Rượu Chàng Tiên
-
Chương 67: Chuông Ngự Tà
"Ngươi từ Bắc Minh xa xôi vạn dặm đi đến Nam Ly Cảnh Thiên bái sư cầu đạo, lúc đó sư phụ Chu Hoa Thượng Tôn của ta và Miểu Trần hỏi ngươi nguyện ý bái làm môn hạ của ai, ngươi chọn Miểu Trần. Là bởi vì ngươi ngưỡng mộ nàng, muốn cùng nàng sớm chiều ở chung sao?" Liên Nguyệt Nguyên Quân mở miệng hỏi.
Dạ Lâm Sương nhìn đối phương, giống như vô số đêm tối trước kia, hắn chuyên chú nhìn cực quang tại Bắc Minh, chờ đợi cái người dẫn cực quang vào trận lần thứ hai rơi xuống.
Nhàn nhạt nở nụ cười, Dạ Lâm Sương hỏi ngược lại: "Sư thúc, ngươi có nhớ, hơn một ngàn năm trước, ngươi đã từng đi một chuyến tới Bắc Minh?"
"Nhớ chứ."
"Vậy ngươi đã gặp qua ai, còn nhớ hay không?" Dạ Lâm Sương lại hỏi.
"Ma Quân Vọng Sát, hắn mang theo Tà linh Ma đô đuổi bắt bộ tộc của thượng cổ linh thú Liệt. Chúng muốn dùng cốt nhục của Liệt luyện chế ma đan."
"Đúng thế, ngươi dẫn cực quang vào trận, đánh bại Vọng Sát, phong tư rạng rỡ, giống như núi cao băng tuyết không thể leo tới của Bắc Minh."
Liên Nguyệt Nguyên Quân dừng một chút: "Ngươi... Ngươi lúc ấy gặp qua ta?"
"Bởi vì nguyên thân của ta chính là linh thú Liệt. Năm đó ta chỉ là ấu thú ba trăm năm tuổi, vì tu thành hình người... ta vứt bỏ túi da, đắp nặn xương thịt, đau đớn tròn một trăm năm... rốt cuộc có được thân thể của con người."
Liên Nguyệt Nguyên Quân nhìn Dạ Lâm Sương, trong mắt tràn đầy vẻ khó thể tin.
Hắn mơ hồ nhớ tới ngày đó có một con ấu thú Liệt, dùng ánh mắt vừa to tròn vừa sáng ngời nhìn mình thật lâu.
Tu vi của linh thú nếu thâm hậu, có thể hóa thành hình người.
Giống như thượng cổ linh thú Trường Yên, nghe đâu hình người của nó tuấn mỹ không gì tả nổi.
Thế nhưng Dạ Lâm Sương... Hắn không có ngàn vạn năm tu vi, không thể huyễn hóa thành hình người, chỉ có thể mạnh mẽ phân cân thác cốt*, đem thân thể nguyên bản của chính mình đắp nặn thành hình người.
[*xé cơ gân, tháo xương khớp.]
Nước mắt Liên Nguyệt Nguyên Quân rơi xuống, tâm hắn rất đau, đau đến tột độ.
Dạ Lâm Sương làm chuyện nghịch thiên, có được thân thể của con người, mỗi thời mỗi khắc đều phải trả một cái giá thật lớn, áp chế nỗi đau tận xương, ngày đêm dằn vặt.
"Lâm Sương..."
"Ta rốt cuộc toại nguyện gặp được ngươi, mới biết ngươi sắp sửa xung phá cảnh giới "Đại Thế". Nguyên thân của ta là Liệt a, linh thú chí hàn của thế gian..."
Dạ Lâm Sương rũ mắt, giơ tay lên, một mảnh sương hoa nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay hắn.
Mi tâm Liên Nguyệt Nguyên Quân nhíu lại, bắt được tay hắn, dùng sức kéo một cái, đem Dạ Lâm Sương túm vào trong lồng ngực của mình: "Vậy nên ngươi cho rằng, linh khí chí hàn của ngươi nếu như trường kỳ ở bên cạnh ta, sẽ khiến tu vi của ta không được tinh tiến? Miểu Trần tu luyện Mộ Vãn kiếm, giỏi mượn ấm áp của nhật nguyệt, cho nên không sợ linh khí chí hàn của Bắc Minh, ngươi liền bái làm môn hạ của nàng?"
Dạ Lâm Sương trầm mặc không đáp.
Liên Nguyệt Nguyên Quân thở dài một tiếng, che ở bên tai của hắn nói: "Ngươi đoán xem hiện tại ta muốn làm gì?"
"Sư thúc..."
"Ta muốn khinh bạc ngươi."
Liên Nguyệt Nguyên Quân vừa hôn xuống, Dạ Lâm Sương liền ngẩn người tại chỗ, mãi đến tận khi hắn cảm giác được Liên Nguyệt Nguyên Quân nhẹ nhàng đụng vào sau gáy của mình, Dạ Lâm Sương liền mất đi tri giác, ngã xuống.
"Liên Nguyệt, chính là trăng trong nước. Trăng trong nước sao có thể sánh với ánh trăng trên trời? Nói cho cùng, thế ta mượn, vốn là thứ hư không. Chỉ có ngươi, là chân thực."
Một con linh thú giương cánh bay đến, Liên Nguyệt Nguyên Quân đem Dạ Lâm Sương ôm lên.
"Dẫn hắn rời khỏi nơi này, cành nhanh càng tốt."
Linh thú cúi đầu, cọ cọ vào hai má Liên Nguyệt Nguyên Quân, lưu luyến mà bay đi.
"Nếu như ta có thể sống sót, ta hi vọng mỗi thời mỗi khắc trong lòng ngươi đều có ta. Nhưng nếu mệnh ta đã định sẵn... ta nguyện ngươi vĩnh viễn không nhớ tới ta."
Cực quang ngày ấy ta mượn, cùng vô số ngày đêm trước đó cũng không có gì khác biệt, cho nên ngươi không cần tiếp tục nhìn nữa.
Mạc Thiên Thu cùng Lộ Tiểu Thiền đã ngự kiếm bay lên hơn vạn dặm, nhưng Trùng Loan Cung thủy chung vẫn gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời.
"Chúng ta bị không gian hư ảo tại Trùng Loan Cung ngăn cản." Lộ Tiểu Thiền dừng lại, dùng tuệ nhãn quan sát tà trận vạn dặm phía dưới, mồ hôi lạnh trong nháy mắt thấm ướt cả lưng.
Mạc Thiên Thu thấy y dừng lại, cũng cúi đầu nhìn, lập tức chấn kinh.
Bọn họ mới bay được chốc lát mà thôi, tà khí đã bốc lên ngùn ngụt, giống như lò lửa, bất kỳ lúc nào cũng có thể bao trùm thiêu đốt cả Trùng Loan Cung.
"Xem ra, chúng ta sẽ đi trước một bước bị tà trận này luyện hóa..." Mạc Thiên Thu nhíu mày lại.
"Các ngươi cứ mặc kệ ta... Đi trước đi..." Hạo Phục suy yếu mở miệng nói.
"Mặc kệ ngươi? Làm sao có thể mặc kệ ngươi a? Không có ngươi ai sẽ chứng minh Mạc Thiên Thu trong sạch? Ngươi Tây Uyên sẽ nói hắn cấu kết cùng Ma đô!"
Lộ Tiểu Thiền ngửa đầu, nhắm mắt thi triển thuật "Biện Linh", trong nháy mắt y cảm ứng được linh khí của Thư Vô Khích.
"Vô Khích ca ca đến tìm chúng ta rồi!"
Ngay tại một khắc ấy, trời đất đảo ngược, không gian trùng điệp, giữa khe nứt, thân ảnh Thư Vô Khích xuất hiện.
Lộ Tiểu Thiền vui mừng khôn xiết, ngự kiếm như bay, vươn dài cánh tay, một phát bắt được Thư Vô Khích, vọt vào trong lồng ngực hắn.
Vô Ngân kiếm tự mình chui vào vỏ.
Thư Vô Khích cúi đầu, ôm chặt lấy Lộ Tiểu Thiền.
"Thiếu chút nữa đã đánh mất ngươi rồi."
Trên cổ tay căng thẳng, là khóa Tiên Lăng, khoảnh khắc ấy, hơi thở cùng nhịp tim của Thư Vô Khích, một lần nữa nối liền cùng Lộ Tiểu Thiền.
Tưởng mất mà lại tìm được, khiến cảm xúc của Lộ Tiểu Thiền ngổn ngang trăm mối.
Lúc trước y không thích bất kỳ sự trói buộc nào, nhưng hiện tại sự trói buộc không gì sánh được này, càng làm cho y an tâm vui sướng.
"Vô Khích ca ca! Kiếm của ta khai phong rồi! Ta khai thông rồi!" Lộ Tiểu Thiền siết lấy vạt áo của Thư Vô Khích, mở miệng nói.
Thư Vô Khích lại cúi đầu, nắm lấy tay y.
Thì ra vết nứt do bị linh khí chấn thương giữa những ngón tay của Lộ Tiểu Thiền còn chưa hồi phục, đường sâu nhất, thấu tới tận xương.
"Đau không?"
Nhẹ nhàng, mang theo một chút đau lòng.
"Không đau! Ngươi mau nhìn kiếm của ta xem!"
Lộ Tiểu Thiền đảo ngược vỏ kiếm, Vô Ngân kiếm tuột ra, ánh nước lan tràn, lưỡi kiếm lại tựa như không sắc bén.
"Ừm." Thư Vô Khích gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng gảy một chút trên Vô Ngân kiếm, "Kiếm tốt."
Mạc Thiên Thu mang theo Hạo Phục đã đi thật xa.
"Hai người các ngươi muốn tâm sự với nhau, tốt xấu gì cũng phải chờ phá xong tà trận này rồi hẳn nói! Làm uyên ương sống tốt hơn làm một đôi chim chết a!"
Lộ Tiểu Thiền lập tức lôi kéo Thư Vô Khích, ngự kiếm bay lên.
Vô Ngân kiếm chính là chí kiếm, trong nháy mắt liền đuổi kịp Mạc Thiên Thu.
"Đi nơi nào!" Mạc Thiên Thu hỏi Hạo Phục.
"Đi chính điện... đánh Chuông Ngự Tà..." Hạo Phục đáp.
Chuông Ngự Tà chính là chuông cảnh báo, chuông này nếu vang lên, chính là báo cho thiên hạ, tà chúng muốn từ Ma đô xâm lấn thế gian.
Mạc Thiên Thu cùng Lộ Tiểu Thiền nhảy vào Trùng Loan Cung, đệ tử Tây Uyên lập tức xông tới.
"Ai dám tại trọng địa Trùng Loan Cung ngự kiếm phi hành —— "
Mạc Thiên Thu hừ lạnh một tiếng: "Các ngươi không nhận ra Tây Uyên Kiếm Tông hay sao?"
Hắn xách theo cổ áo Hạo Phục, nhíu mày lại.
Ai ngờ Hạo Phục bế quan hơn ngàn năm, môn hạ đệ tử thật sự không nhận ra.
"Lớn mật! Mạc Thiên Thu ngươi dám giả mạo Tây Uyên Kiếm Tông của chúng ta!"
"Mạc Thiên Thu tên ma đầu kia — Pháp Ninh sư thúc của chúng ta mất tích chắc chắn có quan hệ với ngươi!"
Dứt lời, đám đệ tử Tây Uyên liền cùng nhau xuất kiếm, mười mấy đạo kiếm trận trong nháy mắt kéo tới, trực tiếp hướng về Mạc Thiên Thu!
Lộ Tiểu Thiền nhìn thấy mà tức giận không thôi, đang muốn xuất kiếm, nhưng nghĩ đến Mạc Thiên Thu hiện tại vượt xa quá khứ, liền hô to: "Thiên Thu — thay Hạo Phục giáo huấn một chút đám đồ tử đồ tôn vô lễ này!"
Mạc Thiên Thu kéo Hạo Phục ra phía sau, cười nói: "Vậy thì mượn tinh hồn của Tây Uyên Kiếm Tông dùng một lát!"
Hạo Phục hiện giờ cực kỳ suy yếu, Thiên Thu kiếm dễ như trở bàn tay mượn lấy tinh hồn của hắn làm thế.
Một đạo đại trận hồn hậu trực tiếp hất tung đám người kia, mấy thanh kiếm rơi rụng tan tác đầy đất.
"Không có thời gian chơi đùa cùng các ngươi!"
Mạc Thiên Thu lôi kéo Hạo Phục một đường chạy về phía Chuông Ngự Tà.
Lộ Tiểu Thiền ngự kiếm đi theo.
Chỉ là y ngự kiếm thì ngự kiếm, nhưng lại cố tình để Thư Vô Khích đứng ở phía trước, chính mình đứng ở phía sau, ôm eo hắn.
"Tiểu Thiền, ngươi làm sao vậy?" Thư Vô Khích cúi đầu, nắm giữ tay Lộ Tiểu Thiền.
Lộ Tiểu Thiền nghiêng mặt, lỗ tai kề sát trên lưng Thư Vô Khích.
"Không có gì... Chỉ là ta nhớ ngươi."
Đây là Vô Khích ca ca sẽ thở, sẽ nói chuyện với y, quan tâm vui buồn mừng giận của Lộ Tiểu Thiền y.
Gió từ bên tai y gào thét thổi qua, cánh tay của y càng siết chặt hơn.
"Vô Khích ca ca, đợi chuyện của Tây Uyên qua đi, ta sẽ theo ngươi..."
Lộ Tiểu Thiền mới nói được phân nửa, một đạo kiếm trận của Mạc Thiên Thu đã xông về phía Chuông Ngự Tà.
Chuông Ngự Tà là do Diệp Hoa Nguyên Tôn dùng huyền thiết vĩnh cửu tạo thành từ vạn năm trước, nấu chảy cùng máu của tứ phương linh thú, là pháp khí có uy lực to lớn nhất của Tây Uyên.
Chuông Ngự Tà được đặt trên đỉnh đại điện Trùng Loan Cung, nó cũng không lớn, thoạt nhìn khá là khiêm tốn, không có bất kỳ hoa văn gì, giống như một cái chuông lâu năm thiếu tu sửa.
Cũng bởi vì quá tầm thường, lúc trước tại yến hội, Lộ Tiểu Thiền cũng không có chú ý tới nó.
Nếu như người bình thường chạm vào, nó sẽ không vang, chỉ có Tây Uyên Kiếm Tông lấy kiếm trận đánh lên chuông này, nó mới có thể khiến Trùng Loan Cung cộng minh*, bát phương cộng chấn.
[*cùng kêu vang.]
Hạo Phục hiện tại, tự nhiên không có khí lực đánh chuông, Mạc Thiên Thu trực tiếp dùng tinh hồn của hắn kết kiếm trận để đánh chuông.
Tiếng chuông bỗng chốc vang lên, Trùng Loan Cung như thoát khỏi xiềng xích từ chín tầng trời mà rơi xuống.
Tiếng chuông không đinh tai nhức óc, lại dùng một lượng sóng linh cực lớn hướng về bốn phương tám hướng mà đi, tiến vào đan hải của mỗi người.
Mạc Thiên Thu cách Chuông Ngự Tà gần nhất, cả người đều bị sóng linh của nó hất tung!
Lộ Tiểu Thiền nhắm chặt hai mắt, Thư Vô Khích vươn tay, đẩy linh khí của mình hướng ra ngoài, cản lại sóng linh của Chuông Ngự Tà.
Tiếng chuông không dứt, toàn bộ Trùng Loan Cung đều bị linh triều cực lớn bao phủ, mà trận linh triều này đột nhiên tiến xuống phía dưới, đem đám tà khí đang leo lên Trùng Loan Cung, tạm thời trấn áp xuống.
Khoảnh khắc ấy, Lộ Tiểu Thiền cảm thấy đến cả tâm hồn của chính mình cũng được gột rửa, từ lỗ tai một đường thẳng tới trái tim đều trở nên thanh minh.
Thư Vô Khích nghiêng mặt sang hỏi: "Tiểu Thiền, ngươi mới vừa nói cái gì?"
Lộ Tiểu Thiền ngẩn người, ta vừa nãy muốn nói, chờ phong ba tại Tây Uyên qua đi, ta sẽ theo ngươi lên Vô Ý Cảnh Thiên.
"Ta chỉ muốn nói với ngươi, chuyện lúc trước ta đều đã nhớ ra."
Ánh mắt Thư Vô Khích trở nên ảm đạm, thế nhưng lại càng siết chặt lấy tay Lộ Tiểu Thiền.
"Vậy à..."
Lộ Tiểu Thiền bất thình lình hôn một cái trên lưng của hắn, cười hì hì nói: "Ngươi không cần phải lo được lo mất nữa nha, lúc trước ta cũng yêu thích ngươi, vô cùng yêu thích nha!"
Thư Vô Khích ngẩn người, một lúc lâu mới hỏi: "Có thật không?"
"So với vàng còn thật hơn! Bất quá sau này ngươi cũng phải đưa Thanh điểu ngưng hồn cho ta!"
"Ngươi muốn Thanh điểu ngưng hồn của ta làm gì?" Thư Vô Khích lại hỏi.
"Ai..." Lộ Tiểu Thiền bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Đạo ở chung giữa hai người, vẫn phải chậm rãi mà dạy hắn thôi!
Tiếng chuông vang vọng khắp Trùng Loan Cung, rồi thông qua Trùng Loan Cung chấn động truyền về bốn phương tám hướng. Đệ tử trong cung tầng tầng đề phòng, chưởng môn các phái dồn dập chạy tới chính điện.
Thư Vô Khích dùng bảo hộp Cửu Chuyển Càn Khôn mở ra không gian hư ảo tại Trùng Loan Cung, chỉ trong chốc lát, chưởng môn các phái đã tụ hợp tại chính điện.
"Đến cùng đã xảy ra chuyện gì!"
"Chuông Ngự Tà tại sao lại vang lên! Là tà chúng Ma đô thoát ra sao?"
Côn Ngô cùng Lăng Niệm Ngô cũng chạy tới, tất cả mọi người đều sôi nổi nghị luận, vừa ngẩng đầu lên đã thấy trên chủ vị ngồi một người khuôn mặt tiều tụy suy yếu, mà Mạc Thiên Thu một tay cầm Thiên Thu kiếm, một tay xách theo Trùng Kiêu kiếm, đứng ở bên cạnh chủ vị.
Bên trong chính điện nháy mắt nhấc lên một mảng ồn ào.
Lộ Tiểu Thiền chờ xem náo nhiệt, liền ngồi ở bên cạnh vừa "Răng rắc răng rắc" bóp quả hạch vừa uống nước trà.
"Đây... Đây không phải là Tây Uyên Kiếm Tông Hạo Phục sao?" ánh mắt Côn Ngô hướng qua bên cạnh một chút, liền nhìn thấy Lộ Tiểu Thiền, lập tức xắn lên ống tay áo muốn xông tới nắm lỗ tai của y, "Nhãi con! Tại sao ngươi lại ở chỗ này!"
Chỉ là tay của hắn còn chưa đụng tới Lộ Tiểu Thiền, đã bị Thư Vô Khích ấn giữ.
"Cứu mạng của ngươi a, sư huynh!" Lộ Tiểu Thiền nghiêm trang nói.
Lăng Niệm Ngô nhấc lên kiếm trong tay, chuông bạc trên tua kiếm khẽ run lên, thanh âm vang dội cực kỳ, lập tức làm cho tất cả mọi người đều yên tĩnh xuống.
Trước mắt trong chính điện, uy vọng cao nhất, chính là Lăng Niệm Ngô cùng Côn Ngô.
Lăng Niệm Ngô tiến lên một bước, tỉ mỉ mà nhìn Hạo Phục, sau đó hành lễ một cái: "Nguyên lai là Tây Uyên Kiếm Tông xuất quan."
Một câu nói liền kinh khởi ngàn cơn sóng.
"Cái gì, vị kia thật sự là Tây Uyên Kiếm Tông?"
"Hắn xuất quan? Thương thế của hắn đã lành rồi sao?"
Lộ Tiểu Thiền nhanh chóng nhắc nhở Côn Ngô: "Sư huynh, ngươi rảnh rỗi nắm lỗ tai ta để hả giận, không bằng nhanh chóng đi nhìn Hạo Phục một chút đi? Mạng nhỏ của hắn sắp sửa không xong rồi!"
Mi tâm Côn Ngô nhíu lại, lập tức chạy tới bên người Hạo Phục, dùng linh khí thăm dò vào nội phủ của hắn, mới phát hiện nguyên đan của hắn hư không trống rỗng, giống như bị Tà linh hút khô linh khí.
Một suy đoán tràn vào trong đầu Côn Ngô, khiến hắn rùng mình một cái.
"Có phải là... Kiếm Tông ngươi..."
Hạo Phục lộ ra một nụ cười khó coi, thản nhiên nói: "Ngươi đoán không sai — ta bị Ma Quân phụ thể."
Nhất thời, toàn bộ chính điện yên tĩnh đến đáng sợ, một cây kim rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe thấy.
Bất kể là đệ tử Tây Uyên, hay là môn phái khác, đều ngẩn ngơ.
Kiếm Tông một phương bị Ma Quân phụ thể, là sự tình nghiêm trọng đến cỡ nào?
Năm đó Đông Khư Kiếm Tông bị Tà thần Hỗn Độn khống chế, thiếu chút nữa khiến thiên hạ đại loạn!
"May mà Thiên Thu Điện chủ ra tay cứu giúp, luyện hóa Ma Quân Lục Lệ trong cơ thể ta."
Hạo Phục nhìn về phía Mạc Thiên Thu, gật đầu cảm tạ.
Đệ tử Tây Uyên vẫn chưa thể phục hồi tinh thần, phải biết rằng hơn ngàn năm qua, điều bọn họ nghe nói đều là Mạc Thiên Thu phi lễ Thuần Ninh quân, hủy hoại pháp khí Tây Uyên, là hạng người tâm thuật bất chính, vân vân và mây mây. Thế nhưng ngày hôm nay lại được nói cho hay rằng Mạc Thiên Thu cứu Kiếm Tông Hạo Phục nhập ma?
Trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên phản ứng thế nào.
Mạc Thiên Thu cao giọng nói: "Hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là bên dưới Tây Uyên, Ma đô dùng tà khí tạo thành luyện hồn đại trận, xem toàn bộ Trùng Loan Cung như một cái Luyện Hồn Đỉnh! Chư vị nhất định phải lập tức rời khỏi Trùng Loan Cung!"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh hãi!
Lăng Niệm Ngô lập tức đem linh khí hội tụ tại đầu ngón tay, điểm trên mi tâm của chính mình, mở ra tuệ nhãn.
Lúc trước tà khí ở vạn dặm bên dưới, không thể phát hiện, thời khắc này tà khí rục rịch xao động, giống như ngọn lửa trong lò luyện đan sắp sửa hừng hực thiêu đốt!
"Không tốt — chúng ta mau chóng rời khỏi Trùng Loan Cung!"
Lời của Lăng Niệm Ngô vừa thốt ra, đệ tử các phái dồn dập ngự kiếm bay lên.
Côn Ngô đỡ Hạo Phục dậy, chợt phát hiện điều gì đó: "Vì sao không thấy Miểu Trần Nguyên Quân!"
Lộ Tiểu Thiền vốn đang ăn quả hạch, cũng ngây ngẩn cả người: "Đúng vậy, Miểu Trần Nguyên Quân đi đâu rồi?"
Thư Vô Khích đáp: "Trước đó ta có giao thủ với Miểu Trần."
Lộ Tiểu Thiền vừa nghe, liền biết không xong, Miểu Trần lợi hại đến đâu, cũng là hậu bối của Thư Vô Khích.
"Ngươi... Ngươi không có đả thương nàng chứ?"
"Kiếm của ta không ở bên người, không đến mức có thể thương tổn được nàng."
"Vậy thì kỳ quái... Nàng đã đi đâu rồi?"
Chuông Ngự Tà phát ra động tĩnh lớn như vậy, nàng không thể không nghe thấy a!
Bất quá trong chớp mắt, phần lớn mọi người đã rút khỏi Trùng Loan Cung.
Lăng Niệm Ngô xoay người hướng về Lộ Tiểu Thiền, một đôi mắt sáng ngời cứ như vậy mà nhìn y.
Lộ Tiểu Thiền đã khôi phục ký ức, gặp lại hắn cũng liền ngổn ngang trăm mối.
"Các ngươi mau chóng rời đi đi. Ngươi và Thư Vô Khích nhất định không thể lưu lại nơi này." Lăng Niệm Ngô mở miệng nói.
Lộ Tiểu Thiền tự nhiên rõ ràng ý tứ trong lời nói của hắn.
Bên trong nguyên đan của y có nghiệp hỏa của Hỗn Độn, mà nguyên đan của Thư Vô Khích lại liên quan đến Vô Ý Kiếm Hải, trong hai người bọn họ, bất luận là ai bị luyện hồn trận luyện hóa, cũng là kiếp nạn của thương sinh.
"Ngươi thì sao?"
"Ta đi tìm Miểu Trần Nguyên Quân. Ta đoán, lần này mục tiêu lớn nhất của luyện hồn trận chính là nàng. Nói không chừng nàng bị Ma Quân nào đó vây khốn bên trong Trùng Loan Cung, ta đi trợ giúp nàng thoát vây."
"Miểu Trần không hẳn ở đây." Thư Vô Khích mở miệng nói.
"Ở hay không ở, đều cần xác nhận."
Lăng Niệm Ngô ngự kiếm bay lên, Lộ Tiểu Thiền không nhịn được gọi hắn lại.
"Niệm Ngô! Nếu ngươi không tìm được Miểu Trần Nguyên Quân..."
"Nếu ta không tìm được nàng, tự nhiên sẽ rời đi trước khi Tà linh nuốt chửng Trùng Loan Cung!"
Lăng Niệm Ngô ngược chiều mà bay đi.
"Thư Vô Khích! Lần này ngươi nhất định phải bảo hộ y chu toàn!"
Lộ Tiểu Thiền thở ra một hơi, kéo kéo ống tay áo Thư Vô Khích: "Vô Khích ca ca, chúng ta đi!"
Bọn họ nhất định phải mau chóng rời khỏi luyện hồn trận này, bảo vệ chính mình, mới có thể nghĩ biện pháp khống chế cỗ tà khí to lớn này!
Miểu Trần Nguyên Quân ngự kiếm bay tới bay lui bên trong Trùng Loan Cung, vừa nãy bị không gian hư ảo gây khó khăn, vô tình tiến vào nơi sâu nhất của Trùng Loan Cung, thời điểm nàng đang muốn rời đi, liền nghe thấy tiếng khóc nỉ non của trẻ con. (editor: thôi tèo rồi ~)
Nàng không thể không ngừng lại, tỉ mỉ cảm nhận, thanh âm kia đến từ một chỗ tại Thiên điện.
Miểu Trần Nguyên Quân nhanh chóng đuổi tới, liền nhìn thấy một nữ đệ tử dựa vào tường, nhắm mắt hạ thấp mặt xuống, đã không còn hơi thở.
Mà trong ngực của nàng chính là một đứa trẻ mới sinh đang gào khóc đòi ăn.
Miểu Trần Nguyên Quân đi tới bên cạnh nàng, ôm lấy hài tử trong ngực nàng.
Đứa trẻ kia khóc đến tan nát cõi lòng, trên hàng mi còn mang theo nước mắt, ngay thời điểm nó mở mắt ra chớp mắt một cái, Miểu Trần Nguyên Quân bỗng chốc dùng linh khí chấn bay nó ra ngoài.
Đáng tiếc, động tác của đứa trẻ cực nhanh, tà khí ngưng tụ trên tay nó, xông phá linh khí hộ thể của Miểu Trần Nguyên Quân, đột ngột chui vào trong nội phủ của nàng!
Miểu Trần một phát túm lấy đứa trẻ, trong đôi mắt của đứa trẻ kia tràn đầy tà khí, nó cười gằn nhìn nàng.
"Miểu Trần Nguyên Quân, ngươi không thể rời khỏi Trùng Loan Cung a!"
Miểu Trần Nguyên Quân nhíu chặt đôi mày, quyết định thật nhanh muốn bẻ gãy tay ma anh, lại không ngờ rằng cốt nhục của ma anh đều là dùng tà khí nuôi nấng mà thành, cho dù tay gãy, tà khí cũng không ngừng cắn nuốt.
"Nguyên đan của ngươi, ta nhận." ma anh cười hì hì.
Miểu Trần vẫn luôn cúi đầu cong lên khóe môi, ngước mắt nhìn nó.
Cái mỉm cười này mang theo trào phúng cùng bình thản đối với sống chết.
Thần sắc ma anh căng thẳng, đột nhiên ý thức được điều gì đó: "Ngươi không phải Miểu Trần Nguyên Quân!"
"Đúng vậy, ta không phải."
Bộ dáng phong lưu bất kham kia, chính là đệ đệ song sinh Liên Nguyệt của Miểu Trần!
"Chết tiệt! Liên Nguyệt! Ngươi dám giả trang thành Miểu Trần lừa gạt ta!"
Ma anh đang muốn thu tay về, thình lình cảm thấy kinh sợ vì một đạo kiếm trận gào thét phóng ra từ trong nội phủ Liên Nguyệt, chỉ thấy phượng hoàng tắm trong biển lửa, dùng đại thế của ánh mặt trời chói chang thiêu đốt dọc theo cánh tay ma anh, vọt vào trong cơ thể nó!
Đây đúng là một đạo kiếm ý mà Miểu Trần lưu lại trong cơ thể Liên Nguyệt, được thúc phát thành kiếm trận Niết Hoàng*!
[*phượng hoàng niết bàn, trùng sinh từ trong biển lửa.]
Cũng chính đạo kiếm ý này, khiến ma anh trong khoảng thời gian ngắn không nhận ra Liên Nguyệt.
"A —— A —— Buông ta ra! Khốn kiếp! Buông ta ra! Ta muốn biến ngươi thành tro bụi!"
Ma anh phát ra tiếng gào thét, sắc bén mà điên cuồng.
Liên Nguyệt nở nụ cười, đến gần nó, nhìn thẳng vào hai mắt tràn ngập tà khí của ma anh: "Có thể khiến cho thân thể chí tà mà Ma đô dưỡng dục vì Hỗn Độn theo ta cùng biến thành tro bụi, là vinh hạnh của ta a."
Cái cổ của ma anh ngoẹo thành bộ dáng vặn vẹo, bị lửa niết bàn không ngừng thiêu đốt.
"Là ngươi... Là ngươi lợi dụng không gian hư ảo tại Trùng Loan Cung ngăn cản Ly Triệt rơi xuống Ma đô!"
Liên Nguyệt cười không đáp.
"Cũng là ngươi để Ương Thương mang đi Dạ Lâm Sương... dẫn dụ Miểu Trần Nguyên Quân thật sự ra khỏi Trùng Loan Cung! Sau đó ngươi thay mận đổi đào!"
Liên Nguyệt vẫn cười, thế nhưng đôi mày của hắn đã nhíu lại, mồ hôi lạnh từ thái dương rơi xuống.
"Ha ha ha... Ngươi có phải đã quên mất trái tim của ngươi còn đang ở trong luyện ngục của Ma đô! Ta thay đổi chủ ý, ta không muốn ngươi chết! Ta muốn ngươi mỗi thời mỗi khắc đều đau đớn đến không muốn sống! Ha ha ha! Ha ha ha!"
"Vậy thì thế nào, ngược lại ngươi cũng sẽ theo ta cùng đau đớn đến không muốn sống."
Ngay lúc ấy, tà khí từ trong cơn địa chấn đã bao phủ khắp Trùng Loan Cung, chỉ còn lại Chuông Ngự Tà trên đỉnh Trùng Loan Cung là chưa bị ăn mòn.
Xung quanh sụp đổ rơi rụng, giống như bị hút vào vực sâu vô tận, từ dưới đáy Trùng Loan Cung, vết rạn nứt cực lớn lan tràn lên phía trên.
Dưới thân là một mảng tăm tối, Liên Nguyệt sắp sửa rơi xuống, lại nghe thấy tiếng gọi của Lăng Niệm Ngô: "Liên Nguyệt Nguyên Quân!"
Một đạo kiếm trận gầm thét lao đến, đem Liên Nguyệt cùng ma anh tách ra.
Ma anh bị trọng thương, tà khí quanh thân tán loạn.
Lăng Niệm Ngô vươn tay muốn kéo lấy Liên Nguyệt, thế nhưng Liên Nguyệt lại lắc đầu.
"Lăng trang chủ, ngươi vừa nãy đã nhận ra ta không phải là Miểu Trần, vì sao còn muốn cứu ta?"
Lăng Niệm Ngô vẫn cứ không ngừng đuổi theo Liên Nguyệt đang rơi xuống: "Ta chưa bao giờ nghe lời bình luận của người ngoài!"
"Vậy ta càng không thể để ngươi hãm sâu vào vũng bùn này." vẻ mặt Liên Nguyệt trở nên nghiêm túc, thúc phát kiếm trận, đem Lăng Niệm Ngô hất bay ra ngoài.
Lăng Niệm Ngô trơ mắt nhìn Liên Nguyệt bị tà khí dày đặc bao phủ, bỗng nhiên hiểu ra: "Trên người hắn chính là...."
Lúc này Lộ Tiểu Thiền ở bên ngoài đã lo lắng không thôi, nhìn Trùng Loan Cung từ từ sụp đổ.
"Lăng Niệm Ngô sao còn chưa đi ra?"
Mắt thấy Chuông Ngự Tà sắp sửa rơi xuống theo, đông đảo đệ tử môn hạ Tây Uyên cùng chưởng môn các phái dồn dập dùng linh khí chống đỡ nó, từng chút từng chút một dời nó đến trên vách núi Tây Uyên.
Mà Trùng Loan Cung vào khoảnh khắc ấy cũng hoàn toàn rơi rụng xuống.
Trong bóng tối, một đạo linh khí hồn hậu phá tan tà khí, vọt ra, chính là Lăng Niệm Ngô.
Lộ Tiểu Thiền thở ra một hơi.
Côn Ngô nhanh chóng chạy tới đón hắn: "Lăng trang chủ, ngươi có nhìn thấy Miểu Trần Nguyên Quân hay không?"
"Không cần tìm nữa, Miểu Trần Nguyên Quân không ở bên trong." Lăng Niệm Ngô nhìn về phía Thư Vô Khích, như có dụng ý mà nói.
Dạ Lâm Sương nhìn đối phương, giống như vô số đêm tối trước kia, hắn chuyên chú nhìn cực quang tại Bắc Minh, chờ đợi cái người dẫn cực quang vào trận lần thứ hai rơi xuống.
Nhàn nhạt nở nụ cười, Dạ Lâm Sương hỏi ngược lại: "Sư thúc, ngươi có nhớ, hơn một ngàn năm trước, ngươi đã từng đi một chuyến tới Bắc Minh?"
"Nhớ chứ."
"Vậy ngươi đã gặp qua ai, còn nhớ hay không?" Dạ Lâm Sương lại hỏi.
"Ma Quân Vọng Sát, hắn mang theo Tà linh Ma đô đuổi bắt bộ tộc của thượng cổ linh thú Liệt. Chúng muốn dùng cốt nhục của Liệt luyện chế ma đan."
"Đúng thế, ngươi dẫn cực quang vào trận, đánh bại Vọng Sát, phong tư rạng rỡ, giống như núi cao băng tuyết không thể leo tới của Bắc Minh."
Liên Nguyệt Nguyên Quân dừng một chút: "Ngươi... Ngươi lúc ấy gặp qua ta?"
"Bởi vì nguyên thân của ta chính là linh thú Liệt. Năm đó ta chỉ là ấu thú ba trăm năm tuổi, vì tu thành hình người... ta vứt bỏ túi da, đắp nặn xương thịt, đau đớn tròn một trăm năm... rốt cuộc có được thân thể của con người."
Liên Nguyệt Nguyên Quân nhìn Dạ Lâm Sương, trong mắt tràn đầy vẻ khó thể tin.
Hắn mơ hồ nhớ tới ngày đó có một con ấu thú Liệt, dùng ánh mắt vừa to tròn vừa sáng ngời nhìn mình thật lâu.
Tu vi của linh thú nếu thâm hậu, có thể hóa thành hình người.
Giống như thượng cổ linh thú Trường Yên, nghe đâu hình người của nó tuấn mỹ không gì tả nổi.
Thế nhưng Dạ Lâm Sương... Hắn không có ngàn vạn năm tu vi, không thể huyễn hóa thành hình người, chỉ có thể mạnh mẽ phân cân thác cốt*, đem thân thể nguyên bản của chính mình đắp nặn thành hình người.
[*xé cơ gân, tháo xương khớp.]
Nước mắt Liên Nguyệt Nguyên Quân rơi xuống, tâm hắn rất đau, đau đến tột độ.
Dạ Lâm Sương làm chuyện nghịch thiên, có được thân thể của con người, mỗi thời mỗi khắc đều phải trả một cái giá thật lớn, áp chế nỗi đau tận xương, ngày đêm dằn vặt.
"Lâm Sương..."
"Ta rốt cuộc toại nguyện gặp được ngươi, mới biết ngươi sắp sửa xung phá cảnh giới "Đại Thế". Nguyên thân của ta là Liệt a, linh thú chí hàn của thế gian..."
Dạ Lâm Sương rũ mắt, giơ tay lên, một mảnh sương hoa nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay hắn.
Mi tâm Liên Nguyệt Nguyên Quân nhíu lại, bắt được tay hắn, dùng sức kéo một cái, đem Dạ Lâm Sương túm vào trong lồng ngực của mình: "Vậy nên ngươi cho rằng, linh khí chí hàn của ngươi nếu như trường kỳ ở bên cạnh ta, sẽ khiến tu vi của ta không được tinh tiến? Miểu Trần tu luyện Mộ Vãn kiếm, giỏi mượn ấm áp của nhật nguyệt, cho nên không sợ linh khí chí hàn của Bắc Minh, ngươi liền bái làm môn hạ của nàng?"
Dạ Lâm Sương trầm mặc không đáp.
Liên Nguyệt Nguyên Quân thở dài một tiếng, che ở bên tai của hắn nói: "Ngươi đoán xem hiện tại ta muốn làm gì?"
"Sư thúc..."
"Ta muốn khinh bạc ngươi."
Liên Nguyệt Nguyên Quân vừa hôn xuống, Dạ Lâm Sương liền ngẩn người tại chỗ, mãi đến tận khi hắn cảm giác được Liên Nguyệt Nguyên Quân nhẹ nhàng đụng vào sau gáy của mình, Dạ Lâm Sương liền mất đi tri giác, ngã xuống.
"Liên Nguyệt, chính là trăng trong nước. Trăng trong nước sao có thể sánh với ánh trăng trên trời? Nói cho cùng, thế ta mượn, vốn là thứ hư không. Chỉ có ngươi, là chân thực."
Một con linh thú giương cánh bay đến, Liên Nguyệt Nguyên Quân đem Dạ Lâm Sương ôm lên.
"Dẫn hắn rời khỏi nơi này, cành nhanh càng tốt."
Linh thú cúi đầu, cọ cọ vào hai má Liên Nguyệt Nguyên Quân, lưu luyến mà bay đi.
"Nếu như ta có thể sống sót, ta hi vọng mỗi thời mỗi khắc trong lòng ngươi đều có ta. Nhưng nếu mệnh ta đã định sẵn... ta nguyện ngươi vĩnh viễn không nhớ tới ta."
Cực quang ngày ấy ta mượn, cùng vô số ngày đêm trước đó cũng không có gì khác biệt, cho nên ngươi không cần tiếp tục nhìn nữa.
Mạc Thiên Thu cùng Lộ Tiểu Thiền đã ngự kiếm bay lên hơn vạn dặm, nhưng Trùng Loan Cung thủy chung vẫn gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời.
"Chúng ta bị không gian hư ảo tại Trùng Loan Cung ngăn cản." Lộ Tiểu Thiền dừng lại, dùng tuệ nhãn quan sát tà trận vạn dặm phía dưới, mồ hôi lạnh trong nháy mắt thấm ướt cả lưng.
Mạc Thiên Thu thấy y dừng lại, cũng cúi đầu nhìn, lập tức chấn kinh.
Bọn họ mới bay được chốc lát mà thôi, tà khí đã bốc lên ngùn ngụt, giống như lò lửa, bất kỳ lúc nào cũng có thể bao trùm thiêu đốt cả Trùng Loan Cung.
"Xem ra, chúng ta sẽ đi trước một bước bị tà trận này luyện hóa..." Mạc Thiên Thu nhíu mày lại.
"Các ngươi cứ mặc kệ ta... Đi trước đi..." Hạo Phục suy yếu mở miệng nói.
"Mặc kệ ngươi? Làm sao có thể mặc kệ ngươi a? Không có ngươi ai sẽ chứng minh Mạc Thiên Thu trong sạch? Ngươi Tây Uyên sẽ nói hắn cấu kết cùng Ma đô!"
Lộ Tiểu Thiền ngửa đầu, nhắm mắt thi triển thuật "Biện Linh", trong nháy mắt y cảm ứng được linh khí của Thư Vô Khích.
"Vô Khích ca ca đến tìm chúng ta rồi!"
Ngay tại một khắc ấy, trời đất đảo ngược, không gian trùng điệp, giữa khe nứt, thân ảnh Thư Vô Khích xuất hiện.
Lộ Tiểu Thiền vui mừng khôn xiết, ngự kiếm như bay, vươn dài cánh tay, một phát bắt được Thư Vô Khích, vọt vào trong lồng ngực hắn.
Vô Ngân kiếm tự mình chui vào vỏ.
Thư Vô Khích cúi đầu, ôm chặt lấy Lộ Tiểu Thiền.
"Thiếu chút nữa đã đánh mất ngươi rồi."
Trên cổ tay căng thẳng, là khóa Tiên Lăng, khoảnh khắc ấy, hơi thở cùng nhịp tim của Thư Vô Khích, một lần nữa nối liền cùng Lộ Tiểu Thiền.
Tưởng mất mà lại tìm được, khiến cảm xúc của Lộ Tiểu Thiền ngổn ngang trăm mối.
Lúc trước y không thích bất kỳ sự trói buộc nào, nhưng hiện tại sự trói buộc không gì sánh được này, càng làm cho y an tâm vui sướng.
"Vô Khích ca ca! Kiếm của ta khai phong rồi! Ta khai thông rồi!" Lộ Tiểu Thiền siết lấy vạt áo của Thư Vô Khích, mở miệng nói.
Thư Vô Khích lại cúi đầu, nắm lấy tay y.
Thì ra vết nứt do bị linh khí chấn thương giữa những ngón tay của Lộ Tiểu Thiền còn chưa hồi phục, đường sâu nhất, thấu tới tận xương.
"Đau không?"
Nhẹ nhàng, mang theo một chút đau lòng.
"Không đau! Ngươi mau nhìn kiếm của ta xem!"
Lộ Tiểu Thiền đảo ngược vỏ kiếm, Vô Ngân kiếm tuột ra, ánh nước lan tràn, lưỡi kiếm lại tựa như không sắc bén.
"Ừm." Thư Vô Khích gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng gảy một chút trên Vô Ngân kiếm, "Kiếm tốt."
Mạc Thiên Thu mang theo Hạo Phục đã đi thật xa.
"Hai người các ngươi muốn tâm sự với nhau, tốt xấu gì cũng phải chờ phá xong tà trận này rồi hẳn nói! Làm uyên ương sống tốt hơn làm một đôi chim chết a!"
Lộ Tiểu Thiền lập tức lôi kéo Thư Vô Khích, ngự kiếm bay lên.
Vô Ngân kiếm chính là chí kiếm, trong nháy mắt liền đuổi kịp Mạc Thiên Thu.
"Đi nơi nào!" Mạc Thiên Thu hỏi Hạo Phục.
"Đi chính điện... đánh Chuông Ngự Tà..." Hạo Phục đáp.
Chuông Ngự Tà chính là chuông cảnh báo, chuông này nếu vang lên, chính là báo cho thiên hạ, tà chúng muốn từ Ma đô xâm lấn thế gian.
Mạc Thiên Thu cùng Lộ Tiểu Thiền nhảy vào Trùng Loan Cung, đệ tử Tây Uyên lập tức xông tới.
"Ai dám tại trọng địa Trùng Loan Cung ngự kiếm phi hành —— "
Mạc Thiên Thu hừ lạnh một tiếng: "Các ngươi không nhận ra Tây Uyên Kiếm Tông hay sao?"
Hắn xách theo cổ áo Hạo Phục, nhíu mày lại.
Ai ngờ Hạo Phục bế quan hơn ngàn năm, môn hạ đệ tử thật sự không nhận ra.
"Lớn mật! Mạc Thiên Thu ngươi dám giả mạo Tây Uyên Kiếm Tông của chúng ta!"
"Mạc Thiên Thu tên ma đầu kia — Pháp Ninh sư thúc của chúng ta mất tích chắc chắn có quan hệ với ngươi!"
Dứt lời, đám đệ tử Tây Uyên liền cùng nhau xuất kiếm, mười mấy đạo kiếm trận trong nháy mắt kéo tới, trực tiếp hướng về Mạc Thiên Thu!
Lộ Tiểu Thiền nhìn thấy mà tức giận không thôi, đang muốn xuất kiếm, nhưng nghĩ đến Mạc Thiên Thu hiện tại vượt xa quá khứ, liền hô to: "Thiên Thu — thay Hạo Phục giáo huấn một chút đám đồ tử đồ tôn vô lễ này!"
Mạc Thiên Thu kéo Hạo Phục ra phía sau, cười nói: "Vậy thì mượn tinh hồn của Tây Uyên Kiếm Tông dùng một lát!"
Hạo Phục hiện giờ cực kỳ suy yếu, Thiên Thu kiếm dễ như trở bàn tay mượn lấy tinh hồn của hắn làm thế.
Một đạo đại trận hồn hậu trực tiếp hất tung đám người kia, mấy thanh kiếm rơi rụng tan tác đầy đất.
"Không có thời gian chơi đùa cùng các ngươi!"
Mạc Thiên Thu lôi kéo Hạo Phục một đường chạy về phía Chuông Ngự Tà.
Lộ Tiểu Thiền ngự kiếm đi theo.
Chỉ là y ngự kiếm thì ngự kiếm, nhưng lại cố tình để Thư Vô Khích đứng ở phía trước, chính mình đứng ở phía sau, ôm eo hắn.
"Tiểu Thiền, ngươi làm sao vậy?" Thư Vô Khích cúi đầu, nắm giữ tay Lộ Tiểu Thiền.
Lộ Tiểu Thiền nghiêng mặt, lỗ tai kề sát trên lưng Thư Vô Khích.
"Không có gì... Chỉ là ta nhớ ngươi."
Đây là Vô Khích ca ca sẽ thở, sẽ nói chuyện với y, quan tâm vui buồn mừng giận của Lộ Tiểu Thiền y.
Gió từ bên tai y gào thét thổi qua, cánh tay của y càng siết chặt hơn.
"Vô Khích ca ca, đợi chuyện của Tây Uyên qua đi, ta sẽ theo ngươi..."
Lộ Tiểu Thiền mới nói được phân nửa, một đạo kiếm trận của Mạc Thiên Thu đã xông về phía Chuông Ngự Tà.
Chuông Ngự Tà là do Diệp Hoa Nguyên Tôn dùng huyền thiết vĩnh cửu tạo thành từ vạn năm trước, nấu chảy cùng máu của tứ phương linh thú, là pháp khí có uy lực to lớn nhất của Tây Uyên.
Chuông Ngự Tà được đặt trên đỉnh đại điện Trùng Loan Cung, nó cũng không lớn, thoạt nhìn khá là khiêm tốn, không có bất kỳ hoa văn gì, giống như một cái chuông lâu năm thiếu tu sửa.
Cũng bởi vì quá tầm thường, lúc trước tại yến hội, Lộ Tiểu Thiền cũng không có chú ý tới nó.
Nếu như người bình thường chạm vào, nó sẽ không vang, chỉ có Tây Uyên Kiếm Tông lấy kiếm trận đánh lên chuông này, nó mới có thể khiến Trùng Loan Cung cộng minh*, bát phương cộng chấn.
[*cùng kêu vang.]
Hạo Phục hiện tại, tự nhiên không có khí lực đánh chuông, Mạc Thiên Thu trực tiếp dùng tinh hồn của hắn kết kiếm trận để đánh chuông.
Tiếng chuông bỗng chốc vang lên, Trùng Loan Cung như thoát khỏi xiềng xích từ chín tầng trời mà rơi xuống.
Tiếng chuông không đinh tai nhức óc, lại dùng một lượng sóng linh cực lớn hướng về bốn phương tám hướng mà đi, tiến vào đan hải của mỗi người.
Mạc Thiên Thu cách Chuông Ngự Tà gần nhất, cả người đều bị sóng linh của nó hất tung!
Lộ Tiểu Thiền nhắm chặt hai mắt, Thư Vô Khích vươn tay, đẩy linh khí của mình hướng ra ngoài, cản lại sóng linh của Chuông Ngự Tà.
Tiếng chuông không dứt, toàn bộ Trùng Loan Cung đều bị linh triều cực lớn bao phủ, mà trận linh triều này đột nhiên tiến xuống phía dưới, đem đám tà khí đang leo lên Trùng Loan Cung, tạm thời trấn áp xuống.
Khoảnh khắc ấy, Lộ Tiểu Thiền cảm thấy đến cả tâm hồn của chính mình cũng được gột rửa, từ lỗ tai một đường thẳng tới trái tim đều trở nên thanh minh.
Thư Vô Khích nghiêng mặt sang hỏi: "Tiểu Thiền, ngươi mới vừa nói cái gì?"
Lộ Tiểu Thiền ngẩn người, ta vừa nãy muốn nói, chờ phong ba tại Tây Uyên qua đi, ta sẽ theo ngươi lên Vô Ý Cảnh Thiên.
"Ta chỉ muốn nói với ngươi, chuyện lúc trước ta đều đã nhớ ra."
Ánh mắt Thư Vô Khích trở nên ảm đạm, thế nhưng lại càng siết chặt lấy tay Lộ Tiểu Thiền.
"Vậy à..."
Lộ Tiểu Thiền bất thình lình hôn một cái trên lưng của hắn, cười hì hì nói: "Ngươi không cần phải lo được lo mất nữa nha, lúc trước ta cũng yêu thích ngươi, vô cùng yêu thích nha!"
Thư Vô Khích ngẩn người, một lúc lâu mới hỏi: "Có thật không?"
"So với vàng còn thật hơn! Bất quá sau này ngươi cũng phải đưa Thanh điểu ngưng hồn cho ta!"
"Ngươi muốn Thanh điểu ngưng hồn của ta làm gì?" Thư Vô Khích lại hỏi.
"Ai..." Lộ Tiểu Thiền bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Đạo ở chung giữa hai người, vẫn phải chậm rãi mà dạy hắn thôi!
Tiếng chuông vang vọng khắp Trùng Loan Cung, rồi thông qua Trùng Loan Cung chấn động truyền về bốn phương tám hướng. Đệ tử trong cung tầng tầng đề phòng, chưởng môn các phái dồn dập chạy tới chính điện.
Thư Vô Khích dùng bảo hộp Cửu Chuyển Càn Khôn mở ra không gian hư ảo tại Trùng Loan Cung, chỉ trong chốc lát, chưởng môn các phái đã tụ hợp tại chính điện.
"Đến cùng đã xảy ra chuyện gì!"
"Chuông Ngự Tà tại sao lại vang lên! Là tà chúng Ma đô thoát ra sao?"
Côn Ngô cùng Lăng Niệm Ngô cũng chạy tới, tất cả mọi người đều sôi nổi nghị luận, vừa ngẩng đầu lên đã thấy trên chủ vị ngồi một người khuôn mặt tiều tụy suy yếu, mà Mạc Thiên Thu một tay cầm Thiên Thu kiếm, một tay xách theo Trùng Kiêu kiếm, đứng ở bên cạnh chủ vị.
Bên trong chính điện nháy mắt nhấc lên một mảng ồn ào.
Lộ Tiểu Thiền chờ xem náo nhiệt, liền ngồi ở bên cạnh vừa "Răng rắc răng rắc" bóp quả hạch vừa uống nước trà.
"Đây... Đây không phải là Tây Uyên Kiếm Tông Hạo Phục sao?" ánh mắt Côn Ngô hướng qua bên cạnh một chút, liền nhìn thấy Lộ Tiểu Thiền, lập tức xắn lên ống tay áo muốn xông tới nắm lỗ tai của y, "Nhãi con! Tại sao ngươi lại ở chỗ này!"
Chỉ là tay của hắn còn chưa đụng tới Lộ Tiểu Thiền, đã bị Thư Vô Khích ấn giữ.
"Cứu mạng của ngươi a, sư huynh!" Lộ Tiểu Thiền nghiêm trang nói.
Lăng Niệm Ngô nhấc lên kiếm trong tay, chuông bạc trên tua kiếm khẽ run lên, thanh âm vang dội cực kỳ, lập tức làm cho tất cả mọi người đều yên tĩnh xuống.
Trước mắt trong chính điện, uy vọng cao nhất, chính là Lăng Niệm Ngô cùng Côn Ngô.
Lăng Niệm Ngô tiến lên một bước, tỉ mỉ mà nhìn Hạo Phục, sau đó hành lễ một cái: "Nguyên lai là Tây Uyên Kiếm Tông xuất quan."
Một câu nói liền kinh khởi ngàn cơn sóng.
"Cái gì, vị kia thật sự là Tây Uyên Kiếm Tông?"
"Hắn xuất quan? Thương thế của hắn đã lành rồi sao?"
Lộ Tiểu Thiền nhanh chóng nhắc nhở Côn Ngô: "Sư huynh, ngươi rảnh rỗi nắm lỗ tai ta để hả giận, không bằng nhanh chóng đi nhìn Hạo Phục một chút đi? Mạng nhỏ của hắn sắp sửa không xong rồi!"
Mi tâm Côn Ngô nhíu lại, lập tức chạy tới bên người Hạo Phục, dùng linh khí thăm dò vào nội phủ của hắn, mới phát hiện nguyên đan của hắn hư không trống rỗng, giống như bị Tà linh hút khô linh khí.
Một suy đoán tràn vào trong đầu Côn Ngô, khiến hắn rùng mình một cái.
"Có phải là... Kiếm Tông ngươi..."
Hạo Phục lộ ra một nụ cười khó coi, thản nhiên nói: "Ngươi đoán không sai — ta bị Ma Quân phụ thể."
Nhất thời, toàn bộ chính điện yên tĩnh đến đáng sợ, một cây kim rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe thấy.
Bất kể là đệ tử Tây Uyên, hay là môn phái khác, đều ngẩn ngơ.
Kiếm Tông một phương bị Ma Quân phụ thể, là sự tình nghiêm trọng đến cỡ nào?
Năm đó Đông Khư Kiếm Tông bị Tà thần Hỗn Độn khống chế, thiếu chút nữa khiến thiên hạ đại loạn!
"May mà Thiên Thu Điện chủ ra tay cứu giúp, luyện hóa Ma Quân Lục Lệ trong cơ thể ta."
Hạo Phục nhìn về phía Mạc Thiên Thu, gật đầu cảm tạ.
Đệ tử Tây Uyên vẫn chưa thể phục hồi tinh thần, phải biết rằng hơn ngàn năm qua, điều bọn họ nghe nói đều là Mạc Thiên Thu phi lễ Thuần Ninh quân, hủy hoại pháp khí Tây Uyên, là hạng người tâm thuật bất chính, vân vân và mây mây. Thế nhưng ngày hôm nay lại được nói cho hay rằng Mạc Thiên Thu cứu Kiếm Tông Hạo Phục nhập ma?
Trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên phản ứng thế nào.
Mạc Thiên Thu cao giọng nói: "Hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là bên dưới Tây Uyên, Ma đô dùng tà khí tạo thành luyện hồn đại trận, xem toàn bộ Trùng Loan Cung như một cái Luyện Hồn Đỉnh! Chư vị nhất định phải lập tức rời khỏi Trùng Loan Cung!"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh hãi!
Lăng Niệm Ngô lập tức đem linh khí hội tụ tại đầu ngón tay, điểm trên mi tâm của chính mình, mở ra tuệ nhãn.
Lúc trước tà khí ở vạn dặm bên dưới, không thể phát hiện, thời khắc này tà khí rục rịch xao động, giống như ngọn lửa trong lò luyện đan sắp sửa hừng hực thiêu đốt!
"Không tốt — chúng ta mau chóng rời khỏi Trùng Loan Cung!"
Lời của Lăng Niệm Ngô vừa thốt ra, đệ tử các phái dồn dập ngự kiếm bay lên.
Côn Ngô đỡ Hạo Phục dậy, chợt phát hiện điều gì đó: "Vì sao không thấy Miểu Trần Nguyên Quân!"
Lộ Tiểu Thiền vốn đang ăn quả hạch, cũng ngây ngẩn cả người: "Đúng vậy, Miểu Trần Nguyên Quân đi đâu rồi?"
Thư Vô Khích đáp: "Trước đó ta có giao thủ với Miểu Trần."
Lộ Tiểu Thiền vừa nghe, liền biết không xong, Miểu Trần lợi hại đến đâu, cũng là hậu bối của Thư Vô Khích.
"Ngươi... Ngươi không có đả thương nàng chứ?"
"Kiếm của ta không ở bên người, không đến mức có thể thương tổn được nàng."
"Vậy thì kỳ quái... Nàng đã đi đâu rồi?"
Chuông Ngự Tà phát ra động tĩnh lớn như vậy, nàng không thể không nghe thấy a!
Bất quá trong chớp mắt, phần lớn mọi người đã rút khỏi Trùng Loan Cung.
Lăng Niệm Ngô xoay người hướng về Lộ Tiểu Thiền, một đôi mắt sáng ngời cứ như vậy mà nhìn y.
Lộ Tiểu Thiền đã khôi phục ký ức, gặp lại hắn cũng liền ngổn ngang trăm mối.
"Các ngươi mau chóng rời đi đi. Ngươi và Thư Vô Khích nhất định không thể lưu lại nơi này." Lăng Niệm Ngô mở miệng nói.
Lộ Tiểu Thiền tự nhiên rõ ràng ý tứ trong lời nói của hắn.
Bên trong nguyên đan của y có nghiệp hỏa của Hỗn Độn, mà nguyên đan của Thư Vô Khích lại liên quan đến Vô Ý Kiếm Hải, trong hai người bọn họ, bất luận là ai bị luyện hồn trận luyện hóa, cũng là kiếp nạn của thương sinh.
"Ngươi thì sao?"
"Ta đi tìm Miểu Trần Nguyên Quân. Ta đoán, lần này mục tiêu lớn nhất của luyện hồn trận chính là nàng. Nói không chừng nàng bị Ma Quân nào đó vây khốn bên trong Trùng Loan Cung, ta đi trợ giúp nàng thoát vây."
"Miểu Trần không hẳn ở đây." Thư Vô Khích mở miệng nói.
"Ở hay không ở, đều cần xác nhận."
Lăng Niệm Ngô ngự kiếm bay lên, Lộ Tiểu Thiền không nhịn được gọi hắn lại.
"Niệm Ngô! Nếu ngươi không tìm được Miểu Trần Nguyên Quân..."
"Nếu ta không tìm được nàng, tự nhiên sẽ rời đi trước khi Tà linh nuốt chửng Trùng Loan Cung!"
Lăng Niệm Ngô ngược chiều mà bay đi.
"Thư Vô Khích! Lần này ngươi nhất định phải bảo hộ y chu toàn!"
Lộ Tiểu Thiền thở ra một hơi, kéo kéo ống tay áo Thư Vô Khích: "Vô Khích ca ca, chúng ta đi!"
Bọn họ nhất định phải mau chóng rời khỏi luyện hồn trận này, bảo vệ chính mình, mới có thể nghĩ biện pháp khống chế cỗ tà khí to lớn này!
Miểu Trần Nguyên Quân ngự kiếm bay tới bay lui bên trong Trùng Loan Cung, vừa nãy bị không gian hư ảo gây khó khăn, vô tình tiến vào nơi sâu nhất của Trùng Loan Cung, thời điểm nàng đang muốn rời đi, liền nghe thấy tiếng khóc nỉ non của trẻ con. (editor: thôi tèo rồi ~)
Nàng không thể không ngừng lại, tỉ mỉ cảm nhận, thanh âm kia đến từ một chỗ tại Thiên điện.
Miểu Trần Nguyên Quân nhanh chóng đuổi tới, liền nhìn thấy một nữ đệ tử dựa vào tường, nhắm mắt hạ thấp mặt xuống, đã không còn hơi thở.
Mà trong ngực của nàng chính là một đứa trẻ mới sinh đang gào khóc đòi ăn.
Miểu Trần Nguyên Quân đi tới bên cạnh nàng, ôm lấy hài tử trong ngực nàng.
Đứa trẻ kia khóc đến tan nát cõi lòng, trên hàng mi còn mang theo nước mắt, ngay thời điểm nó mở mắt ra chớp mắt một cái, Miểu Trần Nguyên Quân bỗng chốc dùng linh khí chấn bay nó ra ngoài.
Đáng tiếc, động tác của đứa trẻ cực nhanh, tà khí ngưng tụ trên tay nó, xông phá linh khí hộ thể của Miểu Trần Nguyên Quân, đột ngột chui vào trong nội phủ của nàng!
Miểu Trần một phát túm lấy đứa trẻ, trong đôi mắt của đứa trẻ kia tràn đầy tà khí, nó cười gằn nhìn nàng.
"Miểu Trần Nguyên Quân, ngươi không thể rời khỏi Trùng Loan Cung a!"
Miểu Trần Nguyên Quân nhíu chặt đôi mày, quyết định thật nhanh muốn bẻ gãy tay ma anh, lại không ngờ rằng cốt nhục của ma anh đều là dùng tà khí nuôi nấng mà thành, cho dù tay gãy, tà khí cũng không ngừng cắn nuốt.
"Nguyên đan của ngươi, ta nhận." ma anh cười hì hì.
Miểu Trần vẫn luôn cúi đầu cong lên khóe môi, ngước mắt nhìn nó.
Cái mỉm cười này mang theo trào phúng cùng bình thản đối với sống chết.
Thần sắc ma anh căng thẳng, đột nhiên ý thức được điều gì đó: "Ngươi không phải Miểu Trần Nguyên Quân!"
"Đúng vậy, ta không phải."
Bộ dáng phong lưu bất kham kia, chính là đệ đệ song sinh Liên Nguyệt của Miểu Trần!
"Chết tiệt! Liên Nguyệt! Ngươi dám giả trang thành Miểu Trần lừa gạt ta!"
Ma anh đang muốn thu tay về, thình lình cảm thấy kinh sợ vì một đạo kiếm trận gào thét phóng ra từ trong nội phủ Liên Nguyệt, chỉ thấy phượng hoàng tắm trong biển lửa, dùng đại thế của ánh mặt trời chói chang thiêu đốt dọc theo cánh tay ma anh, vọt vào trong cơ thể nó!
Đây đúng là một đạo kiếm ý mà Miểu Trần lưu lại trong cơ thể Liên Nguyệt, được thúc phát thành kiếm trận Niết Hoàng*!
[*phượng hoàng niết bàn, trùng sinh từ trong biển lửa.]
Cũng chính đạo kiếm ý này, khiến ma anh trong khoảng thời gian ngắn không nhận ra Liên Nguyệt.
"A —— A —— Buông ta ra! Khốn kiếp! Buông ta ra! Ta muốn biến ngươi thành tro bụi!"
Ma anh phát ra tiếng gào thét, sắc bén mà điên cuồng.
Liên Nguyệt nở nụ cười, đến gần nó, nhìn thẳng vào hai mắt tràn ngập tà khí của ma anh: "Có thể khiến cho thân thể chí tà mà Ma đô dưỡng dục vì Hỗn Độn theo ta cùng biến thành tro bụi, là vinh hạnh của ta a."
Cái cổ của ma anh ngoẹo thành bộ dáng vặn vẹo, bị lửa niết bàn không ngừng thiêu đốt.
"Là ngươi... Là ngươi lợi dụng không gian hư ảo tại Trùng Loan Cung ngăn cản Ly Triệt rơi xuống Ma đô!"
Liên Nguyệt cười không đáp.
"Cũng là ngươi để Ương Thương mang đi Dạ Lâm Sương... dẫn dụ Miểu Trần Nguyên Quân thật sự ra khỏi Trùng Loan Cung! Sau đó ngươi thay mận đổi đào!"
Liên Nguyệt vẫn cười, thế nhưng đôi mày của hắn đã nhíu lại, mồ hôi lạnh từ thái dương rơi xuống.
"Ha ha ha... Ngươi có phải đã quên mất trái tim của ngươi còn đang ở trong luyện ngục của Ma đô! Ta thay đổi chủ ý, ta không muốn ngươi chết! Ta muốn ngươi mỗi thời mỗi khắc đều đau đớn đến không muốn sống! Ha ha ha! Ha ha ha!"
"Vậy thì thế nào, ngược lại ngươi cũng sẽ theo ta cùng đau đớn đến không muốn sống."
Ngay lúc ấy, tà khí từ trong cơn địa chấn đã bao phủ khắp Trùng Loan Cung, chỉ còn lại Chuông Ngự Tà trên đỉnh Trùng Loan Cung là chưa bị ăn mòn.
Xung quanh sụp đổ rơi rụng, giống như bị hút vào vực sâu vô tận, từ dưới đáy Trùng Loan Cung, vết rạn nứt cực lớn lan tràn lên phía trên.
Dưới thân là một mảng tăm tối, Liên Nguyệt sắp sửa rơi xuống, lại nghe thấy tiếng gọi của Lăng Niệm Ngô: "Liên Nguyệt Nguyên Quân!"
Một đạo kiếm trận gầm thét lao đến, đem Liên Nguyệt cùng ma anh tách ra.
Ma anh bị trọng thương, tà khí quanh thân tán loạn.
Lăng Niệm Ngô vươn tay muốn kéo lấy Liên Nguyệt, thế nhưng Liên Nguyệt lại lắc đầu.
"Lăng trang chủ, ngươi vừa nãy đã nhận ra ta không phải là Miểu Trần, vì sao còn muốn cứu ta?"
Lăng Niệm Ngô vẫn cứ không ngừng đuổi theo Liên Nguyệt đang rơi xuống: "Ta chưa bao giờ nghe lời bình luận của người ngoài!"
"Vậy ta càng không thể để ngươi hãm sâu vào vũng bùn này." vẻ mặt Liên Nguyệt trở nên nghiêm túc, thúc phát kiếm trận, đem Lăng Niệm Ngô hất bay ra ngoài.
Lăng Niệm Ngô trơ mắt nhìn Liên Nguyệt bị tà khí dày đặc bao phủ, bỗng nhiên hiểu ra: "Trên người hắn chính là...."
Lúc này Lộ Tiểu Thiền ở bên ngoài đã lo lắng không thôi, nhìn Trùng Loan Cung từ từ sụp đổ.
"Lăng Niệm Ngô sao còn chưa đi ra?"
Mắt thấy Chuông Ngự Tà sắp sửa rơi xuống theo, đông đảo đệ tử môn hạ Tây Uyên cùng chưởng môn các phái dồn dập dùng linh khí chống đỡ nó, từng chút từng chút một dời nó đến trên vách núi Tây Uyên.
Mà Trùng Loan Cung vào khoảnh khắc ấy cũng hoàn toàn rơi rụng xuống.
Trong bóng tối, một đạo linh khí hồn hậu phá tan tà khí, vọt ra, chính là Lăng Niệm Ngô.
Lộ Tiểu Thiền thở ra một hơi.
Côn Ngô nhanh chóng chạy tới đón hắn: "Lăng trang chủ, ngươi có nhìn thấy Miểu Trần Nguyên Quân hay không?"
"Không cần tìm nữa, Miểu Trần Nguyên Quân không ở bên trong." Lăng Niệm Ngô nhìn về phía Thư Vô Khích, như có dụng ý mà nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook