Rùng Mình Trên Không
-
Chương 9: Tiếng Bước Chân
Editor: Kingofbattle
Bên trong nhà tắm công cộng không có nhân viên trực quầy, chỉ có quầy bán vé tự động.
Ở đây cũng có đồng hồ treo tường, còn có màn hình LCD đếm ngược.
Vé tắm rẻ nhất chỉ cung cấp nước ấm, khăn tắm cùng một cục xà bông cỡ nhỏ, thời gian tắm là 10 phút, chỉ cần một điểm tích lũy.
Quẹt thẻ xong, Lý Đằng nhận được một đồng tiền xu có hoa văn kỳ quái.
Cầm lấy tiền xu bước vô phòng thay quần áo, Lý Đằng nhanh chóng cởi đồ rồi bước vào phòng tắm.
Mỗi phòng tắm là một gian khép kín.
Chỉ cần bỏ đồng xu vào thiết bị trước cửa phòng, thì cánh cửa phòng tắm liền tự động mở ra.
Phòng tắm có vòi sen, mỗi gian chỉ rộng chừng 2 mét vuông, trên vách tường có màn hình hiển thị thời gian đếm ngược.
Sau khi hết thời gian, bất luận Lý Đằng có tắm xong hay chưa, đều bị cưỡng ép tống cổ ra ngoài.
Đàn bà tắm rửa là chuyện rất phiền phức, bình thường mà nói, không tốn đủ 1 tiếng thì không thể xong suôi.
Đâu giống loại đàn ông như Lý Đằng.
Năm phút là vừa đủ.
30 giây là làm ướt người, một phút chà xà phòng, một phút cọ rửa, nửa phút giội nước.
Còn có một phút dùng khăn tắm lau khô người.
Lý Đằng chỉ dùng 5 phút thời gian liền tắm xong, sau đó lại dùng 5 phút còn lại để giặt quần áo ngủ vấy bẩn, trong vòng 10 phút đã làm xong hết thảy.
Trước khi đồng hồ trở về 0, Lý Đằng đã về tới phòng thay đồ, hắn vội vàng thay bồ độ và giày vớ.
Ăn uống no đủ, tắm rửa xong suôi, hiện tại Lý Đằng cảm thấy tinh thần sảng khoái, nếu so sánh với lúc hắn còn ở trên chóp đá thì đúng là hai người khác biệt.
Phòng thay đồ cung cấp túi ni lông miễn phí, Lý Đằng bỏ quần áo ngủ giặt sạch vào túi ni lông, lúc này mới quay về đường phố.
Hai bên đường vẫn không một bóng người.
Khắp nơi đều rất yên tĩnh, yên tĩnh giống như một toà thành chết.
Nhưng mà, nhà hàng, cửa hàng quần áo cùng nhà tắm công cộng, đều vẫn đang hoạt động bình thường, lại khiến cho Lý Đằng khẳng định nơi này không thể nào là một tòa thành chết.
Đáng tiếc tìm không thấy điện thoại công cộng, cũng không có ai để mượn điện thoại di động, nói cách khác, khẳng định Lý Đằng phải gọi điện thoại báo cảnh sát, kể hết đầu đuôi mọi chuyện, để cho bọn họ tiến hành tìm ra vị trí của hắn, mang hắn trở về nhà, sau đó mới điều tra là kẻ nào đã bắt cóc hắn ném ở trên chóp đá.
Kế hoạch trước mắt, hay là trước tiên tìm được người sống ở đây rồi tính sau.
Đối diện nhà tắm công cộng có một dãy nhà vệ sinh công cộng, Lý Đằng uống rất nhiều nước, còn ăn sạch một đống đồ ăn, ngược lại rất là muốn giải quyết nỗi buồn.
Nhà vệ sinh rất sạch sẽ, thiết bị được lắp đặt cũng rất không tệ.
Máy sấy, giấy vệ sinh đầy đủ mọi thứ.
Bên trong cũng không có ai.
Trong khi giải quyết vấn đề trong wc, Lý Đằng nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài con đường.
Có người đang đi lại?
Lý Đằng nhanh chóng giải quyết xong, vội vàng vọt ra phía ngoài đường.
Nhưng ngoài đường vẫn là không có một bóng người.
Nếu như vừa rồi có người đi qua mà nói, hẳn là đi về phía cuối phố.
Lý Đằng vội vàng đuổi theo.
Quả nhiên, sau khi vòng qua một góc phố, Lý Đằng thấy được hai người sống.
Đây là hai nữ lễ tân có dáng dấp rất đẹp, đang cười dịu dàng đứng ở trước cửa hàng.
Cửa hàng sau lưng hai nàng rất to, cửa mở khép hờ, bên ngoài cửa hàng không có treo biển, không biết là bên trong buôn bán thứ gì.
Lý Đằng bước nhanh tới, chuẩn bị mở miệng hỏi thăm hai vị nữ lễ tân, hoặc là mượn các nàng điện thoại di động, gọi điện thoại các loại.
Sau khi bước tới trước mặt hai người, Lý Đằng chợt ngẩn người.
Hai nữ lễ tân này rất giống người thật, sắc mặt phớt hồng, nhưng mà các nàng đứng một chỗ cũng không cử động.
Nếu như phân biệt kỹ càng mà nói, Lý Đằng cảm thấy các nàng cũng không phải nữ lễ tân.
Tuy rằng quần áo trên người các nàng là màu đỏ, nhưng kiểu dáng cụ thể cũng không giống.
Hơn nữa không phải cái loại trang phục mà lễ tân mặc, càng giống như loại quần áo người đi đường hay mặc.
Nụ cười trên mặt các nàng, cũng không phải là kiểu cười của nữ lễ tân đón khách.
Cảm giác, rất giống như hai cô gái đi qua đường ở đây tạo dáng chụp ảnh.
"Hai vị mỹ nữ, các cô không phải là đang chơi trò người gỗ chứ?"
Lý Đằng thử hỏi hai cô gái một tiếng.
Hai người vẫn đứng yên không nhúc nhích, chẳng qua là trên mặt vẫn giữ nụ cười quỷ dị.
Thấy các nàng không phản ứng gì, hơn nữa một mực không nhúc nhích, Lý Đằng thử đưa tay sờ lên.
"Là tượng sáp sao?" Lý Đằng nhíu mày.
Chẳng lẽ nơi này là một bảo tàng tượng sáp?
Lý Đằng lui về vài bước, sau đó cẩn thận quan sát cửa hàng này.
Không có bảng hiệu, cũng không có chữ giới thiệu là bảo tàng tượng sáp.
Đúng vào lúc này, trong cửa hàng mơ hồ truyền tới một tràng tiếng bước chân rất rõ ràng.
"Có ai không?" Lý Đằng vội vàng vọt tới gần cửa hàng hô lớn.
Không có ai đáp lại, nhưng tiếng bước chân đã ngừng lại.
Bên trong quả thật có người!
Lý Đằng không nói hai lời, thò tay đẩy hai bức tượng ra sau lưng rồi vọt vào cánh cửa đang khép hờ.
Sau khi xông vào bên trong, Lý Đằng lập tức sợ đến hết hồn.
Bên trong là một cái đại sảnh, lớn ước chừng 200 mét vuông, đang cử hành một hồi tiệc rượu.
Trong đại sảnh rộng lớn, ít nhất có tới 50, 60 khách mời.
Tất cả mọi người đều mỉm cười nhìn về phía Lý Đằng, có ít người trong tay còn đang cầm chén rượu.
Nhưng mà, trong đại sảnh cực kỳ yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức Lý Đằng chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của mình.
Tất cả người trong đại sảnh đều giữ tư thế không nhúc nhích.
Rất giống......một tấm hình, hoặc là nói, thời gian tại giây phúc này đột nhiên bị ngưng đọng.
"Có người sống ư?"
Qua một lúc, Lý Đằng mới bình tĩnh lại, mở miệng hỏi một câu.
Vừa rồi hắn đã nghe thấy tiếng bước chân, chứng tỏ trong này phải có người.
Nếu như có thể tìm được người sống kia, có lẽ sẽ giải thích được rất nhiều vấn đề.
Không có ai đáp lại, tất cả mọi người vẫn dùng bộ mặt quỷ dị liếc nhìn Lý Đằng.
Đương nhiên, cũng không phải là bọn họ đang nhìn Lý Đằng, mà là nhìn về phía cửa vào đại sảnh.
Bởi vì lúc Lý Đằng tiến vào giữa đại sảnh, ánh mắt của bọn họ cũng không có nhìn theo Lý Đằng.
Điều này chứng tỏ tất cả bọn họ chỉ là tượng sáp không thể cử động mà thôi.
Tượng sáp này được điêu khắc quá chân thực, so với người thật đứng yên cũng chẳng mấy, điều này khiến cho Lý Đằng rất khó khăn khi tìm kiếm người vừa phát ra tiếng bước chân.
"Tôi chỉ đi ngang qua, tôi không có ý xấu."
"Tôi cũng không biết tại sao bản thân lại đến được đây."
"Tôi hy vọng có người biết chuyện đứng ra, nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện."
"Nếu như các người không đi ra mà nói, tôi chỉ có thể dùng một vài thủ đoạn phi thường."
Lý Đằng hô to vài tiếng trong đại sảnh, sờ lên tượng sáp gần đó, sau khi do dự giây lát, liền cầm lấy một chiếc nĩa trên bàn ăn, đột nhiên đâm vào trên mắt tượng sáp.
Nếu có người sống thật muốn giả làm tượng sáp mà nói, chỉ có thể dùng loại biện pháp này ép đối phương lộ mặt.
"Đậu moá!"
Sau khi nĩa trong tay Lý Đằng chạm vào tượng sáp, nhưng lại phát ra tiếng kim loại va chạm, đầu nĩa lập tức bị uốn cong, còn cánh tay của Lý Đằng bị phản chấn đến mức tê dại.
Tượng sáp, chẳng bị tổn hại chút gì.
Đây là tượng sáp?
Có loại tượng sáp nào cứng như vậy sao?
"Các người tiếp tục tiệc rượu, tôi chỉ đi ngang qua, tôi sẽ đi nơi khác nhìn xem."
Lý Đằng lắc đầu, quay người chuẩn bị rời khỏi đại sảnh.
Nơi đây quá quỷ dị, cũng có nghĩa là rất nguy hiểm.
Vừa rồi nếu không phải bất đắc dĩ, Lý Đằng cũng không muốn làm ra hành động công kích.
Một khi làm ra rồi, nhất định phải đề phòng mấy tượng sáp này trả thù.
Hiện tại Lý Đằng đã không cho rằng những thứ tượng sáp này là vật chết, hắn cũng không biết bọn chúng là vật gì.
Nhưng cảm giác hẳn là đồ vật hắn không nên trêu chọc.
Ngay khi Lý Đằng xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị hù doạ cho đứng hình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook