Rực Cháy Lòng Anh
-
Chương 10: Thẳng thắn cự tuyệt
Họ lặng lẽ đi dạo một lúc, có lẽ Ngu Dịch cảm thấy người phụ nữ bên cạnh tâm tình quá nặng nề, bộ dạng im lặng khiến anh không thoải mái, vì vậy anh nói với cô: "Tôi còn chưa ăn sáng, em đi cùng tôi ăn chút gì đi.."
Lật Trình Tịnh không nói gì, im lặng đáp ứng đề nghị của anh.
Vốn tưởng rằng Ngu Dịch chỉ là tìm một quán ăn sáng lấp đầy bụng thôi, nào ngờ anh lại dẫn Lật Trình Tịnh đi một vòng, đến một quán hải sản trong ngõ.
"Còn chưa đến giờ mở cửa." Lật Trình Tịnh liếc nhìn giờ làm việc trên cửa, nhắc nhở.
"Không sao, tôi biết bà chủ, bà ấy sẽ nấu vài món cho chúng ta." Ngu Dịch đẩy cửa đi vào, lại quay đầu nhìn Lật Trình Tịnh ở cửa, nhẹ giọng nói: "Sao vậy? Em vào đi."
Giọng điệu đột ngột dịu dàng của Ngu Dịch khiến Lật Trình Tịnh có chút kinh ngạc, nghĩ một chút rồi cùng anh vào trong.
Bà chủ và mấy anh chàng trong cửa hàng đang ngồi chế biến nguyên liệu ở chiếc bàn trong góc, nghe thấy động tĩnh, định nói "Xin lỗi, chúng tôi còn chưa mở cửa" thì bất ngờ nhìn thấy người quen, lập tức rút lại lời từ chối, lễ phép hỏi: "Giám đốc Ngu, đã lâu không có tới đây, hôm nay muốn ăn cái gì?"
"Món nào cũng được." Ngu Dịch lười xem thực đơn, nói với bà chủ: "Miễn sao dì chọn cho tôi cá tươi và cua là được."
Chợt nhớ ra điều gì, anh quay lại hỏi Lật Trình Tịnh: "Em có dị ứng gì không?"
"Không." Lật Trình Tịnh nói, "Anh gọi món đi, không cần để ý đến tôi."
Sáng nay cô đã ăn tại bệnh viện nên bây giờ không đói lắm.
Ngu Dịch quay đầu nói: "Vậy thì, cua xào, canh cá, chọn cho chúng tôi hai món rau trộn."
Bà chủ gật đầu, nhanh chóng đứng dậy bắt tay vào việc, trước khi vào bếp còn nhìn Lật Trình Tịnh cười nói: "Hai người cứ tự nhiên nhé."
Rất nhanh, Lật Trình Tịnh cùng Ngu Dịch ngồi xuống, trong lòng cô có chút xấu hổ, không nghĩ tới có một ngày mình và anh sẽ ngồi ăn cùng nhau.
Điều tốt duy nhất là nhà hàng hải sản này trông đơn giản, không trang trí cầu kỳ, cũng không có tiếng nhạc xập xình, phần nào khiến cô bớt cảm thấy khó xử.
Sau khi Ngu Dịch ngồi xuống, anh vô cùng thoải mái dựa vào lưng ghế, nhìn người phụ nữ đang im lặng đối diện, bắt đầu chủ đề: "Tôi và nơi này rất có duyên với nhau, em thử đoán xem tại sao."
"Vì sao?" Lật Trình Tịnh đoán không ra, trực tiếp hỏi.
"Tôi từng làm việc ở đây." Ngu Dịch nói.
Lật Trình Tịnh có chút kinh ngạc, hỏi anh chuyện xảy ra lúc nào.
"Sau khi tốt nghiệp cấp ba." Ngu Dịch chậm rãi nói, "Thành tích hồi cấp ba của tôi quá kém, thật sự học không nổi nữa, tôi đã từ bỏ ý định thi đại học từ rất sớm, nghĩ tìm một công việc để phụ gia đình. Sau đó có người giới thiệu tôi đến đây làm, được nửa năm thì nơi này phá đi để sửa chữa nên tôi tìm một công việc khác."
Lật Trình Tịnh nghe anh nói như vậy, tự nhiên nhớ tới thời gian anh đi giao đồ ăn.
Ngu Dịch dường như biết cô đang nghĩ gì, nói tiếp: "Giao đồ ăn là chuyện sau này, giữa chừng tôi cũng đổi mấy công việc rồi, nhưng đi giao đồ ăn vẫn vui hơn, ít nhất có thể đi xe đạp qua các con phố."
Lật Trình Tịnh không biết nên nói cái gì, chỉ "ừ" một tiếng.
Ngu Dịch mỉm cười, đối mắt với đôi mắt đen láy của cô: "Tôi không giống em, cả ngày chỉ biết chăm chỉ học tập thôi, là một cô gái rất ngoan."
Lật Trình Tịnh nói: "Nói chung, tôi không thông minh lắm, chỉ có thể học thuộc lòng."
"Ít nhất thì em cũng có thể học thuộc lòng. Cứ nhìn chữ dày đặc là tôi đau đầu lắm, từ nhỏ đã như vậy rồi." Ngu Dịch thành thật nói với cô: "Đến giờ tôi chỉ đọc sách có tranh minh họa, quả thật chữ nghĩa không thể đi vào đầu."
Lật Trình Tịnh suy nghĩ một chút rồi nói: "Mỗi người đều có sở trường khác nhau, đó là chuyện bình thường, thấy hợp với mình là được rồi. Người toàn tài, cái gì cũng biết quả thật rất hiếm."
Ngu Dịch trầm mặc chốc lát, sau đó tinh nghịch cười: "Em thật sự nghĩ như vậy?"
"Đúng vậy, tôi lừa anh làm gì?" Lật Trình Tịnh có chút kỳ quái.
Ngu Dịch nói: "Thật lòng mà nói, trong lòng tôi đã từng tự hỏi không biết em có coi thường tôi hay không."
Nhắc tới chuyện trước đây, Lật Trình Tịnh nghĩ tới cảnh mình từ chối lời tỏ tình của anh, ngực đột nhiên có chút ngột ngạt, cô vội vàng gạt đi cảm giác khó chịu, nói: "Sao anh lại nhắc đến chuyện trước đây? Chuyện đã qua rồi, nhắc lại cũng vô nghĩa thôi. Dù sao bây giờ anh hoàn toàn đủ tư cách để coi thường tôi mà."
Bầu không khí trầm mặc một lúc, Ngu Dịch mới chậm rãi lên tiếng: "Làm sao tôi có thể coi thường em được?"
Ánh mắt anh mất đi vẻ uể oải vừa rồi, trở nên vô cùng nghiêm túc, thậm chí là kiên định.
"Tôi bây giờ chỉ là một y tá bình thường, còn anh thì hoàn toàn tự chủ về kinh tế. Theo định nghĩa về thành công của hầu hết mọi người, ở cùng độ tuổi, anh thành công hơn tôi rất nhiều." Lật Trình Tịnh cởi mở nói: "Coi như anh bây giờ có cảm giác rất ưu việt thì cũng không có gì sai."
"Ưu việt?" Ngu Dịch hơi nhướng mày, giống như nghe được một câu chuyện cười, "Tôi sống đến ngày hôm nay, có thể học cách không mặc cảm tự ti, cố gắng thừa nhận bản thân, đã là tiến bộ rất lớn rồi, chưa từng cảm thấy mình ưu việt hơn bất cứ ai "
Lật Trình Tịnh hoàn toàn không ngờ anh lại nói như vậy, trầm mặc nhìn anh một lúc.
Lòng tự tôn của anh sao lại thấp như thế?
"Có đôi khi chỉ là phô trương để lừa người mà thôi." Ngu Dịch tự giễu nói thêm, giữa hai lông mày thoáng hiện một tia nhẹ nhõm.
Một nhân viên trong cửa hàng đi tới bưng hai tách trà còn ấm, Lật Trình Tịnh cảm ơn, cúi đầu nhìn thấy những chiếc lá xanh mềm mại đang xoay tròn trong ly, rất đẹp mắt.
Bọn họ không nói chuyện nữa, Lật Trình Tịnh chỉ yên lặng nhìn trà trong ly, Ngu Dịch thì bận trả lời tin nhắn trong điện thoại.
Món ăn lần lượt bưng lên, Ngu Dịch cũng không nâng mí mắt, trực tiếp nói: "Em ăn trước đi."
Lật Trình Tịnh đoán anh đang nói chuyện với người quan trọng nên không thúc giục nữa, dùng đũa gắp một miếng cải xoăn.
Sau khi Ngu Dịch đặt điện thoại xuống, nhìn đồ ăn trên bàn, thấy hải sản còn chưa động đến, liền nhắc nhở cô: "Em uống một bát canh cá cho ấm đi."
Lật Trình Tịnh cầm thìa múc một bát canh cá, húp một ngụm, cảm thấy hương vị rất ngon, nước canh tưởng chừng nhạt mà lại thanh mát.
"Có ngon không?" Ngu Dịch hỏi.
"Ngon lắm." Lật Trình Tịnh nói.
"Ăn thêm cua đi." Ngu Dịch lại nói.
"Tôi tự ăn được, anh cũng ăn đi." Lật Trình Tịnh nói.
Ngu Dịch cầm đũa bắt đầu gắp rau, nhưng một lúc sau lại đặt đũa xuống, nghiêm túc nhìn điện thoại.
Lật Trình Tịnh cũng không quấy rầy anh, cô yên lặng uống canh cá, ăn mấy miếng cá và mấy miếng rau.
"Là công việc." Ngu Dịch vô tình hay cố ý giải thích với Lật Trình Tịnh rồi lại đặt điện thoại xuống.
Họ ngừng nói chuyện.
Ngu Dịch ăn gần xong mới đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, cô nghiêng đầu một tay chống cằm, đang chú ý đến bể cá thủy tinh ở cầu thang nhà hàng.
Mái tóc đen buông xõa, khuôn mặt góc cạnh xinh đẹp, chóp mũi hơi hếch lên, cô yên tĩnh nhìn bể cá, đôi mắt trong sáng không chút tạp niệm, giống như một tác phẩm điêu khắc tuyệt đẹp, chỉ thỉnh thoảng chớp hàng mi dài để làm bức tranh thêm sinh động.
Ngu Dịch khẽ nheo mắt nhìn cô, nhớ lại hình ảnh năm cô mười chín tuổi. Tuy rằng năm đó cô xinh đẹp hơn, đúng là kiểu liếc mắt có thể làm người đối diện kinh ngạc, nhưng bây giờ dường như cô có một sức hút khác.
Không nói đến khí chất, chỉ là dáng người, cô khi trẻ dáng người khá gầy, bây giờ có thể nói là trưởng thành đầy đặn, khiến anh liên tưởng đến một loại rượu đỏ nồng đậm.
Đôi mắt anh đã lặng lẽ di chuyển xuống, chiêm ngưỡng dáng người tuyệt đẹp của cô.
Không quan trọng, anh cũng không phải là quân tử có tu dưỡng mà chỉ là một người đàn ông thế tục. Anh không bao giờ che giấu bản năng, thực sắc tính dã, đôi mắt theo bản năng bắt lấy cảnh đẹp khiến anh động lòng.
Ngu Dịch ngắm nhìn người trước mắt, ánh mắt dần dần thâm trầm, trong đầu hiện lên một ý nghĩ — anh muốn đến gần cô, thân cận với cô nhiều nhất có thể.
Anh biết giờ phút này mình rất khát vọng cô, vì vậy anh lặng lẽ cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
Lật Trình Tịnh cuối cùng cũng quay đầu lại, đột nhiên bắt gặp ánh mắt rực lửa của Ngu Dịch, giật mình hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì." Ngu Dịch nhìn cô chằm chằm, dừng vài giây mới nở nụ cười, "Hôm nay trông em rất đẹp."
Nhịp tim của Lật Trình Tịnh đột nhiên tăng nhanh, có lẽ là bởi vì anh nói ra lời khen này với giọng điệu ôn hòa trang trọng, không có chút nào tùy tiện phù phiếm.
Cô hơi chột dạ, dời tầm mắt đi, không dám nhìn anh.
Cô nhớ lại vì sao năm đó cô lại thích anh, cũng là bởi vì sự quan tâm dịu dàng của anh với cô.
Nếu Ngu Dịch trở nên dịu dàng, Lật Trình Tịnh cảm thấy đầu óc cô sẽ bị loạn, nhưng cô lại tự nhủ đó chỉ là một mặt của anh, anh còn có những góc tối khác.
Ngay khi Lật Trình Tịnh còn đang đắm chìm trong những suy nghĩ phức tạp thì một cuộc gọi của Sở Oải Lăng đã kéo cô trở về thực tại.
Lúc Lật Trình Tịnh nghe điện thoại, cô nghe thấy tiếng khóc đứt quãng, một lúc sau mới kiên nhẫn dỗ dành mẹ: "Con không thấy mẹ phiền phức, cũng không phải muốn bỏ mặc mẹ... Con sẽ về nhà ngay đây."
Vài phút sau, Lật Trình Tịnh đặt điện thoại xuống.
Ngu Dịch đột nhiên nói: "Chuyện gia đình của em, Đàm Lệ Nhi đã nói với tôi rồi, có cần tôi giúp gì không?"
Lật Trình Tịnh hơi sửng sốt, một lúc sau mới đem điện thoại cất vào trong túi, nói: "Tôi phải trở về."
Ngu Dịch nói đơn giản: "Được, để tôi tiễn em."
"Không cần." Lật Trình Tịnh từ chối, "Tôi tự mình trở về, cũng không xa lắm."
"Tôi đã nói sẽ tiễn em." Ngu Dịch kiên quyết.
"Thật sự không cần, từ nơi này trở về cũng không xa lắm."
Ngu Dịch đứng lên, trực tiếp vươn tay nắm lấy tay cô.
Lật Trình Tịnh kịp thời rút tay về phía sau một bước, lý trí nói: "Ngu Dịch, anh không giúp được gì cho tôi đâu. Khó khăn trong gia đình tôi thì tôi phải đối mặt."
Ngu Dịch cười nói: "Vừa rồi còn cùng bàn ăn cơm, nhanh như vậy liền trở mặt rồi sao?"
Lật Trình Tịnh nhìn thoáng qua vẻ không vui trong mắt anh, sau đó thản nhiên nói: "Anh biết không, bây giờ tôi không nghĩ đến những chuyện viển vông, đối mặt với hiện thực là lối thoát duy nhất của tôi. Ngu Dịch, điều kiện của anh rất tốt, có thể tìm được một người phụ nữ xứng đôi với mình, nhưng tôi không phải là người phụ nữ đó. Tôi tự nhận thức bản thân, nói chúng ta không hợp, không bằng nói thẳng ra là tôi không xứng với anh. Bố tôi bị tai biến mạch máu não, hiện vẫn đang nằm viện, gia đình tôi cũng đang trong tình trạng nợ nần, cuộc sống của tôi đang rất hỗn loạn. Anh không nên qua lại với tôi, như vậy cũng là tốt cho anh."
Không liên quan đến việc bản thân cô tốt hay xấu, cũng không phải cô thiếu tự tin, nhưng cô biết rất rõ rằng hôn nhân không đơn giản như vậy, một mối quan hệ giữa nam và nữ chỉ có thể duy trì nếu được xây dựng trên những giá trị tương đồng từ hai phía.
Tại sao anh, một người đàn ông đẹp trai và giàu có, lại muốn trò chuyện và ăn uống với cô, một người phụ nữ không còn trẻ và không có tiền, hàng ngày làm việc chăm chỉ để kiếm tiền trả viện phí cho gia đình, thậm chí còn phải trả nợ cho bố.
Chỉ vì năm đó khi vừa biết yêu thì anh đã rung động với cô sao?
Quá phi thực tế
Lẽ ra cô không nên ngồi ăn cùng anh, hai người bọn họ không nên chung một đường.
Khó khăn của cô chỉ có cô tự mình đối mặt, không thể vì cô đơn mà tìm một người gánh chịu cùng mình.
Lật Trình Tịnh cuối cùng cũng một mình bước ra khỏi nhà hàng.
- -------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ngu Dịch: Hôm nay em rất đẹp.
*******************************************
Được 1/5 chặng đường rồi, chị em thấy truyện này thế nào, comment chia sẻ với editor nha
Lật Trình Tịnh không nói gì, im lặng đáp ứng đề nghị của anh.
Vốn tưởng rằng Ngu Dịch chỉ là tìm một quán ăn sáng lấp đầy bụng thôi, nào ngờ anh lại dẫn Lật Trình Tịnh đi một vòng, đến một quán hải sản trong ngõ.
"Còn chưa đến giờ mở cửa." Lật Trình Tịnh liếc nhìn giờ làm việc trên cửa, nhắc nhở.
"Không sao, tôi biết bà chủ, bà ấy sẽ nấu vài món cho chúng ta." Ngu Dịch đẩy cửa đi vào, lại quay đầu nhìn Lật Trình Tịnh ở cửa, nhẹ giọng nói: "Sao vậy? Em vào đi."
Giọng điệu đột ngột dịu dàng của Ngu Dịch khiến Lật Trình Tịnh có chút kinh ngạc, nghĩ một chút rồi cùng anh vào trong.
Bà chủ và mấy anh chàng trong cửa hàng đang ngồi chế biến nguyên liệu ở chiếc bàn trong góc, nghe thấy động tĩnh, định nói "Xin lỗi, chúng tôi còn chưa mở cửa" thì bất ngờ nhìn thấy người quen, lập tức rút lại lời từ chối, lễ phép hỏi: "Giám đốc Ngu, đã lâu không có tới đây, hôm nay muốn ăn cái gì?"
"Món nào cũng được." Ngu Dịch lười xem thực đơn, nói với bà chủ: "Miễn sao dì chọn cho tôi cá tươi và cua là được."
Chợt nhớ ra điều gì, anh quay lại hỏi Lật Trình Tịnh: "Em có dị ứng gì không?"
"Không." Lật Trình Tịnh nói, "Anh gọi món đi, không cần để ý đến tôi."
Sáng nay cô đã ăn tại bệnh viện nên bây giờ không đói lắm.
Ngu Dịch quay đầu nói: "Vậy thì, cua xào, canh cá, chọn cho chúng tôi hai món rau trộn."
Bà chủ gật đầu, nhanh chóng đứng dậy bắt tay vào việc, trước khi vào bếp còn nhìn Lật Trình Tịnh cười nói: "Hai người cứ tự nhiên nhé."
Rất nhanh, Lật Trình Tịnh cùng Ngu Dịch ngồi xuống, trong lòng cô có chút xấu hổ, không nghĩ tới có một ngày mình và anh sẽ ngồi ăn cùng nhau.
Điều tốt duy nhất là nhà hàng hải sản này trông đơn giản, không trang trí cầu kỳ, cũng không có tiếng nhạc xập xình, phần nào khiến cô bớt cảm thấy khó xử.
Sau khi Ngu Dịch ngồi xuống, anh vô cùng thoải mái dựa vào lưng ghế, nhìn người phụ nữ đang im lặng đối diện, bắt đầu chủ đề: "Tôi và nơi này rất có duyên với nhau, em thử đoán xem tại sao."
"Vì sao?" Lật Trình Tịnh đoán không ra, trực tiếp hỏi.
"Tôi từng làm việc ở đây." Ngu Dịch nói.
Lật Trình Tịnh có chút kinh ngạc, hỏi anh chuyện xảy ra lúc nào.
"Sau khi tốt nghiệp cấp ba." Ngu Dịch chậm rãi nói, "Thành tích hồi cấp ba của tôi quá kém, thật sự học không nổi nữa, tôi đã từ bỏ ý định thi đại học từ rất sớm, nghĩ tìm một công việc để phụ gia đình. Sau đó có người giới thiệu tôi đến đây làm, được nửa năm thì nơi này phá đi để sửa chữa nên tôi tìm một công việc khác."
Lật Trình Tịnh nghe anh nói như vậy, tự nhiên nhớ tới thời gian anh đi giao đồ ăn.
Ngu Dịch dường như biết cô đang nghĩ gì, nói tiếp: "Giao đồ ăn là chuyện sau này, giữa chừng tôi cũng đổi mấy công việc rồi, nhưng đi giao đồ ăn vẫn vui hơn, ít nhất có thể đi xe đạp qua các con phố."
Lật Trình Tịnh không biết nên nói cái gì, chỉ "ừ" một tiếng.
Ngu Dịch mỉm cười, đối mắt với đôi mắt đen láy của cô: "Tôi không giống em, cả ngày chỉ biết chăm chỉ học tập thôi, là một cô gái rất ngoan."
Lật Trình Tịnh nói: "Nói chung, tôi không thông minh lắm, chỉ có thể học thuộc lòng."
"Ít nhất thì em cũng có thể học thuộc lòng. Cứ nhìn chữ dày đặc là tôi đau đầu lắm, từ nhỏ đã như vậy rồi." Ngu Dịch thành thật nói với cô: "Đến giờ tôi chỉ đọc sách có tranh minh họa, quả thật chữ nghĩa không thể đi vào đầu."
Lật Trình Tịnh suy nghĩ một chút rồi nói: "Mỗi người đều có sở trường khác nhau, đó là chuyện bình thường, thấy hợp với mình là được rồi. Người toàn tài, cái gì cũng biết quả thật rất hiếm."
Ngu Dịch trầm mặc chốc lát, sau đó tinh nghịch cười: "Em thật sự nghĩ như vậy?"
"Đúng vậy, tôi lừa anh làm gì?" Lật Trình Tịnh có chút kỳ quái.
Ngu Dịch nói: "Thật lòng mà nói, trong lòng tôi đã từng tự hỏi không biết em có coi thường tôi hay không."
Nhắc tới chuyện trước đây, Lật Trình Tịnh nghĩ tới cảnh mình từ chối lời tỏ tình của anh, ngực đột nhiên có chút ngột ngạt, cô vội vàng gạt đi cảm giác khó chịu, nói: "Sao anh lại nhắc đến chuyện trước đây? Chuyện đã qua rồi, nhắc lại cũng vô nghĩa thôi. Dù sao bây giờ anh hoàn toàn đủ tư cách để coi thường tôi mà."
Bầu không khí trầm mặc một lúc, Ngu Dịch mới chậm rãi lên tiếng: "Làm sao tôi có thể coi thường em được?"
Ánh mắt anh mất đi vẻ uể oải vừa rồi, trở nên vô cùng nghiêm túc, thậm chí là kiên định.
"Tôi bây giờ chỉ là một y tá bình thường, còn anh thì hoàn toàn tự chủ về kinh tế. Theo định nghĩa về thành công của hầu hết mọi người, ở cùng độ tuổi, anh thành công hơn tôi rất nhiều." Lật Trình Tịnh cởi mở nói: "Coi như anh bây giờ có cảm giác rất ưu việt thì cũng không có gì sai."
"Ưu việt?" Ngu Dịch hơi nhướng mày, giống như nghe được một câu chuyện cười, "Tôi sống đến ngày hôm nay, có thể học cách không mặc cảm tự ti, cố gắng thừa nhận bản thân, đã là tiến bộ rất lớn rồi, chưa từng cảm thấy mình ưu việt hơn bất cứ ai "
Lật Trình Tịnh hoàn toàn không ngờ anh lại nói như vậy, trầm mặc nhìn anh một lúc.
Lòng tự tôn của anh sao lại thấp như thế?
"Có đôi khi chỉ là phô trương để lừa người mà thôi." Ngu Dịch tự giễu nói thêm, giữa hai lông mày thoáng hiện một tia nhẹ nhõm.
Một nhân viên trong cửa hàng đi tới bưng hai tách trà còn ấm, Lật Trình Tịnh cảm ơn, cúi đầu nhìn thấy những chiếc lá xanh mềm mại đang xoay tròn trong ly, rất đẹp mắt.
Bọn họ không nói chuyện nữa, Lật Trình Tịnh chỉ yên lặng nhìn trà trong ly, Ngu Dịch thì bận trả lời tin nhắn trong điện thoại.
Món ăn lần lượt bưng lên, Ngu Dịch cũng không nâng mí mắt, trực tiếp nói: "Em ăn trước đi."
Lật Trình Tịnh đoán anh đang nói chuyện với người quan trọng nên không thúc giục nữa, dùng đũa gắp một miếng cải xoăn.
Sau khi Ngu Dịch đặt điện thoại xuống, nhìn đồ ăn trên bàn, thấy hải sản còn chưa động đến, liền nhắc nhở cô: "Em uống một bát canh cá cho ấm đi."
Lật Trình Tịnh cầm thìa múc một bát canh cá, húp một ngụm, cảm thấy hương vị rất ngon, nước canh tưởng chừng nhạt mà lại thanh mát.
"Có ngon không?" Ngu Dịch hỏi.
"Ngon lắm." Lật Trình Tịnh nói.
"Ăn thêm cua đi." Ngu Dịch lại nói.
"Tôi tự ăn được, anh cũng ăn đi." Lật Trình Tịnh nói.
Ngu Dịch cầm đũa bắt đầu gắp rau, nhưng một lúc sau lại đặt đũa xuống, nghiêm túc nhìn điện thoại.
Lật Trình Tịnh cũng không quấy rầy anh, cô yên lặng uống canh cá, ăn mấy miếng cá và mấy miếng rau.
"Là công việc." Ngu Dịch vô tình hay cố ý giải thích với Lật Trình Tịnh rồi lại đặt điện thoại xuống.
Họ ngừng nói chuyện.
Ngu Dịch ăn gần xong mới đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, cô nghiêng đầu một tay chống cằm, đang chú ý đến bể cá thủy tinh ở cầu thang nhà hàng.
Mái tóc đen buông xõa, khuôn mặt góc cạnh xinh đẹp, chóp mũi hơi hếch lên, cô yên tĩnh nhìn bể cá, đôi mắt trong sáng không chút tạp niệm, giống như một tác phẩm điêu khắc tuyệt đẹp, chỉ thỉnh thoảng chớp hàng mi dài để làm bức tranh thêm sinh động.
Ngu Dịch khẽ nheo mắt nhìn cô, nhớ lại hình ảnh năm cô mười chín tuổi. Tuy rằng năm đó cô xinh đẹp hơn, đúng là kiểu liếc mắt có thể làm người đối diện kinh ngạc, nhưng bây giờ dường như cô có một sức hút khác.
Không nói đến khí chất, chỉ là dáng người, cô khi trẻ dáng người khá gầy, bây giờ có thể nói là trưởng thành đầy đặn, khiến anh liên tưởng đến một loại rượu đỏ nồng đậm.
Đôi mắt anh đã lặng lẽ di chuyển xuống, chiêm ngưỡng dáng người tuyệt đẹp của cô.
Không quan trọng, anh cũng không phải là quân tử có tu dưỡng mà chỉ là một người đàn ông thế tục. Anh không bao giờ che giấu bản năng, thực sắc tính dã, đôi mắt theo bản năng bắt lấy cảnh đẹp khiến anh động lòng.
Ngu Dịch ngắm nhìn người trước mắt, ánh mắt dần dần thâm trầm, trong đầu hiện lên một ý nghĩ — anh muốn đến gần cô, thân cận với cô nhiều nhất có thể.
Anh biết giờ phút này mình rất khát vọng cô, vì vậy anh lặng lẽ cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
Lật Trình Tịnh cuối cùng cũng quay đầu lại, đột nhiên bắt gặp ánh mắt rực lửa của Ngu Dịch, giật mình hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì." Ngu Dịch nhìn cô chằm chằm, dừng vài giây mới nở nụ cười, "Hôm nay trông em rất đẹp."
Nhịp tim của Lật Trình Tịnh đột nhiên tăng nhanh, có lẽ là bởi vì anh nói ra lời khen này với giọng điệu ôn hòa trang trọng, không có chút nào tùy tiện phù phiếm.
Cô hơi chột dạ, dời tầm mắt đi, không dám nhìn anh.
Cô nhớ lại vì sao năm đó cô lại thích anh, cũng là bởi vì sự quan tâm dịu dàng của anh với cô.
Nếu Ngu Dịch trở nên dịu dàng, Lật Trình Tịnh cảm thấy đầu óc cô sẽ bị loạn, nhưng cô lại tự nhủ đó chỉ là một mặt của anh, anh còn có những góc tối khác.
Ngay khi Lật Trình Tịnh còn đang đắm chìm trong những suy nghĩ phức tạp thì một cuộc gọi của Sở Oải Lăng đã kéo cô trở về thực tại.
Lúc Lật Trình Tịnh nghe điện thoại, cô nghe thấy tiếng khóc đứt quãng, một lúc sau mới kiên nhẫn dỗ dành mẹ: "Con không thấy mẹ phiền phức, cũng không phải muốn bỏ mặc mẹ... Con sẽ về nhà ngay đây."
Vài phút sau, Lật Trình Tịnh đặt điện thoại xuống.
Ngu Dịch đột nhiên nói: "Chuyện gia đình của em, Đàm Lệ Nhi đã nói với tôi rồi, có cần tôi giúp gì không?"
Lật Trình Tịnh hơi sửng sốt, một lúc sau mới đem điện thoại cất vào trong túi, nói: "Tôi phải trở về."
Ngu Dịch nói đơn giản: "Được, để tôi tiễn em."
"Không cần." Lật Trình Tịnh từ chối, "Tôi tự mình trở về, cũng không xa lắm."
"Tôi đã nói sẽ tiễn em." Ngu Dịch kiên quyết.
"Thật sự không cần, từ nơi này trở về cũng không xa lắm."
Ngu Dịch đứng lên, trực tiếp vươn tay nắm lấy tay cô.
Lật Trình Tịnh kịp thời rút tay về phía sau một bước, lý trí nói: "Ngu Dịch, anh không giúp được gì cho tôi đâu. Khó khăn trong gia đình tôi thì tôi phải đối mặt."
Ngu Dịch cười nói: "Vừa rồi còn cùng bàn ăn cơm, nhanh như vậy liền trở mặt rồi sao?"
Lật Trình Tịnh nhìn thoáng qua vẻ không vui trong mắt anh, sau đó thản nhiên nói: "Anh biết không, bây giờ tôi không nghĩ đến những chuyện viển vông, đối mặt với hiện thực là lối thoát duy nhất của tôi. Ngu Dịch, điều kiện của anh rất tốt, có thể tìm được một người phụ nữ xứng đôi với mình, nhưng tôi không phải là người phụ nữ đó. Tôi tự nhận thức bản thân, nói chúng ta không hợp, không bằng nói thẳng ra là tôi không xứng với anh. Bố tôi bị tai biến mạch máu não, hiện vẫn đang nằm viện, gia đình tôi cũng đang trong tình trạng nợ nần, cuộc sống của tôi đang rất hỗn loạn. Anh không nên qua lại với tôi, như vậy cũng là tốt cho anh."
Không liên quan đến việc bản thân cô tốt hay xấu, cũng không phải cô thiếu tự tin, nhưng cô biết rất rõ rằng hôn nhân không đơn giản như vậy, một mối quan hệ giữa nam và nữ chỉ có thể duy trì nếu được xây dựng trên những giá trị tương đồng từ hai phía.
Tại sao anh, một người đàn ông đẹp trai và giàu có, lại muốn trò chuyện và ăn uống với cô, một người phụ nữ không còn trẻ và không có tiền, hàng ngày làm việc chăm chỉ để kiếm tiền trả viện phí cho gia đình, thậm chí còn phải trả nợ cho bố.
Chỉ vì năm đó khi vừa biết yêu thì anh đã rung động với cô sao?
Quá phi thực tế
Lẽ ra cô không nên ngồi ăn cùng anh, hai người bọn họ không nên chung một đường.
Khó khăn của cô chỉ có cô tự mình đối mặt, không thể vì cô đơn mà tìm một người gánh chịu cùng mình.
Lật Trình Tịnh cuối cùng cũng một mình bước ra khỏi nhà hàng.
- -------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ngu Dịch: Hôm nay em rất đẹp.
*******************************************
Được 1/5 chặng đường rồi, chị em thấy truyện này thế nào, comment chia sẻ với editor nha
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook