Rùng Mình Trên Không
-
Chương 39: Xe Buýt Cũ Nát
Editor: Kingofbattle.
Thiếu nữ có hơi sợ, vội vàng nhích cơ thể lại gần cô gái tri thức.
Cô gái tri thức đưa tay ôm eo thiếu nữ, cũng có chút hoảng sợ nhìn dáo dác bốn phía.
Mặc dù có không ít người đi cùng, nhưng mà trong đống người này có quỷ...!
"Ha ha ha ha ha......" Quách mẫu nhìn thấy phản ứng của mọi người, không khỏi cười phá lên.
Đóng vai quỷ đúng là sảng khoái...!
Muốn giết ai thì giết, muốn hành ai thì hành, có thù báo thù, có oán báo oán.
Diễn viên cấp bậc càng cao, thì càng nhiều đặc quyền, kiếm điểm tích lũy cũng sẽ dễ hơn.
Nghiền ép đám người cấp bậc quần chúng này quá dễ dàng.
Xuyên qua một cánh rừng nhỏ, cảnh sắc hai bên đường càng thêm hoang vắng.
Rốt cục, đã đến trạm xe buýt.
Một trạm xe buýt cũ nát, liền giống như cái loại để ở vùng hoang vắng không có ai quản lý.
Chỗ đợi xe có băng ghế kim loại đầy rỉ sét, nhìn giống như là vết máu lâu năm.
Sau khi cô gái tri thức cùng thiếu nữ đến nhà ga, liền ôm chầm lấy nhau, sắc mặt khẩn trương nhìn quanh bốn phía.
Sắc mặt gã bốn mắt cùng Cao Phi đều trắng bệch.
Lý Đằng đặt ghế xuống, đặt mông ngồi xuống bắt chéo chân, vẻ mặt rất lạnh nhạt.
Tiểu bạch kiểm thở hồng hộc xách ghế đặt xuống, sau đó thở phì phò ra dấu mời Quách mẫu.
Quách mẫu lạnh lùng liếc nhìn Lý Đằng, sau đó xoay người được tiểu bạch kiểm dìu dắt, tiếp đó đặt mông ngồi xuống ghế.
Lại là một cơn gió lạnh thổi qua.
"A...! ! ! "
Tựa hồ Lý Đằng nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, đột nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết, tiếng kêu rất lớn có lực xuyên thấu, truyền đi rất xa ở trạm xe buýt yên tĩnh, tất cả mọi người đều bị giật mình.
Thiếu nữ cùng cô gái tri thức bị doạ bởi tiếng hét của Lý Đằng, tuy rằng không rõ ràng cho lắm, nhưng cũng hét theo.
Tiểu bạch kiểm đang vịn ghế cho Quách mẫu sợ tới mức cả người run rẩy, hai tay đang đỡ Quách mẫu không tự chủ thu về.
Quách mẫu đang dẫm lên xà ngang chuẩn bị ngồi lên ghế chân cao, cũng bị tiếng hét thảm của Lý Đằng doạ cho nhảy dựng, không tự chủ trượt chân một cái, hơn nữa tiểu bạch kiểm vội vàng thu tay, khiến cho bà ta trượt ngã từ trên ghế xuống đất.
Cái miệng vừa khéo đập xuống trên mặt ghế, trong nháy mắt gãy hai chiếc răng cửa, đau đến mức khiến Quách mẫu ôm miệng kêu la thảm thiết.
Lý Đằng nhìn thấy cảnh này mà phá lên cười.
Sau đó, hắn còn móc ra mấy quả hạt điều còn dư thảy vào miệng.
"Khốn kiếp! Ui da! Ui da! " Quách mẫu được tiểu bạch kiểm đỡ dậy, vừa kêu thảm thiết vừa mắng.
Mấy người Cao Phi, cô gái kính râm vừa hiểu chuyện gì xãy ra, biểu cảm trên mặt đều rất phong phú.
Tình cảnh hài hước này khiến cho bầu không khí ma mị trước đó bay sạch không còn chút gì.
Dưới tình huống cảnh quay chưa kết thúc, nếu diễn viên không chết, hoặc là không có ai bị tàn phế, chắc là đạo diễn sẽ không ngưng quay phim để tiến hành chữa trị, răng cửa của Quách mẫu đã mất, nỗi đau này cũng chỉ có thể tự mình chịu đựng.
"Tôi phản đối! Có người làm trái quy tắc công kích kẻ khác!" Tiểu bạch kiểm vội vàng hô lớn với flycam trên cao.
Sau một lát tiểu bạch kiểm liền im bặt.
Rất hiển nhiên, phản đối không có hiệu quả.
Trong quá trình diễn xuất, tuyệt đối cấm hành vi tự ý tấn công diễn viên khác hoặc là nhân viên công tác do đoàn phim bố trí. Nếu như phát sinh loại chuyện này, đạo diễn sẽ lập tức mở miệng ngăn cản, nếu diễn viên không nghe theo sẽ bị phạt 1000 điểm tích lũy đồng thời bị loại.
Vừa rồi Lý Đằng không có có ý định công kích Quách mẫu, chẳng qua là phối hợp bầu không khí kêu thảm thiết một tiếng để nâng cao độ khủng bố của bộ phim mà thôi, cho nên cũng không phải hành vi cố ý tấn công người.
Những người khác cũng bị hù doạ, nhưng đều vô sự, nhiều lắm là cơ thể run vài cái.
Quách mẫu bởi vì vừa khéo trèo lên ghế chân cao, bị dọa sợ té gãy răng, chỉ có thể xem là không may.
Tiểu bạch kiểm công khai phản đối trong quá trình quay phim, tương đương với khiêu khích uy quyền đạo diễn, rất có thể sẽ bị cảnh cáo, nếu sau khi cảnh cáo còn phản đối mà nói, hắn sẽ bị loại.
"Tên khốn kiếp dám chơi thủ đoạn đùa nghịch tao đúng không? Mày chọc giận tao, xem tao hành hạ mày thế nào!" Quách mẫu nhịn đau đe doạ Lý Đằng.
"Tôi sợ quá, sợ quá...." Lý Đằng nở nụ cười, tiếp tục ăn hạt điều.
"Được lắm! Chờ lát nữa xem mày quỳ khóc thế nào!" Quách mẫu hận tới mức ngứa răng. Lúc này trong lòng bà ta cũng kỳ quái, Lý Đằng mang theo ghế chân cao tới đây, chính là muốn khiến cho mình gãy răng cửa sao? Chẳng lẽ hắn đoán được mình cũng mang ghế chân cao tới đây?
Không thể nào? Một người dù thế nào, cũng không thể tính toán được chuyện xa như vậy?
"Tại sao hắn lại xách ghế, kêu loạn, ăn hạt điều, tự diễn nhiều như vậy, đạo diễn cũng không ngăn cản hắn?" Trái lại gã bốn mắt có chút không phục, nhỏ giọng hỏi tiểu bạch kiểm vài câu.
"Nếu như hành động tự phát không ảnh hưởng đến kịch bản, diễn xuất đúng chỗ nâng cao bầu không khí bộ phim, không tính là trái luật, đạo diễn cũng sẽ không ngăn cản." Tiểu bạch kiểm tức giận mà trả lời tên bốn mắt, vừa rồi hắn mở miệng phản đối, là muốn lấp liếm hành vi buông tay Quách mẫu vì bị doạ sợ, tránh chịu trách nhiệm cho việc Quách mẫu bị thương mà thôi.
Gã bốn mắt suy nghĩ một hồi lâu, cũng muốn làm giống như Lý Đằng, dưới tình huống không trái quy tắc tự diễn một mình, trêu đùa Lý Đằng cùng Cao Phi, nhưng nghĩ nửa ngày cũng chưa nghĩ ra mình nên làm thế nào.
Tên nhóc tâm cơ Lý Đằng có IQ quá cao...! Thủ đoạn lừa người quá cao tay, khiến người khác chịu thiệt mà không thể phản kháng, loại người này đúng là quá âm hiểm! Quá ghê tởm!
Được rồi, không cần vắt óc suy nghĩ nhiều làm gì? Dù hắn thông minh thế nào, giỏi đùa người khác ra sao, đêm nay chắc chắn phải chết, hiện tại bất quá là giãy chết mà thôi.
Gã bốn mắt suy đoán Lý Đằng thừa dịp chưa chết, làm một ít thủ đoạn trêu đùa Quách mẫu, cố ý dát vàng lên mặt trước đoàn phim. Về phần kết quả, người bị quỷ giết, Lý Đằng bị Quách mẫu giết, không có chút hồi hộp nào.
Nghĩ tới đây, kính mắt nam không khỏi cảm thấy sảng khoái, suy nghĩ cũng thông suốt.
Cho dù bị Lý Đằng vu khống là tham ăn, cũng chẳng có sao.
Còn sống thật tốt!
Ai lại muốn biến thành t ượng sáp bất động kia chứ?
Hơn nữa đến bây giờ còn chưa có ai biết, sau khi diễn viên biến thành tượng sáp có còn ý thức hay không.
Nếu như diễn viên bị đóng sáp mà vẫn còn ý thức, thì đúng là một chuyện rất thống khổ.
Muốn sống không được, muốn chết không xong!
......
Trải qua một màn dạo đầu, xe buýt từ góc đường phía xa chậm rãi lái tới.
Xe buýt cũ nát, thậm chí lúc chạy phát ra tiếng kim loại ma sát.
‘ khí......’
‘ ầm! ’
Kèm theo một tràng tiếng vang, xe buýt dừng lại trước mặt mọi người.
Đèn trong xe rất tối, tài xế mặc áo trùm đầu màu đen, cúi đầu, căn bản thấy không rõ khuôn mặt.
Tài xế là nhân viên của thành phố điện ảnh, diễn viên dựa theo kịch bản không được nói chuyện hoặc có bất kỳ hành động nào đối với tài xế, tác động qua lại.
Đạo diễn thông báo cho mọi người trình tự lên xe, mọi người dựa theo lời của đạo diễn mà bước lên.
Thâm chí Lý Đằng còn mang ghế chân cao lên xe buýt, đặt ở chỗ trống cạnh cửa.
Đạo diễn còn không có cản hắn.
Quách mẫu nhìn thấy Lý Đằng xách ghế chân cao lên xe, hơn nữa không bị ngăn cản, bà ta cũng cắn răng, bảo tiểu bạch kiểm xách ghế lên theo, đặt ở cạnh ghế chân cao của Lý Đằng.
Ngươi có ghế trấn yêu, lão nương cũng có băng ghế trừ ma! Ai sợ ai?
Bất luận như thế nào, không thể thua khí thế.
Mọi người không hiểu vì sao Lý Đằng cùng Quách mẫu xách theo ghế lên xe.
Mấy cao thủ khác so chiêu, gọi là đấu pháp các loại, chẳng lẽ bọn hắn muốn đấu ghế?
"Anh mang ghế lên xe làm gì? Có ý gì đặc biệt sao?" Sau khi ngồi xuống chỗ của mình, rốt cục thiếu nữ nhịn không được, mở miệng nhỏ giọng hỏi Lý Đằng.
Những người khác đều dựng lỗ tai muốn nghe đáp án từ Lý Đằng, bọn hắn cũng không dám mặt dày hỏi câu này.
Quách mẫu cũng dựng lỗ tai, mặc dù bà ta không tin Lý Đằng sẽ thành thật trả lời, nhưng nghe một chút cũng không sao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook