Rùng Mình Trên Không
Chương 42: Ăn No Lên Đường

Editor: Kingofbattle.

"Người anh em, không sao chứ? " Cao Phi bước tới, đập một quyền trước ngực Lý Đằng.

"Không tốt lắm, thời gian gần đủ rồi, tôi tới đây nói lời tạm biệt với mọi người." Lý Đằng méo miệng, sắc mặt trắng bệch, tựa hồ đang áp chế cảm xúc trong lòng.

"Không có gì lớn, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ có ngày như vậy." Cao Phi an ủi Lý Đằng.

Lý Đằng không nói tiếp, đi đến chỗ máy cà phê rót một tách, sau đó trở về bàn ngồi xuống.

Chỗ đó có sẵn một cái ghế chân cao, hẳn là không phải cái lúc trước hắn xách theo.

Bất quá chuyện này đã không còn quan trọng.

"Đại ca, anh tên là gì...? Vẫn chưa biết tên anh." Thiếu nữ chủ động hỏi thăm Lý Đằng.

Cô gái tri thức cùng cô gái kính râm cũng quay mặt nhìn Lý Đằng, dùng một loại ánh mắt rất đồng cảm.

"Lý Đằng, mộc tử lý, Đằng của thẩm đằng. " Lý Đằng trả lời thiếu nữ.

"Khiếu hài hước của anh đúng là rất giống Thẩm Đằng." Cô gái tri thức cười cười.

(Thẩm Đằng là một diễn viên hài và đạo diễn của Trung Quốc)

"Thật không? Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình hài hước." Lý Đằng lắc đầu.

"Lý đại ca, cà phê này rất ngon sao? Trước kia anh rất thích uống cà phê à?" Thiếu nữ tiếp tục hỏi Lý Đằng, hiển nhiên là nàng có chút tò mò đối với Lý Đằng.

"À không, trước kia anh chưa bao giờ uống cà phê, nguyên nhân anh uống cà phê nhiều chỉ có một, đó chính là nó miễn phí. Anh tới đây cũng không có ăn vật gì, đến bây giờ vẫn còn đói bụng đây! Uống cà phê ít nhiều gì cũng chống đói." Lý Đằng giải thích vài câu cho thiếu nữ.

"Anh tới đây còn nhịn ăn sao...? Thật đói như vậy...! Tại sao không dùng điểm tích luỹ đổi thức ăn...? " Thiếu nữ tiếp tục hỏi.

"Anh cũng muốn đổi chút đồ ăn..., nhưng mà số dư trong tài khoản là 0, bởi vì không phải người mới, vẫn không thể ký sổ, không có điểm tích lũy thì mua đồ ăn thế nào? Đoàn phim cung cấp ba dĩa tráng miệng miễn phí cũng bị gã bốn mắt kia ăn hết sạch rồi, hiện tại anh vẫn còn đói bụng. Có vẻ như sắp làm một con quỷ đói." Lý Đằng than thở.

Gã bốn mắt đang trò chuyện cùng tiểu bạch kiểm, nhưng lỗ tai vẫn nghe được lời Lý Đằng nói, thật sự là giận không có chỗ phát tiết.

Tên khốn này sắp chết rồi, còn muốn tiếp tục vấy bẩn thanh danh của lão tử, nói mình ăn hết đồ tráng miệng.

Tại sao một người có thể vô sỉ đến mức độ này?

Được rồi, vẫn là rộng lượng một ít, đừng so đo với người chết làm gì.

Sau khi nghĩ thông suốt, gã bốn mắt tiếp tục nịnh nọt tiểu bạch kiểm.

Cao Phi ngồi bên này nghe được Lý Đằng nói, vội vàng đứng dậy chạy tới nhà hàng gần đó, mua mấy cái bánh màn thầu cho Lý Đằng, số dư của hắn cũng không nhiều, đi tới thành phố điện ảnh cũng chỉ có thể gặm màn thầu.

Bây giờ móc điểm ra mua màn thầu cho Lý Đằng, cũng coi như đủ thành ý rồi.

Đương nhiên, còn được tặng dưa muối.

"Đã lâu rồi chưa được ăn thịt. " Lý Đằng nhìn thấy màn thầu tiếp tục than.

Tuy rằng lúc vừa tới đây hắn đã ăn sáu cái màn thầu, nhưng thức ăn như màn thầu này không đỡ đói chút nào, vừa tiến vào bao tử của hưans, liền giống như một chai nước đổ trong sa mạc, dạ dày hắn đói khát lâu ngày đã sớm tiêu hoá sạch sẽ đống thức ăn.

Một người có đói, cuối cùng cũng chỉ có thể ăn màn thầu đúng không?

Một người sắp chết, cũng chẳng thể ăn cho ngon miệng?

Cao Phi vừa muốn đứng dậy, muốn đi nhà hàng nhìn xem có món thịt nào, liền bị Lý Đằng thò tay kéo lại.

"Đừng! người anh em, tôi chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi, đừng lãng phí điểm tích lũy trên người tôi, hơn nữa tôi cũng biết anh mua không nổi thịt. Màn thầu đã rất tốt, dù sao trước khi đi không làm quỷ chết đói là được rồi." Màn thầu kèm củ cải, chỉ trong chốc lát, Lý Đằng liền ăn như gió cuốn mây tan hết sạch sẽ.

Vuốt vuốt bụng, rốt cục Lý Đằng cảm giác đã hết đói bụng.

"Chưa ăn no? Ăn no rồi lên đường! "

Không có ai chú ý tới vừa rồi cô gái kính râm đã rời đi, hiện tại nàng đã trở về, trong tay nhiều hơn một túi ni lông, vừa ngồi xuống ghế liền ném túi ni lông cho Lý Đằng.

Mở túi ni lông ra, mùi thơm xông thẳng bốn phía.

Bên trong chính là nguyên một con gà nướng!

"Con gà nướng này......Hẳn là tốn nhiều điểm tích lũy? Tôi đã là người sắp đi, bây giờ cô đầu tư vào tôi cũng chẳng còn ý nghĩa." Lý Đằng nhắc nhở cô gái kính râm.

"Tặng cho anh, thì anh ăn đi!" Cô gái kính râm nhàn nhạt đáp lời Lý Đằng.

Mặc dù chỉ là tiếp xúc hai lần ngắn ngủn, nhưng tính cách Lý Đằng thông minh, hài hước, vô tư tạo cho nàng ấn tượng rất sâu, một con gà nướng cần 8 điểm tích lũy, cô gái kính râm lãng phí điểm mua gà nướng cho Lý Đằng, cũng không phải là nàng có cảm giác gì đối với Lý Đằng, chẳng qua là rất thưởng thức Lý Đằng, cảm thấy Lý Đằng chết như vậy có chút đáng tiếc.

"Cô tên là gì?" Lý Đằng hỏi cô gái kính râm một tiếng.

"Anh không cần biết rõ, dù sao biết cũng không có ý nghĩa." Cô gái kính râm không muốn trả lời vấn đề này.

"Con gà nướng này là cô chủ động cho tôi! Không phải tôi lừa gạt cô mà có! Sau khi tôi ăn hết, cô đừng có mà bắt tôi trả nợ...! " Lý Đằng nói trước với cô gái kính râm.

"Đúng vậy, ăn đi!" Cô gái kính râm tức giận đáp trả Lý Đằng.

"Vậy thì tôi sẽ không khách sáo." Lý Đằng lập tức cầm lấy gà nướng mở miệng cắn xé ngấu nghiến.

Cao Phi cùng thiếu nữ bên cạnh nhìn mà trợn mắt, Lý Đằng do dự một lát, kéo xuống hai cái đùi ga cho bọn họ mỗi người một chiếc.

Hai người cũng không nhận, đều trả lại cho Lý Đằng.

Lý Đằng ăn bữa ngon trước khi tử hình, còn là cô gái kính râm cho, bọn hắn làm sao mà không biết xấu hổ ăn chực?

Thấy hai người bọn họ khách sáo như vậy, Lý Đằng cũng không miễn cưỡng bọn họ, chỉ trong chốc lát, đã ăn sạch gà nướng không sót chút gì.

"Ăn được thịt thật sung sướng...! " Lý Đằng nấc nhẹ một cái, sờ lên bụng của mình.

Bị nhốt trên đỉnh chóp đá nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu được ăn no bụng, hơn nữa còn là thịt!

Quả thực sảng khoái.

"Tại sao lão yêu bà còn chưa trở lại?" Cô gái tri thức có chút kỳ quái nhìn thoáng qua góc đường.

"Đúng vậy, cảnh quay đã xong, bà ta còn làm gì? Chờ lâu như vậy?" Cô gái kính râm cũng có chút kỳ quái.

Tiểu bạch kiểm tựa hồ ý thức được chuyện bất thường, hắn đứng dậy đi một vòng tới góc đường, sau đó trên mặt hồ nghi mà bước trở về.

Sau đó mọi người đều ngó qua Lý Đằng.

"Nhìn tôi làm cái gì? Tôi cũng đâu biết gì." Lý Đằng lắc đầu, sau đó cầm tách cà phê chuẩn bị rót cà phê miễn phí.

"Lý Đằng!" Nữ đạo diễn từ trong quán cà phê bước ra, hơn nữa gọi tên Lý Đằng.

"Đạo diễn, tôi ở đây." Lý Đằng vội vàng ngồi xuống.

Tất cả mọi người im bặt, cùng nhìn về phía đạo diễn.

Đối với đám diễn viên như bọn họ, đây là lần đầu tiên nghe thấy đạo diễn gọi thẳng tên diễn viên.

"Diễn xuất lần sau, chơi đùa cũng có chừng có mực, không cần quá bạo lực. Cho dù cậu có ý kiến đối với diễn viên khác, cũng không cần cầm ghế chân cao nện đầu bà ta đến vỡ nát, giống như cái bánh thịt trên mặt đất ! Như vậy sẽ lãng phí rất nhiều tài nguyên của đoàn phim, thời gian cùng nhân viên tiến hành chữa trị bà ta." Nữ đạo diễn khiển trách Lý Đằng vài câu.

"Chuyện này......Tôi cũng cũng hết cách, tôi sợ bà ta sống lại, thế nhưng bà ta là quỷ đó...! " Lý Đằng giơ tay ra.

"Bớt đi! Ai là quỷ trong lòng cậu hẳn phải rõ?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương