Rực Lên Lửa Chiến
-
Chương 23
Một giờ sáng, khi mà phần lớn mọi người đều đã say giấc mộng đẹp thì phòng huấn luyện của đội tuyển GG vẫn sáng ánh đèn. Lịch làm việc và nghỉ ngơi của tuyển thủ chuyên nghiệp không giống bình thường, về cơ bản đều là ngủ ngày thức đêm. Mấy ngày qua Dung Kiều Mộc đều chơi game một lúc rồi offline, coi như là người nghỉ sớm nhất trong đội tuyển GG.
Dung Kiều Mộc thu dọn đồ đạc trên bàn trong tiếng gõ phím lách cách rồi chào mọi người xin phép đi trước. Vài người trong phòng huấn luyện vốn đang tỏ vẻ tôi đánh rank bận bịu lắm, nhưng ngay khi Dung Kiều Mộc rời đi, các thành viên và cả Uất Lam lập tức chạy tới bao vây bốn phía quanh Chủ Công. Chủ Công vừa ghép trận mới, thấy tất cả mọi người bỗng nhiên vây chặt hắn, sợ đến mức từ chối vào game luôn. Hắn ngước nhìn quét một vòng cả đám, hỏi mấy người làm gì vậy?
Bạch Tịch: “Chủ Công, anh thay đổi rồi.”
Bạch Mặc: “Chủ Công, anh thay đổi rồi.”
Thiết Trạch Hi: “Chủ Công, cậu thay đổi rồi.”
Uất Lam: “Chủ Công, cậu thay đổi rồi.”
Văn Hạo Du tỏ vẻ khó hiểu, không biết có phải vì bác gái nấu cơm làm thêm hai món lúc tối khiến đám này no quá hóa điên hay không, hắn lùi về sau một chút, kéo giãn khoảng cách với đám thần kinh này, sau đó mở miệng hỏi: “Mấy người bệnh à? Tôi thay đổi cái gì?”
Bạch Mặc vỗ vai Chủ Công, sâu xa thâm thúy nói: “A Du, trước đây anh không như vậy.”
A Du là cái mệ gì, Văn Hạo Du vừa định ngồi dậy tránh xa biến thái, Thiết Trạch Hi lại đè vai hắn bắt ngồi về chỗ cũ: “A Du, cậu hèn hơn rồi.”
Bạch Tịch nói tiếp: “A Du, tính cách bạo ngược đâu, vẻ đáng sợ không nên chọc vào đâu, tôn nghiêm của một thằng cặn bã và một vị đội bá đâu hết rồi, tại sao trước mặt Tiểu Kiều anh cứ sợ như cá mắm thấy mèo như vậy hả.”
Uất Lam gật đầu: “Cậu đã không còn là một Chủ Công gào lên muốn đánh cho Tiểu Kiều thành tiểu kiều lúc trước nữa rồi. A Du, tôi khinh bỉ cậu từ tận đáy lòng.”
Văn Hạo Du là ai, là một trong ba xạ thủ mạnh nhất LPL, là đội trưởng nói một không nói hai của đội tuyển HP, là người được liên minh và fan công nhận là loại thẳng tính bộc trực, bây giờ lại bị một đám cặn bã bao vây mỉa mai, mà điều khiến bọn họ cười nhạo lại là hắn sợ?
Đối với mấy người rảnh rỗi sinh nông nổi này, Chủ Công cũng không giận, còn nở một nụ cười đầy giễu cợt. Hắn lười biếng dựa vào ghế, tìm một tư thế ngồi thoải mái, liếc mắt đánh giá Bạch Tịch: “Tôi có hèn hay không chưa nói, nhưng cậu quả thực đúng là không hèn. Dù sao cũng dám sang tận cửa SSS sủa tiếng chó rồi, sống động đến mức đến giờ chưa quên.” Chủ Công nói xong Bạch Tịch lại chuyển mũi giáo sang Bạch Mặc, “Còn cậu nữa, bệnh ocschos chưa khỏi à, thân tàn chí kiên sao còn ở đây phí sức làm anh hùng bàn phím, muốn tham gia Thế vận hội cho người khuyết tật phải không, vậy tôi chúc cậu sớm hoàn thành ước nguyện nhé.” Chủ Công nói Bạch Mặc xong lại nhìn về Thiết Trạch Hi, “Anh một năm không thi đấu rồi, giải mùa Xuân sắp tới rồi còn ngồi hóng hớt hùa theo làm gì, điều chỉnh tâm lý tốt chưa, thích nghi được meta chưa, có cần tôi vỗ tay khen một câu ngài đây lạc quan quá không?” Chửi xong Lão Thiết, cuối cùng Chủ Công quay sang Uất Lam, “Sống sướng quá nên ngứa đòn rồi phải không, giờ tôi sẽ đi tìm anh Kiều, nói cho anh ấy biết anh giật dây tôi nói đánh Tiểu Kiều thành tiểu kiều. Uất Lam này, anh không muốn làm việc nữa thì cứ nói thẳng ra, vừa vặn bớt cơm bớt gạo cho người khác.”
Xét về việc đánh mắng chửi người thì vị đường dưới này của đội tuyển GG quả thực có tài bẩm sinh, Chủ Công móc mỉa hết một lượt những người đứng quanh mình, sau đó mới cầm áo khoác lên, phóng khoáng vắt lên vai. Uất Lam sợ Chủ Công thực sự đi mách Kiều Mục, cuống lên hỏi cậu định đi đâu, Chủ Công nhìn Uất Lam như nhìn trẻ thiểu năng: “Đương nhiên là về phòng ngủ rồi, chẳng nhẽ lại đi thu thập hành lý giúp anh chắc, đằng nào đêm nay anh chẳng đi luôn?”
Uất Lam buồn bực khoát tay: “Biến mau, đồ đáng ghét.”
Chủ Công cười ha hả, lê đôi dép chậm rãi thong thả ra khỏi phòng huấn luyện, bóng lưng kia nhìn thế nào cũng khiến người ta chỉ muốn xông lên đánh hắn một trận cho hả giận. Chờ Chủ Công đi rồi, đám Bạch Tịch vừa khiển trách người ta lại về chỗ của mình. Uất Lam ngồi cạnh Tương Ngôn, sau khi ngồi xuống anh ta mới nhận ra nãy giờ Tương Ngôn chỉ ngồi nhìn. Uất Lam cực kỳ bức xúc với hành vi không có tí nghĩa khí nào của Tương Ngôn, thân là người độc miệng nhất đội tuyển GG mà sao lúc nãy không rút lưỡi ra tương trợ vậy.
Uất Lam nhìn Tương Ngôn oán giận: “Mua vé VIP xem trò vui nãy giờ, sao cậu không thể mỉa Chủ Công một câu giúp tụi này?”
Tương Ngôn lạnh lùng liếc nhìn Uất Lam: “Tại sao tôi phải giúp các người mỉa Chủ Công, mông hổ không phải ai cũng sờ được đâu, bản thân ngu ngốc còn muốn kéo người khác rơi hố theo chắc.”
Uất Lam còn định cãi tiếp, Tương Ngôn lại tắt máy đứng dậy chuẩn bị rời đi. Bình thường nếu không chơi game, Tương Ngôn cũng sẽ làm mấy việc khác để rồi rời phòng train cuối cùng. Hôm nay anh đi sớm như vậy khiến Uất Lam không lên tiếng chỉ trích chuyện Tương Ngôn không giúp nữa, quan tâm hỏi một câu: “Sao cậu đi sớm vậy, khó chịu trong người hay làm sao?”
“Khó chịu,” Tương Ngôn nhìn lướt qua những người còn lại trong phòng huấn luyện, mỉa mai, “Trong phòng này ngập tràn không khí thiểu năng, tôi ngạt thở.”
Sau khi rời khỏi phòng huấn luyện, Chủ Công cũng không về phòng như hắn nói mà đi tới phòng bếp rót cốc nước ngồi uống. Nhắc đến việc Tiểu Kiều đuổi giết Đại Oa trong game, dù Bạch Tịch không cười nhạo Chủ Công hèn thì kỳ thực hắn cũng định tìm Dung Kiều Mộc tán gẫu, chỉ có điều chưa biết phải mở miệng kiểu gì.
Mấy người Bạch Tịch nói cũng không sai, hắn quả thực không có cách gì với Dung Kiều Mộc, nếu như người không nghe lời là đám nhóc ở HP, hắn sẽ dứt khoát sầm mặt dạy dỗ bọn họ một trận để bọn họ học được cách tôn trọng tiền bối là xong. Nhưng Dung Kiều Mộc thì khác, Dung Kiều Mộc là trẻ mồ côi vậy mà không tỏ ra khó chịu, còn ôn hòa tươi cười, vừa cần cù nỗ lực lại hiểu chuyện khéo léo, dù đôi khi giở chứng gây chuyện thì vẫn giữ chừng mực. Ngẫm lại so với Bạch Tịch và Bạch Mặc lớn hơn Tiểu Kiều một tuổi mà cả ngày gào gào thét thét, có lúc Chủ Công sẽ cảm thấy đứa nhóc này quả thực rất hiểu chuyện và biết điều. Ở cái độ tuổi tùy ý nhất nhưng vẫn giữ quy củ, cũng chính vì vậy mà khiến người ta cảm thấy đau lòng. Vì thế những khi Tiểu Kiều gây sự, trong lòng Chủ Công cũng không tức giận gì, trái lại còn có chút vui mừng giống mấy ông bố, cảm thấy rốt cuộc Tiểu Kiều cũng tùy hứng một lần như những đứa trẻ cùng tuổi khác.
Đang định đi dạy dỗ hỗ trợ nhà mình nên biết chừng mực, Chủ Công lại thấy xoắn xuýt hết cả lên.
Chủ Công ở cùng phòng với Dung Kiều Mộc, trong gaming house có thể coi như phòng to nhất, không những có phòng tắm độc lập mà còn để được cả bàn học và giá sách. Dung Kiều Mộc vốn là học sinh lớp 12 sắp tốt nghiệp, tuy nghỉ học nhưng cũng không có ý định bỏ thi đại học. Sau khi Kiều Mục biết được ý muốn của Dung Kiều Mộc thì lập tức xếp riêng phòng này cho cậu và Chủ Công ở.
Khi Chủ Công bưng cốc sữa ấm về phòng, Tiểu Kiều đang ngồi trên bàn học làm bài tập, ánh đèn bàn nhu hòa ấm áp hắt lên sườn mặt Tiểu Kiều khiến gương mặt non nớt kia nhìn càng dịu dàng, cảm giác như hàng mi dài ấy mềm mại hơn. Chủ Công đi về phía Tiểu Kiều, đặt cốc sữa ấm lên bàn học, tiện tay kéo ghế tới ngồi bên cạnh cậu. Tiểu Kiều cười nhìn Chủ Công nói lời cảm ơn, rất tự nhiên cầm cốc sữa uống.
Chủ Công cảm thấy Tiểu Kiều vẫn đang tuổi lớn, hơn nữa thực sự sợ Tiểu Kiều sẽ không cao nổi như Tương Ngôn nên dù hiện tại cậu đã cao hơn Tương Ngôn rồi, hắn vẫn thường xuyên đốc thúc Tiểu Kiều uống sữa. Nếu như về phòng sớm mà Tiểu Kiều còn đang học, hắn cũng sẽ đi xuống hâm nóng sữa mang lên cho cậu, tất nhiên những người khác hoàn toàn không biết chuyện này, nếu không thì có khi sẽ không mỉa mai Chủ Công hèn nữa mà ca ngợi hắn là đồ 24 hiếu*.
*24 hiếu là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già. Các câu chuyện được kể lại xảy ra từ thời Thuấn Đế đến đời ông.
Tiểu Kiều uống sữa xong thì đặt cốc lại chỗ cũ, cậu cảm thấy hình như Chủ Công muốn nói gì đó nên cũng không tập trung vào bài tập nữa, ánh mắt ôn hòa nhìn Chủ Công chờ hắn mở miệng. Ánh mắt của Chủ Công bỗng nghiêm túc hơn, hắn nói: “Tiểu Kiều, làm phiền cậu một chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Tiểu Kiều gật đầu thuận theo: “Vâng, anh nói đi.”
Đại khái là Chủ Công đang sắp xếp câu chữ, hắn im lặng một chút rồi mới mở miệng nói tiếp: “Tiểu Kiều, đầu tiên tôi muốn xin lỗi cậu vì tối nay đã dual với Đại Oa. Giải mùa Xuân đã sắp bắt đầu rồi, tôi không luyện tập với hỗ trợ của mình mà lại đi đánh rank với đồng đội cũ là tôi sai, tôi nhất định phải xin lỗi. Tôi là người trọng thắng bại, xưa nay không thích thua ai bao giờ, hôm nay khi đấu tập với WG quả thực tôi hơi bực, nhưng tôi cũng không nên dồn hết bực dọc này lên chuyện huấn luyện thường ngày, hi vọng cậu có thể tha thứ cho tôi.”
Tiểu Kiều không ngờ Chủ Công sẽ chủ động xin lỗi chuyện này, cậu hơi kinh ngạc nhìn Chủ Công rồi gật đầu theo bản năng. Chủ Công thấy Tiểu Kiều gật đầu, ừ một tiếng rồi nói tiếp: “Tôi còn một việc nữa muốn nói với cậu, về chuyện cậu đuổi giết Đại Oa trong game hôm nay, sau này đừng làm thế nữa.”
Sợ Dung Kiều Mộc hiểu lầm mình thiên vị Đại Oa, Chủ Công cũng không cho Dung Kiều Mộc cơ hội chen lời, hắn tiếp tục nói: “Tuy lời tôi nói có lẽ không quá xuôi tai, thế nhưng tôi thực sự xuất phát từ lòng tốt, vì vậy hi vọng cậu có thể hiểu được. Hiện tại cậu đã không còn là người chơi nghiệp dư bình thường nữa, cậu đã là tuyển thủ chuyên nghiệp rồi, sau này có thể bị người khác chú ý từng giờ từng phút, làm chuyện gì nói câu gì cũng có thể bị những kẻ tâm cơ bóp méo phóng đại tạo thị phi. Chuyện lúc trước cậu không chịu cho tôi năm mạng còn sôi sùng sục trên internet, cậu nghĩ mà xem nếu chuyện hôm nay cậu điên cuồng nhắm vào Đại Oa vỡ lở, bao nhiêu người có ác ý trên mạng sẽ chĩa mũi dùi vào cậu đây? Tôi biết cậu nhìn thì ôn hòa nhưng cá tính lại mạnh mẽ, có điều đến khi phải gánh chịu một đống nước bẩn hắt vào người, dù tâm lý cứng đến đâu cũng sẽ vẫn bị ảnh hưởng. Cậu, người cậu yêu mến, người yêu mến cậu, còn có đồng đội, tất cả mọi người rất có thể bị cuốn vào vòng thị phi chỉ vì một sơ suất nhỏ. Tiểu Kiều, cậu có năng khiếu cũng có thực lực, nhất định sẽ trở thành ánh hào quang rực rỡ trên đấu trường. Tôi không muốn cậu phải chịu ảnh hưởng khi bị kéo vào những sự việc vớ vẩn. Hứa với tôi, bảo vệ bản thân cho tốt, đừng chọc vào những thị phi ngổn ngang rình rập bên ngoài.”
Dung Kiều Mộc không nói một lời nhìn Chủ Công, ánh sáng ấm áp nhàn nhạt ngập tràn trong đáy mắt. Vào lúc này, cậu cảm thấy Văn Hạo Du rất giống anh trai Dung Liêu Lượng của mình, vừa nghiêm túc lại vừa cố chọn từ để không có vẻ quá khắt khe. Nghĩ như vậy vì muốn tốt cho cậu, lại cuống quít sợ cậu hiểu lầm, đây là thái độ chân thành thực sự muốn tốt cho cậu từ đáy lòng, cẩn thận uyển chuyển từng li từng tí, nhưng vẫn nhất định muốn cậu hiểu chuyện một cách nghiêm túc. Dung Kiều Mộc cảm thấy rất ấm áp, tựa như hơi ấm từ ly sữa nóng giờ mới tỏa ra, khiến cả người cậu được bao bọc trong xúc cảm được yêu thương.
Văn Hạo Du không biết Dung Kiều Mộc đang nghĩ gì, hắn thấy Dung Kiều Mộc không nói lời nào, liền ướm hỏi: “Có phải tôi nói quá nghiêm túc khiến cậu mất vui rồi không?”
Nghe Chủ Công nói, Dung Kiều Mộc bỗng nở một nụ cười thật lớn, cậu lắc đầu cười đáp: “Không đâu, em rất vui, em biết anh muốn tốt cho em, cảm ơn anh.”
Thấy Dung Kiều Mộc hiểu được dụng ý của mình, Chủ Công cũng cười. Quả nhiên Dung Kiều Mộc thông minh ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, đứa nhỏ như vậy sao có thể khiến người ta không thích cho được đây. Chủ Công giơ tay lên xoa đầu Dung Kiều Mộc, nói: “Ngoan.”
Bình thường Văn Hạo Du và Dung Kiều Mộc ở chung rất tốt nhưng cũng chưa từng thân cận đến mức này. Động tác đắc ý của Chủ Công khiến cả hai đều hơi sửng sốt, Chủ Công ngại ngùng thu tay về, nói tôi đi tắm rồi vắt chân lên cổ chạy khỏi hiện trường gây án. Tiểu Kiều ồ một tiếng rồi tiếp tục cầm bút làm bài tập, chỉ có điều khóe miệng vẫn không nhịn được mà hơi nhếch lên, ngón tay thon dài xinh đẹp cầm bút vòng vo một hồi, cuối cùng Dung Kiều Mộc vẫn thản nhiên viết vào phần bài tập trống không của mình ba chữ Văn Hạo Du.
Trong phòng huấn luyện của đội tuyển SSS hàng xóm, Dung Liêu Lượng và Nirvana đang tổ đội tập trung đánh rank, quản lý A Sầu bên cạnh họ thì chơi game trên điện thoại. Trước mặt A Sầu là một dãy điện thoại di động của các thành viên, điện thoại để đây là để A Sầu chơi Candy Crush sau khi vừa dùng hết số mạng mình có ở máy bản thân. Máy mà A Sầu đang cầm chính là của Dung Liêu Lượng, đang thoát game sau khi chơi hết số lượt hiện có thì bỗng thấy tin nhắn Wechat Tiểu Kiều gửi tới. A Sầu tiện tay mở ra xem một chút, khóe miệng run rẩy nhìn về phía Dung Liêu Lượng.
“Lượng thần, Tiểu Kiều nhà chúng ta gửi tin cho cậu.”
Dung Liêu Lượng không quay đầu lại, hỏi: “Nói gì?”
Khóe miệng A Sầu co quắp, cực kì bi thương nói: “Nó nói cảm thấy thật tốt khi được làm hỗ trợ cho Văn Hạo Du.”
Nirvana kinh ngạc quay đầu nhìn A Sầu, dùng tiếng Trung chuyên nghiệp cấp 8 nói: “Tôi bỗng tưởng tượng ra cảnh lúc này có lẽ Tiểu Kiều đang nói với Chủ Công, em gửi tin rồi anh bỏ dao xuống được chưa?”
A Sầu tưởng tượng cảnh vừa rồi, mặt mày nghiêm trọng nói: “Chúng ta báo cảnh sát đi.”
Dung Liêu Lượng cười cười, thuận miệng đáp: “Ngồi xuống, đừng kích động, chỉ là thằng nhóc chạy theo người ta thôi mà.”
Hết chương 23.
Dung Kiều Mộc thu dọn đồ đạc trên bàn trong tiếng gõ phím lách cách rồi chào mọi người xin phép đi trước. Vài người trong phòng huấn luyện vốn đang tỏ vẻ tôi đánh rank bận bịu lắm, nhưng ngay khi Dung Kiều Mộc rời đi, các thành viên và cả Uất Lam lập tức chạy tới bao vây bốn phía quanh Chủ Công. Chủ Công vừa ghép trận mới, thấy tất cả mọi người bỗng nhiên vây chặt hắn, sợ đến mức từ chối vào game luôn. Hắn ngước nhìn quét một vòng cả đám, hỏi mấy người làm gì vậy?
Bạch Tịch: “Chủ Công, anh thay đổi rồi.”
Bạch Mặc: “Chủ Công, anh thay đổi rồi.”
Thiết Trạch Hi: “Chủ Công, cậu thay đổi rồi.”
Uất Lam: “Chủ Công, cậu thay đổi rồi.”
Văn Hạo Du tỏ vẻ khó hiểu, không biết có phải vì bác gái nấu cơm làm thêm hai món lúc tối khiến đám này no quá hóa điên hay không, hắn lùi về sau một chút, kéo giãn khoảng cách với đám thần kinh này, sau đó mở miệng hỏi: “Mấy người bệnh à? Tôi thay đổi cái gì?”
Bạch Mặc vỗ vai Chủ Công, sâu xa thâm thúy nói: “A Du, trước đây anh không như vậy.”
A Du là cái mệ gì, Văn Hạo Du vừa định ngồi dậy tránh xa biến thái, Thiết Trạch Hi lại đè vai hắn bắt ngồi về chỗ cũ: “A Du, cậu hèn hơn rồi.”
Bạch Tịch nói tiếp: “A Du, tính cách bạo ngược đâu, vẻ đáng sợ không nên chọc vào đâu, tôn nghiêm của một thằng cặn bã và một vị đội bá đâu hết rồi, tại sao trước mặt Tiểu Kiều anh cứ sợ như cá mắm thấy mèo như vậy hả.”
Uất Lam gật đầu: “Cậu đã không còn là một Chủ Công gào lên muốn đánh cho Tiểu Kiều thành tiểu kiều lúc trước nữa rồi. A Du, tôi khinh bỉ cậu từ tận đáy lòng.”
Văn Hạo Du là ai, là một trong ba xạ thủ mạnh nhất LPL, là đội trưởng nói một không nói hai của đội tuyển HP, là người được liên minh và fan công nhận là loại thẳng tính bộc trực, bây giờ lại bị một đám cặn bã bao vây mỉa mai, mà điều khiến bọn họ cười nhạo lại là hắn sợ?
Đối với mấy người rảnh rỗi sinh nông nổi này, Chủ Công cũng không giận, còn nở một nụ cười đầy giễu cợt. Hắn lười biếng dựa vào ghế, tìm một tư thế ngồi thoải mái, liếc mắt đánh giá Bạch Tịch: “Tôi có hèn hay không chưa nói, nhưng cậu quả thực đúng là không hèn. Dù sao cũng dám sang tận cửa SSS sủa tiếng chó rồi, sống động đến mức đến giờ chưa quên.” Chủ Công nói xong Bạch Tịch lại chuyển mũi giáo sang Bạch Mặc, “Còn cậu nữa, bệnh ocschos chưa khỏi à, thân tàn chí kiên sao còn ở đây phí sức làm anh hùng bàn phím, muốn tham gia Thế vận hội cho người khuyết tật phải không, vậy tôi chúc cậu sớm hoàn thành ước nguyện nhé.” Chủ Công nói Bạch Mặc xong lại nhìn về Thiết Trạch Hi, “Anh một năm không thi đấu rồi, giải mùa Xuân sắp tới rồi còn ngồi hóng hớt hùa theo làm gì, điều chỉnh tâm lý tốt chưa, thích nghi được meta chưa, có cần tôi vỗ tay khen một câu ngài đây lạc quan quá không?” Chửi xong Lão Thiết, cuối cùng Chủ Công quay sang Uất Lam, “Sống sướng quá nên ngứa đòn rồi phải không, giờ tôi sẽ đi tìm anh Kiều, nói cho anh ấy biết anh giật dây tôi nói đánh Tiểu Kiều thành tiểu kiều. Uất Lam này, anh không muốn làm việc nữa thì cứ nói thẳng ra, vừa vặn bớt cơm bớt gạo cho người khác.”
Xét về việc đánh mắng chửi người thì vị đường dưới này của đội tuyển GG quả thực có tài bẩm sinh, Chủ Công móc mỉa hết một lượt những người đứng quanh mình, sau đó mới cầm áo khoác lên, phóng khoáng vắt lên vai. Uất Lam sợ Chủ Công thực sự đi mách Kiều Mục, cuống lên hỏi cậu định đi đâu, Chủ Công nhìn Uất Lam như nhìn trẻ thiểu năng: “Đương nhiên là về phòng ngủ rồi, chẳng nhẽ lại đi thu thập hành lý giúp anh chắc, đằng nào đêm nay anh chẳng đi luôn?”
Uất Lam buồn bực khoát tay: “Biến mau, đồ đáng ghét.”
Chủ Công cười ha hả, lê đôi dép chậm rãi thong thả ra khỏi phòng huấn luyện, bóng lưng kia nhìn thế nào cũng khiến người ta chỉ muốn xông lên đánh hắn một trận cho hả giận. Chờ Chủ Công đi rồi, đám Bạch Tịch vừa khiển trách người ta lại về chỗ của mình. Uất Lam ngồi cạnh Tương Ngôn, sau khi ngồi xuống anh ta mới nhận ra nãy giờ Tương Ngôn chỉ ngồi nhìn. Uất Lam cực kỳ bức xúc với hành vi không có tí nghĩa khí nào của Tương Ngôn, thân là người độc miệng nhất đội tuyển GG mà sao lúc nãy không rút lưỡi ra tương trợ vậy.
Uất Lam nhìn Tương Ngôn oán giận: “Mua vé VIP xem trò vui nãy giờ, sao cậu không thể mỉa Chủ Công một câu giúp tụi này?”
Tương Ngôn lạnh lùng liếc nhìn Uất Lam: “Tại sao tôi phải giúp các người mỉa Chủ Công, mông hổ không phải ai cũng sờ được đâu, bản thân ngu ngốc còn muốn kéo người khác rơi hố theo chắc.”
Uất Lam còn định cãi tiếp, Tương Ngôn lại tắt máy đứng dậy chuẩn bị rời đi. Bình thường nếu không chơi game, Tương Ngôn cũng sẽ làm mấy việc khác để rồi rời phòng train cuối cùng. Hôm nay anh đi sớm như vậy khiến Uất Lam không lên tiếng chỉ trích chuyện Tương Ngôn không giúp nữa, quan tâm hỏi một câu: “Sao cậu đi sớm vậy, khó chịu trong người hay làm sao?”
“Khó chịu,” Tương Ngôn nhìn lướt qua những người còn lại trong phòng huấn luyện, mỉa mai, “Trong phòng này ngập tràn không khí thiểu năng, tôi ngạt thở.”
Sau khi rời khỏi phòng huấn luyện, Chủ Công cũng không về phòng như hắn nói mà đi tới phòng bếp rót cốc nước ngồi uống. Nhắc đến việc Tiểu Kiều đuổi giết Đại Oa trong game, dù Bạch Tịch không cười nhạo Chủ Công hèn thì kỳ thực hắn cũng định tìm Dung Kiều Mộc tán gẫu, chỉ có điều chưa biết phải mở miệng kiểu gì.
Mấy người Bạch Tịch nói cũng không sai, hắn quả thực không có cách gì với Dung Kiều Mộc, nếu như người không nghe lời là đám nhóc ở HP, hắn sẽ dứt khoát sầm mặt dạy dỗ bọn họ một trận để bọn họ học được cách tôn trọng tiền bối là xong. Nhưng Dung Kiều Mộc thì khác, Dung Kiều Mộc là trẻ mồ côi vậy mà không tỏ ra khó chịu, còn ôn hòa tươi cười, vừa cần cù nỗ lực lại hiểu chuyện khéo léo, dù đôi khi giở chứng gây chuyện thì vẫn giữ chừng mực. Ngẫm lại so với Bạch Tịch và Bạch Mặc lớn hơn Tiểu Kiều một tuổi mà cả ngày gào gào thét thét, có lúc Chủ Công sẽ cảm thấy đứa nhóc này quả thực rất hiểu chuyện và biết điều. Ở cái độ tuổi tùy ý nhất nhưng vẫn giữ quy củ, cũng chính vì vậy mà khiến người ta cảm thấy đau lòng. Vì thế những khi Tiểu Kiều gây sự, trong lòng Chủ Công cũng không tức giận gì, trái lại còn có chút vui mừng giống mấy ông bố, cảm thấy rốt cuộc Tiểu Kiều cũng tùy hứng một lần như những đứa trẻ cùng tuổi khác.
Đang định đi dạy dỗ hỗ trợ nhà mình nên biết chừng mực, Chủ Công lại thấy xoắn xuýt hết cả lên.
Chủ Công ở cùng phòng với Dung Kiều Mộc, trong gaming house có thể coi như phòng to nhất, không những có phòng tắm độc lập mà còn để được cả bàn học và giá sách. Dung Kiều Mộc vốn là học sinh lớp 12 sắp tốt nghiệp, tuy nghỉ học nhưng cũng không có ý định bỏ thi đại học. Sau khi Kiều Mục biết được ý muốn của Dung Kiều Mộc thì lập tức xếp riêng phòng này cho cậu và Chủ Công ở.
Khi Chủ Công bưng cốc sữa ấm về phòng, Tiểu Kiều đang ngồi trên bàn học làm bài tập, ánh đèn bàn nhu hòa ấm áp hắt lên sườn mặt Tiểu Kiều khiến gương mặt non nớt kia nhìn càng dịu dàng, cảm giác như hàng mi dài ấy mềm mại hơn. Chủ Công đi về phía Tiểu Kiều, đặt cốc sữa ấm lên bàn học, tiện tay kéo ghế tới ngồi bên cạnh cậu. Tiểu Kiều cười nhìn Chủ Công nói lời cảm ơn, rất tự nhiên cầm cốc sữa uống.
Chủ Công cảm thấy Tiểu Kiều vẫn đang tuổi lớn, hơn nữa thực sự sợ Tiểu Kiều sẽ không cao nổi như Tương Ngôn nên dù hiện tại cậu đã cao hơn Tương Ngôn rồi, hắn vẫn thường xuyên đốc thúc Tiểu Kiều uống sữa. Nếu như về phòng sớm mà Tiểu Kiều còn đang học, hắn cũng sẽ đi xuống hâm nóng sữa mang lên cho cậu, tất nhiên những người khác hoàn toàn không biết chuyện này, nếu không thì có khi sẽ không mỉa mai Chủ Công hèn nữa mà ca ngợi hắn là đồ 24 hiếu*.
*24 hiếu là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già. Các câu chuyện được kể lại xảy ra từ thời Thuấn Đế đến đời ông.
Tiểu Kiều uống sữa xong thì đặt cốc lại chỗ cũ, cậu cảm thấy hình như Chủ Công muốn nói gì đó nên cũng không tập trung vào bài tập nữa, ánh mắt ôn hòa nhìn Chủ Công chờ hắn mở miệng. Ánh mắt của Chủ Công bỗng nghiêm túc hơn, hắn nói: “Tiểu Kiều, làm phiền cậu một chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Tiểu Kiều gật đầu thuận theo: “Vâng, anh nói đi.”
Đại khái là Chủ Công đang sắp xếp câu chữ, hắn im lặng một chút rồi mới mở miệng nói tiếp: “Tiểu Kiều, đầu tiên tôi muốn xin lỗi cậu vì tối nay đã dual với Đại Oa. Giải mùa Xuân đã sắp bắt đầu rồi, tôi không luyện tập với hỗ trợ của mình mà lại đi đánh rank với đồng đội cũ là tôi sai, tôi nhất định phải xin lỗi. Tôi là người trọng thắng bại, xưa nay không thích thua ai bao giờ, hôm nay khi đấu tập với WG quả thực tôi hơi bực, nhưng tôi cũng không nên dồn hết bực dọc này lên chuyện huấn luyện thường ngày, hi vọng cậu có thể tha thứ cho tôi.”
Tiểu Kiều không ngờ Chủ Công sẽ chủ động xin lỗi chuyện này, cậu hơi kinh ngạc nhìn Chủ Công rồi gật đầu theo bản năng. Chủ Công thấy Tiểu Kiều gật đầu, ừ một tiếng rồi nói tiếp: “Tôi còn một việc nữa muốn nói với cậu, về chuyện cậu đuổi giết Đại Oa trong game hôm nay, sau này đừng làm thế nữa.”
Sợ Dung Kiều Mộc hiểu lầm mình thiên vị Đại Oa, Chủ Công cũng không cho Dung Kiều Mộc cơ hội chen lời, hắn tiếp tục nói: “Tuy lời tôi nói có lẽ không quá xuôi tai, thế nhưng tôi thực sự xuất phát từ lòng tốt, vì vậy hi vọng cậu có thể hiểu được. Hiện tại cậu đã không còn là người chơi nghiệp dư bình thường nữa, cậu đã là tuyển thủ chuyên nghiệp rồi, sau này có thể bị người khác chú ý từng giờ từng phút, làm chuyện gì nói câu gì cũng có thể bị những kẻ tâm cơ bóp méo phóng đại tạo thị phi. Chuyện lúc trước cậu không chịu cho tôi năm mạng còn sôi sùng sục trên internet, cậu nghĩ mà xem nếu chuyện hôm nay cậu điên cuồng nhắm vào Đại Oa vỡ lở, bao nhiêu người có ác ý trên mạng sẽ chĩa mũi dùi vào cậu đây? Tôi biết cậu nhìn thì ôn hòa nhưng cá tính lại mạnh mẽ, có điều đến khi phải gánh chịu một đống nước bẩn hắt vào người, dù tâm lý cứng đến đâu cũng sẽ vẫn bị ảnh hưởng. Cậu, người cậu yêu mến, người yêu mến cậu, còn có đồng đội, tất cả mọi người rất có thể bị cuốn vào vòng thị phi chỉ vì một sơ suất nhỏ. Tiểu Kiều, cậu có năng khiếu cũng có thực lực, nhất định sẽ trở thành ánh hào quang rực rỡ trên đấu trường. Tôi không muốn cậu phải chịu ảnh hưởng khi bị kéo vào những sự việc vớ vẩn. Hứa với tôi, bảo vệ bản thân cho tốt, đừng chọc vào những thị phi ngổn ngang rình rập bên ngoài.”
Dung Kiều Mộc không nói một lời nhìn Chủ Công, ánh sáng ấm áp nhàn nhạt ngập tràn trong đáy mắt. Vào lúc này, cậu cảm thấy Văn Hạo Du rất giống anh trai Dung Liêu Lượng của mình, vừa nghiêm túc lại vừa cố chọn từ để không có vẻ quá khắt khe. Nghĩ như vậy vì muốn tốt cho cậu, lại cuống quít sợ cậu hiểu lầm, đây là thái độ chân thành thực sự muốn tốt cho cậu từ đáy lòng, cẩn thận uyển chuyển từng li từng tí, nhưng vẫn nhất định muốn cậu hiểu chuyện một cách nghiêm túc. Dung Kiều Mộc cảm thấy rất ấm áp, tựa như hơi ấm từ ly sữa nóng giờ mới tỏa ra, khiến cả người cậu được bao bọc trong xúc cảm được yêu thương.
Văn Hạo Du không biết Dung Kiều Mộc đang nghĩ gì, hắn thấy Dung Kiều Mộc không nói lời nào, liền ướm hỏi: “Có phải tôi nói quá nghiêm túc khiến cậu mất vui rồi không?”
Nghe Chủ Công nói, Dung Kiều Mộc bỗng nở một nụ cười thật lớn, cậu lắc đầu cười đáp: “Không đâu, em rất vui, em biết anh muốn tốt cho em, cảm ơn anh.”
Thấy Dung Kiều Mộc hiểu được dụng ý của mình, Chủ Công cũng cười. Quả nhiên Dung Kiều Mộc thông minh ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, đứa nhỏ như vậy sao có thể khiến người ta không thích cho được đây. Chủ Công giơ tay lên xoa đầu Dung Kiều Mộc, nói: “Ngoan.”
Bình thường Văn Hạo Du và Dung Kiều Mộc ở chung rất tốt nhưng cũng chưa từng thân cận đến mức này. Động tác đắc ý của Chủ Công khiến cả hai đều hơi sửng sốt, Chủ Công ngại ngùng thu tay về, nói tôi đi tắm rồi vắt chân lên cổ chạy khỏi hiện trường gây án. Tiểu Kiều ồ một tiếng rồi tiếp tục cầm bút làm bài tập, chỉ có điều khóe miệng vẫn không nhịn được mà hơi nhếch lên, ngón tay thon dài xinh đẹp cầm bút vòng vo một hồi, cuối cùng Dung Kiều Mộc vẫn thản nhiên viết vào phần bài tập trống không của mình ba chữ Văn Hạo Du.
Trong phòng huấn luyện của đội tuyển SSS hàng xóm, Dung Liêu Lượng và Nirvana đang tổ đội tập trung đánh rank, quản lý A Sầu bên cạnh họ thì chơi game trên điện thoại. Trước mặt A Sầu là một dãy điện thoại di động của các thành viên, điện thoại để đây là để A Sầu chơi Candy Crush sau khi vừa dùng hết số mạng mình có ở máy bản thân. Máy mà A Sầu đang cầm chính là của Dung Liêu Lượng, đang thoát game sau khi chơi hết số lượt hiện có thì bỗng thấy tin nhắn Wechat Tiểu Kiều gửi tới. A Sầu tiện tay mở ra xem một chút, khóe miệng run rẩy nhìn về phía Dung Liêu Lượng.
“Lượng thần, Tiểu Kiều nhà chúng ta gửi tin cho cậu.”
Dung Liêu Lượng không quay đầu lại, hỏi: “Nói gì?”
Khóe miệng A Sầu co quắp, cực kì bi thương nói: “Nó nói cảm thấy thật tốt khi được làm hỗ trợ cho Văn Hạo Du.”
Nirvana kinh ngạc quay đầu nhìn A Sầu, dùng tiếng Trung chuyên nghiệp cấp 8 nói: “Tôi bỗng tưởng tượng ra cảnh lúc này có lẽ Tiểu Kiều đang nói với Chủ Công, em gửi tin rồi anh bỏ dao xuống được chưa?”
A Sầu tưởng tượng cảnh vừa rồi, mặt mày nghiêm trọng nói: “Chúng ta báo cảnh sát đi.”
Dung Liêu Lượng cười cười, thuận miệng đáp: “Ngồi xuống, đừng kích động, chỉ là thằng nhóc chạy theo người ta thôi mà.”
Hết chương 23.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook