S.C.I. Mê Án Tập
-
Quyển 1 - Chương 8: Bác sĩ
Công Tôn tiến hành khám nghiệm tử thi nhanh gọn, rồi ra khỏi nhà giam đi gặp Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.
“Thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Chết vì trúng độc.” Công Tôn cởi bao tay ra.
“Trúng độc??” Bạch Ngọc Đường nhìn quản giáo đứng bên cạnh, “Hắn lấy thuốc độc từ đâu ra?”
Quản giáo vẻ mặt hoảng hốt: “Không thể nào, hắn lúc ra ngoài vẫn mặc áo bó, cũng không có ai đến gần hắn…”
“Bình tĩnh bình tĩnh…” Triển Chiêu kêu người đến dẫn quản giáo đang bị kích động đi, quay đầu lại liếc Bạch Ngọc Đường “Tiếp tục chứ?”
Bạch Ngọc Đường nhìn bốn phía, nói: “Nơi này là nhà giam đặc biệt, toàn bộ đều rất kín. Nhưng tôi vừa đi nhìn xung quanh một chút, tuy nhà giam này được cách ly nhưng các hành lang lại thông với nhau. Muốn tới chỗ Ngô Hạo nhất định phải qua hai phòng giam đằng trước. Vấn đề là ở chỗ…”
Bạch Ngọc Đường tạm dừng một chút, quay qua Triển Chiêu: “Tù nhân ở chỗ này hình như cũng rất quái, chuyên gia nhà cậu phải ra tay đấy.”
Phòng Ngô Hạo ở là phòng giam thứ ba, tầng này cũng chỉ có một cầu thang dẫn vào, cho nên muốn tới chỗ Ngô Hạo phải đi qua phòng giam số 1 và số 2.
Phạm nhân ở phòng giam số 1 là một trọng phạm cực nguy hiểm tên Lưu Sâm, 39 tuổi, bị tâm phần phân liệt rất nghiêm trọng, bị chứng không kềm chế được và chứng ảo tưởng. Nếu nói ở phòng giam số 1 là một tên điên võ biền thì phòng giam số 2 nhốt một tên điên văn sinh. Y tên gọi Tần Gia Kỳ, sinh viên trường y mới 19 tuổi, y đi tù vì tấn công bạn cùng phòng đang ngủ say…
Vẫn gặp tại phòng đặc biệt cũ, Bạch Ngọc Đường cầm bản giới thiệu hai phạm nhân trên tay, kinh hoàng muốn cứng lưỡi.
“Ai da… Miêu Nhi, cậu từ trước đến giờ vẫn giao tiếp với loại người như thế này mà vẫn giữ được tỉnh táo, quả là không dễ dàng.”
Triển Chiêu bất mãn: “Đại đa số mọi người thường kỳ thị với bệnh nhân có bệnh về thần kinh, cậu nên biết, một khi bệnh được chữa khỏi, họ có thể trở lại làm một người bình thường khỏe mạnh như người bị cảm mới ốm dậy!”
Đang nói chuyện với nhau thì cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên cường tráng với cái đầu trọc bước vào, toàn thân đầy dây xích nói lên hắn là kẻ nguy hiểm.
Hắn thong thả kéo đám xích nặng nề đi tới ngồi đối diện với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, nâng cặp mắt có chút vẩn đục nhìn nhìn hai người, “Ha hả” Hắn cười, “Các người so với đám cảnh sát vừa thối vừa bẩn mà tôi từng gặp thì khá hơn đó.”
Bạch Ngọc Đường cảm thấy tên này so với Ngô Hạo có bình thường hơn một tí nên nói chuyện: “Ông là Lưu Sâm?”
Lưu Sâm gật đầu, không đợi Bạch Ngọc Đường đặt câu hỏi liền giành nói trước: “Mấy người muốn hỏi tên mới chết ở phòng giam số 3 phải không?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe hắn nói thì đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, Lưu Sâm nhìn thấy, ha hả mở miệng cười rồi nói: “Tôi hôm nay trông thấy một bác sĩ đi ngang qua.”
“Bác sĩ?” Tinh thần Bạch Ngọc Đường lập tức bừng tỉnh, “Hình dáng như thế nào? Ông đã bao giờ gặp qua chưa?”
“Chưa bao giờ!” Lưu Sâm lắc đầu, hắn cúi người về phía trước một chút, hơi thần bí đè thấp thanh âm: “Lúc tôi thấy hắn, hắn căn bản không phải bác sĩ, tất cả bác sĩ ở đây tôi đều rành mặt! Tôi đã ở đây tám năm, nhưng bây giờ vẫn phải tiếp tục ở lại, nơi này là địa bàn của tôi.”
“Tại sao ông không nghĩ hắn là người mới tới?” Triển Chiêu đột nhiên đặt câu hỏi.
Lưu Sâm lại cười ha hả, quệt mũi, nói: “Không giống! Mùi vị không giống!”
“Mùi vị?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy hứng thú, lập lại lời hắn.
“Đúng vậy!” Lưu Sâm hài lòng gật đầu: “Mùi vị của mỗi người không giống nhau!” Nói xong, chỉa chỉa Bạch Ngọc Đường nói, “Cảnh sát.” Rồi chỉa qua Triển Chiêu, “Chuyên gia.”
Triển Chiêu gật đầu nói: “Vậy còn tên bác sĩ kia? Hắn mang mùi gì?”
Lưu Sâm ngồi cười xong, chỉ vào chính mình nói: “Giống với mùi của ta — Mùi máu.”
Sau khi Lưu Sâm rời đi, Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm Triển Chiêu hỏi: “Cậu chắc chắn hắn có vấn đề? Tôi cảm thấy hắn so với tôi còn bình thường đó.”
Triển Chiêu im lặng, nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, một lúc lâu sau mới ói ra một câu: “Cậu rốt cuộc cũng tự nhận thấy bản thân không bình thường?”
Giận nha!
Ngay lúc hai người sắp bắt đầu một hiệp khẩu chiến mới thì cửa mở, Tần Gia Kì ở phòng giam số 2 đến. Y được đãi ngộ khá hơn Lưu Sâm rất nhiều, trên người không có xiềng xích, thậm chí cả áo bó cũng không mặc, chỉ mặc một bộ đồ bệnh nhân màu xanh dương đơn giản.
Y lộ rõ vẻ sợ sệt, cẩn thận đi vào, ngồi xuống, nơm nớp lo sợ ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trước mặt, khi cùng Bạch Ngọc Đường chạm mắt, y hình như hoảng sợ, vội vàng cúi đầu. Một lúc sau, lại ngẩng lên nhìn Triển Chiêu, lúc này y không còn biểu hiện sợ hãi bị dọa, ngược lại còn ngượng ngùng cười với Triển Chiêu.
Triển Chiêu cũng thân thiện cười với y, điều này làm hắn đang căng thẳng liền thả lỏng một chút.
Bạch Ngọc Đường vừa định đặt câu hỏi thì Triển Chiêu phóng cho anh một ánh mắt. Bạch Ngọc Đường gật đầu, ngậm miệng lại, đứng lên rời khỏi tầm nhìn của Tần Gia Kì.
“Tần Gia Kì?” Triển Chiêu bắt đầu một mình cùng Tần Gia Kì đối thoại.
Bạch Ngọc Đường rời đi hình như làm y thả lòng người hoàn toàn, y nhẹ nhàng gật đầu, cẩn thận quay đầu liếc một cái về phía Bạch Ngọc Đường đang đứng quay lưng lại nơi cửa, hạ thấp thanh âm nói với Triển Chiêu: “Hắn… có giận không?”
Triển Chiêu cười nói: “Không sao hết, Gia Kì, tôi muốn hỏi cậu mấy vấn đề, cậu phải thành thật trả lời, được không?”
“Được” Tần Gia Kì nghiêm túc gật đầu.
“Chiều nay, cậu có nhìn thấy người nào đặc biệt đi qua trước cửa phòng cậu không?”
Tần Gia Kì gật đầu.
“Là người như thế nào?”
Tần Gia Kì đột nhiên căng thẳng, nói: “Quỷ… Quỷ Sa Tăng.”
“Quỷ Sa Tăng?” Bạch Ngọc Đường đang đứng ở cửa, nghe được thì kinh ngạc xoay người lại, Tần Gia Kì lập tức co rúm sợ hãi, Triển Chiêu hung hăng trừng Bạch Ngọc Đường một cái, Bạch Ngọc Đường giơ hai tay lên ý báo thật có lỗi, rồi lập tức xoay người đi.
“Gia Kì, cậu có thể tả hình dáng của quỷ Sa Tăng một chút được không?” Triển Chiêu nói chầm chậm.
“Được…” Gia Kì gật đầu nói: “Hắn, hắn mặc quần áo trắng, tay… tay còn cầm theo kim tiêm… Đi qua, rất nhanh đã thấy trở lại, hắn… còn ra hiệu cho tôi.”
“Ra hiệu gì?”
Chỉ thấy Tần Gia Kì đưa ngón trỏ ấn trước môi, nhẹ nhàng phát ra âm thanh, “Xuỵt…”
Tần Gia Kì trước khi ra khỏi cửa, chỉ vào Triển Chiêu nói, “Thiên sứ”, sau đó lại chỉ vào Bạch Ngọc Đường đang đứng ở cửa đối diện, nhỏ giọng nói một câu, “Thầy trừ tà”, rồi mới lút cút đi ra.
Triển Chiêu ngây người một hồi lâu, sau thấy Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, chỉ vào cửa và nói với anh, “Tên này chính xác mới là không bình thường!”
………
“Thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Chết vì trúng độc.” Công Tôn cởi bao tay ra.
“Trúng độc??” Bạch Ngọc Đường nhìn quản giáo đứng bên cạnh, “Hắn lấy thuốc độc từ đâu ra?”
Quản giáo vẻ mặt hoảng hốt: “Không thể nào, hắn lúc ra ngoài vẫn mặc áo bó, cũng không có ai đến gần hắn…”
“Bình tĩnh bình tĩnh…” Triển Chiêu kêu người đến dẫn quản giáo đang bị kích động đi, quay đầu lại liếc Bạch Ngọc Đường “Tiếp tục chứ?”
Bạch Ngọc Đường nhìn bốn phía, nói: “Nơi này là nhà giam đặc biệt, toàn bộ đều rất kín. Nhưng tôi vừa đi nhìn xung quanh một chút, tuy nhà giam này được cách ly nhưng các hành lang lại thông với nhau. Muốn tới chỗ Ngô Hạo nhất định phải qua hai phòng giam đằng trước. Vấn đề là ở chỗ…”
Bạch Ngọc Đường tạm dừng một chút, quay qua Triển Chiêu: “Tù nhân ở chỗ này hình như cũng rất quái, chuyên gia nhà cậu phải ra tay đấy.”
Phòng Ngô Hạo ở là phòng giam thứ ba, tầng này cũng chỉ có một cầu thang dẫn vào, cho nên muốn tới chỗ Ngô Hạo phải đi qua phòng giam số 1 và số 2.
Phạm nhân ở phòng giam số 1 là một trọng phạm cực nguy hiểm tên Lưu Sâm, 39 tuổi, bị tâm phần phân liệt rất nghiêm trọng, bị chứng không kềm chế được và chứng ảo tưởng. Nếu nói ở phòng giam số 1 là một tên điên võ biền thì phòng giam số 2 nhốt một tên điên văn sinh. Y tên gọi Tần Gia Kỳ, sinh viên trường y mới 19 tuổi, y đi tù vì tấn công bạn cùng phòng đang ngủ say…
Vẫn gặp tại phòng đặc biệt cũ, Bạch Ngọc Đường cầm bản giới thiệu hai phạm nhân trên tay, kinh hoàng muốn cứng lưỡi.
“Ai da… Miêu Nhi, cậu từ trước đến giờ vẫn giao tiếp với loại người như thế này mà vẫn giữ được tỉnh táo, quả là không dễ dàng.”
Triển Chiêu bất mãn: “Đại đa số mọi người thường kỳ thị với bệnh nhân có bệnh về thần kinh, cậu nên biết, một khi bệnh được chữa khỏi, họ có thể trở lại làm một người bình thường khỏe mạnh như người bị cảm mới ốm dậy!”
Đang nói chuyện với nhau thì cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên cường tráng với cái đầu trọc bước vào, toàn thân đầy dây xích nói lên hắn là kẻ nguy hiểm.
Hắn thong thả kéo đám xích nặng nề đi tới ngồi đối diện với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, nâng cặp mắt có chút vẩn đục nhìn nhìn hai người, “Ha hả” Hắn cười, “Các người so với đám cảnh sát vừa thối vừa bẩn mà tôi từng gặp thì khá hơn đó.”
Bạch Ngọc Đường cảm thấy tên này so với Ngô Hạo có bình thường hơn một tí nên nói chuyện: “Ông là Lưu Sâm?”
Lưu Sâm gật đầu, không đợi Bạch Ngọc Đường đặt câu hỏi liền giành nói trước: “Mấy người muốn hỏi tên mới chết ở phòng giam số 3 phải không?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe hắn nói thì đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, Lưu Sâm nhìn thấy, ha hả mở miệng cười rồi nói: “Tôi hôm nay trông thấy một bác sĩ đi ngang qua.”
“Bác sĩ?” Tinh thần Bạch Ngọc Đường lập tức bừng tỉnh, “Hình dáng như thế nào? Ông đã bao giờ gặp qua chưa?”
“Chưa bao giờ!” Lưu Sâm lắc đầu, hắn cúi người về phía trước một chút, hơi thần bí đè thấp thanh âm: “Lúc tôi thấy hắn, hắn căn bản không phải bác sĩ, tất cả bác sĩ ở đây tôi đều rành mặt! Tôi đã ở đây tám năm, nhưng bây giờ vẫn phải tiếp tục ở lại, nơi này là địa bàn của tôi.”
“Tại sao ông không nghĩ hắn là người mới tới?” Triển Chiêu đột nhiên đặt câu hỏi.
Lưu Sâm lại cười ha hả, quệt mũi, nói: “Không giống! Mùi vị không giống!”
“Mùi vị?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy hứng thú, lập lại lời hắn.
“Đúng vậy!” Lưu Sâm hài lòng gật đầu: “Mùi vị của mỗi người không giống nhau!” Nói xong, chỉa chỉa Bạch Ngọc Đường nói, “Cảnh sát.” Rồi chỉa qua Triển Chiêu, “Chuyên gia.”
Triển Chiêu gật đầu nói: “Vậy còn tên bác sĩ kia? Hắn mang mùi gì?”
Lưu Sâm ngồi cười xong, chỉ vào chính mình nói: “Giống với mùi của ta — Mùi máu.”
Sau khi Lưu Sâm rời đi, Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm Triển Chiêu hỏi: “Cậu chắc chắn hắn có vấn đề? Tôi cảm thấy hắn so với tôi còn bình thường đó.”
Triển Chiêu im lặng, nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, một lúc lâu sau mới ói ra một câu: “Cậu rốt cuộc cũng tự nhận thấy bản thân không bình thường?”
Giận nha!
Ngay lúc hai người sắp bắt đầu một hiệp khẩu chiến mới thì cửa mở, Tần Gia Kì ở phòng giam số 2 đến. Y được đãi ngộ khá hơn Lưu Sâm rất nhiều, trên người không có xiềng xích, thậm chí cả áo bó cũng không mặc, chỉ mặc một bộ đồ bệnh nhân màu xanh dương đơn giản.
Y lộ rõ vẻ sợ sệt, cẩn thận đi vào, ngồi xuống, nơm nớp lo sợ ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trước mặt, khi cùng Bạch Ngọc Đường chạm mắt, y hình như hoảng sợ, vội vàng cúi đầu. Một lúc sau, lại ngẩng lên nhìn Triển Chiêu, lúc này y không còn biểu hiện sợ hãi bị dọa, ngược lại còn ngượng ngùng cười với Triển Chiêu.
Triển Chiêu cũng thân thiện cười với y, điều này làm hắn đang căng thẳng liền thả lỏng một chút.
Bạch Ngọc Đường vừa định đặt câu hỏi thì Triển Chiêu phóng cho anh một ánh mắt. Bạch Ngọc Đường gật đầu, ngậm miệng lại, đứng lên rời khỏi tầm nhìn của Tần Gia Kì.
“Tần Gia Kì?” Triển Chiêu bắt đầu một mình cùng Tần Gia Kì đối thoại.
Bạch Ngọc Đường rời đi hình như làm y thả lòng người hoàn toàn, y nhẹ nhàng gật đầu, cẩn thận quay đầu liếc một cái về phía Bạch Ngọc Đường đang đứng quay lưng lại nơi cửa, hạ thấp thanh âm nói với Triển Chiêu: “Hắn… có giận không?”
Triển Chiêu cười nói: “Không sao hết, Gia Kì, tôi muốn hỏi cậu mấy vấn đề, cậu phải thành thật trả lời, được không?”
“Được” Tần Gia Kì nghiêm túc gật đầu.
“Chiều nay, cậu có nhìn thấy người nào đặc biệt đi qua trước cửa phòng cậu không?”
Tần Gia Kì gật đầu.
“Là người như thế nào?”
Tần Gia Kì đột nhiên căng thẳng, nói: “Quỷ… Quỷ Sa Tăng.”
“Quỷ Sa Tăng?” Bạch Ngọc Đường đang đứng ở cửa, nghe được thì kinh ngạc xoay người lại, Tần Gia Kì lập tức co rúm sợ hãi, Triển Chiêu hung hăng trừng Bạch Ngọc Đường một cái, Bạch Ngọc Đường giơ hai tay lên ý báo thật có lỗi, rồi lập tức xoay người đi.
“Gia Kì, cậu có thể tả hình dáng của quỷ Sa Tăng một chút được không?” Triển Chiêu nói chầm chậm.
“Được…” Gia Kì gật đầu nói: “Hắn, hắn mặc quần áo trắng, tay… tay còn cầm theo kim tiêm… Đi qua, rất nhanh đã thấy trở lại, hắn… còn ra hiệu cho tôi.”
“Ra hiệu gì?”
Chỉ thấy Tần Gia Kì đưa ngón trỏ ấn trước môi, nhẹ nhàng phát ra âm thanh, “Xuỵt…”
Tần Gia Kì trước khi ra khỏi cửa, chỉ vào Triển Chiêu nói, “Thiên sứ”, sau đó lại chỉ vào Bạch Ngọc Đường đang đứng ở cửa đối diện, nhỏ giọng nói một câu, “Thầy trừ tà”, rồi mới lút cút đi ra.
Triển Chiêu ngây người một hồi lâu, sau thấy Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, chỉ vào cửa và nói với anh, “Tên này chính xác mới là không bình thường!”
………
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook