Rượu Ngọt Ngào
-
C3: Lạc lõng
[Tại một tiệm váy cưới ]
Chát!!!
- Nhỏ này, tao đã dặn mày rồi, tiệm vừa mới mở, khó khăn lắm mới thuê được stylist về làm cho. Ấy vậy mà tao còn tin tưởng, thấy mày có vẻ chăm chỉ, lại hiền lành thùy mị nết na, còn đang đi học nên ngày cưới tao đã cho mày thuê váy cưới với giá rẻ cho sẵn tiện chúc phúc luôn cho bọn mày luôn. Vậy mà nhìn thử bản mặt mày xem. Không nhưng không biết giữ còn nôn một đống ra giữa váy nữa.
Trên mặt người con gái e thẹn hiển nhiên in một nốt đỏ au trên má, trông xót xa vô cùng. Ngón tay xoắn xuýt vào nhau, đầu không dám ngẩng. Chiếc váy cưới thiêng liêng giờ đây phải thay một bộ quần áo rẻ tiền rách rưới. Không phải nó rẻ tiền vì chất liệu vải cũ nát. Mà là chiếc áo của mẹ nuôi làm thành chiếc giẻ lau nhà vài lần rồi cho cô mặc. Hai bên tết hai bím tóc lỏng, mái tóc đằng trước rũ rượi, nhưng không thể giấu nổi khuôn mặt xinh đẹp bên trong.
Mà người phụ nữ đối diện cứ bày ra vẻ mặt thất vọng khiến cô áy náy vô cùng.
Nước mắt ủy khuất lem quanh hốc mắt. Cô lắc đầu, cổ họng chặn đứ lại, khóc nấc lên thành tiếng.
- Em xin chị... em bị bạn trai lừa, giờ trong túi em chẳng còn đồng nào cả. Em lỡ mang thai rồi, em mất hết tất cả rồi... Xin chị cho em tiếp tục làm việc ở đây, giờ em chẳng còn chỗ nào để nương thân cả...
Người phụ nữ ấy giơ tay định tát cô thêm một phát nữa. Nhưng nhìn thấy biểu cảm của cô, người phụ nữ thở dài. Cô thu tay lại, chĩa ra phía cửa, cảnh đường phố xe cộ tấp nập, lao qua vạch trắng rồi biến mất. Thiểu Hu dường như đã hiểu, lòng cô có chút chạnh lại. Trời đất như sụp đổ.
- Hu à, chị biết em đang gặp khó khăn, nhưng tổn thương nào thì cũng chắc chắn để lại sẹo, sẹo thì biết đến bao giờ mới lành lại. Chị cũng khó khăn giống em, cũng khó xử như em. Không còn cách nào khác cả, tiền váy chị sẽ không tính nữa nhưng mời em rời khỏi đây và nghỉ việc cho.
Cái gì!!!
Mạc Thiểu Hu hồn bay phách lạc, cô nhắm mắt vào đến lúc mở ra đã là một cảnh bầu trời đêm lạnh lẽo. Mưa rơi lộp độp, ướt sũng, ngấm vào trong lớp da thịt lạnh lẽo, người không ô, không áo ấm, tay trái cầm chiếc vali phao phồng cũng chịu hứng bởi cơn mưa. Nửa ngày, bao tử đã rống to. Mùi xôi sọ quyện lấy mùi hành phi thơm nức mũi.
Mạc Thiểu Hu hiện giờ rất đói, cô rút ra vài đồng xu nhưng lại bỏ vào túi chạy đi mất.
Tiếng sấm ngày một lớn, nhấp nháy trên trời như giật thột. Chỉ còn lại phảng phất một bóng dáng nhỏ bé hứng chịu dưới cơn mưa rộng lớn.
Thiểu Hu ôm đùi khóc đến đôi mắt sưng húp. Chợt nhận ra bản thân đã ngồi trên xe buýt từ lúc nào.
Cô cố gắng lau đi giọt nước mắt lại, vuốt ve lấy bụng, ánh mắt xán lạn hướng về con đường xã gập ghềnh lao nhanh phía trước.
Chiếc xe buýt vừa dừng trước một lối nhỏ, không thể luồn qua. Mạc Thiểu Hu đành phải bước xuống, bằng đôi chân dép lốp của mình mà đi về phía căn nhà.
Toàn bộ quá trình đều theo cảm tính cả. Bởi rất lâu cô đã không về nhà rồi.
Cô vẫn muốn hy vọng, cha mẹ nuôi còn chút nương tình, sẽ cho cô chút nơi chốn nương thân nương tựa để vượt qua những ngày cực khó này.
Nhưng Mạc Thiểu Hu đã lầm!
Giây phút cô vừa mở cánh của nhà ra, một chiếc cốc bằng sứ bay thẳng vào người cô rồi rơi xuống đất tan nát vỡ vụn hệt như lòng cô lúc này vậy.
Mạc Thiểu Hu biết vừa rồi chính là ai, cô cố nén cơn đau lại đi thẳng vào trong nhà.
- Mẹ....
- Thứ đàn bà không biết liêm sỉ, còn dám vác mặt về nhà.
Bà khò khè quát cô vừa ho rít lên một tiếng
Mạc Thiểu Hu vội vứt chiếc ba lô xuống đất, nhào tới đỡ bà.
- Mẹ, bệnh hen suyễn của mẹ lại tái phát rồi, sao mẹ vẫn chưa đi bệnh viện, để lâu không chữa được đâu.
Thấy phu nhân ho khan nhưng vẫn còn sức cầm cây roi gần đấy đánh tới tấp vào lưng cô liên hồi.
Mạc Thiểu Hu mừng rỡ, vẫn còn khỏe tới mức đánh được cô như vậy, xem ra có chuyển biến tích cực rồi. Nghĩ thế, mau chóng dìu bà dậy.
- Vậy mà bệnh tình của mẹ vẫn còn chưa xấu lắm, mau lên, con đưa mẹ đi viện.
- Ở yên đấy!
Chất giọng khàn khàn, vang dội từ trong nhà ra. Vẫn cứ như vậy, biết bệnh tình của vợ mình, ông vẫn cứ ngày hút đến hàng bao thuốc.
Nhưng Thiểu Hu phận làm con, hẳng dám hé răng nửa lời.
Lão ủ rũ, cười trần vừa hút thuốc hệt như gã nghiện.
- Bệnh tình của mẹ giờ nặng lên rồi, bác sĩ nói chi phí điều trị của bà rất đắt, mà nhà ta lại nghèo, chi trả sao nổi đây trời ơi.
- Thử nhìn 'phước ' lớn mà mày đã lập ra cho cái nhà này đi. Chồng sắp cưới con nhà rất có điều kiện, vậy mà còn không biết giữ để nó theo mất con khác. Xem xem, nhỏ Hoa Hoa hàng xóm bằng tuổi mày, vừa mười bảy đã cho cha mẹ lên chức, lấy được chồng giàu có, cho cha mẹ ăn sung mặc sướng đấy thôi.
Bây giờ... còn trách cô nữa. Vậy nạn nhân mới là sai mới đúng sao?
- Thứ nghiệt chủng! Cút! Cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa!!
Mạc Thiểu Hu cố nén cơn đau mà gượng dậy, vành mắt đỏ rực.
Suốt nhiều năm nay, cô luôn bị bạo hành thế đấy.
Mạc Thiểu Hu không nói lời nào nữa, cô tiến về phía cánh cửa, xách chiếc ba lô vừa mới mang về chưa kịp mở ra, lại phải mang đi lần nữa.
Nhưng cái gia đình này đã nuôi cô những hơn 20 năm, cô không thể giương mắt nhìn mẹ bệnh tật như thế được.
Cô sẽ phải kiếm tiền trả phí chữa trị cho mẹ, cho gia đình, nuôi bản thân và nuôi tinh linh nhỏ trong bụng đang sinh sôi trong bụng cô nữa chứ. Nhưng cô thì lấy đâu ra tiền đây.
- À...nhóc con... mẹ xin lỗi, xin lỗi con nhiều lắm.
Ngồi trên xe trở về thành phố, nước mắt cô không kiềm lại được mà lã chã rơi xuống.
Thoáng chốc, cô gái nhỏ như mất hết tất cả, gia đình không cần cô, tình yêu thoáng chốc lại như quả bóng bay, dùng kim chích một cái lại có thể xem như nó chưa hề tồn tại.
Mạc Thiểu Hu chỉ như con đà điểu, cô tịnh vào một góc phố nhỏ, hết lần này đến lần khác đều bị động với thế giới bên ngoài, còn để dưỡng thương những vết mà mẹ cô gây ra.
Chờ đến khoảng một tuần sau, là một cuộc gọi của chị nhân viên trong công ty. Đầu tiên là một cuộc gọi, mang theo niềm vui của một ngày mới.
- Chúc mừng Mạc tiểu thư, cô ứng tuyển rồi nhé, từ mai cứ đến Quỷnh thị mà làm việc!
- Dạ, thật sao ạ?! Vâng vâng em cảm ơn chị!
Sau đó chiếc điện thoại ngân dài trong tiếng tút.
Cô không tin là sự thật, trực tiếp dùng tay nhéo một cái vào má.
Á á đau đau đau, không phải mình đang mơ rồi!
Ai chẳng biết Quỷnh thị dưới trướng của một đại gia tộc nắm quyền điều hành, một vị Chủ tịch tương lai sáng giá, nắm trong tay một nửa mạch kinh tế nước Trung.
Không những thế còn cầm đầu hàng ngàn công ty chi nhánh ở nước ngoài, phẩy tay cái là có hợp đồng hàng trăm triệu đô để ký. Nghe nói tập đoàn đang được điều hành bởi người con trai tài giỏi, nổi tiếng với danh xưng như là "Địch thủ truyền thuyết", "CEO tài giỏi nhất " hay "Đứa con của thương trường ".v.v.
Tuy chưa có nhiều thông tin về ngoại hình anh ta nhưng có lẽ là con trai của một đại gia tộc lớn nên cô đoán tuổi đời anh ta còn khá trẻ. Cho nên, nhiều cô gái khắp thành phố vẫn gọi anh ta là "ông chồng quốc dân ".
Một tập đoàn lớn mạnh như thế, ấy vậy mà cô lại được nhận vào làm việc, đúng là truyện trên trời mà.
Mạc Thiểu Hu trượt dài xuống giường, vừa ôm gối vừa hát líu lo hệt như một đứa trẻ đang tập nẫy.
Nếu như nhận được việc vào làm thật, thì có lẽ cũng đủ tiền cho em bé sau này rồi.
Nhưng mặc dù được tuyển cô vẫn chỉ là một nhân viên tập sự nhỏ bé.
Liệu cô vui mừng bây giờ có phải là quá sớm rồi chăng?
Tại một dãy tòa nhà sang trọng mà xa xỉ nhất của thành phố.
Dĩ nhiên, phải là những người thật sự phải là có tiên có quyền mới dám ở đây thuê một đêm.
Còn những người khác ư, e là vô năng!
Nam nhân ngồi trong một căn phòng lớn, căn phòng đã được ngắt hết các thiết bị đi để phù hợp cho việc ngắm trăng.
Vẻ đẹp xiêu lòng, trên người có duy nhất một chiếc khăn tắm, mái tóc sóng sánh uốn lượn nhỏ đầm đìa xuống cơ thể đẹp như điêu khắc.
Mày đao mắt kiếm lại càng hài hòa ngắm nhìn vầng trăng thiên nga xa xăm.
Chất phác đẹp đẽ bên trong con người hắn, đôi chân vắt chéo, cuốn sổ nâng cao hướng vào mặt một cách nền nã. Tài liệu sắp xếp trên bàn ngăn nắp, vừa dễ thấy lại vừa dễ nhìn.
Bàn tay cốt cách xoay nhẹ ngàng trên sofa mỏng. Dịu dàng nâng niu nó như viên châu báu vậy.
Tự hỏi, tại sao trên đời lại có người vừa tinh tế lại vừa chuẩn mực thế này?
Bên góc khuất căn phòng, ánh đèn rơi trên nền thảm. Người phụ nữ thản nhiên bước ra với thân hình trần như nhộng, nước trên người chạy dọc từ đầu đến gót chân rồi chảy khắp nền nhà. Bước đi kênh kiệu, chẳng thèm lau khô người, cứ thế với tay mặc quần áo.
Người phụ nữ vuốt ngược tóc ra đằng sau, đôi tròng tử nhắm nghiền, con ngươi quyến rũ chực mở liếc chăm chăm vào người đàn ông với dáng vẻ trước mặt, điệu cười giễu cợt. Đắn đo một lúc, cầm miếng vải tam giác lên trước mũi ngửi, khuôn mặt nhăn nhó lại.
- Tại anh đây, quần lót em giặt tận mấy ngày chưa khô. Anh muốn em cởi truồng mới chịu à?
Thấy người đàn ông kia không đáp lại, cô gái nhún vai tỏ vẻ chán nản. Hết cách, cô đành vén váy lên mặc lại thứ nặng mùi kia vào. Vô sỉ đem cái hôi tanh đó đến, cọ xát cả thân thể nóng bỏng lại gần người đàn ông.
Vuốt ve lấy thân hình mảnh mai của mình, mông cong ngực đầy đặn, tấm váy ngủ dường như chỉ là bông hoa đen tối quyến rũ, những nếp vải may chỉ như những tấm lưới bắt cá, có thể thâu tóm tâm hồn nam nhân bất cứ lúc nào.
Hành động hư hỏng, khi bò dưới chân hắn như một con chó, khi thì khó chịu, lập tức đẩy hắn xuống đè lên người Quỷnh Ngạn Hoa.
- He he.
Đến khi bàn tay kiều diễm của người con gái đã đặt lên cơ bụng tám múi rắn như đá.
Người đàn ông bất lực đá mắt sang một bên, vờ không quan tâm đến.
Cái Hà Khiên này nhất định là cố ý rồi, chứ không, sao lại để lại cho hắn một cô gái nghịch ngợm thế này.
Thoáng chốc, cô gái đã vứt lấy khăn tắm quanh hông người đàn ông đi. Nở một nụ cười hềnh hệch, nhìn người đàn ông mà nở một nụ cười hết sức thỏa mãn.
- Làm thế này liệu có em có cảm thấy có lỗi với bạn đời của em sau này không, hửm?- Hắn hỏi.
Cô gái nghệt mặt ra, ngay lập tức cả cơ thể thủy thần kiều diễm bị đè xuống, Quỷnh Ngạn Hoa chuyển dần sang thế thượng phong. Hắn nâng cằm nhỏ lên, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp ấy, cô gái theo phản xạ cũng ưỡn ngực lên, hai tay vắt qua cổ người đàn ông, chu môi hờn giận.
- Ưm, gì vậy anh?
- Không có gì.
Không có gì mà khuôn mặt lại đăm chiêu vậy, như thế đang suy tính chuyện trọng đại gì đó.
Chát!!!
- Nhỏ này, tao đã dặn mày rồi, tiệm vừa mới mở, khó khăn lắm mới thuê được stylist về làm cho. Ấy vậy mà tao còn tin tưởng, thấy mày có vẻ chăm chỉ, lại hiền lành thùy mị nết na, còn đang đi học nên ngày cưới tao đã cho mày thuê váy cưới với giá rẻ cho sẵn tiện chúc phúc luôn cho bọn mày luôn. Vậy mà nhìn thử bản mặt mày xem. Không nhưng không biết giữ còn nôn một đống ra giữa váy nữa.
Trên mặt người con gái e thẹn hiển nhiên in một nốt đỏ au trên má, trông xót xa vô cùng. Ngón tay xoắn xuýt vào nhau, đầu không dám ngẩng. Chiếc váy cưới thiêng liêng giờ đây phải thay một bộ quần áo rẻ tiền rách rưới. Không phải nó rẻ tiền vì chất liệu vải cũ nát. Mà là chiếc áo của mẹ nuôi làm thành chiếc giẻ lau nhà vài lần rồi cho cô mặc. Hai bên tết hai bím tóc lỏng, mái tóc đằng trước rũ rượi, nhưng không thể giấu nổi khuôn mặt xinh đẹp bên trong.
Mà người phụ nữ đối diện cứ bày ra vẻ mặt thất vọng khiến cô áy náy vô cùng.
Nước mắt ủy khuất lem quanh hốc mắt. Cô lắc đầu, cổ họng chặn đứ lại, khóc nấc lên thành tiếng.
- Em xin chị... em bị bạn trai lừa, giờ trong túi em chẳng còn đồng nào cả. Em lỡ mang thai rồi, em mất hết tất cả rồi... Xin chị cho em tiếp tục làm việc ở đây, giờ em chẳng còn chỗ nào để nương thân cả...
Người phụ nữ ấy giơ tay định tát cô thêm một phát nữa. Nhưng nhìn thấy biểu cảm của cô, người phụ nữ thở dài. Cô thu tay lại, chĩa ra phía cửa, cảnh đường phố xe cộ tấp nập, lao qua vạch trắng rồi biến mất. Thiểu Hu dường như đã hiểu, lòng cô có chút chạnh lại. Trời đất như sụp đổ.
- Hu à, chị biết em đang gặp khó khăn, nhưng tổn thương nào thì cũng chắc chắn để lại sẹo, sẹo thì biết đến bao giờ mới lành lại. Chị cũng khó khăn giống em, cũng khó xử như em. Không còn cách nào khác cả, tiền váy chị sẽ không tính nữa nhưng mời em rời khỏi đây và nghỉ việc cho.
Cái gì!!!
Mạc Thiểu Hu hồn bay phách lạc, cô nhắm mắt vào đến lúc mở ra đã là một cảnh bầu trời đêm lạnh lẽo. Mưa rơi lộp độp, ướt sũng, ngấm vào trong lớp da thịt lạnh lẽo, người không ô, không áo ấm, tay trái cầm chiếc vali phao phồng cũng chịu hứng bởi cơn mưa. Nửa ngày, bao tử đã rống to. Mùi xôi sọ quyện lấy mùi hành phi thơm nức mũi.
Mạc Thiểu Hu hiện giờ rất đói, cô rút ra vài đồng xu nhưng lại bỏ vào túi chạy đi mất.
Tiếng sấm ngày một lớn, nhấp nháy trên trời như giật thột. Chỉ còn lại phảng phất một bóng dáng nhỏ bé hứng chịu dưới cơn mưa rộng lớn.
Thiểu Hu ôm đùi khóc đến đôi mắt sưng húp. Chợt nhận ra bản thân đã ngồi trên xe buýt từ lúc nào.
Cô cố gắng lau đi giọt nước mắt lại, vuốt ve lấy bụng, ánh mắt xán lạn hướng về con đường xã gập ghềnh lao nhanh phía trước.
Chiếc xe buýt vừa dừng trước một lối nhỏ, không thể luồn qua. Mạc Thiểu Hu đành phải bước xuống, bằng đôi chân dép lốp của mình mà đi về phía căn nhà.
Toàn bộ quá trình đều theo cảm tính cả. Bởi rất lâu cô đã không về nhà rồi.
Cô vẫn muốn hy vọng, cha mẹ nuôi còn chút nương tình, sẽ cho cô chút nơi chốn nương thân nương tựa để vượt qua những ngày cực khó này.
Nhưng Mạc Thiểu Hu đã lầm!
Giây phút cô vừa mở cánh của nhà ra, một chiếc cốc bằng sứ bay thẳng vào người cô rồi rơi xuống đất tan nát vỡ vụn hệt như lòng cô lúc này vậy.
Mạc Thiểu Hu biết vừa rồi chính là ai, cô cố nén cơn đau lại đi thẳng vào trong nhà.
- Mẹ....
- Thứ đàn bà không biết liêm sỉ, còn dám vác mặt về nhà.
Bà khò khè quát cô vừa ho rít lên một tiếng
Mạc Thiểu Hu vội vứt chiếc ba lô xuống đất, nhào tới đỡ bà.
- Mẹ, bệnh hen suyễn của mẹ lại tái phát rồi, sao mẹ vẫn chưa đi bệnh viện, để lâu không chữa được đâu.
Thấy phu nhân ho khan nhưng vẫn còn sức cầm cây roi gần đấy đánh tới tấp vào lưng cô liên hồi.
Mạc Thiểu Hu mừng rỡ, vẫn còn khỏe tới mức đánh được cô như vậy, xem ra có chuyển biến tích cực rồi. Nghĩ thế, mau chóng dìu bà dậy.
- Vậy mà bệnh tình của mẹ vẫn còn chưa xấu lắm, mau lên, con đưa mẹ đi viện.
- Ở yên đấy!
Chất giọng khàn khàn, vang dội từ trong nhà ra. Vẫn cứ như vậy, biết bệnh tình của vợ mình, ông vẫn cứ ngày hút đến hàng bao thuốc.
Nhưng Thiểu Hu phận làm con, hẳng dám hé răng nửa lời.
Lão ủ rũ, cười trần vừa hút thuốc hệt như gã nghiện.
- Bệnh tình của mẹ giờ nặng lên rồi, bác sĩ nói chi phí điều trị của bà rất đắt, mà nhà ta lại nghèo, chi trả sao nổi đây trời ơi.
- Thử nhìn 'phước ' lớn mà mày đã lập ra cho cái nhà này đi. Chồng sắp cưới con nhà rất có điều kiện, vậy mà còn không biết giữ để nó theo mất con khác. Xem xem, nhỏ Hoa Hoa hàng xóm bằng tuổi mày, vừa mười bảy đã cho cha mẹ lên chức, lấy được chồng giàu có, cho cha mẹ ăn sung mặc sướng đấy thôi.
Bây giờ... còn trách cô nữa. Vậy nạn nhân mới là sai mới đúng sao?
- Thứ nghiệt chủng! Cút! Cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa!!
Mạc Thiểu Hu cố nén cơn đau mà gượng dậy, vành mắt đỏ rực.
Suốt nhiều năm nay, cô luôn bị bạo hành thế đấy.
Mạc Thiểu Hu không nói lời nào nữa, cô tiến về phía cánh cửa, xách chiếc ba lô vừa mới mang về chưa kịp mở ra, lại phải mang đi lần nữa.
Nhưng cái gia đình này đã nuôi cô những hơn 20 năm, cô không thể giương mắt nhìn mẹ bệnh tật như thế được.
Cô sẽ phải kiếm tiền trả phí chữa trị cho mẹ, cho gia đình, nuôi bản thân và nuôi tinh linh nhỏ trong bụng đang sinh sôi trong bụng cô nữa chứ. Nhưng cô thì lấy đâu ra tiền đây.
- À...nhóc con... mẹ xin lỗi, xin lỗi con nhiều lắm.
Ngồi trên xe trở về thành phố, nước mắt cô không kiềm lại được mà lã chã rơi xuống.
Thoáng chốc, cô gái nhỏ như mất hết tất cả, gia đình không cần cô, tình yêu thoáng chốc lại như quả bóng bay, dùng kim chích một cái lại có thể xem như nó chưa hề tồn tại.
Mạc Thiểu Hu chỉ như con đà điểu, cô tịnh vào một góc phố nhỏ, hết lần này đến lần khác đều bị động với thế giới bên ngoài, còn để dưỡng thương những vết mà mẹ cô gây ra.
Chờ đến khoảng một tuần sau, là một cuộc gọi của chị nhân viên trong công ty. Đầu tiên là một cuộc gọi, mang theo niềm vui của một ngày mới.
- Chúc mừng Mạc tiểu thư, cô ứng tuyển rồi nhé, từ mai cứ đến Quỷnh thị mà làm việc!
- Dạ, thật sao ạ?! Vâng vâng em cảm ơn chị!
Sau đó chiếc điện thoại ngân dài trong tiếng tút.
Cô không tin là sự thật, trực tiếp dùng tay nhéo một cái vào má.
Á á đau đau đau, không phải mình đang mơ rồi!
Ai chẳng biết Quỷnh thị dưới trướng của một đại gia tộc nắm quyền điều hành, một vị Chủ tịch tương lai sáng giá, nắm trong tay một nửa mạch kinh tế nước Trung.
Không những thế còn cầm đầu hàng ngàn công ty chi nhánh ở nước ngoài, phẩy tay cái là có hợp đồng hàng trăm triệu đô để ký. Nghe nói tập đoàn đang được điều hành bởi người con trai tài giỏi, nổi tiếng với danh xưng như là "Địch thủ truyền thuyết", "CEO tài giỏi nhất " hay "Đứa con của thương trường ".v.v.
Tuy chưa có nhiều thông tin về ngoại hình anh ta nhưng có lẽ là con trai của một đại gia tộc lớn nên cô đoán tuổi đời anh ta còn khá trẻ. Cho nên, nhiều cô gái khắp thành phố vẫn gọi anh ta là "ông chồng quốc dân ".
Một tập đoàn lớn mạnh như thế, ấy vậy mà cô lại được nhận vào làm việc, đúng là truyện trên trời mà.
Mạc Thiểu Hu trượt dài xuống giường, vừa ôm gối vừa hát líu lo hệt như một đứa trẻ đang tập nẫy.
Nếu như nhận được việc vào làm thật, thì có lẽ cũng đủ tiền cho em bé sau này rồi.
Nhưng mặc dù được tuyển cô vẫn chỉ là một nhân viên tập sự nhỏ bé.
Liệu cô vui mừng bây giờ có phải là quá sớm rồi chăng?
Tại một dãy tòa nhà sang trọng mà xa xỉ nhất của thành phố.
Dĩ nhiên, phải là những người thật sự phải là có tiên có quyền mới dám ở đây thuê một đêm.
Còn những người khác ư, e là vô năng!
Nam nhân ngồi trong một căn phòng lớn, căn phòng đã được ngắt hết các thiết bị đi để phù hợp cho việc ngắm trăng.
Vẻ đẹp xiêu lòng, trên người có duy nhất một chiếc khăn tắm, mái tóc sóng sánh uốn lượn nhỏ đầm đìa xuống cơ thể đẹp như điêu khắc.
Mày đao mắt kiếm lại càng hài hòa ngắm nhìn vầng trăng thiên nga xa xăm.
Chất phác đẹp đẽ bên trong con người hắn, đôi chân vắt chéo, cuốn sổ nâng cao hướng vào mặt một cách nền nã. Tài liệu sắp xếp trên bàn ngăn nắp, vừa dễ thấy lại vừa dễ nhìn.
Bàn tay cốt cách xoay nhẹ ngàng trên sofa mỏng. Dịu dàng nâng niu nó như viên châu báu vậy.
Tự hỏi, tại sao trên đời lại có người vừa tinh tế lại vừa chuẩn mực thế này?
Bên góc khuất căn phòng, ánh đèn rơi trên nền thảm. Người phụ nữ thản nhiên bước ra với thân hình trần như nhộng, nước trên người chạy dọc từ đầu đến gót chân rồi chảy khắp nền nhà. Bước đi kênh kiệu, chẳng thèm lau khô người, cứ thế với tay mặc quần áo.
Người phụ nữ vuốt ngược tóc ra đằng sau, đôi tròng tử nhắm nghiền, con ngươi quyến rũ chực mở liếc chăm chăm vào người đàn ông với dáng vẻ trước mặt, điệu cười giễu cợt. Đắn đo một lúc, cầm miếng vải tam giác lên trước mũi ngửi, khuôn mặt nhăn nhó lại.
- Tại anh đây, quần lót em giặt tận mấy ngày chưa khô. Anh muốn em cởi truồng mới chịu à?
Thấy người đàn ông kia không đáp lại, cô gái nhún vai tỏ vẻ chán nản. Hết cách, cô đành vén váy lên mặc lại thứ nặng mùi kia vào. Vô sỉ đem cái hôi tanh đó đến, cọ xát cả thân thể nóng bỏng lại gần người đàn ông.
Vuốt ve lấy thân hình mảnh mai của mình, mông cong ngực đầy đặn, tấm váy ngủ dường như chỉ là bông hoa đen tối quyến rũ, những nếp vải may chỉ như những tấm lưới bắt cá, có thể thâu tóm tâm hồn nam nhân bất cứ lúc nào.
Hành động hư hỏng, khi bò dưới chân hắn như một con chó, khi thì khó chịu, lập tức đẩy hắn xuống đè lên người Quỷnh Ngạn Hoa.
- He he.
Đến khi bàn tay kiều diễm của người con gái đã đặt lên cơ bụng tám múi rắn như đá.
Người đàn ông bất lực đá mắt sang một bên, vờ không quan tâm đến.
Cái Hà Khiên này nhất định là cố ý rồi, chứ không, sao lại để lại cho hắn một cô gái nghịch ngợm thế này.
Thoáng chốc, cô gái đã vứt lấy khăn tắm quanh hông người đàn ông đi. Nở một nụ cười hềnh hệch, nhìn người đàn ông mà nở một nụ cười hết sức thỏa mãn.
- Làm thế này liệu có em có cảm thấy có lỗi với bạn đời của em sau này không, hửm?- Hắn hỏi.
Cô gái nghệt mặt ra, ngay lập tức cả cơ thể thủy thần kiều diễm bị đè xuống, Quỷnh Ngạn Hoa chuyển dần sang thế thượng phong. Hắn nâng cằm nhỏ lên, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp ấy, cô gái theo phản xạ cũng ưỡn ngực lên, hai tay vắt qua cổ người đàn ông, chu môi hờn giận.
- Ưm, gì vậy anh?
- Không có gì.
Không có gì mà khuôn mặt lại đăm chiêu vậy, như thế đang suy tính chuyện trọng đại gì đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook