S2 Yêu Tựa Hơi Say FULL
-
12: Xin Lỗi
Ban đêm ở sơn thôn vô cùng yên tĩnh thanh bình, từ khi đến đây Cố Văn Hi đã dần hình thành thói quen ngủ sớm.
Hôm nay cũng như thường lệ, chín giờ đã leo lên giường nằm, lướt điện thoại một lát rồi chuẩn bị đi ngủ.
Thỉnh thoảng Tưởng Thần vẫn gửi vài tin nhắn, Cố Văn Hi chỉ vô tình nhìn thấy, cậu cũng không thích như vậy, cho dù là bạn tốt thì cũng có không gian riêng, đến cả Tằng Bạc Niên còn hiểu vấn đề khoảng cách này.
Trước đây còn đỡ, từ khi quen với Lương Thiến thì thái độ của Tưởng Thần càng ngày càng kỳ lạ, nhưng y lại phủ nhận mình yêu Lương Thiến, quả thật rất khó hiểu.
Ngáp hai cái, lúc chuẩn bị nhắm mắt thì cậu mơ hồ nghe được tiếng chuông cửa dồn dập, hình như là ngoài hành lang truyền đến.
Cậu chưa từng nghe qua tiếng chuông cửa của nhà trọ dân, ban ngày cửa lớn luôn mở, ban đêm thì chẳng có ai đến đây làm gì.
Đêm nay có người tới thăm sao?
Vào lúc này thì hơn phân nửa là việc gấp rồi.
Mặc dù cũng không liên quan gì đến mình nhưng Cố Văn Hi vẫn không nhịn được đi ra xem thử.
Cậu rón rén lần mò xuống lầu, lúc cách năm sáu bậc thang nữa là đến sảnh lớn thì nghe thấy Đỗ Vân Nghiên đang thấp giọng nói chuyện với ai đó.
Ở lầu một chỉ bật một cái đèn, bác Thắng đứng trong bóng tối, Cố Văn Hi phải nhìn kỹ thì mới nhận ra đây là ông lão hàng xóm.
"Bác Thắng...!Bác đừng gấp." Đỗ Vân Nghiên an ủi ông, nhưng lời nói của anh cũng bắt đầu đứt quãng, "Con...!con gọi xe cứu thương đã."
"Có chuyện gì vậy?" Cố Văn Hi từ gấp gáp xuống cầu thang.
"Thím Lưu bị bệnh, đột nhiên ——"
"Bệnh gì?"
"Có thể là viêm dạ dày cấp tính." Nếu là người trẻ tuổi thì không sao, kháng thể mạnh thì có thể vượt qua, nhưng thím Lưu đã lớn tuổi, bệnh nhỏ trì hoãn thì rất dễ xảy ra vấn đề, trong nhà lại không có thuốc, bác Thắng rất sốt ruột, nhất thời không biết phải làm gì nên mới đến tìm Đỗ Vân Nghiên.
Cố Văn Hi mừng vì không phải mấy loại bệnh khó chữa như bệnh tim bệnh não, chỉ cần sớm đưa đi bệnh viện thì sẽ không có vấn đề gì, vậy nên cậu đề nghị với bọn họ: "Bây giờ đợi xe cứu thương tới thì phải tốn không ít thời gian đúng không? Đi xe của tôi đi."
Ánh mắt Đỗ Vân Nghiên chuyển từ cậu sang ông lão: "Bác Thắng, hay là nghe theo Cố tiên sinh đi."
Ông lão thủ thế với Cố Văn Hi, không khó đoán đó là lời cảm ơn.
"Vậy thì còn chần chờ gì nữa," Cố Vân Hi thúc giục bọn họ, "Nhanh lên đi."
"Tôi với bác Thắng đi đón thím Lưu, cậu lái xe tới là được, không cần quay đầu xe."
Cố Văn Hi vừa chạy xe đến cửa thì Đỗ Vân Nghiên cũng đã cõng thím Lưu chạy đến đây, cậu vội vàng xuống xe giúp đỡ sắp xếp cho ông lão ở phía sau, Đỗ Vân Nghiên ngồi trên ghế phó lái, đèn xe ô tô chiếu sáng đường làng tối đen.
"Thị trấn xa không? Hay là đến bệnh viện đa khoa đó đi?" Trên trấn phỏng chừng chỉ có trung tâm y tế, cũng không biết buổi tối có khám bệnh nặng hay không, Cố Văn Hi nghĩ dù sao cũng có xe, đi đến chỗ lớn hơn một chút thì càng an tâm hơn.
Đỗ Vân Nghiên quay đầu nhìn thoáng qua, vẻ mặt của ông lão vô cùng đau khổ nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo, anh nói với cậu: "Không xa, tôi chỉ đường cho cậu."
Dọc đường đi chẳng gặp chiếc xe nào, thuận lợi đi đến thị trấn quản lý thôn Bình Lương.
Khoa cấp cứu của bệnh viện sáng đèn, ngoài cổng có mấy chiếc xe gắn máy đang quanh quẩn chờ kiếm khách, một chiếc xe taxi dừng ven đường, có lẽ tài xế đang ngủ.
Cố Văn Hi đỗ xe xong, Đỗ Vân Nghiên đi xuống trước rồi đỡ thím Lưu xuống, chuẩn bị cõng bà.
"Để tôi cho," Cố Văn Hi nói với anh, "Bác Thắng nói chuyện không tiện, anh đi với bác ấy nói chuyện với bác sĩ rồi làm thủ tục đi."
Đỗ Vân Nghiên không kịp nghĩ kỹ, bây giờ sắp xếp như vậy thì quả thật là tiện hơn nhiều, vậy nên gật đầu: "Phiền cậu rồi."
"Anh làm được thì tôi cũng làm được mà." Cố Văn Hi ngồi xổm xuống.
Đỗ Vân Nghiên và bác Thắng đã đi trước, đi về phía sảnh lớn.
Trong bệnh viện quanh quẩn mùi thuốc sát trùng, Cố Văn Hi vô thức khịt mũi, đèn huỳnh quang trên đầu sáng đến chói mắt.
Bác sĩ trực ban không nhiều lắm, ban đầu chỉ tìm được một y tá giúp bọn họ đi gọi người.
Sắc mặt Đỗ Vân Nghiên tái nhợt, trên trán đổ mồ hôi hệt như bác Thắng.
Cố Văn Hi cảm giác trạng thái của anh không ổn lắm, hoàn toàn không giống như xuất phát từ sự lo lắng giữa hàng xóm với nhau.
Đợi đến khi bác sĩ tới, lại quần quật một phen, nói là phải truyền dịch trước, bệnh nhân lớn tuổi rồi nên không xác định được là có khiến cho các bệnh khác biến chứng theo hay không, cần phải quan sát thêm.
Phòng bệnh đã đầy người, thím Lưu được sắp xếp ở giường ngủ ngoài hành lang của khu cấp cứu, mặc dù điều kiện giống nhau nhưng cuối cùng cũng coi như là đã uống một liều thuốc khiến mọi người dần thả lỏng.
Bác Thắng ngồi trên ghế dựa sát giường thím Lưu, Đỗ Vân Nghiên và Cố Văn Hi cùng ngồi trên ghế dài ngoài hành lang cách đó không xa.
"Không thì..." Đỗ Vân Nghiên nhìn Cố Văn Hi, "Cậu về trước đi?"
"Còn anh?" Cố Văn Hi vô thức hỏi.
"Tôi ở đây với hai bác." Anh nói.
Thím Lưu bị bệnh nên ý thức mơ hồ, bác Thắng lại không nói được, có người ở lại với bọn họ thì an tâm hơn một chút, nhưng nhìn lại phản ứng của Đỗ Vân Nghiên thì dường như nguyên nhân không chỉ có thế, sắc mặt của anh vẫn tái nhợt sa sút như cũ.
"Trước đây...!mẹ tôi bị bệnh," Anh như có thể cảm nhận được sự nghi hoặc của Cố Văn Hi, nói thêm, "thím Thẩm bọn họ cũng ở cả đêm bên cạnh tôi."
"Mẹ của anh, là ở chỗ này ——"
"Ừm, lúc đầu sức khỏe đã không tốt, sau đó mất đi...!cũng ở bệnh viện này." Giọng nói của Đỗ Vân Nghiên nhẹ tênh.
Rốt cuộc Cố Văn Hi cũng hiểu vì sao sắc mặt của anh lại kém như vậy, ngực như bị cái gì đó đè nén, "Vậy tôi cũng ở lại đây, không đi nữa."
"Cũng không có liên quan gì đến cậu," Đỗ Vân Nghiên ngạc nhiên, "cậu có thể về trước thật mà."
"Nếu như xong việc mà thím Lưu không sao thì có thể xuất viện, lúc đó mọi người trở về bằng cách nào? Lỡ như không có xe thì sao?" Nếu từ thị trấn về thôn mà gọi xe cũng không tiện, nếu không có thì chỉ có thể đi xe ôm hoặc là xe ba bánh, "Hay là lúc đó anh định gọi tôi đến? Tôi cũng không phải kiểu người gọi cái là đến rồi phất tay là đi đâu nha."
"Cái cậu này...." Đỗ Vân Nghiên cạn lời quay đầu qua chỗ khác, quả thật anh không nghĩ nhiều như vậy.
"Anh cho tôi ở lại đi mà." Cố Văn Hi kiên trì nói lại, hai tay đặt trên đầu gối vô thức nắm lấy quần.
Ban ngày trêu chọc khiến người ta tức giận thì cậu cảm thấy vô cùng tự hào, giờ đây lại hối hận vì hành vi của mình, ánh mắt lén lút nhìn về người nọ.
Đỗ Vân Nghiên cảm nhận được ánh mắt của cậu: "Sao vậy?"
"Tôi ——" Cố Văn Hi xấu hổ nói, "Tôi cảm thấy hồi sáng tôi......!không nên trêu chọc anh như vậy."
"Trêu gì?" Anh sửng sốt chớp mắt, chân mày đột nhiên nhướng lên, "Cậu cũng biết là không nên à!"
"Ừm cái kia...!thật sự tôi định là sau này sẽ hòa hợp ở chung với anh."
"Hừ, có thể làm được rồi nói," Anh chợt nhận ra gì đó, nhỏ giọng hỏi, "Hay là cậu đang thông cảm với tôi?"
Cố Văn Hi như bị kim đâm mà ngồi không yên, mơ hồ nhớ lại cuộc trò chuyện ở bờ sông mấy ngày trước, mẹ Đỗ đặt tên cho Dương Dương và Bối Bối, hai con cún đó cùng lắm chỉ mới năm tuổi, vậy là mẹ Đỗ qua đời chưa được bao lâu.
Trong lòng cậu buồn bã, so với thông cảm thì càng giống như "đồng cảm" hơn.
"Mỗi người đều sẽ trải qua chuyện này," Đỗ Vân Nghiên nghĩ cậu ngầm thừa nhận, "Đừng nghĩ nhiều quá."
"Tôi biết, cũng không hẳn là thông cảm," Cố Văn Hi nói ra sự thật, "bởi vì tôi cũng đã trải qua cảm giác này rồi."
Mẹ của cậu qua đời sớm hơn, rất nhiều ký ức đã trở nên mơ hồ, chỉ là trong lòng khó mà buông xuống.
Sau khi mẹ mất thì cậu cũng bắt đầu ghét bệnh viện, thậm chí lúc bị bệnh cũng một mình chịu đựng.
Đỗ Vân Nghiên quay mặt lại, lần đầu tiên nghiêm túc lạ thường mà chăm chú nhìn đối phương, ánh mắt giao nhau như thể có thể nhìn thấu mọi chuyện.
"Không ai có thể hiểu tôi hơn mẹ tôi, nhưng bà đã không còn nữa, chính là như vậy." Cố Văn Hi chán nản vô vị rũ vai, "Ba của tôi sẽ không hiểu...!Đúng rồi, ba của anh đâu?"
Đỗ Vân Nghiên im lặng không lên tiếng, tay siết hờ thành quyền.
Trong lòng Cố Văn Hi chùng xuống, nghi ngờ cậu lại giẫm trúng khu vực lôi của anh rồi.
"Tôi không có ba." Trên mặt Đỗ Vân Nghiên không có tiếc nuối, cũng không có bi thương, chỉ có chán ghét.
Cảm xúc này quá mức mãnh liệt khiến người khác có thể nắm bắt được tâm tình của anh.
Anh không thích ba của mình, thậm chí là căm ghét.
Quan hệ của Cố Văn Hi và Cố Dục Thanh cũng không hòa hợp nhưng cậu cũng không hận đối phương như thế này.
"Xin lỗi," Cậu sửa miệng, "Có phải tôi không nên hỏi cái này không?".
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
"Không phải vấn đề của cậu."
Lúc sau cuộc trò chuyện lâm vào bế tắc.
Do chuyện người nhà nên quan hệ của hai người càng thêm thân thiết, nhưng loại thân thiết này lại tạo nên một áp lực mới, không ai có thể khơi gợi được đề tài tiếp theo.
Bệnh tình của thím Lưu có lẽ đã được khống chế, lúc đầu còn bị cơn đau quấy nhiễu, vẫn luôn thấp giọng lẩm bẩm, nhưng qua một lúc thì dần an tĩnh lại.
Đèn hành lang không còn lóa mắt như trước nhưng vẫn hơi sáng.
Cố Văn Hi vốn đang dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi thì lại bị ánh đèn làm cho tỉnh táo, cứ vậy mà trừng mắt nhìn trần nhà và cái đèn kia.
"Cậu lên xe nằm nghỉ một lát đi." Một lát sau, Đỗ Vân Nghiên nhắc cậu.
"Không cần đâu." Bác Thắng đã lớn tuổi như vậy mà còn ngồi bên mép giường, Cố Văn Hi đâu thể không biết xấu hổ mà đến nơi thoải mái để nghỉ ngơi chứ.
Cậu không nhớ rõ là mình ngủ hồi nào, lúc đầu hình như là nghiêng người dựa vào ai đó, sau đó được đặt xuống, khi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm nghiêng trên ghế dài, chân cũng đặt lên trên, trên người còn khoác một cái áo khoác dài quen mắt.
Cậu cầm lấy cái áo khoác, nhớ ra đây là cái áo mà Đỗ Vân Nghiên mặc.
Bây giờ mới hơn sáu giờ, Cố Văn Hi vội vàng nhìn về phía giường bệnh, thím Lưu đã truyền dịch xong, đang nằm nghỉ ngơi, bác Thắng vẫn ngồi bên giường, chắc là cả đêm không ngủ, còn Đỗ Vân Nghiên thì —— chẳng thấy bóng dáng đâu.
Cậu ngồi dậy, ngủ trên ghế dài một đêm, eo và chân đã hoàn toàn vô lực, không thể đứng dậy ngay được.
"Dậy rồi?" Đỗ Vân Nghiên từ sau đi đến, cầm theo một cái bình giữ nhiệt.
"Anh đi đâu vậy?"
"Đi lấy nước ấm." Đỗ Vân Nghiên rót một ly nhỏ đưa cho bác Thắng.
"Anh cũng cả đêm chưa ngủ sao?" Cố Văn Hi phát hiện hai mắt anh đã giăng kín tơ máu.
Đỗ Vân Nghiên chỉ tùy ý nói: "Cũng ổn."
Kết quả vẫn là chỉ có một mình cậu ngủ say như chết, Cố Văn Hi đỏ mặt cúi đầu, trên cánh tay còn đắp áo khoác của Đỗ Vân Nghiên: "Đúng rồi, sao anh lại đưa áo khoác cho tôi?"
Hai ngày nay nhiệt độ giảm thấp, thời tiết ban đêm vô cùng lạnh lẽo, Đỗ Vân Nghiên đưa áo khoác cho cậu, trên người anh cũng chỉ còn lại một cái áo len.
"Khi ngủ thì dễ bị cảm lạnh," Anh điềm nhiên nói, "Còn tôi không cảm thấy lạnh lắm."
Cố Văn Hi hắt xì, hít mũi hai cái, trả áo lại cho đối phương: "Gì mà không lạnh chứ, anh mặc vào nhanh đi."
"Tôi cũng không giống cậu," Đỗ Vân Nghiên liếc mắt nhìn cậu, "Cậu không ngủ nữa?"
"Không ngủ nữa," Cậu duỗi người, nếu ngủ nữa thì cũng không thoải mái, "Thím Lưu sao rồi?"
"Tạm thời ổn rồi, đợi lát nữa kiểm tra thêm hai lần." Vẻ mặt Đỗ Vân Nghiên thả lỏng hơn rất nhiều.
"Hay là tôi đi mua bữa sáng cho mọi người nha?" Ngồi mãi thì cậu sợ lại mệt, Cố Văn Hi hoạt động hai chân, đứng lên muốn đi.
"Từ từ," Đỗ Vân Nghiên ở sau lưng kêu cậu, "Cậu có tiền không?"
"Không phải tôi còn 250 sao?"
"Quên đi," Đỗ Vân Nghiên lấy tờ một trăm từ trong túi ra đưa cho cậu, "Chút tiền của cậu vẫn nên giữ lại đi, phòng trường hợp khẩn cấp."
Cố thiếu gia xưa nay ra tay hào phóng trăm triệu lần cũng không ngờ mình không chỉ nợ tiền người khác mà còn được người ta nhét tiền vào tay.
Đỗ Vân Nghiên không để ý đến tâm trạng rối rắm của cậu, đi qua giường bệnh trả lời bác Thắng.
Lúc này chỉ có vài quán ăn trong bệnh viện mở cửa, Cố Văn Hi xoa xoa cái eo nhức mỏi đi về hướng đó..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook