Sa Ngã Vô Tội
-
Chương 24: Thủy triều dao động
Từ khi trở về từ chuyến du lịch biển, vì vấn đề cải tổ công ty, mỗi ngày đều thật khuya Lâm Quân Dật mới trở về nhà.
Cô không thể chia sẻ gánh nặng công việc cùng anh, ngoài việc ở nhà chờ đợi anh về để pha cho anh một ly sữa nóng cô không thể làm gì nữa…
Hôm nay Lâm Quân Dật và Âu Dương Y Phàm bàn luận công việc nên Băng Vũ đi đón Tư Tư. Vừa bước vào cửa, Tư Tư liền chạy đến thư phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa nhìn xung quanh căn phòng, bé bước vào rảo quanh một vòng trong phòng, sau đó lặng lẽ ngồi lên sofa, hai bàn tay nhỏ bé đan vào nhau không nói một lời.
Băng Vũ đi đến ngồi xuống bên cạnh Tư Tư, cười nhẹ nhàng rồi sờ sờ lên đầu bé: “Tư Tư nhớ ba à?”
“Khi nào ba về hả mẹ?”
Băng Vũ ôm Tư Tư đi đến bàn điện thoại, cô chỉ vào điện thoại nói: “Về sau khi nào Tư Tư nhớ ba, Tư Tư chỉ cần ấn nút này và nói cho ba biết Tư Tư nhớ ba là được.”
Bé cầm điện sờ sờ, ấn ấn một lúc rồi ngửa đầu nhìn Băng Vũ, một đôi mắt trong suốt như pha lê đang chứa đầy vẻ nhộn nhạo chờ mong.
Đầu bên kia điện thoại vừa tút một cái đã truyền đến giọng nói quen thuộc của Lâm Quân Dật: “Băng Vũ.”
“Ba!” Vừa nghe được giọng nói của anh, Tư Tư phẩn khởi gọi lớn “Ba!”
Tiếng gọi vang vọng khắp phòng, nhưng đầu dây bên kia lại trở nên im lặng chỉ còn lại tiếng hít thở.
“Ba ơi, khi nào ba mới về? Con nhớ ba lắm!”
“Ba sẽ trở về ngay thôi, Tư Tư có muốn ăn kem không? Ba mua cho Tư Tư.” Âm thanh từ phát ra từ chiếc điện thoại có chút rúng động.
“Thật không? Con cám ơn ba!”
Đêm đó, thật khuya mà anh vẫn chưa về, Tư Tư kiên trì ngồi trên sofa chờ anh, hai mắt bé dường như đã không nhấc lên nổi nữa nhưng kiên quyết không chịu đi ngủ.
“Tư Tư à, ba con bận rất nhiều việc… Con đừng chờ ba nữa.”
Tư Tư nhanh nhẹn chạy đến bên chiếc điện thoại, nhấn nút gọi một lần nữa, từ chiếc điện thoại phát ra âm thanh văng vẳng chờ mong.
Băng Vũ vừa định đến an ủi Tư Tư thì điện thoại đột nhiên có người nhấc máy.
“Alo!” Nghe thấy giọng nói không phải của Lâm Quân Dật, một dự cảm xấu tự nhiên phát sinh trong lòng cô, Băng Vũ vội vàng giựt chiếc điện thoại từ tay Tư Tư.
“Alo! Quân Dật…”
“Quân Dật đang trong phòng phẫu thuật!”, là giọng nói của Âu Dương Y Phàm: “Tôi đang ở bệnh viện XX.”
Đầu óc Băng Vũ nhất thời trống rỗng, thế giới tự nhiên trở nên lạ lẫm đối với cô.
Tư Tư lay mạnh tay Băng Vũ, nói gì đó với cô nhưng cơ bản Băng Vũ không hề nghe thấy, bên tai cô lúc này chỉ có những tiếng gầm rú thật lớn.
Băng Vũ cũng không biết cô đã đến bệnh viện bằng cách nào.
Đứng trước cửa phòng phẫu thuật, Băng Vũ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt kín, nhìn thấy ánh đèn màu đỏ, cô bất giác liên tưởng đến dòng máu tươi không ngừng tuôn ra ào ạt, cô nhìn lại thấy chung quanh toàn một màu đen, màu tối đen tựa như màu của sự chết chóc.
Băng Vũ không rơi một giọt nước mắt, không phải cô kiên cường mà là cô ngay cả khóc cũng khóc không được.
Dường như đã hiểu được gì đó, bàn tay đang nắm lấy vạt áo Băng Vũ của Tư Tư cũng đang run rẩy.
“Đừng lo lắng quá, Quân Dật chỉ là đau dạ dày thôi, không nguy hiểm đến tính mạng đâu.” Băng Vũ nghe rõ giọng nói nhưng nhất thời vẫn không thể nhận ra là của ai, cô cố gắng mở to hai mắt nhìn thật lâu mới phát hiện Âu Dương Y Phàm đứng ngay bên cạnh cô.
Cô giơ tay nắm chặt tay Âu Dương Y Phàm, không ngừng hỏi anh ta: “Sao lại như vậy? Tại sao lại có thể như vậy?”
“Anh ấy bị đau dạ dày nặng, lúc còn ở Mỹ bác sĩ của gia đình vẫn thường xuyên kiểm tra định kì để khống chế bệnh tình cho anh ấy. Thời gian trước bệnh tình của anh ấy đột nhiên chuyển biến xấu, bác sĩ khuyên anh ấy nên mau chóng phẫu thuật… Nhưng gần đây vì việc công ty nên anh ấy quyết định hoãn thời gian làm phẫu thuật lại.”
“Anh ấy… Vì sao mà chuyện gì cũng không cho tôi biết.” Cơ thể của Băng Vũ bỗng nhiên trở nên nặng nề, hai chân vô lực dường như không thể chịu đựng sức nặng từ thân thể kia, cô mệt mỏi như sắp chết…
Mệt mỏi đến mức cô không nhìn thấy một tia hy vọng nào cho cuộc sống.
Đột nhiên, một giọng nói mang sắc thái oán hận vang lên sau lưng cô: “Cô Diêu! Lần này cô đã vừa lòng chưa?”
Băng Vũ quay đầu nhìn Lâm Nhĩ Tích, cô nhìn nhưng không nói bất kỳ lời nào, bởi vì bây giờ có nói gì cũng đều không có ý nghĩa.
Âu Dương Y Phàm nhẹ nhàng đưa tay khoác lên vai Băng Vũ, dịu giọng nói: “Đừng lo lắng cho anh ấy nữa, ngồi nghĩ một lát đi.”
Băng Vũ gật đầu, ngồi xuống cạnh Lâm Nhĩ Tích, Băng Vũ có thể cảm nhận được trống ngực của cô ta đang phập phồng kịch liệt, ánh mắt của cô ta khó tin nhìn chằm chằm vào cánh tay của Âu Dương Y Phàm đang đặt trên vai cô.
Phụ nữ luôn như thế! Khi mất đi rồi mới phát hiện đó là thứ đáng giá nhất trên đời.
Phòng phẫu thuật mở cửa, một vị bác sĩ ngoại quốc cùng một ông lão lớn tuổi bận áo trắng bước ra, ông lão cúi đầu nên Băng Vũ không nhìn rõ khuôn mặt ông, chỉ thấy những nếp nhăn đang hằn sâu trên trán ông.
“Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?” Băng Vũ lập tức buông tay Tư Tư, vội vàng bước đến trước mặt vị bác sĩ chặn ông lại. Vị bác sĩ dường như không hiểu tiếng Trung nhưng nhìn biểu hiện lo lắng của Băng Vũ, ông ta đoán được cô đang hỏi gì, ông dùng tiếng Anh trả lời: “Chúng tôi vừa tiến hành gây mê cho bệnh nhân, đang chuẩn bị làm phẫu thuật! Đừng quá lo lắng, ca phẫu thuật chắc sẽ thành công thôi.”
Ông lão cao tuổi liếc nhìn Băng Vũ một cái, rồi lại nhìn Tư Tư đang đứng sau cô, sau đó dùng tiếng Anh lưu loát nói chuyện cùng vị bác sĩ, nghe khẩu khí của ông lão Băng Vũ nhận ra ngay ông chính là ông nội trăm nghe không bằng một thấy của Lâm Quân Dật.
Những câu họ nói đều là thuật ngữ y học nên Băng Vũ hoàn toàn không hiểu bọn họ nói gì, cô chỉ có thể đoán được vị bác sĩ kia nói bệnh tình của anh không mấy lạc quan… Bởi vì gia đình của anh vốn đã có lịch sử di truyền bệnh dạ dày.
Lâm Lạc Hòe dừng bước chân lại, tay đang nắm cây gậy không ngừng run, lưng ông từ từ khom xuống làm mất đi phong thái cương nghị vốn có.
Lâm Nhĩ Tích nhanh nhẹn bước lên đỡ lấy ông: “Ông nội, sức khỏe ông không tốt, không nên gấp quá.”
Vị bác sĩ thấy ông khó thở, cũng cất giọng khuyên ông đừng lo lắng, lại nói thêm là tình hình hiện nay phải chờ sau khi ca phẫu thuật kết thúc thì mới xem xét khả năng bệnh tình được…
Lâm Lạc Hòe nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh, đôi mắt dày đặc vết nhăn vẫn như cũ ánh lên nét khí phách có thể nắm giữ hết thảy mọi thứ trong lòng bàn tay: “Nhĩ Tích, con lập tức mời các bác sĩ về ung thư nổi tiếng nhất thế giới về đây.”
Âu Dương Y Phàm nói ngay: “Để cháu đi!” Rồi vội vàng rời khỏi đó.
“Mẹ!” Tư Tư kéo kéo tay Băng Vũ, ngửa đầu nhìn cô, đáy mắt bé chứa đựng sự hoảng hốt hỏi: “Ba sao vậy mẹ?”
Băng Vũ ngồi xổm xuống trước mặt Tư Tư, vỗ về gương mặt nhỏ nhắn đang lộ vẻ hoảng sợ của bé, miễn cưỡng mỉm cười: “Ba mệt, bác sĩ nói ba con cần nghỉ ngơi nhiều.”
“Dạ!” Bé gật gật đầu.
Băng Vũ chỉ vào dãy ghế dựa ở hành lang: “Chúng ta đừng làm phiền ba, ngồi ở đây chờ ba ngủ đủ giấc rồi trở ra với Tư Tư, được không?”
“Dạ được ạ!” Tư Tư ngoan ngoãn nghe lời, nhanh nhẹn ngồi lên ghế dựa bệnh viện.
Băng Vũ mệt mỏi chống gối đứng dậy, ngẩng mặt lên thì đối diện với ánh mắt vô cùng sắc bén của Lâm Lạc Hòe. Ông không già như cô đã từng nghĩ, nhưng lại tang thương hơn cô tưởng, ánh mắt tràn ngập nét cô đơn trống trải và mất mát của một con người vừa trải qua một lễ rửa tội sau khi đã nếm đủ mọi thế thái nhân tình trên cõi đời.
Một con người đã được 70 năm bôn ba nhấp nhổm tôi luyện nên, bất giác khiến người ta phải ngưỡng mộ. Vậy mà trong mắt Băng Vũ lúc này, người trước mắt cô đây không hề giống một nhà đầu tư lõi đời, cường thế, một huyền thoại bất diệt trên thương trường, cũng không giống như một vị trưởng bối cố chấp bảo thủ… mà chỉ là một ông lão đã qua tuổi hoa niên, đã bước vào bóng xế của đời người. Năm tháng đã hằn lại những dấu vết không thể phai mờ trên khuôn mặt ông, nhưng lại không một chút nào để lại vết tích trong ánh mắt của ông, ánh nhìn ấy vẫn quá đỗi kiên cường. Một ông lão như vậy, bất luận ông đã từng làm ra những chuyện gì, thì Băng Vũ cũng không thể nào hận ông cho được.
Ông trời đối với ông thật tàn nhẫn, một ông lão gần đất xa trời như ông, không có gì đau khổ bằng viễn cảnh chôn cất đứa con trai còn trẻ tuổi của mình, sau đó lại biết được đứa cháu trai duy nhất mới hai mươi mấy tuổi đã mắc phải căn bệnh nan y chết người!
Bầu trời tối hẳn, đèn được bật sáng.
Tư Tư đang gối đầu lên chân cô ngủ, cô đang chờ đợi, chờ đợi cánh cửa kính đối diện mở ra một lần nữa.
Băng Vũ tin tưởng anh sẽ sống, bởi vì anh không có quyền bỏ rơi cuộc sống của mình…
Không biết qua bao lâu, Lâm Lạc Hòe đang ngồi bên cạnh với bộ dạng chờ đợi giống như cô bỗng nhiên mở miệng nói chuyện: “Quân Dật đã nói với tôi, nó sẽ không bao giờ rời bỏ cô và đứa bé một lần nữa…”
Ngữ điệu của ông không đơn giản là thuật lại, mơ hồ trong đó mang theo chút sầu não.
Băng Vũ cười nhìn về phía ông: “Cám ơn!”
Tầm mắt ông dừng lại trên mặt Tư Tư: “Con gái của Quân Dật à?”
“Vâng ạ!”
“Bốn tuổi?”
“Còn vài ngày nữa là đến sinh nhật lần thứ tư của con bé.”
Bờ môi của ông bắt giác khẽ run run, dưới ánh sáng chói mắt của những ngọn đèn, ánh mắt ông lúc này càng lúc càng trở nên nhu hòa.
“Tôi nghe nói cô và Quân Dật lớn lên trong cùng một cô nhi viện?”
Băng Vũ đưa ánh mắt tò mò nhìn ông, cô không hiểu vì sao ông lại hỏi vấn đề này.
“Thành thật xin lỗi, tôi đã cho người điều tra về cô.”
Thật phù hợp với tác phong trước sau như một của ông, đúng là cô có cảm giác bị xâm phạm cuộc sống riêng tư, nhưng khi thấy thái độ chân thật thừa nhận của ông cô vẫn cảm thấy khâm phục.
“Mười lăm tuổi, vì chữa bệnh cho mẹ, cô bán hết tài sản, lại vay mượn tiền của những người xung quanh. Sau khi mẹ cô mất, vì lý do gì không đến trường học mà lại đi làm nhân viên bán hàng ở khách sạn?”
“Tôi muốn trả nợ.”
“Đã trả hết chưa?”
Băng Vũ hít thở khó khăn, cô rất muốn ông ấy không hỏi thêm gì nữa, nhưng cô biết, đối với ông và cô, đây là cách duy nhất để hai người hiểu nhau.
“Ngoại trừ một vài người, những người khác đều không nhận tiền của tôi.”
“Mười tám tuổi, cô theo học tại một trường dạy nghề, đồng thời lại làm một lúc nhiều việc khác nhau cho một khách sạn, sống một cuộc sống vất vả. Nghe nói là được một quản lý khách sạn đó theo đuổi khá lâu, vậy mà lại cùng sống với một cậu trai không một xu dính túi một thời gian sau đó…”, nói đến đó ông đột nhiên đưa mắt nhìn cô, lại hỏi: “Đứa con trai này có phải là Quân Dật không?”
“Vâng ạ!”
“Sống cùng nhau ba tháng, sau đó chia tay à?”
Băng Vũ liếc nhìn Lâm Nhĩ Tích đang khá bất an ngồi bên cạnh Lâm Lạc Hoè một cái.
“Bởi vì thời điểm đó anh ấy sống cùng tôi rất cực khổ, tôi tận mắt chứng kiến cảnh anh ấy quỳ trên nền đất… Anh ấy khóc, Quân Dật là một người đàn ông kiên cường, nếu không phải đau khổ tột cùng thì anh ấy sẽ không bao giờ rơi nước mắt.”
Lâm Lạc Hòe ngây ngô sửng sốt trong chốc lát, đối với câu trở lời của Băng Vũ ông không nói thêm bất cứ lời nào.
“Cô đã muốn rời khỏi Quân Dật, vậy thì vì lý do gì cô lại sinh đứa bé?”
“Tôi đã từng có ý nghĩ bỏ đứa bé đi, nhưng cuối cùng lại không đành lòng… Không có lý do cao thượng gì cả, chỉ là tôi muốn đứa bé chào đời.”
“Cô hận Quân Dật lắm đúng không?” Giọng nói của ông lão đã hòa nhã đi rất nhiều.
“Rất hận.” Băng Vũ thản nhiên trả lời: “Nhưng chỉ có ba lần, lần thứ nhất là lúc tôi đứng xếp hàng trong dòng người đông đúc chờ đến lượt mình vào phòng phá thai, lần thứ hai là ngày Tư Tư chào đời… và cuối cùng là ngày Tư Tư biết gọi tiếng ba…”
“Vì sao cô không kết hôn hay thử yêu một người đàn ông khác?”
“Bởi vì ngoại trừ anh ấy ra, không có người đàn ông nào hiểu được cái gì là tình yêu!”
“Yêu?”, ông lão cười cười, nụ có hàm ý chế giễu: “Biến tình yêu thành tất cả cuộc sống, vì tình yêu thì cái gì cũng không để ý, ngay cả tính mạng cũng có thể buông bỏ… thế này gọi là ‘hiểu được tình yêu’ sao?”
“Đối với ngài mà nói, đó có thể gọi là ngu xuẩn, bởi vì thứ gì ngài cũng có, ngài đi đến đâu đều có người chào đón, kính trọng, tiền hô hậu ủng. Nhưng đối với một người con trai không có cha mẹ, người thân, lớn lên giữa những tiếng cười nhạo, những ánh mắt khinh khi, ghẻ lạnh của người đời thì tình yêu là khát vọng lớn nhất. Không có được thì cũng không dám mơ mộng, nhưng một khi đã có rồi thì sẽ làm mọi thứ để cố gắng giữ lại tình yêu đó, luôn lo sợ được mất…”, đắn đo thật lâu Băng Vũ mới quyết định nói nốt phần còn lại: “Đây cũng chính là lý do anh ấy chấp nhận ở lại bên cạnh ngài, tự nguyện chịu sự sắp đặt mà ngài đã an bài cho số phận của anh ấy.”
“Uhm…” Ông ấy gật gật đầu, lát sau lại gật gật đầu thêm lần nữa: “Xem ra, mắt nhìn phụ nữ của Quân Dật tốt hơn ba nó rất nhiều.”
Băng Vũ kinh ngạc nhìn ông. Cô chưa một lần dám nghĩ đến việc ông sẽ dễ dàng chấp nhận cô. Lúc này cô mới nhận ra, cái nhìn của ông về cô đã hoàn toàn thay đổi, hoá ra ông đã sớm biết việc Lâm Nhĩ Tích gọi điện thoại cho cô… Mà cô thì lại tránh nặng tìm nhẹ trả lời cho ông về mọi việc, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của ông.
Bình minh dâng lên, nắng sáng mờ mờ làm lùi bước bóng đêm tĩnh mịch, cắt qua đêm tối… soi rọi khắp nhân gian.
Bình minh và hoàng hôn luân phiên nhau chế ngự bầu trời, cuộc sống hằng ngày vẫn diễn ra, không thể trốn tránh….
Ca phẫu thuật cuối cùng cũng xong, Lâm Quân Dật bị cắt bỏ ba phần tư dạ dày, anh được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, trên mặt không một tia huyết sắc.
Thuốc mê dường như đã tan, lông mi của Lâm Quân Dật khẽ động, anh mở to mắt. Khi anh thấy người ngồi bên cạnh anh là Lâm Lạc Hòe và Lâm Nhĩ Tích, khóe miệng anh giật giật, nở môt nụ cười lạnh nhạt.
“Quân Dật…” Băng Vũ nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng gọi tên anh, thật sự cô có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng khi thấy bộ dạng anh lúc này nhất thời cô không thể nói được gì.
Tay anh nắm chặt lại một chút, nở một nụ cười thống khổ, mơ mơ màng màng nói: “Bác sĩ nói là sau khi phẫu thuật dạ dày sẽ không đau nữa, về sau em không cần giúp anh uống rượu, để Y Phàm khinh bỉ anh…”
Cô không muốn khóc, nhưng cô không kiềm chế được những giọt nước mắt đang tuôn rơi, từng giọt, từng giọt rơi xuống đọng lại giữa những ngón tay đang đan chặt vào nhau của hai người.
Sau đó, Băng Vũ siết chặt tay anh, khóc không thành tiếng: “Em hận anh! Em hận anh! Nếu không có anh, về sao em phải sống thế nào…”
“Anh nói rồi, anh sẽ không buông tay em đâu…”
Anh không buông tay.
Yêu cũng không, mà hận cũng không!
Sống đã không, mà chết cũng sẽ không!
“Vì sao anh không sớm làm phẫu thuật, công ty có quan trọng bằng sinh mạng của anh không?”
“…” Anh cười khổ. Ngày đó, không biết vì lý do gì anh lại xem thường sinh mệnh của chính mình. Vài ngày sau, khi thấy Lâm Lạc Hòe mỗi ngày đều ở cùng với các bác sĩ chuyên khoa ung thư bàn thảo về phương pháp trị liệu căn bệnh, cô mới hiểu được dụng ý của anh, anh đang dùng sinh mệnh của chính mình để đánh cược, cược là máu mũ tình thân không thể nào cắt đứt.
Tình thân, ngay giây phút sinh ly tử biệt, có thể cảm nhận được mọi thứ không thể cứu vãn được nữa chính là thời khắc bi thương nhất.
Cô hỏi anh: “Anh có bao giờ nghĩ tới, nếu như anh xảy ra chuyện gì, em sẽ sống như thế nào không?”
Lâm Quân Dật nói: “Anh thắng rồi!”, vừa nói anh vừa đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ.
Tại bồn hoa bên ngoài phòng bệnh, nở rộ những bông hoa điểm phớt sắc hồng. Tư Tư ngồi trên một bồn hoa nhỏ, ngâm nga khúc hát đồng dao. Lâm Lạc Hòe vừa bước xuống từ trên một chiếc xe màu đen, Tư Tư vừa thấy lập tức nhảy xuống khỏi bồn hoa, nở một nụ cười ngọt ngào chào đón ông.
Nhìn cách mấp máy môi của bé thì chính là: “Ông ơi!”
Lâm Lạc Hòe cúi xuống xoa xoa đầu Tư Tư, nói với bé mấy câu gì đó. Tư Tư ngẩng đầu lên, vặn vẹo bím tóc của mình, vẻ mặt trầm tư không thể lý giải.
Chị Lan chăm sóc bé vội vàng bước lại, vừa muốn nói gì đó lại thấy Lâm Lạc Hòe nhẹ nhàng lắc đầu chặn lại lời nói của chưa kịp thoát ra của chị.
Tư Tư lại đáng yêu giật nhẹ mái tóc của mình, bộ dáng con bé trông rất đáng thương.
Lâm Lạc Hòe cười cười cùng Tư Tư nói thêm vài câu, sau đó đi vào bệnh viện, đi đến cửa lớn lại quay đầu nhìn Tư Tư một lần nữa, bé lúc này đang chống tay lên má ngồi trên bồn hoa, tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó.
Ông nở một nụ cười, Quân Dật cũng cười theo.
“Em đoán xem Tư Tư đang nghĩ gì?”
Băng Vũ đang thổi ly sữa nóng nói: “Tư Tư khờ như thế, nhất định là bị ông la rầy rồi.”
“Em đã bao giờ dạy con bé cách xưng hô với ông nội của ba như thế nào chưa?”
Băng Vũ bừng tĩnh. “Ý của anh là… ông nội đã tiếp nhận Tư Tư rồi sao?”
“Không! Ông ấy tiếp nhận cả hai mẹ con.” Anh cười, tựa người vào đầu giường: “Có một số việc không khó khăn như tưởng tượng!”
Cửa bị đẩy ra, Âu Dương Y Phàm ba ngày không thấy đột nhiên xuất hiện, lấy một chiếc ghế dựa ngồi bên cạnh giường.
Lâm Quân Dật đưa tay ấn nhẹ vết thương ngồi dậy. “Thu mua thuận lợi không?”
“Một công ty nhỏ bị phá sản, giới cổ phiếu bị đình trệ vài ngày nay, anh cho rằng có vấn đề gì? Em đã thu mua được 30%, bây giờ nếu anh chuyển phần cổ phiếu của anh sang cho em thì em chính là cổ đông lớn nhất. Bước tiếp theo chỉ cần cải tổ, củng cố lại nội bộ công ty là được.
“Thuận lợi như vậy sao?” Lâm Quân Dật có vẻ không tin.
“Ông ấy bức anh ra thế này.” Âu Dương Y Phàm chỉ vào vết thương của Lâm Quân Dật: “Sao có thể bức chết anh được!”
“Ông ấy mà có thể bức chết tôi sao? Cậu có đem biên bản nhượng quyền theo không?”
Âu Dương Y Phàm cười, lấy trong túi ra một xấp tài liệu, đưa cho Lâm Quân Dật.
Anh nhận lấy, đọc kỹ càng các tài liệu.
Âu Dương Y Phàm kéo ghế dựa lại gần một chút: “Trước mắt, chuyện cơ cấu lại công ty em sẽ thay anh toàn quyền xử lý, chờ đến khi anh hết bệnh rồi, chúng ta sẽ mở đại hội cổ đông, một lần nữa chỉnh đốn lại chính sách và ban điều hành công ty.”
“Chỉnh đốn?” Lâm Quân Dật đột nhiên ngồi thẳng người: “Cậu không làm ở công ty sao?”
“Em còn quên một chuyện, chuyện cổ phiếu thì nhiều lắm cũng chỉ còn tầm hai phiên giao dịch nữa thôi, nếu em chuyển quyền quản lý công ty cho anh, cổ phiếu sẽ càng có cơ hội để tăng giá trị hơn nữa.”
“Cậu không phải không thích làm kinh doanh sao?”
“Thì em không thích, cho nên em quyết định để anh làm cổ đông lớn nhất của công ty, em thì chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng thôi.”
Lâm Quân Dật hừ lạnh: “Cậu thật đúng là bạn chí cốt nhỉ?!”
“Đương nhiên.”
Lâm Quân Dật ký thật nhanh vào các giấy tờ, ký xong còn không quên trừng mắt liếc Y Phàm thêm một cái nữa: “Vậy cậu về nhà, chờ tin tán gia bại sản đi.”
Nhìn vẻ mặt tràn đầy tự tin của Âu Dương Y Phàm cùng gương mặt đầy hưng phấn của Lâm Quân Dật, Băng Vũ phát hiện càng ngày cô càng yêu Quân Dật, một công ty đang đứng trước nguy cơ phá sản, anh chẳng những làm cho nó hồi sinh mà còn thành công trong việc tạo bộ dáng mới cho nó bước ra thị trường.
Nhưng xem ra chỉ có loại thiên tài như Lâm Quân Dật mới có thể ngồi trên giường bệnh đàm phán việc kinh doanh thôi.
Hy vọng rằng về sau anh sẽ không bao giờ ngồi trên giường bệnh để bàn luận công việc như vậy nữa.
Băng Vũ thấy bọn họ tán gẫu càng lúc càng hăng say, cũng không muốn làm phiền.
“Hai người nói chuyện tiếp đi, em ra ngoài hít thở không khí một chút.”
Lâm Quân Dật gật đầu: “Đừng đi xa quá!”
Từ phòng bệnh đi ra, Băng Vũ trực tiếp đi đến văn phòng của bác sĩ, vừa vặn Lâm Lạc Hòe cũng ở đó, ông thấy Băng Vũ, liền khách sáo gật đầu nói: “Ngồi đi!”
“Cám ơn! Cháu có thể xem hồ sơ bệnh lý của Quân Dật không?”
Ông lấy hồ sơ bệnh đưa đến tay cô.
Băng Vũ run run cầm hồ sơ lật ra xem. Các kết quả xét nghiệm lộn xộn đập vào mắt cô, với tâm trạng nhấp nhổm cô nhìn chỉ hiểu được vài từ, càng không hiểu hàm nghĩa những thuật ngữ y học trong đó.
Lâm Lạc Hoè nhìn ra vẻ ngây ngốc của Băng Vũ, cất giọng nói với cô: “Bác sĩ chuyên khoa chuẩn đoán, phần tế bào nhiễm bệnh của Quân Dật đã bắt đầu chớm chuyển sang ung thư, may mắn là phẫu thuật kịp thời, quan sát thì thấy các tế bào lympho (*) đã bắt đầu đẩy lùi được các tế bào ung thư, tỉ lệ các tế bào di căn rất thấp. Vì để phòng trường xấu, bác sĩ đề nghị Quân Dật sau khi cơ thể hoàn toàn hồi phục nên làm trị liệu bằng hóa chất ba lần nữa, cô có ý kiến gì không?”
(*) Tế bào lympho: tên khoa học là Lymphocyte, là tế bào thuộc hệ miễn dịch. Có ba loại tế bào lympho trong máu: lympho B, lympho T và natural killer (viết tắt là NK). Các tế bào lympho tạo ra kháng thể nhằm phá hủy các tế bào bị nhiễm bệnh…
Ngữ khí của ông làm cho Băng Vũ thực sự thoải mái, ông giống như là đang cố vấn cho người nhà bệnh nhân vậy.
“Ngài quyết định đi.”
“Vậy cứ theo phương án của bác sĩ đưa ra đi.”
“Ngài có thể nói cho cháu biết… Nếu trị bệnh bằng hóa chất bệnh tình của anh ấy sẽ tốt hơn không? Bệnh của anh ấy về sau có thể bị tái phát không?”
Lâm Lạc Hoè thở dài, nếp nhăn ở mi tâm càng sâu: “Cơ hội chỉ chiếm 50%… Nhưng loại bệnh này có quan hệ rất chặt chẽ với tâm lý của người bệnh. Có một số chuyên gia cho rằng Quân Dật còn trẻ như vậy mà đã có tế bào chớm ung thư, yếu tố di truyền không phải là nguyên nhân chính, mà chính là do những năm gần đây áp lực tâm lý của nó quá lớn, tâm tư thường xuyên chịu áp lực. Nếu những điều trong cuộc sống đều như ý muốn, tỷ lệ bệnh tái phát sẽ rất thấp. Tính cách Quân Dật rất ngoan cố, chuyện gì nó cũng để ở trong lòng.”
“Cháu hiểu rồi, cháu sẽ không ép buộc anh ấy chuyện gì hết.”
“Tôi không có ý này.” Ông nhìn chiếc nhẫn ở ngón áp út của cô: “Nó là cháu trai của tôi, tôi làm tất cả là vì muốn tốt cho nó. Nó thì luôn luôn không hiểu được…”
“Sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ hiểu ngài thôi…” Băng Vũ nói: “Nỗi khổ tâm của ngài, sẽ có một ngày anh ấy hiểu được!”
Lâm Lạc Hòe lấy tay chống bàn đứng lên, chậm rãi lắc đầu, sau đó bước ra khỏi văn phòng.
“Hiện tại, tôi chỉ hy vọng nó có thể sống. Chuyện gì cũng không quan trọng nữa.”
Cô không thể chia sẻ gánh nặng công việc cùng anh, ngoài việc ở nhà chờ đợi anh về để pha cho anh một ly sữa nóng cô không thể làm gì nữa…
Hôm nay Lâm Quân Dật và Âu Dương Y Phàm bàn luận công việc nên Băng Vũ đi đón Tư Tư. Vừa bước vào cửa, Tư Tư liền chạy đến thư phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa nhìn xung quanh căn phòng, bé bước vào rảo quanh một vòng trong phòng, sau đó lặng lẽ ngồi lên sofa, hai bàn tay nhỏ bé đan vào nhau không nói một lời.
Băng Vũ đi đến ngồi xuống bên cạnh Tư Tư, cười nhẹ nhàng rồi sờ sờ lên đầu bé: “Tư Tư nhớ ba à?”
“Khi nào ba về hả mẹ?”
Băng Vũ ôm Tư Tư đi đến bàn điện thoại, cô chỉ vào điện thoại nói: “Về sau khi nào Tư Tư nhớ ba, Tư Tư chỉ cần ấn nút này và nói cho ba biết Tư Tư nhớ ba là được.”
Bé cầm điện sờ sờ, ấn ấn một lúc rồi ngửa đầu nhìn Băng Vũ, một đôi mắt trong suốt như pha lê đang chứa đầy vẻ nhộn nhạo chờ mong.
Đầu bên kia điện thoại vừa tút một cái đã truyền đến giọng nói quen thuộc của Lâm Quân Dật: “Băng Vũ.”
“Ba!” Vừa nghe được giọng nói của anh, Tư Tư phẩn khởi gọi lớn “Ba!”
Tiếng gọi vang vọng khắp phòng, nhưng đầu dây bên kia lại trở nên im lặng chỉ còn lại tiếng hít thở.
“Ba ơi, khi nào ba mới về? Con nhớ ba lắm!”
“Ba sẽ trở về ngay thôi, Tư Tư có muốn ăn kem không? Ba mua cho Tư Tư.” Âm thanh từ phát ra từ chiếc điện thoại có chút rúng động.
“Thật không? Con cám ơn ba!”
Đêm đó, thật khuya mà anh vẫn chưa về, Tư Tư kiên trì ngồi trên sofa chờ anh, hai mắt bé dường như đã không nhấc lên nổi nữa nhưng kiên quyết không chịu đi ngủ.
“Tư Tư à, ba con bận rất nhiều việc… Con đừng chờ ba nữa.”
Tư Tư nhanh nhẹn chạy đến bên chiếc điện thoại, nhấn nút gọi một lần nữa, từ chiếc điện thoại phát ra âm thanh văng vẳng chờ mong.
Băng Vũ vừa định đến an ủi Tư Tư thì điện thoại đột nhiên có người nhấc máy.
“Alo!” Nghe thấy giọng nói không phải của Lâm Quân Dật, một dự cảm xấu tự nhiên phát sinh trong lòng cô, Băng Vũ vội vàng giựt chiếc điện thoại từ tay Tư Tư.
“Alo! Quân Dật…”
“Quân Dật đang trong phòng phẫu thuật!”, là giọng nói của Âu Dương Y Phàm: “Tôi đang ở bệnh viện XX.”
Đầu óc Băng Vũ nhất thời trống rỗng, thế giới tự nhiên trở nên lạ lẫm đối với cô.
Tư Tư lay mạnh tay Băng Vũ, nói gì đó với cô nhưng cơ bản Băng Vũ không hề nghe thấy, bên tai cô lúc này chỉ có những tiếng gầm rú thật lớn.
Băng Vũ cũng không biết cô đã đến bệnh viện bằng cách nào.
Đứng trước cửa phòng phẫu thuật, Băng Vũ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt kín, nhìn thấy ánh đèn màu đỏ, cô bất giác liên tưởng đến dòng máu tươi không ngừng tuôn ra ào ạt, cô nhìn lại thấy chung quanh toàn một màu đen, màu tối đen tựa như màu của sự chết chóc.
Băng Vũ không rơi một giọt nước mắt, không phải cô kiên cường mà là cô ngay cả khóc cũng khóc không được.
Dường như đã hiểu được gì đó, bàn tay đang nắm lấy vạt áo Băng Vũ của Tư Tư cũng đang run rẩy.
“Đừng lo lắng quá, Quân Dật chỉ là đau dạ dày thôi, không nguy hiểm đến tính mạng đâu.” Băng Vũ nghe rõ giọng nói nhưng nhất thời vẫn không thể nhận ra là của ai, cô cố gắng mở to hai mắt nhìn thật lâu mới phát hiện Âu Dương Y Phàm đứng ngay bên cạnh cô.
Cô giơ tay nắm chặt tay Âu Dương Y Phàm, không ngừng hỏi anh ta: “Sao lại như vậy? Tại sao lại có thể như vậy?”
“Anh ấy bị đau dạ dày nặng, lúc còn ở Mỹ bác sĩ của gia đình vẫn thường xuyên kiểm tra định kì để khống chế bệnh tình cho anh ấy. Thời gian trước bệnh tình của anh ấy đột nhiên chuyển biến xấu, bác sĩ khuyên anh ấy nên mau chóng phẫu thuật… Nhưng gần đây vì việc công ty nên anh ấy quyết định hoãn thời gian làm phẫu thuật lại.”
“Anh ấy… Vì sao mà chuyện gì cũng không cho tôi biết.” Cơ thể của Băng Vũ bỗng nhiên trở nên nặng nề, hai chân vô lực dường như không thể chịu đựng sức nặng từ thân thể kia, cô mệt mỏi như sắp chết…
Mệt mỏi đến mức cô không nhìn thấy một tia hy vọng nào cho cuộc sống.
Đột nhiên, một giọng nói mang sắc thái oán hận vang lên sau lưng cô: “Cô Diêu! Lần này cô đã vừa lòng chưa?”
Băng Vũ quay đầu nhìn Lâm Nhĩ Tích, cô nhìn nhưng không nói bất kỳ lời nào, bởi vì bây giờ có nói gì cũng đều không có ý nghĩa.
Âu Dương Y Phàm nhẹ nhàng đưa tay khoác lên vai Băng Vũ, dịu giọng nói: “Đừng lo lắng cho anh ấy nữa, ngồi nghĩ một lát đi.”
Băng Vũ gật đầu, ngồi xuống cạnh Lâm Nhĩ Tích, Băng Vũ có thể cảm nhận được trống ngực của cô ta đang phập phồng kịch liệt, ánh mắt của cô ta khó tin nhìn chằm chằm vào cánh tay của Âu Dương Y Phàm đang đặt trên vai cô.
Phụ nữ luôn như thế! Khi mất đi rồi mới phát hiện đó là thứ đáng giá nhất trên đời.
Phòng phẫu thuật mở cửa, một vị bác sĩ ngoại quốc cùng một ông lão lớn tuổi bận áo trắng bước ra, ông lão cúi đầu nên Băng Vũ không nhìn rõ khuôn mặt ông, chỉ thấy những nếp nhăn đang hằn sâu trên trán ông.
“Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?” Băng Vũ lập tức buông tay Tư Tư, vội vàng bước đến trước mặt vị bác sĩ chặn ông lại. Vị bác sĩ dường như không hiểu tiếng Trung nhưng nhìn biểu hiện lo lắng của Băng Vũ, ông ta đoán được cô đang hỏi gì, ông dùng tiếng Anh trả lời: “Chúng tôi vừa tiến hành gây mê cho bệnh nhân, đang chuẩn bị làm phẫu thuật! Đừng quá lo lắng, ca phẫu thuật chắc sẽ thành công thôi.”
Ông lão cao tuổi liếc nhìn Băng Vũ một cái, rồi lại nhìn Tư Tư đang đứng sau cô, sau đó dùng tiếng Anh lưu loát nói chuyện cùng vị bác sĩ, nghe khẩu khí của ông lão Băng Vũ nhận ra ngay ông chính là ông nội trăm nghe không bằng một thấy của Lâm Quân Dật.
Những câu họ nói đều là thuật ngữ y học nên Băng Vũ hoàn toàn không hiểu bọn họ nói gì, cô chỉ có thể đoán được vị bác sĩ kia nói bệnh tình của anh không mấy lạc quan… Bởi vì gia đình của anh vốn đã có lịch sử di truyền bệnh dạ dày.
Lâm Lạc Hòe dừng bước chân lại, tay đang nắm cây gậy không ngừng run, lưng ông từ từ khom xuống làm mất đi phong thái cương nghị vốn có.
Lâm Nhĩ Tích nhanh nhẹn bước lên đỡ lấy ông: “Ông nội, sức khỏe ông không tốt, không nên gấp quá.”
Vị bác sĩ thấy ông khó thở, cũng cất giọng khuyên ông đừng lo lắng, lại nói thêm là tình hình hiện nay phải chờ sau khi ca phẫu thuật kết thúc thì mới xem xét khả năng bệnh tình được…
Lâm Lạc Hòe nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh, đôi mắt dày đặc vết nhăn vẫn như cũ ánh lên nét khí phách có thể nắm giữ hết thảy mọi thứ trong lòng bàn tay: “Nhĩ Tích, con lập tức mời các bác sĩ về ung thư nổi tiếng nhất thế giới về đây.”
Âu Dương Y Phàm nói ngay: “Để cháu đi!” Rồi vội vàng rời khỏi đó.
“Mẹ!” Tư Tư kéo kéo tay Băng Vũ, ngửa đầu nhìn cô, đáy mắt bé chứa đựng sự hoảng hốt hỏi: “Ba sao vậy mẹ?”
Băng Vũ ngồi xổm xuống trước mặt Tư Tư, vỗ về gương mặt nhỏ nhắn đang lộ vẻ hoảng sợ của bé, miễn cưỡng mỉm cười: “Ba mệt, bác sĩ nói ba con cần nghỉ ngơi nhiều.”
“Dạ!” Bé gật gật đầu.
Băng Vũ chỉ vào dãy ghế dựa ở hành lang: “Chúng ta đừng làm phiền ba, ngồi ở đây chờ ba ngủ đủ giấc rồi trở ra với Tư Tư, được không?”
“Dạ được ạ!” Tư Tư ngoan ngoãn nghe lời, nhanh nhẹn ngồi lên ghế dựa bệnh viện.
Băng Vũ mệt mỏi chống gối đứng dậy, ngẩng mặt lên thì đối diện với ánh mắt vô cùng sắc bén của Lâm Lạc Hòe. Ông không già như cô đã từng nghĩ, nhưng lại tang thương hơn cô tưởng, ánh mắt tràn ngập nét cô đơn trống trải và mất mát của một con người vừa trải qua một lễ rửa tội sau khi đã nếm đủ mọi thế thái nhân tình trên cõi đời.
Một con người đã được 70 năm bôn ba nhấp nhổm tôi luyện nên, bất giác khiến người ta phải ngưỡng mộ. Vậy mà trong mắt Băng Vũ lúc này, người trước mắt cô đây không hề giống một nhà đầu tư lõi đời, cường thế, một huyền thoại bất diệt trên thương trường, cũng không giống như một vị trưởng bối cố chấp bảo thủ… mà chỉ là một ông lão đã qua tuổi hoa niên, đã bước vào bóng xế của đời người. Năm tháng đã hằn lại những dấu vết không thể phai mờ trên khuôn mặt ông, nhưng lại không một chút nào để lại vết tích trong ánh mắt của ông, ánh nhìn ấy vẫn quá đỗi kiên cường. Một ông lão như vậy, bất luận ông đã từng làm ra những chuyện gì, thì Băng Vũ cũng không thể nào hận ông cho được.
Ông trời đối với ông thật tàn nhẫn, một ông lão gần đất xa trời như ông, không có gì đau khổ bằng viễn cảnh chôn cất đứa con trai còn trẻ tuổi của mình, sau đó lại biết được đứa cháu trai duy nhất mới hai mươi mấy tuổi đã mắc phải căn bệnh nan y chết người!
Bầu trời tối hẳn, đèn được bật sáng.
Tư Tư đang gối đầu lên chân cô ngủ, cô đang chờ đợi, chờ đợi cánh cửa kính đối diện mở ra một lần nữa.
Băng Vũ tin tưởng anh sẽ sống, bởi vì anh không có quyền bỏ rơi cuộc sống của mình…
Không biết qua bao lâu, Lâm Lạc Hòe đang ngồi bên cạnh với bộ dạng chờ đợi giống như cô bỗng nhiên mở miệng nói chuyện: “Quân Dật đã nói với tôi, nó sẽ không bao giờ rời bỏ cô và đứa bé một lần nữa…”
Ngữ điệu của ông không đơn giản là thuật lại, mơ hồ trong đó mang theo chút sầu não.
Băng Vũ cười nhìn về phía ông: “Cám ơn!”
Tầm mắt ông dừng lại trên mặt Tư Tư: “Con gái của Quân Dật à?”
“Vâng ạ!”
“Bốn tuổi?”
“Còn vài ngày nữa là đến sinh nhật lần thứ tư của con bé.”
Bờ môi của ông bắt giác khẽ run run, dưới ánh sáng chói mắt của những ngọn đèn, ánh mắt ông lúc này càng lúc càng trở nên nhu hòa.
“Tôi nghe nói cô và Quân Dật lớn lên trong cùng một cô nhi viện?”
Băng Vũ đưa ánh mắt tò mò nhìn ông, cô không hiểu vì sao ông lại hỏi vấn đề này.
“Thành thật xin lỗi, tôi đã cho người điều tra về cô.”
Thật phù hợp với tác phong trước sau như một của ông, đúng là cô có cảm giác bị xâm phạm cuộc sống riêng tư, nhưng khi thấy thái độ chân thật thừa nhận của ông cô vẫn cảm thấy khâm phục.
“Mười lăm tuổi, vì chữa bệnh cho mẹ, cô bán hết tài sản, lại vay mượn tiền của những người xung quanh. Sau khi mẹ cô mất, vì lý do gì không đến trường học mà lại đi làm nhân viên bán hàng ở khách sạn?”
“Tôi muốn trả nợ.”
“Đã trả hết chưa?”
Băng Vũ hít thở khó khăn, cô rất muốn ông ấy không hỏi thêm gì nữa, nhưng cô biết, đối với ông và cô, đây là cách duy nhất để hai người hiểu nhau.
“Ngoại trừ một vài người, những người khác đều không nhận tiền của tôi.”
“Mười tám tuổi, cô theo học tại một trường dạy nghề, đồng thời lại làm một lúc nhiều việc khác nhau cho một khách sạn, sống một cuộc sống vất vả. Nghe nói là được một quản lý khách sạn đó theo đuổi khá lâu, vậy mà lại cùng sống với một cậu trai không một xu dính túi một thời gian sau đó…”, nói đến đó ông đột nhiên đưa mắt nhìn cô, lại hỏi: “Đứa con trai này có phải là Quân Dật không?”
“Vâng ạ!”
“Sống cùng nhau ba tháng, sau đó chia tay à?”
Băng Vũ liếc nhìn Lâm Nhĩ Tích đang khá bất an ngồi bên cạnh Lâm Lạc Hoè một cái.
“Bởi vì thời điểm đó anh ấy sống cùng tôi rất cực khổ, tôi tận mắt chứng kiến cảnh anh ấy quỳ trên nền đất… Anh ấy khóc, Quân Dật là một người đàn ông kiên cường, nếu không phải đau khổ tột cùng thì anh ấy sẽ không bao giờ rơi nước mắt.”
Lâm Lạc Hòe ngây ngô sửng sốt trong chốc lát, đối với câu trở lời của Băng Vũ ông không nói thêm bất cứ lời nào.
“Cô đã muốn rời khỏi Quân Dật, vậy thì vì lý do gì cô lại sinh đứa bé?”
“Tôi đã từng có ý nghĩ bỏ đứa bé đi, nhưng cuối cùng lại không đành lòng… Không có lý do cao thượng gì cả, chỉ là tôi muốn đứa bé chào đời.”
“Cô hận Quân Dật lắm đúng không?” Giọng nói của ông lão đã hòa nhã đi rất nhiều.
“Rất hận.” Băng Vũ thản nhiên trả lời: “Nhưng chỉ có ba lần, lần thứ nhất là lúc tôi đứng xếp hàng trong dòng người đông đúc chờ đến lượt mình vào phòng phá thai, lần thứ hai là ngày Tư Tư chào đời… và cuối cùng là ngày Tư Tư biết gọi tiếng ba…”
“Vì sao cô không kết hôn hay thử yêu một người đàn ông khác?”
“Bởi vì ngoại trừ anh ấy ra, không có người đàn ông nào hiểu được cái gì là tình yêu!”
“Yêu?”, ông lão cười cười, nụ có hàm ý chế giễu: “Biến tình yêu thành tất cả cuộc sống, vì tình yêu thì cái gì cũng không để ý, ngay cả tính mạng cũng có thể buông bỏ… thế này gọi là ‘hiểu được tình yêu’ sao?”
“Đối với ngài mà nói, đó có thể gọi là ngu xuẩn, bởi vì thứ gì ngài cũng có, ngài đi đến đâu đều có người chào đón, kính trọng, tiền hô hậu ủng. Nhưng đối với một người con trai không có cha mẹ, người thân, lớn lên giữa những tiếng cười nhạo, những ánh mắt khinh khi, ghẻ lạnh của người đời thì tình yêu là khát vọng lớn nhất. Không có được thì cũng không dám mơ mộng, nhưng một khi đã có rồi thì sẽ làm mọi thứ để cố gắng giữ lại tình yêu đó, luôn lo sợ được mất…”, đắn đo thật lâu Băng Vũ mới quyết định nói nốt phần còn lại: “Đây cũng chính là lý do anh ấy chấp nhận ở lại bên cạnh ngài, tự nguyện chịu sự sắp đặt mà ngài đã an bài cho số phận của anh ấy.”
“Uhm…” Ông ấy gật gật đầu, lát sau lại gật gật đầu thêm lần nữa: “Xem ra, mắt nhìn phụ nữ của Quân Dật tốt hơn ba nó rất nhiều.”
Băng Vũ kinh ngạc nhìn ông. Cô chưa một lần dám nghĩ đến việc ông sẽ dễ dàng chấp nhận cô. Lúc này cô mới nhận ra, cái nhìn của ông về cô đã hoàn toàn thay đổi, hoá ra ông đã sớm biết việc Lâm Nhĩ Tích gọi điện thoại cho cô… Mà cô thì lại tránh nặng tìm nhẹ trả lời cho ông về mọi việc, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của ông.
Bình minh dâng lên, nắng sáng mờ mờ làm lùi bước bóng đêm tĩnh mịch, cắt qua đêm tối… soi rọi khắp nhân gian.
Bình minh và hoàng hôn luân phiên nhau chế ngự bầu trời, cuộc sống hằng ngày vẫn diễn ra, không thể trốn tránh….
Ca phẫu thuật cuối cùng cũng xong, Lâm Quân Dật bị cắt bỏ ba phần tư dạ dày, anh được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, trên mặt không một tia huyết sắc.
Thuốc mê dường như đã tan, lông mi của Lâm Quân Dật khẽ động, anh mở to mắt. Khi anh thấy người ngồi bên cạnh anh là Lâm Lạc Hòe và Lâm Nhĩ Tích, khóe miệng anh giật giật, nở môt nụ cười lạnh nhạt.
“Quân Dật…” Băng Vũ nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng gọi tên anh, thật sự cô có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng khi thấy bộ dạng anh lúc này nhất thời cô không thể nói được gì.
Tay anh nắm chặt lại một chút, nở một nụ cười thống khổ, mơ mơ màng màng nói: “Bác sĩ nói là sau khi phẫu thuật dạ dày sẽ không đau nữa, về sau em không cần giúp anh uống rượu, để Y Phàm khinh bỉ anh…”
Cô không muốn khóc, nhưng cô không kiềm chế được những giọt nước mắt đang tuôn rơi, từng giọt, từng giọt rơi xuống đọng lại giữa những ngón tay đang đan chặt vào nhau của hai người.
Sau đó, Băng Vũ siết chặt tay anh, khóc không thành tiếng: “Em hận anh! Em hận anh! Nếu không có anh, về sao em phải sống thế nào…”
“Anh nói rồi, anh sẽ không buông tay em đâu…”
Anh không buông tay.
Yêu cũng không, mà hận cũng không!
Sống đã không, mà chết cũng sẽ không!
“Vì sao anh không sớm làm phẫu thuật, công ty có quan trọng bằng sinh mạng của anh không?”
“…” Anh cười khổ. Ngày đó, không biết vì lý do gì anh lại xem thường sinh mệnh của chính mình. Vài ngày sau, khi thấy Lâm Lạc Hòe mỗi ngày đều ở cùng với các bác sĩ chuyên khoa ung thư bàn thảo về phương pháp trị liệu căn bệnh, cô mới hiểu được dụng ý của anh, anh đang dùng sinh mệnh của chính mình để đánh cược, cược là máu mũ tình thân không thể nào cắt đứt.
Tình thân, ngay giây phút sinh ly tử biệt, có thể cảm nhận được mọi thứ không thể cứu vãn được nữa chính là thời khắc bi thương nhất.
Cô hỏi anh: “Anh có bao giờ nghĩ tới, nếu như anh xảy ra chuyện gì, em sẽ sống như thế nào không?”
Lâm Quân Dật nói: “Anh thắng rồi!”, vừa nói anh vừa đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ.
Tại bồn hoa bên ngoài phòng bệnh, nở rộ những bông hoa điểm phớt sắc hồng. Tư Tư ngồi trên một bồn hoa nhỏ, ngâm nga khúc hát đồng dao. Lâm Lạc Hòe vừa bước xuống từ trên một chiếc xe màu đen, Tư Tư vừa thấy lập tức nhảy xuống khỏi bồn hoa, nở một nụ cười ngọt ngào chào đón ông.
Nhìn cách mấp máy môi của bé thì chính là: “Ông ơi!”
Lâm Lạc Hòe cúi xuống xoa xoa đầu Tư Tư, nói với bé mấy câu gì đó. Tư Tư ngẩng đầu lên, vặn vẹo bím tóc của mình, vẻ mặt trầm tư không thể lý giải.
Chị Lan chăm sóc bé vội vàng bước lại, vừa muốn nói gì đó lại thấy Lâm Lạc Hòe nhẹ nhàng lắc đầu chặn lại lời nói của chưa kịp thoát ra của chị.
Tư Tư lại đáng yêu giật nhẹ mái tóc của mình, bộ dáng con bé trông rất đáng thương.
Lâm Lạc Hòe cười cười cùng Tư Tư nói thêm vài câu, sau đó đi vào bệnh viện, đi đến cửa lớn lại quay đầu nhìn Tư Tư một lần nữa, bé lúc này đang chống tay lên má ngồi trên bồn hoa, tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó.
Ông nở một nụ cười, Quân Dật cũng cười theo.
“Em đoán xem Tư Tư đang nghĩ gì?”
Băng Vũ đang thổi ly sữa nóng nói: “Tư Tư khờ như thế, nhất định là bị ông la rầy rồi.”
“Em đã bao giờ dạy con bé cách xưng hô với ông nội của ba như thế nào chưa?”
Băng Vũ bừng tĩnh. “Ý của anh là… ông nội đã tiếp nhận Tư Tư rồi sao?”
“Không! Ông ấy tiếp nhận cả hai mẹ con.” Anh cười, tựa người vào đầu giường: “Có một số việc không khó khăn như tưởng tượng!”
Cửa bị đẩy ra, Âu Dương Y Phàm ba ngày không thấy đột nhiên xuất hiện, lấy một chiếc ghế dựa ngồi bên cạnh giường.
Lâm Quân Dật đưa tay ấn nhẹ vết thương ngồi dậy. “Thu mua thuận lợi không?”
“Một công ty nhỏ bị phá sản, giới cổ phiếu bị đình trệ vài ngày nay, anh cho rằng có vấn đề gì? Em đã thu mua được 30%, bây giờ nếu anh chuyển phần cổ phiếu của anh sang cho em thì em chính là cổ đông lớn nhất. Bước tiếp theo chỉ cần cải tổ, củng cố lại nội bộ công ty là được.
“Thuận lợi như vậy sao?” Lâm Quân Dật có vẻ không tin.
“Ông ấy bức anh ra thế này.” Âu Dương Y Phàm chỉ vào vết thương của Lâm Quân Dật: “Sao có thể bức chết anh được!”
“Ông ấy mà có thể bức chết tôi sao? Cậu có đem biên bản nhượng quyền theo không?”
Âu Dương Y Phàm cười, lấy trong túi ra một xấp tài liệu, đưa cho Lâm Quân Dật.
Anh nhận lấy, đọc kỹ càng các tài liệu.
Âu Dương Y Phàm kéo ghế dựa lại gần một chút: “Trước mắt, chuyện cơ cấu lại công ty em sẽ thay anh toàn quyền xử lý, chờ đến khi anh hết bệnh rồi, chúng ta sẽ mở đại hội cổ đông, một lần nữa chỉnh đốn lại chính sách và ban điều hành công ty.”
“Chỉnh đốn?” Lâm Quân Dật đột nhiên ngồi thẳng người: “Cậu không làm ở công ty sao?”
“Em còn quên một chuyện, chuyện cổ phiếu thì nhiều lắm cũng chỉ còn tầm hai phiên giao dịch nữa thôi, nếu em chuyển quyền quản lý công ty cho anh, cổ phiếu sẽ càng có cơ hội để tăng giá trị hơn nữa.”
“Cậu không phải không thích làm kinh doanh sao?”
“Thì em không thích, cho nên em quyết định để anh làm cổ đông lớn nhất của công ty, em thì chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng thôi.”
Lâm Quân Dật hừ lạnh: “Cậu thật đúng là bạn chí cốt nhỉ?!”
“Đương nhiên.”
Lâm Quân Dật ký thật nhanh vào các giấy tờ, ký xong còn không quên trừng mắt liếc Y Phàm thêm một cái nữa: “Vậy cậu về nhà, chờ tin tán gia bại sản đi.”
Nhìn vẻ mặt tràn đầy tự tin của Âu Dương Y Phàm cùng gương mặt đầy hưng phấn của Lâm Quân Dật, Băng Vũ phát hiện càng ngày cô càng yêu Quân Dật, một công ty đang đứng trước nguy cơ phá sản, anh chẳng những làm cho nó hồi sinh mà còn thành công trong việc tạo bộ dáng mới cho nó bước ra thị trường.
Nhưng xem ra chỉ có loại thiên tài như Lâm Quân Dật mới có thể ngồi trên giường bệnh đàm phán việc kinh doanh thôi.
Hy vọng rằng về sau anh sẽ không bao giờ ngồi trên giường bệnh để bàn luận công việc như vậy nữa.
Băng Vũ thấy bọn họ tán gẫu càng lúc càng hăng say, cũng không muốn làm phiền.
“Hai người nói chuyện tiếp đi, em ra ngoài hít thở không khí một chút.”
Lâm Quân Dật gật đầu: “Đừng đi xa quá!”
Từ phòng bệnh đi ra, Băng Vũ trực tiếp đi đến văn phòng của bác sĩ, vừa vặn Lâm Lạc Hòe cũng ở đó, ông thấy Băng Vũ, liền khách sáo gật đầu nói: “Ngồi đi!”
“Cám ơn! Cháu có thể xem hồ sơ bệnh lý của Quân Dật không?”
Ông lấy hồ sơ bệnh đưa đến tay cô.
Băng Vũ run run cầm hồ sơ lật ra xem. Các kết quả xét nghiệm lộn xộn đập vào mắt cô, với tâm trạng nhấp nhổm cô nhìn chỉ hiểu được vài từ, càng không hiểu hàm nghĩa những thuật ngữ y học trong đó.
Lâm Lạc Hoè nhìn ra vẻ ngây ngốc của Băng Vũ, cất giọng nói với cô: “Bác sĩ chuyên khoa chuẩn đoán, phần tế bào nhiễm bệnh của Quân Dật đã bắt đầu chớm chuyển sang ung thư, may mắn là phẫu thuật kịp thời, quan sát thì thấy các tế bào lympho (*) đã bắt đầu đẩy lùi được các tế bào ung thư, tỉ lệ các tế bào di căn rất thấp. Vì để phòng trường xấu, bác sĩ đề nghị Quân Dật sau khi cơ thể hoàn toàn hồi phục nên làm trị liệu bằng hóa chất ba lần nữa, cô có ý kiến gì không?”
(*) Tế bào lympho: tên khoa học là Lymphocyte, là tế bào thuộc hệ miễn dịch. Có ba loại tế bào lympho trong máu: lympho B, lympho T và natural killer (viết tắt là NK). Các tế bào lympho tạo ra kháng thể nhằm phá hủy các tế bào bị nhiễm bệnh…
Ngữ khí của ông làm cho Băng Vũ thực sự thoải mái, ông giống như là đang cố vấn cho người nhà bệnh nhân vậy.
“Ngài quyết định đi.”
“Vậy cứ theo phương án của bác sĩ đưa ra đi.”
“Ngài có thể nói cho cháu biết… Nếu trị bệnh bằng hóa chất bệnh tình của anh ấy sẽ tốt hơn không? Bệnh của anh ấy về sau có thể bị tái phát không?”
Lâm Lạc Hoè thở dài, nếp nhăn ở mi tâm càng sâu: “Cơ hội chỉ chiếm 50%… Nhưng loại bệnh này có quan hệ rất chặt chẽ với tâm lý của người bệnh. Có một số chuyên gia cho rằng Quân Dật còn trẻ như vậy mà đã có tế bào chớm ung thư, yếu tố di truyền không phải là nguyên nhân chính, mà chính là do những năm gần đây áp lực tâm lý của nó quá lớn, tâm tư thường xuyên chịu áp lực. Nếu những điều trong cuộc sống đều như ý muốn, tỷ lệ bệnh tái phát sẽ rất thấp. Tính cách Quân Dật rất ngoan cố, chuyện gì nó cũng để ở trong lòng.”
“Cháu hiểu rồi, cháu sẽ không ép buộc anh ấy chuyện gì hết.”
“Tôi không có ý này.” Ông nhìn chiếc nhẫn ở ngón áp út của cô: “Nó là cháu trai của tôi, tôi làm tất cả là vì muốn tốt cho nó. Nó thì luôn luôn không hiểu được…”
“Sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ hiểu ngài thôi…” Băng Vũ nói: “Nỗi khổ tâm của ngài, sẽ có một ngày anh ấy hiểu được!”
Lâm Lạc Hòe lấy tay chống bàn đứng lên, chậm rãi lắc đầu, sau đó bước ra khỏi văn phòng.
“Hiện tại, tôi chỉ hy vọng nó có thể sống. Chuyện gì cũng không quan trọng nữa.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook