Sa Trường Lỗ Ái
-
Chương 7
Lần thứ tư, đây là lần thứ tư bọn chúng đóng cửa không xuất chiến. Sách Lôi sải bước vào trong đại trướng nghị sự, ném mạnh bội kiếm lên thư án, thanh âm không giấu được sự tức giận.
Bọn chúng rốt cuộc là có chủ ý quái quỷ gì đây? Vừa mới có viện quân đến hợp sức, đáng ra đương lúc sĩ khí dâng cao, chẳng phải nên nhanh chóng ra nghênh chiến, đánh lui địch quân hay sao, vì sao lại ngược lại, chỉ co đầu rút cổ trong thành?
Chư tướng trong lều đưa mắt nhìn nhau. Hôm nay bọn họ tập kết binh sĩ ra trước cửa thành khiêu chiến, kết quả là vẫn như ba lần trước, vừa thấy bọn họ đi đến, đối phương lập tức tăng cường đề phòng, chủ tướng của đối phương Dịch Viễn Lưu cũng vẫn như mọi khi, rất nhanh chóng đã có mặt trên thành lâu, bất động thanh sắc nhìn xuống bọn họ ở phía dưới, nhưng vô luận là bọn họ có dùng cách vũ nhục, chửi bới như thế nào để khiêu chiến thì cổng thành vẫn đóng chặt, giống như bọn họ đang chửi mắng một tảng đá vậy.
Sách Lôi cảm thấy nếu chính y bị mắng như thế y nhất định sẽ cảm thấy vô cùng phẫn nộ nhưng mà tên Dịch Viễn Lưu thiên tài kia làm thế nào mà có thế kiềm chế, trầm tĩnh đến thế mà phô ra cái dáng điệu lợn chết không sợ nước sôi, mặc cho bọn họ lãng phí nước bọt rủa xả, mặt hắn thủy chung vẫn không thay đổi.
Qua vài ngày, sự phản kích của bọn chúng còn thậm chí không được như trước, một tháng trước Dịch quốc còn có những tiểu đội tinh nhuệ, thường xuyên vượt sông tập kích hai bên tả hữu đại quân, quấy rầy, gây náo loạn rồi biến mất rất nhanh trong rừng rậm, đáng ghét y như những con muỗi nhỏ vo ve đuổi cũng không đi nhưng lạ là tháng này, địch nhân đều không có chút động tĩnh gì cả, im lặng đến đáng sợ làm cho người ta bất giác chột dạ, nghĩ không ra rốt cuộc là chúng có quỷ kế gì.
“Đại soái.” Một tướng quân tuổi đời còn trẻ bước một bước về phía trước, “Chi bằng chúng ta tấn công đi, còn sợ hắn không ra ứng chiến sao…”
Lời nói của hắn lập tức được không ít tướng lãnh đồng tình, nhất thời soái trướng ồn ã cả lên.
“Dịch Viễn Lưu vốn được xưng là chiến thần, hiện giờ hắn đóng cửa không nghênh chiến đơn giản là hắn mượn mượn thế thành trì hiểm trở để kéo dài thời gian chiến tranh, dù hơn mười vạn đại quân của chúng ta có cường mãnh công thành thì cũng được gì đây?”
“Hắn ngay cả xuất đầu lộ diện còn không dám, cả ngày chỉ biết co đầu rụt cổ ở trong thành, đúng là tên quỷ nhỏ nhát gan.”
“Các huynh đệ đều không đợi được nữa rồi, bây giờ trong đầu họ đều muốn xung trận anh dũng giết địch, các huynh đệ đều như có lửa đốt trong bụng… Đại soái, đợi thêm nữa thì sĩ khí sẽ bị nguội lạnh mất.
“Chúng ta cũng có thể dùng toàn lực vượt sông, không quản đến thương vong,dùng đại quân vây khốn chúng ba tháng, năm tháng, liên tục công thành, người ở bên trong thành dù không chết vì giao tranh cũng sẽ bị đói mà chết.”
…
Sách Lôi ở giữa soái trướng, nghe chư tướng luận đàm, có chút đăm chiêu, nhìn sang Khoách Nhĩ Thái, một vị lão tướng được tôn kính trong quân, hỏi: “Tướng quân nghĩ thế nào?”
Khoách Nhĩ Thái dáng điệu phong sương, nếp nhăn trên trán ẩn ẩn, hắn ngưng thần suy nghĩ một lát rồi mới cẩn thận nói: “Mạt tướng cho rằng cẩn thận một chút vẫn hơn, dù sao thì cách Dịch Viễn Lưu dụng binh vẫn là ẩn chứa rất nhiều thủ đoạn.”
Chúng tướng tất cả đều bất mãn với lời nói này của Khoách Nhĩ Thái, một vị tướng quân khác lên tiếng châm chọc: “Khoách Nhĩ Thái, tuổi ngươi càng lớn, lá gan càng nhỏ, chi bằng hãy về nhà ôm lão bà của ngươi đi.”
Những người bên cạnh không khỏi cùng cười vang, Sách Lôi nhíu mày phất tay ra hiệu cho bọn họ im lặng, tiếng cười mới biến mất trong soái trướng. Uy tín trong quân đội của của y vốn được xác lập qua hơn mười năm chinh chiến, đã vô cùng to lớn và vững mạnh.
“Nói tiếp đi.” Sách Lôi ngồi xuống, dáng điệu rất chăm chú lắng nghe.
“Dịch quốc không giống như tưởng tượng của chúng ta. Thứ nhất, trấn thủ biên cương là kẻ dũng mãnh thiện chiến, quỷ kế đa đoan nhất trong các vị hoàng tử Dịch quốc, Nhị hoàng tử, Dịch Viễn Lưu. Tuy rằng hắn kinh nghiệm không nhiều nhưng dưới sự chỉ huy của hắn, quân đội Dịch quốc còn chưa từng thất bại một lần nào, hắn không ra nghênh chiến ắt hẳn là có lý do. Thứ hai, viện quân của Dịch quốc đã đến, binh lính cùng thương thảo đều rất nhiều, tuy rằng nhân số ít hơn so với chúng ta nhưng mà sĩ khí đã được củng cố, không thể xem thường được, chúng ta cường ngạnh công thành, chỉ sợ cuối cùng dù có công được thành cùng tổn thất nặng nề.”
Một vị thượng tướng quân ở phía phải lên tiếng, ngữ điệu châm biếm: ” Ý của Khoách Nhĩ Thái tướng quân là bọn chúng còn có âm mưu quỷ kế ở phía sau ư?”
Khoách Nhĩ Thái gật đầu.
Thượng tướng quân truy vấn tiếp: “Bọn chúng có thể có quỷ kế gì chứ?”
Thấy Khoách Nhĩ Thái lắc đầu, hắn liền nói tiếp: “Đại soái, đại quân đã đóng trại tại đây mấy tháng rồi, lương thảo càng ngày càng tiêu hao, chỉ sợ đây không phải là kế lâu dài, hơn nữa trọng điểm là quân ta đông hơn đối phương nhiều, chỉ một chút thương vong cần gì phải khiếp sợ mà không khai chiến? Chúng ta nên cho Dịch quốc thấy thiết kỵ của chúng ta đạp bằng thành trì của chúng như thế nào.”
Khoách Nhĩ Thái nóng nảy phản đối: “Đại soái, trăm triệu lần không thể được, trên chiến trường kiêng kị nhất là không tự biết mình biết người, Dịch quân co cụm không ứng chiến tất nhiên là có nguyên nhân quan trọng…”
Hai bên tranh chấp kịch liệt, rồi cuối cùng cùng hướng ánh mắt vào Sách Lôi đang ngồi ở giữa. Sách Lôi khi cùng chư tướng hội đàm luôn để mọi người thoải mái phát biểu ý kiến, nhưng khi hắn đã ra quyết định thì tuyệt đối không có ai dám vi phạm.
Sách Lôi nhìn quanh bốn phía, tướng lãnh dưới trướng có kẻ lo lắng, có kẻ thích chiến tranh tàn nhẫn, có kẻ đa mưu túc trí nhưng tất cả bọn họ đều tuyệt đối trung thành, vô cùng đáng tin cậy.
Y trầm giọng nói: “Dịch quân đóng cửa thành không giao chiến nhất định là có nguyên do, hiện tại chúng ta tạm thời tiếp tục khiêu chiến, đồng thời phải điều tra cho rõ nguyên nhân là gì, Sâm Thụ Phiên…”
Một trung niên nam tử có bộ mặt âm lãnh đáp lời: “Có mạt tướng.”
Sách Lôi nói: “Điều tra xem trong Tuyết thành gần đây có động thái gì bất thường không, những con chuột chúng ta nuôi lâu nay cũng đến đã lúc phải khiến chúng hoạt động một chút.”
“Rõ, đại soái.”
Phất nhẹ tay ra hiệu cho chư tướng lui ra khỏi trướng, Sách Lôi tựa vào ghế, tự mình cân nhắc, các tướng quân nói phải công thành, không phải y lo lắng không công được … chỉ sợ có âm mưu cạm bẫy gì trong đó… không tiến công, lương thảo cùng sĩ khí đương cuộn trào thì lại không ngừng tiêu hao.. thật khó xử… Hy vọng Sâm Thụ Phiên có thể tra ra chút manh mối …
Y vừa ngẩng đầu lên thì thấy một người vẫn còn lẳng lặng đứng trong trướng, y kinh ngạc hỏi: “Khoách Nhĩ Thái, có chuyện gì vậy?”
“Đại soái…” Vị lão tướng chần chừ, “Có một việc, mạt tướng không biết có nên nói hay không.”
“Thỉnh tướng quân chỉ giáo.” Sách Lôi nói, y vẫn rất tôn trọng vị lão tướng này, hắn chinh chiến trên lưng ngựa cả đời người, lập bao chiến công hiển hách, xem như một nửa là sư phụ của y.
Khoách Nhĩ Thái nghiêm túc nhìn y: “Cách đây vài ngày, vào đêm đại soái đi tập kích Dịch quân, có mang về một nam tử, sau đó nam tử này được xác định là thích khách của Dịch quốc.”
Tâm Sách Lôi hơi trầm xuống: “Không sai, đích xác là có chuyện này.”
“Sau này nam tử đó cũng không bị giao cho hình quan thẩm vấn, vẫn ở trong trướng của đại soái.”
Ngữ khí của hắn tuy là trần thuật nhưng không thể không biết ẩn trong đó là sự nghi ngờ, Sách Lôi nheo mắt lại: “Khoách Nhĩ Thái tướng quân, ngài đang ép hỏi chủ soái của ngài sao?”
Ngực Khoách Nhĩ Thái căng cứng lại, hắn cảm thấy không khí xung quanh dần trở nên trầm trọng, hắn vốn là lão tướng ngang dọc sa trường, gặp không ít trường hợp huyết nhục bay loạn vô cùng lãnh khốc nhưng thứ áp lực vô thanh vô tức tản mát từ trên người nam tử cao lớn đang đứng trước hắn vẫn làm cho hắn toát mồ hôi lạnh.
“Mạt tướng không dám… ý của mạt tướng là nếu thẩm vấn hắn, có thể sẽ moi ra được một ít tin tức, dù sao đó cũng là thích khách cao thủ mà đối phương phái đến.”
Sách Lôi thực hoài nghi làm thế nào Khoách Nhĩ Thái lại biết được về chuyện đó, chuyện xảy ra tối hôm đó y đã hạ nghiêm lệnh không được truyền ra ngoài, hơn nữa người biết y bị thích khách đâm bị thương cũng chỉ có quân y cùng vài thị vệ tùy thân, nhưng dù sao quân doanh lớn như vậy, dù hắn là chủ soái nhưng nhất cử nhất động cũng không thể hoàn toàn tránh được cặp mắt soi mói của người khác.
Sách Lôi lập tức cự tuyệt: “Không cần, ta thẩm vấn rồi, hắn là thích khách, nhận được nhiệm vụ mới đến đây, hắn không biết gì cả.”
Miệng Khoách Nhĩ Thái hơi mấp máy một chút: “Tướng quân, để thích khách tại đại trướng chỉ sợ ảnh hưởng đến an nguy của đại soái huống hồ…”
Câu kế tiếp mới thật sự là lời thực sự hắn muốn nói.
Ánh mắt lạnh băng của Sách Lôi quét qua, Khoách Nhĩ Thái lại toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố nói hết câu: “Huống hồ, từ lúc thích khách xuất hiện, cục diện liền thay đổi đến kỳ dị, không thể không làm cho người ta hoài nghi. Có lẽ, chúng ta thật sự sẽ có thể khai thác được ở hắn điều gì đó.”
Sách Lôi hơi động tâm, Khoách Nhĩ Thái nói quả thật không sai, từ cái đêm khuya gặp y gặp được món vưu vật là tên thích khách đó, động thái của địch nhân kỳ lạ hơn rất nhiều, có thật là có liên hệ gì không đây?
Một tên thích khách võ công khá cao cường, trừ bỏ biểu hiện trúc trắc trên giường ra về các mặt khác thì hắn căn bản không giống lắm với một tên thích khách từng trải qua huấn luyện tàn khốc, lúc hắn ở dưới thân y luôn cố nén phẫn nộ cùng thống khổ, điều đó luôn cho y một cái cảm giác kỳ dị… Sách Lôi cần thận suy nghĩ, loại cảm giác đó trước đây y cũng từng gặp qua, bất quá đó phải là một kẻ dòng dõi thế gia, có xuất thân cao quý, được giáo dưỡng đầy đủ mới có được.
Chẳng lẽ tên thích khách đó cũng có xuất thân cao quý ư?
Sách Lôi phi thường muốn cười lớn, sao có thể thế được? Tên thích khách đó tuy lờ i nói sắc sảo, hữu lý nhưng thường xuyên có thể nghe được vài từ ngữ thô tục lẫn trong đó, những lời thô bỉ mà những kẻ tam giáo cửu lưu đầu đường xó chợ mới có thể thốt ra.
Xem ra, năm đó những kẻ huấn luyện tên thích khách này thật sự đã tốn không ít tâm huyết, đáng tiếc hắn xuất thân đê tiện, chung quy vẫn là giấu đầu lòi đuôi.
Nhưng như vậy cũng đủ để biết rằng tên thích khách này địa vị có thể không thấp.
Sách Lôi đi đi lại lại trong đại trướng một lúc mới quay đầu lại nói với Khoách Nhĩ Thái: ” Về việc đưa hắn giao cho hình quan, bản soái tự có chủ ý.”
…~ºoOoº~…
Dịch Trấn Phong đứng im ở trên thành lầu, thẳng lưng, không nhúc nhích trông y như một pho tượng tôn quý đầy uy nghiêm không thể lung lay, không thể ngã đổ. Những biểu tình của y tất cả đều được che đậy bởi chếc mặt nạ. Chiến kỳ bay tung bay phấp phới giữa cuồng phong. Lưng y đã ướt đẫm mồ hôi nhưng cũng không hề gì. Dù hồn Dịch Viễn Lưu không ở đây nhưng thân xác hắn vẫn ở đây, vì thế đại quân Đan Mông vẫn e dè, không thể tiến tới, y sẽ cố thủ tòa thành này, y sẽ không để Dịch Viễn Lưu sau khi trở về sẽ phải đối mặt với một bức tàn cục không thể vãn hồi.
Vừa rồi một tên địch đứng trước mặt thành chửi mắng, bị y phất tay ra hiệu cho một vị tướng có xạ thuật cao, lực tay lớn, tặng cho kẻ đó một tiễn, kẻ đó sợ đến né trái né phải, đã chật vật lắm mới tránh được nhưng một lát sau lại có người khác ra khiêu chiến tiếp. Thế trận của địch quân đã hình thành trước cổng, quân địch đông nghìn nghịt, nhưng thật kinh ngạc là ngoài tiếng chiến mã hí dài, ngoài tiếng cuồng phong gào thét thì không nghe thấy bất cứ một thanh âm gì khác.
Dịch Trấn Phong vốn sinh trưởng ở nơi thâm cung, đây là lần đầu tiên y xuất chinh, thật không nghĩ là đã gặp ngay tình cảnh tranh đấu cường liệt này. Nếu nói ban đầu y có chút kiêu ngạo với khả năng cầm quân đánh trận của y nhưng bây giờ đối với lệ khí sát phạt lãnh liệt như thế này nếu nói đáy lòng y vẫn yên bình phẳng lặng thì là gạt người.
Dịch Viễn Lưu, Dịch quốc chiến thần… kẻ vốn nên cùng y kề vai chiến đấu, chung lưng đối mặt với cục diện rối ren này, rốt cục là đã bây giờ đang ở đâu?
Chẳng lẽ hắn còn giận, cố ý không trở lại.
Y né tránh, không nghĩ đến khả năng đó, nhớ lại tình hình đêm đó, nhớ đến gương mặt anh tuấn, kiên nghị, luôn mang vẻ lạnh lùng đêm đó lại lộ ra dáng vẻ tuyệt đối mê người, gương mặt ửng đỏ, ánh mắt tràn ngập khiếp sợ cùng phẫn nộ… Đúng rồi, còn có… Y lắc đầu: đủ rồi! Hiện tại y đang đứng trên tường thành, trước mặt y là đại quân Đan Mông đằng đằng sát khí, mỗi kẻ đều hận không thể lột da lóc thịt y, đầu óc y sao có thể tràn ngập dục niệm, nhìn đâu cũng thấy xuân cung đồ thế này được?
Bọn chúng rốt cuộc là có chủ ý quái quỷ gì đây? Vừa mới có viện quân đến hợp sức, đáng ra đương lúc sĩ khí dâng cao, chẳng phải nên nhanh chóng ra nghênh chiến, đánh lui địch quân hay sao, vì sao lại ngược lại, chỉ co đầu rút cổ trong thành?
Chư tướng trong lều đưa mắt nhìn nhau. Hôm nay bọn họ tập kết binh sĩ ra trước cửa thành khiêu chiến, kết quả là vẫn như ba lần trước, vừa thấy bọn họ đi đến, đối phương lập tức tăng cường đề phòng, chủ tướng của đối phương Dịch Viễn Lưu cũng vẫn như mọi khi, rất nhanh chóng đã có mặt trên thành lâu, bất động thanh sắc nhìn xuống bọn họ ở phía dưới, nhưng vô luận là bọn họ có dùng cách vũ nhục, chửi bới như thế nào để khiêu chiến thì cổng thành vẫn đóng chặt, giống như bọn họ đang chửi mắng một tảng đá vậy.
Sách Lôi cảm thấy nếu chính y bị mắng như thế y nhất định sẽ cảm thấy vô cùng phẫn nộ nhưng mà tên Dịch Viễn Lưu thiên tài kia làm thế nào mà có thế kiềm chế, trầm tĩnh đến thế mà phô ra cái dáng điệu lợn chết không sợ nước sôi, mặc cho bọn họ lãng phí nước bọt rủa xả, mặt hắn thủy chung vẫn không thay đổi.
Qua vài ngày, sự phản kích của bọn chúng còn thậm chí không được như trước, một tháng trước Dịch quốc còn có những tiểu đội tinh nhuệ, thường xuyên vượt sông tập kích hai bên tả hữu đại quân, quấy rầy, gây náo loạn rồi biến mất rất nhanh trong rừng rậm, đáng ghét y như những con muỗi nhỏ vo ve đuổi cũng không đi nhưng lạ là tháng này, địch nhân đều không có chút động tĩnh gì cả, im lặng đến đáng sợ làm cho người ta bất giác chột dạ, nghĩ không ra rốt cuộc là chúng có quỷ kế gì.
“Đại soái.” Một tướng quân tuổi đời còn trẻ bước một bước về phía trước, “Chi bằng chúng ta tấn công đi, còn sợ hắn không ra ứng chiến sao…”
Lời nói của hắn lập tức được không ít tướng lãnh đồng tình, nhất thời soái trướng ồn ã cả lên.
“Dịch Viễn Lưu vốn được xưng là chiến thần, hiện giờ hắn đóng cửa không nghênh chiến đơn giản là hắn mượn mượn thế thành trì hiểm trở để kéo dài thời gian chiến tranh, dù hơn mười vạn đại quân của chúng ta có cường mãnh công thành thì cũng được gì đây?”
“Hắn ngay cả xuất đầu lộ diện còn không dám, cả ngày chỉ biết co đầu rụt cổ ở trong thành, đúng là tên quỷ nhỏ nhát gan.”
“Các huynh đệ đều không đợi được nữa rồi, bây giờ trong đầu họ đều muốn xung trận anh dũng giết địch, các huynh đệ đều như có lửa đốt trong bụng… Đại soái, đợi thêm nữa thì sĩ khí sẽ bị nguội lạnh mất.
“Chúng ta cũng có thể dùng toàn lực vượt sông, không quản đến thương vong,dùng đại quân vây khốn chúng ba tháng, năm tháng, liên tục công thành, người ở bên trong thành dù không chết vì giao tranh cũng sẽ bị đói mà chết.”
…
Sách Lôi ở giữa soái trướng, nghe chư tướng luận đàm, có chút đăm chiêu, nhìn sang Khoách Nhĩ Thái, một vị lão tướng được tôn kính trong quân, hỏi: “Tướng quân nghĩ thế nào?”
Khoách Nhĩ Thái dáng điệu phong sương, nếp nhăn trên trán ẩn ẩn, hắn ngưng thần suy nghĩ một lát rồi mới cẩn thận nói: “Mạt tướng cho rằng cẩn thận một chút vẫn hơn, dù sao thì cách Dịch Viễn Lưu dụng binh vẫn là ẩn chứa rất nhiều thủ đoạn.”
Chúng tướng tất cả đều bất mãn với lời nói này của Khoách Nhĩ Thái, một vị tướng quân khác lên tiếng châm chọc: “Khoách Nhĩ Thái, tuổi ngươi càng lớn, lá gan càng nhỏ, chi bằng hãy về nhà ôm lão bà của ngươi đi.”
Những người bên cạnh không khỏi cùng cười vang, Sách Lôi nhíu mày phất tay ra hiệu cho bọn họ im lặng, tiếng cười mới biến mất trong soái trướng. Uy tín trong quân đội của của y vốn được xác lập qua hơn mười năm chinh chiến, đã vô cùng to lớn và vững mạnh.
“Nói tiếp đi.” Sách Lôi ngồi xuống, dáng điệu rất chăm chú lắng nghe.
“Dịch quốc không giống như tưởng tượng của chúng ta. Thứ nhất, trấn thủ biên cương là kẻ dũng mãnh thiện chiến, quỷ kế đa đoan nhất trong các vị hoàng tử Dịch quốc, Nhị hoàng tử, Dịch Viễn Lưu. Tuy rằng hắn kinh nghiệm không nhiều nhưng dưới sự chỉ huy của hắn, quân đội Dịch quốc còn chưa từng thất bại một lần nào, hắn không ra nghênh chiến ắt hẳn là có lý do. Thứ hai, viện quân của Dịch quốc đã đến, binh lính cùng thương thảo đều rất nhiều, tuy rằng nhân số ít hơn so với chúng ta nhưng mà sĩ khí đã được củng cố, không thể xem thường được, chúng ta cường ngạnh công thành, chỉ sợ cuối cùng dù có công được thành cùng tổn thất nặng nề.”
Một vị thượng tướng quân ở phía phải lên tiếng, ngữ điệu châm biếm: ” Ý của Khoách Nhĩ Thái tướng quân là bọn chúng còn có âm mưu quỷ kế ở phía sau ư?”
Khoách Nhĩ Thái gật đầu.
Thượng tướng quân truy vấn tiếp: “Bọn chúng có thể có quỷ kế gì chứ?”
Thấy Khoách Nhĩ Thái lắc đầu, hắn liền nói tiếp: “Đại soái, đại quân đã đóng trại tại đây mấy tháng rồi, lương thảo càng ngày càng tiêu hao, chỉ sợ đây không phải là kế lâu dài, hơn nữa trọng điểm là quân ta đông hơn đối phương nhiều, chỉ một chút thương vong cần gì phải khiếp sợ mà không khai chiến? Chúng ta nên cho Dịch quốc thấy thiết kỵ của chúng ta đạp bằng thành trì của chúng như thế nào.”
Khoách Nhĩ Thái nóng nảy phản đối: “Đại soái, trăm triệu lần không thể được, trên chiến trường kiêng kị nhất là không tự biết mình biết người, Dịch quân co cụm không ứng chiến tất nhiên là có nguyên nhân quan trọng…”
Hai bên tranh chấp kịch liệt, rồi cuối cùng cùng hướng ánh mắt vào Sách Lôi đang ngồi ở giữa. Sách Lôi khi cùng chư tướng hội đàm luôn để mọi người thoải mái phát biểu ý kiến, nhưng khi hắn đã ra quyết định thì tuyệt đối không có ai dám vi phạm.
Sách Lôi nhìn quanh bốn phía, tướng lãnh dưới trướng có kẻ lo lắng, có kẻ thích chiến tranh tàn nhẫn, có kẻ đa mưu túc trí nhưng tất cả bọn họ đều tuyệt đối trung thành, vô cùng đáng tin cậy.
Y trầm giọng nói: “Dịch quân đóng cửa thành không giao chiến nhất định là có nguyên do, hiện tại chúng ta tạm thời tiếp tục khiêu chiến, đồng thời phải điều tra cho rõ nguyên nhân là gì, Sâm Thụ Phiên…”
Một trung niên nam tử có bộ mặt âm lãnh đáp lời: “Có mạt tướng.”
Sách Lôi nói: “Điều tra xem trong Tuyết thành gần đây có động thái gì bất thường không, những con chuột chúng ta nuôi lâu nay cũng đến đã lúc phải khiến chúng hoạt động một chút.”
“Rõ, đại soái.”
Phất nhẹ tay ra hiệu cho chư tướng lui ra khỏi trướng, Sách Lôi tựa vào ghế, tự mình cân nhắc, các tướng quân nói phải công thành, không phải y lo lắng không công được … chỉ sợ có âm mưu cạm bẫy gì trong đó… không tiến công, lương thảo cùng sĩ khí đương cuộn trào thì lại không ngừng tiêu hao.. thật khó xử… Hy vọng Sâm Thụ Phiên có thể tra ra chút manh mối …
Y vừa ngẩng đầu lên thì thấy một người vẫn còn lẳng lặng đứng trong trướng, y kinh ngạc hỏi: “Khoách Nhĩ Thái, có chuyện gì vậy?”
“Đại soái…” Vị lão tướng chần chừ, “Có một việc, mạt tướng không biết có nên nói hay không.”
“Thỉnh tướng quân chỉ giáo.” Sách Lôi nói, y vẫn rất tôn trọng vị lão tướng này, hắn chinh chiến trên lưng ngựa cả đời người, lập bao chiến công hiển hách, xem như một nửa là sư phụ của y.
Khoách Nhĩ Thái nghiêm túc nhìn y: “Cách đây vài ngày, vào đêm đại soái đi tập kích Dịch quân, có mang về một nam tử, sau đó nam tử này được xác định là thích khách của Dịch quốc.”
Tâm Sách Lôi hơi trầm xuống: “Không sai, đích xác là có chuyện này.”
“Sau này nam tử đó cũng không bị giao cho hình quan thẩm vấn, vẫn ở trong trướng của đại soái.”
Ngữ khí của hắn tuy là trần thuật nhưng không thể không biết ẩn trong đó là sự nghi ngờ, Sách Lôi nheo mắt lại: “Khoách Nhĩ Thái tướng quân, ngài đang ép hỏi chủ soái của ngài sao?”
Ngực Khoách Nhĩ Thái căng cứng lại, hắn cảm thấy không khí xung quanh dần trở nên trầm trọng, hắn vốn là lão tướng ngang dọc sa trường, gặp không ít trường hợp huyết nhục bay loạn vô cùng lãnh khốc nhưng thứ áp lực vô thanh vô tức tản mát từ trên người nam tử cao lớn đang đứng trước hắn vẫn làm cho hắn toát mồ hôi lạnh.
“Mạt tướng không dám… ý của mạt tướng là nếu thẩm vấn hắn, có thể sẽ moi ra được một ít tin tức, dù sao đó cũng là thích khách cao thủ mà đối phương phái đến.”
Sách Lôi thực hoài nghi làm thế nào Khoách Nhĩ Thái lại biết được về chuyện đó, chuyện xảy ra tối hôm đó y đã hạ nghiêm lệnh không được truyền ra ngoài, hơn nữa người biết y bị thích khách đâm bị thương cũng chỉ có quân y cùng vài thị vệ tùy thân, nhưng dù sao quân doanh lớn như vậy, dù hắn là chủ soái nhưng nhất cử nhất động cũng không thể hoàn toàn tránh được cặp mắt soi mói của người khác.
Sách Lôi lập tức cự tuyệt: “Không cần, ta thẩm vấn rồi, hắn là thích khách, nhận được nhiệm vụ mới đến đây, hắn không biết gì cả.”
Miệng Khoách Nhĩ Thái hơi mấp máy một chút: “Tướng quân, để thích khách tại đại trướng chỉ sợ ảnh hưởng đến an nguy của đại soái huống hồ…”
Câu kế tiếp mới thật sự là lời thực sự hắn muốn nói.
Ánh mắt lạnh băng của Sách Lôi quét qua, Khoách Nhĩ Thái lại toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố nói hết câu: “Huống hồ, từ lúc thích khách xuất hiện, cục diện liền thay đổi đến kỳ dị, không thể không làm cho người ta hoài nghi. Có lẽ, chúng ta thật sự sẽ có thể khai thác được ở hắn điều gì đó.”
Sách Lôi hơi động tâm, Khoách Nhĩ Thái nói quả thật không sai, từ cái đêm khuya gặp y gặp được món vưu vật là tên thích khách đó, động thái của địch nhân kỳ lạ hơn rất nhiều, có thật là có liên hệ gì không đây?
Một tên thích khách võ công khá cao cường, trừ bỏ biểu hiện trúc trắc trên giường ra về các mặt khác thì hắn căn bản không giống lắm với một tên thích khách từng trải qua huấn luyện tàn khốc, lúc hắn ở dưới thân y luôn cố nén phẫn nộ cùng thống khổ, điều đó luôn cho y một cái cảm giác kỳ dị… Sách Lôi cần thận suy nghĩ, loại cảm giác đó trước đây y cũng từng gặp qua, bất quá đó phải là một kẻ dòng dõi thế gia, có xuất thân cao quý, được giáo dưỡng đầy đủ mới có được.
Chẳng lẽ tên thích khách đó cũng có xuất thân cao quý ư?
Sách Lôi phi thường muốn cười lớn, sao có thể thế được? Tên thích khách đó tuy lờ i nói sắc sảo, hữu lý nhưng thường xuyên có thể nghe được vài từ ngữ thô tục lẫn trong đó, những lời thô bỉ mà những kẻ tam giáo cửu lưu đầu đường xó chợ mới có thể thốt ra.
Xem ra, năm đó những kẻ huấn luyện tên thích khách này thật sự đã tốn không ít tâm huyết, đáng tiếc hắn xuất thân đê tiện, chung quy vẫn là giấu đầu lòi đuôi.
Nhưng như vậy cũng đủ để biết rằng tên thích khách này địa vị có thể không thấp.
Sách Lôi đi đi lại lại trong đại trướng một lúc mới quay đầu lại nói với Khoách Nhĩ Thái: ” Về việc đưa hắn giao cho hình quan, bản soái tự có chủ ý.”
…~ºoOoº~…
Dịch Trấn Phong đứng im ở trên thành lầu, thẳng lưng, không nhúc nhích trông y như một pho tượng tôn quý đầy uy nghiêm không thể lung lay, không thể ngã đổ. Những biểu tình của y tất cả đều được che đậy bởi chếc mặt nạ. Chiến kỳ bay tung bay phấp phới giữa cuồng phong. Lưng y đã ướt đẫm mồ hôi nhưng cũng không hề gì. Dù hồn Dịch Viễn Lưu không ở đây nhưng thân xác hắn vẫn ở đây, vì thế đại quân Đan Mông vẫn e dè, không thể tiến tới, y sẽ cố thủ tòa thành này, y sẽ không để Dịch Viễn Lưu sau khi trở về sẽ phải đối mặt với một bức tàn cục không thể vãn hồi.
Vừa rồi một tên địch đứng trước mặt thành chửi mắng, bị y phất tay ra hiệu cho một vị tướng có xạ thuật cao, lực tay lớn, tặng cho kẻ đó một tiễn, kẻ đó sợ đến né trái né phải, đã chật vật lắm mới tránh được nhưng một lát sau lại có người khác ra khiêu chiến tiếp. Thế trận của địch quân đã hình thành trước cổng, quân địch đông nghìn nghịt, nhưng thật kinh ngạc là ngoài tiếng chiến mã hí dài, ngoài tiếng cuồng phong gào thét thì không nghe thấy bất cứ một thanh âm gì khác.
Dịch Trấn Phong vốn sinh trưởng ở nơi thâm cung, đây là lần đầu tiên y xuất chinh, thật không nghĩ là đã gặp ngay tình cảnh tranh đấu cường liệt này. Nếu nói ban đầu y có chút kiêu ngạo với khả năng cầm quân đánh trận của y nhưng bây giờ đối với lệ khí sát phạt lãnh liệt như thế này nếu nói đáy lòng y vẫn yên bình phẳng lặng thì là gạt người.
Dịch Viễn Lưu, Dịch quốc chiến thần… kẻ vốn nên cùng y kề vai chiến đấu, chung lưng đối mặt với cục diện rối ren này, rốt cục là đã bây giờ đang ở đâu?
Chẳng lẽ hắn còn giận, cố ý không trở lại.
Y né tránh, không nghĩ đến khả năng đó, nhớ lại tình hình đêm đó, nhớ đến gương mặt anh tuấn, kiên nghị, luôn mang vẻ lạnh lùng đêm đó lại lộ ra dáng vẻ tuyệt đối mê người, gương mặt ửng đỏ, ánh mắt tràn ngập khiếp sợ cùng phẫn nộ… Đúng rồi, còn có… Y lắc đầu: đủ rồi! Hiện tại y đang đứng trên tường thành, trước mặt y là đại quân Đan Mông đằng đằng sát khí, mỗi kẻ đều hận không thể lột da lóc thịt y, đầu óc y sao có thể tràn ngập dục niệm, nhìn đâu cũng thấy xuân cung đồ thế này được?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook