Sa Trường Lỗ Ái
-
Chương 20
Cánh cửa thành u ám chầm chậm mở ra, một đám tùy tùng cùng khâm sai ước chừng sáu bảy người vội vàng vào thành.
Người cầm đầu cả đoàn người Dịch Trấn Phong nhận ra được, đó chính là thái giám thân cận nhất với đại hoàng tử ở trong cung, Lý Cát. Mấy người bên cạnh hắn đều khoác áo choàng rất nặng, cầm đầu là một người thân mình cao lớn, mặc trang phục thống lĩnh cấm vệ quân, đi sát ngay cạnh Lý Cát, người này Dịch Trấn Phong chưa thấy qua.
Y không rảnh quan sát nhóm người này kỹ càng, lúc Dịch Trấn Phong nhìn thấy gương mặt của Lý Cát thì trong lòng y đã trầm xuống, dự cảm không lành dâng lên dày đặc.
Nếu phụ hoàng phái người đến thì cũng sẽ không phái hắn đến, người có thể phái hắn đến đây, trừ đại hoàng huynh ra không còn ai khác.
Qua vài câu hàn huyên ngắn gọn, Lý Cát quả nhiên đã gấp rút mở miệng: “Tứ điện hạ, thỉnh lui binh, cùng hạ quan đến chỗ giam giữ Nhị điện hạ cùng nghe tuyên chiếu.”
Quả nhiên là có liên can đến Nhị ca.
Làm sao bây giờ? Nếu người của đại hoàng huynh đêm nay có sát ý, chẳng lẽ y sẽ phải bất tuân thánh chỉ, trực tiếp trở mặt sao? Cho dù biết rằng thánh chỉ này là ngụy chiếu nhân lúc phụ hoàng đang bệnh nặng nhưng mà đại hoàng huynh hiện giờ đang ở kinh thành xa xôi kia, tối hôm qua chỉ sợ cũng đã thật sự trở thành tân vương rồi!
Kẻ đại ca đáng sợ đó…
Say lưng y toát ra một chút mồ hôi lạnh, sắc mặt thay đổi, một lúc sau y mới bình tĩnh được tâm tư, chủ ý cũng được định sẵn trong lòng: “Được, mời đi bên này.”
Y dùng ánh mắt bảo người hầu cận dẫn đường còn chính mình hơi hơi đi chậm hơn một chút, theo sau đám khâm sai, thừa dịp cùng một phó tướng thân thiết trao đổi ánh mắt với nhau, từ xa làm một ám hiệu.
Thấy viên phó tướng lĩnh hội, lặng yên lui ra sau, trong mắt Dịch Trấn Phong hiện lên một tia sát ý ngoan lãnh, thoáng bình tâm lại.
Y biết chính mình không có đủ bản lĩnh dẫn quân làm phản hay có khiếu tranh đoạt quyền vị, mấy ngày này thể nghiệm việc cầm quân, y cảm thấy mình quả thật thích hợp đi uống rượu mua vui, vô tư vô lo hơn.
Nhưng y tuyệt đối sẽ không để nơi hoàng thành đáng sợ đó nuốt chửng Nhị ca của y.
Tuyết thành nhỏ nên nhà giam cũng không lớn, mọi người yên lặng mà đi, chẳng bao lâu đã đến gian mật thất sâu nhất giam giữ Dịch Viễn Lưu. Dọc theo đường đi, tất cả đều lặng im không phát ra tiếng động, không khí có một thứ áp lực thật quỷ dị.
Đến tận khi cửa nhà lao giam giữ Dịch Viễn Lưu loảng xoảng mở ra, tình thế này mới bị phá vỡ.
Cô độc giữa nhà tù, ở cạnh một cái giường lớn trang trí tinh mỹ, một nam tử đang lẳng lặng ngồi yên ở đó. Nghe thấy thanh âm mở cửa, nhìn thấy một đám người nối đuôi nhau đi vào, trên gương mặt hắn thậm chí còn không có một tia dao động.
Hắn chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đầu tiên rơi trên thái giám Lý Cát, kẻ cầm đầu cả nhóm người, nhưng chỉ dừng lại một chút, rồi cũng không để ý mà rời đi, ánh mắt hắn quét về phía bên cạnh.
Bỗng nhiên ánh mắt hắn bị kìm hãm, tựa hồ như chăm chú nhìn một người nào đó đứng cạnh Lý Cát. Sau một lúc lâu, hắn mới hoang mang đem ánh mắt dời đi, nhìn về một phương hướng khác.
“Nhị điện hạ, Tứ điện hạ nghe chỉ!” Thanh âm cao vót của Lý cao lanh lảnh vang lên, ngục tốt đã vội vàng tiến đến giúp Dịch Viễn Lưu cởi bỏ xiềng xích trên người.
Mọi người trong ngục đều quỳ xuống theo Dịch Viễn Lưu và Dịch Trấn Phong, nghe Lý Cát bắt đầu tuyên đọc từng chữ trong đạo hoàng chiếu vừa mới mở ra kia.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết–” Trong nhà lao im lặng đến mức ngay cả thanh âm của một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng, chỉ có thanh âm già nua của Lý Cát khẽ run lên đọc tiếp, “Nay Nhị hoàng tử Dịch Viễn Lưu trước theo địch phản quốc, sau lại lấy thân thị địch…”
Dịch Trấn Phong trong lòng căng thẳng, không nhịn được mà trộm đưa mắt quan sát người đang ở bên cạnh. Y chỉ thấy sắc mặt Dịch Viễn Lưu vẫn như cũ, vẫn như mặt nước trong trẻo, lạnh lùng, không chút gợn sóng, lẳng lặng quỳ trên mặt đất, ngay cả một sợi tóc cũng không động. Dịch Trấn Phong trong lòng hơi yên được một chút, đang muốn rời mắt thì chỉ trong khoảnh khắc, y nhìn đến đôi tay của Dịch Viễn Lưu.
Bàn tay nắm chặt thành nắm đấm nhìn như bất động nhưng trên thực tế đã nắm chặt đến nỗi không còn nổi nửa điểm huyết sắc, ngay cả những kinh mạch màu xanh cũng hiện lên rất rõ ràng.
Không ai có thể chịu được sự vũ nhục như thế trước mặt bao nhiêu người. Huống chi Nhị ca vốn là một người ngoài mềm trong cứng, là một hảo hán tử đỉnh thiên lập địa.
Trong lòng Dịch Trấn Phong trỗi lên một trận đau nhức, những lời nói truyền đến bên tai y lại càng khiến ngũ tạng y như bị thiêu đốt.
“Nay đặc biệt ban thưởng một chén rượu độc của đại nội cho Nhị hoàng tử hưởng dụng.”
“!”
Rượu độc! Hoàng chiếu đến từ nơi xa xôi ngàn dặm thật sự là đến lấy mạng của Nhị ca! Tuy rằng y đã sớm có phỏng đoán nhưng sự thật trước mắt vẫn khiến Dịch Viễn Lưu hung hăng cắn chặt răng,
Một ý nghĩ rất nhanh xẹt qua trong óc, trong lòng y đã quyết định rồi.
Không có dập đầu, lĩnh chỉ, tạ ơn, y đứng thẳng dậy, mặt không chút thay đổi trừng mắt nhìn Lý Cát vừa mới tuyên chỉ xong.
Mưu thần bên người kinh hãi, bất chấp kiêng nể thân phận, kéo kéo góc áo của y, không lĩnh chỉ, tạ ơn mà đã trực tiếp đứng dậy, chỉ bằng hành động này thôi đã đủ cấu thành một cái tội coi rẻ thánh ân rồi.
Dịch Trấn Phong không thèm để ý, y lạnh lùng nhìn chén rượu độc trước mắt. Ly rượu mát lạnh, vô sắc, vô vị, vốn sinh trưởng trong cung đình từ nhỏ, y biết rất rõ một ly rượu mát lạnh tưởng chừng như vô hại kia, chỉ cần đảo mắt đã có thể cướp đi tính mạng của một người rất nhanh, rất gọn.
“Tứ điện ha…” Không biết có phải là chột dạ hay không, thanh âm Lý Cát hơi run rẩy, nhìn Dịch Trấn Phong đang lạnh lùng đứng đó.
Dịch Trấn Phong lạnh lùng nói: “Đưa thánh chỉ cho ta xem.”
Chỉ vài từ ngắn ngủi thôi cũng đã khiến mọi người xung quanh thất sắc.
Bất chấp các loại ánh mắt khác nhau đang nhìn mình, Dịch Trấn Phong đoạt lấy đạo thánh chỉ đang nằm trong tay Lý Cát.
Không sai, đây chính là hoàng chiếu y đã từng biết, là quốc tỷ y đã quen thuộc.
Không có nửa điểm giả tạo, cũng không có nửa chỗ có thể nghi ngờ. Dù y biết rõ rằng hoàng chiếu này hoàn toàn không thể xuất phát từ ý chỉ của phụ hoàng, tuy rằng đời này phụ thân y còn cách hai chữ minh quân xa xôi lắm nhưng còn chưa đến nỗi có thể tự tay giết chính con ruột của mình.
Đây là ý của đại ca, không sai, cái gì người kia cũng có thể làm được, hiện tại người đó đã quyết tâm phải diệt trừ Nhị ca, mà để có thể hạ một đạo thánh chỉ như vậy không phải do phụ hoàng bệnh nặng đến mức hôn mê mà chính là người đó đã nắm giữ toàn bộ triều đình rồi.
Hai con đường lại hiện ra rõ ràng trước mặt y, nếu y không tuân theo ý tứ của đạo thánh chỉ này, không để Nhị ca chết thảm dưới một chén rượu này thì chỉ có thể mang theo mấy chục vạn binh sĩ nơi biên quan này làm phản.
“Tứ điện hạ!” Mưu thần bên cạnh nhỏ giọng kêu lên, vẻ mặt kinh hoảng.
Dịch Trấn Phong không nhìn lại, y biết là mưu thần muốn nói cái gì, cho dù chính y thật sự có ý đồ khác nhưng trở mặt vào lúc này cũng không phải là thượng sách. Y không muốn cái ngôi vị hoàng đế chết tiệt kia, y chỉ muốn Nhị ca còn sống.
Y hít vào một hơi, mở miệng nói: “Đạo thánh chỉ này–” đang muốn nói nốt câu “là ngụy chiếu”, thì y đã bị ngã xuống đất, bả vai bị một bàn tay nhẹ nhàng đè lại.
Y quay đầu đối diện với ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đến mức vô tình của Dịch Viễn Lưu. Trong ánh mắt đó có chút mỏi mệt, có chút lãnh đạm nhưng cuối cùng ở tận sâu trong đó lại có một chút ấm áp đối với Dịch Trấn Phong.
“Tứ đệ, đừng nói gì nữa.” Dịch Viễn Lưu tựa hồ như đoán được tâm tư của y, hắn quay đầu nhìn về phía Lý Cát, gật đầu: “Nơi này là Tuyết thành, không phải hoàng thành. Ngươi là người thông minh, tình thế trước mắt ta cũng không nhiều lời, chỉ muốn nói một câu thôi.”
Hắn cúi đầu nhìn chén rượu độc, lộ ra một tia cười lạnh, “Chén rượu này ta nhất định sẽ uống, nhưng mà không phải bây giờ. Tuyết thành đang lâm nguy, ngươi an tâm ở lại đây chờ vài ngày, nhiều nhất là vài ngày.” Hắn thản nhiên nói: “Ta cùng Tứ đệ liên thủ đánh đuổi quân địch, giải trừ mối nguy cấp hiện tại, ta sẽ uống nó trước mặt ngươi, để ngươi đem thi thể ta mang về hoàng thành.”
Thanh âm hắn bình tĩnh, kiên định, cũng vô cùng lãnh ngạo tựa hồ như hắn chỉ đang đàm luận một chút chuyện buôn bán nhỏ chứ không phải như đang nói đến tính mạng vậy.
“Nhị ca–” Thanh âm của Dịch Trấn Phong đã có chút khàn khàn.
Dịch Viễn Lưu không để ý đến y, đôi mắt thanh lãnh nhìn thẳng vào Lý Cát, ánh mắt đó mơ hồ hàm chứa kiên định cũng hàm chứa ý tứ bức người– nơi này đích xác không phải là hoàng thành, nếu Dịch Trấn Phong cùng hắn bất tuân thánh chỉ, khởi binh phản nghịch, Lý Cát là kẻ đầu tiên phải chém.
Mồ hôi lạnh chảy tràn trên trán, Lý Cát bỗng nhiên quay đầu, sợ hãi nhìn nhìn vài vị cấm vệ quân bên cạnh.
Mọi người ở đây đều nghĩ Lý Cát sẽ chịu khuất phục, tạm thời đáp ứng nhưng lúc quay đầu lai, thân thể run rẩy, Lý Cát lại thốt ra một câu: “Không… Không được, thánh ý sáng tỏ, sao có thể cò kè mặc cả…”
Dịch Trấn Phong giận dữ, tên thái giám lớn mật, còn không xem xem hiện giờ đang đứng trên đất của ai.
Y mạnh mẽ giật xuống một khối ngọc bội trên vạt áo, hung hăng ném xuống đất. Theo thanh âm leng keng vang lên, ngoài cửa lao bỗng nhiên có vô số binh sĩ dũng mãnh tiến vào, đao kiếm lóe sáng, nhất tề đều hướng vào những người đang đứng trong nhà lao.
Y nhìn về phía Dịch Viễn Lưu, trầm giọng nói: “Nhị ca, ta sẽ không để huynh gặp nguy hiểm, huynh là–” thân thể y cứng lại, một thanh đoản đao lạnh như băng không biết từ khi nào đã kề sát trên cổ y.
Kia tuyệt đối là một thứ lợi khí, chỉ cần thổi một cái cũng đủ để làm đứt sợi tóc đặt trên đó, chỉ cần thấy hàn ý khắc cốt của nó là có thể đoán được nhưng mà người đang nắm chuôi thanh đao này tựa hồ như còn đáng sợ hơn cả thanh đao.
Binh sĩ bốn phía đều kinh hô một tiếng, muốn tiến đến gần nhưng người nọ nhấn lưỡi đao xuống, một dòng máu đỏ tươi uốn lượn chảy xuống từ cổ Dịch Trấn Phong khiến không ai còn dám tiến thêm nửa bước.
Dịch Trấn Phong bình tĩnh hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Võ công của y không tính là cao minh nhưng vốn cũng tập luyện từ nhỏ nên người mà có thể tiến đến gần y nhanh như vậy để chế trụ y tuyệt đối không phải là kẻ có thân thủ bình thường.
“Để Nhị hoàng tử uống chén rượu kia, ngay bây giờ.” Người nọ ở sau lưng y khàn giọng nói: “Bằng không ta lập tức cho ngươi máu tươi ba bước.”
Quả nhiên là người của đại ca, đại ca đã tính đến tình huống này, sợ sự tình không thuận lợi nên mới phái cao thủ như vậy đến cùng Lý Cát sao?
Đảo mắt nhìn qua sắc mặt Dịch Viễn Lưu, y bỗng nhiên cảm thấy có điểm kỳ quái.
Sắc mặt Dịch Viễn Lưu bỗng nhiên trở nên cổ quái dị thường. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn vào kẻ đang chế trụ Dịch Trấn Phong, ánh mắt hắn không phải là phẫn nộ mà là tựa như nhìn thấy cái gì đó tuyệt đối không thể xuất hiện ở đây, ánh mắt tràn ngập sự khiếp sợ không thể tin được.
Dịch Trấn Phong mơ hồ cảm thấy trong lòng có cái gì đó vừa động. Nhưng mà rốt cuộc là có cái gì không đúng y cũng không nghĩ ra.
Bên trong nhà lao đao gươm lóe sáng, Lý Cát dựa sát vào mấy tùy tùng, thân thể run rẩy nhưng mà bàn tay nam nhân kia nắm chuôi đao vẫn rất trầm ổn. Dịch Trấn Phong bị nam nhân kia bắt lấy, động cũng không thể động nhưng Dịch Viễn Lưu vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào hắc y nhân đó, tựa hồ như muốn nhìn ra điểm gì đó không bình thường.
“Uống đi, nếu không hắn sẽ chết.” Hắc y nhân thúc giục, đôi mắt nhìn thẳng vào Dịch Viễn Lưu của kẻ đó sáng đến kinh người.
Dịch Viễn Lưu trầm mặc, thật lâu, thật lâu, cuối cùng hơi hơi than nhẹ một tiếng, phá vỡ bầu không khí vạn phần quỷ dị trong lao.
“Ta biết, xem ra nơi này kẻ duy nhất đáng chết chính là ta.” Hắn tiêu điều cười khẽ, nhẹ nhàng cầm lấy chén rượu độc trong suốt kia giơ lên trước mặt.
“Đừng, Nhị ca—” Dịch Trấn Phong thét to một tiếng, y chỉ cảm thấy tim mình cơ hồ như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực, y cố gắng khiến mình trấn tĩnh trở lại, thanh đao kề trên cổ đã ấn sâu thêm vài phần nhưng y không cảm thấy đau, vẫn van cầu: “Đại hoàng huynh chỉ muốn giết huynh, thủ hạ của hắn tuyệt đối không dám đả thương ta, huynh không nên bị hắn uy hiếp…”
Trong mắt Dịch Viễn Lưu có một tia chua xót kỳ quái, hắn mỉm cười: “Không, hắn dám.”
Hắn đem chén rượu đưa lên bờ môi vẫn trắng bợt không chút máu, giương mắt nhìn đôi mắt sắc bén như hùng ưng kia, trong lòng đột nhiên có một thứ cảm giác bất lực nói không thành lời.
Sách Lôi, Sách Lôi, ngươi thắng rồi, còn ta, ta thất bại hoàn toàn,
Ta dốc hết toàn lực muốn bảo vệ Tuyết thành còn ngươi thì lại dễ dàng đột nhập vào trong, nắm mọi thứ trong lòng bàn tay.
Ngươi bức ta đến nông nỗi này mà kết cục cuối cùng vẫn là ta chật vật chết trước mặt ngươi. Nếu sớm đã biết như thế ngươi cần gì phải hao tâm tốn sức thả ta ra? Chảng lẽ trò chơi mèo vờn chuột như ngươi đã từng nói vui đến thế sao?
Hắn vung tay lên, chén rượu trong tay hắn văng mạnh xuống đất. “Xoảng!” Chén rượu vỡ thành vô số những mảnh nhỏ.
Dịch Trấn Phong vô cùng mừng vui nhưng ngay sau đó tâm y trầm xuống, lạnh như băng tuyết của mùa đông.
Tay Dịch Viễn Lưu đã vươn tới nắm lấy bình rượu độc đầy tràn, nhắm mắt, ngửa đầu, đem toàn bộ rượu rót xuống miệng mình.
“Nhị ca–” Tâm can Dịch Trấn Phong vỡ nát, y rống lên một tiếng muốn xông lên phía trước, ngực y tê rần, người kia đã điểm vào huyệt đạo của y khiến y không cử động được nữa.
Dịch Viễn Lưu bi thương té xuống, chậm rãi ngã vào mặt đất lạnh như băng, sắc mặt hắn dần tái đi. Khóe miệng hắn hơi run, một dòng máu lặng yên chảy tràn khỏi khóe môi, dọc theo gương mặt tái nhợt như ngọc, chậm rãi lăn xuống ngực.
Không biết là hắn đang cố nén sự dày vò thế nào dây, hai hàng lông mày của hắn rốt cuộc không chịu nổi nữa mà khẽ khàng nhíu lại.
Hắn nhìn thoáng qua Dịch Trấn Phong, cười khổ. Ánh mắt dần tan rã của hắn cuối cùng vãn là nhìn về phía người ở cạnh Dịch Trấn Phong, khóe miệng hơi động nhưng không nói gì cả.
Ánh mắt người kia tựa như đêm sơ ngộ đó, sáng ngời, lợi hại, bá đạo mà vô tình….
Dịch Viễn Lưu ơi Dịch Viễn Lưu, kẻ cùng ngươi giằng co khốc liệt trên chiến trường là y, kẻ lãnh khốc vô tình, ngang nhiên tiến đến chiếm đoạt ngươi cũng là y, kẻ khiến ngươi nếm trải sự nhục nhã chưa từng trải qua trên đời này rồi lại thả ngươi đi cũng chính là y.
Mà hiện tại kẻ tự thân tiến đến, dùng một ly rượu độc băng lãnh giết ngươi vẫn chính là y.
Trong cõi nhân sinh, ngươi gặp phải người này, rốt cục là vì sao đây?
Dịch Viễn Lưu té trên mặt đất, rèm mi cuối cùng cũng che khuất đi sóng mắt đã từng lưu chuyển vô cùng chói lọi của hắn, Dịch Trấn Phong chậm rãi quay đầu. Y không có đủ dũng khí nhìn Nhị ca như vậy, y chỉ cảm thấy nước mắt không ngừng rơi xuống, nóng đến nỗi như muốn làm tan chảy đôi mắt y. Khung cảnh trước mắt y mờ nhạt, mơ hồ, y sẽ không nhìn Nhị ca… Nhị ca kiêu ngạo, cuồng mãnh, từng là anh hùng trong lòng y, y vĩnh viễn không muốn nhìn thấy bộ dạng hắn lúc chết.
“Mọi người lui ra phía sau, bằng không Tứ hoàng tử của các ngươi cũng sẽ bỏ mạng đương trường!” Người phía sau y không chút sợ hãi, không chút hoảng loạn, trầm giọng nói, mấy tùy tùng của người đó cùng đều tản ra, hộ vệ phía trước, hướng về phía cửa lao bước ra. Trong đám đó có một người lại khom người, cúi xuống đem xác chết của Dịch Viễn Lưu đang ở trên mặt đất ôm lấy, đi ở phía cuối.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Dịch Viễn Lưu cắn chặt răng, máu tươi từ khóe miệng tràn ra cũng không phát hiện. Y oán độc mà nhìn gương mặt phía trước, y tựa hồ như muốn đem gương mặt người này khắc sâu vào trong lòng, “Ta thề, ta, Dịch Trấn Phong, còn sống một ngày, dù phải đào xuống tận ba thước đất cũng phải tìm bằng được ngươi…”
Người nọ nhẹ nhàng cười, làm như không đem những lời nói oán độc của một vị hoàng tử như y để trong lòng, còn quay đầu, thú vị nhìn y.
Đám người dùng Dịch Trấn Phong để uy hiếp quân binh nhanh chóng thoát thân khỏi nhà tù, phó tướng của Dịch Trấn Phong chỉ huy binh lính theo sát đám người đó, dần dần đã lui đến cửa thành.
Đúng lúc này một thanh âm chấn động đủ để rung chuyển núi non của đại pháo bỗng nhiên vang lên phía ngoài thành, vô số những cây đuốc sáng rực đồng thời dấy lên từ phía bình nguyên, bỗng nhiên chiếu sáng màn đêm đen tối.
“Công thành!!” Tiếng hô vang lên từ phía xa xa truyền đến từ chân thành, vô số những mũi hỏa tiến phóng đến từ trên không mang theo thanh âm vô cùng mạnh mẽ.
Những mũi tên rơi trên đất đã dấy lên một mảng biển lửa, bên trong cửa thành cũng đã bén lửa.
“Đan Mông lại đến công thành!” Binh sĩ thủ thành kinh hô, sự canh giữ ở những lỗ châu mai đã bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Quân Đan Mông chết tiệt! Ban ngày rõ ràng đã thối thui mấy dặm, vì sao lại có thể công thành ngay trong đêm! Còn cố tình chọn đúng lúc này.
Dịch Trấn Phong cảm thấy khó thở, tâm y như bị một lưỡi đao bén cứa nát, nhưng mà dù có thủ thành được hay không kỳ thật cũng không can hệ đến y.
Hai kẻ đi kèm phía sau y lại không có chút ý kinh hoảng nào. Đoàn người đã dần lui đến cửa thành.
“Hạ lệnh mở cửa thành. Chúng ta phải đi ra ngoài. Ra được bên ngoài chúng ta sẽ thả ngươi.” Người nọ nói. Tùy tùng bên người người đó giơ tay lên, một viên pháo hiệu được bắn lên đến tận trời, ở trên bầu trời cao nổ thành một vầng sáng chói lọi, khói lửa loang rộng.
“Ngươi điên sao? Bên ngoài là quân đội của Đan Mông, bọn chúng sẽ băm các ngươi ra thành trăm mảnh.” Dịch Trấn Phong nói.
“Ở trong tay ngươi chẳng lẽ sẽ không bị băm thành trăm mảnh sao?” Người nọ cười nhạt, cổ tay hơi dùng sức chế trụ yết hầu y, “Mau lên!”
“Mở cửa thành quân Đan Mông sẽ nhân cơ hội đó mà công thành!” Dịch Trấn Phong nghiêm mặt, đối với phó tướng đang vô cùng lo lắng đứng cách đó không xa quát lên: “Nghe cho rõ đây, vô luận những kẻ này có nói gì cũng tuyệt đối không thể mở cửa thành! Trái lệnh,chém!”
Người phía sau cơ hồ như bị lời nói của y làm kinh ngạc một chút, lạnh lùng nói: “Xem ra ta có chỗ đã đánh giá sai ngươi–ngươi không giống kẻ sẽ liều mình bảo vệ thành.”
“Đúng, ta vốn không phải.” Dịch Trấn Phong nói, ánh mắt y đảo qua chỗ cách xa vài bước, thi thể bị người nọ ôm vào trong ngực vẫn không hề nhích động, trước mắt y lại là một khoảng mông lung, “Nhưng có thể bảo vệ Tuyết thành lại là tâm nguyện lớn nhất của Nhị ca…”
Nhị ca, Nhị ca, đêm nay cho dù ta chết, ta cũng sẽ không để cho đại quân Đan Mông bước vào thành trước vong linh của huynh!
“Được, không mở cửa thành. Ngươi thả dây thừng xuống, chỉ cần để chúng ta rời đi là được.” Người nọ không chút do dự sửa lại lời nói, thanh âm trầm mà âm lãnh vô cùng, “Điều này với ngươi chỉ có lợi mà không có hại, chẳng lẽ ngươi thật sự không muốn giữ lại tính mạng để báo thù cho Nhị ca ngươi sao?”
“….Thả dây.” Dịch Trấn Phong cắn chặt răng, rốt cục oán hận mà truyền lệnh.
Chiếc thang cao ngất được hạ xuống nhưng kỳ quái là đại quân Đan Mông ở ngoài thành không chỉ không ngăn cản mà còn đồng thời đình chỉ, không bắn hỏa tiễn nữa. Mắt thấy bảy tám người kia buông Lý Cát vẫn đang xụi lơ ra, mắt thấy người đang đứng đằng sau mình bước đến gần tường thành, đưa tay tiếp lấy thi thể của Dịch Viễn Lưu, Dịch Trấn Phong rống giận: “Buông ra, ngươi có thể tự mình xác nhận với chủ tử của ngươi Nhị ca đã chết rồi!’
Nhẹ nhàng đưa tay điểm vào huyệt đạo của y, nam nhân đó bỗng nhiên cười, thanh âm có một chút biến hóa.
“Tứ hoàng tử, ngươi so với ca ca ngươi ngu xuẩn hơn nhiều lắm.” Sách Lôi hạ thấp giọng, thanh âm nhỏ đến mức dường như không thể nghe thấy, “Thi thể của ca ca ngươi vẫn là lưu cho Sách Lôi ta đi.”
Lưu lại một Dịch Trấn Phong đang khiếp sợ không nói nên lời, thân ảnh của đoàn người như phi ưng biến mất ở đầu tường, theo sợi dây thừng nhảy xuống chiếc thang vốn đã sớm được chuẩn bị rất tốt của Đan Mông.
Người cầm đầu cả đoàn người Dịch Trấn Phong nhận ra được, đó chính là thái giám thân cận nhất với đại hoàng tử ở trong cung, Lý Cát. Mấy người bên cạnh hắn đều khoác áo choàng rất nặng, cầm đầu là một người thân mình cao lớn, mặc trang phục thống lĩnh cấm vệ quân, đi sát ngay cạnh Lý Cát, người này Dịch Trấn Phong chưa thấy qua.
Y không rảnh quan sát nhóm người này kỹ càng, lúc Dịch Trấn Phong nhìn thấy gương mặt của Lý Cát thì trong lòng y đã trầm xuống, dự cảm không lành dâng lên dày đặc.
Nếu phụ hoàng phái người đến thì cũng sẽ không phái hắn đến, người có thể phái hắn đến đây, trừ đại hoàng huynh ra không còn ai khác.
Qua vài câu hàn huyên ngắn gọn, Lý Cát quả nhiên đã gấp rút mở miệng: “Tứ điện hạ, thỉnh lui binh, cùng hạ quan đến chỗ giam giữ Nhị điện hạ cùng nghe tuyên chiếu.”
Quả nhiên là có liên can đến Nhị ca.
Làm sao bây giờ? Nếu người của đại hoàng huynh đêm nay có sát ý, chẳng lẽ y sẽ phải bất tuân thánh chỉ, trực tiếp trở mặt sao? Cho dù biết rằng thánh chỉ này là ngụy chiếu nhân lúc phụ hoàng đang bệnh nặng nhưng mà đại hoàng huynh hiện giờ đang ở kinh thành xa xôi kia, tối hôm qua chỉ sợ cũng đã thật sự trở thành tân vương rồi!
Kẻ đại ca đáng sợ đó…
Say lưng y toát ra một chút mồ hôi lạnh, sắc mặt thay đổi, một lúc sau y mới bình tĩnh được tâm tư, chủ ý cũng được định sẵn trong lòng: “Được, mời đi bên này.”
Y dùng ánh mắt bảo người hầu cận dẫn đường còn chính mình hơi hơi đi chậm hơn một chút, theo sau đám khâm sai, thừa dịp cùng một phó tướng thân thiết trao đổi ánh mắt với nhau, từ xa làm một ám hiệu.
Thấy viên phó tướng lĩnh hội, lặng yên lui ra sau, trong mắt Dịch Trấn Phong hiện lên một tia sát ý ngoan lãnh, thoáng bình tâm lại.
Y biết chính mình không có đủ bản lĩnh dẫn quân làm phản hay có khiếu tranh đoạt quyền vị, mấy ngày này thể nghiệm việc cầm quân, y cảm thấy mình quả thật thích hợp đi uống rượu mua vui, vô tư vô lo hơn.
Nhưng y tuyệt đối sẽ không để nơi hoàng thành đáng sợ đó nuốt chửng Nhị ca của y.
Tuyết thành nhỏ nên nhà giam cũng không lớn, mọi người yên lặng mà đi, chẳng bao lâu đã đến gian mật thất sâu nhất giam giữ Dịch Viễn Lưu. Dọc theo đường đi, tất cả đều lặng im không phát ra tiếng động, không khí có một thứ áp lực thật quỷ dị.
Đến tận khi cửa nhà lao giam giữ Dịch Viễn Lưu loảng xoảng mở ra, tình thế này mới bị phá vỡ.
Cô độc giữa nhà tù, ở cạnh một cái giường lớn trang trí tinh mỹ, một nam tử đang lẳng lặng ngồi yên ở đó. Nghe thấy thanh âm mở cửa, nhìn thấy một đám người nối đuôi nhau đi vào, trên gương mặt hắn thậm chí còn không có một tia dao động.
Hắn chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đầu tiên rơi trên thái giám Lý Cát, kẻ cầm đầu cả nhóm người, nhưng chỉ dừng lại một chút, rồi cũng không để ý mà rời đi, ánh mắt hắn quét về phía bên cạnh.
Bỗng nhiên ánh mắt hắn bị kìm hãm, tựa hồ như chăm chú nhìn một người nào đó đứng cạnh Lý Cát. Sau một lúc lâu, hắn mới hoang mang đem ánh mắt dời đi, nhìn về một phương hướng khác.
“Nhị điện hạ, Tứ điện hạ nghe chỉ!” Thanh âm cao vót của Lý cao lanh lảnh vang lên, ngục tốt đã vội vàng tiến đến giúp Dịch Viễn Lưu cởi bỏ xiềng xích trên người.
Mọi người trong ngục đều quỳ xuống theo Dịch Viễn Lưu và Dịch Trấn Phong, nghe Lý Cát bắt đầu tuyên đọc từng chữ trong đạo hoàng chiếu vừa mới mở ra kia.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết–” Trong nhà lao im lặng đến mức ngay cả thanh âm của một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng, chỉ có thanh âm già nua của Lý Cát khẽ run lên đọc tiếp, “Nay Nhị hoàng tử Dịch Viễn Lưu trước theo địch phản quốc, sau lại lấy thân thị địch…”
Dịch Trấn Phong trong lòng căng thẳng, không nhịn được mà trộm đưa mắt quan sát người đang ở bên cạnh. Y chỉ thấy sắc mặt Dịch Viễn Lưu vẫn như cũ, vẫn như mặt nước trong trẻo, lạnh lùng, không chút gợn sóng, lẳng lặng quỳ trên mặt đất, ngay cả một sợi tóc cũng không động. Dịch Trấn Phong trong lòng hơi yên được một chút, đang muốn rời mắt thì chỉ trong khoảnh khắc, y nhìn đến đôi tay của Dịch Viễn Lưu.
Bàn tay nắm chặt thành nắm đấm nhìn như bất động nhưng trên thực tế đã nắm chặt đến nỗi không còn nổi nửa điểm huyết sắc, ngay cả những kinh mạch màu xanh cũng hiện lên rất rõ ràng.
Không ai có thể chịu được sự vũ nhục như thế trước mặt bao nhiêu người. Huống chi Nhị ca vốn là một người ngoài mềm trong cứng, là một hảo hán tử đỉnh thiên lập địa.
Trong lòng Dịch Trấn Phong trỗi lên một trận đau nhức, những lời nói truyền đến bên tai y lại càng khiến ngũ tạng y như bị thiêu đốt.
“Nay đặc biệt ban thưởng một chén rượu độc của đại nội cho Nhị hoàng tử hưởng dụng.”
“!”
Rượu độc! Hoàng chiếu đến từ nơi xa xôi ngàn dặm thật sự là đến lấy mạng của Nhị ca! Tuy rằng y đã sớm có phỏng đoán nhưng sự thật trước mắt vẫn khiến Dịch Viễn Lưu hung hăng cắn chặt răng,
Một ý nghĩ rất nhanh xẹt qua trong óc, trong lòng y đã quyết định rồi.
Không có dập đầu, lĩnh chỉ, tạ ơn, y đứng thẳng dậy, mặt không chút thay đổi trừng mắt nhìn Lý Cát vừa mới tuyên chỉ xong.
Mưu thần bên người kinh hãi, bất chấp kiêng nể thân phận, kéo kéo góc áo của y, không lĩnh chỉ, tạ ơn mà đã trực tiếp đứng dậy, chỉ bằng hành động này thôi đã đủ cấu thành một cái tội coi rẻ thánh ân rồi.
Dịch Trấn Phong không thèm để ý, y lạnh lùng nhìn chén rượu độc trước mắt. Ly rượu mát lạnh, vô sắc, vô vị, vốn sinh trưởng trong cung đình từ nhỏ, y biết rất rõ một ly rượu mát lạnh tưởng chừng như vô hại kia, chỉ cần đảo mắt đã có thể cướp đi tính mạng của một người rất nhanh, rất gọn.
“Tứ điện ha…” Không biết có phải là chột dạ hay không, thanh âm Lý Cát hơi run rẩy, nhìn Dịch Trấn Phong đang lạnh lùng đứng đó.
Dịch Trấn Phong lạnh lùng nói: “Đưa thánh chỉ cho ta xem.”
Chỉ vài từ ngắn ngủi thôi cũng đã khiến mọi người xung quanh thất sắc.
Bất chấp các loại ánh mắt khác nhau đang nhìn mình, Dịch Trấn Phong đoạt lấy đạo thánh chỉ đang nằm trong tay Lý Cát.
Không sai, đây chính là hoàng chiếu y đã từng biết, là quốc tỷ y đã quen thuộc.
Không có nửa điểm giả tạo, cũng không có nửa chỗ có thể nghi ngờ. Dù y biết rõ rằng hoàng chiếu này hoàn toàn không thể xuất phát từ ý chỉ của phụ hoàng, tuy rằng đời này phụ thân y còn cách hai chữ minh quân xa xôi lắm nhưng còn chưa đến nỗi có thể tự tay giết chính con ruột của mình.
Đây là ý của đại ca, không sai, cái gì người kia cũng có thể làm được, hiện tại người đó đã quyết tâm phải diệt trừ Nhị ca, mà để có thể hạ một đạo thánh chỉ như vậy không phải do phụ hoàng bệnh nặng đến mức hôn mê mà chính là người đó đã nắm giữ toàn bộ triều đình rồi.
Hai con đường lại hiện ra rõ ràng trước mặt y, nếu y không tuân theo ý tứ của đạo thánh chỉ này, không để Nhị ca chết thảm dưới một chén rượu này thì chỉ có thể mang theo mấy chục vạn binh sĩ nơi biên quan này làm phản.
“Tứ điện hạ!” Mưu thần bên cạnh nhỏ giọng kêu lên, vẻ mặt kinh hoảng.
Dịch Trấn Phong không nhìn lại, y biết là mưu thần muốn nói cái gì, cho dù chính y thật sự có ý đồ khác nhưng trở mặt vào lúc này cũng không phải là thượng sách. Y không muốn cái ngôi vị hoàng đế chết tiệt kia, y chỉ muốn Nhị ca còn sống.
Y hít vào một hơi, mở miệng nói: “Đạo thánh chỉ này–” đang muốn nói nốt câu “là ngụy chiếu”, thì y đã bị ngã xuống đất, bả vai bị một bàn tay nhẹ nhàng đè lại.
Y quay đầu đối diện với ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đến mức vô tình của Dịch Viễn Lưu. Trong ánh mắt đó có chút mỏi mệt, có chút lãnh đạm nhưng cuối cùng ở tận sâu trong đó lại có một chút ấm áp đối với Dịch Trấn Phong.
“Tứ đệ, đừng nói gì nữa.” Dịch Viễn Lưu tựa hồ như đoán được tâm tư của y, hắn quay đầu nhìn về phía Lý Cát, gật đầu: “Nơi này là Tuyết thành, không phải hoàng thành. Ngươi là người thông minh, tình thế trước mắt ta cũng không nhiều lời, chỉ muốn nói một câu thôi.”
Hắn cúi đầu nhìn chén rượu độc, lộ ra một tia cười lạnh, “Chén rượu này ta nhất định sẽ uống, nhưng mà không phải bây giờ. Tuyết thành đang lâm nguy, ngươi an tâm ở lại đây chờ vài ngày, nhiều nhất là vài ngày.” Hắn thản nhiên nói: “Ta cùng Tứ đệ liên thủ đánh đuổi quân địch, giải trừ mối nguy cấp hiện tại, ta sẽ uống nó trước mặt ngươi, để ngươi đem thi thể ta mang về hoàng thành.”
Thanh âm hắn bình tĩnh, kiên định, cũng vô cùng lãnh ngạo tựa hồ như hắn chỉ đang đàm luận một chút chuyện buôn bán nhỏ chứ không phải như đang nói đến tính mạng vậy.
“Nhị ca–” Thanh âm của Dịch Trấn Phong đã có chút khàn khàn.
Dịch Viễn Lưu không để ý đến y, đôi mắt thanh lãnh nhìn thẳng vào Lý Cát, ánh mắt đó mơ hồ hàm chứa kiên định cũng hàm chứa ý tứ bức người– nơi này đích xác không phải là hoàng thành, nếu Dịch Trấn Phong cùng hắn bất tuân thánh chỉ, khởi binh phản nghịch, Lý Cát là kẻ đầu tiên phải chém.
Mồ hôi lạnh chảy tràn trên trán, Lý Cát bỗng nhiên quay đầu, sợ hãi nhìn nhìn vài vị cấm vệ quân bên cạnh.
Mọi người ở đây đều nghĩ Lý Cát sẽ chịu khuất phục, tạm thời đáp ứng nhưng lúc quay đầu lai, thân thể run rẩy, Lý Cát lại thốt ra một câu: “Không… Không được, thánh ý sáng tỏ, sao có thể cò kè mặc cả…”
Dịch Trấn Phong giận dữ, tên thái giám lớn mật, còn không xem xem hiện giờ đang đứng trên đất của ai.
Y mạnh mẽ giật xuống một khối ngọc bội trên vạt áo, hung hăng ném xuống đất. Theo thanh âm leng keng vang lên, ngoài cửa lao bỗng nhiên có vô số binh sĩ dũng mãnh tiến vào, đao kiếm lóe sáng, nhất tề đều hướng vào những người đang đứng trong nhà lao.
Y nhìn về phía Dịch Viễn Lưu, trầm giọng nói: “Nhị ca, ta sẽ không để huynh gặp nguy hiểm, huynh là–” thân thể y cứng lại, một thanh đoản đao lạnh như băng không biết từ khi nào đã kề sát trên cổ y.
Kia tuyệt đối là một thứ lợi khí, chỉ cần thổi một cái cũng đủ để làm đứt sợi tóc đặt trên đó, chỉ cần thấy hàn ý khắc cốt của nó là có thể đoán được nhưng mà người đang nắm chuôi thanh đao này tựa hồ như còn đáng sợ hơn cả thanh đao.
Binh sĩ bốn phía đều kinh hô một tiếng, muốn tiến đến gần nhưng người nọ nhấn lưỡi đao xuống, một dòng máu đỏ tươi uốn lượn chảy xuống từ cổ Dịch Trấn Phong khiến không ai còn dám tiến thêm nửa bước.
Dịch Trấn Phong bình tĩnh hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Võ công của y không tính là cao minh nhưng vốn cũng tập luyện từ nhỏ nên người mà có thể tiến đến gần y nhanh như vậy để chế trụ y tuyệt đối không phải là kẻ có thân thủ bình thường.
“Để Nhị hoàng tử uống chén rượu kia, ngay bây giờ.” Người nọ ở sau lưng y khàn giọng nói: “Bằng không ta lập tức cho ngươi máu tươi ba bước.”
Quả nhiên là người của đại ca, đại ca đã tính đến tình huống này, sợ sự tình không thuận lợi nên mới phái cao thủ như vậy đến cùng Lý Cát sao?
Đảo mắt nhìn qua sắc mặt Dịch Viễn Lưu, y bỗng nhiên cảm thấy có điểm kỳ quái.
Sắc mặt Dịch Viễn Lưu bỗng nhiên trở nên cổ quái dị thường. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn vào kẻ đang chế trụ Dịch Trấn Phong, ánh mắt hắn không phải là phẫn nộ mà là tựa như nhìn thấy cái gì đó tuyệt đối không thể xuất hiện ở đây, ánh mắt tràn ngập sự khiếp sợ không thể tin được.
Dịch Trấn Phong mơ hồ cảm thấy trong lòng có cái gì đó vừa động. Nhưng mà rốt cuộc là có cái gì không đúng y cũng không nghĩ ra.
Bên trong nhà lao đao gươm lóe sáng, Lý Cát dựa sát vào mấy tùy tùng, thân thể run rẩy nhưng mà bàn tay nam nhân kia nắm chuôi đao vẫn rất trầm ổn. Dịch Trấn Phong bị nam nhân kia bắt lấy, động cũng không thể động nhưng Dịch Viễn Lưu vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào hắc y nhân đó, tựa hồ như muốn nhìn ra điểm gì đó không bình thường.
“Uống đi, nếu không hắn sẽ chết.” Hắc y nhân thúc giục, đôi mắt nhìn thẳng vào Dịch Viễn Lưu của kẻ đó sáng đến kinh người.
Dịch Viễn Lưu trầm mặc, thật lâu, thật lâu, cuối cùng hơi hơi than nhẹ một tiếng, phá vỡ bầu không khí vạn phần quỷ dị trong lao.
“Ta biết, xem ra nơi này kẻ duy nhất đáng chết chính là ta.” Hắn tiêu điều cười khẽ, nhẹ nhàng cầm lấy chén rượu độc trong suốt kia giơ lên trước mặt.
“Đừng, Nhị ca—” Dịch Trấn Phong thét to một tiếng, y chỉ cảm thấy tim mình cơ hồ như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực, y cố gắng khiến mình trấn tĩnh trở lại, thanh đao kề trên cổ đã ấn sâu thêm vài phần nhưng y không cảm thấy đau, vẫn van cầu: “Đại hoàng huynh chỉ muốn giết huynh, thủ hạ của hắn tuyệt đối không dám đả thương ta, huynh không nên bị hắn uy hiếp…”
Trong mắt Dịch Viễn Lưu có một tia chua xót kỳ quái, hắn mỉm cười: “Không, hắn dám.”
Hắn đem chén rượu đưa lên bờ môi vẫn trắng bợt không chút máu, giương mắt nhìn đôi mắt sắc bén như hùng ưng kia, trong lòng đột nhiên có một thứ cảm giác bất lực nói không thành lời.
Sách Lôi, Sách Lôi, ngươi thắng rồi, còn ta, ta thất bại hoàn toàn,
Ta dốc hết toàn lực muốn bảo vệ Tuyết thành còn ngươi thì lại dễ dàng đột nhập vào trong, nắm mọi thứ trong lòng bàn tay.
Ngươi bức ta đến nông nỗi này mà kết cục cuối cùng vẫn là ta chật vật chết trước mặt ngươi. Nếu sớm đã biết như thế ngươi cần gì phải hao tâm tốn sức thả ta ra? Chảng lẽ trò chơi mèo vờn chuột như ngươi đã từng nói vui đến thế sao?
Hắn vung tay lên, chén rượu trong tay hắn văng mạnh xuống đất. “Xoảng!” Chén rượu vỡ thành vô số những mảnh nhỏ.
Dịch Trấn Phong vô cùng mừng vui nhưng ngay sau đó tâm y trầm xuống, lạnh như băng tuyết của mùa đông.
Tay Dịch Viễn Lưu đã vươn tới nắm lấy bình rượu độc đầy tràn, nhắm mắt, ngửa đầu, đem toàn bộ rượu rót xuống miệng mình.
“Nhị ca–” Tâm can Dịch Trấn Phong vỡ nát, y rống lên một tiếng muốn xông lên phía trước, ngực y tê rần, người kia đã điểm vào huyệt đạo của y khiến y không cử động được nữa.
Dịch Viễn Lưu bi thương té xuống, chậm rãi ngã vào mặt đất lạnh như băng, sắc mặt hắn dần tái đi. Khóe miệng hắn hơi run, một dòng máu lặng yên chảy tràn khỏi khóe môi, dọc theo gương mặt tái nhợt như ngọc, chậm rãi lăn xuống ngực.
Không biết là hắn đang cố nén sự dày vò thế nào dây, hai hàng lông mày của hắn rốt cuộc không chịu nổi nữa mà khẽ khàng nhíu lại.
Hắn nhìn thoáng qua Dịch Trấn Phong, cười khổ. Ánh mắt dần tan rã của hắn cuối cùng vãn là nhìn về phía người ở cạnh Dịch Trấn Phong, khóe miệng hơi động nhưng không nói gì cả.
Ánh mắt người kia tựa như đêm sơ ngộ đó, sáng ngời, lợi hại, bá đạo mà vô tình….
Dịch Viễn Lưu ơi Dịch Viễn Lưu, kẻ cùng ngươi giằng co khốc liệt trên chiến trường là y, kẻ lãnh khốc vô tình, ngang nhiên tiến đến chiếm đoạt ngươi cũng là y, kẻ khiến ngươi nếm trải sự nhục nhã chưa từng trải qua trên đời này rồi lại thả ngươi đi cũng chính là y.
Mà hiện tại kẻ tự thân tiến đến, dùng một ly rượu độc băng lãnh giết ngươi vẫn chính là y.
Trong cõi nhân sinh, ngươi gặp phải người này, rốt cục là vì sao đây?
Dịch Viễn Lưu té trên mặt đất, rèm mi cuối cùng cũng che khuất đi sóng mắt đã từng lưu chuyển vô cùng chói lọi của hắn, Dịch Trấn Phong chậm rãi quay đầu. Y không có đủ dũng khí nhìn Nhị ca như vậy, y chỉ cảm thấy nước mắt không ngừng rơi xuống, nóng đến nỗi như muốn làm tan chảy đôi mắt y. Khung cảnh trước mắt y mờ nhạt, mơ hồ, y sẽ không nhìn Nhị ca… Nhị ca kiêu ngạo, cuồng mãnh, từng là anh hùng trong lòng y, y vĩnh viễn không muốn nhìn thấy bộ dạng hắn lúc chết.
“Mọi người lui ra phía sau, bằng không Tứ hoàng tử của các ngươi cũng sẽ bỏ mạng đương trường!” Người phía sau y không chút sợ hãi, không chút hoảng loạn, trầm giọng nói, mấy tùy tùng của người đó cùng đều tản ra, hộ vệ phía trước, hướng về phía cửa lao bước ra. Trong đám đó có một người lại khom người, cúi xuống đem xác chết của Dịch Viễn Lưu đang ở trên mặt đất ôm lấy, đi ở phía cuối.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Dịch Viễn Lưu cắn chặt răng, máu tươi từ khóe miệng tràn ra cũng không phát hiện. Y oán độc mà nhìn gương mặt phía trước, y tựa hồ như muốn đem gương mặt người này khắc sâu vào trong lòng, “Ta thề, ta, Dịch Trấn Phong, còn sống một ngày, dù phải đào xuống tận ba thước đất cũng phải tìm bằng được ngươi…”
Người nọ nhẹ nhàng cười, làm như không đem những lời nói oán độc của một vị hoàng tử như y để trong lòng, còn quay đầu, thú vị nhìn y.
Đám người dùng Dịch Trấn Phong để uy hiếp quân binh nhanh chóng thoát thân khỏi nhà tù, phó tướng của Dịch Trấn Phong chỉ huy binh lính theo sát đám người đó, dần dần đã lui đến cửa thành.
Đúng lúc này một thanh âm chấn động đủ để rung chuyển núi non của đại pháo bỗng nhiên vang lên phía ngoài thành, vô số những cây đuốc sáng rực đồng thời dấy lên từ phía bình nguyên, bỗng nhiên chiếu sáng màn đêm đen tối.
“Công thành!!” Tiếng hô vang lên từ phía xa xa truyền đến từ chân thành, vô số những mũi hỏa tiến phóng đến từ trên không mang theo thanh âm vô cùng mạnh mẽ.
Những mũi tên rơi trên đất đã dấy lên một mảng biển lửa, bên trong cửa thành cũng đã bén lửa.
“Đan Mông lại đến công thành!” Binh sĩ thủ thành kinh hô, sự canh giữ ở những lỗ châu mai đã bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Quân Đan Mông chết tiệt! Ban ngày rõ ràng đã thối thui mấy dặm, vì sao lại có thể công thành ngay trong đêm! Còn cố tình chọn đúng lúc này.
Dịch Trấn Phong cảm thấy khó thở, tâm y như bị một lưỡi đao bén cứa nát, nhưng mà dù có thủ thành được hay không kỳ thật cũng không can hệ đến y.
Hai kẻ đi kèm phía sau y lại không có chút ý kinh hoảng nào. Đoàn người đã dần lui đến cửa thành.
“Hạ lệnh mở cửa thành. Chúng ta phải đi ra ngoài. Ra được bên ngoài chúng ta sẽ thả ngươi.” Người nọ nói. Tùy tùng bên người người đó giơ tay lên, một viên pháo hiệu được bắn lên đến tận trời, ở trên bầu trời cao nổ thành một vầng sáng chói lọi, khói lửa loang rộng.
“Ngươi điên sao? Bên ngoài là quân đội của Đan Mông, bọn chúng sẽ băm các ngươi ra thành trăm mảnh.” Dịch Trấn Phong nói.
“Ở trong tay ngươi chẳng lẽ sẽ không bị băm thành trăm mảnh sao?” Người nọ cười nhạt, cổ tay hơi dùng sức chế trụ yết hầu y, “Mau lên!”
“Mở cửa thành quân Đan Mông sẽ nhân cơ hội đó mà công thành!” Dịch Trấn Phong nghiêm mặt, đối với phó tướng đang vô cùng lo lắng đứng cách đó không xa quát lên: “Nghe cho rõ đây, vô luận những kẻ này có nói gì cũng tuyệt đối không thể mở cửa thành! Trái lệnh,chém!”
Người phía sau cơ hồ như bị lời nói của y làm kinh ngạc một chút, lạnh lùng nói: “Xem ra ta có chỗ đã đánh giá sai ngươi–ngươi không giống kẻ sẽ liều mình bảo vệ thành.”
“Đúng, ta vốn không phải.” Dịch Trấn Phong nói, ánh mắt y đảo qua chỗ cách xa vài bước, thi thể bị người nọ ôm vào trong ngực vẫn không hề nhích động, trước mắt y lại là một khoảng mông lung, “Nhưng có thể bảo vệ Tuyết thành lại là tâm nguyện lớn nhất của Nhị ca…”
Nhị ca, Nhị ca, đêm nay cho dù ta chết, ta cũng sẽ không để cho đại quân Đan Mông bước vào thành trước vong linh của huynh!
“Được, không mở cửa thành. Ngươi thả dây thừng xuống, chỉ cần để chúng ta rời đi là được.” Người nọ không chút do dự sửa lại lời nói, thanh âm trầm mà âm lãnh vô cùng, “Điều này với ngươi chỉ có lợi mà không có hại, chẳng lẽ ngươi thật sự không muốn giữ lại tính mạng để báo thù cho Nhị ca ngươi sao?”
“….Thả dây.” Dịch Trấn Phong cắn chặt răng, rốt cục oán hận mà truyền lệnh.
Chiếc thang cao ngất được hạ xuống nhưng kỳ quái là đại quân Đan Mông ở ngoài thành không chỉ không ngăn cản mà còn đồng thời đình chỉ, không bắn hỏa tiễn nữa. Mắt thấy bảy tám người kia buông Lý Cát vẫn đang xụi lơ ra, mắt thấy người đang đứng đằng sau mình bước đến gần tường thành, đưa tay tiếp lấy thi thể của Dịch Viễn Lưu, Dịch Trấn Phong rống giận: “Buông ra, ngươi có thể tự mình xác nhận với chủ tử của ngươi Nhị ca đã chết rồi!’
Nhẹ nhàng đưa tay điểm vào huyệt đạo của y, nam nhân đó bỗng nhiên cười, thanh âm có một chút biến hóa.
“Tứ hoàng tử, ngươi so với ca ca ngươi ngu xuẩn hơn nhiều lắm.” Sách Lôi hạ thấp giọng, thanh âm nhỏ đến mức dường như không thể nghe thấy, “Thi thể của ca ca ngươi vẫn là lưu cho Sách Lôi ta đi.”
Lưu lại một Dịch Trấn Phong đang khiếp sợ không nói nên lời, thân ảnh của đoàn người như phi ưng biến mất ở đầu tường, theo sợi dây thừng nhảy xuống chiếc thang vốn đã sớm được chuẩn bị rất tốt của Đan Mông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook