Sa Bẫy
-
Chương 22: Thăm dò
"Nạn nhân tử vong vào khoảng 1h30 sáng nay, chết do bị tổn thương hệ thần kinh trung ương do bị hung thủ trực tiếp dùng xích sắt siết gãy cột sống cổ. Sau khi tử vong được thực hiện lấy tiểu não trái. Tiểu não trái bị di chuyển và lệch khỏi cầu não giống mười ba người bị hại trước. Đây là lần đầu tiên hung thủ giết một trẻ vị thành niên và vết rạch sọ rất thô, các mũi khâu không chắc chắn, có thể thấy được hắn rất tức giận, tên mô phỏng đã khiêu khích hắn."
Bác sĩ pháp y kéo tấm phủ che đầu cậu bé ra và một lỗ máu chảy từ sau gáy, bộ não đỏ như một đĩa thịt băm tươi ngon, nhỏ giọt như nước ép nam việt quất. Dây thần kinh dày đặc lít nhít dưới vỏ não, tiểu não thu gọn lại ở phía sau và phần dưới giống như một cặp tinh hoàn, có màu sắc trầm, cầu não nối ở giữa xỉn màu vẩn đục, thậm chí có thể rõ ràng thấy hình cầu của tiểu não trái bị vẹo và xệ xuống một bên giống như một túi bóng bị teo lại được treo lủng lẳng.
Lâm Tuyết Trì cảm thấy rất muốn nôn, anh cố kìm nén phản ứng sinh lý làm cho khuôn mặt trở nên rất khổ sở.
Pháp y nói: "Có một chi tiết hơi khác." Anh ta chỉ vào mắt cậu bé, đồng thời vạch mí lên để lộ hai đường ranh giới mảnh mai: "Hung thủ đã khâu rãnh mí mắt trên của nam nhân, buộc cậu bé phải chết không nhắm mắt. Hung thủ muốn bắt cậu bé mở mắt để thấy thứ gì đó hoặc là hắn ta đang thông qua cậu bé để nhìn thấy gì đó."
Đặc vụ nhìn về phía Lâm Tuyết Trì: "Có ý tưởng gì không?"
Lâm Tuyết Trì liếm đôi môi khô khốc, suy nghĩ rồi nói đầy khó nhọc: "Hắn ta thiếu lý trí hoặc không thể kiểm soát được bản thân."
"Ai? Hung thủ?"
"Ừ. Hắn ta giết đứa bé dưới cơn phẫn nộ cực đoan, điều này rất khác với lúc hắn giết những người khác. Có thể là do kẻ mô phỏng chọc giận hắn, cũng có thể là nguyên nhân khác. Mặc dù hắn ta cải tạo đứa bé này nhưng lại không có ý tốt với đứa bé, hoặc nói động cơ khác xa với mục đích biến đổi ban đầu."
"Động cơ gì?"
Lâm Tuyết Trì nói: "Hắn ta đang khoe khoang, thể hiện thực lực của mình, muốn cho mọi người biết hắn ta có thể đi bao xa."
Đặc vụ: "Điều gì nói lên điều đó?"
"Mở sọ cho trẻ vị thành niên rất khó, đặc biệt là trẻ dưới 8 tuổi. Bán cầu não của các bé đang trong quá trình phát triển, trọng lượng não sẽ tiếp tục tăng lên. Vô ý trong phẫu thuật rất dễ để lại di chứng suốt đời. Chỉ có một số ít bác sĩ phẫu thuật ở Washington có thể làm được điều này." Lâm Tuyết Trì chỉ vào đầu: "Kỹ thuật của hắn ta không hề thụt lùi, có thể thấy rằng có lẽ hắn ta vẫn tiếp tục thực hiện phẫu thuật hoặc phẫu thuật trong vài năm qua hoặc bí mật tập luyện. Bất kỳ bác sĩ ngoại khoa nào nhìn thấy bộ não này, điều đầu tiên nghĩ đến là hắn ta đang cho thấy thực lực của mình rằng hắn có thể thực hiện ca phẫu thuật và làm điều đó một mình. Các anh không hiểu được đây là chuyện khó khăn cỡ nào."
Đặc vụ gật đầu: "Cho nên hắn đang khoe khoang với Titus Lynch?"
"Hắn đang khoe khoang với tất cả những ai muốn mô phỏng theo hắn." Lâm Tuyết Trì nói với vẻ oán giận: "Hắn đang khoe khoang với tất cả những người có thể sẽ mô phỏng hoặc có thể học theo hắn rằng đây là tác phẩm hắn tự hào nhất, hắn mới xứng với danh hiệu "bản gốc"."
"Đứa trẻ đáng thương." Pháp y thở dài: "Có lẽ tên ái kỷ này còn cho rằng đứa trẻ hẳn nên cảm thấy vinh hạnh."
Lâm Tuyết Trì giật mình, bị từ "vinh hạnh" này hấp dẫn: "Vinh hạnh?"
"Không phải cậu bé là tác phẩm hắn ngàn chọn vạn tuyển tự hào nhất sao? Nếu như tôi là tên hung thủ này, tôi chắc chắn sẽ cảm thấy đứa trẻ nên cảm thấy vinh hạnh, không phải ai cũng có thể làm tác phẩm của tôi."
Lâm Tuyết Trì cau mày: "Tôi nhớ mọi người nói với tôi, hung thủ chọn nạn nhân của mình một cách ngẫu nhiên."
Đặc vụ nói: "Ừ, chí ít bây giờ chúng tôi không tìm thấy điểm chung nào giữa các nạn nhân."
"Nếu đứa trẻ này được hung thủ chọn lựa, vậy có thể hắn cũng có những cân nhắc riêng khi chọn những nạn nhân khác. Họ được xác định là 'những người cần cải tạo' và điều quan trọng là phải tìm ra lý do tại sao hắn lại muốn cải tạo tiểu não của họ." Lâm Tuyết Trì nghĩ tới một vấn đề: "Có phải hắn phẫu thuật trong phòng bệnh không?"
Đặc vụ: "Chúng tôi đang điều tra màn hình giám sát ở bệnh viện, tất cả thông tin của những người ra vào khu này từ một giờ tối đến sáu giờ sáng nay sẽ được gửi qua."
Lâm Tuyết Trì suy nghĩ: "Nếu hung thủ muốn mang dụng cụ phẫu thuật để phẫu thuật trong phòng bệnh, vậy chắc chắn sẽ rất dễ thấy. Các bác sĩ và y tá trực ban hoặc bất kỳ ai đi ngang qua đều sẽ nhìn thấy buổi tối có người mang theo rất nhiều thứ đi vào. Nếu như không có, vậy chính là đứa bé này đã bị di chuyển, giải phẫu xong sau đó đưa trở về phòng bệnh."
Đặc vụ: "Còn một vấn đề, vì sao lần này hung thủ lại đổi địa điểm? Vì Titus Lynch ở Seattle ư?"
"Có thể." Lâm Tuyết Trì nói: "Đi đường dài đến Seattle cũng không dễ gì. Anh đã nói chuyện với cha mẹ của đứa bé chưa?"
Đặc vụ giải thích: "Mẹ cậu bé quá xúc động nên chúng tôi đã nói với người cha."
Lâm Tuyết Trì nhướng mày: "Có gì khác thường không"
"Có gì bất thường à?" Đặc vụ nhạy bén hỏi.
Ánh mắt Lâm Tuyết Trì phức tạp: "Tôi cảm thấy người cha không quá buồn gì về chuyện này."
"Anh thấy được gì? Hay là các anh có tiếp xúc với nhau?" Đặc vụ nói: "Người cha nói chuyện rất trật tự logic, trừ điểm đó ra thì không có gì quá khác thường, nghe nói cậu bé không phải là con trai duy nhất trong nhà họ, họ còn có một cô con gái, có lẽ có liên quan đến chuyện này? Anh cũng biết một số bậc cha mẹ có bản chất khá lạnh lùng."
"Thế à?" Lâm Tuyết Trì lẩm bẩm: "Nếu thật sự là vậy thì tốt."
Sau khi rời chỗ của FBI, Lâm Tuyết Trì lấy điện thoại di động ra, ba cuộc gọi nhỡ, hai cuộc từ Allison, một cuộc gọi từ bệnh viện.
Anh vừa lên xe vừa gọi cho Allison.
"Anh không chắc Dụ Giang có tham dự chuyện lần này không." Lâm Tuyết Trì vừa xoay vô lăng vừa nói: "Dụ Giang có chứng cứ ngoại phạm, nếu như người chết vào tối hôm qua thì lúc đó anh đang ở nhà với ông ta, ông ta không có khả năng phân thân giết người."
Allison ở đầu bên kia có chút nản lòng: "Vậy tên mở sọ này không có đồng phạm sao?"
"Cảnh sát vẫn không biết chuyện có đồng phạm." Lâm Tuyết Trì nói: "Họ vẫn cho rằng đây là đơn độc phạm tội."
"Vậy có thể nào ông ta sai người mở sọ để làm việc này không, chỉ là không tham dự vào thôi?"
Lâm Tuyết Trì suy nghĩ: "Anh cảm thấy không thể."
"Tại sao?"
"Lần này cảm xúc của kẻ mở sọ rất phẫn nộ, đây không phải là phong cách của Dụ Giang." Lâm Tuyết Trì nói: "Nếu có ông ta ở đó, anh tin rằng kẻ mở sọ sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách bình tĩnh và trọn vẹn, chuyện này rất dễ với Dụ Giang. Anh cảm thấy cảm xúc của kẻ mở sọ hơi mất khống chế, anh không biết vì sao Dụ Giang không khống chế được cảm xúc của hắn."
"Vậy bây giờ em phải làm gì?"
Lâm Tuyết Trì: "Em có thể kiểm tra địa chỉ của người nhà nạn nhân không? Anh rất nghi ngờ về thái độ của cha mẹ đứa trẻ với cái chết của cậu bé, anh muốn tìm cơ hội để liên lạc tìm hiểu, anh sẽ gửi tên, trường, điện thoại và các thông tin khác cho em."
"Được, chúng ta gặp ở chỗ cũ hả anh?"
"Em ở trường chờ anh đi, bây giờ anh đến trường em."
"Bây giờ? Anh đến trường làm gì?"
Cửa văn phòng của Dụ Giang bị dập ầm một tiếng thật lớn. Vị bác sĩ trẻ tuổi mang đầy lửa giận trên mặt làm trợ giảng giật mình, đang muốn khiển trách theo bản năng thì Dụ Giang bình tĩnh: "Cậu về trước đi, phần còn lại làm theo những gì tôi nói là được."
Giọng điệu chắc chắn, trợ giảng gật đầu rồi nhanh chóng mang đồ đạc của mình rời đi.
Vị giáo sư tốt tính nhìn đứa trẻ của mình: "Lễ phép đâu?"
Lâm Tuyết Trì phản pháo ngay: "Ông đùa tôi đấy à Dụ Giang."
"Ta đùa em thế nào?" Dụ Giang ngồi nhàn nhã trên ghế.
Lâm Tuyết Trì lao tới trước mặt gã, nói lạnh lùng: "Tôi không quan tâm ông làm cái quái gì bên ngoài, tôi cũng không có hứng thú biết. Nhưng nếu ông muốn chơi thì làm ơn quản lý người của ông cho tốt đi, đừng tưởng rằng chỗ nào cũng chơi được, tôi không có nghĩa vụ chùi mông cho mấy chuyện vớ vẩn này của ông đâu!"
Dụ Giang nhíu mày, dừng một lúc mới nói: "Ta không biết em đang nói gì, Tuyết Trì.'
"Ông không biết tôi đang nói gì?" Lâm Tuyết Trì cười nhạo: "Người của ông đến bệnh viện tôi giết người, ông không biết hả? Hôm nay tôi ngồi ở văn phòng FBI cả ngày, thêm chút nữa là được phát thẻ hỗ trợ ngoài luồng giúp đỡ phá án rồi! Có phải sau này ông gây ra rắc rối nào cũng phải để tôi đến cục cảnh sát giải đáp không? Ông có thể tự mình đào tạo một người phát ngôn chính thức không? Ông không sợ hôm nào đó tôi sẽ đọc sai bản thảo hả?"
Dụ Giang mở điện thoại tìm từ khóa, tin tức liên quan lập tức hiện ra —
Rạng sáng nay, một cậu bé tám tuổi đã bị giết tại Bệnh viện Alter Seattle. Vào buổi chiều, cảnh sát Washington DC đã tổ chức một cuộc họp báo chính thức để xác nhận rằng cậu bé đã bị phẫu thuật mở hộp sọ và tiểu não trái đã bị dịch chuyển. Cậu bé trở thành nạn nhân thứ mười bốn của vụ án "tiểu não trái ở San Francisco" và là nạn nhân vị thành niên đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Hiện tại, vụ việc đang thuộc thẩm quyền của FBI. Phóng viên được biết từ người phát ngôn có liên quan rằng FBI đã bắt đầu quá trình xem xét đối với trường hợp "tiểu não trái ở San Francisco".
Gã tắt điện thoại và trầm ngâm: "Xin lỗi Tuyết Trì, ta thật sự không biết chuyện này."
Lâm Tuyết Trì vẫn không tin: "Ông đừng lừa tôi."
"Tối hôm qua ta ở cùng em cả đêm, em biết đấy, ta không có thời gian giết người." Dụ Giang nghiêm túc: "Nếu như em nghi ngờ ta sai người làm, em có thể kiểm tra điện thoại di động và máy tính của ta, hoặc vào kiểm tra lịch sử cuộc gọi ở nhà. Em cũng đã nói chuyện với cảnh sát rồi, cảnh sát có cho rằng đây là mua chuộc hay xúi giục phạm tội không?"
"Họ còn chưa tra ra đồng phạm." Lâm Tuyết Trì tức giận.
"Vậy còn em? Em thấy sao?" Dụ Giang hỏi.
Lâm Tuyết Trì nheo mắt nhìn gã: "Chuyện lần này đúng là hoàn toàn không giống phong cách của ông nhưng không loại trừ việc ông quyết định thỉnh thoảng thay đổi phong cách."
Dụ Giang cười nhạt: "Cho nên em vẫn hoài nghi ta ra lệnh?"
"Tôi biết rất rõ năng lực của ông, tôi biết rất rõ ông sẽ làm gì." Lâm Tuyết Trì âm trầm: "Tôi nói rồi, tôi không quan tâm bên ngoài ông có ai, đó là chuyện của ông, ông chơi thế nào cũng được miễn đừng liên lụy đến tôi. Nhưng người chết trong bệnh viện, ông không cảm thấy ông nợ tôi một lời giải thích sao?"
Dụ Giang lại thấy buồn cười: "Lời em nói cứ như ghen tị."
Lâm Tuyết Trì quát khẽ: "Tôi không rãnh đùa với ông."
"Được rồi, vậy ta trả lời em." Dụ Giang vuốt ve tay anh: "Ta không có người bên ngoài, Tuyết Trì. Em biết rõ điều này, ta cũng không cần nhiều người đến thế, cho đến giờ ta chỉ cần mình em. Ta bỏ ra nhiều thời gian, tinh lực để em tin ta, đồng ý ở lại cạnh ta, sao em lại cho rằng ta còn có người khác?"
"Không phải có sẵn một Titus Lynch rồi sao?" Lâm Tuyết Trì hỏi lại.
"Ta đã nói ta không có quan hệ tình cảm gì với cậu ta."
Lâm Tuyết Trì rút tay mình về: "Điều đó cũng chẳng ngăn ông sai anh ta giết Tuyết Mi."
"Đã có một Titus Lynch, hiềm nghi của em với ta đã rất nặng rồi. Nếu ta thật sự tiếp tục ra tay với người bên cạnh em vậy chỉ tăng thêm hiềm nghi đúng không? Hơn nữa như ta đã nói, ta sẽ không để em lại đặt mình vào nguy hiểm cũng như tuyệt đối không để em vào nguy hiểm." Dụ Giang nhìn anh chăm chú: "Ta nói được nhất định sẽ làm được."
Lâm Tuyết Trì gật đầu, đứng dậy dập cửa mà đi.
Allison đang chờ anh dưới lầu. Lâm Tuyết Trì đi ra khỏi chỗ ngoặt cầu thang và nhìn thấy một cô gái đeo cặp vừa tan học.
"Đi ăn tối đi, cạnh trường có một nhà hàng mới mở, em mời." Cô gái lắc lắc ví tiền: "Em vừa được học bổng."
Lâm Tuyết Trì mỉm cười: "Chúc mừng, xin lỗi anh không mang quà cho em. Lần sau bù lại nhé?"
"Không sao, anh thăm dò thế nào rồi?" Allison lo lắng hỏi.
Lâm Tuyết Trì lắc đầu: "Dường như thật sự không có liên quan gì đến ông ta. Anh rất mất bình tĩnh nhưng nhìn ông ta thật sự không có chút phòng bị nào."
"Vậy anh tin ông ấy không?"
"Ừ." Lâm Tuyết Trì gật đầu: "Em có thấy mâu thuẫn không? Mặc dù anh biết ông ta giết người nhưng anh vẫn tin ông ta."
Allison nhún vai: "Không sao cả, dù sao ông ấy cũng là cha anh."
Hai người đi về hướng mặt trăng. Thiên hà lơ lửng trong không trung như những mảnh thủy tinh lấp lánh.
Mùi thơm của giăm bông hun khói bay ra từ nhà hàng, Lâm Tuyết Trì cảm thấy hơi đói.
"Bình thường anh và Dụ Giang ăn gì?" Allison nhìn thực đơn: "Các anh ăn món Trung à?"
"Ừ, lúc trước mẹ anh thường làm món Trung cho anh." Lâm Tuyết Trì nói.
Allison: "Em ăn một phần salad cá ngừ, một soda cam và một tart brinjal."
"Giảm cân à?" Lâm Tuyết Trì hỏi: "Anh dùng một sandwich giăm bông trứng và cà phê đen."
"Anh cũng không ăn nhiều đây này, đừng tiết kiệm cho em."
Lâm Tuyết Trì nói: "Với anh là đủ rồi. Tối anh còn phải về bệnh viện trực, không thể ăn nhiều."
"Bác sĩ thật vất vả." Allison thở dài: "Vậy chuyện lần này chúng ta không tham dự nữa sao? Đã không liên quan đến cha anh vậy hung thủ cứ giao cho cảnh sát xử lý nhỉ?"
Lâm Tuyết Trì lắc đầu: "Mặc dù chuyện này không liên quan đến Dụ Giang nhưng chắc chắn ông ta biết người mở sọ là ai."
"Anh vẫn nghi ngờ đây là một Titus Lynch khác, chỉ là kẻ lần này thoát khỏi cha anh để tự tiện hành động."
"Hắn ta tự tiện hành động chứng tỏ Dụ Giang không khống chế hắn tốt, hắn có mâu thuẫn với Dụ Giang. Đó là một bước đột phá."
Allison hít một hơi thật sâu: "Sau đó thì sao?"
Lâm Tuyết Trì cong môi: "Anh biết cách dụ hắn ta ra thế nào."
Bác sĩ pháp y kéo tấm phủ che đầu cậu bé ra và một lỗ máu chảy từ sau gáy, bộ não đỏ như một đĩa thịt băm tươi ngon, nhỏ giọt như nước ép nam việt quất. Dây thần kinh dày đặc lít nhít dưới vỏ não, tiểu não thu gọn lại ở phía sau và phần dưới giống như một cặp tinh hoàn, có màu sắc trầm, cầu não nối ở giữa xỉn màu vẩn đục, thậm chí có thể rõ ràng thấy hình cầu của tiểu não trái bị vẹo và xệ xuống một bên giống như một túi bóng bị teo lại được treo lủng lẳng.
Lâm Tuyết Trì cảm thấy rất muốn nôn, anh cố kìm nén phản ứng sinh lý làm cho khuôn mặt trở nên rất khổ sở.
Pháp y nói: "Có một chi tiết hơi khác." Anh ta chỉ vào mắt cậu bé, đồng thời vạch mí lên để lộ hai đường ranh giới mảnh mai: "Hung thủ đã khâu rãnh mí mắt trên của nam nhân, buộc cậu bé phải chết không nhắm mắt. Hung thủ muốn bắt cậu bé mở mắt để thấy thứ gì đó hoặc là hắn ta đang thông qua cậu bé để nhìn thấy gì đó."
Đặc vụ nhìn về phía Lâm Tuyết Trì: "Có ý tưởng gì không?"
Lâm Tuyết Trì liếm đôi môi khô khốc, suy nghĩ rồi nói đầy khó nhọc: "Hắn ta thiếu lý trí hoặc không thể kiểm soát được bản thân."
"Ai? Hung thủ?"
"Ừ. Hắn ta giết đứa bé dưới cơn phẫn nộ cực đoan, điều này rất khác với lúc hắn giết những người khác. Có thể là do kẻ mô phỏng chọc giận hắn, cũng có thể là nguyên nhân khác. Mặc dù hắn ta cải tạo đứa bé này nhưng lại không có ý tốt với đứa bé, hoặc nói động cơ khác xa với mục đích biến đổi ban đầu."
"Động cơ gì?"
Lâm Tuyết Trì nói: "Hắn ta đang khoe khoang, thể hiện thực lực của mình, muốn cho mọi người biết hắn ta có thể đi bao xa."
Đặc vụ: "Điều gì nói lên điều đó?"
"Mở sọ cho trẻ vị thành niên rất khó, đặc biệt là trẻ dưới 8 tuổi. Bán cầu não của các bé đang trong quá trình phát triển, trọng lượng não sẽ tiếp tục tăng lên. Vô ý trong phẫu thuật rất dễ để lại di chứng suốt đời. Chỉ có một số ít bác sĩ phẫu thuật ở Washington có thể làm được điều này." Lâm Tuyết Trì chỉ vào đầu: "Kỹ thuật của hắn ta không hề thụt lùi, có thể thấy rằng có lẽ hắn ta vẫn tiếp tục thực hiện phẫu thuật hoặc phẫu thuật trong vài năm qua hoặc bí mật tập luyện. Bất kỳ bác sĩ ngoại khoa nào nhìn thấy bộ não này, điều đầu tiên nghĩ đến là hắn ta đang cho thấy thực lực của mình rằng hắn có thể thực hiện ca phẫu thuật và làm điều đó một mình. Các anh không hiểu được đây là chuyện khó khăn cỡ nào."
Đặc vụ gật đầu: "Cho nên hắn đang khoe khoang với Titus Lynch?"
"Hắn đang khoe khoang với tất cả những ai muốn mô phỏng theo hắn." Lâm Tuyết Trì nói với vẻ oán giận: "Hắn đang khoe khoang với tất cả những người có thể sẽ mô phỏng hoặc có thể học theo hắn rằng đây là tác phẩm hắn tự hào nhất, hắn mới xứng với danh hiệu "bản gốc"."
"Đứa trẻ đáng thương." Pháp y thở dài: "Có lẽ tên ái kỷ này còn cho rằng đứa trẻ hẳn nên cảm thấy vinh hạnh."
Lâm Tuyết Trì giật mình, bị từ "vinh hạnh" này hấp dẫn: "Vinh hạnh?"
"Không phải cậu bé là tác phẩm hắn ngàn chọn vạn tuyển tự hào nhất sao? Nếu như tôi là tên hung thủ này, tôi chắc chắn sẽ cảm thấy đứa trẻ nên cảm thấy vinh hạnh, không phải ai cũng có thể làm tác phẩm của tôi."
Lâm Tuyết Trì cau mày: "Tôi nhớ mọi người nói với tôi, hung thủ chọn nạn nhân của mình một cách ngẫu nhiên."
Đặc vụ nói: "Ừ, chí ít bây giờ chúng tôi không tìm thấy điểm chung nào giữa các nạn nhân."
"Nếu đứa trẻ này được hung thủ chọn lựa, vậy có thể hắn cũng có những cân nhắc riêng khi chọn những nạn nhân khác. Họ được xác định là 'những người cần cải tạo' và điều quan trọng là phải tìm ra lý do tại sao hắn lại muốn cải tạo tiểu não của họ." Lâm Tuyết Trì nghĩ tới một vấn đề: "Có phải hắn phẫu thuật trong phòng bệnh không?"
Đặc vụ: "Chúng tôi đang điều tra màn hình giám sát ở bệnh viện, tất cả thông tin của những người ra vào khu này từ một giờ tối đến sáu giờ sáng nay sẽ được gửi qua."
Lâm Tuyết Trì suy nghĩ: "Nếu hung thủ muốn mang dụng cụ phẫu thuật để phẫu thuật trong phòng bệnh, vậy chắc chắn sẽ rất dễ thấy. Các bác sĩ và y tá trực ban hoặc bất kỳ ai đi ngang qua đều sẽ nhìn thấy buổi tối có người mang theo rất nhiều thứ đi vào. Nếu như không có, vậy chính là đứa bé này đã bị di chuyển, giải phẫu xong sau đó đưa trở về phòng bệnh."
Đặc vụ: "Còn một vấn đề, vì sao lần này hung thủ lại đổi địa điểm? Vì Titus Lynch ở Seattle ư?"
"Có thể." Lâm Tuyết Trì nói: "Đi đường dài đến Seattle cũng không dễ gì. Anh đã nói chuyện với cha mẹ của đứa bé chưa?"
Đặc vụ giải thích: "Mẹ cậu bé quá xúc động nên chúng tôi đã nói với người cha."
Lâm Tuyết Trì nhướng mày: "Có gì khác thường không"
"Có gì bất thường à?" Đặc vụ nhạy bén hỏi.
Ánh mắt Lâm Tuyết Trì phức tạp: "Tôi cảm thấy người cha không quá buồn gì về chuyện này."
"Anh thấy được gì? Hay là các anh có tiếp xúc với nhau?" Đặc vụ nói: "Người cha nói chuyện rất trật tự logic, trừ điểm đó ra thì không có gì quá khác thường, nghe nói cậu bé không phải là con trai duy nhất trong nhà họ, họ còn có một cô con gái, có lẽ có liên quan đến chuyện này? Anh cũng biết một số bậc cha mẹ có bản chất khá lạnh lùng."
"Thế à?" Lâm Tuyết Trì lẩm bẩm: "Nếu thật sự là vậy thì tốt."
Sau khi rời chỗ của FBI, Lâm Tuyết Trì lấy điện thoại di động ra, ba cuộc gọi nhỡ, hai cuộc từ Allison, một cuộc gọi từ bệnh viện.
Anh vừa lên xe vừa gọi cho Allison.
"Anh không chắc Dụ Giang có tham dự chuyện lần này không." Lâm Tuyết Trì vừa xoay vô lăng vừa nói: "Dụ Giang có chứng cứ ngoại phạm, nếu như người chết vào tối hôm qua thì lúc đó anh đang ở nhà với ông ta, ông ta không có khả năng phân thân giết người."
Allison ở đầu bên kia có chút nản lòng: "Vậy tên mở sọ này không có đồng phạm sao?"
"Cảnh sát vẫn không biết chuyện có đồng phạm." Lâm Tuyết Trì nói: "Họ vẫn cho rằng đây là đơn độc phạm tội."
"Vậy có thể nào ông ta sai người mở sọ để làm việc này không, chỉ là không tham dự vào thôi?"
Lâm Tuyết Trì suy nghĩ: "Anh cảm thấy không thể."
"Tại sao?"
"Lần này cảm xúc của kẻ mở sọ rất phẫn nộ, đây không phải là phong cách của Dụ Giang." Lâm Tuyết Trì nói: "Nếu có ông ta ở đó, anh tin rằng kẻ mở sọ sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách bình tĩnh và trọn vẹn, chuyện này rất dễ với Dụ Giang. Anh cảm thấy cảm xúc của kẻ mở sọ hơi mất khống chế, anh không biết vì sao Dụ Giang không khống chế được cảm xúc của hắn."
"Vậy bây giờ em phải làm gì?"
Lâm Tuyết Trì: "Em có thể kiểm tra địa chỉ của người nhà nạn nhân không? Anh rất nghi ngờ về thái độ của cha mẹ đứa trẻ với cái chết của cậu bé, anh muốn tìm cơ hội để liên lạc tìm hiểu, anh sẽ gửi tên, trường, điện thoại và các thông tin khác cho em."
"Được, chúng ta gặp ở chỗ cũ hả anh?"
"Em ở trường chờ anh đi, bây giờ anh đến trường em."
"Bây giờ? Anh đến trường làm gì?"
Cửa văn phòng của Dụ Giang bị dập ầm một tiếng thật lớn. Vị bác sĩ trẻ tuổi mang đầy lửa giận trên mặt làm trợ giảng giật mình, đang muốn khiển trách theo bản năng thì Dụ Giang bình tĩnh: "Cậu về trước đi, phần còn lại làm theo những gì tôi nói là được."
Giọng điệu chắc chắn, trợ giảng gật đầu rồi nhanh chóng mang đồ đạc của mình rời đi.
Vị giáo sư tốt tính nhìn đứa trẻ của mình: "Lễ phép đâu?"
Lâm Tuyết Trì phản pháo ngay: "Ông đùa tôi đấy à Dụ Giang."
"Ta đùa em thế nào?" Dụ Giang ngồi nhàn nhã trên ghế.
Lâm Tuyết Trì lao tới trước mặt gã, nói lạnh lùng: "Tôi không quan tâm ông làm cái quái gì bên ngoài, tôi cũng không có hứng thú biết. Nhưng nếu ông muốn chơi thì làm ơn quản lý người của ông cho tốt đi, đừng tưởng rằng chỗ nào cũng chơi được, tôi không có nghĩa vụ chùi mông cho mấy chuyện vớ vẩn này của ông đâu!"
Dụ Giang nhíu mày, dừng một lúc mới nói: "Ta không biết em đang nói gì, Tuyết Trì.'
"Ông không biết tôi đang nói gì?" Lâm Tuyết Trì cười nhạo: "Người của ông đến bệnh viện tôi giết người, ông không biết hả? Hôm nay tôi ngồi ở văn phòng FBI cả ngày, thêm chút nữa là được phát thẻ hỗ trợ ngoài luồng giúp đỡ phá án rồi! Có phải sau này ông gây ra rắc rối nào cũng phải để tôi đến cục cảnh sát giải đáp không? Ông có thể tự mình đào tạo một người phát ngôn chính thức không? Ông không sợ hôm nào đó tôi sẽ đọc sai bản thảo hả?"
Dụ Giang mở điện thoại tìm từ khóa, tin tức liên quan lập tức hiện ra —
Rạng sáng nay, một cậu bé tám tuổi đã bị giết tại Bệnh viện Alter Seattle. Vào buổi chiều, cảnh sát Washington DC đã tổ chức một cuộc họp báo chính thức để xác nhận rằng cậu bé đã bị phẫu thuật mở hộp sọ và tiểu não trái đã bị dịch chuyển. Cậu bé trở thành nạn nhân thứ mười bốn của vụ án "tiểu não trái ở San Francisco" và là nạn nhân vị thành niên đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Hiện tại, vụ việc đang thuộc thẩm quyền của FBI. Phóng viên được biết từ người phát ngôn có liên quan rằng FBI đã bắt đầu quá trình xem xét đối với trường hợp "tiểu não trái ở San Francisco".
Gã tắt điện thoại và trầm ngâm: "Xin lỗi Tuyết Trì, ta thật sự không biết chuyện này."
Lâm Tuyết Trì vẫn không tin: "Ông đừng lừa tôi."
"Tối hôm qua ta ở cùng em cả đêm, em biết đấy, ta không có thời gian giết người." Dụ Giang nghiêm túc: "Nếu như em nghi ngờ ta sai người làm, em có thể kiểm tra điện thoại di động và máy tính của ta, hoặc vào kiểm tra lịch sử cuộc gọi ở nhà. Em cũng đã nói chuyện với cảnh sát rồi, cảnh sát có cho rằng đây là mua chuộc hay xúi giục phạm tội không?"
"Họ còn chưa tra ra đồng phạm." Lâm Tuyết Trì tức giận.
"Vậy còn em? Em thấy sao?" Dụ Giang hỏi.
Lâm Tuyết Trì nheo mắt nhìn gã: "Chuyện lần này đúng là hoàn toàn không giống phong cách của ông nhưng không loại trừ việc ông quyết định thỉnh thoảng thay đổi phong cách."
Dụ Giang cười nhạt: "Cho nên em vẫn hoài nghi ta ra lệnh?"
"Tôi biết rất rõ năng lực của ông, tôi biết rất rõ ông sẽ làm gì." Lâm Tuyết Trì âm trầm: "Tôi nói rồi, tôi không quan tâm bên ngoài ông có ai, đó là chuyện của ông, ông chơi thế nào cũng được miễn đừng liên lụy đến tôi. Nhưng người chết trong bệnh viện, ông không cảm thấy ông nợ tôi một lời giải thích sao?"
Dụ Giang lại thấy buồn cười: "Lời em nói cứ như ghen tị."
Lâm Tuyết Trì quát khẽ: "Tôi không rãnh đùa với ông."
"Được rồi, vậy ta trả lời em." Dụ Giang vuốt ve tay anh: "Ta không có người bên ngoài, Tuyết Trì. Em biết rõ điều này, ta cũng không cần nhiều người đến thế, cho đến giờ ta chỉ cần mình em. Ta bỏ ra nhiều thời gian, tinh lực để em tin ta, đồng ý ở lại cạnh ta, sao em lại cho rằng ta còn có người khác?"
"Không phải có sẵn một Titus Lynch rồi sao?" Lâm Tuyết Trì hỏi lại.
"Ta đã nói ta không có quan hệ tình cảm gì với cậu ta."
Lâm Tuyết Trì rút tay mình về: "Điều đó cũng chẳng ngăn ông sai anh ta giết Tuyết Mi."
"Đã có một Titus Lynch, hiềm nghi của em với ta đã rất nặng rồi. Nếu ta thật sự tiếp tục ra tay với người bên cạnh em vậy chỉ tăng thêm hiềm nghi đúng không? Hơn nữa như ta đã nói, ta sẽ không để em lại đặt mình vào nguy hiểm cũng như tuyệt đối không để em vào nguy hiểm." Dụ Giang nhìn anh chăm chú: "Ta nói được nhất định sẽ làm được."
Lâm Tuyết Trì gật đầu, đứng dậy dập cửa mà đi.
Allison đang chờ anh dưới lầu. Lâm Tuyết Trì đi ra khỏi chỗ ngoặt cầu thang và nhìn thấy một cô gái đeo cặp vừa tan học.
"Đi ăn tối đi, cạnh trường có một nhà hàng mới mở, em mời." Cô gái lắc lắc ví tiền: "Em vừa được học bổng."
Lâm Tuyết Trì mỉm cười: "Chúc mừng, xin lỗi anh không mang quà cho em. Lần sau bù lại nhé?"
"Không sao, anh thăm dò thế nào rồi?" Allison lo lắng hỏi.
Lâm Tuyết Trì lắc đầu: "Dường như thật sự không có liên quan gì đến ông ta. Anh rất mất bình tĩnh nhưng nhìn ông ta thật sự không có chút phòng bị nào."
"Vậy anh tin ông ấy không?"
"Ừ." Lâm Tuyết Trì gật đầu: "Em có thấy mâu thuẫn không? Mặc dù anh biết ông ta giết người nhưng anh vẫn tin ông ta."
Allison nhún vai: "Không sao cả, dù sao ông ấy cũng là cha anh."
Hai người đi về hướng mặt trăng. Thiên hà lơ lửng trong không trung như những mảnh thủy tinh lấp lánh.
Mùi thơm của giăm bông hun khói bay ra từ nhà hàng, Lâm Tuyết Trì cảm thấy hơi đói.
"Bình thường anh và Dụ Giang ăn gì?" Allison nhìn thực đơn: "Các anh ăn món Trung à?"
"Ừ, lúc trước mẹ anh thường làm món Trung cho anh." Lâm Tuyết Trì nói.
Allison: "Em ăn một phần salad cá ngừ, một soda cam và một tart brinjal."
"Giảm cân à?" Lâm Tuyết Trì hỏi: "Anh dùng một sandwich giăm bông trứng và cà phê đen."
"Anh cũng không ăn nhiều đây này, đừng tiết kiệm cho em."
Lâm Tuyết Trì nói: "Với anh là đủ rồi. Tối anh còn phải về bệnh viện trực, không thể ăn nhiều."
"Bác sĩ thật vất vả." Allison thở dài: "Vậy chuyện lần này chúng ta không tham dự nữa sao? Đã không liên quan đến cha anh vậy hung thủ cứ giao cho cảnh sát xử lý nhỉ?"
Lâm Tuyết Trì lắc đầu: "Mặc dù chuyện này không liên quan đến Dụ Giang nhưng chắc chắn ông ta biết người mở sọ là ai."
"Anh vẫn nghi ngờ đây là một Titus Lynch khác, chỉ là kẻ lần này thoát khỏi cha anh để tự tiện hành động."
"Hắn ta tự tiện hành động chứng tỏ Dụ Giang không khống chế hắn tốt, hắn có mâu thuẫn với Dụ Giang. Đó là một bước đột phá."
Allison hít một hơi thật sâu: "Sau đó thì sao?"
Lâm Tuyết Trì cong môi: "Anh biết cách dụ hắn ta ra thế nào."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook