Lê Ương nép mình vào cạnh cửa sổ đứng chờ.

Tầm khoảng hai ba phút sau, thầy giáo tay kẹp sách đi ra, sau đó từng tốp từng tốp học sinh cũng rời khỏi lớp.
Nhìn thấy chỉ có một mình Lê Ương ngoan ngoãn đứng trên hành lang, mọi người ai cũng đi chậm hơn hóng chuyện, cô không hề trang điểm, chỉ đơn giản là buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo đồng phục rộng thùng thình như bao người.
Nhưng điều quan trọng khiến mọi người chú ý chính là giá trị nhan sắc thượng thừa này.

Ánh đèn màu vàng ấm áp rơi xuống trên người cô, chỉ biết cô gái này khuôn mặt rất nhỏ, làn da trắng sứ không tì vết, ngũ quan tinh xảo, hơn hết chính là khí chất dịu dàng thục nữ.
Mọi người nghi hoặc trong lòng, pháo hoa nổ bùm bùm cực kỳ hớn hở: Ôi bạn nữ này học lớp nào vậy? Xinh thế này sao trước giờ chưa nghe qua nhỉ? Chẳng lẽ là một bé năm dưới nào đó hả ta?
Có một bạn nam dũng cảm tiến lên, tỏ vẻ bản thân đơn thuần chỉ là thích giúp đỡ, chào hỏi: “Bạn tìm người của lớp tụi mình à, có cần tớ giúp cậu không?”
Thế mà bên tai lại nổi lên tầng hồng phấn, nó trực tiếp vạch trần nội tâm tính toán kia.
“Cảm ơn, không cần đâu, người đó ra ngay đấy ạ.” Lê Ương lễ phép từ chối.
Cô vừa nói xong, Lương Gia Chú cũng từ phòng học bước ra, anh lập tức đi tới bên cạnh cô.
Xung quanh đều là bạn học, mọi người thấy thế đều làm mặt quỷ, còn có người mập mờ nói: “Lớp trưởng, người này là vị nào thế ạ?”
“Không phải, là người quen lúc nhỏ thôi, hồi trước em ấy là hàng xóm của nhà mình.” Lương Gia Chú sợ mọi người hiểu lầm, nghĩ Lê Ương không tốt, anh đành nhanh chóng giải thích.
Rồi anh quay sang Lê Ương, ánh mắt áy náy: “Lúc nãy ủy viên tuyên truyền nói trong nhà có việc gấp, phải về liền mà bảng thông báo còn một khúc chưa viết xong, anh phải làm nốt mới được á, chắc tầm mười lăm phút ấy.”
Lê Ương dễ tính cười cười: “Không sao á, em chờ anh.”
“Vậy em tới chỗ anh ngồi chờ đi.”
Lớp 12 đã bắt đầu bước vào giai đoạn ôn tập, mỗi bàn học đều chồng chồng chất chất tài liệu và sách ôn thi, nhìn thoáng qua dường như có mỗi bàn Lương Gia Chú là gọn gàng nhất.
Cô ngồi xuống bàn học của anh, lôi từ trong balo ra cuốn sách luyện đề môn Tiếng Anh, định làm bài tập một lát.
Lương Gia Chú đứng ở phía dưới bảng đen cuối lớp, anh nghiêm túc đối chiếu thông tin từ bản thảo trong tay, nắn nót ghi chép lên bảng.
Mọi người trong lớp dần đi hết, Trần Việt Dương tỏ vẻ khó hiểu: “Anh Nhiêu làm gì thế, sao còn chưa đi? Không phải ngày thường cứ tới giờ tan học là anh tích cực nhất à?”
Tần Nhiêu: “……”
Tần Nhiêu lười biếng nói: “Đau dạ dày, cậu về trước đi, tôi ngồi lát đã.”
Vừa nghe anh nói như thế, Trần Việt Dương quan tâm hỏi han: “Hả? Sao lại bị đau thế? Chẳng lẽ là do bữa tối trước tiết tự học có vấn đề, nhưng tôi với cậu ăn giống nhau, sao tôi chả thấy khó chịu nhỉ.

Anh Nhiêu, hay là tôi đi tiệm thuốc mua cho cậu ít thuốc dạ dày nhé?”
Cậu dùng tất cả sự chân thành quan tâm người anh em tốt, đổi lại người ta dứt khoát nói đúng hai chữ: “Không cần.”
Vừa dứt, người nọ lại nói: “Cậu đi đi, đừng làm phiền tôi, ồn ào đau đầu quá.”
Trần Việt Dương: “……”
Chân tình đặt sai chỗ, anh Nhiêu đúng là đồ vô lương tâm.

Tên đó vừa đi, cả căn phòng yên tĩnh lại ngay lập tức, lúc này chỉ nghe thấy tiếng vang lên cạnh cạnh của phấn và bảng mà thôi.
Cuối cùng Lê Ương cũng có thể tĩnh tâm làm đề, một lần giải quyết xong năm đề.
Cô nhanh chóng nhìn qua một lần, rồi sửa lại từng lỗi sai trong mấy đề vừa làm đó.

Để đảm bảo hiểu kỹ bài hơn, cô còn lấy điện thoại rồi mở từ điển định tra một ít từ đơn mà mình không biết.
Thao tác này không cần phải chăm chú như khi nãy nên tinh thần cô cũng thả lỏng không ít, dường như cảm nhận được ai đó đang chiếu thẳng vào sau gáy cô vậy.
Nhưng người ngồi sau cô không phải Tần Nhiêu sao, không có việc gì thì anh nhìn cô làm chi chứ.
Lê Ương nghĩ có lẽ chỉ là mình nghĩ nhiều, nhưng cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên lắm, đưa tay ra sau ót gãi nhẹ một chút.
Rồi cô tiếp tục vùi đầu tra từ đơn.
Tần Nhiên nhìn thấy cô gái nhỏ cào nhẹ cổ mình, nháy mắt vùng da trắng nõn đó lập tức hiện một đường hồng nhạt, dường như có thể tưởng tượng được làn da kia nõn nà bao nhiêu.
Tần Nhiêu hạ mí mắt, anh thở một hơi dài, định chèn ép cảm giác khó chịu bức bối trong lồng ngực ra ngoài.
Lê Ương tra xong từ đơn, vừa hay Lương Gia Chú cũng viết bảng thông báo xong, anh đi rửa tay rồi quay lại: “Chúng ta về thôi Ương Ương.”
Hành lang yên tĩnh, gió đêm mùa hè thổi nhè nhẹ khiến bức màn lay động, đoạn đối thoại giữa hai con người chưa đi xa lắm vọng vào phòng học.
“Ương Ương, cặp em có nặng lắm không, anh xách giúp cho.”
“Không cần đâu, em lớn rồi, có thể tự mang được ạ.”
Cảm xúc bực bội mới đè nén lập tức vùng dậy, không hiểu sao đoạn hội thoại này nghe còn chói tai hơn đám ve ngoài kia nữa.
-
Trường học đối diện hiệu sách.
“Bộ bài tập này không tồi, mấy dạng cũng thuộc kiểu dễ ra, lời giải lại chi tiết dễ hiểu.

Khi nào đến mùa thi, em nên mua một bộ này đi, ôn luyện trong này cũng dễ đạt điểm cao hơn.” Lương Gia Chú giới thiệu cho cô.
“Được, vậy em mua hai cuốn.” Lê Ương vui vẻ nói, đang chuẩn bị cầm đến trước quầy thu ngân, thì Lương Gia Chú từ đâu bước đến mang theo bốn cuốn sách, trực tiếp nói chuyện với thu ngân: “Tính chung giúp em ạ.”
Anh nói xong liền đặt lên bàn tờ một trăm, Lê Ương chưa kịp ngăn cản, chị thu ngân đã nhanh tay cất tiền vào ngăn kéo rồi đưa hóa đơn cho anh.
Lê Ương có hơi ngại, cô nghĩ rồi nói: “Em muốn uống trà sữa, anh Gia Chú anh muốn uống vị nào, em mời anh.”
Lương Gia Chú cũng không từ chối, cười nói: “Em uống gì anh uống nấy.
Bên cạnh hiệu sách có một tiệm trà sữa, Lê Ương vào mua hai ly dương chi cam lộ*, cô đưa cho anh một ly rồi cắm ống hút vào ly mình, cả hai nhàn nhã vừa đi vừa uống.
Dương chi cam lộ: là một món đồ ngọt kiểu Hongkong, được phát minh bởi ông chủ đầu tiên của tiệm rượu Lợi Uyển.

Nguyên liệu chính là bưởi chùm (bưởi, xoài và bột mì).
Lương Gia Chú thuận một đoạn đường về của cô nên có thể cùng cô đi xe bus về.
Cả hai lần lượt lên xe, xe bus cũng dần chuyển bánh đột nhiên có con chó từ đâu chạy ra, khiến tài xế phải thắng gấp.

May mắn vẫn không đụng trúng nó, nhưng xe theo quan tính mà bị giật một chút, Lê Ương mất thăng bằng ngã vồ ra phía trước, trước mắt không có thứ gì có thể vịn được, cô nghĩ có lẽ bản thân sẽ ngã nhưng giây sau xuất hiện bàn tay mạnh mẽ đỡ được cánh tay cô.
Bàn tay đó vừa to vừa có lực, chạm vào da cô cảm giác khô ráo, giúp cô không ngã về phía trước nữa.
Lê Ương lấy lại thăng bằng đứng lên, cô vừa định quay đầu nói cảm ơn thì nhận ra người đó là ai, cặp mắt hoài nghi nhân sinh trợn to.
Còn chưa kịp hiểu sao tự nhiên nay anh lại đi giao thông công cộng, khóe mi thiếu niên ấy chợt cong lên, có chút bất mãn: “Không biết cảm ơn à?”
Cô bị anh nói mà mặt đỏ cả lên: “À, cảm ơn anh.”
Cô cúi đầu, nhìn vài bàn tay vẫn còn bị anh nắm: “Tôi ổn rồi, anh có thể buông được rồi á.”
Tần Nhiêu coi vậy mà rất nghe lời, buông tay cô.
Có điều lòng bàn tay vẫn vương vấn xúc cảm mềm mại khi nãy không tự giác mà nắm chặt lại.
Anh nhanh chân đi về phía trước.
Phía cuối xe còn dư lại đúng một chỗ, bên cạnh Lương Gia Chú, vốn là định để Lê Ương ngồi, thế mà Tần Nhiêu lại trực tiếp ngồi vào luôn.
Lương Gia Chú: “……”
Lương Gia Chú chủ động đứng lên: “Ương ương em ngồi đi.”
Lê Ương không nghĩ sẽ ngồi cùng Tần Nhiêu, nhưng cô còn mười mấy trạm nữa mới đến nơi, nếu đứng thì mệt mỏi quá, vả lại nếu từ chối thẳng thì có hơi xấu hổ.
Cô nghĩ thôi thì cứ ngồi, nhưng bản thân lại ôm balo trong ngực từng chút từng chút né ra, tránh Tần Nhiêu càng xa càng tốt.
Tần Nhiêu vô cảm nhìn thấy hết thảy chuỗi hành động này của cô, khóe môi anh khẽ nhếch, không biết phải làm sao.
Lê Ương ngẩng đầu nói chuyện với Lương Gia Chú mới vài câu đã tới trạm anh phải xuống, cô vẫy tay tạm biệt rồi ngả lưng dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Học cả ngày thực sự rất mệt, xe buýt chạy cứ chút xíu lại lắc lắc, hiệu quả thôi miên cực tốt, một lúc sau ý thức cô ngày càng rệu rã, không lâu đã ngủ thiếp đi.

Xe bus không ngừng xóc nảy, đỉnh đầu cô gái nhỏ theo đó gật lên gật xuống liên tục, trông không khác chú gà mổ thóc xíu nào.

Tần Nhiêu cũng không thèm chơi điện thoại nữa, cứ ngồi nhìn như vậy mãi.
Anh chăm chú nhìn cô, nỗi lòng hóng cảnh cô bị ngã xuống, hoặc cũng có thể anh đang chờ mong một kết quả khác.
Chiếc xe mỗi lúc một đông khách, nào là mùi dầu ăn, mùi nước hoa rẻ tiền lẫn với nhau, hơn nữa đằng trước còn có người lớn tiếng nói chuyện điện thoại, nếu là Tần Nhiêu của trước đây, anh chắc chắn một giây cũng chịu không nổi.
Nhưng đêm nay, anh đặc biệt kiên nhẫn.
Cuối cùng, lúc tài xế quẹo vào khúc cua nọ, cái đầu kia cũng chịu ngã lên đôi vai rộng lớn, chiếc xe tiếp tục lăn bánh.
Hô hấp người con gái nhẹ nhàng, mang theo chút hơi thở ấm áp khó tả phà vào cổ anh, cả người anh như có luồng điện chạy qua, tê tê dại dại khó nói nên lời.
Mùi hương trên người cô cũng theo đó lan tỏa quanh chóp mũi anh, mùi hoa linh lan sạch sẽ, dịu nhẹ dễ ngửi, dẫu thế cũng đủ chèn ép hết đám mùi khó chịu kia.
“Ối, bác tài xế! Ngại quá, tôi bị lỡ trạm mất rồi! Có thể thả tôi ở đây không?”
Giọng bác gái to đủ làm Lê Ưởng giật mình tỉnh dậy, vừa tỉnh dậy nên cô hơi mơ màng, mãi hai ba giây sau mới ý thức được bản thân đang tựa đầu vào vai Tần Nhiêu, cô cảm thấy có hơi khiếp sợ.

Cô vội vàng ngồi dậy, cô không hiểu vì sao anh có thể chịu đựng hành vi này của cô lâu như thế, cô liếc nhìn anh.
Mí mắt anh khẽ nhắm.
Có lẽ là ngủ mất rồi.
Cô thở phào nhẹ nhõm đồng thời cả mặt lập tức nóng lên, cô chưa bao giờ tựa vai con trai mà ngủ như này cả, hơn nữa đối phương còn là Tần Nhiêu.
Khi chỉ còn đúng một trạm nữa là tới, Lê Ương dứt khoát đứng lên, cô vác balo cố gắng chen vào dòng người đi lên phía trên.
Cô vừa đứng dậy, lập tức có người khác ngồi vào, lúc này Tần Nhiêu mới chịu mở mắt, mùi thơm dịu nhẹ kia cũng theo cô mà biến mất.
Thời khắc cửa sổ được kéo ra, luồng gió đêm mát mẻ đua nhau chen vào bên trong.

Anh lấy điện thoại ra xem, ánh sáng bên trong điện thoại chiếu sáng vành tai hơi phiếm hồng của chàng niên thiếu.
-
Trường thực nghiệm quy định thứ hai đến thứ bảy sẽ là những ngày học bình thường còn sáng chủ nhật là dành cho buổi tự học tự nguyện.
Dù không bắt buộc nhưng trong cái buổi học tự nguyện này thầy cô thường sẽ giải lỗi sai trong đề, dù ai cũng kháng cự nhưng đa phần đều sẽ miễn cưỡng cố gắng lết thân vào sáng chủ nhật.
Hiển nhiên trong số những học sinh miễn cưỡng này, không hề có ba cái tên Tần Nhiêu, Trần Việt Dương và Trác Tuấn.
Trên phố đi bộ vừa khai trương một khu vui chơi trong nhà mới, bên trong có nào là bowling, bắn tên, phi tiêu, bida, thậm chí còn có cả sân trượt tuyết.
Trần Việt Dương và Trác Tuấn mỗi người cầm phi tiêu trên tay, đứng ném nửa ngày mà thành tích tốt nhất cũng chỉ có một lần phóng trúng cái vòng kế bên tâm đỏ.
“Anh Nhiêu, cậu mau tới thị phạm cho chúng tôi biết nên phóng như nào đi, được không?” Trác Tuấn đưa một cây phi tiêu nhỏ màu xanh lục ra trước mặt Tần Nhiêu, vừa nói vừa cười nịnh nọt.
Tần Nhiêu nhận lấy, anh bước tới vạch trắng phía trước, dùng xương ngón tay trái vuốt lông đuôi, thần thái và tư thế cực kỳ thả lỏng, vèo, đầu phi tiêu vút bay.
Vững vàng đâm trúng hồng tâm.
Trần Việt Dương và Trác Tuấn phục anh sát đất, cả hai đưa ngón cái khen ngợi anh Nhiêu tài giỏi, rồi tiếp tục nghiên cứu nên đứng tư thế nào mới ném trúng hồng tâm được.
Tần Nhiêu lười biếng đi ra khu sô pha phía sau, anh tìm một chỗ trống ngồi xuống, lấy mũ lưỡi trai che mặt, định đánh một giấc.
Anh vừa định thiếp đi, phía sau sô pha truyền tới giọng nói một đám người vào ngồi, ríu rít ồn ào đến phát cáu.
“Hoa khôi trường thực nghiệm năm nay bất phân thắng bại dữ nha, không biết hai cô gái đầu bảng là ai nhỉ.”
“Một người là Hạ Lộ Nùng.” Một đứa con trai khác nói: “Lần trước lúc trường bọn họ tổ chức kỷ niệm thành lập trường, tôi có đi xem, nhỏ này biểu diễn tiết mục khiêu vũ, eo thon mà mềm mại lắm, đêm nào tôi cũng mơ thấy vòng eo đó.”
Ý nghĩa câu nói này là gì đều rất rõ ràng, đám con trai trao đổi ánh mắt coi thường, còn đám con gái lại coi như mắt mù tai điếc, tỏ vẻ không hiểu bọn họ đang nói gì.
“Nhưng mà bạn học sinh mới chuyển tới cũng đẹp chán, trông không nuột như Hạ Lộ Nùng nhưng mà nhìn trong sáng thanh thuần lắm, không tim mấy người xem.” Cậu ta đưa điện thoại cho đám bạn.
Những người kia vừa nhìn qua đều cảm thán: “Đúng thật!”
Nhìn một chút, một cô gái khác lên tiếng: “Tân Nguyệt, cô gái này nhìn giống cô phết đó.”
Mấy người bên cạnh nghe vậy thì tò mò vây tới xem, nhìn ảnh chụp xong lại nhìn Lê Tân Nguyệt, đường nét đúng là có mấy nét na ná, nhưng rõ ràng là cô gái trong hình nhìn thuần khiết hơn.
Trong lòng ai nấy đều nghĩ vậy, không ngờ có cậu nhóc nào đó thẳng thắn toẹt móng heo ra luôn.

Lê Tân Nguyệt nghe thế thì cứng cả người, đám người này đều là kiểu có tiền có quyền, cô không dám đắc tội.
Khôi phục biểu cảm, cô nhìn ảnh chụp rồi thay đổi ánh mắt, trào phúng nói: “Cô gái này tất nhiên là tôi biết, nó làm em họ tôi.”
Đám con trai nghe thế ai cũng nổi hứng tò mò.
“Nhưng nó không giống như bề ngoài chút nào đâu.

Nó chính là kết quả của việc mẹ nó ăn chơi hồi bà ấy 18 tuổi, sau đó người đàn ông kia vì muốn né tránh trách nhiệm mà trốn sang nước ngoài.


Sức khỏe mẹ nó vốn không khỏe, không còn cánh nào mới đành phải sinh nó ra.

Đẻ nó ra xong, mẹ nó cũng nằm xuống để đi lên, sự nghiệp cũng ngày càng rực rỡ hơn.

Các người nghĩ xem, mẹ nó đã là loại người như vậy rồi thì liệu nó có thể ngoan ngoãn được chỗ nào cơ chứ?”
Ngoại trừ chỉ có hai bạn nữ khác đều tỏ vẻ khinh thường thì đám con trai ngược lại không để ý lắm, tính cách thì ảnh hưởng gì, lớn lên xinh đẹp là được.
Hơn nữa, vẻ ngoài xinh đẹp kiểu dịu dàng trong sáng thế này, nếu tính cách có thô bỉ thật thì chẳng phải chơi cũng rất vui sao.
Lại có nam sinh khác đề nghị: “Dù sao cũng không phải em họ cậu sao, bữa nào dẫn lên đây cùng ăn bữa cơm đi.”
“Đúng đó, dẫn lên đi.” Đám con trai ngồi quanh phụ họa theo: “Càng đông càng vui.”
Lê Tân Nguyệt không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng như này, cô không ngờ Lê Ương lại có thể cướp lấy sự nổi bật của mình nhanh như thế.

Khóe môi khẽ giật, cô càng không dám từ chối đám người này.
Đám công tử bột này đều không phải dạng người dễ nói chuyện gì, thôi thì cứ làm theo lời họ nói vậy.
Cô lấy điện thoại ra, cô bình tĩnh vuốt mở dãy số điện thoại kia.
Cô hiểu tính Lê Ương là người thế nào, nếu nói sự thật chắc chắn cô sẽ không tới, điện thoại bên kia vừa nhận, Lê Tân Nguyệt mở lời: “Ương Ương, chị đang đi chơi lễ nhưng lỡ làm bẩn đồ rồi, giờ chị gửi địa chỉ cho em, em có thể mang đồ tới hộ chị không?”
Cô tắt điện thoại, Lê Tân Nguyệt quay lại chỗ ngồi cũ, cô nhìn đám người mong chờ đằng kia, nhẹ nhàng nói: “Nó bảo lát sẽ qua ngay.”
Bọn họ nghe vậy thì rất hài lòng, kẻ ngồi chính giữa đám người chính là người có tiền nhất ở đây, cậu ta miệng ngậm thuốc lá, cười lưu manh: “Cậu bảo cô ấy nhanh lên nha, tôi còn định bảo cô ta hỗ trợ tôi chơi bowling trước giờ cơm đấy.”
Kia đem eo nhỏ nhìn liền câu nhân, đợi chút chơi bowling khi ôm lên nhất định sảng.
Cái eo nhỏ nhắn hút hồn như kia, một lát nữa ôm vào người nhất định sẽ rất sướng.
“Được, để tôi nói em ấy.” Lê Tân Nguyệt nghe lời nhắn WeChat thúc giục Lê Ương, đột nhiên có bóng đen từ đâu ập xuống.
Chiếc điện thoại trong tay cô lập tức bị giật mạnh, Lê Tân Nguyệt ngẩng đầu nhìn, đối diện với đôi mắt lạnh lẽo rén buốt kia.
Đám người này chỉ có một tên là học sinh trường cấp ba thực nghiệm, còn những người khác đều học ở mấy trường cấp ba tầm trung, dẫu thế tất cả bọn họ đều biết tới Tần Nhiêu.
Không chỉ có nhận thức, còn đánh đáy lòng sợ hắn.
Không chỉ biết, mà còn rất sợ anh.
“Chào anh Nhiêu, anh tới đây giải trí ạ.” Mới vừa nãy còn miệng ngậm thuốc ra vẻ ta đây, giờ lại ấn điếu thuốc đang hút dở vào tàn gạc, tươi cười đến bên Tần Nhiêu lấy lòng.
Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống phác ra dáng vẻ thiếu niên sắc bén nhìn cậu ta, lúc này anh đứng đó khí thế cực kỳ chèn ép người khác.
Tần Nhiêu nhếch môi cười nhẹ, chỉ có điều nơi đáy mắt nửa điểm cười cũng không có, âm trầm đến đáng sợ, âm thanh vừa rồi như thể được ngâm rất lâu trong nước đá vậy.
Đám người nghe thấy, xương cốt đều rét run.
“Gọi con gái nhà người ta tới hỗ trợ cậu chơi bowling không thú vị đâu, hay là để tôi tới giúp cậu nhé.”
Tác giả có chuyện nói:
Có người
Mặt ngoài: Lãnh khốc vô tình, khó ở khó chiều
Thực tế: Bị vợ tựa vai ngủ có chút mà lỗ tai đã phiếm hồng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương