Sa Mạc Thần Ưng
-
Chương 34: Người sáp
Phương pháp mà chàng sử dụng để đối phó với lão nhân này, từ xưa đến nay, là phương pháp hữu hiệu nhất.
Trên góc trán của lão nhân đã lấm tấm mồ hôi.
Với tình huống như vậy, rất ít ai có thể còn ngậm miệng nổi.
Tiểu Phương kéo lão nhân ra khỏi đám đông, đến một góc khá hẻo lánh, mới gằn giọng nói :
- Những người sáp trong cửa hiệu Ưng Ký ở đâu ra?
- Không biết.
Bàn tay Tiểu Phương chỉ nhấn nhẹ một cái, lão nhân đã đau đớn muốn trào cả nước mắt ra.
- Ta thật sự không biết!
Lão nhân nói :
- Sáng sớm hôm qua lúc cửa hiệu Ưng Ký vừa mở cửa, những người sáp đã thấy ở đó rồi.
Tiểu Phương nhìn trừng lão, chỉ đến lúc đoán rằng lời nói của lão là thực, bàn tay mới thả lỏng ra.
- Còn những người làm việc ở cửa hiệu Ưng Ký?
- Không biết!
Lão nhân nói :
- Từ sáng hôm qua ta đã không còn nhìn thấy bọn họ nữa.
- Không thấy một người nào cả sao?
- Không một người nào cả.
- Từ sáng hôm qua, trong cửa hiệu Ưng Ký chỉ có mấy người sáp đó thôi sao?
Tiểu Phương hỏi :
- Không có một người sống nào sao?
- Không có.
Lão nhân nói rất chắc chắn :
- Tuyệt đối không có ai cả.
Tổ chức của Ưng Ký nghiêm mật, quy mô to lớn, ngoại trừ những người làm công mà thật ra là những chiến sĩ thuộc hạ của Bốc Ưng ra, thì người thường lưu lại ở trong tiệm thật sự làm công việc mua bán nghiêm túc, ít nhất cũng có hơn một trăm người.
Một trăm người sống có máu có thịt, đương nhiên không thể hoàn toàn biến mất trong một đêm.
Những người này đi đâu cả rồi?
Tiểu Phương suy nghĩ một lát rồi gằn giọng :
- Ý của ngươi có phải là, từ sáng hôm qua đến nay, chỉ có mấy người sáp đó ở trong cửa hiệu Ưng Ký thôi phải không?
- Đại khái là như vậy.
Lão nhân nghĩ ngợi một lúc rồi mới nói tiếp :
- Vì từ ngày hôm qua cho đến bây giờ, ngoài trừ những người sáp này ra, thì không ai nhìn thấy trong cửa hiệu có người sống qua lại cả.
Tiểu Phương lại hỏi :
- Ngươi có biết trong cửa hiệu Ưng Ký luôn có rất nhiều những hàng hóa đắt tiền hay không?
- Ta biết!
Lão nhân nói :
- Mọi người đều biết!
- Trong tiệm chỉ còn có những người sáp đó, lẽ nào không có ai để ý đến những hàng hóa đó hay sao?
- Có.
Lão nhân nói :
- Từ sáng hôm qua cho đến bây giờ, ít nhất cũng đã có năm sáu tốp người.
- Những người đó thế nào?
- Đều chết cả.
Lão nhân rụt cổ nói :
- Vừa vào cổng của Ưng Ký là chết ngay.
- Chỉ cần bước vào cổng là chết ngay ư?
Tiểu Phương hỏi :
- Bất cứ ai cũng thế hay sao?
Lão nhân gật gật đầu, trên mỗi nếp nhăn trên khuôn mặt già lão dường như đều chảy mồ hôi lạnh ngắt.
Bàn tay Tiểu Phương bất giác nắm lấy cán kiếm, sống lưng cũng chợt cảm thấy khí lạnh.
Chàng không tin chuyện này, nhưng lại không thể không tin, vì vậy chàng hỏi :
- Những người đó chết thế nào? Thi thể của bọn họ ở đâu?
Lão nhân không trả lời câu hỏi này, vì đúng lúc ấy, ở phố Bát Giác lại xảy ra một chuyện đáng sợ.
Đám đông nơi xa, đột nhiên tán loạn, năm đại hán cao lớn vạm vỡ, khoác áo da dê, rẽ đám đông bước nhanh tới.
Năm đại hán to lớn với mười một món binh khí ngoại môn bằng thép tinh.
Đại hán thứ nhất ngực nở to rộng, tay cầm một cặp hỗn nguyên đại thiết bài nặng ít nhất năm mươi cân, râu mọc đầy, cánh tay thô chắc, gân xanh nổi, hằn lên như những con rắn.
Đại hán thứ hai vai to eo nhỏ, bụng đeo một sợi dây da rộng hơn cả bàn tay, cắm năm cái búa, một lớn bốn nhỏ.
Đại hán thứ ba mày rậm mắt to, vai đeo một cây thiết kích còn dài hơn cả thân một người, tay còn lại cầm một cây chùy, ở lưng còn đeo một câu quỷ đầu đao to bản.
Đại hán thứ tư chỉ dùng một thanh cang kiếm, thân hình tuy lớn nhưng rất thanh tú.
Đại hán thứ năm đôi tay trống không, cơ hồ buông thõng ở đầu gối, không những cánh tay rất dài, mà bàn tay cũng lớn, hông đeo đầy những món linh tinh, vụn lẻ, không thể nhìn ra đó là những thứ gì? Tóm lại có có bao nhiêu thứ? Ở cổ lại đeo một cuộn dây thừng dài, trông giống như một giá đồ tạp hóa lưu động.
Năm đại hán không cần phải quát la, cũng không cần xuất thủ, chỉ cần đứng yên cũng đủ làm người khác phải khiếp sợ.
Bọn họ vừa xuất hiện, mọi người lập tức yên tĩnh trở lại.
Năm người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, kẻ khoác kích cầm chày gọi đại hán đầu tiên :
- Lão đại, những người sáp này đang làm trò quỷ, huynh đệ của Thanh Diêu Linh đã chết ở trong tay bọn chúng.
- Người sáp cũng biết sát nhân ư?
Lão đại mỉm cười :
- Đây thật là vớ vẩn!
- Bất kể bọn chúng biến hóa như thế nào, bọn ta chi bằng hủy diệt đi rồi hẳn hay.
- Ý hay lắm.
Đại hán đeo kiếm tướng mạo tuấn tú, động tác rất nhanh, trở tay rút soạt thanh cang kiếm ra, sẵn sàng động thủ.
Đại hán dùng búa liền ngăn trở :
- Đợi chút. Để ta thử trước đã.
Lão đại của bọn họ cũng đồng ý :
- Được, bọn ta xem lão trước đã.
Không những bọn họ đang nhìn mà người khác cũng đang nhìn, đợi xem lão nhị của bọn họ xuất thủ.
Động tác của lão nhị không nhanh, chậm rãi bước tới hai bước, từ hông rút ra một cây búa cán cầm chỉ dài hơn một tấc, lưỡi liếm liếm ngón tay cái rồi xoa lên lưỡi búa, rồi đột nhiên uốn người, vung tay.
Tiếng gió xé không khí, cây búa trong tay đã thoát khỏi tay bay đi, nhắm đầu của bọn Ban Sát Ba Ná bổ tới.
Đây là công phu có rất ít người luyện trong giang hồ, sức mạnh của một búa hơn hẳn bất cứ ám khí nào.
Sức mạnh lớn, tốc độ đương nhiên nhanh, cho dù là mãnh thú cũng ngăn không nổi búa này.
Ban Sát Ba Ná không động đậy.
Ban Sát Ba Ná này chẳng qua chỉ là người sáp, vốn không hề biết lay động, thế nhưng búa này không bổ lên đầu Ban Sát Ba Ná bằng sáp được.
Đại hán dùng búa rõ ràng đã luyện đến mức tuyệt đỉnh, xuất thủ không những nhanh mà còn chuẩn.
Mọi người đều nhìn thấy rõ ràng búa của hắn bổ ra, có thể ngay lập tức bổ cái đầu của người sáp này thành hai nửa.
Kỳ quái là, búa này lại bổ hụt.
Không biết là vì sức mạnh cánh tay của đại hán dùng không đủ, hay là vì những duyên cớ nào khác, mà thế búa mạnh như gió bão vừa bổ tới đầu Ban Sát Ba Ná sáp thì chợt mất đi chuẩn xác, giống như đàn đứt dây, bay chệch nhẹ qua bên cạnh, “phập” một tiếng, cắm lên quầy bàn.
Đại hán như biến sắc.
Huynh đệ của hắn cũng biến sắc.
Tròng đen mắt lão đại quay vòng, buộc miệng chửi rủa.
Lão nhị xanh tái mắt, bất kể lão đại chửi rủa, hắn đã phóng ra một búa nữa.
Lần này lão nhị xuất thủ nhanh hơn, chuẩn hơn, dụng sức lớn hơn.
Tiếng búa này xé gió bay đi, tiếng gió đang rít lên, chợt “rắc” một tiếng, cán gỗ của búa chợt vô cớ gẫy làm hai đoạn, búa mất đi sự cân bằng, ngay lập tức rớt xuống đất.
Lão đại lúc này chửi rủa càng dữ hơn.
Nhưng đôi mắt lại đang dò tìm xung quanh, vì y cũng giống như huynh đệ của y hiểu rõ hai chuyện.
Cây búa với cán gỗ rắn chắc đó, không thể vô duyên cớ mà gãy đôi được.
Đôi tay của lão nhị có sức mạnh như thế nào, bọn họ biết rất rõ, nói lão nhị bổ hụt búa, thì cũng hoang đường như nói mặt trời mọc đàng tây vậy.
Cán búa đã không thể vô cớ gãy, búa không thể bổ hụt vậy chuyện này là thế nào?
Điều giải thích duy nhất hợp lý là có một người đang ở một cái chỗ rất khó bị người khác phát hiện, dùng một thủ pháp rất khó bị người khác nhìn thấy, phóng ra một ám khí rất khó bị người khác nhìn ra, đánh chệch búa lần nhất đánh gãy cán búa lần hai của lão nhị.
Con người này rõ ràng là một cao thủ, cao thủ trong các cao thủ.
Con người này rất có thể chính là người đặt các tượng sáp ở đây.
Năm huynh đệ bọn họ tuy có nghĩ đến điều này, nhưng hoàn toàn bất đọng thanh sắc, vì bọn họ không nhìn thấy ai, cũng không nhìn thấy người đó dùng ám khí gì.
Bọn họ chỉ nhìn thấy Tiểu Phương.
Tiểu Phương cũng đang tìm kiếm, tìm kiếm cái người đã đánh chệch búa, đánh gãy cán búa.
Chàng vẫn còn chưa nhìn thấy con người này, nhưng người khác đã tìm đến chàng.
Người đầu tiên tìm đến chàng chính là thiếu niên đeo kiếm tuấn tú thân thể cao lớn nhất.
Thiếu niên nhìn trừng Tiểu Phương, chợt cười cười nói :
- Ta dường như đã gặp ngươi rồi.
- Sao?
- Ta dường như vừa rồi đã ngộ kiến với ngươi.
Tiểu Phương hỏi :
- Sao? Đã gặp ta ở đâu?
Thiếu niên đeo kiếm đáp :
- Chính ở trong cửa hiệu đó. Ngươi dường như giống hoàn toàn người đó.
Tiểu Phương rờ mặt mình cười :
- Bản thân ta cũng cảm thấy có hơi giống.
Chàng hỏi thiếu niên :
- Quý tính ngươi là chi?
- Ta được gọi là lão tứ.
- Lão tứ?
Tiểu Phương lại hỏi :
- Lão tứ của ai?
- Lão tứ của lão đại bọn ta.
- Lão đại của các ngươi là ai?
- Là người xưa nay không sát nhân.
Lão tứ nói :
- Lão đại chỉ biết đánh người, thường thường ngay lập tức đánh nát nhừ thịt người.
Tiểu Phương thở dài :
- Thế thì lão đại nhất định rất mệt.
- Rất mệt?
- Vô luận ai muốn đánh nát nhừ thịt người khác thì là một chuyện rất phí lực khí, lão đại sao lại không mệt chứ hả?
Lão tứ mỉm cười, chợt hỏi Tiểu Phương :
- Còn ám khí của ngươi đâu?
Tiểu Phương hỏi ngược lại :
- Ám khí gì?
- Ám khí đánh búa đó.
- Ta không có loại ám khí đó.
Tiểu Phương cười nói :
- Nếu ta có ám khí, ta cũng không đánh búa.
- Không đánh búa thì để đánh cái gì?
- Đánh người.
Tiểu Phương dường như cười rất tươi.
- Đánh người chắc chắn vui hơn đánh búa nhiều.
Lão tứ cũng cười.
Hai người bọn họ đều đang cười, nhưng vô luận ai nhìn cũng đều thấy ra bọn họ không phải thật sự đang cười.
Lúc bọn họ cười, thì mắt bọn họ đều nhìn vào tay đối phương.
Lão tứ cười khác xa Tiểu Phương đang cười, chợt hỏi :
- Ngươi cũng biết sử dụng kiếm à?
- Biết một chút - Tiểu Phương nói - Một chút thôi.
- Thế thì hay lắm - Lão tứ nói - Vừa khéo ta cũng biết dùng kiếm, cũng chỉ biết một chút.
Câu này nói ra, mọi người đều hiểu ý.
Lão tứ đã nhận định Tiểu Phương có quan hệ với những người sáp trong cửa hiệu Ưng Ký, cho dù Tiểu Phương không phải là cao thủ đánh rớt búa đi nữa, thì nhất định có thể cũng là người ở sau lưng cao thủ đó.
Tiểu Phương không phủ nhận vì chàng biết có phủ nhận thì cũng vô ích thôi.
Trong tay lão tứ có kiếm.
Tiểu Phương cũng có kiếm.
Lão tứ có ý muốn dùng kiếm để bức ép Tiểu Phương nói ra bí mật này.
Tiểu Phương cũng không tránh né.
Lão tứ thân thể cao lớn, tay chân cũng cao lớn, động tác linh hoạt, cơ thịt trên thân thể y như lò xo co dãn.
Tiểu Phương lại trông không những xanh xao tiều tụy, mà còn rất là hư nhược.
Thế mạnh yếu của bọn họ xem ra đã rất rõ ràng, mọi người đều nhận định Tiểu Phương nhất định sẽ bại.
Chỉ ngoại trừ Tề Tiểu Yến.
Chỉ có nàng biết rõ lão tứ sẽ không chịu nổi Tiểu Phương ba chiêu.
Một tiếng thét lên, kiếm quang lóe sáng, trong nhảy mắt lão tứ đã công xuất tám kiếm, tám kiếm liên hoàn liên miên bất tuyệt.
Nhưng lão tứ vẫn không chạm đến được dù là một góc áo của Tiểu Phương.
Tiểu Phương chỉ đâm ra một kiếm.
Chàng quay người, rút kiếm, đâm kiếm, kiếm đã lướt tới cổ họng của lão tứ.
Lão tứ dụng tận toàn lực tránh kiếm này.
Hắn vọt lên không bật nhảy lùi ra sao, vọt lên không lộn người, tuy tránh được kiếm của Tiểu Phương, nhưng không cánh gì tính kịp thoái bộ.
Lúc hắn hạ người xuống, thì đã ở trong cửa hiệu Ưng Ký.
Trong cửa hiệu Ưng Ký chỉ có mấy người sáp bất động không mạng sống, không tri giác.
Nhưng lúc lão tứ hạ người xuống đôi mắt đã lộ ra vẻ kinh ngạc sợ hãi, các cơ thịt trên mặt co rúm lại, mất đi vẻ linh hoạt, trở nên cứng đờ.
Huynh đệ của hắn cùng lúc thét lớn :
- Lão tứ! Mau lui lại! Mau lui ra.
Bản thân lão tứ đương nhiên cũng muốn thoái lui, nhưng đã quá trễ.
Hắn vùng vẫy muốn xông tới, dùng kiếm đâm nát những người sáp này.
Nhưng đúng vào lúc này, lão tứ đã hoàn toàn mất đi sự khống chế các cơ thịt đốt xương toàn thân, nước mũi nước mắt đột nhiên chảy ròng ròng, thân thể dần dần co rúm lại.
Thế nhưng hắn vẫn còn chưa chết, vẫn còn lại chút hơi thở, hắn quát lớn lên một tiếng, dụng tận toàn lực phóng mạnh thanh kiếm trong tay.
Kiếm quang lóe lên, “phập” một tiếng, kiếm cắm ngập vào ngực của Bốc Ưng, đâm xuyên ra sau lưng.
Chẳng qua Bốc Ưng này chỉ là một người sáp mà thôi.
Lúc này lão tứ đã ngã xuống mặt đất, toàn thân co rút cứng đờ, một đại hán to lớn, trong nháy mắt đã trở nên một thi thể bị rút hết máu thịt.
Vì vậy hắn đã không nhìn thấy kết quả phóng kiếm của hắn.
Nhưng huynh đệ của hắn còn chưa chết.
Vẻ mặt của bọn họ cũng lộ vẻ kinh ngạc sợ hãi cùng cực, vì bọn họ vẫn còn nhìn thấy.
Ngay cả Tiểu Phương cũng không ngoại lệ.
Vì chàng cũng giống như bọn họ, nhìn thấy một quái sự mà tuy tận mắt chứng kiến nhưng cũng không cách gì tin được.
Bọn họ nhìn thấy Bốc Ưng bằng sáp đang chảy máu!
Bốc Ưng này chẳng qua chỉ là một người sáp, sao lại chảy máu được thế?
Rõ ràng Bốc Ưng đang chảy máu.
Từng giọt máu tương men theo lưỡi kiếm chảy xuống, rỉ ra từ mũi kiếm.
Người sáp Bốc Ưng vẫn bất động cũng không có chút biểu cảm.
Vì chẳng qua đó chỉ là một người sáp mà thôi. Ít nhất từ bên ngoài trông đến thì vẫn là một người sáp.
Nhưng từ một phương diện khác mà nhìn tới thì vô luận ai cũng đều biết là một người sáp thì không thể chảy máu.
Tuyệt đối không.
Thế thì máu từ đâu đến?
Lẽ nào người sáp này bên ngoài là người sáp, kỳ thực là không phải?
Nếu người sáp này kỳ thực không phải là người sáp thì tại sao nhìn lại rõ ràng là một người sáp?
Đây là một vấn đề rất hoang đường, cũng là một cách suy nghĩ rất hoang đường, hoang đường đến mức rất đáng sợ.
Toàn thân Tiểu Phương chợt ướt đẫm mồ hôi lạnh toát, vì trong đầu chàng cũng chợt có một suy nghĩ hoang đường.
Chàng đột nhiên xông tới.
Chàng muốn xông vào cửa hiệu Ưng Ký để tìm đáp án cho vấn đề này.
Chàng chỉ muốn tìm ra đáp án của vấn đề này, nên đã quên đi lời mà lão nhân đó nói với chàng.
Chỉ cần bước vào cổng của cửa hiệu Ưng Ký thì chắc chắn sẽ chết, bất kể là ai.
Câu nói này nghe rất là hoang đường, rất ít ai tin được. Nhưng tận mắt nhìn thấy lão Tứ chết dữ, còn ai không tin được chứ? Ai dám không tin nào?
Vẻ mặt sợ hãi cùng cực trong đôi mắt lúc sắp chết của lão Tứ càng khiến người khác khó mà quên được.
Nhưng Tiểu Phương đã quên mất.
Trong tích tắc này, chàng đã quên hết mọi chuyện. Tất cả những chuyện khiến người khác bi thống thương cảm phẫn nộ sợ hãi, đã không còn ảnh hưởng đến chàng nữa.
Trong tích tắc này, điều mà chàng quan tâm chỉ là một chuyện, một con người.
Bốc Ưng!
Đêm sa mạc tịch mặc lạnh lẽo vô tình, rượu nồng trong gió lạnh, tình bằng hữu nồng hơn cả rượu, đây mới thật sự là điều khiến người khác mãi mãi khó quên.
Bốc Ưng, tóm lại ngươi sống hay chết? Ngươi ở đâu?
Ngươi tại sao lại chảy máu?
Tiểu Phương không phải anh hùng.
Rất ít ai coi chàng là anh hùng, ngay bản thân chàng cũng không muốn làm anh hùng.
Chàng chỉ muốn làm một con người bình thường, làm những việc bình thường, sống những ngày tháng bình thường.
Nhưng chàng có một luồng xung động.
Mỗi khi chàng nhìn thấy những chuyện không công bình, nhìn thấy những kẻ đối xử với người khác không công bình, chàng liền có xung động bất chấp tất cả.
Tiểu Phương còn có một luồng kình, một luồng kình không bao giờ chịu khuất phục.
Nếu người khác không bức ép chàng, thì chàng luôn là một con người rất ôn hòa, không muốn tranh chấp với người khác, cũng không muốn tranh cháp chuyện gì.
Nhưng nếu có người bức ép, thì luồng kình này nổi lên trong con người Gia Đáp.
Lúc luồng kình này của chàng nổi lên, bất kể người khác dụ hoặc uy hiếp, chàng đều không để ý đến, cho dù có dùng đao kề cổ chàng, chàng cũng không để ý đến.
Tiểu Phương gần đây đã rất là tĩnh lặng, những người quen biết chàng đều cho là chàng đã tĩnh lặng rất nhiều.
Bản thân chàng cũng cho rằng mình đã tĩnh lặng rất nhiều, đã học được cách khống chế bản thân mình.
Đã có nhiều lần chàng chứng thực điều này, nhưng bây giờ chàng chợt lại xung động. Chàng đã hoàn toàn quên hết tất cả những lời mà chàng đã từng bao lần cảnh giới bản thân mình.
Nếu là vì chuyện của mình, thì chàng đã không có bộ dạng như vậy.
Nhưng vì bằng hữu của chàng, vì Bốc Ưng, chàng mọi lúc đều có thể buông bỏ tất cả.
Vì chàng bẩm sinh đã là một con người như vậy, bẩm sinh tính khí đã như vậy.
Tính khí này lợi hại hay không lợi hại, điều này ai biết được?
Người sáp sao lại chảy máu?
Đáp án hợp lý chỉ có một.
Bên trong người sáp là một con người, một con người có máu chảy, mà có phải chỉ có người sống mới chảy máu?
Tiểu Phương từ hồi còn rất nhỏ đã nghe qua một chuyện, một câu chuyện rất đáng sợ.
Trước đây rất lâu, trong một quốc độ thần bí xa xôi, có một vị đại sư chuyên làm người sáp. Người sáp mà đại sư làm giống thật như đúc nhất là các nữ nhân mà đại sư dùng sáp tạo thành đều khiến nam nhân nhìn thấy phải mê đắm.
Trong thời gian này, trong một thôn xóm hẻo lánh của quốc độ đó, thường xuyên có những nữ nhân mất tích một cách thần bí. Ngay cả các sai dịch của nha môn kinh nghiệm nhất cũng không tra ra được tăm tích của bọn họ.
Kỳ án này được một người mất con bi thương vô ý bóc trần ra.
Người mẹ này vì sự mất tích của nữ nhi mà bi thương cơ hồ phát cuồng lên, trượng phu của bà ta liền đem bà ta vào thành để giải khuây.
Bọn họ có một người thân thích giàu có ở trong thành quen biết vị đại sư nặn tượng sáp tài ba này, liền dẫn bọn họ đi xem những tượng sáp đó.
Bà ta sau khi nhìn thấy một tượng sáp trong số đó, đột nhiên ngất đi.
Vì cái tượng sáp mà bọn họ nhìn thấy đó, quả thật quá giống nữ nhi của mình, dưới ánh đèn nhàn nhạt sau hoàng hôn, xem ra rõ ràng giống nữ nhi của bọn họ như khuôn đúc.
Sau khi bà ta tỉnh lại, liền yêu cầu vị đại sư này bán người sáp này bất kể bao nhiêu tiền cũng đồng ý mua, cho dù phải dốc hết của cải cũng không tiếc.
Nhưng vị đại sư từ chối.
Kiệt tác của đại sư, tuyệt không thể chuyển nhượng cho người khác.
Người mẹ đó vừa khó chịu vừa thất vọng.
Đúng lúc chuẩn bị ra đi, thì chuyện đáng sợ xảy ra. Bức tượng sáp nữ nhân đó, đôi mắt chợt nhỏ ra những giọt lệ đỏ, huyết lệ.
Người mẹ không còn kìm giữ bản thân nổi nữa, bất chấp tất cả xông tới ôm lấy bức tượng sáp đó.
Bức tượng sáp đột nhiên vỡ nát ra, lớp bên ngoài chợt toạt ra, bên trong rõ ràng là một con người. Tuy không phải là một người sống, nhưng là một con người bằng máu bằng thịt.
Con người ở bên trong người sáp chính là nữ nhi mất tích của người mẹ đó.
Thế là bí mật của vị đại sư đó bị bóc trần, tất cả những kiệt tác của lão đều là dùng sáp tưới lên người sống mà thành.
Tiểu Phương lúc còn nhỏ cũng còn nghe được một truyền thuyết đáng sợ thần bí.
Cổ lão tương truyền nếu một người chết ở một nơi khác, hàm oan mà chết, lúc nhìn thấy người thân thì thi thể sẽ chảy máu, thất khiếu trên thân mình đều có chảy máu.
Vì vậy người chết cũng chưa chắc nhất định sẽ không chảy máu.
Câu chuyện người sáp và truyền thuyết này, đã ăn sâu vào trong tâm khảm của Tiểu Phương. Nên lúc chàng nhìn thấy tượng sáp của Bốc Ưng có máu chảy ra, chàng đột ngột nhớ lại.
Tượng sáp của Bốc Ưng có phải là dùng phương pháp đó để tạo ra hay không?
Người ở trong tượng sáp có phải là Bốc Ưng hay không?
Nghĩ tới điều này, Tiểu Phương liền xông tới.
Chàng nhất định phải tìm ra đáp án của vẫn đề, bất kể như thế nào cũng phải tìm ra.
Chàng không cần quan tâm chú ý đến an nguy sinh tử của bản thân mình nữa.
Vì trong giây phút này chàng đã hoàn toàn quên hết những vấn đề khác.
Người đứng ở bên ngoài cửa hiệu Bốc Ưng, không ai ngờ là Tiểu Phương sau khi tận mắt nhìn thấy lão tứ chết dữ lại còn xông vào, ngay Tiểu Yến cũng không ngờ.
Nhưng Tiểu Phương đã xông tới.
Thân pháp của chàng cực nhanh, sau khi chàng xông vào, liền đột nhiên dừng lại, giống như bị ma pháp chế định vậy.
Mục tiêu của chàng là tượng sáp Bốc Ưng chảy máu đó.
Nhưng trong tích tắc chàng dừng lại, mắt chàng lại nhìn một người sáp khác. Sau đó mặt chàng lộ ra vẻ kỳ quái, giống như cái vẻ mà lão tứ trước khi chết lộ ra.
Đôi mắt chàng cũng ngập đầy vẻ sợ hãi, cơ thịt trên mặt chàng cũng dường như co rút lại.
Chàng nhìn thấy gì?
Chuyện mà Tiểu Phương nhìn thấy ngoài trừ bản thân chàng ra thì không có ai tin cả, thậm chí ngay bản thân chàng cũng khó mà tin được.
Chàng đột ngột nhìn thấy đôi mắt của chính bản thân mình.
Chàng cũng nhìn thấy cái dáng vẻ của chính đôi mắt chàng lộ ra mà chắc chắn không ai có thể tưởng tượng được.
Một cái vẻ tràn đầy chế giễu và oán độc.
Ai có thể tưởng tượng được một con người lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn mình.
Người mà Tiểu Phương nhìn thấy đương nhiên không phải là bản thân mình, chẳng qua chỉ là một người sáp hoàn toàn giống như chàng mà thôi.
Nhưng trong giây phút ấy, chàng lại thật sự có cái cảm giác này, cảm thấy thật sự là bản thân chàng đang nhìn chính chàng, con người chàng dường như chợt nứt thành hai con người.
Đây chính là chuyện tuyệt đối không thể có.
Trên góc trán của lão nhân đã lấm tấm mồ hôi.
Với tình huống như vậy, rất ít ai có thể còn ngậm miệng nổi.
Tiểu Phương kéo lão nhân ra khỏi đám đông, đến một góc khá hẻo lánh, mới gằn giọng nói :
- Những người sáp trong cửa hiệu Ưng Ký ở đâu ra?
- Không biết.
Bàn tay Tiểu Phương chỉ nhấn nhẹ một cái, lão nhân đã đau đớn muốn trào cả nước mắt ra.
- Ta thật sự không biết!
Lão nhân nói :
- Sáng sớm hôm qua lúc cửa hiệu Ưng Ký vừa mở cửa, những người sáp đã thấy ở đó rồi.
Tiểu Phương nhìn trừng lão, chỉ đến lúc đoán rằng lời nói của lão là thực, bàn tay mới thả lỏng ra.
- Còn những người làm việc ở cửa hiệu Ưng Ký?
- Không biết!
Lão nhân nói :
- Từ sáng hôm qua ta đã không còn nhìn thấy bọn họ nữa.
- Không thấy một người nào cả sao?
- Không một người nào cả.
- Từ sáng hôm qua, trong cửa hiệu Ưng Ký chỉ có mấy người sáp đó thôi sao?
Tiểu Phương hỏi :
- Không có một người sống nào sao?
- Không có.
Lão nhân nói rất chắc chắn :
- Tuyệt đối không có ai cả.
Tổ chức của Ưng Ký nghiêm mật, quy mô to lớn, ngoại trừ những người làm công mà thật ra là những chiến sĩ thuộc hạ của Bốc Ưng ra, thì người thường lưu lại ở trong tiệm thật sự làm công việc mua bán nghiêm túc, ít nhất cũng có hơn một trăm người.
Một trăm người sống có máu có thịt, đương nhiên không thể hoàn toàn biến mất trong một đêm.
Những người này đi đâu cả rồi?
Tiểu Phương suy nghĩ một lát rồi gằn giọng :
- Ý của ngươi có phải là, từ sáng hôm qua đến nay, chỉ có mấy người sáp đó ở trong cửa hiệu Ưng Ký thôi phải không?
- Đại khái là như vậy.
Lão nhân nghĩ ngợi một lúc rồi mới nói tiếp :
- Vì từ ngày hôm qua cho đến bây giờ, ngoài trừ những người sáp này ra, thì không ai nhìn thấy trong cửa hiệu có người sống qua lại cả.
Tiểu Phương lại hỏi :
- Ngươi có biết trong cửa hiệu Ưng Ký luôn có rất nhiều những hàng hóa đắt tiền hay không?
- Ta biết!
Lão nhân nói :
- Mọi người đều biết!
- Trong tiệm chỉ còn có những người sáp đó, lẽ nào không có ai để ý đến những hàng hóa đó hay sao?
- Có.
Lão nhân nói :
- Từ sáng hôm qua cho đến bây giờ, ít nhất cũng đã có năm sáu tốp người.
- Những người đó thế nào?
- Đều chết cả.
Lão nhân rụt cổ nói :
- Vừa vào cổng của Ưng Ký là chết ngay.
- Chỉ cần bước vào cổng là chết ngay ư?
Tiểu Phương hỏi :
- Bất cứ ai cũng thế hay sao?
Lão nhân gật gật đầu, trên mỗi nếp nhăn trên khuôn mặt già lão dường như đều chảy mồ hôi lạnh ngắt.
Bàn tay Tiểu Phương bất giác nắm lấy cán kiếm, sống lưng cũng chợt cảm thấy khí lạnh.
Chàng không tin chuyện này, nhưng lại không thể không tin, vì vậy chàng hỏi :
- Những người đó chết thế nào? Thi thể của bọn họ ở đâu?
Lão nhân không trả lời câu hỏi này, vì đúng lúc ấy, ở phố Bát Giác lại xảy ra một chuyện đáng sợ.
Đám đông nơi xa, đột nhiên tán loạn, năm đại hán cao lớn vạm vỡ, khoác áo da dê, rẽ đám đông bước nhanh tới.
Năm đại hán to lớn với mười một món binh khí ngoại môn bằng thép tinh.
Đại hán thứ nhất ngực nở to rộng, tay cầm một cặp hỗn nguyên đại thiết bài nặng ít nhất năm mươi cân, râu mọc đầy, cánh tay thô chắc, gân xanh nổi, hằn lên như những con rắn.
Đại hán thứ hai vai to eo nhỏ, bụng đeo một sợi dây da rộng hơn cả bàn tay, cắm năm cái búa, một lớn bốn nhỏ.
Đại hán thứ ba mày rậm mắt to, vai đeo một cây thiết kích còn dài hơn cả thân một người, tay còn lại cầm một cây chùy, ở lưng còn đeo một câu quỷ đầu đao to bản.
Đại hán thứ tư chỉ dùng một thanh cang kiếm, thân hình tuy lớn nhưng rất thanh tú.
Đại hán thứ năm đôi tay trống không, cơ hồ buông thõng ở đầu gối, không những cánh tay rất dài, mà bàn tay cũng lớn, hông đeo đầy những món linh tinh, vụn lẻ, không thể nhìn ra đó là những thứ gì? Tóm lại có có bao nhiêu thứ? Ở cổ lại đeo một cuộn dây thừng dài, trông giống như một giá đồ tạp hóa lưu động.
Năm đại hán không cần phải quát la, cũng không cần xuất thủ, chỉ cần đứng yên cũng đủ làm người khác phải khiếp sợ.
Bọn họ vừa xuất hiện, mọi người lập tức yên tĩnh trở lại.
Năm người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, kẻ khoác kích cầm chày gọi đại hán đầu tiên :
- Lão đại, những người sáp này đang làm trò quỷ, huynh đệ của Thanh Diêu Linh đã chết ở trong tay bọn chúng.
- Người sáp cũng biết sát nhân ư?
Lão đại mỉm cười :
- Đây thật là vớ vẩn!
- Bất kể bọn chúng biến hóa như thế nào, bọn ta chi bằng hủy diệt đi rồi hẳn hay.
- Ý hay lắm.
Đại hán đeo kiếm tướng mạo tuấn tú, động tác rất nhanh, trở tay rút soạt thanh cang kiếm ra, sẵn sàng động thủ.
Đại hán dùng búa liền ngăn trở :
- Đợi chút. Để ta thử trước đã.
Lão đại của bọn họ cũng đồng ý :
- Được, bọn ta xem lão trước đã.
Không những bọn họ đang nhìn mà người khác cũng đang nhìn, đợi xem lão nhị của bọn họ xuất thủ.
Động tác của lão nhị không nhanh, chậm rãi bước tới hai bước, từ hông rút ra một cây búa cán cầm chỉ dài hơn một tấc, lưỡi liếm liếm ngón tay cái rồi xoa lên lưỡi búa, rồi đột nhiên uốn người, vung tay.
Tiếng gió xé không khí, cây búa trong tay đã thoát khỏi tay bay đi, nhắm đầu của bọn Ban Sát Ba Ná bổ tới.
Đây là công phu có rất ít người luyện trong giang hồ, sức mạnh của một búa hơn hẳn bất cứ ám khí nào.
Sức mạnh lớn, tốc độ đương nhiên nhanh, cho dù là mãnh thú cũng ngăn không nổi búa này.
Ban Sát Ba Ná không động đậy.
Ban Sát Ba Ná này chẳng qua chỉ là người sáp, vốn không hề biết lay động, thế nhưng búa này không bổ lên đầu Ban Sát Ba Ná bằng sáp được.
Đại hán dùng búa rõ ràng đã luyện đến mức tuyệt đỉnh, xuất thủ không những nhanh mà còn chuẩn.
Mọi người đều nhìn thấy rõ ràng búa của hắn bổ ra, có thể ngay lập tức bổ cái đầu của người sáp này thành hai nửa.
Kỳ quái là, búa này lại bổ hụt.
Không biết là vì sức mạnh cánh tay của đại hán dùng không đủ, hay là vì những duyên cớ nào khác, mà thế búa mạnh như gió bão vừa bổ tới đầu Ban Sát Ba Ná sáp thì chợt mất đi chuẩn xác, giống như đàn đứt dây, bay chệch nhẹ qua bên cạnh, “phập” một tiếng, cắm lên quầy bàn.
Đại hán như biến sắc.
Huynh đệ của hắn cũng biến sắc.
Tròng đen mắt lão đại quay vòng, buộc miệng chửi rủa.
Lão nhị xanh tái mắt, bất kể lão đại chửi rủa, hắn đã phóng ra một búa nữa.
Lần này lão nhị xuất thủ nhanh hơn, chuẩn hơn, dụng sức lớn hơn.
Tiếng búa này xé gió bay đi, tiếng gió đang rít lên, chợt “rắc” một tiếng, cán gỗ của búa chợt vô cớ gẫy làm hai đoạn, búa mất đi sự cân bằng, ngay lập tức rớt xuống đất.
Lão đại lúc này chửi rủa càng dữ hơn.
Nhưng đôi mắt lại đang dò tìm xung quanh, vì y cũng giống như huynh đệ của y hiểu rõ hai chuyện.
Cây búa với cán gỗ rắn chắc đó, không thể vô duyên cớ mà gãy đôi được.
Đôi tay của lão nhị có sức mạnh như thế nào, bọn họ biết rất rõ, nói lão nhị bổ hụt búa, thì cũng hoang đường như nói mặt trời mọc đàng tây vậy.
Cán búa đã không thể vô cớ gãy, búa không thể bổ hụt vậy chuyện này là thế nào?
Điều giải thích duy nhất hợp lý là có một người đang ở một cái chỗ rất khó bị người khác phát hiện, dùng một thủ pháp rất khó bị người khác nhìn thấy, phóng ra một ám khí rất khó bị người khác nhìn ra, đánh chệch búa lần nhất đánh gãy cán búa lần hai của lão nhị.
Con người này rõ ràng là một cao thủ, cao thủ trong các cao thủ.
Con người này rất có thể chính là người đặt các tượng sáp ở đây.
Năm huynh đệ bọn họ tuy có nghĩ đến điều này, nhưng hoàn toàn bất đọng thanh sắc, vì bọn họ không nhìn thấy ai, cũng không nhìn thấy người đó dùng ám khí gì.
Bọn họ chỉ nhìn thấy Tiểu Phương.
Tiểu Phương cũng đang tìm kiếm, tìm kiếm cái người đã đánh chệch búa, đánh gãy cán búa.
Chàng vẫn còn chưa nhìn thấy con người này, nhưng người khác đã tìm đến chàng.
Người đầu tiên tìm đến chàng chính là thiếu niên đeo kiếm tuấn tú thân thể cao lớn nhất.
Thiếu niên nhìn trừng Tiểu Phương, chợt cười cười nói :
- Ta dường như đã gặp ngươi rồi.
- Sao?
- Ta dường như vừa rồi đã ngộ kiến với ngươi.
Tiểu Phương hỏi :
- Sao? Đã gặp ta ở đâu?
Thiếu niên đeo kiếm đáp :
- Chính ở trong cửa hiệu đó. Ngươi dường như giống hoàn toàn người đó.
Tiểu Phương rờ mặt mình cười :
- Bản thân ta cũng cảm thấy có hơi giống.
Chàng hỏi thiếu niên :
- Quý tính ngươi là chi?
- Ta được gọi là lão tứ.
- Lão tứ?
Tiểu Phương lại hỏi :
- Lão tứ của ai?
- Lão tứ của lão đại bọn ta.
- Lão đại của các ngươi là ai?
- Là người xưa nay không sát nhân.
Lão tứ nói :
- Lão đại chỉ biết đánh người, thường thường ngay lập tức đánh nát nhừ thịt người.
Tiểu Phương thở dài :
- Thế thì lão đại nhất định rất mệt.
- Rất mệt?
- Vô luận ai muốn đánh nát nhừ thịt người khác thì là một chuyện rất phí lực khí, lão đại sao lại không mệt chứ hả?
Lão tứ mỉm cười, chợt hỏi Tiểu Phương :
- Còn ám khí của ngươi đâu?
Tiểu Phương hỏi ngược lại :
- Ám khí gì?
- Ám khí đánh búa đó.
- Ta không có loại ám khí đó.
Tiểu Phương cười nói :
- Nếu ta có ám khí, ta cũng không đánh búa.
- Không đánh búa thì để đánh cái gì?
- Đánh người.
Tiểu Phương dường như cười rất tươi.
- Đánh người chắc chắn vui hơn đánh búa nhiều.
Lão tứ cũng cười.
Hai người bọn họ đều đang cười, nhưng vô luận ai nhìn cũng đều thấy ra bọn họ không phải thật sự đang cười.
Lúc bọn họ cười, thì mắt bọn họ đều nhìn vào tay đối phương.
Lão tứ cười khác xa Tiểu Phương đang cười, chợt hỏi :
- Ngươi cũng biết sử dụng kiếm à?
- Biết một chút - Tiểu Phương nói - Một chút thôi.
- Thế thì hay lắm - Lão tứ nói - Vừa khéo ta cũng biết dùng kiếm, cũng chỉ biết một chút.
Câu này nói ra, mọi người đều hiểu ý.
Lão tứ đã nhận định Tiểu Phương có quan hệ với những người sáp trong cửa hiệu Ưng Ký, cho dù Tiểu Phương không phải là cao thủ đánh rớt búa đi nữa, thì nhất định có thể cũng là người ở sau lưng cao thủ đó.
Tiểu Phương không phủ nhận vì chàng biết có phủ nhận thì cũng vô ích thôi.
Trong tay lão tứ có kiếm.
Tiểu Phương cũng có kiếm.
Lão tứ có ý muốn dùng kiếm để bức ép Tiểu Phương nói ra bí mật này.
Tiểu Phương cũng không tránh né.
Lão tứ thân thể cao lớn, tay chân cũng cao lớn, động tác linh hoạt, cơ thịt trên thân thể y như lò xo co dãn.
Tiểu Phương lại trông không những xanh xao tiều tụy, mà còn rất là hư nhược.
Thế mạnh yếu của bọn họ xem ra đã rất rõ ràng, mọi người đều nhận định Tiểu Phương nhất định sẽ bại.
Chỉ ngoại trừ Tề Tiểu Yến.
Chỉ có nàng biết rõ lão tứ sẽ không chịu nổi Tiểu Phương ba chiêu.
Một tiếng thét lên, kiếm quang lóe sáng, trong nhảy mắt lão tứ đã công xuất tám kiếm, tám kiếm liên hoàn liên miên bất tuyệt.
Nhưng lão tứ vẫn không chạm đến được dù là một góc áo của Tiểu Phương.
Tiểu Phương chỉ đâm ra một kiếm.
Chàng quay người, rút kiếm, đâm kiếm, kiếm đã lướt tới cổ họng của lão tứ.
Lão tứ dụng tận toàn lực tránh kiếm này.
Hắn vọt lên không bật nhảy lùi ra sao, vọt lên không lộn người, tuy tránh được kiếm của Tiểu Phương, nhưng không cánh gì tính kịp thoái bộ.
Lúc hắn hạ người xuống, thì đã ở trong cửa hiệu Ưng Ký.
Trong cửa hiệu Ưng Ký chỉ có mấy người sáp bất động không mạng sống, không tri giác.
Nhưng lúc lão tứ hạ người xuống đôi mắt đã lộ ra vẻ kinh ngạc sợ hãi, các cơ thịt trên mặt co rúm lại, mất đi vẻ linh hoạt, trở nên cứng đờ.
Huynh đệ của hắn cùng lúc thét lớn :
- Lão tứ! Mau lui lại! Mau lui ra.
Bản thân lão tứ đương nhiên cũng muốn thoái lui, nhưng đã quá trễ.
Hắn vùng vẫy muốn xông tới, dùng kiếm đâm nát những người sáp này.
Nhưng đúng vào lúc này, lão tứ đã hoàn toàn mất đi sự khống chế các cơ thịt đốt xương toàn thân, nước mũi nước mắt đột nhiên chảy ròng ròng, thân thể dần dần co rúm lại.
Thế nhưng hắn vẫn còn chưa chết, vẫn còn lại chút hơi thở, hắn quát lớn lên một tiếng, dụng tận toàn lực phóng mạnh thanh kiếm trong tay.
Kiếm quang lóe lên, “phập” một tiếng, kiếm cắm ngập vào ngực của Bốc Ưng, đâm xuyên ra sau lưng.
Chẳng qua Bốc Ưng này chỉ là một người sáp mà thôi.
Lúc này lão tứ đã ngã xuống mặt đất, toàn thân co rút cứng đờ, một đại hán to lớn, trong nháy mắt đã trở nên một thi thể bị rút hết máu thịt.
Vì vậy hắn đã không nhìn thấy kết quả phóng kiếm của hắn.
Nhưng huynh đệ của hắn còn chưa chết.
Vẻ mặt của bọn họ cũng lộ vẻ kinh ngạc sợ hãi cùng cực, vì bọn họ vẫn còn nhìn thấy.
Ngay cả Tiểu Phương cũng không ngoại lệ.
Vì chàng cũng giống như bọn họ, nhìn thấy một quái sự mà tuy tận mắt chứng kiến nhưng cũng không cách gì tin được.
Bọn họ nhìn thấy Bốc Ưng bằng sáp đang chảy máu!
Bốc Ưng này chẳng qua chỉ là một người sáp, sao lại chảy máu được thế?
Rõ ràng Bốc Ưng đang chảy máu.
Từng giọt máu tương men theo lưỡi kiếm chảy xuống, rỉ ra từ mũi kiếm.
Người sáp Bốc Ưng vẫn bất động cũng không có chút biểu cảm.
Vì chẳng qua đó chỉ là một người sáp mà thôi. Ít nhất từ bên ngoài trông đến thì vẫn là một người sáp.
Nhưng từ một phương diện khác mà nhìn tới thì vô luận ai cũng đều biết là một người sáp thì không thể chảy máu.
Tuyệt đối không.
Thế thì máu từ đâu đến?
Lẽ nào người sáp này bên ngoài là người sáp, kỳ thực là không phải?
Nếu người sáp này kỳ thực không phải là người sáp thì tại sao nhìn lại rõ ràng là một người sáp?
Đây là một vấn đề rất hoang đường, cũng là một cách suy nghĩ rất hoang đường, hoang đường đến mức rất đáng sợ.
Toàn thân Tiểu Phương chợt ướt đẫm mồ hôi lạnh toát, vì trong đầu chàng cũng chợt có một suy nghĩ hoang đường.
Chàng đột nhiên xông tới.
Chàng muốn xông vào cửa hiệu Ưng Ký để tìm đáp án cho vấn đề này.
Chàng chỉ muốn tìm ra đáp án của vấn đề này, nên đã quên đi lời mà lão nhân đó nói với chàng.
Chỉ cần bước vào cổng của cửa hiệu Ưng Ký thì chắc chắn sẽ chết, bất kể là ai.
Câu nói này nghe rất là hoang đường, rất ít ai tin được. Nhưng tận mắt nhìn thấy lão Tứ chết dữ, còn ai không tin được chứ? Ai dám không tin nào?
Vẻ mặt sợ hãi cùng cực trong đôi mắt lúc sắp chết của lão Tứ càng khiến người khác khó mà quên được.
Nhưng Tiểu Phương đã quên mất.
Trong tích tắc này, chàng đã quên hết mọi chuyện. Tất cả những chuyện khiến người khác bi thống thương cảm phẫn nộ sợ hãi, đã không còn ảnh hưởng đến chàng nữa.
Trong tích tắc này, điều mà chàng quan tâm chỉ là một chuyện, một con người.
Bốc Ưng!
Đêm sa mạc tịch mặc lạnh lẽo vô tình, rượu nồng trong gió lạnh, tình bằng hữu nồng hơn cả rượu, đây mới thật sự là điều khiến người khác mãi mãi khó quên.
Bốc Ưng, tóm lại ngươi sống hay chết? Ngươi ở đâu?
Ngươi tại sao lại chảy máu?
Tiểu Phương không phải anh hùng.
Rất ít ai coi chàng là anh hùng, ngay bản thân chàng cũng không muốn làm anh hùng.
Chàng chỉ muốn làm một con người bình thường, làm những việc bình thường, sống những ngày tháng bình thường.
Nhưng chàng có một luồng xung động.
Mỗi khi chàng nhìn thấy những chuyện không công bình, nhìn thấy những kẻ đối xử với người khác không công bình, chàng liền có xung động bất chấp tất cả.
Tiểu Phương còn có một luồng kình, một luồng kình không bao giờ chịu khuất phục.
Nếu người khác không bức ép chàng, thì chàng luôn là một con người rất ôn hòa, không muốn tranh chấp với người khác, cũng không muốn tranh cháp chuyện gì.
Nhưng nếu có người bức ép, thì luồng kình này nổi lên trong con người Gia Đáp.
Lúc luồng kình này của chàng nổi lên, bất kể người khác dụ hoặc uy hiếp, chàng đều không để ý đến, cho dù có dùng đao kề cổ chàng, chàng cũng không để ý đến.
Tiểu Phương gần đây đã rất là tĩnh lặng, những người quen biết chàng đều cho là chàng đã tĩnh lặng rất nhiều.
Bản thân chàng cũng cho rằng mình đã tĩnh lặng rất nhiều, đã học được cách khống chế bản thân mình.
Đã có nhiều lần chàng chứng thực điều này, nhưng bây giờ chàng chợt lại xung động. Chàng đã hoàn toàn quên hết tất cả những lời mà chàng đã từng bao lần cảnh giới bản thân mình.
Nếu là vì chuyện của mình, thì chàng đã không có bộ dạng như vậy.
Nhưng vì bằng hữu của chàng, vì Bốc Ưng, chàng mọi lúc đều có thể buông bỏ tất cả.
Vì chàng bẩm sinh đã là một con người như vậy, bẩm sinh tính khí đã như vậy.
Tính khí này lợi hại hay không lợi hại, điều này ai biết được?
Người sáp sao lại chảy máu?
Đáp án hợp lý chỉ có một.
Bên trong người sáp là một con người, một con người có máu chảy, mà có phải chỉ có người sống mới chảy máu?
Tiểu Phương từ hồi còn rất nhỏ đã nghe qua một chuyện, một câu chuyện rất đáng sợ.
Trước đây rất lâu, trong một quốc độ thần bí xa xôi, có một vị đại sư chuyên làm người sáp. Người sáp mà đại sư làm giống thật như đúc nhất là các nữ nhân mà đại sư dùng sáp tạo thành đều khiến nam nhân nhìn thấy phải mê đắm.
Trong thời gian này, trong một thôn xóm hẻo lánh của quốc độ đó, thường xuyên có những nữ nhân mất tích một cách thần bí. Ngay cả các sai dịch của nha môn kinh nghiệm nhất cũng không tra ra được tăm tích của bọn họ.
Kỳ án này được một người mất con bi thương vô ý bóc trần ra.
Người mẹ này vì sự mất tích của nữ nhi mà bi thương cơ hồ phát cuồng lên, trượng phu của bà ta liền đem bà ta vào thành để giải khuây.
Bọn họ có một người thân thích giàu có ở trong thành quen biết vị đại sư nặn tượng sáp tài ba này, liền dẫn bọn họ đi xem những tượng sáp đó.
Bà ta sau khi nhìn thấy một tượng sáp trong số đó, đột nhiên ngất đi.
Vì cái tượng sáp mà bọn họ nhìn thấy đó, quả thật quá giống nữ nhi của mình, dưới ánh đèn nhàn nhạt sau hoàng hôn, xem ra rõ ràng giống nữ nhi của bọn họ như khuôn đúc.
Sau khi bà ta tỉnh lại, liền yêu cầu vị đại sư này bán người sáp này bất kể bao nhiêu tiền cũng đồng ý mua, cho dù phải dốc hết của cải cũng không tiếc.
Nhưng vị đại sư từ chối.
Kiệt tác của đại sư, tuyệt không thể chuyển nhượng cho người khác.
Người mẹ đó vừa khó chịu vừa thất vọng.
Đúng lúc chuẩn bị ra đi, thì chuyện đáng sợ xảy ra. Bức tượng sáp nữ nhân đó, đôi mắt chợt nhỏ ra những giọt lệ đỏ, huyết lệ.
Người mẹ không còn kìm giữ bản thân nổi nữa, bất chấp tất cả xông tới ôm lấy bức tượng sáp đó.
Bức tượng sáp đột nhiên vỡ nát ra, lớp bên ngoài chợt toạt ra, bên trong rõ ràng là một con người. Tuy không phải là một người sống, nhưng là một con người bằng máu bằng thịt.
Con người ở bên trong người sáp chính là nữ nhi mất tích của người mẹ đó.
Thế là bí mật của vị đại sư đó bị bóc trần, tất cả những kiệt tác của lão đều là dùng sáp tưới lên người sống mà thành.
Tiểu Phương lúc còn nhỏ cũng còn nghe được một truyền thuyết đáng sợ thần bí.
Cổ lão tương truyền nếu một người chết ở một nơi khác, hàm oan mà chết, lúc nhìn thấy người thân thì thi thể sẽ chảy máu, thất khiếu trên thân mình đều có chảy máu.
Vì vậy người chết cũng chưa chắc nhất định sẽ không chảy máu.
Câu chuyện người sáp và truyền thuyết này, đã ăn sâu vào trong tâm khảm của Tiểu Phương. Nên lúc chàng nhìn thấy tượng sáp của Bốc Ưng có máu chảy ra, chàng đột ngột nhớ lại.
Tượng sáp của Bốc Ưng có phải là dùng phương pháp đó để tạo ra hay không?
Người ở trong tượng sáp có phải là Bốc Ưng hay không?
Nghĩ tới điều này, Tiểu Phương liền xông tới.
Chàng nhất định phải tìm ra đáp án của vẫn đề, bất kể như thế nào cũng phải tìm ra.
Chàng không cần quan tâm chú ý đến an nguy sinh tử của bản thân mình nữa.
Vì trong giây phút này chàng đã hoàn toàn quên hết những vấn đề khác.
Người đứng ở bên ngoài cửa hiệu Bốc Ưng, không ai ngờ là Tiểu Phương sau khi tận mắt nhìn thấy lão tứ chết dữ lại còn xông vào, ngay Tiểu Yến cũng không ngờ.
Nhưng Tiểu Phương đã xông tới.
Thân pháp của chàng cực nhanh, sau khi chàng xông vào, liền đột nhiên dừng lại, giống như bị ma pháp chế định vậy.
Mục tiêu của chàng là tượng sáp Bốc Ưng chảy máu đó.
Nhưng trong tích tắc chàng dừng lại, mắt chàng lại nhìn một người sáp khác. Sau đó mặt chàng lộ ra vẻ kỳ quái, giống như cái vẻ mà lão tứ trước khi chết lộ ra.
Đôi mắt chàng cũng ngập đầy vẻ sợ hãi, cơ thịt trên mặt chàng cũng dường như co rút lại.
Chàng nhìn thấy gì?
Chuyện mà Tiểu Phương nhìn thấy ngoài trừ bản thân chàng ra thì không có ai tin cả, thậm chí ngay bản thân chàng cũng khó mà tin được.
Chàng đột ngột nhìn thấy đôi mắt của chính bản thân mình.
Chàng cũng nhìn thấy cái dáng vẻ của chính đôi mắt chàng lộ ra mà chắc chắn không ai có thể tưởng tượng được.
Một cái vẻ tràn đầy chế giễu và oán độc.
Ai có thể tưởng tượng được một con người lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn mình.
Người mà Tiểu Phương nhìn thấy đương nhiên không phải là bản thân mình, chẳng qua chỉ là một người sáp hoàn toàn giống như chàng mà thôi.
Nhưng trong giây phút ấy, chàng lại thật sự có cái cảm giác này, cảm thấy thật sự là bản thân chàng đang nhìn chính chàng, con người chàng dường như chợt nứt thành hai con người.
Đây chính là chuyện tuyệt đối không thể có.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook