Ruột Bông Rách
-
C25: Chương 25
Đêm đó Kiều Nam Kỳ nằm mơ rất nhiều.
Đầu tiên y mơ thấy những ký ức của mình và Kiều An Tình luôn mơ trong những năm qua, sau đó lại mơ tới cảnh Triệu Vanh ngồi ngoài cửa cả đêm, sau khi tỉnh dậy, y nhìn thấy Triệu Vanh đang nấu nướng trong bếp quay đầu lại cười với mình.
Những giấc mơ nối tiếp nhau kéo tới đều là hình bóng Triệu Vanh những năm nay nhìn y.
Giữa những bữa tiệc xa hoa, vườn trường tĩnh lặng, trên hành lang bệnh viện...
Có rất nhiều ánh mắt Triệu Vanh đã nghĩ giấu rất kỹ, nhưng y đã sớm âm thầm phát hiện ra.
Y thật ra đều nhớ rõ.
Nếu không nhớ thì làm sao một năm trước có thể cho Triệu Vanh ở bên cạnh?
Kiều Nam Kỳ trong lúc ngủ mê, đầu óc trở nên hỗn loạn, nhưng cuối cùng những cảnh tượng cũng dần tiêu tán, chỉ cỏn lại cảnh tuyết rơi vào ngày Triệu Vanh dọn vào nhà.
Màu trắng bao phủ toàn bộ, những bông tuyết bay phấp phới, Triệu Vanh một mình ngồi ở con đường nhỏ vắng vẻ, tuyết đã rơi đầy trên vai. Y vừa xuống xe, Triệu Vanh vốn đang mê mang, ánh mắt lại trở nên sáng ngời.
Y muốn chạy qua đó, nhưng không biết vì sao con đường nhỏ kia ngày càng dài, càng đi tới càng cảm thấy Triệu Vanh ngày càng xa mình, mà y chỉ cảm thấy tuyết dưới chân thật dày, thật lạnh.
Lạnh tới tỉnh lại.
Đầu có chút choáng váng, cái lạnh trong mộng kéo dài tới thực tại --- hịawc nói cách khác là cái lạnh ở hiện thực đã đi vào trong cơn mơ.
Thì ra là bị sốt sau khi dầm mưa cả đêm.
Bình thường y nghỉ ngơi một ngày là đỡ, nhưng cũng không biết do khoảng thời gian gần đây căng thẳng kéo dài hay do tối qua tâm tình không được tốt.
Cả ngày hôm nay không những sốt mà còn sốt cao.
Kiều Nam Kỳ nhíu mày gọi điện thoại cho bác sĩ tới.
Đây cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, y cũng không thích truyền nước biển nên bác sĩ chỉ để lại một ít thuốc rồi rời đi.
Y nói với Hạ Viễn Đồ mình bị bệnh không thể tới công ty, sau đó lúc đi tới thư phòng đốt trần hương, lại nhìn thấy lớp bụi mỏng trên giá sách kia.
Triệu Vanh đã rời đi, sẽ không quay trở lại.
Kiều Nam Kỳ liền cảm thấy đầu còn đau hơn.
Y lặng lẽ đứng trước kệ nhìn làn khói bay ra từ nhang vừa thắp, mùi thơm sảng khoái dần dần ran ra chung quanh.
Bốn phía yên tĩnh.
Chỉ có hơi thở của y.
Kiều Nam Kỳ lại day day trán.
Anh tìm kiếm số điện thoại của người dọn dẹp hơn một năm không đụng tới, dặn người tới đây quét dọn. Vừa lúc y cũng đang ở nhà.
Làm xong chuyện này, Kiều Nam Kỳ ngồi ở bên cửa sổ thư phòng, nhìn ánh mắt mùa thu nhàn nhạt bên ngoài, lại có chút xuất thần.
Trận bệnh này tới giống như một kỳ nghỉ đầy bị động, khiến y không có gì để làm. Cảm giác như quay lại khoảng thời gian mười mấy năm trước ở đường Xương Khê, xung quang yên tĩnh, toàn bộ trong phòng chỉ có một mình y.
Không mất nhiều thời gian, người dọn dẹp đã tới.
Kiều Nam Kỳ chịu đựng cơn đau đầu đi ra mở cửa.
Người dọn dẹp này rõ ràng là thường tới nhà bọn họ, nhưng khi cô khi nhìn thấy Kiều Nam Kỳ có chút giật mình như bị kinh ngạc.
Sau đó, cô mới cười ngượng: "À, là Kiều tiên sinh ạ..."
Kiều Nam Kỳ hiểu ý cô muốn nói, không có tâm trạng muốn chào hỏi, vẫy tay ra hiệu cho người vào, sau đó xoay người đi về phòng ngủ.
Kết quả mới nằm xuống vài phút, Hạ Viễn Đồ đã ôm một chồng tài liệu cùng laptop tới.
Chàng trai thắt bím tóc nhỏ sau lưng này được coi như một trong những trụ cột chính ở công ty, mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay rộng thùng thình có in dòng chữ không biết tiếng nước nào, quần jean có vài lỗ trên đó, trên tay cầm một túi xách chứa tài liệu quan trọng, nhìn vào không có ăn rơ với nhau.
Hắn nhìn Kiều Nam Kỳ, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt rồi nói: "Chậc, tiều tụy ghê."
Kiều Nam Kỳ mở cửa cho hắn xong liền về phòng khộng thèm chú ý tới.
Hắn vô cùng quen thuộc với quy trình này, tự mình mọt cái ghế dựa từ thư phòng a, tìm một chiếc bàn trà nhỏ trong phòng khách, tạo thành một bàn làm việc nhỏ trong phòng ngủ, rồi để hồ sơ xuống, mở máy tính lên.
"......"
"Haiz, tôi nghe cậu bị bệnh không thể tới công ty, cho nên tôi đem 'công ty' chuyển tới trước mặt cậu đây."
"......"
"800 năm nay không thấy cậu bệnh, có chút lạ à nha. Tuy nhiên không sao, cậu không tới công ty, tôi xách công ty tới tìm cậu, phiền Kiều tổng ôm bệnh làm việc đi."
Hắn nói xong lại ra khỏi phòng ngủ chào hỏi với người dọn dẹp, quen cửa quen nẻo lấy một ly nước từ máy lọc nước trong phòng khách đặt ở cạnh giường Kiều Nam Kỳ. "Uống nhiều nước ấm."
"......"
Kiều Nam Kỳ lật mình không thèm trả lời.
Hạ Viễn Đồ cũng không thấy nhàm chán. Hắn cúi đầu, bắt đầu xử lý những tài liệu ở trước mặt.
Hắn tuy rằng ngoài miệng nói Kiều Nam Kỳ ôm bệnh làm việc, nhưng công ty điện thoại tới vài lần, Hạ Viễn Đồ cũng không nói gì với Kiều Nam Kỳ mà tự mình giải quyết. Hắn chôn mình trong đống giấy tờ, thỉnh thoảng cũng ngó nhìn Kiều Nam Kỳ một tí.
Lúc thấy ly nước ấm gần sắp hết còn đứng dậy đi lấy thêm ly khác.
Hạ Viễn Đồ sau khi tiếp xong sáu bảy cuộc điện thoại, Kiều Nam Kỳ mới trầm giọng nói: "Tôi bị sốt, không phải bị gãy xương. Còn không nếu cậu cảm thấy đầu óc tôi bị sốt hỏng cần người chăm sóc, cũng có thể gọi y tá tới."
Hạ Viễn Đồ dừng động tác, sau đó quăng điện thoại sang bên cạnh, bắt đầu đánh giá gương mặt u ám của Kiều Nam Kỳ, "Cậu nói chuyện văn vẻ ghê, xém nữa y chang Tinh Bình."
"Xém nữa? Xem ra là tôi chưa đủ trực tiếp."
"......" Hạ Viễn Đồ dứt khoác ngừng làm việc, tắt điện thoại di động, kéo ghế dựa tới trước mặt Kiều Nam Kỳ, "Sao đột nhiên lại bị sốt."
"Mệt."
"Một tháng trước để theo dõi người cha rẻ tiền kia, cậu thức suốt ba đêm cũng chẳng thấy bệnh."
"Cảm lạnh."
"Hôm qua tôi cả ngày ở cùng với cậu, bị lạnh ở đâu ra? Chẳng lẽ tiệc mừng hôm qua không chơi, lại đi dạo trong mưa à?"
"Ừ."
"...... Được rồi."
Hạ Viễn Đồ nhìn người bệnh nhân tự bế này, chán tới mức không muốn nói, phải trầm mặc một hồi lâu mới lên tiếng: "Tôi thấy còn không phải do Triệu Vanh cãi nhau với cậu, nếu không sao lại ở một mình thế này, đợi tí để tôi đi rót thêm ly nước cho cậu."
Hắn và Lục Tinh Bình lớn lên cùng nhau với Kiều Nam Kỳ.
Hắn biết đối với người mới 15-16 tuổi đang trong độ tuổi tràn đầy kỳ vọng của cha mẹ, thậm chí chi tiêu còn dựa vào gia đình, thì Kiều Nam Kỳ mới hơn 16 tuổi phải cố gắng nhiều thế nào để tự mình bước tới ngày hôm nay. Đặt mình vào hoàn cảnh đó, Hạ Viễn Đồ cảm thấy mình không làm được như vậy.
Những thứ Kiều Nam Kỳ hiện có đều khiến cho bọn họ ngưỡng mộ, nhưng thứ Kiều Nam Kỳ mất đi...
Cho nên y biết cũng như hiểu được vì sao Kiều luôn có sự đề phòng gần như biến thái cũng như luôn muốn cô lập bản thân.
Cho dù Kiều Nam Kỳ có nhiều người vây quanh, y cũng sự tự mình giải quyết mọi vấn đề, bởi vì người này chỉ muốn dựa vào chính mình. Nhiều năm qua khi hắn và Lục Tinh Bình gặp khó khăn, lúc cần tới Kiều Nam Kỳ, y cũng không nói nhiều, nhưng khi đổi chỗ cho nhau, việc nhỏ còn được, nhưng chuyện lớn... Nếu chỉ cần hắn và Lục Tinh Bình sơ ý một chút, chỉ sợ Kiều Nam Kỳ gặp chuyện lớn gì bọn họ cũng không biết được.
Kiều Nam Kỳ cũng không nói.
Như một hòn đảo riêng biệt phồn hoa.
Trước kia tốt xấu gì cũng có Triệu Vanh.
Cũng không biết có phải do mấy năm nay quá nhiều lần nhìn thấy Triệu Vanh lặng lẽ bên cạnh Kiều Nam Kỳ, mà sau khi thấy Triệu Vanh và Kiều Nam Kỳ ở chung, Hạ Viễn Đồ trong vô thức cũng không lo lắng tới nó. Trong tiềm thức, bọn họ đều cho rằng người kia luôn cam chịu, Triệu Vanh nhất định sẽ đối xử tốt với Kiều Nam Kỳ.
Nhưng hiện tại Triệu Vanh không còn nữa.
Mà bệnh nhân trên giường bệnh lúc này lại nói thêm: "Không phải cãi nhau."
Động tác Hạ Viễn Đồ dừng lại.
"Cậu ấy không phải vẫn còn ở công ty sao?"
"Cậu ấy có cổ phần."
"...... Chỉ vậy thôi?"
"......"
"Hai người không phải ký thỏa thuận hôn nhân rồi à?"
"Nội dung bên trong đã kết thúc."
"Là cậu đề nghị à?"
Đôi mắt Kiều Nam Kỳ khẽ nheo lại, ngước mắt liếc nhìn Hạ Viễn Đồ, cũng không nói chuyện.
Hạ Viễn Đồ cũng không nói.
Mặc kệ là ai đề nghị, Triệu Vanh vậy mà có thể thật sự buông tay.
Trước đây hắn nói bóng gió nhiều lần chuyện của hai người, nhưng giờ lại không biết nói gì.
Bởi vì hắn phát hiện phản ứng đầu tiên của mình khác với bình thường --- hắn cảm thấy Triệu Vanh lần này có thể tỉnh táo được một lần. Có thể bởi vì chuyện Trần gia đã làm Triệu Vanh lạnh lòng đi.
Ai có thể mãi mãi tiến về phía trước?
Kiều Nam Kỳ có lẽ, không biết yêu.
" ------ Kiều tiên sinh?"
Sự im lặng bị phá vỡ bởi tiếng gõ của người dọn dẹp.
Giọng nói từ ngoài cửa truyền tới: "Lúc tôi quét dọn phòng khách, phát hiện trong thùng rác có vài món đồ không giống rác, không biết có nên vứt đi không... Hình như là, Giấy tờ cùng giấy chứng nhận, ngài muốn xem thử không?"
Kiều Nam Kỳ chưa từng ném những thứ này.
Y lập tức hiểu rõ giọng điệu của người dọn dẹp có chút khó xử.
"Cô cứ để trên kệ trong thư phòng, tôi muốn chợp mắt một lát."
'Y tá' được đưa tới vỗ đùi: "Được rồi, tôi giúp cậu trông chừng cô ta trong lúc dọn dẹp thư phòng, ok?"
"Ừ."
Hạ Viễn Đồ vừa định mở miệng đã nhìn thấy Kiều Nam Kỳ siết mình trong cái chăn lớn, chiếc giường vốn bằng phẳng lại có thể nhìn thấy một đống phồng lên, lời trêu chọc liền nuốt về.
Vốn dĩ hắn đang có chút vui sướng khi thấy người gặp họa thế này, nhưng không hiểu sao giờ lại cảm thấy có chút không thú vị. Hiện tại Kiều Nam Kỳ tử khí nặng nề ghê.
Kiều đại thiếu gia trước đây chưa từng bị bệnh, nhưng cũng chưa bao giờ có đức hạnh như vậy.
Hạ Viễn Đồ vừa mới ra khỏi phòng ngủ đột nhiên dừng lại.
- -- Chẳng lẽ bởi vì Triệu Vanh?
-
Sau đêm đó, Triệu Vanh không gặp lại Kiều Nam Kỳ nữa.
Có lẽ quá khứ của cả gai đã kết thúc ở trong cơn gió lạnh xen lẫn mưa phùn đêm ấy. Cuộc đời Kiều Nam Kỳ không còn thứ 'ruột bông rách' ăn chơi trác táng này nữa, tự do tự tại, cậu cũng có cuộc sống của riêng mình, cũng... tự do tự tại.
Triệu Vanh vẫn đến công ty đều đặn.
Cậu vào công ty đã lâu, Tiểu Ngô thỉnh thoảng không có việc gì làm cũng tới tìm cậu nói chuyện phiếm.
Vừa trò chuyện vừa thuận miệng nói: "Tiên sinh đã vài ngày không tới công ty, giám đốc Kiều ở đó mỉa mai tiên sinh làm việc không đàng hoàng."
Giám đốc Kiều là Kiều Nhược Dã, là em họ từ nước ngoài về của Kiều Nam Kỳ.
Tiểu Ngô lanh mồm nói xong, lại nhớ tới quan hệ trước kia của Triệu Vanh và Kiều Nam Kỳ, cảm thấy có chút không thích hợp.
Triệu Vanh cười lắc đầu, cũng không để bụng.
Cậu không có hứng thú với Kiều Nam Kỳ, người này vì sao không đi làm cậu cũng không quan tâm. Cậu đã hoàn toàn buông bỏ, nghe câu này cũng không thấy gợn sóng gì, ngược lại có chút mắc cười --- Kiều Nam Kỳ nhiều lần nói cậu làm làm việc không đàng hoàng, không nghĩ tới có ngày lại bị người khác nói.
Cậu nói: "Vậy cậu không phải cũng rảnh rỗi à?"
"Việc cần làn nhiều lắm, nếu không tiên sinh không vui, khí áp thấp lắm."
Tiểu Ngô nói xong mới nhớ ra mình còn việc, cho nên đưa tài liệu cần thiết cho Triệu Vanh, trước khi đi còn hỏi cậu: "Triệu tiên sinh, lần sau lúc phân bổ nhân sự, anh có muốn chức vụ cao hơn không, còn phải chuẩn bị một chút, anh không cần tìm trợ lý sao?"
"Không cần, tôi còn không biết mình còn ở lại bao lâu."
Cậu còn không muốn mỗi ngày quanh quẩn dưới mí mắt của Kiều Nam Kỳ, này tính là gì?
Cổ phần của cậu không nhỏ nhưng cũng không muốn phô trương kỹ năng ở đây. Phần cổ phânf này, cậu tới lúc sẽ chủ động lấy giá cổ phiếu của một năm trước trả lại cho Kiều Nam Kỳ, không cần y yêu cầu.
Hơn nữa cậu cũng không muốn bận làm, mấy ngày nay hơn phân nửa là học tập những tài liệu hạng mục cần thiết, thỉnh thoảng ở những lúc Lục Tinh Bình không có thời gian 'tiện đường' đưa Lục Tiểu Nguyệt về nhà, cho nên không cần trợ lý.
Cậu tiễn Tiểu Ngô đi, đang định ngồi xuống coi giấy tờ, tiếng chuông di động liền vang lên.
Triệu Vanh nhìn qua, vậy mà là Lưu Thuận.
Sau khi Trần Trạch Hòa bị mang đi điều tra, tin tức Trần gia sụp đổ hoàn toàn không giấu được, một truyền mười mười truyền tăm, giờ ai cũng biết Triệu Vanh là một kẻ 'Nghèo túng, ăn chơi sa đọa'. Những người trước kia còn vòng vo hỏi cậu, giờ tin đã xác thực, đều trở nên im bặt, vô cùng phù hợp với tình hình 'Nghèo túng' hiện tại của Triệu Vanh.
Lưu Thuận trước kia có gửi cho cậu vài tin nhắn, cũng hỏi gần đây thế nào, nhưng gần đây cũng không gửi nhiều tin nhắn nữa vì không muốn nhắc tới đề tài xấu hổ này.
Cho nên cuộc điện thoai này đến rất đột ngột.
Triệu Vanh nheo mắt lại, nhìn chằm chằm lời nhắc nhở này hồi lâu.
Thấy tiếng chuông gần sắp dừng lại, lúc này mới bắt máy.
"Lục Nhi."
"Aiz da, tam thiếu -----"
"Em không cần nghĩ cách chào anh, chúng ta coi như có giao tình, có chuyện gì nói thẳng đi."
Lưu Thuận ở đầu dây bên kia như mắc gì ở cổ họng.
Trong ấn tượng của cậu ta, vị Trần gia tam thiếu này nói chuyện với ai cũng dịu dàng, không giận dữ, gặp chuyện luôn xử lý khéo léo.
Chưa bao giờ nói thẳng như hôm nay.
Triệu Vanh nói xong câu đó, liền im lặng chờ hắn mở miệng.
Hắn do dự một hồi lâu mới nói: "Em, em chỉ muốn hỏi một chút, có người nói giữa anh và Kiều đại thiếu có... Quan hệ? Nói anh đơn phương Kiều đại thiếu bán đứng anh họ gì đó... Em biết anh không phải người như vậy, em cũng chỉ nghe nói thôi nha! Tam thiếu ơi, anh đừng hiểu lầm..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook