Dung Kiều Mộc tỉnh dậy khi ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, ánh nắng ngày đông không chói chang gay gắt, chỉ đến giữa trưa hàng ngày mới có thể cảm nhận được chút ấm áp hiếm hoi này. Chủ Công tỉnh dậy là đi kéo rèm cửa sổ, thói quen này hắn học từ Dung Kiều Mộc, Dung Kiều Mộc nói có ánh sáng tự nhiên chiếu vào thì dù ai ngủ nhiều đến mấy cũng sẽ dậy, hơn nữa khi tỉnh sẽ thoải mái hơn.

Dung Kiều Mộc có chút mê man mở mắt, huyết áp của cậu hơi thấp hơn người bình thường, phải nằm trên giường điều chỉnh một chút mới ngồi dậy được. Giống như đa số thanh thiếu niên bây giờ, việc đầu tiên Dung Kiều Mộc làm sau khi thức dậy chính là vớ lấy điện thoại xem. Màn hình chờ điện thoại của Dung Kiều Mộc chính là bức ảnh quảng bá của Kiều Mục năm xưa, thời gian trên màn hình cho cậu biết hiện tại đã 12 giờ 15 phút trưa.

Kỳ thực ngày thường khoảng 10 rưỡi Dung Kiều Mộc đã tỉnh rồi, coi như là người dậy sớm trong căn cứ nhưng vì hôm qua Chủ Công tìm cậu nói chuyện nhân sinh khiến sau khi lên giường rồi vẫn còn nghĩ ngợi lung tung rất nhiều chuyện, hiếm khi mất ngủ nên mới dậy muộn thế này.

Nghĩ đến Chủ Công, khóe miệng Dung Kiều Mộc không kìm được mà cong lên, cậu nhớ đến cảnh tối hôm qua Chủ Công trước khi đi ngủ vẫn không yên lòng giải thích với cậu, rằng những câu tôi vừa nói kia thật ra chỉ đứng từ góc độ hai người là đồng đội mà suy nghĩ chứ không phải tôi thiên vị Đại Oa. Mỗi câu Chủ Công nói đêm qua đều là vì muốn Dung Kiều Mộc yên tâm nghe lời, đương nhiên câu nào cũng nói rất êm tai, đặc biệt là câu ghi chú cuối cùng này.

Nói về Đại Oa, thật ra Dung Kiều Mộc có chút lưu ý, dù sao người này cũng là hỗ trợ trước đây của Chủ Công, thể nào nhắc tới Chủ Công là cậu và Đại Oa sẽ bị lôi ra so sánh. Dung Kiều Mộc kiêu ngạo từ trong cốt tủy, cậu không thích bị người ta đánh giá thấp, cũng giống như thành tích học tập cực cao của cậu, không phải vì cậu yêu thích học hành, đơn giản chỉ vì không muốn người khác có kết quả cao hơn mình mà thôi, cậu hao tổn tâm tư leo lên top 1 server Hàn là đủ để chứng minh điều này.

Chủ Công là một trong ba xạ thủ mạnh nhất LPL, từng bắt cặp với rất nhiều hỗ trợ hàng đầu trong nước, mà trong số đó Đại Oa chính là người được fan Chủ Công yêu thích nhất. Có thể nói Đại Oa chính là minh chứng cho một fanboy thành công, chuyện của cậu ta và Chủ Công được truyền thông rất ưu ái, Dung Kiều Mộc đã đọc rất nhiều bài báo về hai người.

Nghe đâu năm ấy khi Chủ Công vẫn còn đang đánh ở LSPL, Đại Oa chính là fanboy của Chủ Công, trận nào Chủ Công đánh cậu ta đều đi xem. Mức độ quan tâm của LSPL ít hơn LPL rất nhiều, thế nên Chủ Công cũng nhận ra một fanboy trung thành như thế, đôi lúc cũng trò chuyện vài câu. Sau này Chủ Công có được hào quang rực rỡ ở LSPL, được đội tuyển HP của LPL mua lại, Đại Oa cũng thuận lợi trở thành một thành viên trong trại huấn luyện người mới của HP. Đại Oa luôn khắc khổ huấn luyện vì mục đích được trở thành hỗ trợ của Chủ Công, sau này trời không phụ người có lòng, rốt cuộc Đại Oa cũng vào được đội hình chủ lực dựa vào năng lực cá nhân xuất sắc, trở thành hỗ trợ cho Chủ Công. Đại Oa chính là người khen Chủ Công nhiều nhất, thắng thì tâng bốc mà thua lại tự gánh nồi, khiến fan của Chủ Công chú ý và yêu mến.

Nhớ đến hỗ trợ Đại Oa trước đây của Chủ Công, Dung Kiều Mộc hiếm khi cảm thấy rối rắm mà thở dài, tính cậu không hợp được với việc tâng bốc Chủ Công điên cuồng trước mặt người khác. Dĩ nhiên lại càng không chấp nhận việc miễn cưỡng gánh trách nhiệm như thế. Chỉ sợ trong mắt fan của Chủ Công, mình nhất định sẽ không thể so với Đại Oa. Dung Kiều Mộc cảm thấy Đại Oa chính là một ngọn núi cao khó vượt qua trong lòng fan Chủ Công, mà cậu từ giờ lại đi hỗ trợ cho Chủ Công, có lẽ chẳng khác nào vận động viên leo núi, phải leo liên tục để vượt qua ngọn núi này, phiền ơi là phiền.

Buồn bực xoa xoa hai gò má, Dung Kiều Mộc quyết định tạm thời quên chuyện Đại Oa đi, cậu mở Wechat ra xem có ai nhắn gì quan trọng hay không. Danh sách bạn bè Wechat của Dung Kiều Mộc rất ít ỏi, ngoại trừ mấy người bạn học khiến cậu cảm thấy chơi được, còn lại cũng chỉ có thành viên của SSS và GG. Hiện tại thành viên và nhân viên của SSS chiếm nửa danh sách bạn bè của cậu đều gửi tới một tin nhắn giống hệt nhau – thằng nhóc lừa đảo.

Dung Kiều Mộc cảm thấy có chút khó hiểu, chẳng phải cậu chỉ nhắn tin nói làm hỗ trợ cho Chủ Công rất tốt thôi mà, nói cậu là đồ phản bội thì thôi, đây lại bảo lừa đảo là cái quần gì. Trình độ giáo dục trung bình của cái giới này thấp quá rồi, mạnh mẽ kiến nghị tống toàn bộ đám học dốt này về lại trường học, cải tạo cho tốt rồi hẵng thả ra.

Dung Kiều Mộc tìm được tin nhắn của ông anh Dung Liêu Lượng giữa một dàn hô hào thằng nhóc lừa đảo, gửi lại ba dấu hỏi chấm lời ít ý nhiều rồi rời giường đi rửa mặt. Đợi đến khi làm vệ sinh cá nhân xong xuôi, tinh thần sảng khoái xuống lầu ăn cơm thì thấy trong phòng ăn lúc này chỉ có ba người Bạch Tịch, Bạch Mặc và Chủ Công. Hai tên ngốc Bạch Tịch và Bạch Mặc hiển nhiên cũng mới rời giường, đầu còn ướt nhẹp chính là bằng chứng, còn Chủ Công dường như đã ăn xong, chỉ ngồi bên bàn ăn nghịch điện thoại.

Ba người trong phòng ăn nghe thấy tiếng bước chân liền cùng nhìn về phía Dung Kiều Mộc, Bạch Tịch và Bạch Mặc cười ha ha vẫy tay với Dung Kiều Mộc: “Dậy rồi hả, thằng nhóc lừa đảo.”

Lại là thằng nhóc lừa đảo, rốt cuộc thằng nhóc lừa đảo là cái quái gì. Dung Kiều Mộc muốn cầm điện thoại lên xem anh trai còn nói gì nữa không, sờ túi quần mới phát hiện tắm xong vội xuống lầu kiếm đồ ăn nên quên điện thoại trên tủ đầu giường. Dung Kiều Mộc đứng đó xoắn xuýt một hồi xem có nên lên lầu lấy điện thoại hay không, cuối cùng vẫn không địch nổi mùi cơm ngon của bác nấu cơm, đi đến bên bàn ăn no bụng trước.

Dung Kiều Mộc vẫn ngồi xuống bên cạnh Chủ Công, Bạch Tịch và Bạch Mặc cũng quá quen với việc Chủ Công ngồi đâu thì hỗ trợ của Chủ Công sẽ dính ở đó. Đa số cặp đường dưới của các đội đều có cái không khí dính nhau chằm chặp gay ơi là gay này, chẳng còn khiến bọn họ ngạc nhiên nữa.

Chủ Công múc cháo vào bát cho Dung Kiều Mộc, Dung Kiều Mộc nhận lấy nói cảm ơn, lúc này mới nhìn về cặp anh em thối nát ngày nào cũng nói nhảm kia: “Sao hai người lại gọi em là thằng nhóc lừa đảo?”

Bạch Tịch kinh ngạc: “Sáng nay cậu không lên mạng à?”

Dung Kiều Mộc bình tĩnh đáp: “Quên điện thoại trên lầu rồi, sao vậy?”

Bạch Tịch còn định nói thêm, Chủ Công lại mở miệng ngăn: “Có chuyện gì ăn xong rồi nói, khi ăn không bàn luận, khi ngủ không nói chuyện hiểu không?”

Bạch Tịch nhìn về phía Chủ Công suốt ngày nói nhảm trên bàn ăn, Chủ Công cũng nhìn chằm chằm Bạch Tịch. Tuy Bạch Tịch và Bạch Mặc được mệnh danh là quỷ thấy cũng phải khóc tại LSPL nhưng sau khi Bạch Tịch mơ hồ cảm nhận được sự khó chịu trong ánh mắt của Chủ Công, lòng bỗng thấy yếu thế hơn rất nhiều. Bạch Tịch sợ quá ngậm miệng. Bạch Mặc cúi đầu ăn cơm bên cạnh lại hoàn toàn không phát hiện ra luồng không khí “thân thiện” giữa Chủ Công và anh trai, nuốt xong cơm lại nói: “Bọn này ăn xong rồi.”

“Tôi nói là chờ Tiểu Kiều ăn xong,” Chủ Công lại dặn dò thêm với Bạch Mặc, “nếu cậu ăn xong rồi thì lên lầu cầm điện thoại xuống đây cho cậu ấy đi, trên tủ đầu giường đó.”

Bạch Mặc vừa định hỏi tại sao phải thế, nhưng nhìn thấy ánh mắt áp bức kia của Chủ Công lại ngậm miệng, bất mãn lẩm bẩm bé tí đã ghê gớm, sau đó thực sự đứng lên chuẩn bị lên lầu lấy điện thoại cho Dung Kiều Mộc. Dung Kiều Mộc khẽ mỉm cười nhìn Bạch Mặc: “Lấy hộ em cả cục sạc luôn nhé, cảm ơn.”

Nhìn cuộc đối thoại giữa Chủ Công và Bạch Tịch, Bạch Mặc, Dung Kiều Mộc cảm thấy có lẽ trên mạng xảy ra chuyện gì liên quan đến cậu, nhưng có vẻ chuyện cũng chẳng to tát gì, nếu Chủ Công đã bảo cậu ăn trước, Dung Kiều Mộc liền bình tĩnh tiếp tục ăn cơm, không hỏi thêm câu nào. Chỉ có điều món cá thu đao này ngon nhưng rất khó gỡ, Dung Kiều Mộc vùi đầu vật lộn với đồ ăn trong tay mình.

Chủ Công đã ăn xong từ lâu nhưng cũng không có ý định rời đi, ngồi một bên chơi điện thoại giống mọi người. Sau đó thấy bộ dạng ăn cá của Dung Kiều Mộc thực sự vô cùng thê thảm, hắn bèn bỏ luôn điện thoại tới giúp Dung Kiều Mộc gỡ xương và vây cá. Dung Kiều Mộc cười cười với Chủ Công, yên tâm thoải mái ngồi ăn.

Bạch Tịch ngồi đối diện cặp đôi đường dưới, nhìn hai người bọn họ mà cay hết cả mắt. Bạch Tịch bệ vệ ngồi dựa vào ghế, nói: “Này Tiểu Kiều, cậu nhận Chủ Công làm bố luôn đi, nhìn y như cảnh công cha như núi thế này.”

Chủ Công và Dung Kiều Mộc cùng nhìn về phía Bạch Tịch, Bạch Tịch bỗng nghĩ đến một chuyện, Tiểu Kiều là trẻ mồ côi, mình nói tới chuyện này có khi lại khiến cậu đau lòng. Bạch Tịch miệng tiện lỡ mồm chỉ muốn đập cho bản thân một trận, sao mồm miệng như của nợ thế này. Bạch Tịch đang do dự không biết nên xin lỗi thế nào cho phải thì lại thấy Tiểu Kiều mỉm cười, ra vẻ không để ý, đáp: “Anh đừng khiêm tốn, đi rừng mới làm bố được, khi nào thi đấu nhớ ghé xuống đường dưới nhiều chút nha, cảm ơn.”

Bạch Tịch thầm thở phào nhẹ nhõm như tội phạm tử hình bỗng nhiên được phóng thích, Tiểu Kiều nhà ta đúng là ngoan ngoãn chu đáo, khiến người ta đau lòng mà. Bạch Tịch khóc giàn giụa trong tim, chỉ muốn mua một cái búa sắt đóng cố định bản thân xuống đường dưới, hoàn toàn quên mất tối hôm qua trước khi đi ngủ, mình và em trai còn nghi ngờ thuộc tính ôn hòa thuần lương của Tiểu Kiều.

Bạch Tịch, Chủ Công và Tiểu Kiều ăn xong thì tới phòng huấn luyện, Bạch Mặc đã ở bên trong, không những mang điện thoại và sạc xuống cho Tiểu Kiều mà còn rất tự giác cắm sạc luôn. Lão Thiết vẫn ngồi cày rank ở vị trí cũ, Bạch Mặc và Uất Lam thì chen nhau trước máy tính chơi một game đang hot dạo này.

Bạch Tịch nhìn mấy người trong phòng huấn luyện, hỏi Tương Ngôn đâu rồi, Uất Lam tranh thủ trả lời: “Mấy hộp thức ăn cho chó còn đắt hơn đồ ăn vặt của cậu mà cậu ta đặt mua vừa ship đến, hẳn là sang hàng xóm chơi với chó rồi.”

Bạch Tịch vô cùng đau đớn: “Lúc nào rồi, kẻ địch mạnh nhan nhản ngoài kia mà một người quản lý Weibo không làm việc lại chạy đi chơi với chó vậy.”

Lần này Uất Lam lười đáp, vừa cướp chuột với Bạch Mặc vừa nói: “Cậu ta thì làm được gì, đăng Weibo nói hỗ trợ nhà chúng mày mới là đồ lừa đảo à. Vô dụng thôi, không cần phản ứng với đám diễn viên WG kia, đến khi thi đấu rape nát cúc chúng nó là được.”

Lại là WG? Dung Kiều Mộc ngồi vào ghế bật máy tính, Chủ Công cũng ngồi xuống bên cạnh cậu. Dung Kiều Mộc bật trình duyệt web, dựa theo cuộc đối thoại giữa Uất Lam và Bạch Tịch, tìm thông tin theo từ khóa WG và Tiểu Kiều, quả nhiên moi ra được một đống bài đăng. Dung Kiều Mộc nhìn qua một chút, hình như đêm qua người đi rừng Tàn Sát của đội tuyển WG nói gì đó về Tiểu Kiều trên stream, hiện tại toàn bộ bình luận bên dưới đều chửi Tiểu Kiều diễn trò, là thằng nhóc lừa đảo. Loại đội tuyển rác rưởi như GG quả nhiên không có ai ra gì.

Vì muốn biết chi tiết sự việc, Dung Kiều Mộc mở một đoạn clip lên, Chủ Công ở bên cạnh dặn dò: “Xem thôi, không cần phản ứng lại bọn họ. Uất Lam nói đúng đấy, thi đấu điện tử, thắng mới có quyền gáy.”

Dung Kiều Mộc ừ một tiếng, quả thực không quan tâm, cậu đã từng chứng kiến rất nhiều thị phi hồi còn ở SSS nên đã quá quen rồi. Cậu chỉ muốn biết rốt cuộc người của WG đang gây sự gì. Nếu nói về chuyện có thể khiến cậu khó chịu thì đại khái chính là việc tối qua đã hứa với Chủ Công sẽ cẩn trọng ngôn từ, đề phòng dính thị phi, ai ngờ sáng nay vừa mở mắt thị đã rụng đầy sân, cảm giác hơi tự vả. Dung Kiều Mộc quyết định ghi món nợ này lên người đội tuyển WG.
Hết chương 24.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương