Sa Điêu Sư Tổ
Chương 1: Ta là linh hồn ở thế giới khác

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đêm trăng, bên bờ Đông Hải

Thời tiết giữa xuân, gió ấm nhu hòa, con sóng không nặng không nhẹ đánh vào tản đá ngầm, biển xa dâng lên mênh mông sương mù, ánh vào những nơi nhấp nhô của núi đá, cực kỳ giống Giang Hải Mỹ Ảnh Đồ dưới ngòi bút của thi nhân

Nhưng mà bầu không khí hài hòa này, rất nhanh đã bị đánh gãy.

"Cứu mạng, chân ta bị rút gân...... có ai không khụ khụ khụ...... người của Biển Cả Một Cảnh đều đi đâu hết rồi, sắp có người chết đuối rồi khụ khụ khụ......"

Tống Dương ở trong nước đạp đá lung tung gân cổ lên kêu cứu.

Hắn không nghĩ tới, chính mình ngàn dặm xa xôi chạy đến đây, trên đường đi cũng không vướng phải khó khăn gì, thế mà đến Biển Cả Một Cảnh thì lại gặp nạn

Cũng thiệt trùng hợp, nơi này vừa lúc không có một bóng người,Tống Dương tuy rằng biết bơi đôi chút nhưng bởi vì đường dài mệt nhọc, thêm chân bị rút gân, sức mạnh toàn thân đều không dùng được, càng giãy giụa càng chìm xuống

Mắt thấy mình sắp phải chôn vùi tại đây, hắn bỗng nhiên bắt được thứ gì đó.

Đây quả thực là cọng rơm cứu mạng,Tống Dương ôm chặt,rất nhanh liền theo thứ này nổi trên mặt nước. Thoáng hoãn loại giọng nói, liền ra sức bơi vào bờ biển.

Cùng sóng biển vật lộn nửa ngày, trước mắt của hắn tràn đầy sao vàng bay phấp phới, lại bị bọt nước đánh đến nổi không mở được mắt, khó khăn lắm mới bơi vào gần bờ. Hắn buông ra thứ đang ôm,cũng bất chấp từ trong nước ngoi lên, ghé vào bờ biển liên tục thở dốc.

Nhưng cái thứ kia, tựa hồ không có bởi vì hắn buông tay mà theo nước biển trôi đi, ngược lại cùng hắn càng dựa càng gần.

Mềm mềm, lành lạnh,giống như là thi thể......

Da đầu Tống Dương run lên, lau sạch đôi mắt bị nước che mờ, lấy hết can đảm cúi đầu xem.

Đúng như dự đoán, một gương mặt tái nhợt gần trong gang tấc.

"A a a a má ơi!!!" Tống Dương toàn thân run rẩy, luống cuống tay chân bò lên trên bờ, đang tính cướp đường mà chạy.

Ai ngờ chân bị túm chặt.

Tống Dương đặt mông ngồi dưới đất, quay đầu lại, cũng không dám thở mạnh.

lông mi của "Thi thể" giật giật, tim của Tống Dương cũng theo đó mà thịch một cái.

"Thi thể" ngẩng đầu lên, tóc hướng hai bên chảy xuống, tảo biển màu đen dường như nổi trên mặt nước, một khuôn mặt lộ ra dưới ánh trăng. Tống Dương "ơ" một tiếng, hoài nghi chính mình thấy được tượng điêu khắc của vị thần tiên nào đó, hắn thử thăm dò hỏi:"ê, ngươi là người hay là quỷ?".

"Thi thể" như là mới vừa tỉnh ngủ, mờ mịt mà nhìn hắn, trong miệng phát ra thanh âm yếu ớt. Tống Dương tạm thời đã quên sợ hãi, thò lại gần nghe.

Liền nghe thấy mấy câu đáng thương truyền vào lỗ tai hắn: "Lạnh............Lạnh quá Ôm...... ta......"

Một nén nhang sau.

Ở bờ biển lúc nãy rơi xuống, Tống Dương tìm được hành lý bị mất, cũng nhóm được một đống lửa.

Trong lòng ngực của hắn còn ôm thêm một người.

......thật ra, là người kia liều mạng rút vào trong lòng ngực của hắn.

Mai Hoa Châu Tống Dương, trăm cay ngàn đắng đến Biển Cả Một Cảnh bái sư, còn chưa nhập môn, đã nhặt được một đứa ngốc ở trong biển...... còn là một đứa ngốc vô cùng đẹp

Đẹp như thế nào á? Mặt mày thanh tú, tinh xảo như họa, gộp cả nam lẫn nữ từ nhỏ đến lớn Tông Dương đã gặp lại với nhau, cũng không có ai đẹp như hắn

Nhưng nói hắn là đứa ngốc, cũng không quá đáng, ai lại canh ba nửa đêm mặc trung y1 ngâm mình ở trong biển?

Trung y:Đam mỹEdit Sa Điêu Sư Tổ - Chương 1 Ta là linh hồn ở th giới khác

Xem như hắn đã cứu mình một mạng,thôi thì nên thương xót hắn đáng thương đi, Tống Dương yên lặng ôm đứa ngốc đang run rẩy trong lòng ngực, cảm thấy chính mình mười sáu tuổi, đã phải vác cái sức nặng mà độ tuổi này không nên tiếp nhận

Quần áo tạm thời hong cũng không khô, Tống Dương liền cảm thấy nhàm chán, hỏi đưa ngốc: "Có thể nói cho ta biết, ngươi tên là gì không?"

"Lạnh."

"Đây là ngươi tên hả? Nhà ngươi ở đâu,Biển Cả Một Cảnh và ngươi có quan hệ gì?"

"Ôm......"

"Ta đang ôm ngươi nè, mau trả lời đi."

Đứa ngốc tựa hồ không biết nên trả lời thế nào, ngẩng đầu, vẻ mặt ủy khuất: "Lạnh...... Ôm......"

"......" Tống Dương thở dài, "Thôi bỏ đi."

Nhìn về phương Bắc, trên vách núi khắp nơi đều là mây mù vấn vít, xa xa những ngọn đèn dầu loe loét những điểm sáng như ẩn như hiện.

Đó là Biển Cả Một Cảnh,là một trong tam đại danh môn của tiên đạo.

Tống Dương không khỏi tâm phiền ý loạn: "Đi ngày đi đêm vẫn là không đến kịp Chiêu Tân đại hội, cứ như vậy mà trở về thì cũng quá mất mặt......"

Lại nhìn đứa ngốc trong lòng ngực, đã an tĩnh lại trong ánh lửa ấm áp. Tống Dương ra vẻ ông cụ non mà lắc đầu: "Nhóm cho ngươi một đống lửa ngươi liền thỏa mãn, cũng không biết chính mình có bao nhiêu nan kham, chỉ mặc có một bộ trung y,chậc chậc. Có thấy xấu hổ không"

Đứa ngốc không cảm thấy ngại ngùng, ngược lại càn dựa càn gần, thích ý nheo lại hai mắt: "Ôm......"

Tống Dương rốt cuộc hiểu rỏ, tên ngốc này chỉ biết nói "Lạnh" cùng "Ôm.

Vậy thì hơi phiền toái, không thể nào mang theo ngốc tử hồi Mai Hoa Châu, Tống Dương thấy hắn mặc chính là bộ trung y mỏng tanh, nhưng nguyên liệu lại là tơ tằm thượng hạng.

Nói vậy hắn cũng là người trong gia đình giàu có, tuy rằng ngu dại dịu ngoan, nhưng bởi vì thân phận cao quý, vẫn thành cái gai trong mắt người khác. Vì tranh đoạt gia nghiệp, hung thủ rốt cuộc chọn đêm nay ra tay, ném vào trong biển cho hắn chết đuối?

Nhưng mười dặm quanh đây, đều là địa giới của Biển Cả Một Cảnh, cũng không có hộ gia đình giàu có nào. Người thường từ nơi xa trôi đến nơi đây, sợ là đã sớm lạnh chết.

Tống Dương lại nghỉ, có lẽ hắn là hái hoa đạo tặc, lúc khinh bạc cô nương nhà ngươi ta ở bờ biển hay là bờ sông gì đó thì bị bắt tại trận, không kịp mặc quần áo, liền nhảy cầu chạy trốn, sau đó bị sóng lớn đánh tới cửa biển này, vừa hoảng vừa sợ liền biến thành ngốc tử.

Tống Dương cảm thấy cái suy đoán này khá đáng tin. Cho dù không phải hái hoa tặc, hắn chỉ mặc trung y đã ra ngoài,thì cũng không phải loại người đứng đắn gì. Tống Dương tức khắc tỏ ra ghét bỏ, đẩy ngốc tử: "này, mặc dù ngươi bây giờ trông rất đáng thương, nhưng rơi xuống kết cục này cũng là do ngươi gieo gió gặt bão,đứng lên!"

Đứa ngốc ôm đùi hắn không buông: "Lạnh......"

"Đống lửa này cũng đủ cho ngươi hong khô quần áo, ta phải về Mai Hoa Châu, từ biệt tại đây." Tống Dương giãy giụa.

Nào biết ngốc tử sức lực rất lớn, Tống Dương đành phải dùng tay túm, "Buông ta ra, đừng tưởng rằng ngươi đẹp, ta sẽ không nỡ đánh ngươi...... hửm? Đây là cái gì?"

Tống Dương trông thấy trên cổ tay của đứa ngốc có đeo thứ gì đó.

Đó là một chuổi vòng tay, trong suốt như ngọc, nhưng chạm vào lại vô cùng lạnh lẽo, như là được làm từ băng vậy. Bởi vì màu da của ngốc tử trắng nõn, vòng tay này lại thít chặt trên cổ tay, nếu không phải Tống Dương đụng đến, thật đúng là khó có thể phát hiện.

Tống Dương còn đang quan sát chiếc vòng tay kỳ quái này, bỗng nhiên một tiếng quát lớn vang lên: "là ai đang nhóm lửa trên bờ?"

Ngay sau đó, từ phía nam trên mặt biển bay tới mười mấy nhân ảnh, dưới chân đều ngự kiếm,từ trong hư không bay lượn như thoi. Sóng lớn rung chuyển, quần áo màu lam trên người bọn họ cũng chuyển động theo, giống như bọt nước do sóng biển bắn tóe ra.

Đây là người của Biển Cả Một Cảnh!

Tống Dương trong lòng vui vẻ, cũng không quản ngốc tử, vội hướng bọn họ phất tay: "Ta là Tống Dương, là tới bái sư!"

Những người này lượn vài vòng trên đầu Tống Dương, sau đó đáp xuống đất.

"Bái sư?" Giọng nói này chính là người vừa tra hỏi lúc nãy, hắn nhíu mày nhìn Tống Dương, "Chiêu Tân đại hội hôm nay đã kết thúc, các đệ tử cũng đã phân đến các môn hạ, thỉnh ngươi năm sau lại đến."

Tống Dương không chịu: "Ta không đợi được sang năm, xin các ngươi cho ta đi vào, phân đến nơi nào cũng được, ta nhất định sẽ chăm chỉ tu tập!"

"Không được, từ đâu đến thì quay về đó đi,không được lưu lại đây nữa." Người nọ không kiên nhẫn, giơ lên kiếm trong tay, "Nếu không đừng trách chúng ta không khách khí."

Tống Dương không dự đoán được đối phương sẽ là thái độ này, có chút tức giận: "Đây là đạo đãi khách của Biển Cả Một Cảnh?"

Lại một đệ tử mở miệng nói: "Đinh sư huynh, phàm nhân không chịu được đông lạnh, không bằng đem hắn đưa tới khách phồng ở bờ biển, ngày mai lại đi cũng không muộn."

Tống Dương nhìn về phía hắn: "Vị huynh đệ này nói đúng."

"Ngươi......" Vị Đinh sư huynh kia vừa muốn phản bác Tống Dương, bỗng nhiên ngốc tử đang ôm Tống Dương ngẩn đầu lên.

Vừa rồi mọi người đều chú ý vào trên người Tống Dương, không ai để ý đến ngốc tử. Lúc này ngốc tử mặt hướng về phía bọn họ, tóc theo một bên chảy xuống, lộ ra cái cổ thon dài, cùng một khuôn mặt hơi hơi tức giận.

Nhưng ngũ quan của nhu hòa, độ cong nơi đáy mắt lại khá rõ ràng, trời sinh chính là một bộ diện mạo hòa nhã,lúc này không những không có lực uy hiếp, ngược lại giống như là rất ủy khuất sau khi bị khi dễ.

Đinh sư huynh thanh thanh giọng nói, "Đây là......"

Giống như là đang bênh vực Tống Dương, ngốc tử căm tức nhìn hắn: "Ôm!"

Đinh sư huynh: "......"

Mọi người: "......"

Chỉ có Tống Dương là biết sự thật nên đỡ trán: "Hắn tâm trí không đủ, chỉ biết nói chữ này"

"Tâm trí không đủ......" Đinh sư huynh đôi mắt thoáng lập loè, nói với đệ tử lúc nãy"Diệp sư đệ,cứ theo lời ngươi, đưa bọ họ đến khách phòng cạnh bờ biển ở tạm đi."

Tống Dương cảm thấy, hơn phân nữa là họ Đinh này thấy ngốc tử đáng thương,hắn chỉ được thơm lây thôi. Cơ hội có được cũng không dễ gì, hắn vội nói: "Nhưng chúng ta không biết ngự kiếm, đi bộ thì quá xa."

Đinh sư huynh không biết thế nào đột nhiên thông suốt, chủ động chỉ vào ngốc tử đề nghị: "Diệp sư đệ mang theo Tống Dương, ta mang theo hắn."

Tống Dương gật đầu như tỏi, Diệp sư đệ thoạt nhìn tương đối dễ nói chuyện, thuận tiện cho hắn thực hiện kế hoạch tiếp theo.

Vì thế đoàn người ngự kiếm bay lên, Diệp sư đệ nắm lấy Tống Dương bay qua mặt biển, bọn họ cách kết giới của Biển Cả Một Cảnh càng này càng gần

Tống Dương giảo hoạt cười cười, cùng Diệp sư đệ chào hỏi: "Đã trễ thế này, các ngươi đang đi tuần tra hả?"

"Ân, vừa rồi bận giết xà yêu trên hải đảo ngoài xa, cho nên hơi trì hoãn

"Trách không được vẫn luôn không có người tới...... Ta tên Tống Dương,còn ngươi?"

"Diệp Tử Minh."

"Người họ Đinh kia là sư huynh của ngươi?"

"Không chung một thầy, hắn là Đinh Nghĩa sư huynh ở Hải Lâu Phong, ta là đệ tử của Thiên Kính Phong."

"Thiên Kính Phong là chủ phong2 của Biển Cả Một Cảnh đó,ngươi là đệ tử dưới trướng của chưởng môn?"

Chủ phong2: 主峰-ngọn/đỉnh núi cao nhất, ngọn núi chính

"Đúng."

"Hạnh ngộ hạnh ngộ, ta đến từ Mai Hoa Châu,cách Biển Cả Một Cảnh chỉ có hơn hai trăm dặm, ngươi có từng đi đến đó chưa?"

"Rồi."

Tống Dương chỉ lo cùng Diệp Tử Minh nói chuyện, lại không lưu ý, Đinh Nghĩa mang theo ngốc tử càng bay càng chậm, dần dần cùng bọn họ kéo ra khoảng cách.

Đinh Nghĩa thấy các đệ tử của Biển Cả Một Cảnh bay về phía kết giới, hắn ôm ngốc tử lặng yên xoay người,dừng lại trước một vách đá dựng đứng trước sơn môn.

Thật ra,trên đường đi hắn đã nhịn không nổi mà sờ mó ngốc tử vài lần. Ngốc tử vẫn luôn giãy giụa, nhưng trên người không có chút linh lực nào,sao có thể là đối thủ của Đinh Nghĩa? Đinh Nghĩa dùng thêm chút lực, hắn liền không thể động đậy, chỉ có thể bị Đinh Nghĩa che miệng khống chế, mạnh mẽ mang đi.

Đinh Nghĩa từ trước đến nay háo sắc, nam nữ không câu nệ, ỷ vào chính mình là thân thích của Hải Lâu Phong phong chủ, không biết nhúng chàm bao nhiêu mỹ nhân. Tuy là như thế, hắn cũng chưa bao giờ gặp qua ngốc tử có bề ngoài đẹp như vậy, quả thực là mèo gặp mở mà

Hắn tìm một ụ đất hoang mọc đầy cỏ dại,thả ngốc tử xuống, ngốc tử nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, thở hổn hển mấy hơi thở rồi phẫn nộ gào lên: "Ôm! Ôm!!!"

"Thật đúng là chỉ biết nói một chữ này." Đinh Nghĩa không hề ngụy trang, cười dữ tợn nhào lên, "Tiểu mỹ nhân, ta sẽ thỏa mãn ngươi."

"Ôm!" Ngốc tử giãy giụa, sau đó lùi lại, một đôi mắt mở to dần trở nên mê mang.

"Ôm, ôm...... Tôi..đây là đâu?"

Gió biển lạnh lẽo thổi đến tỉnh cả người, ngốc tử chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn xem thân thể của mình: "sao tôi lại ăn mặt thế này?"

Y nhìn về phía Đinh Nghĩa cái người giống như quỷ đói xé rách quần áo của mình, "Xin hỏi......cậu là ai, sao cậu cũng mặc đồ dị quá dợ."

"Có thể nói chuyện?" Đinh Nghĩa ngẩn người, tiếp tục cởi quần áo, "Thế thì sao, vẫn là bộ dáng khùng khùng điên điên."

Xương quai xanh thật xinh đẹp, còn tinh xảo hơn nữ nhân.

Ngốc tử đẩy hắn, thành khẩn nói: "hello, tôi không nóng, không cần giúp tôi cởi quần áo đâu, cảm ơn"

Lúc này, ngốc tử nghe thấy một thanh âm vang lên trong đầu y: "Ngươi còn nói ngươi còn nói cảm ơn với hắn, việc ngươi cần làm bây giờ là chạy, chạy mau đi"

"...... Ha?"

"Hắn đang phi lễ ngươi, ngươi không thấy hả?"

"à....." Ngốc tử hậu tri hậu giác bò dậy, thừ dịp Đinh Ngĩa đang cởi quần, nhanh chân bỏ chạy, còn vừa chạy vừa hỏi, "là ai vậy? Sao lại có thể nói chuyện trong đầu của tôi?"

Đối phương trầm mặc một lát, "Lộc Thời Thanh, chúc mừng nha, ngươi xuyên thư."

"...... Ha???"

"Có lẽ rất khó tiếp thu, nhưng ngươi cần phải tiếp thu. Ta là hệ thống đã về hưu được chú định của ngươi, xin chỉ giáo ha, Sau này...... xin ngươi nổ lực sống sót trong thế giới tiểu thyết máu cún này."

- ----------------------------------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương