Sa Trường Lỗ Ái
-
Chương 12
Hoàng hôn âm trầm.
Gương mặt Sách Lôi cũng âm trầm như thế. Y đứng trước cửa doanh trướng, xa xa đã nhìn thấy Dịch Viễn Lưu đang đi về phía mình.
Vầng thái dương đã khuất sau rặng núi, màn đêm đen tối bao trùm cả doanh địa chỉ có những cây đuốc trong tay binh sĩ tuần tra ban đêm là sáng ngời.Trong thứ ánh sáng lập lòe đó, sắc mặt Dịch Viễn Lưu tái nhợt. Đây là lần đầu tiên bọn họ tách ra kể từ khi lần đầu gặp mặt, trong trí nhớ của Sách Lôi, gương mặt nam nhân này luôn tái nhợt như thế nhưng thân hình hắn vẫn luôn đứng thẳng.
Giờ phút này Sách Lôi bỗng nhiên kinh hãi phát giác ra mình đã vô cùng sai lầm– y sao có thể nhầm một người vậy vậy là một nam sủng ti tiện?
Nhìn dáng điệu hắn đang đi về phía y, vẫn thản nhiên, vẫn ngạo nghễ. Lưng hắn thẳng tắp, đầu ngẩng cao, gương mặt không chút huyết sắc biểu hiện thân thể hắn rất suy nhược, vài lọn tóc đen mềm mại theo làn gió đêm tung bay nhè nhẹ.
Khi hắn bước đi, toàn thân chẳng có chút mị ý mà lại mang theo vẻ xơ xác tiêu điều của mùa đông lạnh giá.
Đó rõ ràng là khí thế của một chiến tướng uy chấn tứ phương…
Nhưng y lại đem người này nhầm thành một nam sủng.
Khi còn cách Sách Lôi ba bước, Dịch Viễn Lưu ngừng lại.
Trước ánh mắt giết người, có thể lệnh cho yêu quái quỷ thần nhượng bộ vài phần của Sách Lôi, hắn vẫn đứng thẳng người, rất thẳng.
Sách Lôi chậm rãi đi đến gần hắn, vươn tay cầm lấy một lọn tóc ướt sũng vẫn còn mang theo hơi thở tươi mát của nước trong ôn tuyền.
Thân binh đã báo cáo rằng sáng sớm nay Dịch Viễn Lưu đã đến ôn tuyền, y cũng đã biết rất rõ ràng thân phận của hắn.
Trong đầu Sách Lôi lại đột nhiên xuất hiện hình ảnh người này đang thanh tẩy trong ôn tuyền. Thân thể trần trụi, nước ôn tuyền trong vắt lướt qua làn da bóng loáng của hắn, hơi ấm mềm mại xóa đi biểu tình lãnh đạm của hắn, đem hơi thở của hắn nhuộm thành một mảng xuân sắc mê người.
Tất cả những điều đó y đều đã từng nhìn thấy, mà tại giờ phút này y bỗng nhiên phát hiện ra rằng, nguyên lai tất cả những gì về hắn, chính bản thân y lại nhớ rõ ràng đến nhường ấy.
Sách Lôi bỗng nhiên kéo tóc Dịch Viễn Lưu, khiến hắn ngửa đầu nhìn y– đúng vậy, y nhớ đến dáng vẻ mê người trong làn nước ôn tuyền kia tất thảy đều là giả vờ, hắn câu dẫn y–ngay từ ngày đầu tiên hắn lâm vào tình cảnh này, hắn đã có ý đồ dùng thân thể của chính mình câu dẫn y.
Dịch Viễn Lưu! Hắn dùng tất cả những biện pháp có thể mê hoặc người khác để che giấu, để bảo vệ thân phận của hắn, đem y biến thành một kẻ ngốc, một kẻ cực kỳ ngu xuẩn.
Hắn sao có thể miệt thị y như thế?
Lửa giận trong lòng Sách Lôi bừng cháy, bọn họ gặp nhau hoàn toàn là ngoài ý muốn, sau đó khi hắn và y ở cùng một chỗ, tất cả những phản ứng của người này đều là giả, tất cả những lời hắn nói đều là những lời nói dối giảo hoạt mà thâm tàng ẩn ý.
Y muốn dùng mọi biện pháp bảo vệ hắn, ở bên hắn, yêu quý hắn nhưng tất thảy đều là đã nằm trong sự mưu tính của hắn. Hắn không đặt y ở trong mắt, trong lòng còn thầm cười nhạo y.
Giờ phút này đây, y thật sự muốn giết hắn.
Tấm mặt nạ bình tĩnh phô ra phía trước mặt chư tướng ban nãy biến mất, y mạnh tay giật tóc gáy của Dịch Viễn Lưu ra phía sau, còn tay kia vươn ra chẹn ngang cổ họng hắn.
Đầu Dịch Viễn Lưu bị y kéo mạnh về phía sau nhưng hắn vẫn không nhúc nhích chỉ có sắc mặt hắn càng ngày càng tái nhơt thêm.
Không, không thể giết hắn được.
Y bị sao thế này? Sao trong lòng lại thấp thỏm như vậy?
Sách Lôi buông tay ra, nhìn Dịch Viễn Lưu lấy tay ôm lấy yếu hầu của hắn, hít thở một cách khó nhọc và ho khan liên hồi.
Nghe tiếng ho khan liệt tâm liệt phế, Sách Lôi tâm phiền ý loạn. Y lạnh lùng nói: “Ngươi vì sao bây giờ mới về?”
Dịch Viễn Lưu cúi đầu trả lời: “Ngươi không quy định lúc nào ta phải trở về.”
Sách Lôi từ chối cho ý kiến về vấn đề này, chỉ hừ một tiếng, sau đó ôm hắn đặt vào nhuyễn tháp phía trong lều rồi truyền mang cơm đến.
Dịch Viễn Lưu im lặng nằm nghỉ một chút, chờ cho cơn váng đầu hoa mắt qua đi.
Hành động của Sách Lôi không thể nghi ngờ là đang có điểm dị thường, mấy ngày nay y đối xử với hắn rất ôn nhu nhưng lúc nãy, khi y nắm chặt cổ họng của hắn, hắn thấy rõ ràng trong mắt Sách Lôi tràn đầy sát ý.
Nói không chừng họa sát thân đã như lửa cháy đến tận chân mày, chẳng còn có mấy thời gian. Vừa rồi ở ngoài trướng hắn đã nghe được rất rõ ràng, các tướng lĩnh đều là một đám lòng đầy căm phẫn, ai cũng đều tính toán dụng hình thế nào để moi được từ hắn những tin tức hữu dụng, sau đó đưa hắn lên trước trận tiền, chém đầu tế cờ.
Trong lòng hắn chua xót khôn kể, Dịch Viễn Lưu hắn vốn tung hoành trên lưng ngựa, trong số những hoàng tử ở trong cung cấm cũng chỉ có một mình hắn xông pha trên chiến trường. Trước đây hắn luôn muốn chết trên chiến trận nhưng mà bây giờ hắn đã bị vũ nhục như thế này, thậm chí địch nhân còn muốn đem hắn ra làm một thứ công cụ để đập tan ý chí của đại quân Dịch quốc.
Không thể như vậy, tuyệt đối không, hắn nhất định phải tìm cơ hội trốn đi!! Cho dù bị giết chết trên đường chạy trốn cũng còn tốt hơn là bị lôi ra giữa trận tiền để địch nhân thực thi ý định phá tan sĩ khí của Dịch quân.
Hắn cẩn thận suy nghĩ đối sách, tính kế thoát thân, cố nhắm mắt hồi tưởng lại những tin tức hắn thu thập được mấy ngày gần đây.
Tuy rằng đã quyết tâm đào tẩu nhưng hy vọng lại thật mong manh. Tử thần đã ở xa xa vẫy tay cười với hắn, sợ rằng bắt đầu từ đêm nay, sự đề phòng trong quân doanh sẽ tăng cường thêm rồi.
Cơm chiều được bưng lên, bên cạnh chiếc bàn gỗ, vẫn như trước có đặt một chén hóa công tán màu đen đặc.
Mấy ngày nay hắn không có uống thứ thuốc khiến hắn đau đớn cùng cực này rồi. Tâm Dịch Viễn Lưu chùng xuống. Hắn đã quên mất hôm nay là ngày phải uống thuốc.
Nếu hắn uống xong bát thuốc này, toàn thân hắn sẽ chẳng còn chút sức lực nào nữa, như thế bảo hắn làm sao có thể thực hiện kế hoạch đào tẩu sắp tới đây?
Nhưng mà hắn sao có thể không uống? Cặp ưng nhãn của Sách Lôi nhìn thẳng vào hắn, lộ ra thứ quang mang sắc bén khiến hắn khó có can đảm dối diện– hắn sợ nếu liếc mắt nhìn y một cái, người kia có thể nhìn thấy ý định trong mắ hắn, có thể tìm cách hủy hoại quyết tâm của hắn.
Hắn nhìn chăm chú vào bát thuốc đen kịt, chậm rãi bưng lên, lần đầu tiên kể từ khi uống loại thuốc này, tay hắn hơi run lên.
Nhấc bát lên một cách dứt khoát, hắn ngẩng cổ, đưa thuốc đến bên miệng.
“Đắng lắm phải không? Vậy thì thôi đừng uống nữa.” Thanh âm thản nhiên của Sách Lôi vang lên, thật không hiểu được xúc cảm trong ngữ khí của y là loại tình cảm gì.
Dịch Viễn Lưu ngạc nghiên, dừng tay lại, hắn khó có thể tin được vào tai mình: y ngang nhiên bảo hắn không cần uống thuốc kia, vì sao vậy? Nhất là khi y đã biết rõ thân phận của hắn như thế?
Chẳng lẽ là y cảm thấy hắn là một kẻ sớm muộn gì cũng bị xử tử nên chẳng cần phải tiếp tục cẩn thận như trước sao?
Trong lòng hắn vô cùng hỗn loạn, hơi khép mắt, nhìn xuống phía dưới, làm như vô cùng ngoan ngoãn mà đem bát thuốc đặt xuống một bên. Nội lực của hắn đã hồi phục được hơn một nửa, nếu có thể không phải uống thuốc nữa thì đêm nay công lực đã có thể khôi phục được năm sáu thành. Tâm tư của hắn có đôi chút rung động, sự hy vọng như một ngọn lửa nho nhỏ, lặng yên thiêu đốt tâm can của hắn.
“Truyền lệnh của ta, đêm nay toàn quân tăng cường phòng bị.” Sách Lôi thản nhiên ra lệnh cho thị vệ, câu nói của y đã dập tắt rất nhanh ngọn lửa hy vọng nho nhỏ của hắn.
Rốt cục là y có ý gì đây? Tay Dịch Viễn Lưu nhanh chóng nắm lại thành nắm đấm.
Sau khi ăn qua loa bữa cơm chiều, Sách Lôi bắt đầu đọc quân báo, Dịch Viễn Lưu vẫn như lúc trước, lặng yên nằm trên nhuyễn tháp nhưng lúc này trong lòng hắn ngổn ngang suy nghĩ, đau khổ suy tư, lo lắng về kế hoạch thoát thân của hắn.
Hôm nay cũng giống như mấy ngày trước, trong lúc Sách Lôi đọc quân báo cũng không nhìn hắn, nhưng chẳng biết vì cái gì mà dù cho có nhắm mắt lại Dịch Viễn Lưu cũng cảm thấy một thứ áp lực cường đại– hơi thở âm trầm, lãnh khốc đã lâu không thấy lại bắt đầu như có như không dần ngưng tụ trong doanh trướng.
Đêm khuya, không khí trong trướng chồng chất tâm sự, đêm dài cứ thế mà dần trôi qua.
Loạt soạt. Thanh âm thay y phục vọng đến phía giường hắn, Sách Lôi bắt đầu thay quần áo. Đêm nay y sẽ như thế nào đây? Toàn thân Dịch Viễn Lưu chỉ trong nháy mắt đã căng cứng lên.
Tuy rằng mấy ngày nay thái độ của Sách Lôi với hắn đã có cải thiện, nhưng mọi chuyện đều đã thay đổi quá nhiều, dạo này y dường như không chỉ muốn hưởng thụ ham thích mà còn cố làm cho hắn cũng hưng phấn, thậm chí còn muốn hắn càng ngày càng hảo hợp với y.
Hôm nay nếu như cũng giống mọi khi, lại bị y đặt ở trên giường tùy ý của y, cần thì cứ làm thì số chết của hắn cũng đã định. Một tên đào phạm mà thể lực hao kiệt, công lực tổn thất quá nửa, giữa lúc cảnh giới nghiệm mật mà muốn trốn thoát thì quả thật là si tâm vọng tưởng.
Làm thế nào mà có thể để Sách Lôi không chạm vào hắn, hơn nữa còn buông lỏng cảnh giác đây?
Ngón tay của Sách Lôi đã bắt đầu vuốt nhẹ lên thân thể hắn nhưng lúc này hắn vẫn còn đang chìm trong suy tư.
Ngón tay mang theo hương tình ám muội lướt qua bờ vai hắn. Dịch Viễn Lưu hơi chấn động liền mở mắt ra.
“Ta mệt mỏi quá.” Mọi khi vào lúc hắn phi thường mệt mỏi thì Sách Lôi sẽ buông tha, không đụng đến hắn.
Nhưng hôm nay, bàn tay của y lại không dừng lại, tâm Dịch Viễn Lưu lại chùng xuống. Sắc mặt Sách Lôi biến ảo khôn lường, không biết là y đang suy nghĩ cái gì.
Dịch Viễn Lưu đẩy tay của Sách Lôi ra, lại cúi đầu thấp hơn, cường điệu mà thốt: “Ta mệt chết đi được.”
Trong mắt Sách Lôi hiện lên vẻ lo lắng nhưng rất nhanh lại đuợc thay thế bởi sự trầm mặc. Y tiếp tục vuốt nhẹ lên làn da của Dịch Viễn Lưu, cúi đầu hôn lên môi hắn.
Rốt cuộc là lúc này có nên hay không mạo hiểm tặng cho y một kích trí mạng đây?
Không phải uống bát thuốc nước được ban tặng kia, hiện tại trong thời gian ngắn hắn đã có thể miễn cưỡng triệu tập được phân nửa nội lực, với một kẻ tuyệt đỉnh cao thủ như Sách Lôi, một nửa nội lực còn xa mới có thể địch lại y, nếu muốn tập kích y thì chỉ có thể lựa chọn thời điểm y không đề phòng nhất.
Mà lúc y không đề phòng nhất… là ở trên giường.
Dịch Viễn Lưu ở thế bị động, cắn răng chấp nhận những âu yếm càng ngày càng kịch kiệt, càng ngày càng tùy ý của người kia. Từ môi đến ngực, rồi càng ngày càng trượt xuống phía dưới… hô hấp của Sách Lôi càng ngày càng thô suyễn, đột nhiên y cúi người, hung hăng cắn lên đôi bờ môi mềm mịn như hoa của Dịch Viễn Lưu, bức bách Dịch Viễn Lưu ngẩng đầu lên, tiếp nhân nụ hôn thô bạo mà cuồng liệt của hắn.
Nụ hôn đó ngoài sự thô bạo tựa hồ như còn có một chút triền miên, nồng nhiệt ẩn hàm trong đó. Trong mơ mơ màng màng, Dịch Viễn Lưu trong nháy mắt như chìm đắm vào nụ hôn ôn nhu cùng cuồng dã đan xen với nhau của Sách Lôi.
Đưa tay ôm lấy thắt lưng Dịch Viễn Lưu, Sách Lôi nghiêng người ngã vào nhuyễn tháp, những nụ hôn tiếp tục rơi xuống trên người Dịch Viễn Lưu, từ vầng trán, dọc xuống gương mặt, tiến đến xương quai xanh, y nhẹ gặm một chút ở tại xương quai xanh của Dịch Viễn Lưu khiến Dịch Viễn Lưu cuối cùng thanh tỉnh, thoát khỏi cảm giác hỗn loạn mơ hồ, gương mặt hắn không chút thay đổi, ánh mắt nhìn thẳng lên nóc doanh trướng, hắn cảm thấy được những ngón tay của y đang lần cởi y phục của hắn, Rất nhanh chóng, sự ôn nhu ngắn ngủi lúc ban đầu đột nhiên biến thành cuồng phong quét qua, hạ thân bừng bừng hưng phấn của Sách Lôi đã muốn nhanh chóng tiến đến nơi bí ẩn mà Dịch Viễn Lưu đang cố sức khép hai chân lại để che đi.
Hơi dùng sức một chút, y ngoan cố tách hai chân của Dịch Viễn Lưu ra, không chút lưu tình, bức bách hắn phải khai mở đôi chân đang khép chăt. Dịch Viễn Lưu hít vào một ngụm không khí lành lạnh, vẫn trầm mặc không lên tiếng.
Sách Lôi bỗng dừng lại tất cả những màn khiêu khích mấy ngày nay quen dùng, phân thân cực đại đang nóng như lửa đã vô cùng mong muốn nhanh chóng xông pha, đâm mạnh vào cùng cấm địa nhu mật, thanh lãnh kia.
“A…” Đã lâu không bị đối đãi thô bạo như thế, Dịch Viễn Lưu kêu lên một tiếng rồi cắn chặt răng lại.
Hai thân thể trần trụi mãnh liệt giao triền, cọ sát vào nhau dường như tán ra những vầng quang hỏa của ái ân trong trầm mặc. Sách Lôi cảm nhận được cơ thể hắn hơi thả lỏng, bắt đầu chậm rãi, càng lúc càng tiến sâu vào thân thể hắn.
Ham muốn của y giống như từng trận mưa lớn trút xuống người hắn, mà còn là những cơn mưa chẳng biết bao giờ ngừng. Thân thể Dịch Viễn Lưu nhanh chóng toát ra một tầng mồ hôi mỏng mà những động tác trừu sáp của Sách Lôi vẫn không có ý định dừng lại, khoái cảm như có như không dâng tràn lên từ vị trí hai người đang chặt chẽ tương liên.
Thanh âm của hai thân thể đang giao hợp với nhau vang lên trong tĩnh lặng. Động tác mạnh mẽ, cuồng nhiệt. Sách Lôi hôm nay phát tiết ở trên thân thể hắn so với những ngày đầu chẳng khác gì nhau, vừa hung mãnh vừa tàn nhẫn.
Sách Lôi đang nghĩ cái gì đây? Cố gắng làm cho mình bị những đau đớn tập trung chú ý, Dịch Viễn Lưu có ý cố muốn không cho mình lâm vào khoái cảm– Nếu nói những màn tiền hí lúc khởi đầu là một loại ban ân của một kẻ cao ngạo đứng trên đỉnh cao thì hành vi hiện tại của Sách Lôi không thể nghi ngờ được đó chính là sự nhục mạ cố ý của y khi đã biết được thân phận của hắn. Sách Lôi…Sách Lôi!! Ngươi chẳng nhẽ chỉ thích nhục mạ, đả kích, hành hạ đối thủ ngươi chưa tình chiến thắng được trên sa trường ở trên giường thôi sao?
Im lặng. Dịch Viễn Lưu trầm mặc thừa nhận sự đau đớn trên thân thể cùng từng chút khoái cảm đang dần dần tích tụ, hắn sử dụng toàn bộ ý chí của bản thân để không phát ra thêm một thanh âm yếu thế nào nữa.
Không cần nữa … chẳng cần phải ngụy trang bằng dáng vẻ nhu nhược nữa, bên môi hắn hiện lên nụ cười khổ. Cho dù hắn có giả bộ suy yếu đi nữa, người này cũng sẽ không xem hắn như một tên thích khách bé nhỏ không đáng để ý đến nữa.
Điều duy nhất đáng mừng chính là Sách Lôi còn chưa biết hắn đã nghe lén được cuộc đối thoại của y và chư tướng, tạm thời còn không dùng dây thừng cùng xiềng xích trói buộc hắn. Hắn hiện tại như đang đi trên một sợi dây chênh vênh, chỉ cẩn hơi bất cẩn một chút, Sách Lôi sẽ cảnh giác, sẽ không cho hắn hoạt động tự do như trước và hắn sẽ lập tức mất mạng.
Thật lâu sau, Sách Lôi cuối cùng mới đạt đến đỉnh, tuôn trào rồi mới an tĩnh trở lai. Dịch Viễn Lưu đã không còn có khái niệm về thời gian nữa. Có lẽ đêm nay là đêm cuối, giữa hắn và y không nên phát sinh quan hệ mật thiết cùng tà ác giữa thể xác như thế này. Nếu đêm nay hắn chạy trốn trong vô vọng mà bị chết thì vẫn sẽ bị trói gô lôi ra giữa trận tiền trước thanh thiên bạch nhật, bọn họ cũng không nghĩ rằng hiện giờ hắn và y lại có thứ quan hệ không bình thường như thế này.
Không… Hắn sẽ không để cho mình bị lôi ra trước trận tiền trước mặt quân sĩ cả hai bên, tuyệt đối không.
Dịch Viễn Lưu nhếch môi mang theo hàn ý lãnh liệt cùng quyết tuyệt. Bên cạnh hắn, Sách Lôi vẫn nhưu mọi ngày, gắt gao ôm hắn mà chìm vào giấc ngủ. Y đã biết sự thật về thân phận mà của hắn chẳng lẽ không hiểu được rằng ôm một kẻ như hắn cũng chẳng khác gì ôm một lưỡi đao nhọn ư?
Lẳng lặng lắng nghe hô hấp của Sách Lôi dần dần trở nên thâm trầm, Dịch Viễn Lưu cố nhịn thật lâu mới thử khẽ co người một chút thăm dò phản ứng.
Không có gì xảy ra. Hô hấp của Sách Lôi vẫn trầm ổn như trước.
Dịch Viễn Lưu chậm rãi xuống giường, lần đầu tiên vào buổi tối hắn bước ra phía cửa.
Xốc lên tấm trướng liêm, hắn hướng về phía bên ngoài phát ra một tiếng côn trùng kêu cực kỳ nhỏ.
“Lưu công tử..” Thanh âm quen thuộc của Tiểu Liên vang lên, vừa tinh tế nhưng lại đầy sợ hãi, giọng nói của nàng trong bóng đêm cơ hồ không thể nghe thấy được.
Thật tốt, Tiểu Liên, nàng thật sự ở đây.
Dịch Viễn Lưu trong lòng hơi hơi thả lòng một chút, mọi chuyện cuối cùng cũng có một chút tiến triển tốt đẹp. Chạng vạng tối, lúc nghe lén được Sách Lôi cùng chư tướng đàm luận, hắn đã ra quyết định là đem nay sẽ hành động, khi đó hắn thừa dịp cố tìm một chút thời gian tìm Tiểu Liên nói vài câu về việc này.
“Đá lửa có mang theo không?” Dịch Viễn Lưu nhỏ giọng, nhẹ nhàng chui ra khỏi doanh trướng của Sách Lôi, mọi thứ vẫn yên tĩnh, tựa hồ như mọi chuyện đều không có gì bất thường.
“Có, tiểu nữ vừa nãy mới ở cùng binh sĩ Đan Mông kia…” Mặt Tiểu Liên có chút ửng hồng.
“Tốt, đi theo ta.” Dịch Viễn Lưu gật đầu khen ngợi, bỗng nhiên buông người hướng về phía hai gã thủ vệ tuần tra ở phía sau mà lao đi.Chỉ vài cái lắc mình, thân ảnh của hắn đã lập tức biến mất trong bóng đêm đen đặc.
Tiểu Liên kinh hãi vội vàng nhanh chóng đuổi theo—hiện tại chẳng phải nên yên lặng mà nhanh chóng đào tẩu sao, vì sao công tử lại còn đi về hướng địch nhân?
Ngay sau lưng họ, thân ảnh bình tĩnh, cao lớn của Sách Lôi vô thanh vô tức mà đứng lên, hình bóng y in trên vách trướng.
Dịch Viễn Lưu, rốt cuộc thì ngươi cũng hành động rồi sao? Đêm nay liệu ngươi có khả năng chạy được đi đâu? Trong mắt y là sự âm u bất định, y động thân, hướng phía Dịch Viễn Lưu vừa chạy mà đuổi theo.
“A…” Một tiếng kêu cực nhỏ hốt nhiên lướt qua bầu trời đêm, tựa như chỉ là tiếng gió lướt qua nhưng lại khiến Sách Lôi cả kinh—Đó là tiếng của Dịch quốc nữ tử đó, Tiểu Liên, vì sao nàng lại phát ra thanh âm như vậy?
Đột nhiên phi thân lên phía trước, y chạy nhanh về hướng mà Dịch Viễn Lưu biến mất, phía trước đã phát sinh chuyện gì rồi?
Lướt qua một gian lều trại, y đã nhìn thấy rõ ràng thân ảnh của Dịch Viễn Lưu, cả người hắn toàn máu đang nằm trên mặt đất không nhúc nhích, mà nữ tử Tiểu Liên kia đang liều mạng lay động thân thể hắn, tựa hồ như nàng nghe thấy cái gì đó, quay đầu nhìn về phía Sách Lôi…
“Công tử.. công tử đã chết…” Nàng cố lay gọi, lệ quang vương đâu trong mắt, đôi tay nàng vẫn phí công mà cố gắng lau đi những vết máu trải rộng trên ng Dịch Viễn Lưu.
Sách Lôi kinh hãi, trong lòng y dường bị bị cái gì đó hung hăng đâm vào, bỗng nhiên đau đớn điên cuồng.
Sách Lôi bước mạnh lên phía trước, y đẩy mạnh Tiểu Liên ra, quát lớn: “Có chuyện gì—”
Đôi mắt Dịch Viễn Lưu đột nhiên mở ra, thứ ánh mắt trong trẻo bức người, lại kiêu ngạo và vô cùng lợi hại quét qua y, Sách Lôi đột nhiên nhận thấy có cái gì đó không đúng nhưng đã muộn…
Lúc y cúi người xuống xem xét Dịch Viễn Lưu đã khiến cho môn hộ mở rộng mà chưởng phong uy vũ của Dịch Viễn Lưu đúng lúc này đã ập đến thân hình còn chưa đứng vững của y. Sách Lôi không hề phòng bị nghe thấy tiếng gió rít vội nghiêng người sang bên cạnh nhưng lại để hở mạn sườn. Một chưởng toàn lực của Dịch Viễn Lưu đã rất nhanh chóng hung mãnh dội xuống xương sườn của y phát ra một tiếng “Bịch” nặng nề, tuy chỉ có một nửa nội lực nhưng một chưởng này vẫn không thể xem thường.
Dịch Viễn Lưu bật người đứng dậy, mạnh mẽ túm được Sách Lôi đang lung lay sắp ngã, vận chỉ như gió, liên tiếp điểm mấy chỗ đại huyệt trên người y.
“Không được lên tiếng, nếu không ta giết ngươi.” Dịch Viễn Lưu lạnh lùng mở miệng, một thanh chủy thủ lấp lánh ngân quang đã từ khi nào đặt trên cổ của kẻ lúc này đang không thể nhúc nhích được, Sách Lôi. Chủy thủ này là do lúc nãy Dịch Viễn Lưu đánh bại hai gã sĩ binh tuần tra kia, tùy tiện lục soát được rồi cầm theo.
“Cô nương đi trước, đến chỗ bọn chúng cất giữ lương thảo phóng hỏa, không cần cố, nếu không thể làm được thì ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng.” Hắn vội vàng nói với Tiểu Liên.
Từ ngày Tiểu Liên hầu hạ hắn, bọn họ đã thương lượng với nhau, nếu đào tẩu thì tốt nhất là dùng kế điệu hổ ly sơn, mà trong quân doanh, địa phương trọng yếu nhất chính là nơi cất giữ lương thảo. Tiểu Liên ở trong doanh trại chỉ là một tỳ nữ không ai để ý đến, hiện tại bởi vì hầu hạ Dịch Viễn Lưu nên càng có thể đi lại nhiều nơi trong quân doanh. Lương thảo doanh tuy đề phòng nghiêm cẩn nhưng nơi đó lại có một binh sĩ Đan Mông thích Tiểu Liên, đã vài ba lần cợt nhả bày tỏ tình ý. Tiểu Liên vì có mục đích riêng nên từ trước đến nay vẫn cùng với binh sĩ đó chơi trò lá mặt lá trái, như gần như xa mà hẹn hò cùng người đó.
Chỉ cần trước đó đã giấu đá lửa và vài thứ dễ đốt cháy làm vật dẫn ở gần lương thảo doanh, cho dù thật sự không thể tiêu hủy được toàn bộ nhưng ít nhất cũng có thển tranh thủ cho bọn họ một chút thời cơ—mà có thời cơ tức là có cơ hội thành công.
Kế hoạch đã định, là sống hay chết chỉ quyết định trong một đêm nay thôi.
Tiểu Liên trịnh trong gật đầu, nàng bước đi được vài bước rồi lại đánh bạo quay đầu lại nhìn Dịch Viễn Lưu, đôi mắt sáng ngời của nàng toát ra thứ ánh sáng nóng bỏng, nàng đột nhiên hỏi một câu: “Công tử đúng là Dịch Viễn Lưu sao?”
Dịch Viễn Lưu trầm tĩnh gật đầu. Ánh mắt Tiểu Liên càng sáng hơn.
Nàng gật đầu rồi chạy vội đi. Dịch Viễn Lưu vừa xoay người lại đã nhìn thấy nam nhân kia.
Mà Sách Lôi cũng đang không hề chớp mắt mà theo dõi hắn.
Y nhìn hắn, nguyên bản vẫn là ánh mắt quen thuộc, thứ thần thái lãnh ngạo, thanh minh, bễ nghễ cùng với sự uy nghi của một vị hoàng tử không hề che giấu mà đều bộc lộ ra ngoài. Sách Lôi dường như là tham lam mà nhìn ngắm thần thái trong đôi mắt đó, trong lòng y hốt hiện lên một cảm giác ảo não: đúng thế, y đúng là nên sớm nhận ra đôi mắt này chính là đôi mắt của kẻ ngăn trở Sách Lôi y mấy tháng liền trước trận tiền, Dịch quốc Nhị hoàng tử.
“…” Lặng im nhìn Dịch Viễn Lưu một lúc lâu, Sách Lôi đưa ánh mắt cổ quái mà hỏi hắn: “Ngươi có biết căn bản là ta không ngủ không?”
“Ta là Dịch Viễn Lưu.”
Sách Lôi nhìn chăm chú vào hắn, gật đầu: “Ta đã biết, thì sao?”
“Ta và ngươi giao chiến đã lâu, ít nhiều gì cũng biết một chút về trí lực của ngươi. Dịch Viễn Lưu thản nhiên nói: “Ta không cho rằng ngươi đã biết ta là ai rồi mà còn có thể thật sự không đề phòng ta.”
“Cho nên ngay từ đầu ngươi đã nghĩ ra kế sách này, dẫn dụ ta lại đây đế đánh lén?”
“Không sai.”
Trên môi Sách Lôi hiện ra một nụ cười kỳ dị: “Kế sách của ngươi thật thành công. Nhưng ta muốn biết ngươi làm thế nào lại nhận định rằng ta sẽ không nhẫn nhịn được mà phải chạy lại đây, thậm chí là quên luôn cả sự phòng bị cơ bản nhất?”
“…” Đồng tử của Dịch Viễn Lưu bỗng nhiên co rút lại. Đúng vậy, hắn đã từng nghĩ rất nhiều về kế hoạch này rồi, trong thâm tâm hắn không hề nghi ngờ mà đã xác định Sách Lôi nhất định sẽ vì nhìn thấy hắn cả người đầy máu tươi mà tâm thần đại loạn.
“Chẳng lẽ ngươi chắc chắc rằng ta thực sự để ý đến sinh tử an nguy của ngươi?” Sách Lôi từ từ mỉm cười, trong mắt y lộ ra thứ quang mang nóng bỏng khiến Dịch Viễn Lưu nôn nóng.
“Câm miệng! Nói thêm một câu nữa ra sẽ giết ngươi.” Dịch Viễn Lưu lạnh lùng nói, hung hăng vận sức, dùng chủy thủ nhấn sâu xuống một đường, máu huyết đỏ tươi tràn ra trong nháy mắt.
“Vì sao không động thủ luôn bây giờ đi?” Sách Lôi cả nhăn mày một chút cũng không có, tựa hồ như vết thương ở cổ chẳng đáng để nhắc đến, “Bây giờ giết ta thật dễ dàng…”
Dịch Viễn Lưu thu hồi lực đạo: “Ngươi hiện tại còn có chỗ hữu dụng.”
Sách Lôi cúi đầu cười vài tiếng: “Là luyến tiếc đúng không?”
Dịch Viễn Lưu sửng sốt một chút rồi không khỏi giận dữ. Y nói hắn luyến tiếc y? Lâm vào hoàn cảnh như cá nằm trên thớt thế này rồi mà y còn dám dùng khẩu khí khinh bạc như thế để giễu cợt hắn sao?
Cổ tay nhấn sâu một chút, chủy thủ lập tức ngập sâu vào thêm một phân, máu tươi trên cổ Sách Lôi tràn ra càng nhanh hơn lúc nãy, hắn lớn tiếng cười lạnh: “Ngươi nhìn xem, xem ta có luyến tiếc hay không?”
Sách Lôi cuối cùng không nhịn được mà phải khẽ nhíu mày, vẻ trêu đùa trên gương mặt y đã không còn thấy nữa, y lẳng lặng đưa mắt nhìn hắn, ánh mắt thâm sâu không đáy.
Máu tươi từ cổ chầm chậm chảy xuống, Sách Lôi vốn luôn luôn uy mãnh, cường mạnh nhưng giờ phút này vì máu tươi chảy tràn mà lột ra vẻ chật vật như kẻ đã bị dồn đến đường cùng.
Mà bộ dạng hiện tại này của Sách Lôi lại khiến cho Dịch Viễn Lưu cảm thấy nhức nhối.
Sách Lôi nhìn sâu vào đôi mắt hắn, thì thào nói ra vài câu gì đó, tựa như là vì bị thương nặng nên không còn sức lực mà nói chuyện. Dịch Viễn Lưu nhíu mày, tập trung nghe mới miễn cưỡng nghe rõ được lời thì thầm nhẹ hổng của y.
“Nhưng nếu ngươi trốn thoát, ta lại thật sự luyến tiếc ngươi…”
Dịch Viễn Lưu ngẩn ngơ, trong lòng không hiểu là vì cái gì mà đau giống như bị kim châm nhức nhối nhưng hắn nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, thầm tự phỉ nhổ mình: Dịch Viễn Lưu, ngươi điên rồi hay là choáng váng vẫn chưa tỉnh hả?
Y luyến tiếc ngươi chính là luyến tiếc việc mất đi một tên tù binh quan trọng vạn phần thôi?
“Ngươi đương nhiên là luyến tiếc ta.” Hắn thản nhiên nói, cố ý xem nhẹ nhưng rung động trong lòng, “Ngươi muốn đem ta đến trước ba quân trảm sát tế cờ.” Thưởng thức ánh ngân quang băng lãnh lóe lên từ lưỡi chủy thủ, hắn cười lạnh lẽo: “Đáng tiếc là hiện tại đến lượt ta đem thủ cấp của ngươi về Dịch quốc.”
Ánh hào quang bất ngờ lóe lên trong đêm đen, chủy thủ trong tay hắn giương cao, một đao lam quang sắc bén đâm đến cổ họng của Sách Lôi.
Ánh đao như điện, hàn phong đột khởi. Sách Lôi cả chớp mắt một cái cũng không, bình tĩnh đưa mắt nhìn hắn, y nhìn thấy đao quang kia nhằm thẳng vào mặt mình mà quét tới.
Đón nhận ánh mắt vừa bình tĩnh mà đầy phức tạp đó, cõi lòng phẳng lặng của Dịch Viễn Lưu hơi chút xao động, ngay lúc chủy thủ sắp sửa đâm vào cổ họng Sách Lôi, chỉ trong một chớp mắt, tất cả tựa như ngừng lại trong một chớp mắt, tốc độ của hắn hơi chậm lại.
Giết hay không giết y?
Ngay sau lưng bọn họ, từ phía sau doanh trướng bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh: “Ai? Là người ở đâu?”
Binh lính tuần tra.
Dịch Viễn Lưu cả kinh, chủy thủ trong tay không cần phải suy nghĩ mà lập tức chuyển hướng, lượn vòng một cách ngoan lệ, thâm hiểm mà bắn về chỗ vừa phát ra tiếng nói đó.
Vèo một tiếng, thanh âm của chủy thủ cắm vào da thịt vang lên. Binh sĩ kia chưa kịp kêu lên một tiếng đã ngã xuống trong vũng máu.
Dịch Viễn Lưu bình tĩnh trói chặt Sách Lôi lại, kéo lấy y phục của binh sĩ kia nhét chặt vào miệng y rồi tùy tay ném y vào một góc tối giấu kín đi, lòng y nóng như lửa đốt—không còn thời gian nữa,hắn phải nhanh lên.
“Nghe đây, những gì ngươi nợ ta, Dịch Viễn Lưu ta nhất định sẽ đòi lại toàn bộ vào một ngày nào đó.” Hắn chùng chân ngồi xổm trên măt đất, đưa gương mặt áp sát vào nhìn Sách Lôi, mục quang bén nhọn, từng chữ từng chữ lạnh lùng vang lên: “Dù chỉ là một hào cũng không thể thiếu.”
Xoay người rời đi, thanh âm trong trẻo của hắn phiêu phưởng trong làn gió đêm: “Nếu đêm nay ta không chết, ta sẽ đường đường chính chính giết ngươi trên chiến trường.”
Gương mặt Sách Lôi cũng âm trầm như thế. Y đứng trước cửa doanh trướng, xa xa đã nhìn thấy Dịch Viễn Lưu đang đi về phía mình.
Vầng thái dương đã khuất sau rặng núi, màn đêm đen tối bao trùm cả doanh địa chỉ có những cây đuốc trong tay binh sĩ tuần tra ban đêm là sáng ngời.Trong thứ ánh sáng lập lòe đó, sắc mặt Dịch Viễn Lưu tái nhợt. Đây là lần đầu tiên bọn họ tách ra kể từ khi lần đầu gặp mặt, trong trí nhớ của Sách Lôi, gương mặt nam nhân này luôn tái nhợt như thế nhưng thân hình hắn vẫn luôn đứng thẳng.
Giờ phút này Sách Lôi bỗng nhiên kinh hãi phát giác ra mình đã vô cùng sai lầm– y sao có thể nhầm một người vậy vậy là một nam sủng ti tiện?
Nhìn dáng điệu hắn đang đi về phía y, vẫn thản nhiên, vẫn ngạo nghễ. Lưng hắn thẳng tắp, đầu ngẩng cao, gương mặt không chút huyết sắc biểu hiện thân thể hắn rất suy nhược, vài lọn tóc đen mềm mại theo làn gió đêm tung bay nhè nhẹ.
Khi hắn bước đi, toàn thân chẳng có chút mị ý mà lại mang theo vẻ xơ xác tiêu điều của mùa đông lạnh giá.
Đó rõ ràng là khí thế của một chiến tướng uy chấn tứ phương…
Nhưng y lại đem người này nhầm thành một nam sủng.
Khi còn cách Sách Lôi ba bước, Dịch Viễn Lưu ngừng lại.
Trước ánh mắt giết người, có thể lệnh cho yêu quái quỷ thần nhượng bộ vài phần của Sách Lôi, hắn vẫn đứng thẳng người, rất thẳng.
Sách Lôi chậm rãi đi đến gần hắn, vươn tay cầm lấy một lọn tóc ướt sũng vẫn còn mang theo hơi thở tươi mát của nước trong ôn tuyền.
Thân binh đã báo cáo rằng sáng sớm nay Dịch Viễn Lưu đã đến ôn tuyền, y cũng đã biết rất rõ ràng thân phận của hắn.
Trong đầu Sách Lôi lại đột nhiên xuất hiện hình ảnh người này đang thanh tẩy trong ôn tuyền. Thân thể trần trụi, nước ôn tuyền trong vắt lướt qua làn da bóng loáng của hắn, hơi ấm mềm mại xóa đi biểu tình lãnh đạm của hắn, đem hơi thở của hắn nhuộm thành một mảng xuân sắc mê người.
Tất cả những điều đó y đều đã từng nhìn thấy, mà tại giờ phút này y bỗng nhiên phát hiện ra rằng, nguyên lai tất cả những gì về hắn, chính bản thân y lại nhớ rõ ràng đến nhường ấy.
Sách Lôi bỗng nhiên kéo tóc Dịch Viễn Lưu, khiến hắn ngửa đầu nhìn y– đúng vậy, y nhớ đến dáng vẻ mê người trong làn nước ôn tuyền kia tất thảy đều là giả vờ, hắn câu dẫn y–ngay từ ngày đầu tiên hắn lâm vào tình cảnh này, hắn đã có ý đồ dùng thân thể của chính mình câu dẫn y.
Dịch Viễn Lưu! Hắn dùng tất cả những biện pháp có thể mê hoặc người khác để che giấu, để bảo vệ thân phận của hắn, đem y biến thành một kẻ ngốc, một kẻ cực kỳ ngu xuẩn.
Hắn sao có thể miệt thị y như thế?
Lửa giận trong lòng Sách Lôi bừng cháy, bọn họ gặp nhau hoàn toàn là ngoài ý muốn, sau đó khi hắn và y ở cùng một chỗ, tất cả những phản ứng của người này đều là giả, tất cả những lời hắn nói đều là những lời nói dối giảo hoạt mà thâm tàng ẩn ý.
Y muốn dùng mọi biện pháp bảo vệ hắn, ở bên hắn, yêu quý hắn nhưng tất thảy đều là đã nằm trong sự mưu tính của hắn. Hắn không đặt y ở trong mắt, trong lòng còn thầm cười nhạo y.
Giờ phút này đây, y thật sự muốn giết hắn.
Tấm mặt nạ bình tĩnh phô ra phía trước mặt chư tướng ban nãy biến mất, y mạnh tay giật tóc gáy của Dịch Viễn Lưu ra phía sau, còn tay kia vươn ra chẹn ngang cổ họng hắn.
Đầu Dịch Viễn Lưu bị y kéo mạnh về phía sau nhưng hắn vẫn không nhúc nhích chỉ có sắc mặt hắn càng ngày càng tái nhơt thêm.
Không, không thể giết hắn được.
Y bị sao thế này? Sao trong lòng lại thấp thỏm như vậy?
Sách Lôi buông tay ra, nhìn Dịch Viễn Lưu lấy tay ôm lấy yếu hầu của hắn, hít thở một cách khó nhọc và ho khan liên hồi.
Nghe tiếng ho khan liệt tâm liệt phế, Sách Lôi tâm phiền ý loạn. Y lạnh lùng nói: “Ngươi vì sao bây giờ mới về?”
Dịch Viễn Lưu cúi đầu trả lời: “Ngươi không quy định lúc nào ta phải trở về.”
Sách Lôi từ chối cho ý kiến về vấn đề này, chỉ hừ một tiếng, sau đó ôm hắn đặt vào nhuyễn tháp phía trong lều rồi truyền mang cơm đến.
Dịch Viễn Lưu im lặng nằm nghỉ một chút, chờ cho cơn váng đầu hoa mắt qua đi.
Hành động của Sách Lôi không thể nghi ngờ là đang có điểm dị thường, mấy ngày nay y đối xử với hắn rất ôn nhu nhưng lúc nãy, khi y nắm chặt cổ họng của hắn, hắn thấy rõ ràng trong mắt Sách Lôi tràn đầy sát ý.
Nói không chừng họa sát thân đã như lửa cháy đến tận chân mày, chẳng còn có mấy thời gian. Vừa rồi ở ngoài trướng hắn đã nghe được rất rõ ràng, các tướng lĩnh đều là một đám lòng đầy căm phẫn, ai cũng đều tính toán dụng hình thế nào để moi được từ hắn những tin tức hữu dụng, sau đó đưa hắn lên trước trận tiền, chém đầu tế cờ.
Trong lòng hắn chua xót khôn kể, Dịch Viễn Lưu hắn vốn tung hoành trên lưng ngựa, trong số những hoàng tử ở trong cung cấm cũng chỉ có một mình hắn xông pha trên chiến trường. Trước đây hắn luôn muốn chết trên chiến trận nhưng mà bây giờ hắn đã bị vũ nhục như thế này, thậm chí địch nhân còn muốn đem hắn ra làm một thứ công cụ để đập tan ý chí của đại quân Dịch quốc.
Không thể như vậy, tuyệt đối không, hắn nhất định phải tìm cơ hội trốn đi!! Cho dù bị giết chết trên đường chạy trốn cũng còn tốt hơn là bị lôi ra giữa trận tiền để địch nhân thực thi ý định phá tan sĩ khí của Dịch quân.
Hắn cẩn thận suy nghĩ đối sách, tính kế thoát thân, cố nhắm mắt hồi tưởng lại những tin tức hắn thu thập được mấy ngày gần đây.
Tuy rằng đã quyết tâm đào tẩu nhưng hy vọng lại thật mong manh. Tử thần đã ở xa xa vẫy tay cười với hắn, sợ rằng bắt đầu từ đêm nay, sự đề phòng trong quân doanh sẽ tăng cường thêm rồi.
Cơm chiều được bưng lên, bên cạnh chiếc bàn gỗ, vẫn như trước có đặt một chén hóa công tán màu đen đặc.
Mấy ngày nay hắn không có uống thứ thuốc khiến hắn đau đớn cùng cực này rồi. Tâm Dịch Viễn Lưu chùng xuống. Hắn đã quên mất hôm nay là ngày phải uống thuốc.
Nếu hắn uống xong bát thuốc này, toàn thân hắn sẽ chẳng còn chút sức lực nào nữa, như thế bảo hắn làm sao có thể thực hiện kế hoạch đào tẩu sắp tới đây?
Nhưng mà hắn sao có thể không uống? Cặp ưng nhãn của Sách Lôi nhìn thẳng vào hắn, lộ ra thứ quang mang sắc bén khiến hắn khó có can đảm dối diện– hắn sợ nếu liếc mắt nhìn y một cái, người kia có thể nhìn thấy ý định trong mắ hắn, có thể tìm cách hủy hoại quyết tâm của hắn.
Hắn nhìn chăm chú vào bát thuốc đen kịt, chậm rãi bưng lên, lần đầu tiên kể từ khi uống loại thuốc này, tay hắn hơi run lên.
Nhấc bát lên một cách dứt khoát, hắn ngẩng cổ, đưa thuốc đến bên miệng.
“Đắng lắm phải không? Vậy thì thôi đừng uống nữa.” Thanh âm thản nhiên của Sách Lôi vang lên, thật không hiểu được xúc cảm trong ngữ khí của y là loại tình cảm gì.
Dịch Viễn Lưu ngạc nghiên, dừng tay lại, hắn khó có thể tin được vào tai mình: y ngang nhiên bảo hắn không cần uống thuốc kia, vì sao vậy? Nhất là khi y đã biết rõ thân phận của hắn như thế?
Chẳng lẽ là y cảm thấy hắn là một kẻ sớm muộn gì cũng bị xử tử nên chẳng cần phải tiếp tục cẩn thận như trước sao?
Trong lòng hắn vô cùng hỗn loạn, hơi khép mắt, nhìn xuống phía dưới, làm như vô cùng ngoan ngoãn mà đem bát thuốc đặt xuống một bên. Nội lực của hắn đã hồi phục được hơn một nửa, nếu có thể không phải uống thuốc nữa thì đêm nay công lực đã có thể khôi phục được năm sáu thành. Tâm tư của hắn có đôi chút rung động, sự hy vọng như một ngọn lửa nho nhỏ, lặng yên thiêu đốt tâm can của hắn.
“Truyền lệnh của ta, đêm nay toàn quân tăng cường phòng bị.” Sách Lôi thản nhiên ra lệnh cho thị vệ, câu nói của y đã dập tắt rất nhanh ngọn lửa hy vọng nho nhỏ của hắn.
Rốt cục là y có ý gì đây? Tay Dịch Viễn Lưu nhanh chóng nắm lại thành nắm đấm.
Sau khi ăn qua loa bữa cơm chiều, Sách Lôi bắt đầu đọc quân báo, Dịch Viễn Lưu vẫn như lúc trước, lặng yên nằm trên nhuyễn tháp nhưng lúc này trong lòng hắn ngổn ngang suy nghĩ, đau khổ suy tư, lo lắng về kế hoạch thoát thân của hắn.
Hôm nay cũng giống như mấy ngày trước, trong lúc Sách Lôi đọc quân báo cũng không nhìn hắn, nhưng chẳng biết vì cái gì mà dù cho có nhắm mắt lại Dịch Viễn Lưu cũng cảm thấy một thứ áp lực cường đại– hơi thở âm trầm, lãnh khốc đã lâu không thấy lại bắt đầu như có như không dần ngưng tụ trong doanh trướng.
Đêm khuya, không khí trong trướng chồng chất tâm sự, đêm dài cứ thế mà dần trôi qua.
Loạt soạt. Thanh âm thay y phục vọng đến phía giường hắn, Sách Lôi bắt đầu thay quần áo. Đêm nay y sẽ như thế nào đây? Toàn thân Dịch Viễn Lưu chỉ trong nháy mắt đã căng cứng lên.
Tuy rằng mấy ngày nay thái độ của Sách Lôi với hắn đã có cải thiện, nhưng mọi chuyện đều đã thay đổi quá nhiều, dạo này y dường như không chỉ muốn hưởng thụ ham thích mà còn cố làm cho hắn cũng hưng phấn, thậm chí còn muốn hắn càng ngày càng hảo hợp với y.
Hôm nay nếu như cũng giống mọi khi, lại bị y đặt ở trên giường tùy ý của y, cần thì cứ làm thì số chết của hắn cũng đã định. Một tên đào phạm mà thể lực hao kiệt, công lực tổn thất quá nửa, giữa lúc cảnh giới nghiệm mật mà muốn trốn thoát thì quả thật là si tâm vọng tưởng.
Làm thế nào mà có thể để Sách Lôi không chạm vào hắn, hơn nữa còn buông lỏng cảnh giác đây?
Ngón tay của Sách Lôi đã bắt đầu vuốt nhẹ lên thân thể hắn nhưng lúc này hắn vẫn còn đang chìm trong suy tư.
Ngón tay mang theo hương tình ám muội lướt qua bờ vai hắn. Dịch Viễn Lưu hơi chấn động liền mở mắt ra.
“Ta mệt mỏi quá.” Mọi khi vào lúc hắn phi thường mệt mỏi thì Sách Lôi sẽ buông tha, không đụng đến hắn.
Nhưng hôm nay, bàn tay của y lại không dừng lại, tâm Dịch Viễn Lưu lại chùng xuống. Sắc mặt Sách Lôi biến ảo khôn lường, không biết là y đang suy nghĩ cái gì.
Dịch Viễn Lưu đẩy tay của Sách Lôi ra, lại cúi đầu thấp hơn, cường điệu mà thốt: “Ta mệt chết đi được.”
Trong mắt Sách Lôi hiện lên vẻ lo lắng nhưng rất nhanh lại đuợc thay thế bởi sự trầm mặc. Y tiếp tục vuốt nhẹ lên làn da của Dịch Viễn Lưu, cúi đầu hôn lên môi hắn.
Rốt cuộc là lúc này có nên hay không mạo hiểm tặng cho y một kích trí mạng đây?
Không phải uống bát thuốc nước được ban tặng kia, hiện tại trong thời gian ngắn hắn đã có thể miễn cưỡng triệu tập được phân nửa nội lực, với một kẻ tuyệt đỉnh cao thủ như Sách Lôi, một nửa nội lực còn xa mới có thể địch lại y, nếu muốn tập kích y thì chỉ có thể lựa chọn thời điểm y không đề phòng nhất.
Mà lúc y không đề phòng nhất… là ở trên giường.
Dịch Viễn Lưu ở thế bị động, cắn răng chấp nhận những âu yếm càng ngày càng kịch kiệt, càng ngày càng tùy ý của người kia. Từ môi đến ngực, rồi càng ngày càng trượt xuống phía dưới… hô hấp của Sách Lôi càng ngày càng thô suyễn, đột nhiên y cúi người, hung hăng cắn lên đôi bờ môi mềm mịn như hoa của Dịch Viễn Lưu, bức bách Dịch Viễn Lưu ngẩng đầu lên, tiếp nhân nụ hôn thô bạo mà cuồng liệt của hắn.
Nụ hôn đó ngoài sự thô bạo tựa hồ như còn có một chút triền miên, nồng nhiệt ẩn hàm trong đó. Trong mơ mơ màng màng, Dịch Viễn Lưu trong nháy mắt như chìm đắm vào nụ hôn ôn nhu cùng cuồng dã đan xen với nhau của Sách Lôi.
Đưa tay ôm lấy thắt lưng Dịch Viễn Lưu, Sách Lôi nghiêng người ngã vào nhuyễn tháp, những nụ hôn tiếp tục rơi xuống trên người Dịch Viễn Lưu, từ vầng trán, dọc xuống gương mặt, tiến đến xương quai xanh, y nhẹ gặm một chút ở tại xương quai xanh của Dịch Viễn Lưu khiến Dịch Viễn Lưu cuối cùng thanh tỉnh, thoát khỏi cảm giác hỗn loạn mơ hồ, gương mặt hắn không chút thay đổi, ánh mắt nhìn thẳng lên nóc doanh trướng, hắn cảm thấy được những ngón tay của y đang lần cởi y phục của hắn, Rất nhanh chóng, sự ôn nhu ngắn ngủi lúc ban đầu đột nhiên biến thành cuồng phong quét qua, hạ thân bừng bừng hưng phấn của Sách Lôi đã muốn nhanh chóng tiến đến nơi bí ẩn mà Dịch Viễn Lưu đang cố sức khép hai chân lại để che đi.
Hơi dùng sức một chút, y ngoan cố tách hai chân của Dịch Viễn Lưu ra, không chút lưu tình, bức bách hắn phải khai mở đôi chân đang khép chăt. Dịch Viễn Lưu hít vào một ngụm không khí lành lạnh, vẫn trầm mặc không lên tiếng.
Sách Lôi bỗng dừng lại tất cả những màn khiêu khích mấy ngày nay quen dùng, phân thân cực đại đang nóng như lửa đã vô cùng mong muốn nhanh chóng xông pha, đâm mạnh vào cùng cấm địa nhu mật, thanh lãnh kia.
“A…” Đã lâu không bị đối đãi thô bạo như thế, Dịch Viễn Lưu kêu lên một tiếng rồi cắn chặt răng lại.
Hai thân thể trần trụi mãnh liệt giao triền, cọ sát vào nhau dường như tán ra những vầng quang hỏa của ái ân trong trầm mặc. Sách Lôi cảm nhận được cơ thể hắn hơi thả lỏng, bắt đầu chậm rãi, càng lúc càng tiến sâu vào thân thể hắn.
Ham muốn của y giống như từng trận mưa lớn trút xuống người hắn, mà còn là những cơn mưa chẳng biết bao giờ ngừng. Thân thể Dịch Viễn Lưu nhanh chóng toát ra một tầng mồ hôi mỏng mà những động tác trừu sáp của Sách Lôi vẫn không có ý định dừng lại, khoái cảm như có như không dâng tràn lên từ vị trí hai người đang chặt chẽ tương liên.
Thanh âm của hai thân thể đang giao hợp với nhau vang lên trong tĩnh lặng. Động tác mạnh mẽ, cuồng nhiệt. Sách Lôi hôm nay phát tiết ở trên thân thể hắn so với những ngày đầu chẳng khác gì nhau, vừa hung mãnh vừa tàn nhẫn.
Sách Lôi đang nghĩ cái gì đây? Cố gắng làm cho mình bị những đau đớn tập trung chú ý, Dịch Viễn Lưu có ý cố muốn không cho mình lâm vào khoái cảm– Nếu nói những màn tiền hí lúc khởi đầu là một loại ban ân của một kẻ cao ngạo đứng trên đỉnh cao thì hành vi hiện tại của Sách Lôi không thể nghi ngờ được đó chính là sự nhục mạ cố ý của y khi đã biết được thân phận của hắn. Sách Lôi…Sách Lôi!! Ngươi chẳng nhẽ chỉ thích nhục mạ, đả kích, hành hạ đối thủ ngươi chưa tình chiến thắng được trên sa trường ở trên giường thôi sao?
Im lặng. Dịch Viễn Lưu trầm mặc thừa nhận sự đau đớn trên thân thể cùng từng chút khoái cảm đang dần dần tích tụ, hắn sử dụng toàn bộ ý chí của bản thân để không phát ra thêm một thanh âm yếu thế nào nữa.
Không cần nữa … chẳng cần phải ngụy trang bằng dáng vẻ nhu nhược nữa, bên môi hắn hiện lên nụ cười khổ. Cho dù hắn có giả bộ suy yếu đi nữa, người này cũng sẽ không xem hắn như một tên thích khách bé nhỏ không đáng để ý đến nữa.
Điều duy nhất đáng mừng chính là Sách Lôi còn chưa biết hắn đã nghe lén được cuộc đối thoại của y và chư tướng, tạm thời còn không dùng dây thừng cùng xiềng xích trói buộc hắn. Hắn hiện tại như đang đi trên một sợi dây chênh vênh, chỉ cẩn hơi bất cẩn một chút, Sách Lôi sẽ cảnh giác, sẽ không cho hắn hoạt động tự do như trước và hắn sẽ lập tức mất mạng.
Thật lâu sau, Sách Lôi cuối cùng mới đạt đến đỉnh, tuôn trào rồi mới an tĩnh trở lai. Dịch Viễn Lưu đã không còn có khái niệm về thời gian nữa. Có lẽ đêm nay là đêm cuối, giữa hắn và y không nên phát sinh quan hệ mật thiết cùng tà ác giữa thể xác như thế này. Nếu đêm nay hắn chạy trốn trong vô vọng mà bị chết thì vẫn sẽ bị trói gô lôi ra giữa trận tiền trước thanh thiên bạch nhật, bọn họ cũng không nghĩ rằng hiện giờ hắn và y lại có thứ quan hệ không bình thường như thế này.
Không… Hắn sẽ không để cho mình bị lôi ra trước trận tiền trước mặt quân sĩ cả hai bên, tuyệt đối không.
Dịch Viễn Lưu nhếch môi mang theo hàn ý lãnh liệt cùng quyết tuyệt. Bên cạnh hắn, Sách Lôi vẫn nhưu mọi ngày, gắt gao ôm hắn mà chìm vào giấc ngủ. Y đã biết sự thật về thân phận mà của hắn chẳng lẽ không hiểu được rằng ôm một kẻ như hắn cũng chẳng khác gì ôm một lưỡi đao nhọn ư?
Lẳng lặng lắng nghe hô hấp của Sách Lôi dần dần trở nên thâm trầm, Dịch Viễn Lưu cố nhịn thật lâu mới thử khẽ co người một chút thăm dò phản ứng.
Không có gì xảy ra. Hô hấp của Sách Lôi vẫn trầm ổn như trước.
Dịch Viễn Lưu chậm rãi xuống giường, lần đầu tiên vào buổi tối hắn bước ra phía cửa.
Xốc lên tấm trướng liêm, hắn hướng về phía bên ngoài phát ra một tiếng côn trùng kêu cực kỳ nhỏ.
“Lưu công tử..” Thanh âm quen thuộc của Tiểu Liên vang lên, vừa tinh tế nhưng lại đầy sợ hãi, giọng nói của nàng trong bóng đêm cơ hồ không thể nghe thấy được.
Thật tốt, Tiểu Liên, nàng thật sự ở đây.
Dịch Viễn Lưu trong lòng hơi hơi thả lòng một chút, mọi chuyện cuối cùng cũng có một chút tiến triển tốt đẹp. Chạng vạng tối, lúc nghe lén được Sách Lôi cùng chư tướng đàm luận, hắn đã ra quyết định là đem nay sẽ hành động, khi đó hắn thừa dịp cố tìm một chút thời gian tìm Tiểu Liên nói vài câu về việc này.
“Đá lửa có mang theo không?” Dịch Viễn Lưu nhỏ giọng, nhẹ nhàng chui ra khỏi doanh trướng của Sách Lôi, mọi thứ vẫn yên tĩnh, tựa hồ như mọi chuyện đều không có gì bất thường.
“Có, tiểu nữ vừa nãy mới ở cùng binh sĩ Đan Mông kia…” Mặt Tiểu Liên có chút ửng hồng.
“Tốt, đi theo ta.” Dịch Viễn Lưu gật đầu khen ngợi, bỗng nhiên buông người hướng về phía hai gã thủ vệ tuần tra ở phía sau mà lao đi.Chỉ vài cái lắc mình, thân ảnh của hắn đã lập tức biến mất trong bóng đêm đen đặc.
Tiểu Liên kinh hãi vội vàng nhanh chóng đuổi theo—hiện tại chẳng phải nên yên lặng mà nhanh chóng đào tẩu sao, vì sao công tử lại còn đi về hướng địch nhân?
Ngay sau lưng họ, thân ảnh bình tĩnh, cao lớn của Sách Lôi vô thanh vô tức mà đứng lên, hình bóng y in trên vách trướng.
Dịch Viễn Lưu, rốt cuộc thì ngươi cũng hành động rồi sao? Đêm nay liệu ngươi có khả năng chạy được đi đâu? Trong mắt y là sự âm u bất định, y động thân, hướng phía Dịch Viễn Lưu vừa chạy mà đuổi theo.
“A…” Một tiếng kêu cực nhỏ hốt nhiên lướt qua bầu trời đêm, tựa như chỉ là tiếng gió lướt qua nhưng lại khiến Sách Lôi cả kinh—Đó là tiếng của Dịch quốc nữ tử đó, Tiểu Liên, vì sao nàng lại phát ra thanh âm như vậy?
Đột nhiên phi thân lên phía trước, y chạy nhanh về hướng mà Dịch Viễn Lưu biến mất, phía trước đã phát sinh chuyện gì rồi?
Lướt qua một gian lều trại, y đã nhìn thấy rõ ràng thân ảnh của Dịch Viễn Lưu, cả người hắn toàn máu đang nằm trên mặt đất không nhúc nhích, mà nữ tử Tiểu Liên kia đang liều mạng lay động thân thể hắn, tựa hồ như nàng nghe thấy cái gì đó, quay đầu nhìn về phía Sách Lôi…
“Công tử.. công tử đã chết…” Nàng cố lay gọi, lệ quang vương đâu trong mắt, đôi tay nàng vẫn phí công mà cố gắng lau đi những vết máu trải rộng trên ng Dịch Viễn Lưu.
Sách Lôi kinh hãi, trong lòng y dường bị bị cái gì đó hung hăng đâm vào, bỗng nhiên đau đớn điên cuồng.
Sách Lôi bước mạnh lên phía trước, y đẩy mạnh Tiểu Liên ra, quát lớn: “Có chuyện gì—”
Đôi mắt Dịch Viễn Lưu đột nhiên mở ra, thứ ánh mắt trong trẻo bức người, lại kiêu ngạo và vô cùng lợi hại quét qua y, Sách Lôi đột nhiên nhận thấy có cái gì đó không đúng nhưng đã muộn…
Lúc y cúi người xuống xem xét Dịch Viễn Lưu đã khiến cho môn hộ mở rộng mà chưởng phong uy vũ của Dịch Viễn Lưu đúng lúc này đã ập đến thân hình còn chưa đứng vững của y. Sách Lôi không hề phòng bị nghe thấy tiếng gió rít vội nghiêng người sang bên cạnh nhưng lại để hở mạn sườn. Một chưởng toàn lực của Dịch Viễn Lưu đã rất nhanh chóng hung mãnh dội xuống xương sườn của y phát ra một tiếng “Bịch” nặng nề, tuy chỉ có một nửa nội lực nhưng một chưởng này vẫn không thể xem thường.
Dịch Viễn Lưu bật người đứng dậy, mạnh mẽ túm được Sách Lôi đang lung lay sắp ngã, vận chỉ như gió, liên tiếp điểm mấy chỗ đại huyệt trên người y.
“Không được lên tiếng, nếu không ta giết ngươi.” Dịch Viễn Lưu lạnh lùng mở miệng, một thanh chủy thủ lấp lánh ngân quang đã từ khi nào đặt trên cổ của kẻ lúc này đang không thể nhúc nhích được, Sách Lôi. Chủy thủ này là do lúc nãy Dịch Viễn Lưu đánh bại hai gã sĩ binh tuần tra kia, tùy tiện lục soát được rồi cầm theo.
“Cô nương đi trước, đến chỗ bọn chúng cất giữ lương thảo phóng hỏa, không cần cố, nếu không thể làm được thì ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng.” Hắn vội vàng nói với Tiểu Liên.
Từ ngày Tiểu Liên hầu hạ hắn, bọn họ đã thương lượng với nhau, nếu đào tẩu thì tốt nhất là dùng kế điệu hổ ly sơn, mà trong quân doanh, địa phương trọng yếu nhất chính là nơi cất giữ lương thảo. Tiểu Liên ở trong doanh trại chỉ là một tỳ nữ không ai để ý đến, hiện tại bởi vì hầu hạ Dịch Viễn Lưu nên càng có thể đi lại nhiều nơi trong quân doanh. Lương thảo doanh tuy đề phòng nghiêm cẩn nhưng nơi đó lại có một binh sĩ Đan Mông thích Tiểu Liên, đã vài ba lần cợt nhả bày tỏ tình ý. Tiểu Liên vì có mục đích riêng nên từ trước đến nay vẫn cùng với binh sĩ đó chơi trò lá mặt lá trái, như gần như xa mà hẹn hò cùng người đó.
Chỉ cần trước đó đã giấu đá lửa và vài thứ dễ đốt cháy làm vật dẫn ở gần lương thảo doanh, cho dù thật sự không thể tiêu hủy được toàn bộ nhưng ít nhất cũng có thển tranh thủ cho bọn họ một chút thời cơ—mà có thời cơ tức là có cơ hội thành công.
Kế hoạch đã định, là sống hay chết chỉ quyết định trong một đêm nay thôi.
Tiểu Liên trịnh trong gật đầu, nàng bước đi được vài bước rồi lại đánh bạo quay đầu lại nhìn Dịch Viễn Lưu, đôi mắt sáng ngời của nàng toát ra thứ ánh sáng nóng bỏng, nàng đột nhiên hỏi một câu: “Công tử đúng là Dịch Viễn Lưu sao?”
Dịch Viễn Lưu trầm tĩnh gật đầu. Ánh mắt Tiểu Liên càng sáng hơn.
Nàng gật đầu rồi chạy vội đi. Dịch Viễn Lưu vừa xoay người lại đã nhìn thấy nam nhân kia.
Mà Sách Lôi cũng đang không hề chớp mắt mà theo dõi hắn.
Y nhìn hắn, nguyên bản vẫn là ánh mắt quen thuộc, thứ thần thái lãnh ngạo, thanh minh, bễ nghễ cùng với sự uy nghi của một vị hoàng tử không hề che giấu mà đều bộc lộ ra ngoài. Sách Lôi dường như là tham lam mà nhìn ngắm thần thái trong đôi mắt đó, trong lòng y hốt hiện lên một cảm giác ảo não: đúng thế, y đúng là nên sớm nhận ra đôi mắt này chính là đôi mắt của kẻ ngăn trở Sách Lôi y mấy tháng liền trước trận tiền, Dịch quốc Nhị hoàng tử.
“…” Lặng im nhìn Dịch Viễn Lưu một lúc lâu, Sách Lôi đưa ánh mắt cổ quái mà hỏi hắn: “Ngươi có biết căn bản là ta không ngủ không?”
“Ta là Dịch Viễn Lưu.”
Sách Lôi nhìn chăm chú vào hắn, gật đầu: “Ta đã biết, thì sao?”
“Ta và ngươi giao chiến đã lâu, ít nhiều gì cũng biết một chút về trí lực của ngươi. Dịch Viễn Lưu thản nhiên nói: “Ta không cho rằng ngươi đã biết ta là ai rồi mà còn có thể thật sự không đề phòng ta.”
“Cho nên ngay từ đầu ngươi đã nghĩ ra kế sách này, dẫn dụ ta lại đây đế đánh lén?”
“Không sai.”
Trên môi Sách Lôi hiện ra một nụ cười kỳ dị: “Kế sách của ngươi thật thành công. Nhưng ta muốn biết ngươi làm thế nào lại nhận định rằng ta sẽ không nhẫn nhịn được mà phải chạy lại đây, thậm chí là quên luôn cả sự phòng bị cơ bản nhất?”
“…” Đồng tử của Dịch Viễn Lưu bỗng nhiên co rút lại. Đúng vậy, hắn đã từng nghĩ rất nhiều về kế hoạch này rồi, trong thâm tâm hắn không hề nghi ngờ mà đã xác định Sách Lôi nhất định sẽ vì nhìn thấy hắn cả người đầy máu tươi mà tâm thần đại loạn.
“Chẳng lẽ ngươi chắc chắc rằng ta thực sự để ý đến sinh tử an nguy của ngươi?” Sách Lôi từ từ mỉm cười, trong mắt y lộ ra thứ quang mang nóng bỏng khiến Dịch Viễn Lưu nôn nóng.
“Câm miệng! Nói thêm một câu nữa ra sẽ giết ngươi.” Dịch Viễn Lưu lạnh lùng nói, hung hăng vận sức, dùng chủy thủ nhấn sâu xuống một đường, máu huyết đỏ tươi tràn ra trong nháy mắt.
“Vì sao không động thủ luôn bây giờ đi?” Sách Lôi cả nhăn mày một chút cũng không có, tựa hồ như vết thương ở cổ chẳng đáng để nhắc đến, “Bây giờ giết ta thật dễ dàng…”
Dịch Viễn Lưu thu hồi lực đạo: “Ngươi hiện tại còn có chỗ hữu dụng.”
Sách Lôi cúi đầu cười vài tiếng: “Là luyến tiếc đúng không?”
Dịch Viễn Lưu sửng sốt một chút rồi không khỏi giận dữ. Y nói hắn luyến tiếc y? Lâm vào hoàn cảnh như cá nằm trên thớt thế này rồi mà y còn dám dùng khẩu khí khinh bạc như thế để giễu cợt hắn sao?
Cổ tay nhấn sâu một chút, chủy thủ lập tức ngập sâu vào thêm một phân, máu tươi trên cổ Sách Lôi tràn ra càng nhanh hơn lúc nãy, hắn lớn tiếng cười lạnh: “Ngươi nhìn xem, xem ta có luyến tiếc hay không?”
Sách Lôi cuối cùng không nhịn được mà phải khẽ nhíu mày, vẻ trêu đùa trên gương mặt y đã không còn thấy nữa, y lẳng lặng đưa mắt nhìn hắn, ánh mắt thâm sâu không đáy.
Máu tươi từ cổ chầm chậm chảy xuống, Sách Lôi vốn luôn luôn uy mãnh, cường mạnh nhưng giờ phút này vì máu tươi chảy tràn mà lột ra vẻ chật vật như kẻ đã bị dồn đến đường cùng.
Mà bộ dạng hiện tại này của Sách Lôi lại khiến cho Dịch Viễn Lưu cảm thấy nhức nhối.
Sách Lôi nhìn sâu vào đôi mắt hắn, thì thào nói ra vài câu gì đó, tựa như là vì bị thương nặng nên không còn sức lực mà nói chuyện. Dịch Viễn Lưu nhíu mày, tập trung nghe mới miễn cưỡng nghe rõ được lời thì thầm nhẹ hổng của y.
“Nhưng nếu ngươi trốn thoát, ta lại thật sự luyến tiếc ngươi…”
Dịch Viễn Lưu ngẩn ngơ, trong lòng không hiểu là vì cái gì mà đau giống như bị kim châm nhức nhối nhưng hắn nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, thầm tự phỉ nhổ mình: Dịch Viễn Lưu, ngươi điên rồi hay là choáng váng vẫn chưa tỉnh hả?
Y luyến tiếc ngươi chính là luyến tiếc việc mất đi một tên tù binh quan trọng vạn phần thôi?
“Ngươi đương nhiên là luyến tiếc ta.” Hắn thản nhiên nói, cố ý xem nhẹ nhưng rung động trong lòng, “Ngươi muốn đem ta đến trước ba quân trảm sát tế cờ.” Thưởng thức ánh ngân quang băng lãnh lóe lên từ lưỡi chủy thủ, hắn cười lạnh lẽo: “Đáng tiếc là hiện tại đến lượt ta đem thủ cấp của ngươi về Dịch quốc.”
Ánh hào quang bất ngờ lóe lên trong đêm đen, chủy thủ trong tay hắn giương cao, một đao lam quang sắc bén đâm đến cổ họng của Sách Lôi.
Ánh đao như điện, hàn phong đột khởi. Sách Lôi cả chớp mắt một cái cũng không, bình tĩnh đưa mắt nhìn hắn, y nhìn thấy đao quang kia nhằm thẳng vào mặt mình mà quét tới.
Đón nhận ánh mắt vừa bình tĩnh mà đầy phức tạp đó, cõi lòng phẳng lặng của Dịch Viễn Lưu hơi chút xao động, ngay lúc chủy thủ sắp sửa đâm vào cổ họng Sách Lôi, chỉ trong một chớp mắt, tất cả tựa như ngừng lại trong một chớp mắt, tốc độ của hắn hơi chậm lại.
Giết hay không giết y?
Ngay sau lưng bọn họ, từ phía sau doanh trướng bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh: “Ai? Là người ở đâu?”
Binh lính tuần tra.
Dịch Viễn Lưu cả kinh, chủy thủ trong tay không cần phải suy nghĩ mà lập tức chuyển hướng, lượn vòng một cách ngoan lệ, thâm hiểm mà bắn về chỗ vừa phát ra tiếng nói đó.
Vèo một tiếng, thanh âm của chủy thủ cắm vào da thịt vang lên. Binh sĩ kia chưa kịp kêu lên một tiếng đã ngã xuống trong vũng máu.
Dịch Viễn Lưu bình tĩnh trói chặt Sách Lôi lại, kéo lấy y phục của binh sĩ kia nhét chặt vào miệng y rồi tùy tay ném y vào một góc tối giấu kín đi, lòng y nóng như lửa đốt—không còn thời gian nữa,hắn phải nhanh lên.
“Nghe đây, những gì ngươi nợ ta, Dịch Viễn Lưu ta nhất định sẽ đòi lại toàn bộ vào một ngày nào đó.” Hắn chùng chân ngồi xổm trên măt đất, đưa gương mặt áp sát vào nhìn Sách Lôi, mục quang bén nhọn, từng chữ từng chữ lạnh lùng vang lên: “Dù chỉ là một hào cũng không thể thiếu.”
Xoay người rời đi, thanh âm trong trẻo của hắn phiêu phưởng trong làn gió đêm: “Nếu đêm nay ta không chết, ta sẽ đường đường chính chính giết ngươi trên chiến trường.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook