Rực Rỡ Như Ánh Sao Trời
Chương 2: Bức hình

Tuỳ Diên phảng phất cảm thấy bản thân chính là một con mèo nhỏ mặc người xâu xé, khẩn trương đến mức có thể nghe tiếng tim đập.

Một tầng ánh sáng chiếu lên đỉnh đầu của bác sĩ Giản, làm bóng hình của anh tăng thêm chút ưu nhã.

".......A, nhẹ một chút." Cô mơ hồ không rõ nói chuyện, nhìn chằm chằm vào đối phương.

Động tác trên tay của Giản Mặc Vân hơi dừng một chút.

Khoé môi của Tuỳ Diễn không động được, phát ra âm thanh rất nhỏ không nghe thấy được, còn có chút mềm yếu sợ hãi.

Sau đó, anh ở trước mặt cô, chuyên tâm kiểm tra, khoảng cách của hai người so với lúc nãy còn gần hơn.

Do góc độ, ngực của người đàn ông ngay trước mắt cô, làm cô có thể ngửi được mùi cơ thể trên người anh, còn có một mùi nước nước hoa nhàn nhạt.

Nước hoa trong nhà của Tuỳ Diên xếp thành đống, cô có thể phân biệt được tất, có vị đắng của chocolate đen cung với mùi của gỗ đàn hương.

Nghĩ như vậy, ánh mắt của Giản Mặc Vân từ răng cô dời đi một chút, một bàn tay nhẹ nhàng tách cánh môi của cô ra, "Rất nhanh là xong, đừng sợ."

Trái tim nhỏ của Tuỳ Diên đập thình thịch một chút, từ ngón tay đến mũi chân đều có loại cảm giác tê mỏi, cảm quan của thân thể nhanh nhạy chưa bao giờ có.

Đợi anh kiểm tra xong, cô xoa gương mặt mình, theo bản năng căng da đầu nói, "Tôi cái gì cũng không sợ, chỉ sợ mỗi bác sĩ, mẹ tôi bảo, khi còn nhỏ mỗi lần đi chích tôi đều nói là........Chú bác sĩ, chú bảo bọn họ nhớ nhẹ chút nhé."

Giọng điệu của cô gái nũng nịu nhưng không ướt át, Giản Mặc Vân bỏ bao tay xong, ánh mắt trầm xuống, thanh âm dễ nghe mang theo ý cười, "Giống như người Trung Quốc thường nói là trơi sinh tương khắc sao?"

Nghe anh nói vậy, Tuỳ Diên cũng cười rộ lên, "Vừa rồi y tá nói, bác sĩ Giản trở về từ nước anh sao? Thật lợi hại nha, ngày thường làm sao có thể đối phó với những người bệnh "không nghe lời" vậy?"

Giản Mặc Vân vẫn đeo khẩu trang, nhìn cô nhàn nhạt trả lời, "Như vậy, cô chính là đang nói chính mình "không nghe lời" sao?"

Tuỳ Diên cố ý mở to hai mắt, "......Anh cảm thấy tôi không nghe lời sao?"

Bác sĩ Giản không trả lời mà hỏi lại, "Vậy cô cảm thấy sao?"

"...." Kỹ năng nhanh mồm dẻo miệng của Tuỳ Diên ở trước mặt anh cũng thành vô dụng.

Hai người rõ ràng lần đầu gặp mặt, cô đối với anh cũng có một phần xa cách và xa lạ, nhưng nói chuyện với vị nha sĩ tiên sinh này thật là làm người khách thoải mái, tự nhiên.

Giản Mặc Vân dừng trong giây lát, lại nói, "Hàm răng của cô rất khoẻ, không bị sâu răng, chỉ có ăn đồ kích thích quá nhiều, có chút bị viêm, uống thuốc hạ sốt gì đó có thể trợ giúp giảm đau, gần nhất cũng phải ăn kiêng, đừng tham ăn quá."

Đối mặt với ánh mắt chân thành của người đàn ông, Tuỳ Diên cảm thấy tất cả thói hư tật xấu của mình đều lộ rõ.

Cô thích ăn cay, cơ hồ không cay không vui, nếu tạm thời phải ăn kiêng, cô bất đắc dĩ rũ lông mi xuống, độ cong lông mi mềm mại, tinh tế động lòng người.

"Mấy ngày gần đây ăn cay nhiều sao?"

".....Là liên hoan tương đối dày đặc."

Giản Mặc Vân xoay người, đến bồn rửa tay mà rửa tay, có lẽ cảm thấy trong phòng quá an tĩnh, anh cúi đầu, khen một câu đáp lễ, "Hàm răng của cô đẹp lắm."

Hàm răng của Tuỳ Diên vẫn luôn rất sạch sẽ, bố mẹ từ nhỏ đã dẫn cô đi kiểm tra định kỳ, đánh răng cũng nhìn thật kĩ, mấy năm nay cô còn thường xuyên đi vệ sinh răng và cạo vôi răng.

Nhưng cô thật không đến qua mấy vị nha sĩ, nha sĩ bây giờ đều lợi hại vậy sao?

Bàng Sơ Sơ chụp X quang xong đi lên, Giản Mặc Vân mở hồ sơ trong máy tính ra cẩn thận xem kỹ.

Tuỳ Diên nhìn bạn tốt làm mặt quỷ với mình, hiển nhiên là bị vị bác sĩ Giản này mê hoặc, hoàn toàn đánh mất ý niệm giải phẫu rồi.

Giẩn Mặc Vân kiên nhẫn nói phương án một lần nữa cho cô ấy nghe, đầu tiên là chụp ảnh lấy mẫu hàm, hẹn trước nhổ răng, lại làm niềng răng mặt trong, thông qua việc thay đổi độ cong của răng, đưa toàn bộ vào đúng vị trí, là có thể cải thiện được đường nét của khuôn mặt.

Ý tá ở bên thúc giục, "Khi nào cô rãnh? Hôm nay OK không?"

"Quá đột ngột, tôi phải về nhà hỏi đã....."

Bàng Sơ Sơ nghĩ đến việc súng thật chiến thật nhổ răng, cũng có chút lúng túng.

Huống chi vì bác sĩ nhổ răng cho cô ấy cũng không phải là Giản Mặc Vân.

Ánh mắt bác sĩ Giản hơi rời rạc, không giống với ánh mắt khi làm việc vừa chuyên chú vừa bình tĩnh như vừa rồi, "Nghĩ kỹ rồi lại đến, chờ ngày đó đến nhổ răng rồi ký tên và nộp phí cũng không sao."

Y tá đã nhìn quen việc này, che miệng cười, "Chỉ cần không trúng thời gian hành kinh là được, Bàng tiểu thư khi nào cũng có thể gọi điện thoại hoặc hẹn trước qua app."

Giản Mặc Vân phân phó trợ lý việc gì, thấy các cô chuẩn bị đi, đột nhiên nhìn Tuỳ Diên, trầm ngâm nói, "Hy vọng lần sau cô không cần sợ tôi như vậy, tôi cũng chỉ làm đúng chức trách của bác sĩ thôi."

Tuỳ Diên sửng sốt, phát hiện Bàng Sơ Sơ đưa qua một ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, nhất thời càng thêm chột dạ, liền chạy nhanh ra khỏi phòng khám, cho đến khi chạy được một đoạn xa, cô mới đột nhiên cảnh giác.

Cái gì mà lần sau.....

Vì cái gì mà có lần sau.....

Bàng Sơ Sơ lại không phải trẻ ba tuổi, nhổ răng cũng không cần cô phải đi theo.

Cô ghét nhất chính là bệnh viện.

Lầu hai phòng khám, Giản Mặc Vân xuyên qua kính cửa sổ nhìn thoáng qua thân ảnh hai cô gái rời đi, ngón tay thon dài gõ cửa sổ từng tiếng, đáy mắt như có suy tư.

Nhìn một lát, mới không nhanh không chậm xoay người, lơ đãng đảo qua cả phòng bệnh, khoé mắt phát hiện một phong bì thủ công rớt một bên cạnh kệ, không biết là của bệnh nhân nào để lại.

Y tá đang phân loại thiết bị, tựa hồ không phát hiện, anh đi qua khom lưng nhặt lên, ngón tay trắng thon cầm lấy phong bì, thấy đồ vật bên trong lộ ra một đoạn, miệng phong bì cũng không được dán lại, hẳn là sẽ không quá mức riêng tư.

Giản Mặc Vân rút ra một nửa, muốn xem là ai để lại đây, tầm mắt đột nhiên ngẩn ra.

Nhìn ra được đây là một tấm hình quảng cáo đồ nội y, cô gái mặc kiểu dáng an toàn dây áo màu hồng nhạt, làn da trắng mềm, vải dệt dung hợp hoàn hảo với cả thân hình của cô, ánh sáng chiếu lên cả người phảng phất như màu hồng của chai rượu champagne, chỉ nhìn một lần, cũng đủ để cho người khác một trận kinh diễm.....

Kết cấu toả sáng hoà lẫn với vẻ đẹp bồng bột, làm anh hơi hoảng hốt, mặt không gợn sóng nhét tấm hình vào lại, cầm phong bì lập tức vào văn phòng, tiện tay dùng đồ bấm ghim lại miệng phong bì.

Giản Mặc Vân xoa ấn đường, đường cong nơi sườn cằm hơi căng chặt.

Bác sĩ Giản gọi điện thoại cho quầy tiếp tân, "Gọi điện thoại cho người bệnh vừa rồi, Bàng Sơ Sơ đấy. Họ để quên đồ ở đây, hôm nào đến lấy cũng được."

Cúp điện thoại, anh chuẩn bị về văn phòng nghỉ ngơi, vừa chuẩn bị rời đi, không biết vì sao hơi dừng bước chân, chân cứ chôn tại chỗ.

Mùi hương của cô gái như vẫn lưu lại trong phòng bệnh, ở trong không khí tạo thành một mùi thơm nhẹ thanh nhã.

......

Ngồi trong xe xa hoa của bà chủ Tuỳ, Bàng Sơ Sơ còn ôm mặt hoa si, "Bác sĩ Giản đúng là bảo tàng a a a a, ngay cả độ cong của móng tay cũng đẹp như vậy......"

Tuỳ Diên ghét bỏ liếc nhìn cô ấy một cái, "Tớ cảm thấy cậu như vậy có chút biến thái."

Cô ấy còn đắc ý hỏi, "Bác sĩ Giản khen tớ đẹp, cậu cảm thấy sao?"

Tuỳ Diên: "Tớ cảm thấy cậu xấu lắm nha, còn sửa làm cái gì?"

Bàng Sơ Sơ: "....?? Tức giận."

Tuỳ Diên giơ tay ra, nhéo mặt cô ấy, "Được rồi, cậu mà xấu thì cẩu tử nhà cậu ở bên cậu vì cái gì chứ? Bởi vì tài hoa của cậu sao? Đừng choáng váng vậy chứ."

Bàng Sơ Sơ hoàn toàn hết chỗ nói, "Cậu nói nữa tớ khóc cho xem đấy."

Tuỳ Diên cắn môi, lộ ra chút hàm răng, nhẹ nhàng cười.

Ngoài cửa sổ là một cảnh xuân rực rỡ, hơi ấm làm người ta có chút buồn ngủ, nơi nơi đều là mảnh đất ngọt ngào đầy hương hoa, rõ ràng Lễ Tình Nhân đều đã qua rồi mà.

"Sơ tử, cậu có nhớ ý tưởng chính của thương hiệu nội y của tớ là gì không?"

Cô là nhà sáng lập kiêm nhà thiết kế của thương hiệu "Lisa Roseland", Bàng Sơ Sơ không tính là làm công cho cô, nhưng là bạn bè cũng đã bỏ ra không ít sức.

Bàng Sơ Sơ thầm nghĩ, ánh mắt khẽ nhúc nhích.

Tuỳ Diên nói, phụ nữ từ một bộ nội y mà bắt đầu làm chính mình.

"Kỳ thật, thực tế tình yêu cũng tốt, hôn nhân cũng được, khẳng định không liên quan gì với việc cậu lớn lên có đẹp hay không, huống hồ còn không chỉ là đẹp, cậu có sự nghiệp, có năng lực, có tiền, như vậy mới hấp dẫn người khác, nói cái gì cũng vô ích....."

Bàng Sơ Sơ thở ngắn than dài, "Đúng vậy, tựa như tớ chỉ cần gặp được soái ca mới có thể sinh ra ảo tưởng, mới có thể không màng tất cả, yêu đến điên cuồng."

Vừa vặn đèn đỏ, tay phải của Tuỳ Diên đặt trên tay lái, tay trái chống lên cửa sổ xe nâng má, nghiêng thần nhìn về ghế phụ, đôi mắt trong trẻo giống như chất chứa gió tuyết mùa đông, "Nhưng những đó phải có tiền đề là, cậu lưu lại được một bộ phận chân thật nhất của mình, bằng không cậu cũng không phải là "chính mình", thiếu đi linh hồn của tình yêu, thì còn giá trị gì nữa chứ?"

Một đoạn ánh nắng chiếu vào, vẽ lên đường cong dưới hàm tự nhiên của Tuỳ Diên, cô chỉ tuỳ tiện chớp mắt, một ánh mát cũng giống như hình ảnh ngoái đầu lại như phim điện ảnh.

Rõ ràng cô chính là người được trời cao ban cơm cho ăn, cô nói những lời này lại không làm Bàng Sơ Sơ thấy chán ghét, bởi chính cô ấy biết Tuỳ Diên chịu khó nỗ lực hơn bất kì ai.

Hôm nay Bàng Sơ Sơ rãnh, buổi chiều Tuỳ Diên cũng không có tiết học, hai người chuẩn bị đi văn phòng một chuyến, kỳ thật chính là căn hộ hai phòng Tuỳ đại tiểu thư thuê ở gần trường học, được trang trí theo phong cách thoải mái thời thượng SOHO (*), được sử dụng làm văn phòng.

(*) Căn Hộ SOHO: được viết tắt của từ "Small Office, Home Office", được định nghĩa là nhà ở linh hoạt có chức năng làm văn phòng, diện tích nhỏ, thiết kế hiện đại, phong cách năng động.

Tuỳ Diên trước kia ở Mỹ học bằng kép Kinh Tế và Nghệ Thuật thị giác (**), lúc học năm hai, cũng từng đồng sáng lập một thương hiệu trang phục, lúc sau về nước, nói là vì đi theo cô giáo mà cô yêu thích nhất, lúc ấy thật sự nói đi là đi, tiêu sái vô cùng.

(**) Nghệ Thuật thị giác: hay Nghệ thuật trực quan là một hình thức nghệ thuật tạo ra các sản phẩm bắt nguồn tự nhiên, chủ yếu tác động vào thị giác và tác phẩm mỹ thuật như đồ gốm, ký họa, hội họa, điêu khắc, kiến trúc, đồ họa in ấn và các nghệ thuật thị giác hiện đại (nhiếp ảnh, phim video và làm phim), thiết kế và thủ công mỹ nghệ. ()

Cô chưa bao giờ là tiểu tiên nữ yên tĩnh theo năm tháng, mà chính là tiểu bá vương hành xử không giống người khác.

Thậm chí show gây dựng sự nghiệp đầu tiên đều không phải dựa vào người nhà, đơn giản cô là người thích mạo hiểm, một người thích đối mặt với khiêu chiến, lá gan cực lớn, năm trước nghỉ hè còn đi lấy chứng nhận lặn biển, năm nay thì nói muốn đi học nhảy dù.....

Đương nhiên, Tuỳ đại tiểu thư chỉ sợ duy nhất mỗi bác sĩ, cực kì sợ.

"Roseland" có thể nói là thành quả kinh doanh làm việc không ngừng nghỉ của Tuỳ Diên, từ đăng ký công ty cho đến thiết kế kiểu dáng, từ tuyến trên tuyến dưới, từ marketing đến mở rộng công việc, đều là mình cô dẫn theo một đám cộng sự trẻ tuổi cùng gây dựng sự nghiệp, bây giờ chính là cây bút hái ra tiền nhất.

Bọn họ mỗi ngày kiên trì đưa ra những ý tưởng chủ đề khác nhau, dùng linh cảm điểm xuyến cho trí tuệ, cũng dùng phương thức thoả đáng nhất để biểu đạt sức mạnh và sự quyến rũ của phụ nữ, để nó trở nên toả sáng hết mức.

Bàng Sơ Sơ nhớ tới, hôm nay cô sẽ mang hình mẫu của mình đến văn phòng, trong lúc lái xe, Tuỳ Diên nói mấy tấm hình ở trong túi xách, kêu cô ấy tự lấy.

"......Cho nên ảnh chụp để quên ở đó rồi?"

Tuỳ Diên:????

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương