Rực Cháy Lòng Anh
-
22: Mẹ Chồng Và Con Dâu
Đến bờ suối, Ngu Dịch để xe đạp sang một bên, cùng Lật Trình Tịnh tìm một tảng đá tương đối bằng phẳng ngồi xuống nghỉ ngơi, hai người vừa nghe tiếng suối chảy gần bên, vừa ngắm du khách chụp ảnh và nghịch nước.
Lật Trình Tịnh được nghe Ngu Dịch kể rất nhiều câu chuyện tuổi thơ thú vị ở con suối này, nghịch nước, nhặt đá, câu cá, mò cua bắt ốc, tất cả đều là thú vui của trẻ con thôn quê ngày xưa.
Ngu Dịch cũng kể chuyện họ đi tắm suối.
"Thật ra nước rất nông nên cũng không có vấn đề gì lớn.
Chỉ là lúc đó có mấy đứa nhỏ rất nghịch ngợm, mình vừa xuống nước là bọn chúng xúm lại kéo quần mình ném đi, vì vậy sau đó không đứa nào dám tắm suối nữa." Ngu Dịch nhìn đám nữ sinh trước mặt đang nắm góc áo của nhau, nghĩ thầm, con gái vẫn bớt gây chuyện hơn: "Nuôi con gái đỡ lo cũng đỡ tốn sức."
Lật Trình Tịnh không đồng ý: "Không đúng, nuôi con gái sẽ phải lo con bé bị bắt nạt."
Nghe vậy, Ngu Dịch rất tự nhiên hỏi vợ: "Em muốn có con gái không?"
Lật Trình Tịnh nghiêng đầu nhìn anh, hiển nhiên cảm nhận được sự chờ mong trong mắt anh, nói: "Đúng vậy, sau này nếu có con, em hy vọng nó là con gái."
"Em không lo nó bị người khác ức hiếp sao?" Ngu Dịch hỏi.
"Lo lắng chứ, nhưng làm cha mẹ, chúng ta sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ con bé." Lật Trình Tịnh thẳng thắn nói: "Nuôi con là điều tuyệt vời, em sẽ không vì sợ hãi mà từ chối thiên chức này."
"Đúng vậy" Ngu Dịch hỏi cô, "Vậy em muốn khi nào thì thử?"
Lật Trình Tịnh nói: "Năm nay em không định sinh con."
Cô nhớ mình đã thỏa thuận với anh trước khi kết hôn, khi nào sinh con là do cô quyết định.
Ngu Dịch thần sắc thoải mái, đưa tay vuốt mái tóc dài của cô, nói: "Được, nghe em."
Bản thân anh không phải quân tử, nhưng cũng không phải kẻ xấu xa - một khi đạt được mục đích sẽ xé bỏ lời hứa, nếu đã hứa với cô về kế hoạch con cái thì anh nhất định sẽ giữ lời.
Lật Trình Tịnh khẽ cười, cô đặc biệt thích việc anh tôn trọng và thấu hiểu cô.
Ngu Dịch hưởng thụ vuốt ve mái tóc cô, chậm rãi nói: "Khi nào em chuẩn bị xong, anh sẽ cùng em hợp tác sinh một đứa con gái, tốt nhất là giống hệt em khi còn bé."
Lật Trình Tịnh nghe đến chữ "hợp tác" liền thấy chột dạ, nhưng lại không biết nó sai ở chỗ nào.
"Mà này, từ nhỏ em đã đẹp như vậy rồi à?" Ngu Dịch nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, hai tay buông xuống, đặt trên eo Lật Trình Tịnh, anh đặc biệt thích phần hõm lưng của cô.
"Cũng không hẳn." Lật Trình Tịnh nói, "Thật ra đa số phụ nữ đều xinh đẹp theo cách riêng, không riêng gì em."
"Thật sao?" Ngu Dịch giả vờ kinh ngạc, "Còn có ai xinh đẹp nữa à, sao anh chưa gặp?"
Lật Trình Tịnh đưa tay vỗ vào vai anh, mắng: "Đừng ba hoa, anh gặp nhiều rồi."
Ngu Dịch lập tức nắm lấy tay cô, hôn lên đó, nói: "Nhưng anh chưa từng thấy ai đẹp hơn em."
Lật Trình Tịnh sửng sốt một lúc, không biết vì sao cho đến bây giờ, những lời yêu thương của anh vẫn khiến cô cảm thấy ngại ngùng.
Trong lúc cô im lặng, Ngu Dịch liền tiến tới hôn lên mặt cô, sau đó hôn đến môi cô.
Nụ hôn hôm nay của anh rất dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến cô kinh ngạc, không như lúc trước có một chút nóng nảy cùng bá đạo.
Khi đầu lưỡi của anh áp lên môi cô, cô không khỏi thả lỏng, rất tự nhiên nghênh đón lưỡi anh tiến vào.
Hóa ra một nụ hôn có thể là một trò chơi triền miên như vậy.
...
Ngồi nghỉ hơn một tiếng đồng hồ, cả hai đứng dậy đi đến gần lạch nước, dưới sự che chở của Ngu Dịch, Lật Trình Tịnh xắn quần lội vào chỗ nước nông, lập tức cảm thấy mát lạnh như ngọc thạch, rất thoải mái, nhịn không được giục anh bước xuống, khom người giúp anh xắn ống quần, hai người chơi đùa một lúc, đi nhặt vài hòn sỏi xinh xắn, sau đó lên xe về nhà.
Ngu Dịch chở Lật Trình Tịnh về, dọc đường gặp mấy người trong thôn, nhìn thoáng qua liền nhận ra Ngu Dịch, gọi anh lại hỏi thăm, anh rất tự nhiên trả lời: "Tôi đưa vợ về thăm nhà."
Lật Trình Tịnh không giấu được nụ cười, thong thả đung đưa chân, hai tay vẫn ôm lấy eo anh.
Về đến nhà, Lật Trình Tịnh cùng mẹ Ngu Dịch đi nghỉ ngơi trong phòng ngủ lầu hai, Ngu Dịch bị hàng xóm gọi sang chơi mạt chược, anh đương nhiên là không từ chối được sự nhiệt tình của họ.
"Mẹ chỉ dọn sơ phòng này cho hai đứa thôi." Mẹ Ngu Dịch cười nói: "Không biết con có thích hay không."
Lật Trình Tịnh vừa bước vào phòng đã thấy ga trải giường, chăn và gối đều màu đỏ, trên có thêu chữ "Hỉ" như kiểu chuẩn bị cho các đôi tân hôn.
"Chiếc chăn này mẹ mua năm ngoái.
Ngu Dịch gọi điện nói hôm sẽ mang vợ về thăm nên mẹ liền mang ra phơi nắng, bây giờ có thể sử dụng rồi."
"Cảm ơn mẹ." Lật Trình Tịnh xúc động nói: "Con rất thích."
Mẹ Ngu Dịch quay người, chỉ vào đĩa trái cây đặt cạnh TV, nói: "Đây cũng là mẹ và lão Ngu chuẩn bị, có đậu phộng, chà là đỏ, hạt sen, hạt dưa, hạt phỉ và chocolate, nếu con thấy nhạt miệng thì cứ ăn tự nhiên."
"Cảm ơn bố mẹ đã dụng tâm ạ." Lật Trình Tịnh nhìn bà, bị sự quan tâm của bà làm cho cảm động, "Con không biết nên cảm ơn mẹ như thế nào."
"Cái đứa ngốc này, có gì phải cảm ơn, con bây giờ xem như là con gái của mẹ, những chuyện này là nên làm.
Con xem, đám cưới con cũng không muốn, nhẫn cưới đắt tiền con cũng không đòi hỏi.
Con từ đầu đến cuối chỉ muốn sống tốt với Ngu Dịch, mẹ nhìn ra được là con thật lòng với nó."
Bà nhìn con dâu, cảm thấy con trai bà thật sự may mắn khi cưới được cô.
Lật Trình Tịnh nghĩ nghĩ, quyết định kể với bà chuyện Ngu Dịch cho cô mượn tiền, gia đình cô rất cảm kích anh.
Mẹ Ngu Dịch lúc đầu không hiểu, nhưng sau khi Lật Trình Tịnh giải thích tỉ mỉ thì bà mới hiểu ra, trầm mặc một lúc mới nói: "Tiền là do Ngu Dịch tự kiếm được, bố mẹ không quan tâm nó tiêu thế nào.
Nhưng theo ý kiến của mẹ, nếu con đã kết hôn với nó rồi thì không cần quá rạch ròi chuyện tiền bạc, cũng không cần trả lại số tiền kia, mẹ biết Ngu Dịch cũng nghĩ như vậy."
Lật Trình Tịnh vẫn kiên định chuyện trả lại tiền cho anh, nhưng trước mặt mẹ Ngu Dịch cô chỉ cười cười, không muốn làm mọi chuyện trở nên phức tạp.
Hai người hàn huyên thêm vài câu, mẹ Ngu Dịch không quấy rầy Lật Trình Tịnh nghỉ ngơi nữa, bà đi ra khỏi phòng.
Lật Trình Tịnh ngồi trên sô pha ăn mấy quả táo đỏ và một ít hạt phỉ, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.
Khi Ngu Dịch về nhà thì nhìn thấy vợ mình đang ngồi bên chiếc bàn tròn lớn khéo léo làm sủi cảo.
Anh bước nhanh tới, khoác tay lên vai cô, nhìn cô khéo léo gắp nhân trong bát lên trên mặt bột, nhẹ nhàng gói lại thành hình một chiếc sủi cảo tròn trịa xinh xắn.
"Anh muốn ăn sủi cảo em làm." Ngu Dịch âu yếm nói với vợ.
Lật Trình Tịnh nhẹ nhàng nói: "Còn khoảng hai mươi cái nữa, gói xong bỏ vào nồi hấp một lát là có thể ăn."
Ngu Dịch cười cười, thấy xung quanh không có ai, anh liền hôn lên mặt vợ, tham lam hít mùi trên cơ thể cô, một lúc sau mới hỏi: "Em có thích gia đình anh không?"
"Em rất thích." Lật Trình Tịnh nói một cách tự nhiên, "Tính cách của ba mẹ anh rất tốt, đối với em cũng rất hoà nhã chu đáo."
"Làm sao?" Ngu Dịch nghiêng người, trầm giọng hỏi cô: "Mẹ tặng quà gì cho em vậy?"
"Em không có ý này, cũng không cần quà tặng gì." Lật Trình Tịnh nói thật, "Ý của em là ba mẹ anh rất tôn trọng em, em có thể cảm nhận được rõ ràng."
Ngu Dịch không khỏi cao hứng, khen cô: "Vợ anh thật tốt."
Lật Trình Tịnh đặt chiếc sủi cảo xuống, vội đáp: "Anh cũng rất tốt."
"Ồ?" Ánh mắt Ngu Dịch lưu luyến trên thân thể kiều diễm của vợ, không khỏi động lòng, dùng ngón tay vén một phần mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng vuốt ve gáy trắng nõn của cô, "Anh có điểm nào tốt, em nói cho anh nghe thử."
"Anh đối với em vô cùng tốt."
Không ngờ Ngu Dịch lại thấp giọng cười, nhanh chóng gặm nhẹ vành tai của cô: "Em sẽ phát hiện anh còn có điểm lợi hại khác."
Lật Trình Tịnh nghe những lời trêu chọc này thì lập tức cảm thấy lỗ tai nóng lên.
Đêm nay Ngu Dịch và Lật Trình Tịnh ngủ ở lầu hai.
Sau bữa tối, hai em họ của Ngu Dịch lần lượt dẫn theo vợ con đến thăm, nhân tiện chúc mừng Ngu Dịch lấy vợ.
Ngu Dịch cùng bọn họ nói chuyện phiếm, chơi đùa cùng bọn trẻ con, Lật Trình Tịnh cũng ngồi ôm hai đứa trẻ trò chuyện cùng mọi người.
Cả nhà vui vẻ tán gẫu đến hơn mười giờ đêm, cả Lật Trình Tịnh và Ngu Dịch ăn khuya xong liền trở về phòng tắm rửa rồi nghỉ ngơi.
Lật Trình Tịnh ngủ rất say.
Việc đầu tiên cô làm khi tỉnh dậy là xem giờ trên điện thoại, đã 5:05 sáng, đã đến giờ phải dậy, nếu không có lẽ sẽ không kịp giờ làm.
Cô vừa ngồi dậy, một cánh tay bên cạnh đã vươn tới, nhanh chóng ôm lấy eo cô, ngơ ngác nói: "Còn sớm, chúng ta ngủ thêm một lát đi."
Lật Trình Tịnh nhẹ giọng nói với anh: "Muộn nhất là tám giờ em phải có mặt ở bệnh viện."
"Không sao, 6 giờ rưỡi xuất phát, chừng 8 giờ sáng chúng ta sẽ đến nơi, cùng lắm là ăn sáng trên xe." Ngu Dịch khàn giọng nói, "Em ở lại nằm thêm với anh một chút đi."
Anh nói rồi kéo vợ nằm lại giường.
Lật Trình Tịnh lại phải nằm bên cạnh chồng.
Mấy phút sau, Ngu Dịch mở mắt ra, nhìn người bên gối, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia tà khí: "Bây giờ anh rất muốn đem em nuốt vào bụng."
Lật Trình Tịnh nghe vậy, sắc mặt có chút ngượng ngùng: "Bây giờ không phải lúc tốt, lát nữa em còn phải đi làm."
Ngu Dịch bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy, thời gian quá ngắn để anh phát huy khả năng."
Lật Trình Tịnh: "..."
"Nhưng mà," Ngu Dịch thừa lúc cô không chuẩn bị, đột nhiên nắm lấy tay cô ở dưới chăn, trực tiếp hướng tới một bộ phận của mình, "Để anh cho em cảm nhận được trạng thái hiện tại một chút."
Ngón tay Lật Trình Tịnh vừa chạm vào chỗ đó, theo bản năng muốn rụt lại, lại bị Ngu Dịch đè chặt tay lại, khẽ nói: "Em dỗ dành nó một chút đi, anh hơi khó chịu..."
"Em không biết." Lật Trình Tịnh thấp giọng nói, "Anh tự mình làm thì tốt hơn."
"Em không nghe câu này à: có vợ rồi thì hai tay sẽ rảnh rỗi." Ngu Dịch chọc ghẹo cô, "Anh lười tự mình làm, cũng là để em sớm làm quen một chút."
Ngay khi nhịp tim của Lật Trình Tịnh không ngừng tăng nhanh, người bên gối như một lẽ đương nhiên nói thêm: "Em không cảm thấy nên chịu trách nhiệm về bộ dạng kiêu ngạo của nó bây giờ à?"
Lật Trình Tịnh: "..."
Vì vậy, dưới sự làm nũng của Ngu Dịch, Lật Trình Tịnh không đành rút tay lại, cô nghe theo lời khuyên của anh, sớm làm quen với một số việc cần phải làm quen.
Tuy nhiên, sự làm quen này lại kéo dài hơn nửa giờ...
Sau khi thức dậy, hai người vội vàng ăn sáng, Lật Trình Tịnh nhận quà của mẹ chồng, cả hai lập tức lên xe phóng về thành phố.
Lên xe, Lật Trình Tịnh mở túi quà ra thì thấy bên trong có một đôi hoa tai bằng vàng ròng và một phong bì lớn màu đỏ.
Cô hiểu đây là tình cảm của người lớn dành cho mình, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Tám giờ kém mười, xe chạy đến cổng bệnh viện, trước khi Lật Trình Tịnh xuống xe, Ngu Dịch đã vội hôn cô mấy cái.
Lật Trình Tịnh đến bệnh viện, trong phòng nghỉ thay quần áo công sở tình cờ gặp được Hình Tử Thuyên đang ăn sáng.
"Tịnh Tịnh, mặt của cô sao lại đỏ như vậy?" Hình Tử Thuyên thản nhiên nói.
"Hôm nay ngủ quên, suýt chút nữa đã muộn giờ làm, vừa rồi tôi chạy một mạch từ bệnh viện vào nên ra chút mồ hôi." Lật Trình Tịnh cảm thấy lời giải thích của mình rất hợp lý.
"Ngủ dậy muộn à?" Hình Tử Thuyên lập tức thở dài, "Tôi cho cô một kinh nghiệm, sáng sớm đừng tùy tiện khiêu khích chồng mình, nếu không cả ngày khó có thể dậy đi làm đó."
Lật Trình Tịnh: "..."
- -------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ngu Dịch sẽ không để mình chịu thiệt thòi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook