Rùng Mình Trên Không
Chương 26: Bông Tuyết

Editor: Kingofbattle.

"Có cách nào bổ cứu hay không? Cậu ta biểu hiện tốt như vậy, sẽ không bởi vì nguyên nhân xui xẻo mà biến thành tượng sáp chứ?" Cao Phi không cam lòng hỏi lại cô gái kính râm.

"Cũng hết cách, thôi tạm biệt cậu ấy cho xong." Cô gái kính râm lắc đầu, đi trở về chỗ ngồi.

"Nén bi thương." Cô gái tri thức lộ vẻ cảm thông cho Lý Đằng.

"Bạn của anh nhất định sẽ cứu anh." Cô gái trẻ cũng nói.

"Tốt, tôi sẽ xếp hàng." Lý Đằng cười khổ một tiếng.

Hắn và Cao Phi chỉ mới vừa gặp mà thôi, không thể gọi là bạn tốt, hơn nữa Cao Phi còn muốn cứu bạn gái hắn, làm sao có dư sức cứu mình?

Thật sự không nghĩ tới, cuộc đời của hắn, cứ kết thúc như vậy.

Cao Phi nghe được lời cô gái trẻ cũng chỉ cười khổ, bởi vì hắn còn chẳng biết mình có thể sống qua mấy cảnh quay.

......

Sau khi khâu rút thưởng chấm dứt, chính là khâu công việc ngoài giờ.

Xử lý công việc ngoài giờ.

Nếu như khâu này chẳng có việc gì, mọi người sẽ được trở về chóp đá.

"Nói cho mọi người một tin tức tốt." Đạo diễn tuyên bố trước mọi người.

Lý Đằng vội vàng ngẩng đầu lên, hy vọng tin tức tốt này sẽ thay đổi vận mệnh đóng sáp của hắn

"Không thể nào? Trúng cử áp-phích ?" Nét mặt cô gái kính râm rất hưng phấn, dựa vào kinh nghiệm, bình thường mà nói, lúc này đạo diễn tuyên bố tin tức tốt chính là chuyện trúng cử áp-phích.

"Đúng vậy, vừa rồi chúng ta ghi hình màn...tai nạn giao thông kia, bởi vì rất đặc sắc, trúng tuyển áp-phích thành phố điện ảnh, mỗi người sẽ có thêm 5 điểm tích luỹ. " Đạo diễn nhẹ gật đầu.

"Chỉ có 5 điểm tích lũy?" Lý Đằng thì thào một câu.

"Điểm tích lũy không thể trở về dương?" Cao Phi vội vàng hỏi Lý Đằng.

"Không có, nếu trúng cũng -3. " Lý Đằng lắc đầu.

3 điểm tích lũy, cũng chỉ ăn chút cháo, bánh bao, màn thầu các loại, không nghĩ tới sẽ chết bởi vì 3 điểm này.

Nói cái gì cũng vô dụng.

Chỉ có thể tự nhận số nhọ.

"Thiên đạo luân hồi, số mệnh an bài, trời kêu ai thì người nấy dạ." Gã bốn mắt mở miệng.

"Mày có thể câm miệng được hay không?" Cao Phi quát mắng tên bốn mắt, hắn cảm giác rất rõ là tên bốn mắt này đang rất hả hê.

"Tôi nói gì sai sao? Tôi thế nào? Anh dựa vào đâu mà bắt tôi câm miệng?" Gã bốn mắt vặn lại Cao Phi.

"Yên lặng! Yên lặng nào! Còn có tin tức cuối muốn tuyên bố!" Đạo diễn ngăn cản  Cao Phi cãi nhau với bốn mắt.

Không ai dám chọc giận đạo diễn, tình cảnh lập tức yên tĩnh trở lại.

"Lần ghi hình này, vai quần chúng Lý Đằng biểu hiện rất xuất sắc, đã lấy được cơ hội lộ mặt trên poster, cũng bởi vậy mà hắn được thưởng thêm 5 điểm tích luỹ.

"Đậu moá!" Lý Đằng đập một quyền xuống mặt bàn.

Chữ đậu moá này không phải chửi người, là biểu đạt tâm tình kích động của hắn.

"5 điểm tích lũy! Quá tuyệt vời!" Cao Phi rất kích động vỗ bả vai Lý Đằng.

"Đã đến vực thẳm, lại được kéo trở về! Cái trường quay này, đúng là đùa giỡn chết người." Cô gái kính râm cảm thán vài câu.

"Chúc mừng chúc mừng!" Cô gái tri thức cũng chúc mừng Lý Đằng.

"Đây là cậu nên được." Bà lão cũng chúng mừng Lý Đằng tai qua nạn khỏi.

"Anh ấy sẽ không biến thành tượng sáp?" Cô gái trẻ tựa hồ còn chưa hiểu mọi chuyện.

"Sẽ không, trong tài khoản cậu ấy là số dương." Cao Phi trả lời cô gái trẻ.

"Vậy thì tốt quá! " Cô gái trẻ cũng cảm thấy vui thay cho Lý Đằng.

"Đời người luôn biến đổi thất thường, buồn vui khó liệu." Gã bốn mắt nhếch miệng cười cười, bộ dạng tựa hồ rất đáng tiếc.

......

Sáu khâu chấm dứt toàn bộ.

Rốt cục, đã đến lúc trở về.

"Lần sau lúc nào mới tập hợp? Sẽ quay bộ phim nào?" Cô gái tri thức hỏi đạo diễn.

"Không thể trả lời." Đạo diễn dùng giọng nói vô cảm trả lời.

"Có thể là ba hoặc năm ngày sau sẽ tụ hợp, về phần lần sau diễn phim nào, chỉ có đến trường quay mới biết. Đoàn phim này nhiều người mới như vậy, đoán chừng cảnh tiếp theo cũng không quá khó, hẳn là tám loại một." Cô gái kính râm thay đạo diễn trả lời nữ tri thức.

Lý Đằng hiểm tử hoàn sinh, đầu tư của cô gái kính râm không uổng phí, tựa hồ tâm tình cũng tốt hơn, còn chủ động trả lời câu hỏi của nữ tri thức.

"Người anh em, lần này may có cậu cứu tôi một mạng, xem như tôi thiếu cậu một nhân tình, về sau nếu có cơ hội, nhất định tôi sẽ báo đáp cậu." Cao Phi vươn tay về phía Lý Đằng.

"Khách khí." Lý Đằng giơ tay bắt lấy tay Cao Phi.

Tuy là còn sống, nhưng Lý Đằng cũng không quá lạc quan.

Bận rộn một hồi, vắt hết óc, cửu tử nhất sinh, quay phim giết ngược đại thắng, lại bởi vì số nhọ mà suýt chết ngoài trường quay, cho dù được đánh giá biểu diễn rất xuất sắc, cuối cùng chỉ kiếm được hai điểm tích lũy, hiển nhiên tâm trạng của Lý Đằng không quá tốt.

Nhưng cũng may là còn sống.

Còn sống thì có hy vọng.

......

Nghi thức chia tay rất đơn giản, mọi người được nhân viên công tác hộ tống, ngồi trên một cỗ xe buýt.

Xe buýt chạy xuyên qua thành phố điện ảnh khoảng 20 phút đi tới một sân bay.

Trong phi trường có 8 chiếc trực thăng màu đen đang đợi.

Khác với lúc đến, lúc mới đến trực thăng ném Lý Đằng ở gần bờ biển.

Lúc trở về, thì được lên trực thăng ở sân bay.

Rất nhanh Lý Đằng cũng biết là tại sao.

Trước khi lên máy bay, mọi người cần được kiểm tra an ninh, đi qua con đường được kiểm tra an ninh cực kỳ nghiêm khắc, ngoại trừ quần áo trên người, những vật còn lại không thể mang theo lên trực thăng.

Mà áo, quần, bít tất, giầy các loại, mỗi loại chỉ được mang một món hoặc một đôi, ở bên trong thành phố điện ảnh cũng không bán quần áo cùng loại với dây lưng, dây thừng các loại vật trang trí, giầy cũng là loại không có dây buộc, đại khái là phòng ngừa bọn hắn dùng quần áo làm thành dây leo trèo xuống.

Kể cả điện thoại của cô gái kính râm cũng bị tịch thu, bị nhân viên công tác bỏ vào tủ đồ sân bay được bảo quản tạm thời .

Sau khi giơ tay chào nhau, Lý Đằng, Cao Phi cũng mấy người khác chia ra leo lên trực thăng của mình.

Sau khi mọi người tiến vào trực thăng, khoang cabin trực thăng liền đóng lại.

Giống như lúc đến, trong buồng phi cơ là một mảnh đen kịt, không nhìn thấy thứ gì.

"Thân là một gã quần chúng, còn có chuyên cơ trực thăng đưa đón, đãi ngộ này coi như không tệ." Lý Đằng thở dài một hơi.

Một lát sau, hắn nghĩ tới điều gì, thò tay lục lọi một vòng trong khoang cabin, đã tìm được cái rương chứa đồ ăn lúc đến.

Đáng tiếc, trong rương trống không, cũng không có vật gì.

Xem ra chỉ có lúc trở về thành phố điện ảnh, trong khoang cabin phi cơ trực thăng mới cung cấp chút thức ăn cùng nước uống.

Trở về thì không có.

Ở trong khoang tối hù không có gì làm, Lý Đằng ngồi một chút liền nằm xuống.

Có thể là mệt mỏi, cũng có thể là nguyên nhân khác, rất nhanh Lý Đằng liền tiến vào mộng đẹp.

......

Không biết đã qua bao lâu.

Lý Đằng bị một cơn gió lạnh thổi cho tỉnh ngủ, bên tai còn truyền đến tiếng nhạc.

Sau khi tỉnh lại, Lý Đằng mới ý thức được hắn đang ở đâu.

Phi cơ trực thăng đã chở hắn về chóp đá cũ.

Tiếng âm nhạc là do khoang cabin trực thăng truyền đến, dùng để đánh thức hắn.

Khoang cabin mở ra, gió lạnh là từ ngoài cửa khoang thổi vào.

Cùng với gió lạnh thổi vào, còn có một tràng bông tuyết.

Trời bên ngoài đã nhá nhem tối.

Nhìn thấy bông tuyết bên ngoài cabin vẫn đang tung bay, phía dưới trực thăng là chóp đá cao nghìn thước rất nhỏ hẹp, cùng với cái giường của hắn bị phủ trắng tuyết, cả người Lý Đằng lập tức bị cảm giác sợ hãi cùng tuyệt vọng bao phủ.

Loạng choạng bò xuống từ thang dây, trở lại trên đỉnh chóp đá nhỏ tí, đều là hạng mục khiêu chiến rất khó khăn.

Càng chưa nói tới, sau khi trở lại chỗ đó, làm sao vượt qua đêm nay cũng là vấn đề.

Tuyết, vẫn rơi không ngừng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương