S.C.I. Mê Án Tập
-
Quyển 18 - Chương 31: Tận mắt chứng kiến
Nhân chứng.
Đây tuyệt đối là hai chữ mà một kẻ đã chìm sâu trong mê án mong muốn nghe thấy nhất.
Nhóm Bạch Ngọc Đường chạy về văn phòng, Tương Bình đã thông qua biển quảng cáo trên ảnh chụp xác định được vị trí, ở gần một bãi rác ngay tại nội thành thành phố S. Lấy tư liệu camera theo dõi ở cùng địa điểm, phát hiện gã lang thang kia nhiều lần đến bãi rác này tìm đồ.
Bạch Ngọc Đường cầm chìa khóa xe phất tay với mọi người, toàn thể lên đường tìm người!
......
Bao Chửng vốn nghĩ tới hỏi thăm tiến triển vụ thẩm vấn, ai ngờ mới vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy một đám người chen chúc nhau, đóng cửa thang máy đi xuống lầu.
Bao Chửng khó hiểu nhìn nhìn Tương Bình ở trong văn phòng, hỏi, “Có phát hiện sao?”
Tương Bình gật gật đầu.
Bao Chửng đi qua nhìn hình ảnh theo dõi trên màn hình máy tính, cũng để ý xem xét trái phải.
Lúc này trong văn phòng trừ Tương Bình ra, không có ai khác, Triệu Tước cùng Bạch Diệp cũng không có, nhưng vừa rồi trong nhóm người lao ra lại không thấy hai người họ.
Bao Chửng khẽ nhíu mày, đi tới cửa nhìn về hướng hành lang, người ở trong phòng nghỉ rất nhiều, nhưng đều là đám trẻ con, cửa phòng pháp y cũng đóng.
Bao Chửng quay đầu lại hỏi Tương Bình, “Triệu Tước đâu?”
Tương Bình nghĩ nghĩ, “Vừa rồi hình như mới cùng Bạch Diệp đi rồi.”
Bao Chửng nhìn nhìn thấy trái phải đều không có ai, đi đóng cửa ban công lại.
Tương Bình híp mắt, cầm lấy cái gối ôm sau lưng che người, “Bao cục chú muốn làm gì?”
Bao Chửng trừng mắt nhìn cậu một cái, Tương Bình nhét gối ra sau.
Bao Chửng thấp giọng hỏi, “Cậu lần trước, không phải có một loại máy nghe trộm rất rất nhỏ đó sao?”
Tương Bình nheo lại mắt, “Bao cục chú muốn nghe lén ai?”
Bao Chửng lại nhìn nhìn xung quanh, thấp giọng nói, “Cậu chuẩn bị hai cái cho tôi, tôi cần dùng.”
Tương Bình gãi gãi đầu, “Vâng......”
“Ngày mai có.” Bao Chửng vỗ vỗ vai cậu, liền đứng lên, không quên nhắc nhở, “Chuyện này phải giữ bí mật với tất cả mọi người, chỉ mình cậu biết!”
Tương Bình gật gật đầu.
Bao Chửng xoay người đi ra ngoài.
Tương Bình ngồi trên ghế xoay cau mày suy nghĩ, thật lâu sau, hỏi, “Có nghe thấy không?”
Lúc này, phía sau sô pha vươn ra một bàn tay, bám chỗ tựa lưng sô pha đứng lên.
Từ sau sô pha, còn một con sư tử trắng lười biếng lạch bạch đi ra.
Triệu Trinh dựa vào lưng sô pha ngáp một cái, híp mắt hỏi Tương Bình, “Nghe thấy cái gì?”
Tương Bình gãi gãi đầu, quay đầu lại tiếp tục gõ máy tính.
Triệu Trinh nhét điện thoại vào túi, vẫy vẫy tay với Lisbon, “Chúng ta đi ăn một chút gì đi.”
Lisbon xù lông lại duỗi cái lưng biếng nhác thật to, vung đuôi, đi theo Triệu Trinh ra ngoài.
......
Gần bãi rác, xe của nhóm Bạch Ngọc Đường chạy đến, Triển Chiêu nhìn chằm chằm di động vuốt cằm, hình như đang suy nghĩ sự tình gì đó.
Bạch Ngọc Đường chú ý thấy trước đó ba phút anh nhận được một tin nhắn, sau đó bắt đầu suy tư.
Rất nhanh đã đến bãi rác, mọi người dừng xe, từ cổng đi vào, rất nhanh tìm được vị trí biển quảng cáo trên ảnh chụp, nhưng gần đó không có ai.
Bạch Ngọc Đường búng ngón tay với Triển Chiêu còn đang nhìn di động.
Triển Chiêu ngẩng đầu.
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ bốn phía, hỏi, “Người đang ở đâu?”
Triển Chiêu híp mắt, “Tôi cũng có phải con cún đâu......”
“Cậu là thầy bói.” Bạch Ngọc Đường thúc giục, “Nhanh tìm!”
Triển Chiêu thu hồi di động gãi gãi đầu, bắt đầu nhìn khắp nơi.
Bãi rác này khá là lớn, phía sau còn có bãi phế phẩm thu hồi chồng chất cùng bãi ô tô rác chất đống, xa hơn nữa là từng tảng lớn rác rưởi. Cách xa như vậy mà vẫn có thể ngửi được mùi rác, bởi vậy Bạch Ngọc Đường có vẻ rất nôn nóng.
Triển Chiêu chắp tay sau người bước đi thong thả, cuối cùng dừng lại.
Tất cả mọi người soạt một tiếng quay sang nhìn anh.
Triển Chiêu cũng đột nhiên vươn tay, nói với bọn họ, “Suỵt.”
Mọi người trong nhất thời phân không rõ Triển Chiêu là đang thật sự cảnh báo họ cẩn thận hay là đang bắt chước Triệu Tước...... Từ sau khi Triệu Tước làm động tác kia xong, tất cả bắt đầu không thể nhìn thẳng động tác đơn giản này nữa.
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Hắn ở ngay gần đây?”
Triển Chiêu gật gật đầu, “Nhưng hắn trốn rồi.”
Triệu Hổ khó hiểu, “Vì sao phải trốn?”
“Bởi vì có người đang truy đuổi hắn.” Triển Chiêu nói.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày.
Chỉ thấy Triển Chiêu chỉ một bãi phế thải cách đó không xa.
Bạch Ngọc Đường lập tức hiểu được...... Lúc họ tới là thời điểm, có người đang truy đuổi “Nhân chứng” kia, vị nhân chứng đó sợ hãi trốn mất, mà những kẻ truy đuổi hắn, đang tìm kiếm hắn ở bãi phế thải.
Không có thời gian nghiên cứu Triển Chiêu làm thế nào suy luận ra loại tình huống này, bất quá mọi người vẫn là vô điều kiện tin tưởng suy đoán của anh nhất định là đúng.
Lúc này, Mã Hán nhẹ nhàng vươn lên một ngón tay với mọi người, chỉ chỉ mặt đất bên chân mình.
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay, thấy trên mặt đất có hai vỏ đạn.......
Sắc mặt mọi người khẽ biến.
Bạch Ngọc Đường giơ tay rút súng, ra hiệu cho mọi người...... Tản ra!
Thành viên SCI tản ra, bọc đánh về hướng bãi phế thải.
Cái gọi là bãi phế thải, cơ bản chính là đồ điện gia dụng bị vứt bỏ xếp thành từng khối, từng khối lập phương......
Nơi này tập trung gần như tất cả đồ điện gia dụng bị bỏ của thành phố S, quy mô lớn, mỗi một khối lập phương đều đắp cao đến gần 3m.
Mã Hán bò lên một góc cao của đống đồ điện, lên trên rồi hạ thấp lưng quan sát một chút, tiếp sau, cúi đầu chỉ chỉ hai mắt của mình với mọi người phía dưới, vươn bốn ngón tay.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu gật gật đầu —— đích thật là có bốn kẻ truy lùng.
Mã Hán làm mấy thủ thế với mọi người, đại khái chỉ điểm một chút vị trí của những kẻ đó.
Bạch Ngọc Đường ra hiệu cho mọi người phân công nhau hành động, hai người một tổ, tiến vào bãi phế thải bắt bốn tên kia.
Triển Chiêu hưng trí bừng bừng cũng muốn theo vào, bị Bạch Ngọc Đường trừng mắt nhìn một cái, ý bảo cậu chờ ở bên ngoài.
Triển Chiêu bất mãn, đành phải đứng ở đó chờ.
Nhóm Bạch Ngọc Đường sau khi đi vào, không có tùy tiện tiến vào bãi phế thải chất chồng ngang dọc khó nắm đó, mà là đi dọc theo rìa trước.
Triển Chiêu đứng ở cửa được khoảng ba giây, nhìn lên trên một cái, thấy góc độ của Mã Hán ở chỗ kia có vẻ không tồi, vì thế cũng đi qua, vươn tay bám vào mớ đồ điện kia chuẩn bị leo lên.
Mã Hán đang quan sát tình huống, đột nhiên cảm thấy cái lò vi ba mình đang tựa rung lên.
Mã Hán sửng sốt, cúi đầu nhìn, chỉ thấy Triển Chiêu đã sắp leo được lên đến đây, đang đạp cái tủ lạnh với bám một cái lò vi ba.
Mã Hán thật sự hít ngược, xua tay với anh.
Triển Chiêu bám lò vi ba ngẩng đầu nhìn nhìn người kia, lúc này, liền cảm thấy trọng tâm phía trước thoáng nhẹ một chút.
Triển Chiêu trừng mắt nhìn, hai cái lò nướng trước mắt bắt đầu chuyển động về phía trước.
Mã Hán nhảy phắt xuống, kéo anh theo......
Chờ hai người đáp đất, chợt nghe “rầm” một tiếng......
Triển Chiêu cùng Mã Hán đứng tại chỗ...... Tận mắt nhìn núi đồ điện kia ngã xuống, theo sau...... Hiệu ứng domino xuất hiện.
Nhóm Bạch Ngọc Đường đang tìm “Truy binh”, chợt nghe “rầm rầm” một trận thế rồi...... Tất cả núi đồ điện tại bãi phế thải bắt đầu “sụp”.
“Má nó......” Triệu Hổ thiếu chút nữa bị một cái tủ lạnh rớt trúng, nhanh chóng nhảy ra, dán vào hàng rào đứng.......
Bạch Ngọc Đường không nói nổi đỡ trán, tiểu Bạch Trì cùng Tần Âu nhìn nhau.
Mã Hán nhìn nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu vỗ vỗ người đối diện, “Anh nên giảm béo đi, anh xem anh đè sụp có một đống mà ngã nhiều đống như vậy.”
Mã Hán xoa hai đầu lông mày, khắc chế kích động muốn tự tay cho vị kia ăn đập.
Lúc này, mọi người nghe một tiếng “Á” hét thảm truyền đến.
Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu.
Triệu Hổ giơ tay chỉ, “Sếp, bên kia có hai thằng bị đè”.
“Bên này cũng có một người!” Bạch Trì chỉ vào một bên khác.
Đối diện, Lạc Thiên từ trong đống phế tích lôi ra một người bị đè máu me đầy đầu, nhặt lên khẩu súng hắn làm rớt một bên, đeo còng vào tay người kia.
Mọi người SCI đi vào “bới” bốn gã “truy binh” bất hạnh trúng chiêu trong bãi phế thải ra, toàn bộ còng tay.
Bạch Ngọc Đường sửng sốt trong chốc lát, quay sang nhìn Triển Chiêu cùng Mã Hán đứng ngốc ở cổng, hỏi, “Ai làm vậy?”
Mã Hán cùng Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau một cái.
Bạch Ngọc Đường nhướn mày, “Làm tốt lắm!”
Triển Chiêu chỉ chính mình.
Mã Hán đỡ trán.
Bạch Ngọc Đường đi qua, lúc này, bên ngoài nhân viên bãi rác chạy tới, có lẽ là bị động tĩnh bên này kinh động, ban đầu còn tưởng rằng có động đất.
Mấy nhân viên chạy vào vừa thấy, phát hiện cả “bãi núi đồ” đều sụp, há to miệng, “Ai dám!”
Triển Chiêu chỉ Mã Hán......
Bạch Ngọc Đường một phen tóm lấy sau cổ Triển Chiêu, giải thích với nhân viên bãi rác.
Nhân viên nghe nói là vì cảnh sát bắt đạo tặc có súng gây ra, liền không trách cứ, chạy về sắp xếp người đến thu thập bãi phế thải.
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu sờ sờ mũi, tổng thể mà nói, kết quả tốt đấy chứ.......
“Truy binh” đều bắt được, bốn nam, thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi, đều mặc áo chui đầu có nón màu đen, đều mang súng, không có lục soát được chứng minh thư.
Bạch Trì chụp ảnh chúng, Tương Bình dùng ứng dụng truy nã tội phạm tìm tòi so sánh đối chiếu một chút, phát hiện toàn bộ đều là sát thủ chuyên nghiệp.
Bạch Ngọc Đường không nói gì nhìn bốn gã bị đè cho đầu sưng vù mang danh sát thủ chuyên nghiệp kia, thế mà lại thảm trong tay một con mèo còn không biết trèo tường, cái này gọi là lật thuyền trong mương đó.
Bạch Ngọc Đường hỏi Lạc Thiên, “Chỉ có mấy tên này, không có nhân chứng kia sao?”
Lạc Thiên lắc lắc đầu, bọn họ còn sợ người kia cũng bị chôn ở trong đống đồ điện, nhưng cũng không tìm được.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu chỉ chỉ bãi rác xa xa.
Theo hướng ngón tay Triển Chiêu chỉ nhìn qua, vẻ mặt Bạch Ngọc Đường uể oải —— chẳng lẽ muốn lội rác tìm người?
Triển Chiêu híp mắt liếc Ngọc Đường đấu tranh tâm lý trong chốc lát, đang định dẫn người chạy đến đó, liền kéo lại, chỉ chỉ bãi xe cũ cạnh đó.
Bạch Ngọc Đường liếc nhìn anh.
Triển Chiêu sờ sờ sau cổ mình, nhìn người kia.
Những người khác trong SCI nhìn hai người họ mắt đi mày lại khoảng nửa phút, cùng nhau đi đến chỗ bãi xe rác dài.
Bãi xe rác có hơn một vạn cái ô tô báo hỏng, xe đè lên xe, tro bụi chồng chất, tràn ngập một mùi hỗn hợp xăng dầu.
Nhìn bãi xe lớn như hai cái sân bóng đá vậy, tất cả mọi người có một chút tuyệt vọng.
Triệu hổ hỏi, “Hắn trốn ở đây?”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu gật gật đầu.
Bạch Trì lấy di động ra, “Em gọi đội cảnh khuyển đến nhé?”
Triển Chiêu khoát tay, “Gọi cảnh khuyển để làm gì? Ở ngay trong cái xe kia.” Vừa nói, vừa chỉ vào một chiếc xe tải bọc da cũ nát.
Phía sau thùng xe bọc da kia chất đống rất nhiều vải bố lều trại màu rằn ri.
Mã Hán lên xe, vươn tay kéo vải bố, phát hiện bị giằng lại, liền dùng lực xốc toàn bộ vải bố lên, Triệu Hổ cũng đi lên hỗ trợ.
Cuối cùng, nguyên khối vải bố rằn ri đều bị xốc lên, thấy phía dưới, một người đầu tóc rối bù quần áo tả tơi cuộn mình, đang run rẩy, thoạt nhìn như là đã bị kinh hoảng.
“Anh đừng sợ.” Triệu hổ nói, “Chúng tôi là cảnh sát.”
Người kia run một trận rồi chậm rãi bình tĩnh lại.
Triệu Hổ cùng Mã Hán giúp hắn ngồi dậy.
Người nọ ngẩng đầu, nhìn phía mọi người.
Mọi người cùng hắn đối diện, kết quả đều ngây ra.
Mã Hán cùng Triệu Hổ thấy nhóm Triển Chiêu mở to hai mắt nhìn người mà mình đang giúp đỡ, cũng có chút khó hiểu, cùng quay sang xem mặt người kia.
Vừa thấy dưới, Triệu Hổ cùng Mã Hán cũng ngây ngẩn.
Chỉ thấy hai mắt người nọ hiện ra màu xám trắng, cơ hồ không phân rõ tròng trắng mắt cùng đồng tử.
Mã Hán vươn tay, vẩy vẫy trước mắt hắn.
Mí mắt người nọ căn bản là không nháy chút nào —— người mù!
Lúc này, mấy người nhân viên tới thu thập bãi phế thải thấy được, có người chạy lại nói, “Ngài cảnh sát, hắn chỉ là người nhặt rác, hẳn là không làm chuyện xấu.”
NhómBạch Ngọc Đường phục hồi tinh thần lại.
Lạc Thiên hỏi viên quản lý, “Hắn tên gì anh biết không?”
Quản lý viên buông tay, “Không biết a, nghe nói hắn từ nhỏ đã sống gần đây, mấy người lớn tuổi ở bãi rác đều gọi hắn là A Mạc.”
Triển Chiêu hỏi, “Hắn bị mù?”
“Vâng.” Viên quản lý gật gật đầu, “Nghe nói hồi còn nhỏ hắn đã bị bỏ ở bãi rác, có lẽ là bởi vì mù, được mấy người lớn tuổi ở bãi rác nuôi lớn.” Vừa nói, vừa chỉ chỉ đầu mình, hạ giọng nói, “Chỗ này cũng không tỉnh táo lắm.”
Nhóm Triển Chiêu ngây ngẩn cả người, cùng nhau quay đầu lại nhìn gã lang thang vẻ mặt mờ mịt ngồi trên xe bọc da kia.
Nhân chứng duy nhất của họ, nhân chứng duy nhất mà Vương đại Bình không tiếc tiêu phí hơn mười năm ngồi tù để tìm, thế nhưng lại vừa mù vừa điên......
Đây tuyệt đối là hai chữ mà một kẻ đã chìm sâu trong mê án mong muốn nghe thấy nhất.
Nhóm Bạch Ngọc Đường chạy về văn phòng, Tương Bình đã thông qua biển quảng cáo trên ảnh chụp xác định được vị trí, ở gần một bãi rác ngay tại nội thành thành phố S. Lấy tư liệu camera theo dõi ở cùng địa điểm, phát hiện gã lang thang kia nhiều lần đến bãi rác này tìm đồ.
Bạch Ngọc Đường cầm chìa khóa xe phất tay với mọi người, toàn thể lên đường tìm người!
......
Bao Chửng vốn nghĩ tới hỏi thăm tiến triển vụ thẩm vấn, ai ngờ mới vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy một đám người chen chúc nhau, đóng cửa thang máy đi xuống lầu.
Bao Chửng khó hiểu nhìn nhìn Tương Bình ở trong văn phòng, hỏi, “Có phát hiện sao?”
Tương Bình gật gật đầu.
Bao Chửng đi qua nhìn hình ảnh theo dõi trên màn hình máy tính, cũng để ý xem xét trái phải.
Lúc này trong văn phòng trừ Tương Bình ra, không có ai khác, Triệu Tước cùng Bạch Diệp cũng không có, nhưng vừa rồi trong nhóm người lao ra lại không thấy hai người họ.
Bao Chửng khẽ nhíu mày, đi tới cửa nhìn về hướng hành lang, người ở trong phòng nghỉ rất nhiều, nhưng đều là đám trẻ con, cửa phòng pháp y cũng đóng.
Bao Chửng quay đầu lại hỏi Tương Bình, “Triệu Tước đâu?”
Tương Bình nghĩ nghĩ, “Vừa rồi hình như mới cùng Bạch Diệp đi rồi.”
Bao Chửng nhìn nhìn thấy trái phải đều không có ai, đi đóng cửa ban công lại.
Tương Bình híp mắt, cầm lấy cái gối ôm sau lưng che người, “Bao cục chú muốn làm gì?”
Bao Chửng trừng mắt nhìn cậu một cái, Tương Bình nhét gối ra sau.
Bao Chửng thấp giọng hỏi, “Cậu lần trước, không phải có một loại máy nghe trộm rất rất nhỏ đó sao?”
Tương Bình nheo lại mắt, “Bao cục chú muốn nghe lén ai?”
Bao Chửng lại nhìn nhìn xung quanh, thấp giọng nói, “Cậu chuẩn bị hai cái cho tôi, tôi cần dùng.”
Tương Bình gãi gãi đầu, “Vâng......”
“Ngày mai có.” Bao Chửng vỗ vỗ vai cậu, liền đứng lên, không quên nhắc nhở, “Chuyện này phải giữ bí mật với tất cả mọi người, chỉ mình cậu biết!”
Tương Bình gật gật đầu.
Bao Chửng xoay người đi ra ngoài.
Tương Bình ngồi trên ghế xoay cau mày suy nghĩ, thật lâu sau, hỏi, “Có nghe thấy không?”
Lúc này, phía sau sô pha vươn ra một bàn tay, bám chỗ tựa lưng sô pha đứng lên.
Từ sau sô pha, còn một con sư tử trắng lười biếng lạch bạch đi ra.
Triệu Trinh dựa vào lưng sô pha ngáp một cái, híp mắt hỏi Tương Bình, “Nghe thấy cái gì?”
Tương Bình gãi gãi đầu, quay đầu lại tiếp tục gõ máy tính.
Triệu Trinh nhét điện thoại vào túi, vẫy vẫy tay với Lisbon, “Chúng ta đi ăn một chút gì đi.”
Lisbon xù lông lại duỗi cái lưng biếng nhác thật to, vung đuôi, đi theo Triệu Trinh ra ngoài.
......
Gần bãi rác, xe của nhóm Bạch Ngọc Đường chạy đến, Triển Chiêu nhìn chằm chằm di động vuốt cằm, hình như đang suy nghĩ sự tình gì đó.
Bạch Ngọc Đường chú ý thấy trước đó ba phút anh nhận được một tin nhắn, sau đó bắt đầu suy tư.
Rất nhanh đã đến bãi rác, mọi người dừng xe, từ cổng đi vào, rất nhanh tìm được vị trí biển quảng cáo trên ảnh chụp, nhưng gần đó không có ai.
Bạch Ngọc Đường búng ngón tay với Triển Chiêu còn đang nhìn di động.
Triển Chiêu ngẩng đầu.
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ bốn phía, hỏi, “Người đang ở đâu?”
Triển Chiêu híp mắt, “Tôi cũng có phải con cún đâu......”
“Cậu là thầy bói.” Bạch Ngọc Đường thúc giục, “Nhanh tìm!”
Triển Chiêu thu hồi di động gãi gãi đầu, bắt đầu nhìn khắp nơi.
Bãi rác này khá là lớn, phía sau còn có bãi phế phẩm thu hồi chồng chất cùng bãi ô tô rác chất đống, xa hơn nữa là từng tảng lớn rác rưởi. Cách xa như vậy mà vẫn có thể ngửi được mùi rác, bởi vậy Bạch Ngọc Đường có vẻ rất nôn nóng.
Triển Chiêu chắp tay sau người bước đi thong thả, cuối cùng dừng lại.
Tất cả mọi người soạt một tiếng quay sang nhìn anh.
Triển Chiêu cũng đột nhiên vươn tay, nói với bọn họ, “Suỵt.”
Mọi người trong nhất thời phân không rõ Triển Chiêu là đang thật sự cảnh báo họ cẩn thận hay là đang bắt chước Triệu Tước...... Từ sau khi Triệu Tước làm động tác kia xong, tất cả bắt đầu không thể nhìn thẳng động tác đơn giản này nữa.
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Hắn ở ngay gần đây?”
Triển Chiêu gật gật đầu, “Nhưng hắn trốn rồi.”
Triệu Hổ khó hiểu, “Vì sao phải trốn?”
“Bởi vì có người đang truy đuổi hắn.” Triển Chiêu nói.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày.
Chỉ thấy Triển Chiêu chỉ một bãi phế thải cách đó không xa.
Bạch Ngọc Đường lập tức hiểu được...... Lúc họ tới là thời điểm, có người đang truy đuổi “Nhân chứng” kia, vị nhân chứng đó sợ hãi trốn mất, mà những kẻ truy đuổi hắn, đang tìm kiếm hắn ở bãi phế thải.
Không có thời gian nghiên cứu Triển Chiêu làm thế nào suy luận ra loại tình huống này, bất quá mọi người vẫn là vô điều kiện tin tưởng suy đoán của anh nhất định là đúng.
Lúc này, Mã Hán nhẹ nhàng vươn lên một ngón tay với mọi người, chỉ chỉ mặt đất bên chân mình.
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay, thấy trên mặt đất có hai vỏ đạn.......
Sắc mặt mọi người khẽ biến.
Bạch Ngọc Đường giơ tay rút súng, ra hiệu cho mọi người...... Tản ra!
Thành viên SCI tản ra, bọc đánh về hướng bãi phế thải.
Cái gọi là bãi phế thải, cơ bản chính là đồ điện gia dụng bị vứt bỏ xếp thành từng khối, từng khối lập phương......
Nơi này tập trung gần như tất cả đồ điện gia dụng bị bỏ của thành phố S, quy mô lớn, mỗi một khối lập phương đều đắp cao đến gần 3m.
Mã Hán bò lên một góc cao của đống đồ điện, lên trên rồi hạ thấp lưng quan sát một chút, tiếp sau, cúi đầu chỉ chỉ hai mắt của mình với mọi người phía dưới, vươn bốn ngón tay.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu gật gật đầu —— đích thật là có bốn kẻ truy lùng.
Mã Hán làm mấy thủ thế với mọi người, đại khái chỉ điểm một chút vị trí của những kẻ đó.
Bạch Ngọc Đường ra hiệu cho mọi người phân công nhau hành động, hai người một tổ, tiến vào bãi phế thải bắt bốn tên kia.
Triển Chiêu hưng trí bừng bừng cũng muốn theo vào, bị Bạch Ngọc Đường trừng mắt nhìn một cái, ý bảo cậu chờ ở bên ngoài.
Triển Chiêu bất mãn, đành phải đứng ở đó chờ.
Nhóm Bạch Ngọc Đường sau khi đi vào, không có tùy tiện tiến vào bãi phế thải chất chồng ngang dọc khó nắm đó, mà là đi dọc theo rìa trước.
Triển Chiêu đứng ở cửa được khoảng ba giây, nhìn lên trên một cái, thấy góc độ của Mã Hán ở chỗ kia có vẻ không tồi, vì thế cũng đi qua, vươn tay bám vào mớ đồ điện kia chuẩn bị leo lên.
Mã Hán đang quan sát tình huống, đột nhiên cảm thấy cái lò vi ba mình đang tựa rung lên.
Mã Hán sửng sốt, cúi đầu nhìn, chỉ thấy Triển Chiêu đã sắp leo được lên đến đây, đang đạp cái tủ lạnh với bám một cái lò vi ba.
Mã Hán thật sự hít ngược, xua tay với anh.
Triển Chiêu bám lò vi ba ngẩng đầu nhìn nhìn người kia, lúc này, liền cảm thấy trọng tâm phía trước thoáng nhẹ một chút.
Triển Chiêu trừng mắt nhìn, hai cái lò nướng trước mắt bắt đầu chuyển động về phía trước.
Mã Hán nhảy phắt xuống, kéo anh theo......
Chờ hai người đáp đất, chợt nghe “rầm” một tiếng......
Triển Chiêu cùng Mã Hán đứng tại chỗ...... Tận mắt nhìn núi đồ điện kia ngã xuống, theo sau...... Hiệu ứng domino xuất hiện.
Nhóm Bạch Ngọc Đường đang tìm “Truy binh”, chợt nghe “rầm rầm” một trận thế rồi...... Tất cả núi đồ điện tại bãi phế thải bắt đầu “sụp”.
“Má nó......” Triệu Hổ thiếu chút nữa bị một cái tủ lạnh rớt trúng, nhanh chóng nhảy ra, dán vào hàng rào đứng.......
Bạch Ngọc Đường không nói nổi đỡ trán, tiểu Bạch Trì cùng Tần Âu nhìn nhau.
Mã Hán nhìn nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu vỗ vỗ người đối diện, “Anh nên giảm béo đi, anh xem anh đè sụp có một đống mà ngã nhiều đống như vậy.”
Mã Hán xoa hai đầu lông mày, khắc chế kích động muốn tự tay cho vị kia ăn đập.
Lúc này, mọi người nghe một tiếng “Á” hét thảm truyền đến.
Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu.
Triệu Hổ giơ tay chỉ, “Sếp, bên kia có hai thằng bị đè”.
“Bên này cũng có một người!” Bạch Trì chỉ vào một bên khác.
Đối diện, Lạc Thiên từ trong đống phế tích lôi ra một người bị đè máu me đầy đầu, nhặt lên khẩu súng hắn làm rớt một bên, đeo còng vào tay người kia.
Mọi người SCI đi vào “bới” bốn gã “truy binh” bất hạnh trúng chiêu trong bãi phế thải ra, toàn bộ còng tay.
Bạch Ngọc Đường sửng sốt trong chốc lát, quay sang nhìn Triển Chiêu cùng Mã Hán đứng ngốc ở cổng, hỏi, “Ai làm vậy?”
Mã Hán cùng Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau một cái.
Bạch Ngọc Đường nhướn mày, “Làm tốt lắm!”
Triển Chiêu chỉ chính mình.
Mã Hán đỡ trán.
Bạch Ngọc Đường đi qua, lúc này, bên ngoài nhân viên bãi rác chạy tới, có lẽ là bị động tĩnh bên này kinh động, ban đầu còn tưởng rằng có động đất.
Mấy nhân viên chạy vào vừa thấy, phát hiện cả “bãi núi đồ” đều sụp, há to miệng, “Ai dám!”
Triển Chiêu chỉ Mã Hán......
Bạch Ngọc Đường một phen tóm lấy sau cổ Triển Chiêu, giải thích với nhân viên bãi rác.
Nhân viên nghe nói là vì cảnh sát bắt đạo tặc có súng gây ra, liền không trách cứ, chạy về sắp xếp người đến thu thập bãi phế thải.
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu sờ sờ mũi, tổng thể mà nói, kết quả tốt đấy chứ.......
“Truy binh” đều bắt được, bốn nam, thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi, đều mặc áo chui đầu có nón màu đen, đều mang súng, không có lục soát được chứng minh thư.
Bạch Trì chụp ảnh chúng, Tương Bình dùng ứng dụng truy nã tội phạm tìm tòi so sánh đối chiếu một chút, phát hiện toàn bộ đều là sát thủ chuyên nghiệp.
Bạch Ngọc Đường không nói gì nhìn bốn gã bị đè cho đầu sưng vù mang danh sát thủ chuyên nghiệp kia, thế mà lại thảm trong tay một con mèo còn không biết trèo tường, cái này gọi là lật thuyền trong mương đó.
Bạch Ngọc Đường hỏi Lạc Thiên, “Chỉ có mấy tên này, không có nhân chứng kia sao?”
Lạc Thiên lắc lắc đầu, bọn họ còn sợ người kia cũng bị chôn ở trong đống đồ điện, nhưng cũng không tìm được.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu chỉ chỉ bãi rác xa xa.
Theo hướng ngón tay Triển Chiêu chỉ nhìn qua, vẻ mặt Bạch Ngọc Đường uể oải —— chẳng lẽ muốn lội rác tìm người?
Triển Chiêu híp mắt liếc Ngọc Đường đấu tranh tâm lý trong chốc lát, đang định dẫn người chạy đến đó, liền kéo lại, chỉ chỉ bãi xe cũ cạnh đó.
Bạch Ngọc Đường liếc nhìn anh.
Triển Chiêu sờ sờ sau cổ mình, nhìn người kia.
Những người khác trong SCI nhìn hai người họ mắt đi mày lại khoảng nửa phút, cùng nhau đi đến chỗ bãi xe rác dài.
Bãi xe rác có hơn một vạn cái ô tô báo hỏng, xe đè lên xe, tro bụi chồng chất, tràn ngập một mùi hỗn hợp xăng dầu.
Nhìn bãi xe lớn như hai cái sân bóng đá vậy, tất cả mọi người có một chút tuyệt vọng.
Triệu hổ hỏi, “Hắn trốn ở đây?”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu gật gật đầu.
Bạch Trì lấy di động ra, “Em gọi đội cảnh khuyển đến nhé?”
Triển Chiêu khoát tay, “Gọi cảnh khuyển để làm gì? Ở ngay trong cái xe kia.” Vừa nói, vừa chỉ vào một chiếc xe tải bọc da cũ nát.
Phía sau thùng xe bọc da kia chất đống rất nhiều vải bố lều trại màu rằn ri.
Mã Hán lên xe, vươn tay kéo vải bố, phát hiện bị giằng lại, liền dùng lực xốc toàn bộ vải bố lên, Triệu Hổ cũng đi lên hỗ trợ.
Cuối cùng, nguyên khối vải bố rằn ri đều bị xốc lên, thấy phía dưới, một người đầu tóc rối bù quần áo tả tơi cuộn mình, đang run rẩy, thoạt nhìn như là đã bị kinh hoảng.
“Anh đừng sợ.” Triệu hổ nói, “Chúng tôi là cảnh sát.”
Người kia run một trận rồi chậm rãi bình tĩnh lại.
Triệu Hổ cùng Mã Hán giúp hắn ngồi dậy.
Người nọ ngẩng đầu, nhìn phía mọi người.
Mọi người cùng hắn đối diện, kết quả đều ngây ra.
Mã Hán cùng Triệu Hổ thấy nhóm Triển Chiêu mở to hai mắt nhìn người mà mình đang giúp đỡ, cũng có chút khó hiểu, cùng quay sang xem mặt người kia.
Vừa thấy dưới, Triệu Hổ cùng Mã Hán cũng ngây ngẩn.
Chỉ thấy hai mắt người nọ hiện ra màu xám trắng, cơ hồ không phân rõ tròng trắng mắt cùng đồng tử.
Mã Hán vươn tay, vẩy vẫy trước mắt hắn.
Mí mắt người nọ căn bản là không nháy chút nào —— người mù!
Lúc này, mấy người nhân viên tới thu thập bãi phế thải thấy được, có người chạy lại nói, “Ngài cảnh sát, hắn chỉ là người nhặt rác, hẳn là không làm chuyện xấu.”
NhómBạch Ngọc Đường phục hồi tinh thần lại.
Lạc Thiên hỏi viên quản lý, “Hắn tên gì anh biết không?”
Quản lý viên buông tay, “Không biết a, nghe nói hắn từ nhỏ đã sống gần đây, mấy người lớn tuổi ở bãi rác đều gọi hắn là A Mạc.”
Triển Chiêu hỏi, “Hắn bị mù?”
“Vâng.” Viên quản lý gật gật đầu, “Nghe nói hồi còn nhỏ hắn đã bị bỏ ở bãi rác, có lẽ là bởi vì mù, được mấy người lớn tuổi ở bãi rác nuôi lớn.” Vừa nói, vừa chỉ chỉ đầu mình, hạ giọng nói, “Chỗ này cũng không tỉnh táo lắm.”
Nhóm Triển Chiêu ngây ngẩn cả người, cùng nhau quay đầu lại nhìn gã lang thang vẻ mặt mờ mịt ngồi trên xe bọc da kia.
Nhân chứng duy nhất của họ, nhân chứng duy nhất mà Vương đại Bình không tiếc tiêu phí hơn mười năm ngồi tù để tìm, thế nhưng lại vừa mù vừa điên......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook