng từ từ rơi xuống theo đó.

Chiếc chăn trắng được phủ lên, bao trùm toàn bộ cơ thể hai người.

Phải nói là một trận chiến khá kịch liệt vào buổi sáng hôm ấy.
...
Tiếng pháo hoa bắn lên trời tạo thành những hình thù bắt mắt, tiếng đoàn người tung hô bên dưới, những cặp đôi yêu nhau tay trong tay cùng ngắm pháo, người người nhà nhà đều tấp nập, quầy bên chuyện trò, những chậu hoa mai rực rỡ sắc vàng, không khí ấm áp của mùa xuân vào đêm giao thừa làm cho ai cũng nao lòng.
Người ta hay nói nếu ta đón giao thừa cùng người mình yêu, thì cả năm sẽ hạnh phúc bên người đó.

Còn không thì viết thư.

Viết đôi ba dòng dành cho đối phương, sự tình cảm dành cho nhau đều tăng lên.

Nguyệt Dao cũng chuẩn bị một bức thư tặng hắn, tết nhất đến nơi, công việc hắn bận rộn nhiều nên khoảng thời gian này rất ít gặp nhau.
Thẩm Nguyệt Dao đang ở tại nhà ba mẹ mình, vừa hay trang trí đồ tết xong, khắp nhà đều là màu đỏ may mắn, không khí giao thừa đã đến.
- Mẹ à, để con phụ cho.
Bà Trần Thanh Ân đang nấu ăn, bởi là giao thừa, các người hầu đều trở về đón tết cùng gia đình, bà đành phải vào bếp.

Gặp Nguyệt Dao nằng nặc đòi làm, bà phì cười vì tính nết trẻ con của cô vẫn còn đó mặc dù đã lấy chồng từ lâu.
- Đêm nay con không đón giao thừa cùng Lục Hạo Nghiên sao? Rồi cả cha mẹ chồng con nữa.
- Mẹ à, bọn họ có thể mai con sẽ đến thăm mà.

Lâu rồi con không về nhà, phải phụ giúp cha mẹ một tay chứ.
- Thế còn Lục Hạo Nghiên, hai đứa không định xem pháo hoa sao?
- Con sợ anh ấy không có thời gian nữa đấy.

Tối nay con đón cùng cha mẹ như mọi năm là vui lắm rồi.
Bà Thanh Ân chỉ biết cười bởi bà biết rõ con gái mình cần gì, thôi thì chuyện chúng nó để chúng nó giải quyết chứ xen vào cũng không hay cho lắm.
- Bận đến nổi đến giao thừa cũng không đón cùng vợ sao? Ngày xưa cha hay tới nhà mẹ lén lút đi chơi với nhau, đến khi nên duyên vợ chồng còn nữa mà.


Đặc biệt là giao thừa, đón cùng với người mình yêu chẳng phải rất hạnh phúc sao.
- Cha, lại kể nữa rồi.
Thẩm Tử Minh nhấp nhi ly trà, rất thoải mái khi kể lại câu chuyện hồi xưa của mình, bà Thanh Ân thấy vậy vội xua tay:
- Nghe mẹ nói nè, ổng hồi xưa thích mẹ mà có chịu bày tỏ đâu, toàn để mẹ chủ động, cứ tưởng đến lúc cầu hôn cũng phải để me xem như ổng có lương tâm cầu hôn, chứ không mẹ cũng không cưới ổng đâu.
Cả ba người một gia đình lại tràn ngập nhau trong không khí vui vẻ, ấm áp, cười đùa cùng nhau.

Tuyết ngoài kia vẫn cứ rơi, tuy nó vẫn lạnh nhưng lại đỡ hơn mùa đông.

Người ta nói đúng nơi ấm áp nhất chính là gia đình của mình.
Cô mặc trên người một áo khoác khá dày, cầm túi bịch rác ra ngoài cửa, nhưng đôi chân cô phải dừng lại bởi Lục Hạo Nghiên đang đứng ngoài đó.

Khăn quàng cổ được quàng lên, chiếc áo dày dài đến đầu gối, mang đôi giày đen, một chân hắn tựa lên thành xe, chân còn lại đứng trên mặt đất tạo độ vững, Những bông hoa tuyết vẫn cứ rơi, rơi trên đầu hắn, một người đàn ông diện đồ như thế, ánh mắt si mê nhìn phía người trước mắt, hỏi sao cô bạn nữ nào mà không siêu lòng chứ.

Một khung cảnh lãng mạng từ đó được hiện nên.
Túi rác cũng theo đó mà rơi xuống, nước mắt cô cũng rơi theo hòa vào tuyết lạnh giá, không nghĩ nhiều mà chạy vội đến phía hắn, ôm chằm lấy Hạo Nghiên.

Chỉ mới một tuần không gặp cô đã nhớ hắn đến mức này rồi sao?
- Em cứ tưởng anh không đến chứ, không đón giao thừa cùng em chứ.

Nhưng mà sao anh không vào nhà chứ đứng ngoài này lạnh lắm đấy.
Tay hắn vỗ nhẹ lưng cô, vẫn là giọng điệu quen thuộc đó nhưng lại có chút khác lạ:
- Chỉ mới hơn một tuần mà đã nhớ anh đến thế sao?...Xin lỗi, đã để em chịu uất ức rồi.

Công việc anh giải quyết xong rồi, một cách thuận lợi, giờ anh có thể ở bên em lâu hơn rồi.

- Từ đầu em đã nói rồi, thu nhập của em rất ổn định, em có thể...
- Không được, anh không thể để vợ anh phải cong lưng làm được.

Yên tâm làm việc theo sở thích của em có được không nhé?
- Nhưng mà, anh quá vất vả rồi...á...
Hắn bế cô lên đưa vào trong xe mình, nhẹ nhàng đặt cô xuống, nhìn cô mà nói:
- Em nghĩ chủ tịch của tập đoàn Lục thị sẽ ngồi không sao? Đôi lúc phải đai lưng làm chứ.
Thẩm Nguyệt Dao thở dài, cô mím môi, Lục Hạo Nghiên phì cười rồi bảo:
- Thôi được rồi, anh đưa em đến chỗ này, một nơi có thể ngắm rõ mồn một pháo hoa.
Cô gật đầu, hắn xoa đầu cô rồi cũng vào xe, lao đi.

Nhưng hành động xoa đầu của hắn khiến cô có chút không vui, hắn nghĩ cô còn nhỏ thế sao? Nhỏ mà làm vợ hắn sao? Thầm chửi hắn trong lòng mà cũng không khỏi bật cười.

Đúng là ở bên hắn cô cảm thấy rất vui, rất hạnh phúc.

Những bộ truyện thể loại cưới trước yêu sau như chính cô là nữ chính trong truyện ấy.
- Anh đi từ từ thôi, làm như ma đuổi ấy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương