Rượu Chàng Tiên
Chương 71: Hỗn Độn (thượng)

Lộ Tiểu Thiền lại nghĩ đại khái là do chính mình không nhìn thấy thang bao, cho nên thủ pháp gắp lên không đúng, khiến thang bao dễ dàng bị vỡ.

Nghĩ như vậy, y liền có chủ ý: "Vô Khích ca ca, ngươi tới gắp thang bao, ta tới thổi cho ngươi!"

"Được."

Đổi thành Thư Vô Khích kẹp thang bao, đưa đến bên môi Lộ Tiểu Thiền. Y cẩn thận cắn một lỗ nhỏ, sau đó thổi thổi, đem thang bao thổi đến mức hơi phồng lên, Thư Vô Khích mới nuốt vào.

"Vô Khích ca ca, ăn ngon không?"

"Ăn ngon. Chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

"Ta sẽ đem đám thang bao này tưởng tượng thành ngươi. Nhẹ nhàng cắn một cái, sau đó một ngụm nuốt vào trong miệng."

Hắn nói năng đàng hoàng trịnh trọng, Lộ Tiểu Thiền lại "hự" một cái lỗ tai đều đỏ, trực tiếp vọt qua, túm lấy Thư Vô Khích bỏ chạy.

"Tiểu Thiền, làm sao vậy?"

"Ăn ngươi!" trong lòng Lộ Tiểu Thiền ngứa ngáy đến lợi hại.

Xa xa nghe thấy lão bản sạp hàng hét lên: "Còn chưa có trả tiền a!"

Lộ Tiểu Thiền lôi kéo Thư Vô Khích ngự kiếm mà đi, một hạt đậu bạc rơi xuống, vừa vặn rơi vào trong cổ áo lão bản.

"Ôi! Đây là cái gì! Cái gì a!" Lão bản nhảy nhảy nửa ngày, mới tìm ra được cái hạt đậu bạc kia, nhất thời mặt mày hớn hở.

Khách sạn dưới Chu Húc Sơn phần lớn đều đơn sơ, tâm tư Lộ Tiểu Thiền khô nóng khó bình, hơn nữa ăn uống no nê, mới vừa bước vào khách sạn, liền sờ soạng một hạt đậu vàng từ trên người Thư Vô Khích, còn không đợi lão bản khách sạn bắt chuyện, liền lôi kéo Thư Vô Khích đi lên.

Lão bản nhìn đối phương vứt tới một hạt đậu vàng, trên mặt đều cười ra nếp nhăn, hô to một tiếng "Tiểu nhị", liền đi theo.

"Hai vị khách quan! Phòng chữ Thiên hạng nhất của bổn điếm —— "

"Phòng hạng nhất hay không không quan trọng!" Lộ Tiểu Thiền quơ quơ cổ tay, "Quan trọng nhất là giường phải kiên cố! Thiên lôi có bổ xuống cũng không gãy!"

"Giường của bổn điếm được làm từ cây trầm hương của Nam Ly! Rất kiên cố!"

Lộ Tiểu Thiền vừa đẩy mạnh Thư Vô Khích vào trong căn phòng hạng nhất kia, liền "Lạch cạch" một tiếng đóng cửa lại.

Lão bản khách sạn đứng ở ngoài cửa, ngẩn người tại chỗ, nhìn một chút hạt đậu vàng trong tay mình, lập tức khôi phục tươi cười như hoa.

"Khách quan có việc liền nói một tiếng!"

"Không có việc! Không có việc!"

Lộ Tiểu Thiền ấn Thư Vô Khích xuống giường nhỏ, sống lưng Thư Vô Khích thẳng tắp mà ngồi xuống, hạ thấp hàng mi nhìn Lộ Tiểu Thiền. Lộ Tiểu Thiền liếm môi một cái, nói: "Xem hai chúng ta ai mới là thang bao!"

Ngón tay ngả ngớn mà vén một lọn tóc bên tai Thư Vô Khích, tiếp theo liền hôn lên.

Đầu lưỡi của hắn vốn còn muốn liếm liếm một hồi, ai ngờ vai bị ấn giữ, rầm một cái liền bị đẩy lên giường.

Mới vừa "Ôi" một tiếng, Lộ Tiểu Thiền mở mắt, liền nhìn thấy Thư Vô Khích che phủ trên người mình, hai tay chống ở hai bên tai của y.

Lộ Tiểu Thiền lộ ra thần sắc không cao hứng: "Ngươi không thể nhường ta một chút hay sao?"

"Không nhường." Thư Vô Khích trả lời.

Nói xong liền đè xuống, một trận khuấy đảo, hôn Lộ Tiểu Thiền đến đầu váng mắt hoa.

Lộ Tiểu Thiền không thể hiểu được, đều là hôn một cái, tại sao Thư Vô Khích có thể dùng sức mà hôn đến như vậy? Khiến Lộ Tiểu Thiền cảm thấy bản thân có phải đã thành tà ma ngoại đạo, Thư Vô Khích hôn môi giống như kiếm trận diệt tà, muốn đem y luyện hóa, ngay cả chút bã cũng không bỏ sót!

Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, lúc trước tu vi của mình thường thường! Hiện tại đã không giống vậy, y luyện hóa Ma Quân Mị Ỷ, không tin không thoát được Thư Vô Khích!

Chỉ là... còn không để lão tử lấy hơi, sẽ thật sự phi thăng tái thế nha!

Thư Vô Khích giống như biết Lộ Tiểu Thiền sắp sửa tắt thở, rốt cuộc thả lỏng miệng, mút mút trên môi Lộ Tiểu Thiền, chống đỡ cơ thể không để cho mình đè lên y, cúi đầu nhìn y.

Lộ Tiểu Thiền dùng sức hô hấp vài ngụm, trong đôi mắt đều là ánh nước, thời điểm giãy dụa tóc tai cũng rơi ra, nhiễu tại hai bên má.

Trong đầu Lộ Tiểu Thiền vẫn một mảng trắng xóa, đợi đến khi ngón tay Thư Vô Khích đẩy ra mấy sợi tóc hai bên má, y mới đột nhiên tỉnh hồn lại, một đạo y chú liền điểm vào mi tâm Thư Vô Khích.

Thư Vô Khích ngẩn người tại chỗ, mãi đến khi đạo y chú kia đi vào trong cơ thể hắn, hắn mới dựng thẳng người dậy.

Lộ Tiểu Thiền lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng mê man của Thư Vô Khích, cực kỳ buồn cười, liền vỗ tay: "Ha ha ha ha! Cho ngươi một đạo Thanh Nguyên chú! Thanh tâm quả dục ngươi đi —— "

Ai ngờ đạo chú này đối với Thư Vô Khích căn bản không có tác dụng, hắn ôm lấy thắt lưng Lộ Tiểu Thiền, dùng sức kéo một cái, nói: "Vậy ngươi cũng cho chính mình một đạo chú đi. Rõ ràng là ngươi mời gọi ta trước!"

Tư thế cơn giông trước mưa bão này, khiến trong lòng Lộ Tiểu Thiền hồi hộp không thôi, tiêu đời rồi!

Lộ Tiểu Thiền nhất quyết phải phân cao thấp cùng Thư Vô Khích, luôn muốn lật ngược thân thể hắn, ai ngờ ở phía trên cũng có cái khổ của ở phía trên.

Chỉ chốc lát sau, liền nghe thấy thanh âm run rẩy mà hừ hừ của Lộ Tiểu Thiền: "Ta muốn nằm xuống..."

"Không được."

Lộ Tiểu Thiền muốn nằm xuống, Thư Vô Khích lại chống đỡ lấy y, hai người đấu đến đấu đi, linh khí chạm vào nhau, Thư Vô Khích hoàn toàn trấn áp Lộ Tiểu Thiền, Lộ Tiểu Thiền quyết tâm, trực tiếp tự mình rung sập giường.

Nghe thấy tiếng vang thật lớn, lão bản khách sạn đang sờ mó vuốt ve hạt đậu vàng liền chấn động toàn thân, nhanh chóng chạy lên nhìn.

Ôi mẹ của ta ơi!

Sao giống như động đất thế này.

"Hai vị... Các ngươi... Muốn phá hủy tiểu điếm của ta sao?"

"Không không không, chúng ta chỉ có chút chuyên nghiệp trong việc phá hủy giường một trăm năm... A, không đúng, một ngàn năm..."

Lộ Tiểu Thiền nhìn Thư Vô Khích một cái, lại nói: "Mười ngàn năm!"

Không biết có phải là ảo giác hay không, lúc y nói "Mười ngàn năm", Thư Vô Khích thật giống như nở nụ cười.

Sau ngày hôm đó, Lộ Tiểu Thiền lôi kéo Thư Vô Khích đông lắc lắc tây lắc lắc, ngự kiếm phi hành y đều dựa vào lồng ngực Thư Vô Khích ngủ gật.

Bọn họ đi ăn cá xốt chua ngọt bên bờ sông Mộc Tinh, thỏ rừng xào tiêu trên Vấn Minh Sơn, còn có đủ loại điểm tâm ăn vặt đếm không xuể.

Ăn uống no nê liền buồn ngủ, Lộ Tiểu Thiền lôi kéo Thư Vô Khích mướn một chiếc thuyền con, Thư Vô Khích ngồi dựa vào mạn thuyền, Lộ Tiểu Thiền liền ngủ ở trên người hắn, một chiếc lá sen to vừa vặn che mặt, Lộ Tiểu Thiền ngủ đến ngon lành, còn chẹp chẹp miệng.

Mây trời chậm rãi biến ảo đủ loại hình dáng bay qua trên đỉnh đầu bọn họ.

Lộ Tiểu Thiền nhắm mắt lười biếng hỏi: "Vô Khích ca ca... ngươi có cảm thấy nhàm chán hay không... không có những tàng kinh điển tịch thú vị trên Vô Ý Cảnh Thiên?"

Thư Vô Khích liền ôm lấy y, từ tốn nói: "Nghĩ kỹ lại, đây có lẽ chính là ngày tháng mà ta muốn cùng ngươi trải qua nhất."

"Ha ha ha? Thật sự?" Lộ Tiểu Thiền trở mình, nằm nhoài trên người Thư Vô Khích hỏi.

"Thật sự. Thân ngươi tại nơi phồn hoa, nhưng vô luận ngươi ăn cái gì, uống cái gì, chơi cái gì, hoặc là gặp gỡ người nào, ngươi đều nghĩ đến ta."

Tâm Lộ Tiểu Thiền run lên, ôm lấy Thư Vô Khích hung hăng hôn mấy cái.

"Không cho đè ta nữa! Sẽ lật thuyền!" Lộ Tiểu Thiền hết sức nghiêm túc nói.

Bọn họ mặc cho thuyền nhỏ trôi theo dòng nước, buổi tối có thể nhìn thấy phong cảnh bất đồng hai bên bờ sông cùng đèn đuốc vạn nhà.

Đi ngang qua thuỷ vực Thuần Tịnh, còn có thể nhìn thấy đom đóm nằm nhoài hai bên bờ, mà Lộ Tiểu Thiền thì nằm nhoài trên mạn thuyền.

Y bỗng nhiên hiểu ra, quá khứ không phải Thư Vô Khích chưa đủ tốt nên mới lo được lo mất.

Mà là chính y luôn không thỏa mãn.

"Vô Khích ca ca! Vô Khích ca ca! Ta có vấn đề muốn hỏi ngươi!"

Tay Lộ Tiểu Thiền vuốt ve làn nước.

"Ngươi muốn hỏi cái gì?"

"Cuối con sông này là nơi nào?"

"Đương nhiên là biển Thiên Cảnh của Đông Khư."

"Vậy cuối đêm tối là cái gì?"

"Ánh bình minh."

"Còn ta thì sao?" Lộ Tiểu Thiền lại hỏi.

"Ngươi không có điểm cuối." Thư Vô Khích nhẹ nhàng sờ sờ đầu Lộ Tiểu Thiền.

Lộ Tiểu Thiền nheo mắt lại, thổi đi con đom đóm đậu trên chóp mũi của mình.

"Vô Khích ca ca là đồ ngốc. Điểm cuối của ta đương nhiên là ngươi a!"

Thư Vô Khích một lúc lâu không nói lời nào, thế nhưng Lộ Tiểu Thiền nghe nhịp đập của trái tim hắn, liền biết trong lòng hắn vui mừng.

Thuyền nhỏ rời khỏi mảng đom đóm kia, Lộ Tiểu Thiền ngủ trưa quá lâu, ngược lại khiến cho ban đêm không có lấy một tia buồn ngủ.

Bọn họ lướt lướt, phong cảnh hai bên bờ sông cũng dần dần trống trải, nhà cửa ven sông chậm rãi biến thành núi cao chót vót, sinh ra mấy phần cảm giác hiu quạnh.

Lộ Tiểu Thiền nhỏ giọng oán giận: "Sớm biết vậy lúc nãy nên hạ thuyền, còn có thể tìm nhà nào đó, xin chút nước nóng để uống."

Đúng lúc này, trên đỉnh vách núi phía trước, hai cỗ linh khí xung đột lẫn nhau, tạo thành rung động không nhỏ, ngay cả thuyền nhỏ của Lộ Tiểu Thiền cũng bị chấn động đến dạt ra xa mấy trượng.

Một bóng người từ trên vách núi rơi xuống, Lộ Tiểu Thiền nghiêng tai lắng nghe, bỗng nhiên quanh thân căng thẳng, Vô Ngân kiếm ra khỏi vỏ, y lôi kéo Thư Vô Khích ngự kiếm phóng như bay.

"Là Giang Vô Triều —— "

Lộ Tiểu Thiền nhận ra tiếng chuông trên tua kiếm của hắn.

Ngay lúc Giang Vô Triều sắp sửa rơi vào trong nước, được Lộ Tiểu Thiền túm lấy cổ áo, Thư Vô Khích bắt được Minh Lan kiếm của hắn.

"Trên vách núi kia là người phương nào? Dĩ nhiên có thể gây tổn thương cho Giang Vô Triều?"

Ở trong lòng Lộ Tiểu Thiền, Giang Vô Triều là người hiền lành, đả thương Giang Vô Triều, tự nhiên là đại bại hoại rồi!

Hơn nữa rốt cuộc là ai, ngay cả Chấp Ngô Sơn Trang cũng dám trêu chọc?

Lộ Tiểu Thiền lập tức triển khai thuật "Biện Linh", cảm giác được có hai cỗ linh khí bất phàm đang ngự kiếm rời đi, mà bọn họ rời đi theo hai hướng khác nhau, nên đuổi theo người nào đây?

"Chạy về hướng tây, hẳn là Triệu Lan Quân." Thư Vô Khích mở miệng nói.

"Triệu Lan Quân?"

Quản hắn ba bảy hai mươi mốt, sau khi Tây Uyên xảy ra chuyện Triệu Lan Quân liền bỏ chạy không thấy tăm hơi, ngay cả trở về thỉnh tội cũng không dám, hoặc là đã nhập ma, hoặc là không có can đảm chịu trách nhiệm.

Tốc độ Vô Ngân kiếm quá nhanh, gió thổi như lưỡi đao xẹt qua bên người Lộ Tiểu Thiền cùng Thư Vô Khích.

Hai người đều dùng linh khí để ngăn cản, thế nhưng Giang Vô Triều thì thảm rồi, đao phong thổi một cái, đầu tiên là quần phát ra một tiếng "Roẹt", chờ Lộ Tiểu Thiền phản ứng lại, thì áo trong của Giang Vô Triều cũng sắp không còn!

"Ôi mẹ của ta ơi!"

Lộ Tiểu Thiền cúi đầu nhìn, Thư Vô Khích liền giơ tay chặn lại con mắt của y, rầu rĩ một câu cũng không nói.

Ý tứ chính là, không cho phép ngươi nhìn nam nhân khác.

Không nhìn thì không nhìn.

Chỉ thoáng chốc, Triệu Lan Quân liền cảm giác được có tiên kiếm áp sát phía sau, không chút nghĩ ngợi liền kết ra kiếm trận vung một cái về phía sau.

Lộ Tiểu Thiền cong lên khóe miệng, ngưng đọng hơi nước trong gió, thẳng hóa thành kiếm trận Phi Thoan, xông phá kiếm trận của Triệu Lan Quân, một cước đá vào sau lưng hắn.

Triệu Lan Quân vạn lần không ngờ với tu vi của mình, ở trước mặt đối phương thế nhưng một đòn cũng không đỡ nổi, thời điểm té xuống chật vật đến đòi mạng.

Vốn Triệu Lan kiếm muốn bảo vệ chủ nhân của mình, lại không ngờ Lộ Tiểu Thiền kết ra một đạo kiếm trận vây nó ở bên trong.

Triệu Lan Quân hét to một tiếng, rơi xuống rừng núi.

Lộ Tiểu Thiền đuổi theo, xuyên qua tầng tầng rừng rậm, tìm được Triệu Lan Quân.

Hắn treo ở trên cây, đầy mặt đều là vết xước, đang gọi kiếm của mình, nhưng nửa ngày cũng không thấy phản ứng.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, mới từ trong khe hở của cành cây nhìn thấy một cái đại trận, như lao tù vây khốn kiếm của mình, nó giống như ruồi bọ không đầu, làm thế nào cũng không vọt ra được.

Triệu Lan Quân kinh hãi trong lòng, tu vi của người phương nào mà có thể nhốt lại Triệu Lan kiếm của hắn?

Ai ngờ Lộ Tiểu Thiền lại đi tới trước mặt hắn, một tay mang theo Giang Vô Triều, đứng phía sau Thư Vô Khích, bên trong thân của Vô Ngân kiếm dưới chân phảng phất như sóng nước lưu chuyển, linh khí phi phàm.

"Ngươi... Ngươi là...."

"Ta là ai? Ngươi không nhớ rõ sao?" Lộ Tiểu Thiền sờ sờ cằm, "Triệu Lan Quân trí nhớ của ngươi thật kém!"

"Ngươi là người của Thiên Thu Điện! Ngày đó tại yến tiệc đón gió tẩy trần, ngươi ngồi ở phía sau Mạc Thiên Thu!"

"À há, ngươi cuối cùng cũng nhớ ra?"

Lộ Tiểu Thiền híp mắt cười, thế nhưng nội tâm Triệu Lan Quân lại một trận hoài nghi.

Chỉ là một thiếu niên, nhưng tu vi lại cao thâm như vậy, kiếm trận hồn hậu mạnh mẽ, biến hóa cực nhanh khó lòng phòng bị.

Từ khi nào mà đệ tử Thiên Thu Điện lại lợi hại như vậy?

Ngay cả thanh kiếm dưới chân y... thoạt nhìn ôn hòa tươi sáng, nhưng nhìn thêm vài lần, liền biết trong kiếm hội tụ linh khí dày đặc, ôn nhu đến cực điểm chính là chí cương.

"Triệu Lan Quân, sư phụ ngươi Hạo Phục đều tội chiếu cáo thiên hạ, ngươi không trở về nhận tội chịu đòn, là tính toán hoặc là không làm, đã làm thì phải đen tối đến cùng sao?"

"Vị tiên quân này đừng hiểu lầm! Ngày đó ta dẫn Thiên Thu Điện chủ ra khỏi Trùng Loan Cung, cũng là vâng theo sư mệnh! Sau đó sự tình bại lộ, Pháp Ninh sư thúc hỏi ba sư huynh đệ chúng ta nguyện ý đi cùng hắn, hay là lưu lại Tây Uyên cùng sư phụ ta Hạo Phục bị thiên hạ thảo phạt..."

"Cho nên ngươi liền chọn đi cùng sư thúc ngươi Pháp Ninh?"

"Lúc đó Pháp Ninh nói với ta cùng hai vị sư huynh, hắn có chứng cứ chứng minh Hạo Phục không xứng trở thành Tây Uyên Kiếm Tông! Chỉ cần ba người chúng ta lấy được chứng cứ này, có thể quay về Tây Uyên trở mình!"

"Sư phụ ngươi bỏ xuống vị trí Kiếm Tông, rất thành khẩn, tự nguyện lưu lại Tây Uyên trấn thủ Chuông Ngự Tà. Chứng cứ mà vị Pháp Ninh sư thúc kia của ngươi nói tới, có phải là Thuần Ninh Quân?"

"Ngươi biết? Đúng vậy, Thuần Ninh Quân chính mắt thấy Hạo Phục nhập ma, còn bị hắn hủy dung nhan, cũng là người chứng kiến Hạo Phục làm tiêu hao hết hơi thở cuối cùng của Tây Uyên Kiếm Tông đời trước. Chỉ là không nghĩ tới tà ma trong lòng sư phụ đã trừ, bình thản mà thừa nhận những lỗi lầm đã phạm, coi như có tìm về Thuần Ninh Quân, cũng chỉ có thể chứng minh những lỗi lầm mà hắn đã thừa nhận...."

"Đúng vậy, thế thì có ích gì? Vị Pháp Ninh sư thúc kia của ngươi cũng thật là kỳ quái! Nếu như hắn thật sự muốn tốt cho Thuần Ninh Quân, nên đưa nàng đi Thái Lăng Các! Cho dù trị không hết mặt của nàng, với bản lĩnh của Côn Ngô, làm cho nàng cái mặt nạ để sau này còn gặp người cũng tốt a!"

"Cũng bởi vì Pháp Ninh sư thúc hành động không hợp với lẽ thường, ba sư huynh đệ chúng ta muốn nháo cho rõ ràng đến cùng hắn đang suy tính chuyện gì, để còn lấy công chuộc tội... Vì vậy làm bộ tiếp tục theo hắn... Rốt cục chúng ta cũng thăm dò được Pháp Ninh sư thúc muốn làm gì rồi!"

"Hắn muốn làm gì?" Lộ Tiểu Thiền bỗng nhiên có loại dự cảm xấu.

"Hắn muốn đưa Thuần Ninh Quân đi Thái Lăng Các!"

"Đúng vậy, chữa bệnh trên mặt, không phải nên tìm tới Thái Lăng Các sao? Nhưng Côn Ngô còn ở tại Tây Uyên giúp Hạo Phục điều trị nội đan..."

Pháp Ninh chính là muốn thừa dịp Côn Ngô không ở đó, hắn đối với Thái Lăng Các có mưu đồ khác!

"Hắn muốn rút đi linh đằng "Thiên Lý Thiền Quyên" a! Luyện hóa thành kim đan, cho Thuần Ninh Quân dùng!"

Chuyện này nếu bị Côn Ngô nghe thấy được, sẽ lại phun ra một ngụm máu tươi a!

"Giang Vô Triều lại là chuyện gì xảy ra?" Lộ Tiểu Thiền lạnh giọng hỏi.

"Giang chưởng kiếm phụng mệnh đuổi bắt chúng ta, mà chuyện của chúng ta vẫn chưa xong, Pháp Ninh sư thúc liền ra lệnh chúng ta diệt trừ hắn! Thẩm Kiệt Quân tiếp tục đi cùng sư thúc, ta và Thanh Hồng Quân chỉ có thể ra tay... Thế nhưng ngươi xem, chúng ta đều không muốn tính mạng của Giang chưởng kiếm! Đủ thấy hai người chúng ta có ý muốn buông tha hắn a!"

Lộ Tiểu Thiền liếc mắt nhìn Giang Vô Triều.

Xác thực, nếu Thanh Hồng Quân cùng Triệu Lan Quân đồng loạt ra tay, muốn tính mạng của Giang Vô Triều không khó. Thế nhưng Giang Vô Triều tuy rằng bị thương hôn mê, nhưng tính mạng vẫn còn, đủ thấy hai người này xác thực hạ thủ lưu tình.

"Vô Khích ca ca, ngươi nói chúng ta nên làm gì? Thanh điểu đưa thư, gọi Côn Ngô nhanh chóng trở về Thái Lăng Các?"

"Đó là đương nhiên. Thanh Hồng Quân cùng ngươi đi hai hướng khác nhau, ý hắn muốn thế nào?" Thư Vô Khích hỏi.

"Hắn tự nhiên là muốn đuổi theo sư thúc a."

"Chuyện này chân chân giả giả, thật thật hư hư, khiến người ta khó lòng phân biệt." Lộ Tiểu Thiền nghiêng đầu, đánh giá Triệu Lan Quân, "Chúng ta không thể dễ dàng tin ngươi, cũng không thể không tin ngươi."

"Sư thúc đi đón Thuần Ninh Quân, nếu như ngươi không tin lời của ta, có thể chạy đến Thái Lăng Các, dù thế nào cũng sẽ đến trước một bước so với sư thúc." Triệu Lan Quân thoạt nhìn thập phần khẩn thiết.

Lộ Tiểu Thiền liếc nhìn Giang Vô Triều, nói với Thư Vô Khích: "Cũng được, chúng ta trở về Thái Lăng Các một chuyến. Vừa vặn Giang Vô Triều cũng cần dưỡng thương."

Thư Vô Khích gật đầu.

Lộ Tiểu Thiền rút lui kiếm trận, Triệu Lan kiếm lập tức bay tới, đón lấy Triệu Lan Quân.

"A —— " Lộ Tiểu Thiền ra hiệu cho Triệu Lan Quân há miệng.

Triệu Lan Quân tuy rằng đoán được Lộ Tiểu Thiền muốn làm gì, nhưng vì tỏ rõ chính mình không nói xạo, lập tức há miệng, Lộ Tiểu Thiền ném một viên thuốc vào.

"Đây là "Liệt Đan Hoàn", sau khi dùng nếu như trong vòng bảy ngày không có thuốc giải...."

"Nguyên đan của ta sẽ nứt ra?" Triệu Lan Quân hỏi.

Lộ Tiểu Thiền nở nụ cười: "Đúng là sẽ nứt ra, cho nên ngươi liền phải cả ngày lẫn đêm khổ tu, tu bổ khe nứt bên trong nguyên đan. Ngày qua ngày, chỉ cần ngươi chăm chỉ tu hành, là có thể giữ được tu vi, nhưng suy nghĩ muốn tinh tiến, không thể nào."

"Không ngờ Thiên Thu Điện lại có loại đan dược như vậy?" Triệu Lan Quân che lồng ngực của mình nói.

Lộ Tiểu Thiền vui vẻ: "Đây không phải là đan dược của Thiên Thu Điện, mà là Thái Lăng Các!"

"Đây là do vị y tu nào của Thái Lăng Các luyện?"

"Ly Triệt Quân a!"

Nói xong, Lộ Tiểu Thiền liền mang theo Thư Vô Khích cùng Giang Vô Triều chạy tới Thái Lăng Các.

Thư Vô Khích hỏi: "Côn Ngô đưa cho ngươi "Liệt Đan Hoàn" khi nào?"

Lộ Tiểu Thiền thở dài: "Cái gì mà "Liệt Đan Hoàn" a! Chỉ là viên kẹo ven đường một văn tiền hai mươi viên!"

"Cho nên không nứt được nguyên đan?"

"Phí lời!"

Lần thứ hai trở lại Thái Lăng Các, Lộ Tiểu Thiền còn thật sự trăm mối ngổn ngang.

Bọn họ đáp xuống trước cửa gian nhà tranh kia, Lộ Tiểu Thiền kéo kéo chuông gió lục giác, hô to: "Bản quân đã trở lại! Đám nhỏ mau tới mở cửa cho sư thúc các ngươi!"

Vừa lúc đó, cửa "Kẽo kẹt" một tiếng mở ra.

Lộ Tiểu Thiền thò đầu vào: "Đứa nhỏ nào mở cửa cho ta vậy a? Là Thanh Diệu? Hay là Tử Kiều?"

Thế nhưng không một tiếng đáp lại.

Lộ Tiểu Thiền căng thẳng trong lòng, theo bản năng nắm chặt lấy tay Thư Vô Khích.

"Chúng ta không nên mang Giang Vô Triều đi vào thì hơn."

"Ừm."

Không gian trùng điệp tại Thái Lăng Các luôn là thứ Lộ Tiểu Thiền không thích nhất, y bước vào không gian hư ảo liền không phân biệt được phương hướng, cho nên bước đầu tiên này, y thật không dám bước.

Ai ngờ Thư Vô Khích trực tiếp vươn tay tháo xuống chuông gió lục giác dưới mái hiên, đảo ngược lại, đưa cho Lộ Tiểu Thiền.

"Ngươi xem đi."

"Ôi chao? Đây là cái gì?"

Nguyên lai bên trong chuông gió lục giác, có khắc Càn Khôn Trận.

Mỗi lần có khách đến đây, một khi gảy chuông gió lục giác, chẳng khác nào một lần nữa thay đổi trình tự không gian hư ảo bên trong Thái Lăng Các. Thế nhưng nếu như mang theo chuông gió lục giác này bên người, chỉ cần nhìn bên trong một chút, liền biết mắt trận ở nơi nào, cũng sẽ không lạc đường ở trong không gian hư ảo.

"Vô Khích ca ca, ngươi thật thông minh!"

"Là Côn Ngô quá ngu ngốc."

Hai người tiến vào, bên trong Thái Lăng Các đã từng tràn đầy linh khí, hiện tại lại âm u đầy tử khí.

Không nhìn thấy bất kỳ đệ tử Thái Lăng Các nào, yên tĩnh đến khiến người ta hoảng hốt.

Ngay cả đám tiên thảo Côn Ngô trồng đều đồng loạt khô héo không còn sinh khí.

Nhịp tim Lộ Tiểu Thiền phóng như bay, lòng bàn tay nắm lấy Thư Vô Khích của y đều đang đổ mồ hôi.

"Vô Khích ca ca... Ngươi có nhìn thấy linh đằng "Thiên Lý Thiền Quyên" hay không?"

Linh đằng "Thiên Lý Thiền Quyên" vẫn luôn bảo vệ xương sườn Trường Yên, mãi đến tận khi xương sườn nhận Lộ Tiểu Thiền làm chủ nhân.

Nó là thượng cổ linh đằng, nghe đồn là do tổ sư khai phái Lăng Nguyên Chân Quân của Thái Lăng Các tự tay trồng, vị Ương Thương Quân đầu tiên dùng linh khí nuôi dưỡng, hơn vạn năm qua, tắm trong địa linh nhân kiệt của Thái Lăng Các, nói là "thần vật" cũng không quá đáng.

"Nó đã khô héo." thanh âm Thư Vô Khích rất nặng nề.

Lộ Tiểu Thiền run lên một cái.

"Khô héo? "Thiên Lý Thiền Quyên" làm sao có khả năng khô héo?"

Bọn họ tới chậm một bước, Pháp Ninh Chân Quân đã tới trước.

Lộ Tiểu Thiền vẫn khó thể tin, Thư Vô Khích lôi kéo tay y, hạ thấp người, chạm vào một mảnh dây leo khô héo.

Chỉ là đụng nhẹ mà thôi, không có nhiệt độ, cũng không cảm giác được linh khí lưu chuyển, chỉ nghe thấy tiếng vỡ nát không ngừng lan tràn, Lộ Tiểu Thiền vội vàng thu tay lại, nhưng nó vẫn vỡ vụn ra.

Nước mắt rơi xuống, khoảng thời gian tại Thái Lăng Các, "Thiên Lý Thiền Quyên" cũng từng theo y chơi đùa.

Y còn nhớ chính mình leo lên, hái thật nhiều thật nhiều trái của "Thiên Lý Thiền Quyên", Thanh Diệu ở dưới gốc cây cầu xin y nhanh chóng leo xuống.

"Nó là linh đằng a... Làm sao có thể khô héo?" Lộ Tiểu Thiền hỏi.

Thư Vô Khích khom xuống một đầu gối, ngón tay dọc theo linh đằng vẽ ra một đường cong, nhất thời, tà trận màu đen xuất hiện.

Lộ Tiểu Thiền trợn tròn hai mắt: "Đây là cái gì?"

"Là tà trận hấp thụ tinh hồn của Ma đô. Pháp Ninh Chân Quân muốn dùng tà trận này hút đi tinh khí của linh đằng. Chỉ là muốn dùng tà trận này, nhất định phải có hiến tế."

"Chẳng lẽ... toàn bộ đệ tử Thái Lăng Các đều bị... đều bị hiến tế rồi?"

Cho nên bọn họ mới tìm không được bất kỳ người nào!

Lộ Tiểu Thiền lung lay tinh thần, lớn tiếng hô to tên những người khác.

"Tử Kiều — Thanh Diệu — các ngươi có ở đây không? Hoa Thương! Ngôn Nhân!"

Thanh âm của y vang vọng thật lâu, trống trải đến khiến tim y lạnh giá.

Vừa lúc đó, y nghe thấy linh đằng khô héo vỡ vụn, hóa thành bụi trần rơi xuống.

Thư Vô Khích kéo Lộ Tiểu Thiền qua, bảo hộ ở trong lồng ngực.

Nước mắt Lộ Tiểu Thiền tuôn rơi, thấm ướt vạt áo Thư Vô Khích.

Trong đầu y hiện ra từng khuôn mặt hoặc ngây thơ hoặc đứng đắn, bọn họ gọi y "tiểu sư thúc", đuổi theo phía sau y thu hồi đám mèo nhỏ chó nhỏ mà y dùng linh thảo biến hóa thành....

Nhưng linh đằng cứ như vậy hóa thành tro bụi.

Đúng lúc này, phía dưới lớp tro bụi phát ra thanh âm sột soạt.

"Ai —— " Lộ Tiểu Thiền thập phần cảnh giác, y dùng tuệ nhãn, phát hiện có thật nhiều cỗ linh khí phác hoạ ra hình người, đang trèo lên trên.

"Vô Khích ca ca, phía dưới linh đằng có người!"

Y vội vàng chạy tới.

Thư Vô Khích vung một đạo linh khí thổi đi lớp bụi bặm, liền nhìn thấy một bàn tay thò ra, Lộ Tiểu Thiền phát hiện linh khí của người này đã suy yếu vô cùng, phía dưới còn có rất nhiều người chống đỡ cho hắn trèo lên trên.

Lộ Tiểu Thiền bỗng nhiên hiểu rõ: "Là Thanh Diệu a!"

Y tóm lấy cánh tay nhỏ nhắn của Thanh Diệu, lập tức lôi hắn ra ngoài.

Thanh Diệu nằm trên mặt đất, vừa thở dốc vừa ho khan, mặt mày xám xịt, trong nháy mắt nhìn thấy Lộ Tiểu Thiền, liền nhào tới ôm lấy chân của y: "Sư thúc — Sao giờ ngươi mới trở về a! Thái Lăng Các của chúng ta không còn nữa rồi!"

Tiếp theo, không ngừng có đệ tử Thái Lăng Các từ phía dưới bò ra, dáng dấp kia phải nói muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật.

Nhưng Lộ Tiểu Thiền nhìn thấy, lại ước gì đều hôn một cái lên mỗi một người bọn họ.

Phảng phất như chính mình trong một buổi đã trải qua bi thương lẫn vui mừng quá độ.

Tử Kiều lung lay bước tới, đẩy Thanh Diệu một cái.

"Ngươi thật không có tiền đồ! Cái gì mà Thái Lăng Các không còn nữa rồi? Sư thúc không phải đã về sao? Sư phụ cũng đang ở tại Tây Uyên a! Mỗi một người chúng ta đều còn sống! Chỉ cần một người còn, Thái Lăng Các liền còn!"

Lộ Tiểu Thiền lau đi nước mắt trên mặt, đưa cho Tử Kiều một viên đan dược: "Ngươi nhanh chóng nói cho ta biết, đến cùng đã xảy ra chuyện gì!"

"Hôm qua lúc chạng vạng... Pháp Ninh Chân Quân mang theo một nữ tử khoác áo choàng che kín cả người đến thăm..."

Nữ tử kia, chính là Thuần Ninh Quân bị Hạo Phục hủy dung.

Hai người bọn họ đến, khiến cả Thái Lăng Các đều đề phòng.

Tử Kiều là thủ đồ của Côn Ngô, tiến ra gặp hai người bọn họ.

Pháp Ninh Chân Quân phi thường thành khẩn quỳ gối trước mặt Tử Kiều, kể ra lỗi lầm của bản thân, nói hắn biết rõ Hạo Phục nhập ma nhưng lại không ra sức ngăn cản, là vì Thuần Ninh Quân.

"Ta cam nguyện trợ Trụ vi ngược, chính là hi vọng có một ngày Hạo Phục nhập ma gây ra sai lầm lớn, thân bại danh liệt — cho nên mới cùng Ma Quân Lục Lệ trong cơ thể hắn hợp mưu, mời chúng tiên môn đến Trùng Loan Cung... Ta vốn chưa hề nghĩ tới muốn luyện hóa chúng tiên thủ, chỉ là muốn Hạo Phục phạm phải sai lầm mà thôi... Hiện tại Hạo Phục đã nhận tội, chúng tiên môn đều đối với hắn "Biết sai có thể sửa đổi, còn gì tốt hơn", nhưng Thuần Ninh Quân thì phải làm sao bây giờ? Sai lầm lớn nhất cả đời này của nàng chính là hãm hại Mạc Thiên Thu! Trận chiến tại Tây Uyên, Mạc Thiên Thu thanh danh hiển hách, nhưng Thuần Ninh Quân lại... Nàng là một nữ tử a!"

Pháp Ninh Chân Quân quỳ gối trước mặt Tử Kiều, than thở khóc lóc.

Hắn tháo xuống mạn che mặt của Thuần Ninh Quân, Thuần Ninh Quân muốn che đi khuôn mặt của mình, Pháp Ninh Chân Quân ngăn cản nàng, nói không cho người của Thái Lăng Các nhìn, làm sao biết năm đó Hạo Phục có bao nhiêu quá phận.

Thuần Ninh Quân vốn là đệ nhất mỹ nhân Tây Uyên, mặt bên trái của nàng có bao nhiêu động nhân, phía bên phải liền khủng bố bấy nhiêu.

Nhìn thương thế nghiêm trọng như thế, Tử Kiều mềm lòng, đáp ứng Pháp Ninh Chân Quân. Nhưng chuyện này cũng không đại biểu Tử Kiều không có cảnh giác, hắn đưa Pháp Ninh Chân Quân vào trong tĩnh thất của Côn Ngô.

Không ngờ Pháp Ninh Chân Quân thế nhưng dùng tà trận luyện hóa linh hòe bên trong tĩnh thất của Côn Ngô, rồi mượn nguồn sức mạnh này, rời khỏi tĩnh thất, giả ý muốn ăn cắp trái của linh đằng "Thiên Lý Thiền Quyên", dẫn tới toàn bộ đệ tử bên trong Thái Lăng Các.

Lại không nghĩ đến, hắn ở chỗ này thiết lập tà trận, muốn đem tất cả đệ tử chạy tới hiến tế toàn bộ, luyện hóa linh đằng.

Linh đằng nắm giữ linh khí vạn năm, đã có nhân tính, nó dùng hết thảy linh khí của mình, thu toàn bộ đệ tử trong tà trận xuống phía dưới gốc rễ của chính mình, kia vừa vặn là một cái không gian hư ảo khác. Nó lại kích thích chuông gió lục giác, thay đổi vị trí của chúng đệ tử.

"Nếu như tà trận của Pháp Ninh Chân Quân không có hiến tế, vậy làm sao thúc phát được?" Lộ Tiểu Thiền nhíu mày.

"Chúng ta cũng không biết a! Nếu như không phải sư thúc ngươi trở về, kích thích chuông gió lục giác, không biết chúng ta còn phải ở trong không gian hư ảo bao lâu!"

Nhiều vị đệ tử nhìn vết tích vỡ vụn của linh đằng trên mặt đất, vô cùng đau đớn, bọn họ thật cẩn thận muốn gom lại linh đằng.

Thanh Diệu bỗng nhiên kinh hãi đến biến sắc, ngã nhào trên mặt đất: "Đây là... Đây là... Đây là người nào a!"

"Cái gì? Làm sao vậy!" Tử Kiều cùng những đệ tử khác chạy tới.

Liền nhìn thấy một thi thể khô héo bộ dáng vặn vẹo co rúc ở trên mặt đất.

Lộ Tiểu Thiền cùng Thư Vô Khích đi tới, Lộ Tiểu Thiền không nhìn thấy bộ dạng của người này ra sao, nhưng nghe Tử Kiều hình dung, không chỉ tinh hồn bị hút khô, nguyên đan cũng không còn, ngay cả máu thịt cũng khô cạn.

Tử Kiều tìm một cành khô đụng vào người đó một cái, tức khắc hóa thành bột phấn, mọi người cả kinh không dám thở mạnh.

Giữa đống quần áo, Tử Kiều cầm lên một cái thẻ bài.

"Hắn là Pháp Ninh Chân Quân! Không ngờ hắn lại hiến tế chính mình!"

"Hiến tế chính mình?" Lộ Tiểu Thiền nghiêng nghiêng đầu, "Không hẳn nha? Mặc dù nói muốn cho mặt Thuần Ninh Quân trở lại bình thường nhất định phải để nàng nắm giữ tu vi cao hơn Hạo Phục... Nhưng để đạt được điều này, mạng của mình cũng không cần sao? Mạng so với mặt vẫn quý giá hơn đi! Mặt nạ của Thái Lăng Các chúng ta sau khi đeo lên chính là có thể lẫn lộn thật giả a!"

"Đúng vậy... Hoàn toàn có thể để cho Thuần Ninh Quân trước tiên đeo mặt nạ, sau đó chậm rãi trị liệu khuôn mặt, không cần thiết phải quyết tuyệt như thế!"

Đúng lúc này, Côn Ngô trở về.

Lộ Tiểu Thiền vốn cho rằng hắn sẽ lập tức gào khóc om sòm, nước mũi nước mắt tèm lem, nhưng hắn chỉ lạnh lùng nhìn hết thảy trước mắt.

"Sư huynh... ta biết linh đằng không còn ngươi khẳng định rất khổ sở, nhưng mà...."

Côn Ngô nhắm chặt hai mắt, phóng ra một đạo y chú, thu lại bụi hài của linh đằng.

"Vạn vật thăng trầm, là quy luật tự nhiên. Linh đằng vì che chở cho chúng đệ tử Thái Lăng Các mà chết, chết có ý nghĩa. Chỉ là... Ương Thương Quân ngươi không thể ở lại đây nữa, nhất định phải lập tức trở về Vô Ý Cảnh Thiên!"

Từng chữ từng chữ Côn Ngô thốt ra, cực kỳ khẳng định, so với lúc trước nói chuyện luôn vòng vo nửa ngày mới đến trọng điểm hoàn toàn bất đồng.

"Có ý gì?" Lộ Tiểu Thiền chợt cảm thấy đại sự không ổn.

Linh đằng cùng Vô Ý Cảnh Thiên có quan hệ gì?

"Ngươi vẫn chưa rõ sao? Nếu Pháp Ninh Chân Quân bị hiến tế luyện hóa, người được lợi là ai?"

"Thuần Ninh Quân a, tu vi hiện tại của nàng khẳng định tăng lên rất nhiều! Nàng hẳn là muốn đi Tây Uyên tìm Hạo Phục báo thù rửa hận a! Liên quan gì tới Vô Ý Cảnh Thiên?"

Lộ Tiểu Thiền vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy mi tâm lạnh lẽo nghiêm nghị của Thư Vô Khích.

"Tiểu Thiền, chúng ta lập tức quay về Vô Ý Cảnh Thiên!"

Thư Vô Khích thế nhưng sốt ruột, Lộ Tiểu Thiền lập tức để Vô Ngân kiếm ra khỏi vỏ, mang theo Thư Vô Khích bay ra khỏi Thái Lăng Các.

"Vô Khích ca ca! Ngươi mau nói rõ cùng ta a!"

"Linh đằng "Thiên Lý Thiền Quyên" là do Lăng Nguyên Chân Quân gieo xuống, được vị Ương Thương đầu tiên dùng linh khí nuôi dưỡng! Hơn nữa nó còn bảo vệ xương sườn Trường Yên hơn vạn năm, tự nhiên bên trong cũng có linh khí của Trường Yên. Thuần Ninh Quân nắm giữ tinh nguyên của linh đằng, không nói đến chuyện tu vi tăng cao không sợ uy áp của Vô Ý Kiếm Hải, nếu nàng rút ra Vô Khích kiếm của ta từ trong Giải Kiếm Thạch..."

Tâm Lộ Tiểu Thiền đột nhiên chìm xuống, trên lưng đều là mồ hôi lạnh!

Vô Khích kiếm nói không chừng sẽ tưởng Ương Thương Quân trở lại... Không phản kháng liền rời đi Giải Kiếm Thạch!

Nếu là như vậy, Vô Ý Kiếm Hải sẽ rơi xuống mất!

Nhưng nếu như Thuần Ninh Quân muốn báo thù, với một thân tu vi hiện tại thừa sức đi tìm Hạo Phục! Vì sao phải khiến Vô Ý Kiếm Hải rơi xuống?

Trừ phi — Thuần Ninh Quân từ lâu đã nhập ma!

Nàng rút ra Vô Khích kiếm không chỉ để biển kiếm rơi xuống, mà còn để phóng thích Tà thần Hỗn Độn bị trấn áp bên trong!

Gió thổi vạn dặm, Lộ Tiểu Thiền dùng tốc độ nhanh nhất xông về hướng Vô Ý Cảnh Thiên, bởi vì tốc độ quá nhanh, quanh thân giống như phát ra lửa, trên không trung lưu lại dấu vết của một đường kim sắc, giống như bầu trời nứt ra.

Tiên thủ các phái đều nhìn thấy kỳ cảnh này, trong khoảng thời gian ngắn đoán không ra chuyện gì xảy ra.

Lăng Niệm Ngô ngẩng mặt lên trời, mi tâm nhíu chặt, trong nháy mắt xuất kiếm, vọt đi.

Môn hạ đệ tử cả kinh nói: "Trang chủ! Ngài muốn đi đâu!"

"Vô Ý Cảnh Thiên sợ là sinh dị động! Ta nhất định phải đi xem một chút!"

Nam Ly Cảnh Thiên Miểu Trần Nguyên Quân cũng nói: "Chỉ có chí kiếm dùng tốc độ phi hành cực cao mới sinh ra cảnh tượng như thế! Nếu như Vô Ý Cảnh Thiên không việc gì, Ương Thương Quân không cần phải sốt ruột như vậy!"

Miểu Trần Nguyên Quân tức khắc ngự kiếm rời khỏi Nam Ly.

Mạc Thiên Thu vốn vừa mới thuần phục xong một con sa xà, còn đang lăn qua lăn lại bắt nạt nó, khiến nó làm ổ trên mặt đất không dám di chuyển, nhưng vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một đường kim sắc kia.

"Hai người này là vội vã đi đầu thai, hay là vội vàng đi động phòng?"

Mạc Thiên Thu suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không đúng.

"Lộ Tiểu Thiền cái tên lười biếng này, vô luận đầu thai hay là động phòng cũng không đến nỗi bay nhanh như vậy chứ!"

Mà tại sông băng Bắc Minh, Liên Nguyệt Nguyên Quân khoác trên người một cái áo choàng bằng lông dày, trong lồng ngực làm ổ một con linh thú đang nhắm mắt ngủ gật.

Linh thú bị hắn ôm quá chặt phi thường không thoải mái, đạp hắn một cái, Liên Nguyệt Nguyên Quân không thể làm gì khác hơn là ngửa mặt nằm xuống.

Mà con linh thú kia liền đứng ở trên ngực hắn, luẩn quẩn một vòng, cuộn tròn thành một cục, ngủ tiếp.

Liên Nguyệt kéo kéo lỗ tai linh thú, không hài lòng nói: "Lâm Sương a, ngươi mỗi ngày đều ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, không thấy ngươi tu hành gì cả! Vậy phải tốn bao nhiêu năm ngươi mới có thể trở lại hình người, cùng ta tương thân tương ái đây?"

Sau một khắc, cằm Liên Nguyệt liền vững vàng bị bộp một cái.

Hắn ngửa đầu lên, liền nhìn thấy vệt kim sắc xa xa kia.

"Ôi... Đây là trời nứt ra rồi sao?"

Linh thú trong lồng ngực thò đầu ra nhìn từ trong lớp áo lông dày, sau đó đôi mắt buồn ngủ bỗng nhiên tỉnh táo tinh thần, liên tục dùng đầu đụng vào cằm của Liên Nguyệt.

"Nơi đó là Vô Ý Cảnh Thiên, thuộc quyền cai quản của Ương Thương Quân. Chúng ta ở tại Bắc Minh tắm gió mát nhìn cực quang là tốt rồi... Ôi! Ngươi lại đá ta! Được được được, chúng ta đi xem! Ngươi đừng đá ta nữa!"

Trong chớp mắt, Lộ Tiểu Thiền cùng Thư Vô Khích đã bay đến dưới biển kiếm.

Vừa lúc đó, Vô Ý Kiếm Hải thế nhưng bắt đầu lăn lộn cuộn trào, giống như muốn rơi xuống!

"Là có người muốn rút ra Vô Khích kiếm!"

"Vậy ngươi nhanh chóng giữ lấy biển kiếm!"

Lộ Tiểu Thiền ngược gió mà đi, kiếm ý bàng bạc gào thét kia giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhấn chìm cả hai.

Thư Vô Khích nhắm hai mắt lại, cùng Vô Khích kiếm cộng cảm.

Trước Giải Kiếm Thạch, Thuần Ninh Quân hai tay đặt trên chuôi kiếm, đem linh khí của "Thiên Lý Thiền Quyên" bám vào trên thân Vô Khích kiếm, linh khí của kiếm cùng linh khí của Thuần Ninh Quân tương giao, phát ra thanh âm lách cách.

Giải Kiếm Thạch rung chuyển, phảng phất như muốn giữ lại Vô Khích kiếm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương