Rùng Mình Trên Không
-
Chương 34: Đoàn Phim Này Là Của Chúng Tôi
Editor: Kingofbattle.
"Đừng mà...! " Thiếu nữ nghe được lời nói của bà lão mà uất nghẹn.
Cô gái tri thức cũng giơ tay lau giọt nước mắt.
Vật thương đồng loại, khóc cho kẻ khác cũng là đang khóc cho bản thân.
"Đừng khóc, tôi sống lâu như vậy, đã cảm thấy đủ lắm rồi, phải biết rằng chúng ta đều là khóc mới đi tới thế giới này, cho nên, bất luận cuộc sống khó khăn cỡ nào, đều phải mỉm cười mà sống tiếp." Trái lại bà lão còn ai ủi hai người.
"Nói hay lắm, ngài nhất định là thương nhân, ngài nhất định là thương nhân có văn hóa!" Cao Phi dựng lên ngón cái khen bà lão.
Thiếu nữ cùng cô gái tri thức nghe được lời bà lão nói, cũng ngừng khóc.
"Cám ơn mọi người, mặc dù chúng ta vốn không quen biết, cũng chỉ là bèo nước gặp nhau trong một vở diễn, nhưng các người đều để lại cho tôi ấn tượng rất sâu khắc. Thật vui vì được gặp mọi người ở đây, để cho sinh mệnh của tôi và của các bạn cùng có giao điểm. Đừng khổ sở vì tôi, các bạn phải cố gắng mà sống sót, tôi sẽ ở bên trong bảo tàng tượng sáp cầu phúc cho các bạn." Hai tay bà lão hợp thành dấu thập về phía mọi người.
"Cám ơn bà." Những người khác nhao nhao tỏ vẻ cảm ơn bà lão.
"Tôi có một loại cảm giác, rất có thể cậu sẽ là cái người kia, cứu vớt tất cả tượng sáp, dẫn theo tất cả mọi người còn sống rời khỏi đây, hy vọng cậu dù bất gặp bất cứ hoàn cảnh nào cũng đừng dễ dàng từ bỏ, phải luôn tin tưởng bản thân mình, cậu nhất định có thể làm được." Bà lão đi tới cạnh Lý Đằng, nhỏ giọng nói vài câu.
"Ngài xem trọng tôi, tôi không có năng lực kia, tôi chỉ là một kẻ rất ích kỷ, tôm tép giãy dụa mà sống, hơn nữa vận may cực kém, không biết lúc nào sẽ chết." Lý Đằng lắc đầu, sắc mặt có chút đắng chát.
"Đừng bi quan như thế, nếu như một người gặp xui xẻo liên tục, thần may mắn cũng sẽ phủ xuống, tin tưởng ông trời rất công bằng." Bà lão thò tay vỗ vỗ ngực Lý Đằng.
Lý Đằng thở dài, không có nói gì nữa.
"Còn cậu nữa, đừng xúc động như vậy, phải học hỏi tên nhóc kia, quá xúc động sẽ hại chết chính mình." Lão phụ lại nói với Cao Phi vài câu.
"Dùng chỉ số thông minh của tôi, xông không xúc động cũng không sống được bao lâu. " Cao Phi cũng thở dài.
"Còn có cậu..., không có việc gì đừng có hơn thua với người khác, thắng thua ngoài miệng không có ý nghĩa gì, nhưng cuối cùng rất có thể cậu sẽ chịu thiệt vì tính cách này." Bà lão cũng nói vài câu với gã bốn mắt.
"Khục......" Gã bốn mắt gật đầu liên tục, tỏ vẻ sẽ để ý chuyện này.
"Tôi còn một tâm nguyện nho nhỏ, đó chính là chúng ta có duyên mới gặp được nhau, tôi hy vọng mọi người sau này sẽ ở chung hoà thuận, giúp đỡ đoàn kết lẫn nhau. Mà không phải lục đục nội bộ, công kích lẫn nhau, chỉ có đoàn kết, mới có thể để giúp cho nhiều người trong chúng ta sống sót." Bà lão lại mở miệng nói với mọi người.
Mọi người nhao nhao gật đầu.
"Thời gian gần đủ rồi, nên lên đường." Nữ đạo diễn đeo mặc nạ hối thúc.
Dưới sự thúc giục của đạo diễn, bà lão giơ tay chào tạm biệt cùng mọi người, leo lên một cỗ xe buýt tới đón bà ta đi bảo tàng tượng sáp, bóng người nhanh chóng biến mất cuối góc đường.
Sau khi bà lão rời đi, bầu không khí bên cạnh bàn cà phê có chút nặng nề.
Tất cả mọi người không có nói tiếp, cô gái tri thức lại bắt đầu lau nước mắt, thiếu nữ thì ngây ngốc nhìn tách cà phê trước mặt.
Lý Đằng tiếp tục uống cà phê miễn phí.
Nửa phút sau, cô gái kính râm từ bên đường đối diện bước lại.
Nhìn thấy tâm tình của mọi người ủ dột, đều nặng nề, cô gái kính râm ngó qua chiếc ghế trống của bà lão, tựa hồ đã hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không có mở miệng nói cái gì.
Lý Đằng đoán chừng cô gái kính râm ít nhất cũng tham gia hơn mười màn diễn xuất, đối loại chuyện này của bà lão, có lẽ cũng chẳng ngạc nhiên.
"Toàn bộ nhân viên đoàn phim lần trước đã đến đông đủ, xem ra hôm nay sẽ có hai người mới." Cao Phi mở miệng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
"Không phải người mới, tôi đoán hẳn là hai gã diễn viên thâm niên." Cô gái kính râm lắc đầu.
"Hy vọng là hai người tốt." Cô gái phần tri thức mở miệng.
"Quên đi thôi, tham gia buổi diễn càng nhiều, càng không có khả năng là người tốt, người tốt sẽ chết càng sớm." Cô gái kính râm hừ lạnh một tiếng.
"Tôi cũng là cảm thấy như vậy, nơi này là thành phố điện ảnh, chúng ta đều là diễn viên, chỉ có người biết diễn xuất mới có thể sống lâu." Gã bốn mắt nói hùa theo cô gái kính râm, sau đó liếc nhìn Lý Đằng.
Lý Đằng tiếp tục uống cà phê, dường như không nghe thấy lời của gã bốn mắt.
Hiện tại dạ dày của hắn hơi căng, ăn nhiều đồ quá.
Hai phút sau, lại có hai người tới cạnh bàn cà phê.
Là một bà lão khoảng 50 tuổi cùng một người thanh niên trẻ.
Tướng mạo bà lão này rất hung hãn, cơ thể cũng bưu hãn to khoẻ, so với bà lão khí chất nho nhã lúc trước thì lộ vẻ trái ngược hoàn toàn.
Thanh niên trẻ tuổi bên cạnh bà lão bưu hãn thì lộ vẻ mặt nịnh nọt, giống như tiểu bạch kiểm mà mọi người hay gọi trên mạng.
Hiển nhiên là hai người này quen nhau, vừa đi vừa nói chuyện.
Lúc hai người đi tới gần bàn cà phê, cô gái kính râm vội vàng đứng dậy ngồi vào cái ghế trống kia, chừa lại hai cái ghế cạnh nhau cho bọn họ, đại khái là không muốn ngồi ở giữa hai người này.
"Chào mọi người! Hoan nghênh tiến vào đoàn phim của chúng tôi." Cô gái tri thức chủ động liên tiếng chào hỏi bà lão bưu hãn cùng tiểu bạch kiểm.
Bà lão bưu hãn liếc xéo cô gái tri thức một cái, vẻ mặt lộ vẻ khinh thường.
"Người mới trắng nõn, đây là đoàn phim của chúng tôi, không phải của mấy người." Tiểu bạch kiểm âm dương quái khí đáp lời cô gái tri thức.
"Chuyện này......" Trong lòng cô gái tri thức có chút khó chịu, không tự chủ nhìn về phía cô gái kính râm, đại khái hy vọng cô gái kính râm có thể thay mọi người nói gì đó.
Cô gái kính râm ngoảnh mặt làm ngơ, hiển nhiên là bộ dạng không muốn trêu chọc hai người này.
Cô gái tri thức lại cầu cứu Lý Đằng.
Lý Đằng vẫn giữ bộ dáng uống cà phê.
"Hai vị vừa nhìn chính là tiền bối thâm niên, vừa đến đây chính là chủ nhân." Gã đeo kính vội vàng mượn gió bẻ măng, nịnh nọt tiểu bạch kiểm vài câu.
"Ha ha ha ha......tiểu tử ngươi rất biết điều, có tiềm lực. " Tiểu bạch kiểm thò tay vỗ lưng gã bốn mắt.
"Đa tạ tiền bối chỉ điểm." Gã bốn mắt lộ vẻ tươi cười.
"A...! Phi! Có con ruồi! Thật buồn nôn! " Cao Phi nhổ một cục đờm xuống mặt đất.
Thiếu nữ phốc cười một tiếng, sau đó phát hiện những người khác cũng không có cười, vội vàng lại thu lại.
"Mọi người đã tới đông đủ, có thể bắt đầu. " Nữ đạo diễn bước tới.
"Chào mọi người, hôm nay chúng ta sẽ quay một cảnh đêm, tên phim gọi là《Đoàn Phim Tử Vong》. Chúng ta quay một cảnh gọi là ‘chuyến xe cuối’. Kế tiếp tôi sẽ giới thiệu sơ cho mọi người về kịch bản rồi tiến hành diễn xuất."
Tất cả mọi người không nói gì, yên lặng nhìn nữ đạo diễn đeo mặt nạ.
"《Đoàn Phim Tử Phong》là loại phim kịnh dị, là loại phim ma trong kinh dị."
"Cảnh quay hôm nay mang tính chất giải đố, thân phận mỗi diễn viên sẽ được giữ kín, không xác định. Cho nên, thông qua bốc thăm để nhận vai diễn."
"Cấp bậc diễn viên quyết định trình tự rút thăm, cùng với số lần rút thăm, cấp bậc giống nhau thì sẽ ưu tiên người có số dư điểm tích luỹ cao hơn."
"Vai trò của các người, là thành viên trong một đoàn phim, vai chính, gồm có vai phụ, diễn viên đặc biệt, quay phim, ánh sáng, ghi âm, công việc của đoàn phim vân vân... "
"Đoàn phim này đang quay một bộ phim ma. "
"Cảnh quay của chúng ta, chính là sau khi kết thúc một ngày quay phim, tất cả mọi người cùng nhau bắt xe buýt công cộng trở về nhà."
"Đây là chuyến xe cuối cùng."
"Trong tám người các ngươi, có một người là quỷ. "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook