Rực Lên Lửa Chiến
-
Chương 40
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này, trong phòng huấn luyện của đội tuyển GG, các thành viên ngồi ngay ngắn chỉnh tề như đang đấu tập, người phụ nữ trang điểm kỹ càng với vóc người siêu chuẩn đang ngồi ở chỗ của Uất Lam một cách rất tự nhiên, còn những người khác trong đội cũng đều đang đứng hoặc ngồi xung quanh chị ta. Người phụ nữ xinh đẹp ngoắc ngoắc ngón tay về phía Chủ Công, nở một nụ cười cực kỳ không thân thiện: “Văn Hạo Du, vừa rồi mày mới gọi chị đây là gì? Thằng nhãi này học gì không học, lại đi học thói vong ân phụ nghĩa à?”
Văn Hạo Du tỏ vẻ tôi mất trí nhớ rồi, đáp: “Chẳng phải tôi vừa gọi chị Hoa sao?”
Thiết Trạch Hi bưng ly nước trái cây cho chị Hoa: “Chị Hoa, uống nước đi.”
Chị Hoa nhận lấy ly nước trong tay Thiết Trạch Hi, thoả mãn gật gật đầu: “Quả nhiên vẫn là Thiết Trạch Hi nghe lời, hồi còn ở CD thằng bé này ngoan nhất.”
Uất Lam đứng sau lưng Kiều Mục, lặng lẽ huých vào lưng anh một cái. Kiều Mục liếc nhìn Uất Lam đang kinh sợ phía sau mình, rồi lại nhìn về phía chị Hoa, mở miệng hỏi: “Chị Hoa, chẳng phải đã nói mấy ngày nữa mới đến sao, sao đêm nay đã đến rồi.”
Chị Hoa chậm rãi nhấp một ngụm nước trái cây, lại càng chậm rãi dùng khăn giấy lau khoé miệng, sau đó mới lên tiếng: “À, không phải cố ý đến đâu, chỉ là lái xe tới gần chỗ mấy người thì tự dưng buồn tè nên dứt khoát qua đây luôn.”
Mọi người cùng nhìn về phía ly nước trái cây trong tay chị Hoa, chị ta uống hết nước trái cây xong mờ mịt hỏi: “Nhìn tôi làm gì?”
Chủ Công tỏ vẻ cực kì ‘đau bi’: “Chẳng phải chị bảo buồn tè sao? Ra cửa rẽ trái, khỏi cảm ơn.”
Chị Hoa suy nghĩ một chút rồi vỗ đầu, nói một câu à đúng rồi, sau đó đứng dậy trực tiếp ra khỏi phòng huấn luyện để đi giải quyết nhu cầu. Đến khi chắc chắn chị Hoa đã đi xa, Bạch Mặc sáng bừng hai mắt, hỏi: “Chị gái xinh đẹp kia là ai thế, chị ấy muốn tới căn cứ của chúng ta để làm việc sao? Chị ấy có bạn trai chưa, có để ý chuyện bạn trai nhỏ hơn vài tuổi không?”
Chủ Công thương hại nhìn Bạch Mặc: “Tôi cảm thấy chị ta hoàn toàn không quan tâm chuyện bạn trai có nhỏ hơn mình vài tuổi hay không. Nhưng có lẽ chị ta sẽ để ý chuyện bị một thằng nhóc chỉ hơn con trai mình vài tuổi theo đuổi. Tôi khuyên cậu nên ngậm miệng vào, để tốt cho cậu thôi, thật đấy.”
Mặt Bạch Mặc đầy hỏi chấm như meme anh da đen*, Thiết Trạch Hi tốt bụng giải thích: “Chị Hoa sắp bốn mươi rồi, con cũng được mười ba tuổi, cậu như thế này người nhà cậu có biết không?”
Bạch Tịch cũng thương hại nhìn về phía Nhị Ngốc nhà mình: “Giờ đã biết rồi.”
Uất Lam ở bên cạnh nói chen vào: “Bạch Mặc, đừng nản chí, chẳng phải cậu vẫn thích cái tên diễn viên nổi tiếng tên gì đó mà cậu để ảnh trên bàn máy còn gì, dù sao làm gay cũng vẫn tốt hơn yêu đương bất chấp luân thường đạo lý đúng không?”
Bạch Mặc chịu đả kích sâu sắc, phờ phạc hỏi: “Bà già đó tới làm gì vậy?”
“Kiều, tôi đi đây.” Chị Hoa đi đôi cao gót mười mấy phân không phát ra âm thanh, đứng ở cửa chào hỏi với Kiều Mục một chút, sau đó liền cười híp mắt chỉ vào Bạch Mặc vừa nói mình là bà già: “Thằng nhóc, chị nhớ mày rồi.”
Nhìn người phụ nữ như người điên nói đến là đến nói đi là đi này, Bạch Mặc không thèm lo sợ, nói: “Nhớ thì nhớ, ai sợ bà ta chứ, mà rốt cuộc bà ấy là ai vậy?”
Uất Lam ngồi vào ghế của mình, nhấp chút trà cho ngọt giọng, sau đó bắt đầu phổ cập kiến thức cho mấy đứa Umaru của đội mình về vị đại tỷ dở người kia.
Hoa Dạng, du học sinh về nước, thế hệ giàu có thứ hai điển hình, tốt nghiệp bằng thạc sĩ tại đại học Heidelberg của Đức, gia đình kinh doanh hệ thống phòng khám chữa bệnh cực kỳ nổi tiếng tại Đức. Năm đó bởi vì yêu thích đội tuyển CD cũ nên dứt khoát dùng dao mổ trâu giết gà, về nước chạy tới đội tuyển CD làm bác sĩ cho đội. Mấy năm nay chủ yếu nghiên cứu về Phục hồi chức năng, nghe đâu rất có tâm đắc về phương diện này. Rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp của các đội tuyển khác có vết thương lâu năm cũng sẽ tìm chị ta hỗ trợ trị liệu. Một trong số đó chính là Phong Phồn, người trong giới đều nói Phong Phồn có thể kiên trì thi đấu ở vị trí xạ thủ, vị trí gây tổn thương tay nhiều nhất, suốt bao năm như vậy cũng nhờ cả vào bản lĩnh của chị Hoa.
Sau khi thành viên đội tuyển CD cũ chuyển nhượng và giải nghệ, chị Hoa vẫn kiên trì ở tại đội tuyển CD, mà một lần ở lại cũng rất nhiều năm. Bây giờ không biết Tương Dư đàm phán thế nào với đội tuyển CD mà chị Hoa lại đổi sang làm bác sĩ cho đội tuyển GG. Chị Hoa hoàn hảo trên mọi phương diện, ngoại hình đẹp, y thuật cao thâm, nhưng đáng tiếc lại thù dai. Nếu như ai đắc tội với chị ta thì khi trị liệu chắc chắn sẽ thống khổ gấp trăm lần. Chủ Công cùng với Thiết Trạch Hi hồi còn ở CD được chị Hoa chữa trị cho đều thấu hiểu vô cùng, và Nhị Ngốc Bạch Mặc cũng sắp được trải nghiệm sâu sắc rồi.
Nghe được lý lịch kinh khủng của chị Hoa, Bạch Tịch kinh hãi nói: “Đỉnh như vậy thì phải chi hết bao nhiêu tiền mới đào được đến đây, hóa ra Tương Dư đối tốt với chúng ta như vậy.”
Tứ Nguyệt rời mắt khỏi “hai cô vợ” của mình, thẳng thắn mở miệng: “Đừng có ảo tưởng, Tương Dư mời chị Hoa là vì vết thương cũ của Kiều Mục, mấy người chỉ là thuận tiện thêm vào thôi. Chị Hoa chịu đến cũng vì không yên tâm về Kiều Mục, chẳng liên quan gì tới mấy người cả.”
Bạch Tịch bị hiện thực đập cho sưng vù cả đầu gào lên với Tứ Nguyệt: “Anh có biết nói chuyện phiếm là cái gì không thế, sao lại có người đáng ghét như anh nhỉ.”
Tương Ngôn cười nhạo: “Câu này tôi còn đang muốn hỏi lệnh tôn và lệnh đường một chút, sao lại sinh ra hai thằng con đứa nào cũng đáng ghét thế đấy.”
Không chờ Bạch Tịch Bạch Mặc hay những người khác mở miệng, Kiều Mục trực tiếp đi tới trước mặt cả đám, ôn hòa lên tiếng: “Yên lặng một chút, tôi có mấy câu muốn nói.”
Trên đời này nếu có người nào có thể làm cho đám sinh vật người này chung sống với nhau thì đại khái người đó chỉ có thể là Kiều Mục. Thấy Kiều Mục mở miệng, quả nhiên mọi người đều lập tức im re, ngay đến Tương Ngôn đang dựa vào ghế cũng ngồi thẳng dậy. Kiều Mục chậm rãi mở miệng nói: “Cũng không phải chuyện gì lớn, chính là liên quan đến việc chúng ta bị rơi vào bảng B, tôi vốn cảm thấy cũng không có gì phải nói riêng, mà đúng lúc hiện tại đang đông đủ nên sẽ có vài lời. Không có gì nghi ngờ, giải mùa xuân lần này bảng B khó khăn hơn bảng A một chút, rất nhiều người cũng nói chúng ta là đá lót đường, nhưng chớ quên ước nguyện ban đầu khi chúng ta thành lập GG, mục tiêu của chúng ta cao hơn và xa hơn rất nhiều. Không thể dừng chân tại bảng B, thậm chí là LPL. Nếu như chúng ta muốn hướng đến mục tiêu cao hơn nữa thì nhất định phải chiến thắng những đội tuyển này. Vì thế gặp sớm hay gặp muộn không quan trọng, gặp ít hay gặp nhiều cũng chẳng phải vấn đề. Tuyển thủ cũ không cần phải tự gánh quá nhiều trách nhiệm mà đội viên mới cũng không nhất thiết phải mù quáng thể hiện, chỉ cần phát huy tốt nhất trong khả năng của mình, tôi tin chúng ta dù gặp bất cứ đội ngũ nào cũng đều có thể đánh một trận ra trò. Trong thời gian gần đây mọi người đã vất vả rồi, lâu như vậy mà chưa có ngày nghỉ nào. Cuộc chạy đua mùa xuân sắp bắt đầu, ngày mai tôi sẽ cho mọi người nghỉ, chiều ngày tiếp theo tiếp tục trở lại huấn luyện.”
“Hay đó!” Bạch Tịch vỗ tay bôm bốp, Bạch Mặc cũng gật đầu răm rắp nghe theo, sau đó phát hiện tất cả mọi người đang nhìn anh em bọn họ như nhìn trẻ thiểu năng, Bạch Tịch liền rướn cổ lên nói: “Nhìn cái gì chứ, lời anh Kiều nói đương nhiên là hay rồi.”
Với ngày nghỉ hiếm hoi này, tất cả mọi người trong đội đều tận dụng để lo việc của mình, mấy người thuộc đội tuyển HP ngày nào cũng quấy rầy Chủ Công cuối cùng cũng nhìn thấy tia sáng cuối đường hầm, Chủ Công nhân dịp này bèn hẹn bọn họ ra ngoài tụ tập ăn bữa cơm. Thực ra Chủ Công có tình cảm rất sâu đậm với đồng đội cũ, tuy rằng lúc nào cũng tỏ vẻ không vui nhưng không có nghĩa là hắn không muốn gặp bọn họ. Sau khi chốt hẹn với đồng đội cũ, Chủ Công hỏi Dung Kiều Mộc có muốn đi cùng hay không, Dung Kiều Mộc lấy lý do phải đi thăm anh trai để từ chối. Dung Kiều Mộc cảm thấy trước mặt những người ở HP, cậu không còn là người gần gũi với Chủ Công nhất nữa. Cậu không thích cái cảm giác xạ thủ của mình lại thân thiết với những người khác hơn, Dung Liêu Lượng nói cậu như con cún bảo vệ đồ ăn, chính ra cũng rất đúng.
Chủ Công là người rời căn cứ sớm nhất, nghe nói bên HP hẹn nhau cùng đi xem phim, tuy mọi người ở GG đều tỏ vẻ khinh bỉ một đám con trai rủ nhau đi xem phim nhưng Chủ Công lại không hề nhún nhường trả treo lại từng người một. Khi Dung Kiều Mộc rời giường thì Chủ Công đã đi rồi, Dung Kiều Mộc hiếm khi dậy muộn liền chậm rãi làm vệ sinh cá nhân, làm thêm hai bộ đề thi đại học xong mới lắc lư xuống tầng một kiếm gì ăn. Bác nấu cơm biết hôm nay bọn họ được nghỉ chắc chắn sẽ không ăn cơm, vì vậy liền dứt khoát chuẩn bị bánh mì, sữa bò, xúc xích và trứng chiên. Dung Kiều Mộc ngồi một mình nhai kỹ nuốt chậm, giải quyết bữa sáng xong liền cầm một ly nước hoa quả tới phòng huấn luyện.
Phòng huấn luyện chẳng hề yên tĩnh thanh tịnh hơn ngày thường tí nào, Tương Ngôn đi ở tự do vốn khinh thường ngày nghỉ đang cuộn tròn trên ghế lướt Weibo. Uất Lam thì ngồi với Thiết Trạch Hi vừa chơi game vừa nói về kỹ thuật và lối đánh. Năm đó khi còn ở CD cũ, Uất Lam cũng là tuyển thủ đường trên, được người giang hồ mệnh danh là Vua đi Top. Hiện tại toàn thế giới đều tâng bốc lối đánh kiểm soát* của Hàn Quốc rằng đây là chiến thuật vô địch, nhưng có lẽ bọn họ đã quên mất ở LPL cũng từng có một đội ngũ am hiểu chiến thuật chia đường 1:4 này. Mà Uất Lam chính là đường trên siêu mạnh luôn tìm được cách đẩy lẻ một cách xuất quỷ nhập thần.
*Lối đánh kiểm soát và đẩy lẻ: Chú trọng ăn mục tiêu lớn, đẩy trụ lấy công trình, áp chế tầm nhìn thay vì giao tranh liên tục. Đẩy lẻ là tách một người đã được tăng tiến sức mạnh tốt trong giai đoạn đi đường ra để đi riêng một đường (thường là tướng đường trên), chia đội hình ra làm hai mũi nhọn để ép đối phương cũng phải xé đội hình để phòng ngự.
So với dự bị Tương Ngôn hoàn toàn không có lòng cầu tiến cùng với đường trên Thiết Trạch Hi cực kỳ có lòng cầu tiến thì hai người còn lại là Bạch Tịch và Bạch Mặc lại có thể nói là cực kỳ quái đản. Hai người đều mặc Âu phục cực kỳ chính chuyên nhưng lại ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo trên ghế chơi game. Dung Kiều Mộc cầm ly nước đi tới bên cạnh Tương Ngôn, mờ mịt hỏi: “Hai người bọn họ mặc thế để làm gì, chuẩn bị kết hôn với máy vi tính sao?”
Tương Ngôn quay đầu nhìn hai tên ngứa mắt kia, thấp giọng giải thích: “Tôi nghe bảo hình như một em gái thanh mai trúc mã với hai đứa nó vừa về nước nên hẹn nhau đi ăn cơm tối. Nãy giờ cứ đứng ngồi không yên như bị trĩ.”
Dung Kiều Mộc ồ một tiếng, bỗng muốn khuyên bọn họ một câu rằng đi cặp con gái trẻ thì đừng mặc đồ như bán bảo hiểm thế kia. Dù lớn lên có đẹp trai thì cũng phải nghĩ xem ăn mặc thần kinh như thế liệu có để cô gái kia báo cảnh sát không chứ. Khi Dung Kiều Mộc còn đang do dự thì lại bị Tương Ngôn kéo tay, hai mắt sáng bừng ngẩng đầu nhìn Dung Kiều Mộc: “Tiểu Kiều, cậu đã nghe về câu chuyện ăn chuối tiêu và táo cùng một lúc chưa?”
Dung Kiều Mộc suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Truyền thuyết ăn xong có thể nhìn thấy đèn ngựa phi hả?”
*Đây là một câu nói được lưu truyền trên internet, ý chỉ việc ăn chuối và ăn táo cùng lúc sẽ có mùi vị rất kinh dị, thậm chí còn muốn đi chết, cảm giác nhìn thấy cảnh người đi vòng vòng như bóng đèn ngựa phi. Câu này dùng để miêu tả cực đoan về một trải nghiệm nào đó mà kinh khủng như cái chết. Các bạn có thể thử:)
Tương Ngôn gật gật đầu: “Nghe đâu buồn nôn dạt dào luôn.”
Dung Kiều Mộc nhìn Tương Ngôn, tỏ vẻ thế thì sao?
Tương Ngôn tiếp tục nhẹ giọng nói: “Căn cứ của chúng ta có táo để lạnh, trong đống hoa quả hôm qua cậu mang ở Ba Đường Cong về có chuối tiêu.” Tương Ngôn vừa nói vừa chỉ chỉ Bạch Tịch và Bạch Mặc còn đang phờ phạc chơi game. Dung Kiều Mộc hiểu ra, lập tức đi rửa túi táo lạnh, rửa xong liền cho vào rổ hoa quả đặt giữa Bạch Tịch và Bạch Mặc: “Ăn táo nè.”
Bạch Tịch cảm thán: “Ây chà, quả nhiên trong căn cứ của chúng ta Tiểu Kiều vẫn tốt nhất.”
Bạch Mặc vừa nhét táo vào miệng vừa gật đầu hùa theo: “Chuẩn, tốt hơn dự bị bất lương nào đó nhiều, cảm ơn Tiểu Kiều nha.”
Uất Lam và Thiết Trạch Hi cùng ngẩng đầu lên nhìn Dung Kiều Mộc, vừa định hỏi của chúng tôi đâu, lời chưa kịp ra khỏi miệng thì thấy Tương Ngôn cầm mấy quả chuối tiêu đi tới. Uất Lam và Thiết Trạch Hi bỗng nghĩ ngay đến một truyền thuyết mỹ lệ liên quan tới chuối tiêu và táo, hai người liếc mắt nhìn nhau, yên lặng ngậm miệng lại. Rồi sau đó, một tên đơn bào chỉ thích u mê minh tinh và một tên đơn bào thậm chí còn chẳng có minh tinh mà u mê rõ ràng không hề biết cái truyền thuyết kia, khi Tương Ngôn đưa chuối cho còn cảm ơn rối rít.
Mọi người trong phòng huấn luyện đều tập trung tinh thần nhìn hai thằng ngốc nhà họ Bạch chưa nhai xong táo đã vội vã nhét chuối vào miệng, hai tên ngốc đang nhồm nhoàm nhai xong thì đột nhiên dừng lại. Sau đó hai người lại mơ hồ nhai thêm lần nữa, rồi lại dừng, cuối cùng Bạch Mặc nghi hoặc nói: “Anh, tại sao em lại có cảm giác như thể bị con Tahm Kench nhét chân vào miệng rồi ngoáy ngoáy sau đó lại bị Braum cầm cái khiên điên cuồng gõ vào đầu nhỉ?”
Bạch Tịch không lên tiếng trả lời, vì sau khi Bạch Tịch nghe em trai mình miêu tả đã trực tiếp che miệng chạy ra khỏi phòng huấn luyện, Bạch Mặc suy nghĩ một chút, bất tri bất giác cũng che miệng chạy ra ngoài.
Uất Lam khiếp sợ nhìn Tương Ngôn và Dung Kiều Mộc: “Bọn họ đã làm gì sai mà sao lại bị các người đối xử tàn nhẫn như thế?”
Tương Ngôn sờ sờ cằm trầm ngâm nói: “Có vẻ khó ăn thật, vậy tôi không thử nữa.”
Dung Kiều Mộc tán đồng gật gật đầu.
Uất Lam và Thiết Trạch Hi cực kỳ muốn ôm nhau mà run cầm cập.
Hết chương 40.
Lúc này, trong phòng huấn luyện của đội tuyển GG, các thành viên ngồi ngay ngắn chỉnh tề như đang đấu tập, người phụ nữ trang điểm kỹ càng với vóc người siêu chuẩn đang ngồi ở chỗ của Uất Lam một cách rất tự nhiên, còn những người khác trong đội cũng đều đang đứng hoặc ngồi xung quanh chị ta. Người phụ nữ xinh đẹp ngoắc ngoắc ngón tay về phía Chủ Công, nở một nụ cười cực kỳ không thân thiện: “Văn Hạo Du, vừa rồi mày mới gọi chị đây là gì? Thằng nhãi này học gì không học, lại đi học thói vong ân phụ nghĩa à?”
Văn Hạo Du tỏ vẻ tôi mất trí nhớ rồi, đáp: “Chẳng phải tôi vừa gọi chị Hoa sao?”
Thiết Trạch Hi bưng ly nước trái cây cho chị Hoa: “Chị Hoa, uống nước đi.”
Chị Hoa nhận lấy ly nước trong tay Thiết Trạch Hi, thoả mãn gật gật đầu: “Quả nhiên vẫn là Thiết Trạch Hi nghe lời, hồi còn ở CD thằng bé này ngoan nhất.”
Uất Lam đứng sau lưng Kiều Mục, lặng lẽ huých vào lưng anh một cái. Kiều Mục liếc nhìn Uất Lam đang kinh sợ phía sau mình, rồi lại nhìn về phía chị Hoa, mở miệng hỏi: “Chị Hoa, chẳng phải đã nói mấy ngày nữa mới đến sao, sao đêm nay đã đến rồi.”
Chị Hoa chậm rãi nhấp một ngụm nước trái cây, lại càng chậm rãi dùng khăn giấy lau khoé miệng, sau đó mới lên tiếng: “À, không phải cố ý đến đâu, chỉ là lái xe tới gần chỗ mấy người thì tự dưng buồn tè nên dứt khoát qua đây luôn.”
Mọi người cùng nhìn về phía ly nước trái cây trong tay chị Hoa, chị ta uống hết nước trái cây xong mờ mịt hỏi: “Nhìn tôi làm gì?”
Chủ Công tỏ vẻ cực kì ‘đau bi’: “Chẳng phải chị bảo buồn tè sao? Ra cửa rẽ trái, khỏi cảm ơn.”
Chị Hoa suy nghĩ một chút rồi vỗ đầu, nói một câu à đúng rồi, sau đó đứng dậy trực tiếp ra khỏi phòng huấn luyện để đi giải quyết nhu cầu. Đến khi chắc chắn chị Hoa đã đi xa, Bạch Mặc sáng bừng hai mắt, hỏi: “Chị gái xinh đẹp kia là ai thế, chị ấy muốn tới căn cứ của chúng ta để làm việc sao? Chị ấy có bạn trai chưa, có để ý chuyện bạn trai nhỏ hơn vài tuổi không?”
Chủ Công thương hại nhìn Bạch Mặc: “Tôi cảm thấy chị ta hoàn toàn không quan tâm chuyện bạn trai có nhỏ hơn mình vài tuổi hay không. Nhưng có lẽ chị ta sẽ để ý chuyện bị một thằng nhóc chỉ hơn con trai mình vài tuổi theo đuổi. Tôi khuyên cậu nên ngậm miệng vào, để tốt cho cậu thôi, thật đấy.”
Mặt Bạch Mặc đầy hỏi chấm như meme anh da đen*, Thiết Trạch Hi tốt bụng giải thích: “Chị Hoa sắp bốn mươi rồi, con cũng được mười ba tuổi, cậu như thế này người nhà cậu có biết không?”
Bạch Tịch cũng thương hại nhìn về phía Nhị Ngốc nhà mình: “Giờ đã biết rồi.”
Uất Lam ở bên cạnh nói chen vào: “Bạch Mặc, đừng nản chí, chẳng phải cậu vẫn thích cái tên diễn viên nổi tiếng tên gì đó mà cậu để ảnh trên bàn máy còn gì, dù sao làm gay cũng vẫn tốt hơn yêu đương bất chấp luân thường đạo lý đúng không?”
Bạch Mặc chịu đả kích sâu sắc, phờ phạc hỏi: “Bà già đó tới làm gì vậy?”
“Kiều, tôi đi đây.” Chị Hoa đi đôi cao gót mười mấy phân không phát ra âm thanh, đứng ở cửa chào hỏi với Kiều Mục một chút, sau đó liền cười híp mắt chỉ vào Bạch Mặc vừa nói mình là bà già: “Thằng nhóc, chị nhớ mày rồi.”
Nhìn người phụ nữ như người điên nói đến là đến nói đi là đi này, Bạch Mặc không thèm lo sợ, nói: “Nhớ thì nhớ, ai sợ bà ta chứ, mà rốt cuộc bà ấy là ai vậy?”
Uất Lam ngồi vào ghế của mình, nhấp chút trà cho ngọt giọng, sau đó bắt đầu phổ cập kiến thức cho mấy đứa Umaru của đội mình về vị đại tỷ dở người kia.
Hoa Dạng, du học sinh về nước, thế hệ giàu có thứ hai điển hình, tốt nghiệp bằng thạc sĩ tại đại học Heidelberg của Đức, gia đình kinh doanh hệ thống phòng khám chữa bệnh cực kỳ nổi tiếng tại Đức. Năm đó bởi vì yêu thích đội tuyển CD cũ nên dứt khoát dùng dao mổ trâu giết gà, về nước chạy tới đội tuyển CD làm bác sĩ cho đội. Mấy năm nay chủ yếu nghiên cứu về Phục hồi chức năng, nghe đâu rất có tâm đắc về phương diện này. Rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp của các đội tuyển khác có vết thương lâu năm cũng sẽ tìm chị ta hỗ trợ trị liệu. Một trong số đó chính là Phong Phồn, người trong giới đều nói Phong Phồn có thể kiên trì thi đấu ở vị trí xạ thủ, vị trí gây tổn thương tay nhiều nhất, suốt bao năm như vậy cũng nhờ cả vào bản lĩnh của chị Hoa.
Sau khi thành viên đội tuyển CD cũ chuyển nhượng và giải nghệ, chị Hoa vẫn kiên trì ở tại đội tuyển CD, mà một lần ở lại cũng rất nhiều năm. Bây giờ không biết Tương Dư đàm phán thế nào với đội tuyển CD mà chị Hoa lại đổi sang làm bác sĩ cho đội tuyển GG. Chị Hoa hoàn hảo trên mọi phương diện, ngoại hình đẹp, y thuật cao thâm, nhưng đáng tiếc lại thù dai. Nếu như ai đắc tội với chị ta thì khi trị liệu chắc chắn sẽ thống khổ gấp trăm lần. Chủ Công cùng với Thiết Trạch Hi hồi còn ở CD được chị Hoa chữa trị cho đều thấu hiểu vô cùng, và Nhị Ngốc Bạch Mặc cũng sắp được trải nghiệm sâu sắc rồi.
Nghe được lý lịch kinh khủng của chị Hoa, Bạch Tịch kinh hãi nói: “Đỉnh như vậy thì phải chi hết bao nhiêu tiền mới đào được đến đây, hóa ra Tương Dư đối tốt với chúng ta như vậy.”
Tứ Nguyệt rời mắt khỏi “hai cô vợ” của mình, thẳng thắn mở miệng: “Đừng có ảo tưởng, Tương Dư mời chị Hoa là vì vết thương cũ của Kiều Mục, mấy người chỉ là thuận tiện thêm vào thôi. Chị Hoa chịu đến cũng vì không yên tâm về Kiều Mục, chẳng liên quan gì tới mấy người cả.”
Bạch Tịch bị hiện thực đập cho sưng vù cả đầu gào lên với Tứ Nguyệt: “Anh có biết nói chuyện phiếm là cái gì không thế, sao lại có người đáng ghét như anh nhỉ.”
Tương Ngôn cười nhạo: “Câu này tôi còn đang muốn hỏi lệnh tôn và lệnh đường một chút, sao lại sinh ra hai thằng con đứa nào cũng đáng ghét thế đấy.”
Không chờ Bạch Tịch Bạch Mặc hay những người khác mở miệng, Kiều Mục trực tiếp đi tới trước mặt cả đám, ôn hòa lên tiếng: “Yên lặng một chút, tôi có mấy câu muốn nói.”
Trên đời này nếu có người nào có thể làm cho đám sinh vật người này chung sống với nhau thì đại khái người đó chỉ có thể là Kiều Mục. Thấy Kiều Mục mở miệng, quả nhiên mọi người đều lập tức im re, ngay đến Tương Ngôn đang dựa vào ghế cũng ngồi thẳng dậy. Kiều Mục chậm rãi mở miệng nói: “Cũng không phải chuyện gì lớn, chính là liên quan đến việc chúng ta bị rơi vào bảng B, tôi vốn cảm thấy cũng không có gì phải nói riêng, mà đúng lúc hiện tại đang đông đủ nên sẽ có vài lời. Không có gì nghi ngờ, giải mùa xuân lần này bảng B khó khăn hơn bảng A một chút, rất nhiều người cũng nói chúng ta là đá lót đường, nhưng chớ quên ước nguyện ban đầu khi chúng ta thành lập GG, mục tiêu của chúng ta cao hơn và xa hơn rất nhiều. Không thể dừng chân tại bảng B, thậm chí là LPL. Nếu như chúng ta muốn hướng đến mục tiêu cao hơn nữa thì nhất định phải chiến thắng những đội tuyển này. Vì thế gặp sớm hay gặp muộn không quan trọng, gặp ít hay gặp nhiều cũng chẳng phải vấn đề. Tuyển thủ cũ không cần phải tự gánh quá nhiều trách nhiệm mà đội viên mới cũng không nhất thiết phải mù quáng thể hiện, chỉ cần phát huy tốt nhất trong khả năng của mình, tôi tin chúng ta dù gặp bất cứ đội ngũ nào cũng đều có thể đánh một trận ra trò. Trong thời gian gần đây mọi người đã vất vả rồi, lâu như vậy mà chưa có ngày nghỉ nào. Cuộc chạy đua mùa xuân sắp bắt đầu, ngày mai tôi sẽ cho mọi người nghỉ, chiều ngày tiếp theo tiếp tục trở lại huấn luyện.”
“Hay đó!” Bạch Tịch vỗ tay bôm bốp, Bạch Mặc cũng gật đầu răm rắp nghe theo, sau đó phát hiện tất cả mọi người đang nhìn anh em bọn họ như nhìn trẻ thiểu năng, Bạch Tịch liền rướn cổ lên nói: “Nhìn cái gì chứ, lời anh Kiều nói đương nhiên là hay rồi.”
Với ngày nghỉ hiếm hoi này, tất cả mọi người trong đội đều tận dụng để lo việc của mình, mấy người thuộc đội tuyển HP ngày nào cũng quấy rầy Chủ Công cuối cùng cũng nhìn thấy tia sáng cuối đường hầm, Chủ Công nhân dịp này bèn hẹn bọn họ ra ngoài tụ tập ăn bữa cơm. Thực ra Chủ Công có tình cảm rất sâu đậm với đồng đội cũ, tuy rằng lúc nào cũng tỏ vẻ không vui nhưng không có nghĩa là hắn không muốn gặp bọn họ. Sau khi chốt hẹn với đồng đội cũ, Chủ Công hỏi Dung Kiều Mộc có muốn đi cùng hay không, Dung Kiều Mộc lấy lý do phải đi thăm anh trai để từ chối. Dung Kiều Mộc cảm thấy trước mặt những người ở HP, cậu không còn là người gần gũi với Chủ Công nhất nữa. Cậu không thích cái cảm giác xạ thủ của mình lại thân thiết với những người khác hơn, Dung Liêu Lượng nói cậu như con cún bảo vệ đồ ăn, chính ra cũng rất đúng.
Chủ Công là người rời căn cứ sớm nhất, nghe nói bên HP hẹn nhau cùng đi xem phim, tuy mọi người ở GG đều tỏ vẻ khinh bỉ một đám con trai rủ nhau đi xem phim nhưng Chủ Công lại không hề nhún nhường trả treo lại từng người một. Khi Dung Kiều Mộc rời giường thì Chủ Công đã đi rồi, Dung Kiều Mộc hiếm khi dậy muộn liền chậm rãi làm vệ sinh cá nhân, làm thêm hai bộ đề thi đại học xong mới lắc lư xuống tầng một kiếm gì ăn. Bác nấu cơm biết hôm nay bọn họ được nghỉ chắc chắn sẽ không ăn cơm, vì vậy liền dứt khoát chuẩn bị bánh mì, sữa bò, xúc xích và trứng chiên. Dung Kiều Mộc ngồi một mình nhai kỹ nuốt chậm, giải quyết bữa sáng xong liền cầm một ly nước hoa quả tới phòng huấn luyện.
Phòng huấn luyện chẳng hề yên tĩnh thanh tịnh hơn ngày thường tí nào, Tương Ngôn đi ở tự do vốn khinh thường ngày nghỉ đang cuộn tròn trên ghế lướt Weibo. Uất Lam thì ngồi với Thiết Trạch Hi vừa chơi game vừa nói về kỹ thuật và lối đánh. Năm đó khi còn ở CD cũ, Uất Lam cũng là tuyển thủ đường trên, được người giang hồ mệnh danh là Vua đi Top. Hiện tại toàn thế giới đều tâng bốc lối đánh kiểm soát* của Hàn Quốc rằng đây là chiến thuật vô địch, nhưng có lẽ bọn họ đã quên mất ở LPL cũng từng có một đội ngũ am hiểu chiến thuật chia đường 1:4 này. Mà Uất Lam chính là đường trên siêu mạnh luôn tìm được cách đẩy lẻ một cách xuất quỷ nhập thần.
*Lối đánh kiểm soát và đẩy lẻ: Chú trọng ăn mục tiêu lớn, đẩy trụ lấy công trình, áp chế tầm nhìn thay vì giao tranh liên tục. Đẩy lẻ là tách một người đã được tăng tiến sức mạnh tốt trong giai đoạn đi đường ra để đi riêng một đường (thường là tướng đường trên), chia đội hình ra làm hai mũi nhọn để ép đối phương cũng phải xé đội hình để phòng ngự.
So với dự bị Tương Ngôn hoàn toàn không có lòng cầu tiến cùng với đường trên Thiết Trạch Hi cực kỳ có lòng cầu tiến thì hai người còn lại là Bạch Tịch và Bạch Mặc lại có thể nói là cực kỳ quái đản. Hai người đều mặc Âu phục cực kỳ chính chuyên nhưng lại ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo trên ghế chơi game. Dung Kiều Mộc cầm ly nước đi tới bên cạnh Tương Ngôn, mờ mịt hỏi: “Hai người bọn họ mặc thế để làm gì, chuẩn bị kết hôn với máy vi tính sao?”
Tương Ngôn quay đầu nhìn hai tên ngứa mắt kia, thấp giọng giải thích: “Tôi nghe bảo hình như một em gái thanh mai trúc mã với hai đứa nó vừa về nước nên hẹn nhau đi ăn cơm tối. Nãy giờ cứ đứng ngồi không yên như bị trĩ.”
Dung Kiều Mộc ồ một tiếng, bỗng muốn khuyên bọn họ một câu rằng đi cặp con gái trẻ thì đừng mặc đồ như bán bảo hiểm thế kia. Dù lớn lên có đẹp trai thì cũng phải nghĩ xem ăn mặc thần kinh như thế liệu có để cô gái kia báo cảnh sát không chứ. Khi Dung Kiều Mộc còn đang do dự thì lại bị Tương Ngôn kéo tay, hai mắt sáng bừng ngẩng đầu nhìn Dung Kiều Mộc: “Tiểu Kiều, cậu đã nghe về câu chuyện ăn chuối tiêu và táo cùng một lúc chưa?”
Dung Kiều Mộc suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Truyền thuyết ăn xong có thể nhìn thấy đèn ngựa phi hả?”
*Đây là một câu nói được lưu truyền trên internet, ý chỉ việc ăn chuối và ăn táo cùng lúc sẽ có mùi vị rất kinh dị, thậm chí còn muốn đi chết, cảm giác nhìn thấy cảnh người đi vòng vòng như bóng đèn ngựa phi. Câu này dùng để miêu tả cực đoan về một trải nghiệm nào đó mà kinh khủng như cái chết. Các bạn có thể thử:)
Tương Ngôn gật gật đầu: “Nghe đâu buồn nôn dạt dào luôn.”
Dung Kiều Mộc nhìn Tương Ngôn, tỏ vẻ thế thì sao?
Tương Ngôn tiếp tục nhẹ giọng nói: “Căn cứ của chúng ta có táo để lạnh, trong đống hoa quả hôm qua cậu mang ở Ba Đường Cong về có chuối tiêu.” Tương Ngôn vừa nói vừa chỉ chỉ Bạch Tịch và Bạch Mặc còn đang phờ phạc chơi game. Dung Kiều Mộc hiểu ra, lập tức đi rửa túi táo lạnh, rửa xong liền cho vào rổ hoa quả đặt giữa Bạch Tịch và Bạch Mặc: “Ăn táo nè.”
Bạch Tịch cảm thán: “Ây chà, quả nhiên trong căn cứ của chúng ta Tiểu Kiều vẫn tốt nhất.”
Bạch Mặc vừa nhét táo vào miệng vừa gật đầu hùa theo: “Chuẩn, tốt hơn dự bị bất lương nào đó nhiều, cảm ơn Tiểu Kiều nha.”
Uất Lam và Thiết Trạch Hi cùng ngẩng đầu lên nhìn Dung Kiều Mộc, vừa định hỏi của chúng tôi đâu, lời chưa kịp ra khỏi miệng thì thấy Tương Ngôn cầm mấy quả chuối tiêu đi tới. Uất Lam và Thiết Trạch Hi bỗng nghĩ ngay đến một truyền thuyết mỹ lệ liên quan tới chuối tiêu và táo, hai người liếc mắt nhìn nhau, yên lặng ngậm miệng lại. Rồi sau đó, một tên đơn bào chỉ thích u mê minh tinh và một tên đơn bào thậm chí còn chẳng có minh tinh mà u mê rõ ràng không hề biết cái truyền thuyết kia, khi Tương Ngôn đưa chuối cho còn cảm ơn rối rít.
Mọi người trong phòng huấn luyện đều tập trung tinh thần nhìn hai thằng ngốc nhà họ Bạch chưa nhai xong táo đã vội vã nhét chuối vào miệng, hai tên ngốc đang nhồm nhoàm nhai xong thì đột nhiên dừng lại. Sau đó hai người lại mơ hồ nhai thêm lần nữa, rồi lại dừng, cuối cùng Bạch Mặc nghi hoặc nói: “Anh, tại sao em lại có cảm giác như thể bị con Tahm Kench nhét chân vào miệng rồi ngoáy ngoáy sau đó lại bị Braum cầm cái khiên điên cuồng gõ vào đầu nhỉ?”
Bạch Tịch không lên tiếng trả lời, vì sau khi Bạch Tịch nghe em trai mình miêu tả đã trực tiếp che miệng chạy ra khỏi phòng huấn luyện, Bạch Mặc suy nghĩ một chút, bất tri bất giác cũng che miệng chạy ra ngoài.
Uất Lam khiếp sợ nhìn Tương Ngôn và Dung Kiều Mộc: “Bọn họ đã làm gì sai mà sao lại bị các người đối xử tàn nhẫn như thế?”
Tương Ngôn sờ sờ cằm trầm ngâm nói: “Có vẻ khó ăn thật, vậy tôi không thử nữa.”
Dung Kiều Mộc tán đồng gật gật đầu.
Uất Lam và Thiết Trạch Hi cực kỳ muốn ôm nhau mà run cầm cập.
Hết chương 40.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook