Rùng Mình Trên Không
-
Chương 58: Con Người Ai Mà Không Chết
Editor: Kingofbattle.
"BA!"
Phùng Đại Hải giơ roi trong tay lên.
Nhưng mà, cũng không phải quất vào trên người Lý Đằng, mà là đánh cô gái kính râm Anna.
Anna kêu rên một tiếng, sau đó lạnh lùng trừng mắt nhìn Phùng Đại Hải.
"Có khai hay không?" Phùng Đại Hải gào thét quất roi đánh Anna, sau đó nhanh chóng ngó Lý Đằng.
Nghe Hoàng Tấn nói, đôi cẩu nam nữ này có quan hệ mập mờ, là quan hệ tình nhân?
Lý Đằng xương cốt cứng rắn, đánh sao cũng không nhận tội, vậy đánh nữ nhân này.
Nhưng mà, Phùng Đại Hải nhìn thấy sắc mặt Lý Đằng, lại có chút giận mà không chỗ phát tiết.
Thằng này rõ ràng đang cười!
Giả bộ sao? Đánh tiểu tình nhân của ngươi, còn cười?
"Mày có khai hay không? Mày không nhận tội tao đánh chết cô ả!" Phùng Đại Hải đe doạ Lý Đằng.
"Có bản lĩnh thì mày đánh chết nàng ta...! mày đánh không chết nàng, mày chính là con tao." Lý Đằng đáp trả Phùng Đại Hải.
"Đậu móa! Đúng là bệnh tâm thần! " Phùng Đại Hải giận dữ, lại vút roi mạnh lên người Anna.
Cả người Anna toàn là máu thịt, đầu cũng rũ xuống, nhưng mà không nói tiếng nào, khiến cho Phùng Đại Hải cảm thấy đánh tiếp, giống như đang đánh một khúc
"Đừng đánh nữa lão đại! Sắp chết người rồi ! Nếu như giết nhầm người, chúng ta có thể thua!" Hoàng Tấn vội vàng ngăn cản Phùng Đại Hải, hắn đúng là không ngờ tới tên Lý Đằng này là một gã sở khanh, một chút cảm tình cũng không có.
"Mẹ nó nói nhiều quá!" Phùng Đại Hải rút roi trở về, đánh cho Hoàng Tấn kêu la thảm thiết.
"Lão đại......em......em......Đừng đánh em......em là người của anh mà...! " Hoàng Tấn không biết nên nói cái gì cho phải, vị lão đại này đúng là không giống người thường, ác đến nỗi đánh cả người phe mình!
Phùng Đại Hải phẫn nộ trừng mắt nhìn Lý Đằng cùng Anna.
Hắn cảm giác có chút phiền phức.
Nếu như trong năm người biên tập chỉ có một người cứng rắn, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, chỉ cần bốn cái manh mối, người còn lại có khai hay không cũng vậy.
Hiện tại có hai người cứng rắn.
Một tên Lý Đằng giả ngây giả dại, một ả Anna không nói tiếng nào.
Như vậy, bên trong hai người bọn họ, rốt cuộc ai mới là điệp viên ngầm?
"Hải ca, theo em phân tích, rất có thể điệp viên ngầm là cô gái này." Đỗ Khánh nảy giờ vãn không có mở miệng, lúc này chỉ vào Anna mà nói với Phùng Đại Hải.
"Ừ, tại sao? " Phùng Đại Hải tới gần một ghế ngồi xuống.
"Anh xem manh mối của bọn họ trước đã......"
"Micky nói: Daisy biết rõ một ít nội tình chuyện này. Micky là người của chúng ta, hắn không thể là kẻ nói dối, cũng sẽ không nói dối chúng ta, cho nên hắn nói là thật."
"Daisy nói, các người nên hỏi Elsa chuyện này, Elsa nói, tôi nghe nói Cao Phi biết rõ một manh mối quan trọng, Cao Phi nói, Đường Nạp biết rõ điệp viên ngầm là ai."
"Tôi phân tích khả năng 3 người này nói dối không lớn, bọn hắn đơn thuần vì tự bảo vệ mình mà thôi."
"Mặt khác, tên Cao Phi này nói, Đường Nạp biết rất rõ điệp viên ngầm là ai. Nếu như Cao Phi không có nói dối, Hải ca ngài cảm thấy sẽ là ai?" Đỗ Khánh nhìn về phía cô gái kính râm Anna đang gục đầu xuống.
"Lão đại, vừa rồi anh chỉ đánh tên kia vài roi, đánh thêm nhiều chút hắn sẽ khai thì sao?" Hoàng Tấn vừa bị đánh lại cả gan nhắc nhở Phùng Đại Hải.
"Ừ, vừa rồi tôi chỉ đánh hắn một roi, nếu như Cao Phi không nói dối, tôi lại quất hắn vài roi, không chừng hắn sẽ khai." Phùng Đại Hải cầm lấy roi đứng lên, bước tới chỗ Lý Đằng.
Ba người Elsa, Daisy, Cao Phi đều lộ vẻ mặt sợ hãi.
Phùng Đại Hải có vẻ đánh Lý Đằng, kết quả quất roi trên người Elsa, Daisy cũng bị trúng đòn.
Về sau dường như Phùng Đại Hải sắp đánh Lý Đằng, kết quả lại quất lên người Anna, đánh cho Anna hấp hối.
Lần này hắn sẽ không lại đột nhiên nổi giận quất hắn đám bọn họ trong vị nào a?
Người không thể phỏng đoán là người đáng sợ nhất.
Trong ba người Elsa, Daisy, Cao Phi, Cao Phi là sợ hãi nhất.
Bởi vì hắn vẫn chưa bị ăn roi nào.
Cho nên, tỷ lệ lần này hắn bị đánh là cao nhất.
Bất quá lần này Phùng Đại Hải không có đánh người khác, mà là trực tiếp hành hạ Lý Đằng tới mức điên cuồng.
Liên tục hơn mười roi, mỗi lần đều khiến cho Lý Đằng kêu la thảm thiết.
"Có khai hay không?" Phùng Đại Hải ngừng lại.
"Làm người không thể cúi đầu, chỉ có thiên tài sợ chết mới cầu xin tự do, cực hình tra tấn là cái thá gì? Cho dù chết cũng đừng hòng cạy miệng tao được!" Lý Đằng hiên ngang lẫm liệt.
"Mẹ mày! " Phùng Đại Hải đánh tới tấp.
"Có khai hay không?" Mấy phút sau, Phùng Đại Hải lại ngừng lại.
"Đời người tự cổ ai không chết? Lưu giữ lòng son sáng sử xanh!" Lý Đằng ngẩng đầu ưỡn ngực.
(chú thích: 2 câu trích từ bài thơ Quá Linh Đinh Dương)
"Đậu móa! Còn biết phun ra cả thơ!" Phùng Đại Hải lại quất.
"Có khai không?" Phùng Đại Hải thở hồng hộc đành ngừng lại.
"Ta tự vung đao nhìn trời mà cười, lưu lại gan mật cho hai ngọn Côn Lôn!" Lý Đằng thấy chết không sờn.
(chú tích: 2 câu từ bài thơ Ngục Trung Đề Bích)
"Cười cái con mẹ mày!" Phùng Đại Hải lại vút hơn mười roi.
Tiếng kêu của Lý Đằng cũng giảm xuống, có vẻ hết chống đỡ nổi.
Núi sông rơi lệ, nhật nguyệt đau buồn.
Những người khác đều rưng rưng nước mắt, không đành lòng nhìn cảnh này.
Phải có bao nhiêu nghị lực, niềm tin lớn tới mức nào, mới có thể hiên ngang bất khuất khi bị tra tấn dã man?
"Mẹ kiếp mày! Ông đây không tin mày không nhận tội!" Phùng Đại Hải cảm thấy 10 đầu ngón tay tê dại, hắn buông roi xuống, gọi người mang que sắt nung trong lửa than tới.
"Đừng đánh nữa! Tôi khai!" Ánh mắt Lý Đằng lộ ra vẻ sợ sệt.
Anna cúi đầu như sắp chết, nghe được Lý Đằng nói lời này đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Nhanh khai...! Ai là điệp viên ngầm?" Phùng Đại Hải giơ bàn ủi tới trước mặt Lý Đằng.
"Tao khai......khai đĩ mẹ mày chứ...?" Lý Đằng phì một tiếng, nhổ ngụm nước bọt lẫn máu lên mặt Phùng Đại Hải, sau đó trên mặt lộ vẻ trào phúng.
Anna vừa mới ngẩng đầu, lúc này lại cúi xuống.
"Đậu moá con chó này!" Phùng Đại Hải giận dữ, que hàn đỏ rực trong tay ủi tới.
Lý Đằng vừa mắng rất sảng khoái, hiện tại kêu thảm thiết cũng rất thoải mái.
Thiếu nữ Daisy nhịn không được mà liếc trộm Lý Đằng, nhìn thấy thảm trạng của Lý Đằng mà tinh thần sụp đổ, nhịn không dược mà khóc rống lên nghẹn ngào.
"Người anh em, cậu khai đi, người mà cậu cố gắng bảo vệ, chưa chắc sẽ cảm kích cậu." Cao Phi đỏ mắt khuyên Lý Đằng vài câu.
"Hắn có thể khai sao? Anh cho rằng hắn vì người khác? Số dư của hắn chịu không nổi bị trừ, không nhận tội hắn còn có thể xuống địa ngục, khai ra lập tức lĩnh cơm hợp." Hoàng Tấn thông não cho Cao Phi.
"Miệng cậu thiếu đòn đúng không?" Phùng Đại Hải rút que sắt về, hùng hổ mà đập tới trước mặt Hoàng Tấn.
Cao Phi khích lệ vừa rồi, nói không chừng sẽ khiến cho Lý Đằng hồ đồ, có thể khai ra, kết quả bị Hoàng Tấn nhắc nhở như vậy, muốn khai cũng khó...!
"Lão đại! Thực xin lỗi! Lão đại! Em không nói gì nữa! Lão đại! Đừng!" Hoàng Tấn nhìn thấy que sắt nung đỏ mà sợ vãi đái.
"Người anh em khai đi! Dù sao đều là chết, khai ra còn có thể chết thoải mái!" Cao Phi nhìn thấy que sắt trong tay Phùng Đại Hải mà run rẩy tâm hồn, đành ra sức khuyên bảo Lý Đằng khai ra, tận lực khiến Phùng Đại Hải không giận lây sang hắn.
"Lão đại đừng nghe tiểu tử này lừa gạt, miệng hắn rất tiện, ở trước mặt anh giả bộ làm tịch! Lão đại cứ cho hắn vài dấu! Nói không chừng hắn là kẻ nói dối đó!" Hoàng Tấn vẫn luôn bất hoà với Cao Phi, hắn đột nhiên nhớ tới Cao Phi vẫn chưa thụ hình, ngược lại Hoàng Tấn hắn bị Phùng Đại Hải quất cho một roi, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
"Cậu còn không câm mồm?" Phùng Đại Hải mất tập trung, que sắt chọc thẳng trước ngực Hoàng Tấn.
Vừa rồi Cao Phi đang giúp hắn khuyên bảo Lý Đằng, đây chính là hiệu quả mà Phùng Đại Hải muốn, kết quả lại bị Hoàng Tấn xen ngang, đương nhiên hắn sẽ rất tức giận.
"Lão đại! Chúng ta cùng phe mà...! Em vẫn đang cố gắng giúp anh...! Tại sao anh cứ nhằm vào em chứ? Á...! Á...! " Hoàng Tấn vừa giải thích vừa kêu la thảm thiết.
"Trước đây lão tử chơi vương giả(liên quân mobile), cho tới bây giờ còn chưa sợ cao thủ thách đấu, chỉ sợ đồng đội ngu như heo! Con mẹ nó cậu câm mồm cho lão tử!" Phùng Đại Hải chọc thẳng que sắt vào mồm Hoàng Tấn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook