Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ
-
43: Bốn Trong Một
Cô ta không thể nhớ được Mộ Dung Tuyết đã trúng độc như thế nào, nhưng cha mẹ nói đó là do cô ta.
Năm xưa, có một ma nữ vi phạm quy tắc ẩn thế và bỏ ra ngoài, còn gây ra một trận gió tanh mưa máu, gần như hủy hoại danh tiếng của các gia tộc cổ võ.
Ma nữ này bị các gia tộc bao vây hòng tiễu trừ, nhưng cô ta vẫn trốn thoát.
Có lẽ vì lúc đó nhà họ Mộ Dung là người đứng ra kêu gọi nên mới bị trả thù.
Thuốc độc vốn dĩ ở trong sữa bột của Mộ Dung Ảnh, thế nhưng Mộ Dung Ảnh lại đút sữa bột cho Mộ Dung Tuyết, nên mới khiến Mộ Dung Tuyết trúng độc.Có rất nhiều gia tộc ẩn thế, và cũng có không ít những điều thần kỳ, một vài căn bệnh không thể chữa bằng y học hiện đại, nhưng lại thể được giải quyết thông qua nội lực thần kỳ.Ép độc cho Mộ Dung Tuyết chính là truyền nội lực đáng sợ này vào trong cơ thể cô ta, người bị truyền sẽ cảm thấy khó chịu, bản thân Mộ Dung Ảnh cũng bị hành hạ, may sao đây đã là lần cuối cùng, cả hai đều được giải thoát.“Cảm ơn chị.
Chị em mình nghỉ ngơi cho khỏe thôi.” Mộ Dung Tuyết nói.“Đi nào.” Mẹ âu yếm đỡ lấy cô ta, không thèm nhìn Mộ Dung Ảnh.Mộ Dung Ảnh cảm thấy hơi hụt hẫng, cô ta biết trong thâm tâm, mẹ luôn trách mình vì chuyện đã cho Mộ Dung Tuyết uống sữa bột có độc.Đúng lúc này, một bàn tay to khô ráp đặt xuống xoa đầu cô.
Mộ Dung Ảnh ngẩng lên, nhìn thấy ánh mắt quan tâm của cha là Mộ Dung Trường Phong.“Sao rồi? Còn đau không? Có muốn cha giúp con không?”Tâm trạng của Mộ Dung Ảnh đột nhiên tốt lên rất nhiều, cô ta lắc đầu: “Con tự làm được.”“Tốt.
Bao năm qua, vất vả cho con rồi.” Mộ Dung Trường Phong nhìn cô ta với vẻ mặt phức tạp.“Không vất vả gì đâu, đây là việc con nên làm.”Mộ Dung Trường Phong lại xoa đầu cô ta, rồi rời đi.Mộ Dung Ảnh tự vận công chữa trị nội thương, sau đó nằm trên giường nở nụ cười hạnh phúc.
Mộ Dung Tuyết đã hồi phục sức khỏe, có thể luyện võ, vậy thì cuối cùng cô ta đã có thể cống hiến cho đất nước khi lò sát sinh đến rồi, đúng không?Mộ Dung Ảnh rất mạnh mẽ.
Dù mới 19 tuổi nhưng cô ta đã là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ.
Tư chất của cô ta xuất sắc.
Cha mẹ và bề trên nói rằng cô ta là người nổi bật trong thế hệ trẻ, nhưng vì Mộ Dung Tuyết, cô ta chưa từng thi đấu với người của những gia tộc khác.
Cô ta khát khao được cọ xát với cao thủ của những gia tộc khác, cũng háo hức chiến đấu khi lò sát sinh xuất hiện, để đóng góp một phần sức lực của mình, muốn trở thành anh hùng bảo vệ thành phố như bao bạn bè cùng trang lứa....!Có lẽ đến lúc đó, cô ta và Văn Thanh sẽ có nhiều chủ đề nói chuyện hơn.Mộ Dung Ảnh tưởng tượng về một tương lai tự do và không bị ràng buộc.
Trong khi ở phía bên kia, Mộ Dung Trường Phong và vợ là Vạn Dung rời khỏi phòng của Mộ Dung Tuyết.Vạn Dung lạnh lùng cất tiếng: “Chất độc trong cơ thể của Tiểu Tuyết đã bị ép ra ngoài, có thể bắt đầu bước tiếp theo được rồi.”Mộ Dung Trường Phong do dự, Vạn Dung cười khẩy: “Sao? Không nỡ à?”“Làm gì có chuyện? Bà đừng nghĩ lung tung.”“Tốt hơn hết là ông nên như thế.
Hừ.”...Bên ngoài bức tường, vùng đất bị bỏ hoang, Khu 6.Không ai biết những sự kiện kỳ ảo gì đang diễn ra trong tòa nhà ký túc xá của Khu trưởng này.Những tấm thẻ bay ra, lật lên, lần lượt từng món đồ tuyệt vời rơi xuống.
Và số tiền tiết kiệm mà Hướng Huyền tích góp trong nhiều năm đang cạn kiệt nhanh chóng.Tuy nhiên, đáng tiếc vô cùng khi không rút trúng nổi một viên thuốc hồi phục nào.“Rút lại!” Đôi mắt của Hướng Huyền bất thình lình đỏ lừ, một cảm xúc mạnh mẽ chưa từng có bao trùm lấy ông ta, ông ta cảm thấy tức giận, không cam tâm và tuyệt vọng.Ông ta không thèm nhìn những tấm thẻ đáng kinh ngạc đó.
Ông ta chỉ muốn viên thuốc hồi phục, nhưng rút mãi mà không trúng được.
Ngay đến loại ăn cháo đá bát ngu ngốc như Trịnh Phong còn có thể rút trúng, vậy mà ông ta không thể nào rút trúng! Cứ như thể số phận đang chế giễu trước ông ta mơ tưởng hão huyền, đang nói cho ông ta biết sự thật rằng… em gái đã chết rồi, ông ta không còn người thân nào nữa, ông ta bơ vơ, trơ trọi giữa cõi đời này, và ông ta đã tự lừa dối mình suốt bấy lâu nay.Ông ta không thể chấp nhận được!Tuy nhiên, lần này, không một tấm thẻ nào bay ra khỏi vòng xoáy sương mù màu trắng.Giang Tinh Chước: “Thật không may, ngươi không có đủ tiền để giao dịch.”Hướng Huyền sửng sốt, vẻ hoảng hốt hiếm hoi hiện lên trên gương mặt, hiển nhiên không thể nào rút chịu được, ông ta quay sang nhìn An Duệ..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook