Sa Ngã Vô Tội
-
Chương 17: Vô duyên hiểu nhau
Buổi tối, Lâm Quân Dật có cuộc hẹn xã giao, theo lẽ thường cô phải đi cùng anh, nhưng cô muốn ở lại chăm sóc Tư Tư.
Anh cũng không ép buộc cô phải đi cùng, trước khi đi chỉ nói một câu: “Thật không biết chồng em có phải là đàn ông hay không nữa, ngay cả vợ và con gái mình cũng không chăm sóc được.”
Cô hỏi lại: “Vậy sao anh không trở về nhà mà một lòng quan tâm, chăm sóc cho vị hôn thê của anh đi?”
Anh tức giận đóng sầm cửa rời đi, mãi cũng chưa thấy trở về.
Tư Tư trước khi đi ngủ hỏi mẹ: “Mẹ, khi nào chú mới về?”
“Chú bận nhiều việc lắm, chắc phải đến khuya mới về, Tư Tư ngủ đi.”
Cô bé có chút thất vọng, nhắm mắt lại, cánh tay ngắn nhỏ bướng bỉnh cố hết sức ôm lấy con mèo bông thiệt to mà Lâm Quân Dật tặng…
“Tư Tư thực sự rất thích chú sao?”
Tư Tư mở to mắt, giọng đặc biệt thanh thoát: “Thích!”
“Vì sao?”
Bé chớp chớp mắt rồi mở to nhìn mẹ với vẻ mờ mịt không hiểu, có thể thấy được vấn đề cô hỏi quá thâm sâu. Ngay cả cô cũng không biết bản thân mình vì sao lại yêu anh ta, huống chi là đứa bé mới 4 tuổi. Cô vỗ về thân hình nhỏ bé: “Tư Tư ngoan, đừng có nói cho chú biết con không có ba nha, con biết chưa?”
“Vâng ạ!” Cô bé mếu máo, không hỏi gì thêm nữa.
Khó khăn lắm mới dỗ được Tư Tư ngủ, Băng Vũ yên lặng ngồi trên sofa đến hơn 10 giờ, chuông cửa vang lên. Bởi vì sợ đánh thức Tư Tư, cô ngay cả dép cũng không mang, nhẹ chân vội vàng chạy ra mở cửa. Mở cửa ra, ngoài suy đoán lại thấy Âu Dương Y Phàm một mình đứng ở cửa.
“Ngài Lâm đâu?” Cô nhìn quanh hai bên hành lang, khó hiểu hỏi.
“Anh ấy có chút việc, tạm thời vẫn chưa về được.” Âu Dương Y Phàm cẩn thận hỏi: “Tôi muốn nói chuyện với cô một chút, có tiện không?”
Băng Vũ gật gật đầu, nghiêng người mời anh ta vào trong, rót hai ly nước đặt lên bàn.
“Tôi khuyên cô nên bỏ ý nghĩ sẽ kết hôn với Lâm Quân Dật đi, anh ấy sẽ không lấy cô đâu.”
“Àh!” Cô còn tưởng rằng anh ta sẽ nói điều gì đó mới lạ hơn chứ: “Anh yên tâm, tôi chưa từng có loại ý nghĩ đó trong đầu đâu.”
“Bất luận hiện tại anh ấy yêu cô nhiều đến đâu, thì cuối cùng người anh ấy cưới cũng sẽ là Nhĩ Tích.” Anh ta ngồi trên sofa đi thẳng vào vấn đề: “Bởi vì Nhĩ Tích là con người bạn cũ đã mất của ông nội Lâm, từ nhỏ đã được ông nội Lâm nuôi dưỡng, ông nội Lâm thương yêu cô ấy còn hơn cả Lâm Quân Dật… Nếu anh ấy không cưới Nhĩ Tích, sẽ mất quyền thừa kế tài sản.”
Hóa ra quan hệ của bọn họ không phải là anh em cùng huyết thống, mà là thanh mai trúc mã làm cho người ta phải ngưỡng mộ.
Cô cầm ly nước đá lạnh ngắt lên uống một ngụm: “Tôi biết!”
“Biết rõ… Vậy mà còn đành lòng phản bội chồng mình, tự nguyện làm nhân tình của anh ấy ư.”
“Tôi không muốn. Nếu là anh thì anh sẽ làm sao nhỉ.”
Âu Dương Y Phàm nhìn cô, rồi nhìn xuống mấy ngón tay cô đang mân mê giữa ly nước, cười càng lúc càng gượng gạo.
Nước đá trong ly cũng dần dần tan ra, hơi nước lạnh toát bám đầy bên ngoài ly nước.
“Cô Diêu này, Quân Dật có nói với cô về chuyện của ba mẹ anh ấy không?”
Cô không rõ vì sao anh ta lại đột nhiên nhắc đến đề tài này, nhưng nhớ tới câu nói của Lâm Quân Dật: “Ông bức chết ba mẹ tôi.” Cô ngăn không được tò mò hỏi: “Họ bị người khác hại chết sao?”
Âu Dương Y Phàm bất đắc dĩ lắc đầu: “Quân Dật vẫn luôn nghĩ như vậy, kỳ thật có một số việc căn bản không thể phân rõ đúng hay sai, mỗi người một lập trường khác nhau, thì tất nhiên chuyện đúng hay sai, phải hay quấy cũng sẽ có cách nhìn nhận khác nhau thôi.”
“Có thể cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì được không?”
Âu Dương Y Phàm kể cho Băng Vũ nghe chuyện trước kia.
Kỳ thật, chuyện của ba mẹ Lâm Quân Dật đã là chuyện rất bình thường nhìn mãi quen mắt trong xã hội thượng lưu xưa giờ rồi. Mẹ Lâm Quân Dật 18 tuổi đã làm vũ nữ, bởi vì vẻ ngoài tuyệt mỹ nên từng có không ít nhân vật giàu có, nổi tiếng bao dưỡng bà. Sau này gặp được ba của Lâm Quân Dật, bị khí chất tao nhã của ông hấp dẫn, không thể tự kiềm chế mà đem lòng yêu ông, làm tình nhân của ông.
Đối với gia đình giàu sang quyền quý, chuyện này cũng không có gì to tát cả, Lâm Lạc Hoè đối với chuyện này cũng mắt nhắm mắt mở. Không ngờ rằng hai người họ lại có con, ba của Lâm Quân Dật muốn cưới bà, cho bà và đứa con một danh phận.
Lâm Lạc Hoè tuy ngoài mặt không có biểu hiện phản đối kịch liệt, chỉ nói chờ đến khi đứa bé chào đời, xác minh thân phận rồi mới quyết định. Nhưng ông đã âm thầm điều tra các mối quan hệ trước đây của bà rồi trao tài liệu điều tra được cho ba của Lâm Quân Dật, cảm khái ngàn vạn lần mà khuyên bảo:
“Hạng đàn bà như vậy có chỗ nào đáng để con yêu chứ? Con mê mẩn cô ta thì có thể hiểu được, nhưng lại muốn để cô ta quang minh chính đại bước vào cửa Lâm gia, thì sẽ bị người đời cười chê nhạo báng đến thế nào nữa… Nếu đứa bé thật sự là con của con, ba có thể thừa nhận, cứ ở bên ngoài cấp dưỡng loại đàn bà như thế này ba cũng không phản đối… Nếu cô ta thật lòng yêu con, sẽ không so đo tính toán chuyện danh phận mà làm gì cả…”
Về mặt khác, Lâm Lạc Hoè cũng tìm người khuyên bảo mẹ của Lâm Quân Dật, nói với bà: “Về đứa bé, Lâm gia có thể thừa nhận, nhưng cô tốt nhất nên biết chừng biết mực, nếu cô biết điều thì về sau có thể mẫu bằng tử quý (*), cả đời cơm áo chẳng phải lo. Nếu vẫn cố giữ ý định muốn gả vào Lâm gia, thì cả cô lẫn đứa bé đều sẽ không có được những ngày yên ổn đâu.”
(*) Mẹ sang nhờ con
Cứ như vậy, mẹ của Lâm Quân Dật lựa chọn nhẫn nhịn, bà không cần danh phận, vì để được ở cạnh người mình thương yêu, bà tình nguyện vì ba của Lâm Quân Dật mà làm tình nhân đợi chờ trong yên lặng.
Đáng tiếc dù bà đã ẩn nhẫn, đã cam chịu mà lùi bước nhưng vẫn không thể giữ vững được mối quan hệ của hai người họ.
Không biết vì nguyên nhân gì, một tháng trước khi Lâm Quân Dật được sinh ra, ba của Lâm Quân Dật không hề xuất đầu lộ diện thêm một lần nào nữa. Đúng vào ngày bà sinh Lâm Quân Dật, đúng ngay lúc bà cần có một người đàn ông kề cận bên mình nhất, nắm lấy tay động viên an ủi mình nhất, thì cay đắng thay bà lại nhận được một tấm thiệp hồng, cha của con mình đang cùng một người phụ nữ khác cử hành hôn lễ…
Tan nát cõi lòng, tinh thần mỏi mệt đến cực điểm, yếu đuối đến vô cùng, đau khổ suốt quãng thời gian qua khiến bà hoàn toàn nản lòng, thoái chí. Đêm đó bà ôm Lâm Quân Dật mang theo tình yêu tuyệt vọng lặng lẽ bỏ đi, từ đó về sau bặt vô âm tín.
Mà cha của Lâm Quân Dật nào hay đâu biết, ông chấp nhận kết hôn với người phụ nữ khác cũng là chuyện bất đắc dĩ, ông vừa muốn làm đứa con hiếu thảo với cha mình, lại vừa không muốn phụ tình yêu thắm thiết của bà, ông đành phải chấp nhận sự an bài của ba mình, cưới một người phụ nữ môn đăng hộ đối.
Ông nghĩ bà thật lòng yêu mình thì sẽ không so đo danh phận, nhưng ông đã sai rồi – một người phụ nữ hèn mọn yêu một người đàn ông cao quý sẽ có cảm giác cực kỳ không an toàn, những lời thề non hẹn biển trong tình yêu gì đó đều chẳng đáng để tin tưởng, chỉ có danh phận là thứ duy nhất có thể tin cậy mà thôi.
Nhưng tiếc thay đó cũng là thứ duy nhất ông không thể cho bà.
Sau đó, ba của Lâm Quân Dật luôn đi tìm hai mẹ con họ, cũng bởi vì tâm trạng cảm thấy áy náy, tự trách, buồn bực không vui kéo dài mà ông bị ung thư dạ dày, trước ngày phẫu thuật một ngày, Lâm Lạc Hoè tìm được đứa bé đã bị thất lạc nhiều năm…
Gặp nhau trong phòng bệnh, ông vô cùng áy náy nhìn cốt nhục của mình: “Đừng gọi ta là ba, ta yếu đuối vô dụng, để con phải chịu nhiều khổ sở, ta không xứng đáng với từ ‘ba’ này… Con đến đây, có thể để ta nhìn thấy con trước khi chết, ta đã thật sự mãn nguyện rồi…”
Lúc y tá đưa ông vào phòng phẫu thuật, Lâm Quân Dật đột nhiên chạy đến kéo tay ông, quỳ xuống bên cạnh ông: “Ba, ba nhất định phải sống mà trở ra với con!”
Bởi vì tinh thần ông trở nên cực kì tốt, nên ca phẫu thuật rất thành công. Dạ dày bị cắt bỏ mất 2/3, sau đó hóa trị rồi điều dưỡng, sức khoẻ dần dần chuyển biến tốt. Lâm Quân cũng thông cảm cho sự bất đắc dĩ của ông, không trách cứ sai lầm của ông, đồng ý với ông ở lại Lâm gia.
Đáng tiếc chuyện đời dễ đổi thay, sống chết không thể đoán trước.
Vài năm sau, ba của Lâm Quân Dật bệnh cũ tái phát, ung thư từ dạ dày di căn sang xương, chỉ còn sống được ba tháng… Lúc ấy Lâm Quân Dật vì mâu thuẫn với Lâm Lạc Hòe mà bỏ nhà đi, đến khi biết được tin bệnh tình nguy kịch của ba mình, trở về cũng chỉ gặp được mặt ông lần cuối.
Trước giây phút lâm chung, ba anh đã nắm tay anh giao cho Lâm Lạc Hoè, hơn nữa còn nói: “Chăm sóc tốt cho ông nội, bất luận như thế nào, máu đang chảy trong người con cũng là huyết mạch của ông…”
* * * * * * * * * * * * * *
Nghe xong đoạn chuyện cũ này, Băng Vũ không biết phải nói gì, đối với bi kịch tình yêu đau lòng của ba mẹ Lâm Quân Dật, cô càng thêm bội phục thủ đoạn cao minh của Lâm Lạc Hoè, khó trách có thể có được mọi thứ như hôm nay, thật sự là quá lợi hại!
“Cô Diêu, cô vốn là người thông minh, chắc sẽ không để bi kịch tái diễn lần nữa chứ?”
“Không đâu.” Thật ra để mọi chuyện trở thành bi kịch như vậy cũng không phải hoàn toàn do người khác, mà phần lớn là do tình cảm của họ không đủ kiên định, không đủ tin tưởng lẫn nhau, nói cách khác là họ chưa thật lòng yêu nhau, tình yêu ấy chưa đủ đậm sâu!
“Nếu cô ở bên cạnh Lâm Quân Dật vì tiền, tôi hy vọng cô nhanh chóng rời xa anh ấy, tiền… tôi thay anh ấy cho cô…”
“Khó trách những người phụ nữ đến bên anh đều là vì tiền.” Cô lạnh lùng nhìn Âu Dương Y Phàm: “Anh ngoại trừ tiền tài bên ngoài ra thì có gì đáng để phụ nữ ngưỡng mộ nữa chứ.”
Anh ta cười ra vẻ không chấp nhất: “Nếu Quân Dật không một xu dính túi, cô vẫn chấp nhận ở bên cạnh anh ấy sao?”
Nhớ tới hành vi tác oai tác quái của Lâm Quân Dật , Băng Vũ lắc đầu, nhìn Âu Dương Y Phàm bằng ánh mắt khinh miệt, bình tĩnh trả lời: “Cho dù anh ta có tiền tỷ, tôi cũng chẳng thỏa nguyện ở cạnh anh ta đâu. Đối với người không có đoạn phim bị anh ta nắm giữ trong tay thì làm sao hiểu được, tôi không thể không nghe theo sự sắp đặt của anh ta, không thể không làm tình nhân của anh ta… Anh Âu Dương ạ, nếu như anh thật sự muốn tôi rời anh ta ra, thì anh không cần phí võ mồm khuyên bảo đâu, giúp tôi đem đoạn phim kia cắt bỏ đi hoàn toàn là được.”
“Đọan phim? Ý cô là Lâm Quân Dật uy hiếp cô?” Âu Dương Y Phàm kinh ngạc, lại nhìn Băng Vũ từ đầu đến chân đánh giá vài lần: “Tuyệt đối không thể có khả năng này, Quân Dật không phải người như thế.”
“Không tin anh có thể hỏi anh ta. Anh ta có phải loại người như vậy hay không tôi không biết, tôi chỉ biết anh ta có tiền có thế muốn làm gì thì làm, phạm pháp cũng không là gì cả.”
“Cho nên cô hận anh ấy, ở bên cạnh để tra tấn anh ấy à?”
Băng Vũ cười cười: “Nếu như anh đã nghĩ như vậy, tôi cũng không có cách nào khác.”
Âu Dương Y Phàm trầm tư một lúc, thấp giọng nói: “Nói như vậy, nếu tôi đem đoạn phim kia về đây thì cô sẽ rời xa Quân Dật đúng không?”
“Phải! Tôi sẽ lập tức rời xa anh ta, dù một phút tôi cũng chẳng muốn ở cạnh anh ta nữa là.”
“Được! Tôi sẽ đem đến.”
“Cảm ơn!” Cô cúi đầu nhìn viên đá đang tan ra trong nước, bỗng cảm thấy ngạc nhiên, Lâm Quân Dật là bạn thân của anh ta, vì sao anh ta lại giúp cô?
Trừ phi… có người bảo anh ta làm vậy. Nhớ tới giọng nói âm trầm của ông nội Lâm Quân Dật, cô không rét mà run cả người.
Ông ấy quả nhiên thật đáng sợ, biết mình không thể khống chế được Lâm Quân Dật, nên để người khác đến thuyết phục cô trước.
Âu Dương Y Phàm đi rồi, cô lặng lẽ đi đến bên cửa sổ, dựa vào tấm cửa kính sát đất nhìn ra phía ngoài.
Tấm màn cửa màu trắng khép hờ, trên khung cửa sổ treo một vòng hoa hồng rất đẹp lắc lư theo gió…
Thuỷ triều từ từ dâng lên rồi lại dần dần rút xuống, mang theo tiếng sóng biển khiến lòng người dao động…
Có người giúp cô thoát khỏi ‘bàn tay ma quái’ của Lâm Quân Dật, đáng lẽ cô nên vì thế mà vui mừng, nhưng sao cô thật sự không cười nỗi, nhắm mắt lại trong đầu là từng ánh mắt, từng nụ cười của anh hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Không biết từ khi nào, Lâm Quân Dật xuất hiện ở cửa, ánh mắt lạnh như băng của anh liếc thấy hai ly nước trên bàn, nước đá đã tan gần hết, vài giọt nước còn đọng trên thành ly thủy tinh bắt đầu chảy xuống bàn trà, ướt mờ một mảnh.
“Ai tới vậy?” Khẩu khí của anh có phần giống như một ông chồng về bắt gian tại nhà vậy, trông rất buồn cười.
“Âu Dương Y Phàm.”
“Cậu ta tới đây làm gì?”
“Không có gì, tâm sự vu vơ thôi.”
“Tâm sự?” Anh lại lộ ra ý cười châm chọc: “Chẳng lẽ cậu ta tình nguyện ra một giá rất cao?”
Băng Vũ nhẹ nhàng kéo tấm màn cửa lại, che khuất ánh sáng nhộn nhạo bên ngoài: “Trong mắt anh, tôi là gái bao treo giá sao?”
Anh không trả lời, bước tới ôm lấy thắt lưng cô, kéo khoá sau lưng váy, kéo chiếc váy trắng trên vai cô xuống...
“Tôi không phải là gái bao!”
“Tôi lại thật sự hy vọng em phải.” Anh bám vào vai cô, nhẹ giọng nói bên tai: “Tôi thật sự hy vọng có thể dùng tiền mua được em. Khi còn sống, tôi có thể có được em bất cứ lúc nào, đến khi không yêu em nữa, sẽ không chút lưu tình vứt bỏ em…”
Băng Vũ nhắm mắt lại, đã biết rõ anh cố ý chọc giận mình, thế mà vẫn không kiềm nén được sự chua xót từ tận đáy lòng: “Anh phải huỷ hoại tất cả mọi thứ của tôi, đem sự tôn nghiêm của tôi giẫm nát dưới chân mới có thể thoã mãn dục vọng chinh phục của anh sao? Là ai đã phụ anh? Ai thua thiệt anh? Thì anh nên đi tìm bọn họ! Anh cưỡng bức ép buộc một người phụ nữ không quyền không thế, trói gà không chặt như tôi đây thì có gì đặc biệt hơn người, có gì nổi trội hơn người cơ chứ?!”
Mười ngón tay của anh nắm chặt lấy vai cô, răng nghiến vào nhau ken két: “Lặp lại lần nữa!”
Bộ dạng của Lâm Quân Dật thật sự rất đáng sợ, nếu cô nghe lời lặp lại lần nữa, anh ta nhất định sẽ không chút do dự mà bóp chết cô ngay.
Cô thật sự không một chút lo sợ anh sẽ bóp chết mình, nhưng cô thật sự không thể nhìn nổi sự đau khổ nơi anh.
“Quên đi! Nếu như anh cảm thấy giày vò tôi làm cho anh thoải mái thì cứ tiếp tục đi. Dù sao tôi cũng bị đàn ông làm cho thương tổn đầy mình rồi, anh có bổ khuyết thêm mấy dao nữa cũng chả sao.”
Anh hít sâu vài cái, đem cô ôm vào lòng, dịu dàng vuốt ve lưng cô: “Cho anh thời gian nửa năm, anh đồng ý với em sau nửa năm nữa sẽ về Mỹ kết hôn, sau này sẽ không làm phiền cuộc sống của em nữa.”
Cô khóc, ôm bờ vai của anh thấp giọng nức nở.
Nửa năm? Nửa năm thật dài, nhưng cũng thật ngắn…
Một tiếng vang nặng nề nổ ra trong đầu Băng Vũ bởi một tiếng kêu trong trẻo vang lên: “Mẹ!”, giống như băng lạnh đổ xuống đỉnh đầu cô.
“Mẹ!” Con mèo bông trong tay Tư Tư rơi xuống đất.
Băng Vũ cuống quýt nhặt quần áo rơi trên mặt đất mặc lại vào người, chạy tới ngồi xổm bên cạnh Tư Tư: “Tư Tư, sao con lại ra đây?”
“Con tỉnh dậy không thấy mẹ đâu… Mẹ, sao mẹ khóc vậy?” Bàn tay nhỏ bé đang run rẩy của Tư Tư chỉ về phía Lâm Quân Dật: “Chú bắt nạt mẹ sao?”
“Không có!” Cô vỗ vỗ tấm lưng vì hoảng sợ mà kịch liệt tun rẩy của Tư Tư, ôm bé vào lòng: “Chú và mẹ trò chuyện với nhau thôi.”
Lời nói dối này của cô e rằng đến đứa trẻ ba tuổi cũng không tin được.
Sự sợ hãi trong mắt Tư Tư dịu đi một ít nhưng vẫn sợ sệt nhìn Lâm Quân Dật.
“Mẹ, vì sao mẹ lại khóc?” Tư Tư dùng bàn tay ấm áp nhỏ bé giúp cô lau nước mắt: “Mẹ nhớ ba sao?”
Băng Vũ ôm lấy Tư Tư chạy vào phòng ngủ, đem cơ thể nhỏ bé ấy ôm chặt vào lòng.
Ôm con gái trong lòng, bất luận có nhiều khó khăn cũng phải chống đỡ bước tiếp.
* * * * * * * * * *
Đến nửa đêm, mỗi một âm thanh sóng biển va vào đá ngầm cọ rửa những bụi bặm tích tụ trên chúng cũng đều như cọ rửa sự kiên trì trong lòng Băng Vũ, mỗi một biếng bước chân rất nhỏ ngoài phòng khách đều như giẫm đạp lên lý trí của cô.
Đến rạng sáng cô mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, đến gần giữa trưa mới tỉnh lại, mở mắt ra thì phát hiện Tư Tư không ở bên cạnh, nhất thời tỉnh ngủ hẳn, chưa kịp chỉnh lại quần áo đã chạy vội ra khỏi phòng.
Tư Tư đang ngồi trên sofa xem phim hoạt hình, cô chưa từng thấy con bé như thế bao giờ, yên lặng ôm con mèo bông tựa vào cánh tay của Lâm Quân Dật. Khi thì nghiêm mặt, đôi mắt to tròn nhìn anh không ngừng chớp chớp, khi thì cúi đầu kéo kéo chiếc nơ bướm trước ngực mình, biểu tình ấm ức cứ như một cô vợ nhỏ bị bỏ rơi vậy.
Lâm Quân Dật ho nhẹ một tiếng, giả vờ như không nghe không thấy, chăm chú xem phim hoạt hình.
“Thật sự xin lỗi, con gái tôi còn nhỏ không hiểu chuyện.” Băng Vũ nhìn con gái ngoắc ngoắc tay: “Lại đây, đừng làm phiền chú.”
“Mẹ!” Tư Tư vừa nhìn thấy cô lập tức trèo xuống sofa, bổ nhào vào lòng mẹ.
“Tư Tư đói bụng phải không?”
Bé gật gật đầu, chỉ chỉ vào bữa sáng trên bàn: “Chú nói chờ mẹ thức dậy rồi cùng nhau ăn.”
Cô ôm Tư Tư đặt lên ghế ngồi ở bàn ăn, lấy một cái bánh bơ ngọt đặt vào tay bé. Bé tay cầm bánh ngọt nhìn thoáng qua Lâm Quân Dật, có chút chần chừ.
“Ăn đi, đừng sợ!”
Bé lập tức há to mồm cắn, màu vàng của bơ dính trên khuôn mặt trắng nõn, thoạt nhìn còn hấp dẫn hơn so với chiếc bánh bơ ngọt bé đang cầm nữa.
“Có một đứa con gái như vậy thật sự rất hạnh phúc phải không?” Lâm Quân Dật không biết đã đến bên cạnh họ từ lúc nào.
“Hạnh phúc!” Cô nhớ về lúc sinh Tư Tư đã trải qua nỗi đau gấp trăm lần so với thất tình, nhớ khi dùng mười đồng cuối cùng trong túi mua sữa bột cho con, nhớ những đêm không ngủ canh chừng khi con bệnh, nhớ đến tiếng nói đầu tiên con thốt ra lại là “Ba ba”, cô kiên định gật đầu: “Thật sự rất hạnh phúc! Đến khi anh có con, anh sẽ hiểu cái gì là cốt nhục tình thân. Vì con mình mà chuyện gì cũng có thể làm, chuyện gì cũng đều có thể buông tha.”
“Vậy ư? Vừa lúc hôm nay anh có thời gian, anh sẽ đưa hai mẹ con ra ngoài một chút, tiện thể ‘hưởng thụ’ một chút cái gọi là cốt nhục tình thân.”
Có người nói sự lãng mạn của đàn ông và nền tảng kinh tế của anh ta có liên quan trực tiếp với nhau, nhưng cô lại không nghĩ như vậy. Lãng mạn là dùng cả trái tim mình để cảm nhận những điều có thể làm người bên cạnh mình được hạnh phúc, ghi sâu nhớ kỹ và từ từ biến những điều đó thành sự thật.
Bên cạnh là biển nước xanh lam, phía trước là dãy núi trùng điệp, dưới hàng dừa xanh, bóng dáng tao nhã của Lâm Quân Dật ôm Tư Tư rảo bước lãng mạn như thơ, so với việc bao hết cả một nhà hàng chỉ cho một bữa tối, hoặc gửi tặng 999 đoá hồng rực rỡ thì hình ảnh này còn khiến lòng người rung động hơn vạn lần…
Ở Hải Nam vài ngày, rất nhiều cảnh tượng lãng mạn làm cho Băng Vũ thấy ngạc nhiên.
Lâm Quân Dật ngồi xổm chỉ Tư Tư dùng vỏ sò xếp thành hình trái tim, Tư Tư cười thích thú ngồi trên lưng Lâm Quân Dật, ôm chặt cổ anh, hai chân chà lên bộ tây âu đắt tiền của anh, cứ đòi nâng trái tim bằng vỏ sò trên nền cát lên bằng được…
Lâm Quân Dật cầm kem đút cho Tư Tư, bởi vì thời tiết nóng bức, kem chảy nước theo thành vỏ kem chảy xuống dính đầy tay anh nhưng anh không hề động tay để lau đi, vẫn đợi cho Tư Tư ăn xong…
Còn có lúc anh ôm Tư Tư ngồi trên đu quay, Tư Tư thích thú chỉ vào bầu trời ngập ánh nắng chiều tuyệt đẹp: “Sao đám mây lại có màu hồng?”
“Bởi vì do ánh mặt trời chiếu vào…” Anh vuốt mái tóc mềm mại của Tư Tư, nhẹ nhàng nói: “Có một số thứ, trong khoảnh khắc trước lúc biến mất vĩnh viễn chính là giây phút đẹp đẽ và huy hoàng nhất… nếu đã bỏ lỡ mất ánh bình minh thì trăm ngàn lần cũng đừng bỏ lỡ luôn ánh nắng lúc hoàng hôn…”
Băng Vũ nhìn ánh hoàng hôn đỏ rực như lửa, một cảm giác xúc động tột cùng, muốn rúc đầu vào bờ vai anh, nói với anh rằng: “Tôi sẽ không phạm sai lầm nữa!”
Cô đã bỏ lỡ Trần Lăng, cô không muốn lại lần nữa bỏ lỡ cả Lâm Quân Dật. Bởi vì so với Trần Lăng thì Lâm Quân Dật yêu thương cô nhiều hơn. Sự chiều chuộng của Trần Lăng là lúc nào cũng gật đầu thuận theo. Còn Lâm Quân Dật là ân cần chăm sóc, anh sẽ lặng lẽ đỡ lấy cánh tay sắp rã rời của cô, đỡ Tư Tư từ đôi tay cô ôm vào lòng mình, khi cô vô thức nuốt nước bọt anh sẽ lấy nước mang đến cho cô uống. Sáng sớm anh luôn dậy sớm hơn cô nửa tiếng, chuẩn bị bữa sáng, giúp cô quệt sẵn kem đánh răng lên bàn chải; ban đêm anh đem vai mình để cô gối đầu, khiến cô có thể nghe được tiếng hít thở khi nặng khi nhẹ của anh khi ngủ.
Cô dù có ngu ngốc đến mức nào cũng cảm nhận được anh yêu mình, tiếc là tình yêu này liệu có thể duy trì được bao lâu, cô không dám xác định. Một người phụ nữ hèn mọn yêu một người đàn ông cao quý như vậy, ngoài danh phận ra thì không có gì đáng tin cậy cả.
Lâm Quân Dật nhìn Tư Tư đang ở trong lòng anh ngắm nhìn ánh hoàng hôn: “Con bé hình như rất hay ỷ lại vào em.”
“Đúng vậy, con bé từ nhỏ đã thế.”
“Trẻ con quá ỷ lại vào mẹ mình, chứng tỏ trong lòng đứa trẻ đó rất rất không có cảm giác an toàn…” Anh lược bớt câu nói của mình: “… Thiếu tình thương của cha.”
Cô còn chưa theo kịp tư duy của anh, đột nhiên anh lại hỏi tiếp: “Chồng em bao lâu mới về nhà một lần?”
“Hả?!” Anh hỏi rất đường đột thế nên cô hoàn toàn không kịp phản ứng, cô mờ mịt nhìn anh, đoán không ra rốt cuộc là anh có ý gì, vẫn không dám trả lời.
“Giữa chúng ta phát sinh thứ quan hệ như này, diễn ra nhiều lần như vậy, hắn ta không biết hay là không thèm để ý?”
“Anh ấy… quá bận rộn!”
“Anh cũng bề bộn nhiều việc vậy, nhưng nếu vợ anh về nhà với cơ thể toàn vết thương, tuyệt đối anh sẽ nhìn ra được.” Anh nắm lấy cằm cô, khẽ đẩy lên, ánh mắt sắc bén nhìn thấu đến tận trong tim cô: “Trừ phi hắn ta rất ít khi về nhà.”
“Anh ấy…” Giờ phút này cô mới hiểu ra, lúc anh bình tĩnh so với khi nổi điên còn đáng sợ hơn nhiều. Tư duy của anh thật không giống như người thường.
Thấy cô vẫn không trả lời, anh lại hỏi: “Hôn nhân của em hình như không thật sự hạnh phúc?!”
“Ai nói, hôn nhân của tôi rất hạnh phúc, tôi rất yêu anh ấy, anh ấy cũng rất yêu tôi.”
“Hắn ta yêu em sao?” Ngón trỏ của anh khẽ trượt trên mặt cô, khoé miệng mỉm cười lạnh lùng, mỗi lần thấy anh cười như vậy lòng cô cảm thấy rất bất an: “Là em đang dối gạt anh hay đang lừa gạt chính mình?”
Cô trầm mặc.
“Ly hôn đi, anh sẽ cưới em!”
Nhất định là cô đã nghe lầm, cô hỏi lại một lần nữa: “Anh nói gì?”
“Anh sẽ cưới em!”
Vòng đu quay chậm rãi xoay quanh giữa những tầng mây cao, trong lòng cô thấy rung động kịch liệt.
Ánh hoàng hôn chiếu rọi trên khuôn mặt anh toả ra đủ màu sắc tươi đẹp: “Không nói lời nào chính là ngầm đồng ý rồi.”
Một luồng nắng cuối cùng trong ngày xuyên qua đám mây chiếu rọi thẳng vào khuôn mặt cô, khiến cô không thể nào mở mắt ra được…
Cô lấy tay che mắt, tất cả mọi thứ trước mặt đều giống như cảnh tượng trong mơ, không có thật.
Anh có thể kết hôn với cô thật sao? Anh có vị hôn thê yêu nhau đã nhiều năm, có ông nội được mệnh danh là ‘Huyền thoại’, khoảng cách giữa họ có thể nào chỉ một câu cầu hôn xúc động lúc này mà có thể vượt qua được sao.
Nhưng ánh hoàng hôn rực rỡ như vậy, khung cảnh trong mơ tuyệt vời như vậy, cô không đành lòng phá vỡ nó đi…
Anh cũng không ép buộc cô phải đi cùng, trước khi đi chỉ nói một câu: “Thật không biết chồng em có phải là đàn ông hay không nữa, ngay cả vợ và con gái mình cũng không chăm sóc được.”
Cô hỏi lại: “Vậy sao anh không trở về nhà mà một lòng quan tâm, chăm sóc cho vị hôn thê của anh đi?”
Anh tức giận đóng sầm cửa rời đi, mãi cũng chưa thấy trở về.
Tư Tư trước khi đi ngủ hỏi mẹ: “Mẹ, khi nào chú mới về?”
“Chú bận nhiều việc lắm, chắc phải đến khuya mới về, Tư Tư ngủ đi.”
Cô bé có chút thất vọng, nhắm mắt lại, cánh tay ngắn nhỏ bướng bỉnh cố hết sức ôm lấy con mèo bông thiệt to mà Lâm Quân Dật tặng…
“Tư Tư thực sự rất thích chú sao?”
Tư Tư mở to mắt, giọng đặc biệt thanh thoát: “Thích!”
“Vì sao?”
Bé chớp chớp mắt rồi mở to nhìn mẹ với vẻ mờ mịt không hiểu, có thể thấy được vấn đề cô hỏi quá thâm sâu. Ngay cả cô cũng không biết bản thân mình vì sao lại yêu anh ta, huống chi là đứa bé mới 4 tuổi. Cô vỗ về thân hình nhỏ bé: “Tư Tư ngoan, đừng có nói cho chú biết con không có ba nha, con biết chưa?”
“Vâng ạ!” Cô bé mếu máo, không hỏi gì thêm nữa.
Khó khăn lắm mới dỗ được Tư Tư ngủ, Băng Vũ yên lặng ngồi trên sofa đến hơn 10 giờ, chuông cửa vang lên. Bởi vì sợ đánh thức Tư Tư, cô ngay cả dép cũng không mang, nhẹ chân vội vàng chạy ra mở cửa. Mở cửa ra, ngoài suy đoán lại thấy Âu Dương Y Phàm một mình đứng ở cửa.
“Ngài Lâm đâu?” Cô nhìn quanh hai bên hành lang, khó hiểu hỏi.
“Anh ấy có chút việc, tạm thời vẫn chưa về được.” Âu Dương Y Phàm cẩn thận hỏi: “Tôi muốn nói chuyện với cô một chút, có tiện không?”
Băng Vũ gật gật đầu, nghiêng người mời anh ta vào trong, rót hai ly nước đặt lên bàn.
“Tôi khuyên cô nên bỏ ý nghĩ sẽ kết hôn với Lâm Quân Dật đi, anh ấy sẽ không lấy cô đâu.”
“Àh!” Cô còn tưởng rằng anh ta sẽ nói điều gì đó mới lạ hơn chứ: “Anh yên tâm, tôi chưa từng có loại ý nghĩ đó trong đầu đâu.”
“Bất luận hiện tại anh ấy yêu cô nhiều đến đâu, thì cuối cùng người anh ấy cưới cũng sẽ là Nhĩ Tích.” Anh ta ngồi trên sofa đi thẳng vào vấn đề: “Bởi vì Nhĩ Tích là con người bạn cũ đã mất của ông nội Lâm, từ nhỏ đã được ông nội Lâm nuôi dưỡng, ông nội Lâm thương yêu cô ấy còn hơn cả Lâm Quân Dật… Nếu anh ấy không cưới Nhĩ Tích, sẽ mất quyền thừa kế tài sản.”
Hóa ra quan hệ của bọn họ không phải là anh em cùng huyết thống, mà là thanh mai trúc mã làm cho người ta phải ngưỡng mộ.
Cô cầm ly nước đá lạnh ngắt lên uống một ngụm: “Tôi biết!”
“Biết rõ… Vậy mà còn đành lòng phản bội chồng mình, tự nguyện làm nhân tình của anh ấy ư.”
“Tôi không muốn. Nếu là anh thì anh sẽ làm sao nhỉ.”
Âu Dương Y Phàm nhìn cô, rồi nhìn xuống mấy ngón tay cô đang mân mê giữa ly nước, cười càng lúc càng gượng gạo.
Nước đá trong ly cũng dần dần tan ra, hơi nước lạnh toát bám đầy bên ngoài ly nước.
“Cô Diêu này, Quân Dật có nói với cô về chuyện của ba mẹ anh ấy không?”
Cô không rõ vì sao anh ta lại đột nhiên nhắc đến đề tài này, nhưng nhớ tới câu nói của Lâm Quân Dật: “Ông bức chết ba mẹ tôi.” Cô ngăn không được tò mò hỏi: “Họ bị người khác hại chết sao?”
Âu Dương Y Phàm bất đắc dĩ lắc đầu: “Quân Dật vẫn luôn nghĩ như vậy, kỳ thật có một số việc căn bản không thể phân rõ đúng hay sai, mỗi người một lập trường khác nhau, thì tất nhiên chuyện đúng hay sai, phải hay quấy cũng sẽ có cách nhìn nhận khác nhau thôi.”
“Có thể cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì được không?”
Âu Dương Y Phàm kể cho Băng Vũ nghe chuyện trước kia.
Kỳ thật, chuyện của ba mẹ Lâm Quân Dật đã là chuyện rất bình thường nhìn mãi quen mắt trong xã hội thượng lưu xưa giờ rồi. Mẹ Lâm Quân Dật 18 tuổi đã làm vũ nữ, bởi vì vẻ ngoài tuyệt mỹ nên từng có không ít nhân vật giàu có, nổi tiếng bao dưỡng bà. Sau này gặp được ba của Lâm Quân Dật, bị khí chất tao nhã của ông hấp dẫn, không thể tự kiềm chế mà đem lòng yêu ông, làm tình nhân của ông.
Đối với gia đình giàu sang quyền quý, chuyện này cũng không có gì to tát cả, Lâm Lạc Hoè đối với chuyện này cũng mắt nhắm mắt mở. Không ngờ rằng hai người họ lại có con, ba của Lâm Quân Dật muốn cưới bà, cho bà và đứa con một danh phận.
Lâm Lạc Hoè tuy ngoài mặt không có biểu hiện phản đối kịch liệt, chỉ nói chờ đến khi đứa bé chào đời, xác minh thân phận rồi mới quyết định. Nhưng ông đã âm thầm điều tra các mối quan hệ trước đây của bà rồi trao tài liệu điều tra được cho ba của Lâm Quân Dật, cảm khái ngàn vạn lần mà khuyên bảo:
“Hạng đàn bà như vậy có chỗ nào đáng để con yêu chứ? Con mê mẩn cô ta thì có thể hiểu được, nhưng lại muốn để cô ta quang minh chính đại bước vào cửa Lâm gia, thì sẽ bị người đời cười chê nhạo báng đến thế nào nữa… Nếu đứa bé thật sự là con của con, ba có thể thừa nhận, cứ ở bên ngoài cấp dưỡng loại đàn bà như thế này ba cũng không phản đối… Nếu cô ta thật lòng yêu con, sẽ không so đo tính toán chuyện danh phận mà làm gì cả…”
Về mặt khác, Lâm Lạc Hoè cũng tìm người khuyên bảo mẹ của Lâm Quân Dật, nói với bà: “Về đứa bé, Lâm gia có thể thừa nhận, nhưng cô tốt nhất nên biết chừng biết mực, nếu cô biết điều thì về sau có thể mẫu bằng tử quý (*), cả đời cơm áo chẳng phải lo. Nếu vẫn cố giữ ý định muốn gả vào Lâm gia, thì cả cô lẫn đứa bé đều sẽ không có được những ngày yên ổn đâu.”
(*) Mẹ sang nhờ con
Cứ như vậy, mẹ của Lâm Quân Dật lựa chọn nhẫn nhịn, bà không cần danh phận, vì để được ở cạnh người mình thương yêu, bà tình nguyện vì ba của Lâm Quân Dật mà làm tình nhân đợi chờ trong yên lặng.
Đáng tiếc dù bà đã ẩn nhẫn, đã cam chịu mà lùi bước nhưng vẫn không thể giữ vững được mối quan hệ của hai người họ.
Không biết vì nguyên nhân gì, một tháng trước khi Lâm Quân Dật được sinh ra, ba của Lâm Quân Dật không hề xuất đầu lộ diện thêm một lần nào nữa. Đúng vào ngày bà sinh Lâm Quân Dật, đúng ngay lúc bà cần có một người đàn ông kề cận bên mình nhất, nắm lấy tay động viên an ủi mình nhất, thì cay đắng thay bà lại nhận được một tấm thiệp hồng, cha của con mình đang cùng một người phụ nữ khác cử hành hôn lễ…
Tan nát cõi lòng, tinh thần mỏi mệt đến cực điểm, yếu đuối đến vô cùng, đau khổ suốt quãng thời gian qua khiến bà hoàn toàn nản lòng, thoái chí. Đêm đó bà ôm Lâm Quân Dật mang theo tình yêu tuyệt vọng lặng lẽ bỏ đi, từ đó về sau bặt vô âm tín.
Mà cha của Lâm Quân Dật nào hay đâu biết, ông chấp nhận kết hôn với người phụ nữ khác cũng là chuyện bất đắc dĩ, ông vừa muốn làm đứa con hiếu thảo với cha mình, lại vừa không muốn phụ tình yêu thắm thiết của bà, ông đành phải chấp nhận sự an bài của ba mình, cưới một người phụ nữ môn đăng hộ đối.
Ông nghĩ bà thật lòng yêu mình thì sẽ không so đo danh phận, nhưng ông đã sai rồi – một người phụ nữ hèn mọn yêu một người đàn ông cao quý sẽ có cảm giác cực kỳ không an toàn, những lời thề non hẹn biển trong tình yêu gì đó đều chẳng đáng để tin tưởng, chỉ có danh phận là thứ duy nhất có thể tin cậy mà thôi.
Nhưng tiếc thay đó cũng là thứ duy nhất ông không thể cho bà.
Sau đó, ba của Lâm Quân Dật luôn đi tìm hai mẹ con họ, cũng bởi vì tâm trạng cảm thấy áy náy, tự trách, buồn bực không vui kéo dài mà ông bị ung thư dạ dày, trước ngày phẫu thuật một ngày, Lâm Lạc Hoè tìm được đứa bé đã bị thất lạc nhiều năm…
Gặp nhau trong phòng bệnh, ông vô cùng áy náy nhìn cốt nhục của mình: “Đừng gọi ta là ba, ta yếu đuối vô dụng, để con phải chịu nhiều khổ sở, ta không xứng đáng với từ ‘ba’ này… Con đến đây, có thể để ta nhìn thấy con trước khi chết, ta đã thật sự mãn nguyện rồi…”
Lúc y tá đưa ông vào phòng phẫu thuật, Lâm Quân Dật đột nhiên chạy đến kéo tay ông, quỳ xuống bên cạnh ông: “Ba, ba nhất định phải sống mà trở ra với con!”
Bởi vì tinh thần ông trở nên cực kì tốt, nên ca phẫu thuật rất thành công. Dạ dày bị cắt bỏ mất 2/3, sau đó hóa trị rồi điều dưỡng, sức khoẻ dần dần chuyển biến tốt. Lâm Quân cũng thông cảm cho sự bất đắc dĩ của ông, không trách cứ sai lầm của ông, đồng ý với ông ở lại Lâm gia.
Đáng tiếc chuyện đời dễ đổi thay, sống chết không thể đoán trước.
Vài năm sau, ba của Lâm Quân Dật bệnh cũ tái phát, ung thư từ dạ dày di căn sang xương, chỉ còn sống được ba tháng… Lúc ấy Lâm Quân Dật vì mâu thuẫn với Lâm Lạc Hòe mà bỏ nhà đi, đến khi biết được tin bệnh tình nguy kịch của ba mình, trở về cũng chỉ gặp được mặt ông lần cuối.
Trước giây phút lâm chung, ba anh đã nắm tay anh giao cho Lâm Lạc Hoè, hơn nữa còn nói: “Chăm sóc tốt cho ông nội, bất luận như thế nào, máu đang chảy trong người con cũng là huyết mạch của ông…”
* * * * * * * * * * * * * *
Nghe xong đoạn chuyện cũ này, Băng Vũ không biết phải nói gì, đối với bi kịch tình yêu đau lòng của ba mẹ Lâm Quân Dật, cô càng thêm bội phục thủ đoạn cao minh của Lâm Lạc Hoè, khó trách có thể có được mọi thứ như hôm nay, thật sự là quá lợi hại!
“Cô Diêu, cô vốn là người thông minh, chắc sẽ không để bi kịch tái diễn lần nữa chứ?”
“Không đâu.” Thật ra để mọi chuyện trở thành bi kịch như vậy cũng không phải hoàn toàn do người khác, mà phần lớn là do tình cảm của họ không đủ kiên định, không đủ tin tưởng lẫn nhau, nói cách khác là họ chưa thật lòng yêu nhau, tình yêu ấy chưa đủ đậm sâu!
“Nếu cô ở bên cạnh Lâm Quân Dật vì tiền, tôi hy vọng cô nhanh chóng rời xa anh ấy, tiền… tôi thay anh ấy cho cô…”
“Khó trách những người phụ nữ đến bên anh đều là vì tiền.” Cô lạnh lùng nhìn Âu Dương Y Phàm: “Anh ngoại trừ tiền tài bên ngoài ra thì có gì đáng để phụ nữ ngưỡng mộ nữa chứ.”
Anh ta cười ra vẻ không chấp nhất: “Nếu Quân Dật không một xu dính túi, cô vẫn chấp nhận ở bên cạnh anh ấy sao?”
Nhớ tới hành vi tác oai tác quái của Lâm Quân Dật , Băng Vũ lắc đầu, nhìn Âu Dương Y Phàm bằng ánh mắt khinh miệt, bình tĩnh trả lời: “Cho dù anh ta có tiền tỷ, tôi cũng chẳng thỏa nguyện ở cạnh anh ta đâu. Đối với người không có đoạn phim bị anh ta nắm giữ trong tay thì làm sao hiểu được, tôi không thể không nghe theo sự sắp đặt của anh ta, không thể không làm tình nhân của anh ta… Anh Âu Dương ạ, nếu như anh thật sự muốn tôi rời anh ta ra, thì anh không cần phí võ mồm khuyên bảo đâu, giúp tôi đem đoạn phim kia cắt bỏ đi hoàn toàn là được.”
“Đọan phim? Ý cô là Lâm Quân Dật uy hiếp cô?” Âu Dương Y Phàm kinh ngạc, lại nhìn Băng Vũ từ đầu đến chân đánh giá vài lần: “Tuyệt đối không thể có khả năng này, Quân Dật không phải người như thế.”
“Không tin anh có thể hỏi anh ta. Anh ta có phải loại người như vậy hay không tôi không biết, tôi chỉ biết anh ta có tiền có thế muốn làm gì thì làm, phạm pháp cũng không là gì cả.”
“Cho nên cô hận anh ấy, ở bên cạnh để tra tấn anh ấy à?”
Băng Vũ cười cười: “Nếu như anh đã nghĩ như vậy, tôi cũng không có cách nào khác.”
Âu Dương Y Phàm trầm tư một lúc, thấp giọng nói: “Nói như vậy, nếu tôi đem đoạn phim kia về đây thì cô sẽ rời xa Quân Dật đúng không?”
“Phải! Tôi sẽ lập tức rời xa anh ta, dù một phút tôi cũng chẳng muốn ở cạnh anh ta nữa là.”
“Được! Tôi sẽ đem đến.”
“Cảm ơn!” Cô cúi đầu nhìn viên đá đang tan ra trong nước, bỗng cảm thấy ngạc nhiên, Lâm Quân Dật là bạn thân của anh ta, vì sao anh ta lại giúp cô?
Trừ phi… có người bảo anh ta làm vậy. Nhớ tới giọng nói âm trầm của ông nội Lâm Quân Dật, cô không rét mà run cả người.
Ông ấy quả nhiên thật đáng sợ, biết mình không thể khống chế được Lâm Quân Dật, nên để người khác đến thuyết phục cô trước.
Âu Dương Y Phàm đi rồi, cô lặng lẽ đi đến bên cửa sổ, dựa vào tấm cửa kính sát đất nhìn ra phía ngoài.
Tấm màn cửa màu trắng khép hờ, trên khung cửa sổ treo một vòng hoa hồng rất đẹp lắc lư theo gió…
Thuỷ triều từ từ dâng lên rồi lại dần dần rút xuống, mang theo tiếng sóng biển khiến lòng người dao động…
Có người giúp cô thoát khỏi ‘bàn tay ma quái’ của Lâm Quân Dật, đáng lẽ cô nên vì thế mà vui mừng, nhưng sao cô thật sự không cười nỗi, nhắm mắt lại trong đầu là từng ánh mắt, từng nụ cười của anh hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Không biết từ khi nào, Lâm Quân Dật xuất hiện ở cửa, ánh mắt lạnh như băng của anh liếc thấy hai ly nước trên bàn, nước đá đã tan gần hết, vài giọt nước còn đọng trên thành ly thủy tinh bắt đầu chảy xuống bàn trà, ướt mờ một mảnh.
“Ai tới vậy?” Khẩu khí của anh có phần giống như một ông chồng về bắt gian tại nhà vậy, trông rất buồn cười.
“Âu Dương Y Phàm.”
“Cậu ta tới đây làm gì?”
“Không có gì, tâm sự vu vơ thôi.”
“Tâm sự?” Anh lại lộ ra ý cười châm chọc: “Chẳng lẽ cậu ta tình nguyện ra một giá rất cao?”
Băng Vũ nhẹ nhàng kéo tấm màn cửa lại, che khuất ánh sáng nhộn nhạo bên ngoài: “Trong mắt anh, tôi là gái bao treo giá sao?”
Anh không trả lời, bước tới ôm lấy thắt lưng cô, kéo khoá sau lưng váy, kéo chiếc váy trắng trên vai cô xuống...
“Tôi không phải là gái bao!”
“Tôi lại thật sự hy vọng em phải.” Anh bám vào vai cô, nhẹ giọng nói bên tai: “Tôi thật sự hy vọng có thể dùng tiền mua được em. Khi còn sống, tôi có thể có được em bất cứ lúc nào, đến khi không yêu em nữa, sẽ không chút lưu tình vứt bỏ em…”
Băng Vũ nhắm mắt lại, đã biết rõ anh cố ý chọc giận mình, thế mà vẫn không kiềm nén được sự chua xót từ tận đáy lòng: “Anh phải huỷ hoại tất cả mọi thứ của tôi, đem sự tôn nghiêm của tôi giẫm nát dưới chân mới có thể thoã mãn dục vọng chinh phục của anh sao? Là ai đã phụ anh? Ai thua thiệt anh? Thì anh nên đi tìm bọn họ! Anh cưỡng bức ép buộc một người phụ nữ không quyền không thế, trói gà không chặt như tôi đây thì có gì đặc biệt hơn người, có gì nổi trội hơn người cơ chứ?!”
Mười ngón tay của anh nắm chặt lấy vai cô, răng nghiến vào nhau ken két: “Lặp lại lần nữa!”
Bộ dạng của Lâm Quân Dật thật sự rất đáng sợ, nếu cô nghe lời lặp lại lần nữa, anh ta nhất định sẽ không chút do dự mà bóp chết cô ngay.
Cô thật sự không một chút lo sợ anh sẽ bóp chết mình, nhưng cô thật sự không thể nhìn nổi sự đau khổ nơi anh.
“Quên đi! Nếu như anh cảm thấy giày vò tôi làm cho anh thoải mái thì cứ tiếp tục đi. Dù sao tôi cũng bị đàn ông làm cho thương tổn đầy mình rồi, anh có bổ khuyết thêm mấy dao nữa cũng chả sao.”
Anh hít sâu vài cái, đem cô ôm vào lòng, dịu dàng vuốt ve lưng cô: “Cho anh thời gian nửa năm, anh đồng ý với em sau nửa năm nữa sẽ về Mỹ kết hôn, sau này sẽ không làm phiền cuộc sống của em nữa.”
Cô khóc, ôm bờ vai của anh thấp giọng nức nở.
Nửa năm? Nửa năm thật dài, nhưng cũng thật ngắn…
Một tiếng vang nặng nề nổ ra trong đầu Băng Vũ bởi một tiếng kêu trong trẻo vang lên: “Mẹ!”, giống như băng lạnh đổ xuống đỉnh đầu cô.
“Mẹ!” Con mèo bông trong tay Tư Tư rơi xuống đất.
Băng Vũ cuống quýt nhặt quần áo rơi trên mặt đất mặc lại vào người, chạy tới ngồi xổm bên cạnh Tư Tư: “Tư Tư, sao con lại ra đây?”
“Con tỉnh dậy không thấy mẹ đâu… Mẹ, sao mẹ khóc vậy?” Bàn tay nhỏ bé đang run rẩy của Tư Tư chỉ về phía Lâm Quân Dật: “Chú bắt nạt mẹ sao?”
“Không có!” Cô vỗ vỗ tấm lưng vì hoảng sợ mà kịch liệt tun rẩy của Tư Tư, ôm bé vào lòng: “Chú và mẹ trò chuyện với nhau thôi.”
Lời nói dối này của cô e rằng đến đứa trẻ ba tuổi cũng không tin được.
Sự sợ hãi trong mắt Tư Tư dịu đi một ít nhưng vẫn sợ sệt nhìn Lâm Quân Dật.
“Mẹ, vì sao mẹ lại khóc?” Tư Tư dùng bàn tay ấm áp nhỏ bé giúp cô lau nước mắt: “Mẹ nhớ ba sao?”
Băng Vũ ôm lấy Tư Tư chạy vào phòng ngủ, đem cơ thể nhỏ bé ấy ôm chặt vào lòng.
Ôm con gái trong lòng, bất luận có nhiều khó khăn cũng phải chống đỡ bước tiếp.
* * * * * * * * * *
Đến nửa đêm, mỗi một âm thanh sóng biển va vào đá ngầm cọ rửa những bụi bặm tích tụ trên chúng cũng đều như cọ rửa sự kiên trì trong lòng Băng Vũ, mỗi một biếng bước chân rất nhỏ ngoài phòng khách đều như giẫm đạp lên lý trí của cô.
Đến rạng sáng cô mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, đến gần giữa trưa mới tỉnh lại, mở mắt ra thì phát hiện Tư Tư không ở bên cạnh, nhất thời tỉnh ngủ hẳn, chưa kịp chỉnh lại quần áo đã chạy vội ra khỏi phòng.
Tư Tư đang ngồi trên sofa xem phim hoạt hình, cô chưa từng thấy con bé như thế bao giờ, yên lặng ôm con mèo bông tựa vào cánh tay của Lâm Quân Dật. Khi thì nghiêm mặt, đôi mắt to tròn nhìn anh không ngừng chớp chớp, khi thì cúi đầu kéo kéo chiếc nơ bướm trước ngực mình, biểu tình ấm ức cứ như một cô vợ nhỏ bị bỏ rơi vậy.
Lâm Quân Dật ho nhẹ một tiếng, giả vờ như không nghe không thấy, chăm chú xem phim hoạt hình.
“Thật sự xin lỗi, con gái tôi còn nhỏ không hiểu chuyện.” Băng Vũ nhìn con gái ngoắc ngoắc tay: “Lại đây, đừng làm phiền chú.”
“Mẹ!” Tư Tư vừa nhìn thấy cô lập tức trèo xuống sofa, bổ nhào vào lòng mẹ.
“Tư Tư đói bụng phải không?”
Bé gật gật đầu, chỉ chỉ vào bữa sáng trên bàn: “Chú nói chờ mẹ thức dậy rồi cùng nhau ăn.”
Cô ôm Tư Tư đặt lên ghế ngồi ở bàn ăn, lấy một cái bánh bơ ngọt đặt vào tay bé. Bé tay cầm bánh ngọt nhìn thoáng qua Lâm Quân Dật, có chút chần chừ.
“Ăn đi, đừng sợ!”
Bé lập tức há to mồm cắn, màu vàng của bơ dính trên khuôn mặt trắng nõn, thoạt nhìn còn hấp dẫn hơn so với chiếc bánh bơ ngọt bé đang cầm nữa.
“Có một đứa con gái như vậy thật sự rất hạnh phúc phải không?” Lâm Quân Dật không biết đã đến bên cạnh họ từ lúc nào.
“Hạnh phúc!” Cô nhớ về lúc sinh Tư Tư đã trải qua nỗi đau gấp trăm lần so với thất tình, nhớ khi dùng mười đồng cuối cùng trong túi mua sữa bột cho con, nhớ những đêm không ngủ canh chừng khi con bệnh, nhớ đến tiếng nói đầu tiên con thốt ra lại là “Ba ba”, cô kiên định gật đầu: “Thật sự rất hạnh phúc! Đến khi anh có con, anh sẽ hiểu cái gì là cốt nhục tình thân. Vì con mình mà chuyện gì cũng có thể làm, chuyện gì cũng đều có thể buông tha.”
“Vậy ư? Vừa lúc hôm nay anh có thời gian, anh sẽ đưa hai mẹ con ra ngoài một chút, tiện thể ‘hưởng thụ’ một chút cái gọi là cốt nhục tình thân.”
Có người nói sự lãng mạn của đàn ông và nền tảng kinh tế của anh ta có liên quan trực tiếp với nhau, nhưng cô lại không nghĩ như vậy. Lãng mạn là dùng cả trái tim mình để cảm nhận những điều có thể làm người bên cạnh mình được hạnh phúc, ghi sâu nhớ kỹ và từ từ biến những điều đó thành sự thật.
Bên cạnh là biển nước xanh lam, phía trước là dãy núi trùng điệp, dưới hàng dừa xanh, bóng dáng tao nhã của Lâm Quân Dật ôm Tư Tư rảo bước lãng mạn như thơ, so với việc bao hết cả một nhà hàng chỉ cho một bữa tối, hoặc gửi tặng 999 đoá hồng rực rỡ thì hình ảnh này còn khiến lòng người rung động hơn vạn lần…
Ở Hải Nam vài ngày, rất nhiều cảnh tượng lãng mạn làm cho Băng Vũ thấy ngạc nhiên.
Lâm Quân Dật ngồi xổm chỉ Tư Tư dùng vỏ sò xếp thành hình trái tim, Tư Tư cười thích thú ngồi trên lưng Lâm Quân Dật, ôm chặt cổ anh, hai chân chà lên bộ tây âu đắt tiền của anh, cứ đòi nâng trái tim bằng vỏ sò trên nền cát lên bằng được…
Lâm Quân Dật cầm kem đút cho Tư Tư, bởi vì thời tiết nóng bức, kem chảy nước theo thành vỏ kem chảy xuống dính đầy tay anh nhưng anh không hề động tay để lau đi, vẫn đợi cho Tư Tư ăn xong…
Còn có lúc anh ôm Tư Tư ngồi trên đu quay, Tư Tư thích thú chỉ vào bầu trời ngập ánh nắng chiều tuyệt đẹp: “Sao đám mây lại có màu hồng?”
“Bởi vì do ánh mặt trời chiếu vào…” Anh vuốt mái tóc mềm mại của Tư Tư, nhẹ nhàng nói: “Có một số thứ, trong khoảnh khắc trước lúc biến mất vĩnh viễn chính là giây phút đẹp đẽ và huy hoàng nhất… nếu đã bỏ lỡ mất ánh bình minh thì trăm ngàn lần cũng đừng bỏ lỡ luôn ánh nắng lúc hoàng hôn…”
Băng Vũ nhìn ánh hoàng hôn đỏ rực như lửa, một cảm giác xúc động tột cùng, muốn rúc đầu vào bờ vai anh, nói với anh rằng: “Tôi sẽ không phạm sai lầm nữa!”
Cô đã bỏ lỡ Trần Lăng, cô không muốn lại lần nữa bỏ lỡ cả Lâm Quân Dật. Bởi vì so với Trần Lăng thì Lâm Quân Dật yêu thương cô nhiều hơn. Sự chiều chuộng của Trần Lăng là lúc nào cũng gật đầu thuận theo. Còn Lâm Quân Dật là ân cần chăm sóc, anh sẽ lặng lẽ đỡ lấy cánh tay sắp rã rời của cô, đỡ Tư Tư từ đôi tay cô ôm vào lòng mình, khi cô vô thức nuốt nước bọt anh sẽ lấy nước mang đến cho cô uống. Sáng sớm anh luôn dậy sớm hơn cô nửa tiếng, chuẩn bị bữa sáng, giúp cô quệt sẵn kem đánh răng lên bàn chải; ban đêm anh đem vai mình để cô gối đầu, khiến cô có thể nghe được tiếng hít thở khi nặng khi nhẹ của anh khi ngủ.
Cô dù có ngu ngốc đến mức nào cũng cảm nhận được anh yêu mình, tiếc là tình yêu này liệu có thể duy trì được bao lâu, cô không dám xác định. Một người phụ nữ hèn mọn yêu một người đàn ông cao quý như vậy, ngoài danh phận ra thì không có gì đáng tin cậy cả.
Lâm Quân Dật nhìn Tư Tư đang ở trong lòng anh ngắm nhìn ánh hoàng hôn: “Con bé hình như rất hay ỷ lại vào em.”
“Đúng vậy, con bé từ nhỏ đã thế.”
“Trẻ con quá ỷ lại vào mẹ mình, chứng tỏ trong lòng đứa trẻ đó rất rất không có cảm giác an toàn…” Anh lược bớt câu nói của mình: “… Thiếu tình thương của cha.”
Cô còn chưa theo kịp tư duy của anh, đột nhiên anh lại hỏi tiếp: “Chồng em bao lâu mới về nhà một lần?”
“Hả?!” Anh hỏi rất đường đột thế nên cô hoàn toàn không kịp phản ứng, cô mờ mịt nhìn anh, đoán không ra rốt cuộc là anh có ý gì, vẫn không dám trả lời.
“Giữa chúng ta phát sinh thứ quan hệ như này, diễn ra nhiều lần như vậy, hắn ta không biết hay là không thèm để ý?”
“Anh ấy… quá bận rộn!”
“Anh cũng bề bộn nhiều việc vậy, nhưng nếu vợ anh về nhà với cơ thể toàn vết thương, tuyệt đối anh sẽ nhìn ra được.” Anh nắm lấy cằm cô, khẽ đẩy lên, ánh mắt sắc bén nhìn thấu đến tận trong tim cô: “Trừ phi hắn ta rất ít khi về nhà.”
“Anh ấy…” Giờ phút này cô mới hiểu ra, lúc anh bình tĩnh so với khi nổi điên còn đáng sợ hơn nhiều. Tư duy của anh thật không giống như người thường.
Thấy cô vẫn không trả lời, anh lại hỏi: “Hôn nhân của em hình như không thật sự hạnh phúc?!”
“Ai nói, hôn nhân của tôi rất hạnh phúc, tôi rất yêu anh ấy, anh ấy cũng rất yêu tôi.”
“Hắn ta yêu em sao?” Ngón trỏ của anh khẽ trượt trên mặt cô, khoé miệng mỉm cười lạnh lùng, mỗi lần thấy anh cười như vậy lòng cô cảm thấy rất bất an: “Là em đang dối gạt anh hay đang lừa gạt chính mình?”
Cô trầm mặc.
“Ly hôn đi, anh sẽ cưới em!”
Nhất định là cô đã nghe lầm, cô hỏi lại một lần nữa: “Anh nói gì?”
“Anh sẽ cưới em!”
Vòng đu quay chậm rãi xoay quanh giữa những tầng mây cao, trong lòng cô thấy rung động kịch liệt.
Ánh hoàng hôn chiếu rọi trên khuôn mặt anh toả ra đủ màu sắc tươi đẹp: “Không nói lời nào chính là ngầm đồng ý rồi.”
Một luồng nắng cuối cùng trong ngày xuyên qua đám mây chiếu rọi thẳng vào khuôn mặt cô, khiến cô không thể nào mở mắt ra được…
Cô lấy tay che mắt, tất cả mọi thứ trước mặt đều giống như cảnh tượng trong mơ, không có thật.
Anh có thể kết hôn với cô thật sao? Anh có vị hôn thê yêu nhau đã nhiều năm, có ông nội được mệnh danh là ‘Huyền thoại’, khoảng cách giữa họ có thể nào chỉ một câu cầu hôn xúc động lúc này mà có thể vượt qua được sao.
Nhưng ánh hoàng hôn rực rỡ như vậy, khung cảnh trong mơ tuyệt vời như vậy, cô không đành lòng phá vỡ nó đi…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook