Huỳnh Đan đến sân bay bay về nước ngay lặp tức, cánh tay vươn máu đã được băng lại khi cô ra đến cổng nhà ông ngoại.

Người giúp việc nhìn thấy đã giúp cô băng lại nhưng mà Huỳnh Đan chẳng có cảm giác gì.

Vết cắt rất sâu may là được băng lại kịp thời nếu không sẽ mất máu như tự tử.
Lúc về đến Việt Nam đã là buổi tối, Huỳnh Đan gọi cho quản gia Hà ở biệt thự chung của các cô đến đón.

Thấy cổ tay trái quấn vải băng trắng còn thấm máu ra, quản gia Hà lo lắng hỏi cô:
“Cô Đan tay cô làm sao thế? Sao lại chảy máu vậy? Kẻ nào khi dễ cô đúng không? Nói với tôi tôi đi giết nó.”
Huỳnh Đan cười nhạt, cô nhẹ đáp để tránh quản gia Hà lo lắng cho mình:
“Là con bất cẩn thôi bác ơi, không sao đâu ạ!”
“Có gì phải nói liền đó, tôi được giao nhiệm vụ chăm sóc các cô mà!”
“Vâng con biết rồi!”
Huỳnh Đan mỉm cười rồi lên xe, Hà quản gia xếp vali của cô vào cốp sau đó lên ghế phụ lệnh cho tài xế lái về biệt thự.
Khi về tới biệt thự Huỳnh Đan đi vào gara chọn một chiếc xe và lái đi.

Cô muốn đến một nơi nào thật nhộn nhịp để vơi đi sự tĩnh lặng trong lòng.

Vì vậy Huỳnh Đan lái thẳng xe đến hộp đêm Mystery.
Đường vắng nên cô chạy với tốc độ cao mà cũng chẳng màn đến sống chết cứ nhấn ga liên hồi băng qua những con đường.

Thế nên khoảng mười lăm phút là đã tới nơi.
Thấy Huỳnh Đan, vệ sĩ liền đến chào hỏi sau đó đưa cô vào trong.
Tiếng nhạc xập xình cùng những ánh đèn màu đa sắc, những tiếng cười đùa, la hét và những điệu nhảy cực bốc của các vũ công đã khiến cho bầu không khí sôi động hơn bao giờ hết.
Huỳnh Đan chọn một chiếc bàn gốc khuất để ngồi và gọi một chai rượu whisky.

Phục vụ vừa mang ra thì cô đã rót một ly đầy uống cạn.

Trên gương mặt xinh đẹp nở nụ cười chua chát, khổ sở.


Nghĩ đến những việc hôm nay Huỳnh Đan càng uống nhiều hơn, thoáng chốc đã uống tận 2/3 chai rượu.

Lúc này cô chỉ thấy choáng nhưng vẫn không bỏ sót một ly rượu nào.

Thế mà chẳng nghe được chuông điện thoại đang đổ liên tục.
Gần đó có một cận vệ được xem là thân thiết với các cô và là cấp dưới của Leo.

Anh ta thấy Huỳnh Đan như vậy trong lòng cũng lo lắng vì thế đã lấy điện thoại gọi về cho Hà My.
“Alo Hà My, anh thấy cô Đan đến hộp đêm uống rượu một mình này.”
“Sao cơ? Nhỏ Tiểu Đan nay dám gan uống một mình ở hộp đêm luôn?”
Hà My ở kia thốt lên thì nhận được tiếp đáp “ừ” của cận vệ.

Sự lo lắng dấy lên trong lòng Hà My, cô hiện tại đang ở công ty chưa thể về được….
Hà My im lặng một chút sau đó dặn dò cận vệ:
“Em chưa về được vẫn còn ở công ty.

Anh xem chừng nó giúp em để em gọi người đến đưa về.”
“Được”
Người cận về đáp sau đó quan sát tiếp tục chỗ Huỳnh Đan.

Anh ta gọi phục vụ tới để nói gì đó.
Người phục vụ lấy chai rượu trên bàn của Huỳnh Đan mang đi và thay bằng một loại rượu nhẹ.

Cô đã mơ mơ hồ hồ rồi nên đâu hay biết, thấy rượu thì uống thôi.
Nốc cạn ly rượu kế tiếp, Huỳnh Đan đỡ trán lẩm bẩm:
“Giả tạo, tất cả đều là giả tạo…”
—————————————————————
Hà My ở công ty lo lắng, bồn chồn.

Cô còn việc gấp chẳng thể đến với Huỳnh Đan được cho nên cố gắng nhảy số trong đầu xem sẽ nhờ ai.


Vừa nãy khi kết thúc cuộc điện thoại kia cô có gọi về nhà nội hỏi thì biết chú với thiếm đã đi về Nhật sáng nay và có cả Huỳnh Đan.

Hèn gì mà nhỏ em gái cô nó gan tới độ tự đi hộp đêm luôn.

Bình thường có cô hay đám An Hy đi cùng thì Huỳnh Đan mới đến còn không thì thôi, cô sẽ chọn những nơi khác vì ở hộp đêm cô sợ bị bắt cóc…Hà My cũng đến chịu với suy nghĩ này luôn vì ở Mystery toàn là người của mình thôi mà còn sợ vậy đó.
Có lẽ lúc về Nhật đã có chuyện gì rất lớn gây cho Huỳnh Đan sự phiền muộn nên mới đi uống rượu.

Tự nhiên lúc này đầu Hà My nhảy số.

Phải ha cô sẽ gọi cho anh Hoàng Nguyên đến với Huỳnh Đan.

Vết thương của anh chắc không ảnh hưởng đâu……
Nghĩ là làm Hà My nhấn số Hoàng Nguyên và gọi.

Rất nhanh đã nghe được bên kia trả lời:
“Alo, Hà My, anh nghe đây! À em có gọi được cho Đan nhi không? Anh gọi nhưng không thấy bắt máy, đang tính mở định vị lên xem thế nào.”
“Nó ở Mystery uống đến say mèm rồi.

Em mới biết và gọi ngay cho anh nè.

Anh có ổn không thì đến đưa nó về dùm em nhé.”
“Được, để anh!”
Cuộc trò chuyện kết thúc, Hà My thở phào đưa tay vuốt mặt một cái lại cầm điện thoại lên gọi tiếp cho nhị phu nhân hỏi chuyện.
Về phần Hoàng Nguyên sau khi nhận được cuộc gọi từ Hà My thì lòng như lửa đốt.

Anh đã có linh cảm rồi cho nên mới gọi cho cô cả buổi, thay sẵn đồ nếu bật định vị chỗ cô đang ở thì đến ngay.

Đám người chết tiệt ở Nhật đã làm gì tiểu thiên thần của anh thế không biết.
Hoàng Nguyên nhanh chóng lái xe rời khỏi trụ sở đến Mystery thật nhanh.


Đến nơi anh hỏi qua một cận vệ thì họ nói với anh vài câu sau đó Hoàng Nguyên đi thẳng vào trong.
Đôi mắt chim ưng sắc bén lướt qua lại không gian mờ ảo, sôi động rồi dừng ngay một chiếc bàn ở góc khuất nơi gần với quầy bartender.

Nhưng một sự việc đã khiến anh sôi sục máu nóng trong người và cất bước tức tốc đi đến đó.
Huỳnh Đan đã say nhưng cô ý thức có người nào đó làu nhàu bên tai mình….
“Cô em, đi với anh đi, ngồi một mình buồn lắm.”
“Cút”
Lạnh lùng buông một tiếng, Huỳnh Đan khó chịu dịch người ra xa.

Cô cố gắng mở mắt để xem rõ nhưng chẳng thể hình dung được bộ dáng gì trước mặt mình….
Tên vừa gạ gẫm cô là một tên bặm trợn trông rất phèn dù hắn xăm mình và ăn mặc theo mốt sành điệu.

Hắn thấy Huỳnh Đan từ lúc bước vào nhưng vì nhìn thấy có vệ sĩ gần đó đứng canh nên không đến.

Nhân lúc vệ sĩ đi thì hắn đã cố gắng tới lôi kéo cô.
Thấy Huỳnh Đan không hợp tác, hắn liền bắt lấy tay cô chuẩn bị lôi đi nhưng Huỳnh Đan chẳng vừa.

Cô say nhưng cô biết người đụng mình chẳng tốt lành gì thế là chớp lấy chai rượu giơ cao theo quán tính đập vào đầu hắn.

Cô quát lên:
“Mày cút, bớt đụng vào bà.

Tao say nhưng tao không mù.

Thằng cà chớn”
Tên đó bị choáng và máu đầu chảy ra liền nổi cơn hung tàn.

Hắn nắm lấy đầu cô chuẩn bị hạ xuống một cái tát thì bàn tay nhanh chóng bị bẻ ngược ra sau với một lực cực mạnh.
“Mày là thằng nào?”
“Thằng bố nhà mày đấy!”
Hoàng Nguyên chưa kịp nói đã bị một giọng nói nhựa nhựa cười cợt cướp mất lời.

Huỳnh Đan xoa chỗ bị nắm sau đó chỉ tay chửi tên kia.


Cô còn ra lệnh:
“Anh mau đem thằng ch* má này vào phòng đặc biệt cho hắn biết mùi thật sự của d*c vọng đi.

Cho nó liệt luôn đi!”
“Được, nghe em!”
Hoàng Nguyên thật sự buồn cười bộ dáng này của cô dù đang vô cùng tức giận vì cô không gọi cho anh để chia sẻ.

Anh đã nói có gì phải báo với anh rồi mà….Uống thành ra thế này làm anh xót xa quá……
Người cận vệ khi nãy trông chừng cô có việc nên đi lúc quay lại thì thấy hỗn loạn.

Hoàng Nguyên nói với anh ta mấy câu sau đó giao tên kia cho anh ta mang đi theo lời Huỳnh Đan.
Ngồi xuống cạnh cô, Hoàng Nguyên đưa tay cầm lấy cổ tay quấn băng, trái tim anh nhói lên đau đớn……Rốt cuộc đã có chuyện gì….
Huỳnh Đan chu môi mò mẫm vì thấy có người ngồi bên cạnh lần nữa.

Nhưng khi ngửi thấy hương nước hoa, cô cố gắng lắc đầu vài cái rồi mỉm cười cất tiếng:
“Anh đến rồi….”
“Tại sao không gọi cho tôi? Em muốn tôi phát điên san bằng cả thành phố tìm em đúng không?”
Giọng anh hơi gằn xuống nhưng tay lại dịu dàng ôm lấy thân hình nhỏ nhắn vào lòng.
Huỳnh Đan lúc này ý thức được sự thân thuộc vì vậy cô không ngại mà nấc lên những tiếng nghẹn ngào…
“Anh lại la em….Các người ai cũng xấu cả….Hức….hức”
Hoàng Nguyên nghe thế vội dỗ dành cô, anh hôn lên trán cô một cái sau đó nhẹ nhàng nói:
“Sao nỡ la em chứ! Cục cưng của tôi đấy, thương biết bao nhiêu cho đủ đây? Đừng khóc, tôi đau lòng!”
Huỳnh Đan úp mặt trong ngực anh, hít lấy hít để mùi hương khiến cô yên tâm.

Giọng cô khi say rất đáng yêu mà Hoàng Nguyên cũng ngồi nghe cô nói hết những gì muốn nói.

Cuối cùng anh mới mở miệng:
“Về nhà thôi!”
“Nhà ai cơ?”
“Nhà ông xã của em”
Nói đoạn Hoàng Nguyên bế cô lên đi nhanh ra ngoài, Huỳnh Đan đã say quá rồi nên gục luôn trong ngực anh.

Trên đôi môi xinh đẹp hiện nụ cười mỉm, mấp máy:
“Ông xã….Nguyên…”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương