Rung Động Lòng Em
Chương 4: Trêu đùa

Edit+ Beta: Công Tử Như Họa

Nhà hàng này mang phong cách cổ điển, giữa các bàn được ngăn cách bởi một tấm bình phong khắc hoa rất đẹp, còn có mùi thơm đặc trưng của gỗ thoang thoảng. Không hề có sự xuất hiện của vật dụng nào quá hiện đại, bàn ghế màu đen trắng đồng bộ, thêm vài đồ trang trí làm bằng gỗ càng khiến cho nhà hàng nổi bật lên cảm giác giản dị của mình.

Trong phòng riêng, Thời Thanh Ninh ngồi bên tay trái của ông, sống lưng thẳng tắp không cong vẹo, bức tường trước mặt cô treo một bức tranh sơn thủy, sau khi cô ngồi xuống thì mắt không rời khỏi bức tranh đó một giây phút nào, chỉ thiếu mỗi việc chuyển vào đó sống thôi.

"Không hổ là cháu ngoại của Tần Hồng Văn, có được khí khái của ông ấy, giỏi lắm." Ông ngoại càng ngắm Phó Ngôn Thần càng hài lòng, tự tin vừa đủ không hề kiêu căng, bình tĩnh thong dong hơn thằng cháu ngoại công tử bột nhà mình nhiều. Đúng là chỉ có cháu gái là làm ông nở mày nở mặt được thôi, nên ông bèn quay sang bên cạnh: "Thanh Ninh à, sau này Ngôn Thần sẽ là bạn cùng lớp với cháu đó, phải quan tâm giúp đỡ thằng bé biết chưa."

"Thanh Ninh?" Thấy cháu gái không trả lời, ông Thời nhíu mày: "Nghĩ gì vậy, ông ngoại nói gì cháu có nghe rõ không thế?"

"A! Ông mới nói gì thế ạ?" Thời Thanh Ninh bị đẩy một cái mới hoàn hồn.

Ông Thời nhắc lại: "Ông bảo là cháu đi học phải quan tâm đến Ngôn Thần, thằng bé vừa chuyển đến nên chưa quen được."

"..."

Thời Thanh Ninh cười gượng một tiếng, không biết nên khóc hay cười.

Ông trời đang trêu cô sao? Phó Ngôn Thần chuyển đến học cùng lớp với cô ở Lục Trung thì cũng thôi đi, bây giờ, lại còn ở chung nhà với cô nữa!

Vì sao đến lúc này cô mới biết ư, thực ra cô cũng rất hoang mang. Mấy ngày trước ông ngoại bảo cô đến sân bay đón Phó Ngôn Thần, nhưng cô quên mất vì bị Cố An Lan chọc tức. Sau đó cô và Phó Ngôn Thần liên lạc với nhau qua điện thoại, lẽ ra đã gặp mặt ở võ quán Thịnh Lăng nhưng cô lại nhận được tin của anh cả nói bà nội bị trúng gió té ngã rồi, nên cô phải vội vàng chạy đến, đi một lần hết 3 ngày.

Ngay đến ngày học đầu tiên này cô cũng phải nhờ bạn thân qua nhà lấy hộ sách, không hề chạm mặt với Phó Ngôn Thần chứ đừng nói đến chuyện biết được anh chính là cháu ngoại của bạn ông.

"Khi nãy Thanh Ninh vẫn nhìn mãi bức tranh sơn thủy kia, bởi vì thích câu thơ đề trên đó sao?" Phó Ngôn Thần nghiêng đầu nói, híp mắt nhìn Thời Thanh Ninh, giọng khàn khàn.

Chẳng biết vì sao, anh muốn trêu chọc cô một chút.

Thời Thanh Ninh nhìn thấy rõ vẻ trêu ghẹo trong mắt Phó Ngôn Thần, thế nhưng anh cho cô một cái thang để đi xuống, cô đương nhiên cũng phải thức thời một chút. Thời Thanh Ninh cong môi, nở một nụ cười thoải mái: "Đúng vậy, tôi vẫn luôn thích bài <Núi Chung Nam> của Vương Duy."

Cô cũng không ngờ rằng thiếu niên trầm mặc lạnh lùng ngồi sau lưng cô cả ngày hôm nay lại được người lớn khen là đứa trẻ ngoan.

Giả làm bé ngoan thôi mà, cô cũng biết.

"Tôi, cũng, rất, thích."

Phó Ngôn Thần cố ý chậm rãi nhả từng chữ, nhìn sâu vào mắt Thời Thanh Ninh. Bây giờ trên người cô không phải bộ đồng phục nữa mà là một chiếc áo phông màu trắng in hoa, ống tay áo màu đen, càng tôn lên sự trắng trẻo của làn da cô.

Khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn dưới sống mũi thanh tú hơi mím lại, rồi nở một nụ cười ngọt ngào, đóng rất tròn vai một chú thỏ ngoan ngoãn.

"Ha ha, thật sao?"

Thời Thanh Ninh cười đến mức cơ mặt hơi co giật rồi. Cô rời mắt đi, liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi đứng dậy lấy quyển thực đơn mang đến trước mặt ông ngoại, cố gắng dời đề tài: "Ông ngoại ơi, có khi thằng nhóc An Lan kia không đến đâu, hơn nữa bọn cháu.. Ba người đều học chung một trường mà, còn nhiều cơ hội để gặp mặt nữa. Ông gọi món đi ạ, cháu đói rồi~"

Nói xong, lại quay sang nhìn thiếu niên đã tự hủy thiết lập lạnh lùng: "Còn về chăm sóc thì cháu đã biết rồi."

Phó Ngôn Thần cụp mí mắt xuống, cười xấu xa: "Vậy sau này phải phiền Thanh Ninh để mắt đến tôi nhiều hơn rồi."

Thỏ ngốc này, để mắt không có nghĩa là chỉ giáo.

Lúc ba người rời khỏi nhà hàng đã là chín rưỡi tối, lúc đi ngang qua võ quán ông Thời đã cho dừng xe, bảo là có chuyện cần làm nên Thời Thanh Ninh và Phó Ngôn Thần hãy về trước đi, dặn thêm rằng phải đi ngủ sớm để mai còn đi học.

Khu nhà u Uyển nằm ở phía sau của võ quán, đi bộ chỉ mất mười phút hơn là đến nơi. Khu u Uyển là một khu nhà đã cũ hơn rất nhiều so với các khu khác mới được xây dựng nên nó không có thang máy, phải đi cầu thang bộ.

Nhà ở tầng 4 cũng không phải quá cao, nhưng tuổi tác của ông càng lúc càng lớn, gân cốt thân thể cũng chẳng còn được như xưa nên đi lại cũng khó khăn. Thời Thanh Ninh đã từng đề nghị đi mua nhà ở dưới tầng thấp hơn, hoặc mua ở chỗ nào có thang máy cũng được. Nhưng ông Thời lại không đồng ý, nói là khu nhà này ở gần võ quán hơn, đi lại thuận tiện hơn nữa đi thang bộ mỗi ngày còn có thể nâng cao thể lực.

Nói thêm mấy lần rồi nhưng ông ngoại vẫn không thay đổi ý kiến, Thời Thanh Ninh cũng đành từ bỏ.

"Mau vào đi, cái cửa sắt bên ngoài này lúc được lúc không, mở cửa ra mệt lắm."

Thời Thanh Ninh đứng trước cánh cổng sắt bên ngoài khu nhà, dùng sức đẩy vào rồi mới tra chìa khóa vào để mở ra.

Sống ở khu nhà cũ là vậy đấy, có nhiều thứ đã cũ kỹ lắm rồi, cái cổng bên ngoài này đã được hỏng một thời gian nhưng mãi đến vài tháng trước có người bị trộm viếng thăm, báo lên ban quản lý thì mới có người đến sửa lại.

Phó Ngôn Thần mỉm cười, bước lại gần phía sau lưng Thời Thanh Ninh, vươn tay phải ra đẩy cửa sắt, giọng nói trầm khàn vang lên: "Ưu tiên con gái trước."

Bỗng nhiên bị bao phủ bởi một luồng hơi thở nam tính xa lạ, Thời Thanh Ninh không dám thở mạnh, nhanh chóng rút chìa khóa ra chạy thẳng lên nhà, mở toang cửa ra rồi đóng sầm lại, một loạt động tác liền mạch trôi chảy.

Nhưng cánh cửa mới đóng được hai giây đã được mở hé ra, rõ ràng là đang để cửa chờ người đi sau.

Phó Ngôn Thần đang lên đến tầng ba, nghe thấy tiếng cửa đóng mở liên tiếp, khóe mắt nhiễm ý cười.

Thỏ con đang xấu hổ sao?

Một căn hộ 100 mét vuông vốn đã không rộng mấy, khi lắp ráp phải cố tình lấy một ít của phòng khách và phòng ăn ra để làm thành một phòng đọc sách. Bây giờ Phó Ngôn Thần đến ở chung nên ông ngoại đã sắp xếp phòng sách lại thành phòng ngủ cho Phó Ngôn Thần.

Thời Thanh Ninh đẩy cửa phòng mình, quả nhiên đã có một chồng sách và tài liệu đang chờ cô trên bàn học, cô chỉ có thể thở dài đầy bất đắc dĩ, tiện tay đặt túi vải xuống ghế, nhìn qua nhìn lại một lúc rồi mới quyết định sẽ tạm để sách lên trên giường. Vừa dọn dẹp xong xuôi thì Thời Thanh Ninh nghe thấy có tiếng gõ cửa vang lên.

Phó Ngôn Thần đang đứng bên ngoài chắc có lẽ là đã tắm rửa xong rồi. Đầu tóc còn chưa kịp khô, trên người mặc một bộ đồ ngủ màu xám nhạt, chân đi một đôi dép tông. Dáng đứng của anh rất thoải mái, vừa chìa tay ra trước mặt Thời Thanh Ninh vừa nở một nụ cười lười biếng.

Tóc mái của anh lòa xòa trước mắt, anh đưa đôi mắt đen láy nhìn về phía Thời Thanh Ninh, bình thản nói: "Tôi sang lấy đáp án."

Thời Thanh Ninh không hiểu có chuyện gì xảy ra, đang muốn hỏi đáp án nào thì chợt nhớ đến lời giáo viên Vật Lý nói lúc chiều, cô nhìn Phó Ngôn Thần với một ánh mắt khó tả, hỏi ngược lại: "Có vẻ cậu không cần đâu."

Bình thường điểm kiểm tra Vật Lí hàng tháng cô đều đứng hạng nhất, giáo viên Vật Lí thường để cô sao chép ra một bản đáp án hoàn chỉnh, sau đó đem đi photo rồi chia cho các lớp khác để trao đổi kết quả học tập giữa các lớp với nhau.

Nhưng Phó Ngôn Thần là ai?

Bản thân cậu ta đã là một quyển giải bài tập biết đi rồi, còn cần đến đáp án của cô sao? Đang kể chuyện cười à?

"Sao lại không cần?" Phó Ngôn Thần dựa vào cửa, hơi mím môi lại, nụ cười trên khóe môi có chút xấu xa: "Hay là Thanh Ninh không muốn cho?"

"..."

"Nếu làm bài có chỗ nào không hiểu thì em cứ đi tìm Thời Thanh Ninh để học hỏi, cũng nên sang học tập em ấy nhiều chút, không biết thì dựa cột mà nghe.." Phó Ngôn Thần chậm rãi thuật lại lời giáo viên Vật Lí đã nói trong tiết học ngày hôm nay, mắt vẫn chăm chú nhìn Thời Thanh Ninh. Anh thấy vẫn chưa thấm tháp gì, bèn đổi giọng: "Vừa nãy Thanh Ninh còn hứa với ông là sẽ để mắt đến tôi, nhưng có vẻ là tôi, nghĩ, nhiều, quá, rồi."

Phó Ngôn Thần còn cố tình nhấn vào bốn chữ cuối cùng, vào tai Thời Thanh Ninh lại nhiều thêm chút tủi thân, nhưng mà vẻ mặt cậu ta cứ nhơn nhơn thế kia, tủi thân ở chỗ nào?

Rõ ràng là đang làm màu!

"Rồi rồi cậu đừng nói nữa, tôi đưa, tôi đưa, được chưa?" Thời Thanh Ninh không chịu được nữa, cắt lời Phó Ngôn Thần. Cô quay vào trong phòng lấy bài kiểm tra Vật Lí ra khỏi túi, rồi lại rút ra ba tờ từ trong tập bản nháp, đưa cho Phó Ngôn Thần: "Nhớ xem xong thì trả tôi đấy." Cô còn phải đem đi photo nữa.

Nhìn ba tờ giấy viết đầy đáp án, Phó Ngôn Thần ngước mắt nhìn lên, chậm chạp nói: "Thực ra tôi không cần đáp án, tôi chỉ muốn sang xem Thanh Ninh.."

".. Cậu!" Thời Thanh Ninh bị thả thính bất ngờ, mặt mũi đỏ bừng, cô đưa tay ra giật lại tập đáp án trong tay Phó Ngôn Thần. Nhưng câu nói tiếp theo của người nào đó khiến cho Thời Thanh Ninh như hóa đá tại chỗ, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, rồi đột ngột đóng sầm cửa lại!

[Sau này đừng thở gấp như thế nữa!]

Ngoài cửa, Phó Ngôn Thần nghe thấy tiếng kêu gào nho nhỏ của cô gái, không những không giận mà còn bật cười: "Lúc thỏ con xấu hổ cũng đáng yêu lắm."

Phó Ngôn Thần quay về phòng, gương mặt trắng trẻo đỏ bừng lên của cô gái nhỏ lại hiện ra trước mắt, anh bất giác cong môi lên cười. Nhưng chẳng biết nghĩ đến đâu, nụ cười đó lại bị vẻ lạnh lùng thay thế.

"Tôi chỉ muốn sang xem Thanh Ninh giải bài tập bằng cách khác thôi mà."

"A! Xấu hổ quá đi."

Thời Thanh Ninh làm ổ trên giường, nắm ôm gối gõ đầu, cực kỳ ảo não. Rồi lại thấy may mắn vì mình không nói gì, nếu không.. Lúc đó mới là xấu hổ thực sự đấy. Mười phút sau gương mặt cô mới trở lại bình thường.

Vì trong nhà đột nhiên có thêm một người nên Thời Thanh Ninh vẫn luôn bị mất ngủ.

Giữa trưa ngày hôm sau, trong quán nước bên ngoài trường học, Lục Phi Nhi ngồi đối diện với Thời Thanh Ninh, hai ly đá bào ô mai được đặt ở trên bàn mãi nhưng chẳng ai uống, đá bào đã bị tan thành nước hết rồi.

Nghe Thời Thanh Ninh kể xong, Lục Phi Nhi vỗ bàn đầy kích động: "Trời ơi là trời, để tớ ngẫm kỹ lại đã, ý cậu là Phó.." Cô nàng nhìn xung quanh một lượt, thấy hầu hết đều là học sinh thì nhỏ giọng nói: "Khụ khụ, cái người kia đang ở nhà cậu, tức là hai người đang sống chung sao?"

"Vào tiết kiểm tra bài tập về mắt hôm nay, tớ đã lén trà trộn vào đội kiểm tra kỷ luật để chạy sang lớp cậu nhìn một cái rồi, đúng là đẹp trai quá đáng luôn." Lục Phi Nhi ôm má, ra vẻ si mê, không đợi Thời Thanh Ninh nói gì đã tiếp ngay: "Trên diễn đàn của trường chỉ đăng được góc nghiêng của Phó Ngôn Thần thôi, ban đầu tớ cứ tưởng là do góc chụp, ai ngờ nhìn bên ngoài còn đẹp hơn ảnh chụp nữa."

Thời Thanh Ninh trả lời tin nhắn Wechat xong, bây giờ cô mới ngẩng đầu lên nhìn bạn thân của mình. Cô biết mà, Lục Phi Nhi làm hội trưởng hội học sinh không cần phụ trách vấn đề kỷ luật, vậy mà hôm nay cô nàng lại đeo băng đỏ trên tay áo rồi lượn lờ trước phòng học lớp cô, quả nhiên là có âm mưu.

Người bạn thân này của cô là một người yêu cái đẹp, đi ngoài đường nhìn thấy trai đẹp lập tức đứng ngay đơ đã là chuyện thường như cơm bữa: "Cậu ta đang ở chung với tớ thật, nhưng cậu đừng có đi tuyên truyền lung tung đấy, tớ không muốn bị mọi người bàn ra tán vào đâu."

"Ninh Ninh dấu yêu của tớ ơi, nhà cậu có còn phòng nào trống không? Nếu cậu không ngại thì cho tớ sang ở nhờ mấy ngày nha? Tớ ngủ chung với cậu cũng được. Chỉ cần nghĩ đến việc được ở chung với trai đẹp dưới một mái nhà, ôi chao, tớ nằm mơ cũng có thể cười tỉnh luôn đó!"

Thời Thanh Ninh từ chối một cách vô tình: "Không có đâu."

"Đừng vô tình như thế mà, nghĩ kĩ thêm chút nữa đi!" Lục Phi Nhi bĩu môi, lắc lắc cánh tay Thời Thanh Ninh.

"Khỏi cần nghĩ." Thời Thanh Ninh giả vờ cười ha ha hai tiếng, gạt tay Lục Phi Nhi ra, tình cờ thấy một nam sinh vừa mới bước vào thì lập tức cúi gục xuống.

Quán nước chỉ có một cửa ra vào thôi, bây giờ cô mà đi ra thì không phải là sẽ bị gặp trúng ư?

Thấy Thời Thanh Ninh đang cư xử không bình thường, Lục Phi Nhi quay đầu lại nhìn một cái, rồi bật cười: "Đã một năm rồi đó, cậu ta vẫn còn đang theo đuổi cậu à?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương