“Hắt xì!”

Tương Ngôn ngồi trong phòng huấn luyện của đội tuyển SSS hắt hơi một cái, Nirvana đứng bên cạnh lập tức dùng hai tay dâng giấy ăn lên. Tương Ngôn tiện tay lấy giấy xì mũi, Nirvana lại cực kỳ nhanh mắt đá thùng rác tới chân ghế Tương Ngôn ngồi. Tương Ngôn thỏa mãn ừ một tiếng, vứt giấy ăn dùng xong vào thùng rác, sau đó nhìn về phía Nirvana, Nirvana tiếp tục ân cần đưa đồ uống bên cạnh tới.

Mọi người của đội tuyển SSS thấy quản lý Weibo nhà hàng xóm nằm ngang trên ghế chơi game như lão Phật gia, còn rừng nhà mình thì cun cút hầu hạ như thái giám, hình ảnh quả thực nhục nhã như nước mất chủ quyền. Có điều ai bảo Nirvana vật qua vai khiến người ta ngã ngửa ra đây, cũng may bác sĩ đã kiểm tra thay Nirvana, không có gì đáng ngại ngoại trừ trẹo chân. Nếu có thêm vấn đề gì nặng hơn, đừng nói hai tên ngu si tứ chi phát triển Bạch Tịch Bạch Mặc nhà bên có thể quét sạch cả đám, chỉ cần Tương Dư phật ý, bắt đầu kích hoạt tình tiết tiểu thuyết bá đạo tổng tài thì phải làm sao, quản lý Weibo này họ Tương đó.

Tương Ngôn uống một ngụm, tỏ vẻ thâm sâu, nói: “Cậu bạn đi rừng này, thân là người có học lực cao nhất đội tuyển GG, tôi muốn nói chuyện với cậu về truyền thống văn hóa Trung Hoa chúng tôi. Trung Quốc có câu tục ngữ là Tiền trăm mua nhà ở, bạc vạn tậu láng giềng. Câu này có nghĩa là gì, ý của nó chính là không nên hơi một tí liền quật ngã hàng xóm, cậu đã nghĩ đến cảm nhận của hàng xóm chưa?”

Thôi Duẫn Hiền cúi đầu đứng một bên xin lỗi: “Xin lỗi, anh đeo khẩu trang nên tôi không nhận ra, tưởng anh là người xấu.”

“Tôi đeo khẩu trang là vì đang bị cảm, sợ lây cho Lucky.” Tương Ngôn lại hắt hơi một cái, Thôi Duẫn Hiền lập tức làm lại chuỗi combo dâng giấy, đẩy thùng rác, bưng trà rót nước một lần nữa. Tương Ngôn thỏa mãn tiếp tục nói: “Tôi đã xin phép A Sầu tới chơi cùng Lucky ở đây rồi, sáng nào tôi cũng qua, cậu không thể vì hôm nay tôi sang muộn liền vật tôi xuống đất như thế chứ. Cậu đã gặp kẻ xấu nào gầy gò nhỏ bé như tôi chưa, hiện tại chất lượng kẻ xấu kém đến mức này rồi à? Cậu nghĩ kẻ xấu tìm đồng đội mà không có nguyên tắc chuẩn mực chắc?”

Chàng trai đi rừng người Hàn với vốn tiếng Trung cấp 10 tiếp tục gục đầu: “Xin lỗi.”

Tuy chạy sang cho chó ăn cũng gặp tai bay vạ gió, trực tiếp bị rừng quân địch lấy một mạng, nhưng vấn đề là anh không thể đỡ nổi cái thái độ nhận sai thành khẩn kèm cả thuốc thang đầy đủ của rừng phe địch kia. Dù bực mình nhưng Tương Ngôn cũng không thể đứng lên túm lấy Thôi Duẫn Hiền vật qua vật lại bằng cơ thể gầy nhẳng này được. Anh luôn nghĩ thể nào mình cũng ăn đập ở gaming house của GG vì chính cái miệng này nhưng anh thực sự không thể ngờ thậm chí mình còn chưa mở mồm nói câu nào đã bị giết hại tại gaming house của SSS trong nháy mắt. Đúng là cuộc đời, lúc nào cũng tràn đầy những bất ngờ đau “bi”.

Ngồi trong địa bàn của người khác cũng không nên quá kiêu ngạo, nếu người ta đã nể mặt như thế thì thôi vậy, Tương Ngôn tỏ vẻ đại nhân không chấp tiểu nhân, nói: “Thôi được rồi, nể mặt Lucky, tôi tha cho cậu.”

Tương Ngôn nói xong, vất vả vịn tay ghế đứng lên, sau đó cà nhắc nhảy tới cửa, không quên uy hiếp đám người SSS đang hóng hớt: “Đừng có nói với Tiểu Kiều tại sao tôi bị trẹo chân, nếu không tôi sẽ xì cho Chủ Công rằng hỗ trợ của cậu ta chính là em trai của kẻ thù truyền kiếp.”

Mười Sáu là một tên béo trăm cân nhạy bén, lên tiếng đầu tiên: “Sao anh biết Tiểu Kiều là em trai Lượng thần?”

Tương Ngôn kì thị liếc nhìn Mười Sáu: “Chuyện rõ ràng như thế chỉ có thằng ngu mới không nhận ra.” Tương Ngôn nói xong, suy nghĩ một chút lại phải bổ sung thêm, “Tất nhiên ở đội tôi hơi nhiều thằng ngu, có mỗi con hồ ly nhỏ của mấy người thông minh hơn chút.”

Trong lòng những người đang đứng trong gaming house của SSS đều có chung suy nghĩ anh mới là hồ ly tinh. Tương Ngôn mất mặt xong lại vớt được chút tự tôn trở về, giờ cũng chẳng quan tâm cảm nhận trong đầu của mấy người đội tuyển Ba Đường Cong. Anh lạnh lùng quét mắt qua cả đám một cái, sau đó nhăn nhó ôm cái chân đau nhảy ra ngoài. Thôi Duẫn Hiền cảm thấy mình gây chuyện thì cần phải chịu trách nhiệm, dứt khoát khom lưng bế thẳng Tương Ngôn lên, đã vậy còn là kiểu bế công chúa tiêu chuẩn, bế lên rồi còn bổ sung một câu: “Sao anh nhẹ hều vậy?”

Tương Ngôn phẫn nộ lườm Thôi Duẫn Hiền, cảm thấy bản thân quá nhục nhã, chỉ vì hơi lùn mà có thể để cho người khác tùy tiện bế kiểu công chúa sao? Rõ ràng đây là mỉa mai thẳng mặt, sỉ nhục trực tiếp, Tương Ngôn giãy giụa muốn thoát khỏi tay Thôi Duẫn Hiền, Thôi Duẫn Hiền bất đắc dĩ đành phải thả Tương Ngôn xuống, tỏ vẻ tổn thương nói: “Tôi đưa anh về, anh làm ầm như thế làm sao tôi bế được.”

Tương Ngôn nghĩ một chút, cảm thấy giờ bản thân như con châu chấu, nhảy lóc cóc về bên GG cũng ảnh hưởng tới hình tượng anh minh thần võ của bản thân. Nhìn cả đám người SSS chỉ sợ thiên hạ không loạn kia vui vẻ hóng hớt, Tương Ngôn bỗng đỏ mặt, giả vờ bình tĩnh vênh mặt hất hàm sai khiến: “Vậy cậu cõng tôi về.”

Thân hình Tương Ngôn không cao lại gầy, Thôi Duẫn Hiền cõng anh cực kỳ thoải mái. Dọc đường đi, Thôi Duẫn Hiền vẫn chủ động bắt chuyện với Tương Ngôn nhưng Tương Ngôn lại thản nhiên nằm nhoài trên lưng Thôi Duẫn Hiền, không nói một chữ như thể hắn là trâu là ngựa. Thôi Duẫn Hiền thấy Tương Ngôn này rất thú vị, đại khái đây là người đầu tiên không ưa hắn kể từ khi hắn tới Trung Quốc đến nay, cảm giác vô cùng mới mẻ.

Tuyển thủ đi rừng Nirvana của đội tuyển SSS, tên Hán là Thôi Duẫn Hiền, là ngoại binh từ đội tuyển quán quân Hàn Quốc, rất nổi tiếng trên thế giới, là một trong những ngoại binh người Hàn tới Trung Quốc thi đấu sớm nhất. Thôi Duẫn Hiền có thể coi như một ngoại binh rất được fan LPL yêu mến, mang hào quang người đi rừng của đội vô địch tới Trung Quốc, thực lực trên sân đấu mạnh mẽ, ngoài đấu trường lại nho nhã lễ độ, hơn nữa còn dốc hết sức học tập tiếng Trung. Trong cảm nhận của fan Trung Quốc, hắn luôn là người thuộc phe chính nghĩa, dù phỏng vấn với MC người Hàn hay người Âu Mĩ, hắn vẫn luôn mở miệng là khen LPL.

So với những ngoại binh người Hàn bị vùi dập trong quá khứ, quả thực Thôi Duẫn Hiền sáng sủa hơn hẳn. Hắn làm người đúng mực, ngoại hình đẹp trai, hát hay nhảy giỏi, đã vậy còn có đai đen Taekwondo, cả người toát ra hào quang nam chính trong phim Hàn. Từ khi hắn tới Trung Quốc, giải thưởng ngoại binh xuất sắc nhất tại lễ trao giải LPL hàng năm chưa bao giờ rơi vào tay người khác, một ngoại binh người gặp người thích hoa gặp hoa nở như vậy, giờ lại bị quản lý Weibo chính thức của đội tuyển nhà hàng xóm ghét bỏ. Thôi Duẫn Hiền cảm thấy chung phòng không quét được thì lấy gì mà quét thiên hạ, hàng xóm không bắt nổi thì lấy gì mà làm nhà ngoại giao của giới eSports này? Hắn nhất định phải chơi gay được với vị quản lý Weibo kiêu ngạo nhà bên này, để anh trở thành thành viên của hội anh em chí cốt của mình mới thôi.

Thôi Duẫn Hiền cõng Tương Ngôn cả đường lảm nhảm tới cửa căn cứ đội tuyển GG, Tương Ngôn nói đến đây là được rồi, giãy giụa nhảy xuống từ trên lưng Thôi Duẫn Hiền. Thôi Duẫn Hiền cũng không bắt ép, tốt tính nói tôi đứng đây chờ anh đi vào. Cũng chẳng phải yêu đương gì, đứng nhìn cái quần què. Tương Ngôn kì thị phất tay bảo Thôi Duẫn Hiền đi trước, sau đó lại rất ngượng nghịu nói lời cảm ơn, hai chữ cảm ơn bé tí bật ra từ mũi.

Thôi Duẫn Hiền cũng không để ý thái độ khó gần của Tương Ngôn, tốt tính lễ phép cười, lịch sự chào tạm biệt Tương Ngôn. Tương Ngôn dựa vào bên cửa nhìn Thôi Duẫn Hiền rời đi, không ngờ Thôi Duẫn Hiền đi được mấy bước liền xoay người lại nói: “Anh vào đi, không cần tiễn tôi đâu.”

Tương Ngôn ghét bỏ lườm tên rừng ảo tưởng sức mạnh này một cái, sau đó nhảy lò cò rời đi.

Tương Ngôn bám tường cà nhắc tiến vào phòng huấn luyện, trong phòng chỉ có Bạch Tịch, Bạch Mặc và Thiết Trạch Hi. Thiết Trạch Hi ngồi ngoài cùng, thấy Tương Ngôn đau chân liền định đứng dậy dìu Tương Ngôn, không ngờ Bạch Tịch cao ráo chân dài đã giành trước. Cậu ta đi tới trước mặt Tương Ngôn, không nói hai lời trực tiếp vác người lên vai, nhanh chân đi về phía chỗ ngồi của anh, cục súc ném Tương Ngôn ngồi vào ghế của mình. Tương Ngôn không nói gì nhìn Bạch Tịch, cảm thấy ngày hôm nay mình liên tục bị sỉ nhục.

Bạch Tịch mở miệng hỏi Tương Ngôn: “Anh hiện nguyên hình là châu chấu tinh rồi hay là vì độc mồm độc miệng quá nên bị người ta đập cho một trận thế?”

Đương nhiên Tương Ngôn không thể nói ra chuyện mất mặt như mình đi cho chó ăn rồi bị rừng hàng xóm vật qua vai được, anh hời hợt đáp không cẩn thận bị ngã, sau đó lập tức lảng sang chuyện khác: “Sao chỉ có ba người các cậu, những người khác đâu rồi?”

Bạch Mặc kéo ghế tựa ngồi ngược lại, nói: “Chị Nguyệt cầm cái tablet ngàn năm không đổi rúc vào góc xem thi đấu rồi, còn đôi cẩu nam nam đường dưới ra ngoài mua đồ ăn vặt. Uất Lam và anh Kiều thì đang ở trong phòng tiếp khách, tôi nghe Uất Lam nói hình như là bình luận viên Bách Xuyên tới, chẳng phải trước đây anh ta là đồng đội với anh Kiều và Uất Lam sao, chắc là tới thăm bạn bè.”

Tương Ngôn còn hiểu vấn đề hơn đám Bạch Tịch, lắc đầu nói: “Không phải tới thăm bạn bè, là đến tặng đồ.”

Bạch Mặc tò mò hỏi: “Tặng cái gì?”

Tương Ngôn kì thị mở miệng: “Tặng sự ấm áp đó.”

Trong phòng tiếp khách, Bách Xuyên thân thiện ngồi cạnh Kiều Mục còn Uất Lam lại ngồi đối diện hai người. Uất Lam cầm chai nước khoáng ném cho Bách Xuyên, Bách Xuyên nhìn thấy chai nước nhãn mác không giống hàng nội địa kia, kinh ngạc ngẩng đầu hỏi: “Sao mấy cậu lại có cái này, Tương Dư mua cho à?”

“Chứ còn gì,” Uất Lam trả lời, “Uống tiết kiệm thôi, có mỗi hai thùng bị đám nhãi con kia lấy hết chẳng còn bao nhiêu.”

Bách Xuyên nghe Uất Lam nói vậy thì mỉm cười, bảo thế tôi giữ lại mang về nhà giấu, nói xong lại móc một chiếc USB từ trong túi áo ra để lên bàn trà. Chiếc USB màu đen có in dòng chữ Observe màu vàng, đây là logo của đội tuyển OB. Bách Xuyên nói tiếp: “Nói chuyện chính, đây là video ghi lại mà các cậu cần, sau khi sự tình vỡ lở, bên studio sợ đắc tội với người ta nên không chịu nhả video ra. Vô Văn là thợ chụp ảnh của liên minh, không có quyền gì, không lấy được video liền đi hỏi Phong Phồn liệu có thể đứng ra chứng minh cho đứa nhỏ của đội tuyển các cậu hay không. Phong Phồn liên lạc với tôi, bảo tôi đưa USB cho cậu, cũng may Phong Phồn nhìn xa trông rộng, ngay hôm quay xong trailer đã tới phòng quản lý copy một bản, quả nhiên là người từng trải.”

Những chuyện Bách Xuyên nói thì Kiều Mục đã nghe Vô Văn kể qua điện thoại, Kiều Mục cầm USB, bình thản nói: “Cảm ơn Phong Phồn giúp tôi.”

“Sao không tự đi mà cảm ơn.” Hiện tại Bách Xuyên có thể coi là người đồng đội cũ thân thiết nhất với Phong Phồn, năm đó đương nhiên anh cũng biết rõ hết chuyện giữa Phong Phồn và Kiều Mục, hiện tại không nhịn được muốn nói một chút. Bách Xuyên nghiêm túc khuyên nhủ, “Kiều Mục, coi như cho mình một lối thoát, nói một câu với Phong Phồn đi. Bao nhiêu năm trôi qua rồi, đôi lúc tôi lại nghĩ ân oán năm xưa có còn quan trọng nữa đâu. Hiện tại trong lòng Phong Phồn ngoại trừ việc phải vô địch thế giới thì còn để ý chuyện gì khác nữa? Cậu ta có thể nghĩ chu toàn giúp đứa bé kia của đội cậu như thế, tôi không cần nói hẳn cậu cũng biết rõ là vì ai.”

Uất Lam chưa bao giờ tọc mạch nhiều lời chuyện người khác, tuy những năm nay anh ta vẫn giữ liên lạc với Phong Phồn nhưng anh ta cảm thấy Kiều Mục không muốn nghe nên cũng không nói tới chuyện giữa Kiều Mục và Phong Phồn. Nhưng Bách Xuyên thì khác, có lẽ từng là người đi rừng nên tính tình khá thẳng thắn, Bách Xuyên nghĩ gì nói đó. Hơn nữa trong số bọn họ, Bách Xuyên lại là người thân cận nhất với Phong Phồn, sau khi giải nghệ liền chuyển sang làm bình luận viên chính thức cho LPL. Anh là người nhìn Phong Phồn kiên trì cả một mùa giải từ vị trí gần gũi nhất, sự cố chấp với chức vô địch kia khiến Bách Xuyên cảm thấy vừa đau lòng vừa chua xót. Chính vì ngày qua ngày đứng trên đài bình luận, bao nhiêu oán hận ngày Phong Phồn chuyển đội năm xưa trong lòng Bách Xuyên đã không còn nữa. Anh hi vọng Kiều Mục cũng có thể thông cảm cho Phong Phồn, anh muốn mấy người bọn họ có thể trở lại thời quá khứ vô tư năm đó, sáu người tranh nhau một chai nước khoáng, đứng la hét như lũ ngốc trên đỉnh núi cao. Đó là quãng thời gian đẹp nhất đời anh, anh không muốn thiếu vắng đi bất cứ người nào.

Kiều Mục hiểu rất rõ người đồng đội cũ này, Uất Lam muốn nói gì đó lại thôi, Bách Xuyên nhanh mồm nhanh miệng, bọn họ đơn giản chỉ muốn cả đám có thể trở lại thời khăng khít trong quá khứ. Biết đâu anh có thể trở lại vị trí đồng đội cũ, thế nhưng Phong Phồn lại muốn làm lành với anh. Bỏ lỡ xét cho cùng vẫn là bỏ lỡ, trên đời này lấy đâu ra lắm chuyện gương vỡ lại lành như vậy.

Kiều Mục mỉm cười ôn hòa, nói với Bách Xuyên: “Tôi sẽ đích thân cảm ơn cậu ta, nhưng có vài chuyện không thể cưỡng cầu được. Dù cho mấy năm nay cậu không theo đuổi được chị Đường thì cũng nên trưởng thành đi thôi.”

Nhắc tới nữ thần Thanh Đường, bình luận viên mình thầm mến bao năm nay, Bách Xuyên lập tức xù lông: “Kiều Mục, chúng ta cắt đứt đi!”
Hết chương 26.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương