Rực Cháy Lòng Anh
-
19: Sống Chung
Đêm hôm đó, Lật Trình Tịnh vừa tắm xong, thay quần áo ở nhà, đang định nằm trên sô pha đọc sách thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Lật Trình Tịnh đi ra mở cửa, nhìn thấy Ngu Dịch trên người đầy vẻ bụi bặm.
Khoảnh khắc cô bắt gặp ánh mắt anh, trong lòng liền có cảm giác an tâm, như thể cuối cùng cô cũng chắc chắn rằng mình đang đợi anh.
Ngu Dịch vào nhà rửa tay xong liền đi tìm quà trong vali đưa cho vợ.
Mặc dù Tịnh Tịnh đã nói rõ không cần mua quà nhưng Ngu Dịch vẫn mang về đủ loại đặc sản ăn vặt cùng vô số quà lưu niệm.
Vì không có cái nào đắt, Lật Trình Tịnh liền thấy nhẹ nhõm, thích thú nhìn từng cái một.
Trong số đó, món đồ yêu thích của cô là vỏ ốc xà cừ tự nhiên, một chiếc mũ xinh xắn và một món đồ thủ công mỹ nghệ từ dừa chạm khắc hình con gấu.
"Thích không?" Ngu Dịch ngồi trên ghế vừa uống nước vừa hỏi cô, giọng nói có chút khàn khàn.
"Em rất thích." Lật Trình Tịnh chỉ cúi người, đem tất cả quà tặng đến một góc thảm, sau đó khoanh chân ngồi xuống, "Em xem một chút."
"Em xem trước đi, anh nghỉ ngơi một lát." Đêm qua chỉ ngủ không đến năm tiếng, lúc này Ngu Dịch thật sự rất buồn ngủ.
Cứ như vậy, Lật Trình Tịnh ngồi trên tấm thảm tròn, dựa vào chiếc sô pha, chậm rãi thưởng thức những món quà đáng yêu trong khi Ngu Dịch ngủ quên trên sô pha.
Cô vô tình ngẩng đầu lên, phát hiện anh đã ngủ say, liền đặt đồ đạc trong tay xuống, nhẹ nhàng đứng dậy, đi đến trước mặt anh, cúi đầu nhìn mặt anh, một lúc sau, trong mắt cô bất giác hiện lên một tia dịu dàng - anh ngủ rất ngon, hẳn là đã rất mệt mỏi.
Cô ghé sát vào ngửi một chút, trên người anh vẫn còn mùi bụi và mồ hôi, cô bỗng thấy đau lòng cho chồng mình.
Lật Trình Tịnh đi vào phòng ngủ chính, từ trong ngăn tủ tìm một cái chăn sạch sẽ, cầm lấy rồi đi trở lại, đắp cho Ngu Dịch thật cẩn thận, sau đó đi vào một góc, tắt đèn trong phòng khách.
Cô tắt đèn, tận dụng ánh đèn đường ngoài cửa sổ, lặng lẽ đi về phía chiếc ghế sô pha bằng, ngồi xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lật Trình Tịnh giật mình mở mắt ra lần nữa, Ngu Dịch đang đứng trước mặt, cúi đầu nhìn cô.
Hơi thở ấm áp đầy bụi bặm của anh trong nháy mắt xông thẳng vào mũi cô, khiến cô có chút bối rối, nhưng cô lại giả vờ bình tĩnh hỏi: "Anh tỉnh bao lâu rồi?"
"Vừa tỉnh dậy." Ngu Dịch cười ngồi xổm xuống, nắm lấy tay cô, nhìn kỹ sắc mặt cô.
Gần một tuần không gặp, anh rất nhớ cô, lúc này, đôi lông mày thanh tú như tranh vẽ của cô chạm vào mắt anh, anh cảm thấy tâm tình thoải mái, nhìn cô mãi không chán.
"Anh đã tắm chưa?" Lật Trình Tịnh hỏi.
"Còn chưa, đi tắm ngay đây."
Lật Trình Tịnh gật đầu, thầm nghĩ, anh đi đường mệt mỏi như vậy, cần phải tắm rồi nghỉ ngơi thật tốt mới được.
Ngu Dịch nói xong cũng không vội đi tắm mà chậm rãi hỏi cô: "Có nhớ anh không?"
Xung quanh yên tĩnh, Lật Trình Tịnh gật đầu với người trước mặt.
"Có thường nghĩ đến anh không?" anh hỏi tiếp.
Lật Trình Tịnh nghĩ nghĩ, nói: "Có nghĩ đến"
"Nghĩ đến là đủ rồi." Ngu Dịch chống tay lên mặt, nhìn cô chằm chằm, "Tắm xong thì cùng nhau đi ngủ nhé?"
Lật Trình Tịnh bị lời nói của anh làm cho bối rối, trong phòng không bật đèn, nhìn anh kề sát người mình, ánh mắt sáng như sao, cho cô cảm giác vững chãi, cô không khỏi hồi hộp, nói: " Được, vậy anh đi tắm trước đi."
Ngu Dịch đi tắm, thay một chiếc áo len rộng thùng thình màu trắng, đi vào phòng ngủ chính.
Vừa bước vào cửa, anh không khỏi dừng lại, nhìn chằm chằm khung cảnh mộng mị trước mắt - vợ anh mặc một bộ váy ngủ lụa màu xanh lam, mái tóc đen dày buông xõa, dựa vào gối, lẳng lặng ngồi trên giường đợi anh.
Dưới ánh đèn tường chiếu rọi, mái tóc cô đen nhánh, làn da trắng mịn, trên người mặc chiếc váy ngủ uyển chuyển như một đoá hoa mai, nhìn cô vừa mềm mại vừa cứng cỏi.
Cô yên tĩnh đợi anh, nhưng vẫn có thể nhìn ra cô đang bối rối.
"Anh tắm xong rồi? Vậy lại đây đi."
Ngu Dịch đi tới, ngồi ở mép giường bên cạnh cô, cúi đầu nhìn khuôn mặt cô, đột nhiên nở nụ cười: "Trông em có vẻ lo lắng."
Lông mi của cô đang run rẩy.
Anh đáng sợ đến vậy sao?
Lật Trình Tịnh liếc anh một cái, thành thật nói: "Có chút."
Không cần hỏi cô cũng đoán được anh nhất định phải có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, nhưng cô lại không có chút kiến thức thực tiễn nào, chuyện này hình như không bình đẳng, nghĩ đến đây, cô càng cảm thấy xấu hổ.
Ngu Dịch áp tay lên mặt cô, hỏi cô sao lại căng thẳng như vậy, Lật Trình Tịnh nhìn anh, còn chưa kịp nói ra nguyên nhân thì đã bị anh hôn.
Nụ hôn của anh mạnh hơn lần trước, tay Lật Trình Tịnh không kìm được níu lấy cánh tay cường tráng của anh.
"Anh rất nhớ em." Ngu Dịch hơi buông môi cô ra, cúi đầu nhìn cô, để cô nhân cơ hội hít mấy hơi, lại dán lên, khẽ liếm cắn môi cô, khàn giọng hỏi, "Còn em thì sao? Có nhớ anh nhiều không? Nếu có thì nhanh dùng hành động nói cho anh biết đi."
Lật Trình Tịnh không kịp nói, nụ hôn của anh như mưa bão kéo đến, cô không thể trốn thoát.
Vừa hôn cô, anh vừa trực tiếp kéo thắt lưng của cô ra, vươn lòng bàn tay về phía khu vực mà anh đã mơ tưởng không biết bao nhiêu lần, đầu ngón tay như có lửa đốt bỏng cả người cô.
Đầu ngón tay thô ráp của anh khiến làn da cô không tự chủ được run lên, có chút muốn lùi bước, cô dùng cánh tay chống cự anh, nhưng tay còn lại của anh lại trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, để sang một bên.
Anh không cho phép cô cản trở cơn say mê gần như điên cuồng của anh vào lúc này.
"Ngu Dịch, chậm một chút..." Cô lại bị anh hôn, cả người giống như đang nhanh chóng chìm vào biển sâu.
Lại một trận choáng váng, Lật Trình Tịnh liếc mắt thấy bộ quần áo ngủ của mình đã bị ném hết xuống đất, mà Ngu Dịch đang cởi áo len của chính mình.
Khi cơ thể rắn như đá của anh cúi xuống, mang theo hơi thở thơm tho của sữa tắm, Lật Trình Tịnh có chút thở dốc vì anh quá nặng, sau đó không may, cô đột nhiên cảm thấy da đầu và vai bị rách ra, đau âm ỉ.
Một cánh tay anh áp vào tóc cô, lòng bàn tay kia ấn vai cô quá mạnh khiến cô cảm thấy đau.
Một giây kế tiếp, cô tựa hồ muốn trồi lên mặt biển, lại không khỏi chìm xuống, cảm thấy hoảng sợ, nóng lòng muốn hít một hơi không khí trong lành, cuối cùng, cô nghe được thanh âm của chính mình: "Ngu Dịch, hôm nay dừng ở đây đi, em vẫn chưa chuẩn bị..."
Giọng nói không lớn, nhưng rõ ràng.
Trong lúc nhất thời, cô còn lầm tưởng anh không nghe thấy, nhưng vào lúc thân ảnh cao lớn bên cạnh lui ra trong nháy mắt, hơi nóng tản đi, trong con ngươi cô bắt gặp được nét mặt trầm tư của Ngu Dịch.
Anh nghe thấy những gì cô nói.
Ngu Dịch buông cô ra, nhất thời không nói gì, tựa hồ đang trầm ngâm về vấn đề gì đó, cho đến khi nhìn thấy trên vai cô nổi lên một làn da ửng đỏ, ngẩng đầu lên nhìn, thấy môi cô đã sưng lên vì nụ hôn của anh.
Lật Trình Tịnh nhân cơ hội ngồi dậy, hai tay chống lên đầu gối, cúi đầu bày ra tư thế cuộn người, mái tóc dài xõa xuống vai, che khuất một phần ánh mắt.
Cô chỉ nói "xin lỗi" sau đó liền im lặng.
Ngu Dịch rốt cuộc cũng kịp phản ứng, đưa ngón tay rời khỏi tóc cô, bắt gặp ánh mắt rụt rè của cô — có lẽ anh thật sự quá nóng vội và liều lĩnh, giống như cô bị anh bắt nạt.
Giờ khắc này, cô mang theo vẻ mặt áy náy cùng hoang mang, trong lòng anh tràn ngập thương hại và áy náy.
"Được rồi, không tiếp tục." Ngu Dịch nói, giọng thô ráp mà dịu dàng, "Để anh giúp em xoa vai"
Lật Trình Tịnh lắc đầu: "Không, em không sao."
Ngu Dịch im lặng, sau đó đưa tay nhặt chiếc váy ngủ của cô lên, mở ra, khoác lên người cô.
Thành thật mà nói, cô quá đẹp.
Khoảnh khắc anh nhìn thấy cơ thể cô, đầu óc anh gần như trống rỗng.
Những đường cong uốn lượn với vẻ đẹp không thể che giấu của cô khiến máu anh sôi sục đến mất bình tĩnh.
Trong não anh chỉ còn một tín hiệu muốn chiếm hữu cô, vô tình bỏ qua cảm xúc của cô trong lúc ấy.
Bình tĩnh nghĩ lại, đúng là anh đã quá thô lỗ.
Không ai muốn bị đối xử như thế này, huống chi cô còn chưa quá thích anh.
Ngu Dịch đưa tay vuốt tóc cô, sau khi cô bình tĩnh lại, anh hỏi: "Có muốn ông xã ôm một cái không?"
Lật Trình Tịnh không phản đối.
Ngu Dịch dang tay ôm lấy cô, để cô dán vào ngực anh, anh không dám làm gì nữa, cứ ôm cô như vậy, giống như ôm một món đồ sứ dễ vỡ.
Lật Trình Tịnh không nói lời nào, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh.
Khoảnh khắc này khiến người ta cảm thấy lãng mạn và yên bình hơn trước, sự bực bội trong cô cũng dần tan biến.
Ngu Dịch ôm cô hồi lâu, sau đó cúi đầu, vẫn như cũ không nhịn được cười nhìn cô: "Anh cảm thấy em bây giờ thật giống con thỏ."
"Con thỏ?" Lật Trình Tịnh lầm bầm.
"Khi còn nhỏ, anh có nuôi một con thỏ, trong lúc chạy nhảy vô tình bị gãy chân, khi mang nó quay trở lại lồng, nó lặng lẽ run rẩy giương mắt nhìn anh, giống như anh đã làm sai điều gì vậy, giờ nghĩ lại cảm thấy xót xa".
"Thật đáng thương." Lật Trình Tịnh có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó.
Ngu Dịch lại nhìn cô, trái tim mềm đi, hỏi: "Em không thích anh chạm vào em sao?".
truyện xuyên nhanh
Lật Trình Tịnh không biết diễn đạt như thế nào, không phải cô không thích anh chạm vào mình, chỉ là cô chưa sẵn sàng cho đêm nay.
Cô cũng cảm thấy mình thật đạo đức giả, nhưng cô quyết định lắng nghe cảm xúc bên trong của mình nên cô muốn dừng lại.
Vừa định giải thích với Ngu Dịch, cô chợt nghe anh nói: "Anh không ép em."
Lật Trình Tịnh sửng sốt, có chút kinh ngạc khi anh nói như vậy.
"Chuyện này đều là do hai phía tự nguyện, nếu em không sẵn sàng thì miễn cưỡng cũng sẽ không có ý nghĩa gì." Ngu Dịch thản nhiên cười, một lúc sau, giọng điệu lộ ra vài phần nghiêm túc, "Em cũng không nên tự trách mình."
Lời nói của anh khiến Lật Trình Tịnh yên tâm, cô chậm rãi vươn tay ôm lấy eo anh, dựa sát vào anh, nói: "Ngu Dịch, bây giờ em cũng không biết nên nói gì, nhưng cảm ơn anh đã tôn trọng em."
Cô cứ nghĩ anh sẽ dỗ dành cô tiếp tục chuyện kia, nhưng không, anh không chỉ nghĩ đến cảm xúc của bản thân mà còn nghĩ đến cô nữa.
Ngu Dịch im lặng không nói thêm câu nào.
Lật Trình Tịnh yên lặng ôm lấy anh, dần dần yêu thích cảm giác được anh ôm trong vòng tay rộng rãi, nhiệt độ trên da thịt khiến cô cảm thấy thoải mái, cô tham lam sự tiếp xúc da kề da đơn giản này, giống như khi còn nhỏ cô ôm con gấu bông của mình đi vào giấc ngủ.
Không biết bao lâu sau, Lật Trình Tịnh lấy lại được cảm giác an toàn, rất nhanh liền buồn ngủ, cô ngủ thiếp đi trong lòng anh.
Ngu Dịch thấy rõ sống mũi phập phồng của cô, anh cúi đầu nhẹ nhàng chạm vào mặt cô.
Cô đẹp như vậy, đẹp đến mức anh muốn chiếm hữu cô, nhưng so với anh, sức lực của cô lại quá nhỏ bé, khi cô lộ ra một mặt yếu đuối, anh liền không đành lòng.
Thành thật mà nói, vừa rồi anh thực sự sợ cô sẽ khóc.
May mắn là không
Vài ngày sau, Lật Trình Tịnh và Ngu Dịch bắt đầu cuộc sống tân hôn.
Nói chung, chỉ cần Ngu Dịch không đi công tác, cuộc sống của bọn họ vẫn không có nhiều thay đổi.
Nếu như Lật Trình Tịnh làm ca ngày, cô dậy khi Ngu Dịch còn đang ngủ, làm bữa sáng cho hai người, ăn sáng một mình rồi chừa phần kia lại cho anh.
Ban ngày cô thường không liên lạc với Ngu Dịch trong giờ làm việc, cho đến khi tan sở, Ngu Dịch đến đón cô bằng ô tô hoặc trực tiếp đi bộ tới, hai người cùng nhau đi ăn ngoài, hoặc đơn giản là về nhà ăn cơm.
Ngu Dịch tuy biết nấu một số món ăn gia đình nhưng lại lười làm, Lật Trình Tịnh sẽ nhờ anh rửa sạch nguyên liệu để khi về cô có thể lập tức chế biến.
Ngu Dịch vốn không kén chọn món ăn, anh luôn cho rằng chỉ cần nguyên liệu tươi ngon thì nấu như thế nào cũng được, hơn nữa trình độ nấu ăn của vợ anh cũng tương đối cao nên anh luôn ăn hết những món vợ nấu.
Về phần vệ sinh quét dọn trong nhà, Ngu Dịch đã thuê thím giúp việc, cứ ba ngày đến dọn dẹp một lần, anh khá tuỳ tiện, ở nhà thường không mang vớ chân, xài ly uống nước xong liền để luôn tại chỗ.
Thỉnh thoảng còn mở cửa tủ mà quên đóng lại, Lật Trình Tịnh nhắc anh nhiều lần vẫn không có tiến bộ, cô đành tự mình làm, cũng chỉ mất nửa phút.
Hai người tính cách tương đối hoà hợp vì cả hai không ép đối phương phải thay đổi, nói cách khác, hai vợ chồng mang theo cuộc sống riêng dung nhập vào sinh hoạt chung.
Họ giống như tất cả các cặp vợ chồng mới cưới khác, ngoại trừ việc ngủ riêng vào ban đêm.
...
Ngủ riêng là do Ngu Dịch đề xuất, anh thẳng thừng nói rằng ngủ chung giường với Lật Trình Tịnh giai đoạn này là cực hình, thà vào phòng dành cho khách ngủ một mình, cũng sẽ không cản trở cô nghỉ ngơi.
Mặc dù Lật Trình Tịnh rất nhớ cảm giác được anh ôm khi ngủ, nhưng nghĩ đến sự không thoải mái của Ngu Dịch, cô cũng không muốn mình quá ích kỷ như vậy.
Ngu Dịch dường như đã bỏ qua chuyện khó chịu tối hôm đó, cũng không để ý lắm, một hôm nhắc đến chuyện này, anh thản nhiên nói với vợ: "Khi nào em chuẩn bị xong thì vào phòng nói cho anh biết, hoặc đơn giản là gõ cửa phòng anh."
"Được, em hiểu rồi."
Trong lúc cô buồn bực một cách khó hiểu, anh nói với vẻ lãnh đạm: "Em cứ thong thả chuẩn bị, anh không vội nữa."
Tuy nhiên, sau nhiều ngày chờ đợi, Ngu Dịch vẫn không nhận được bất kỳ thông báo nào từ vợ nên anh trở nên lười biếng và ít nói hơn, vẻ mặt dần điềm tĩnh.
Có lẽ vì lòng tự trọng của đàn ông, anh không còn muốn thúc giục cô.
Ngày hôm đó, Lật Trình Tịnh trực ca đêm, Ngu Dịch ra ngoài gặp gỡ bạn bè.
Ngu Dịch có rất nhiều bạn, trên di động của anh có hơn chục nhóm, đánh bài, ăn uống, cắm trại, bơi lội, du lịch...!Ngày nào cũng có người hẹn anh ra ngoài tham gia, nhưng tuỳ tâm trạng mà anh quyết định đi hay không.
Khoảng thời gian này, tâm trạng anh lúc vui lúc buồn.
Mặt tốt là anh đã kết hôn và sống hạnh phúc với một người vợ xinh đẹp, đức độ, nấu ăn ngon, lại điềm tĩnh, lý trí và dịu dàng, không mất bình tĩnh cũng không thích cằn nhằn, biết nhường nhịn anh trong những chuyện nhỏ nhặt vụn vặt, thậm chí còn biết xoa bóp vai và cổ anh, khiến anh rất hưởng thụ.
Còn về mặt xấu, anh không đề cập đến nó vào lúc này, quá phiền chán.
Ngu Dịch nghĩ đã đến lúc nên đi tán gẫu với bạn bè, uống một ly rượu vang đỏ và thư giãn.
Ngu Dịch đến nhà hàng dành riêng cho hội viên mà trước đây anh thường xuyên lui tới, tình cờ có một nhóm bạn quen biết cũng ở đó, anh đương nhiên vô cùng vui mừng khi nhìn thấy họ, cùng bọn họ trò chuyện rất lâu, hào phóng chia sẻ niềm vui tân hôn, tâm trạng cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.
Bạn bè rất tò mò về người vợ mới cưới của anh, cứ giục anh một ngày nào đó đưa cô ra mắt họ nhưng anh đều trả lời qua loa, thậm chí từ chối cho họ xem ảnh vợ.
Anh biết rất rõ Lật Trình Tịnh không thích những dịp náo nhiệt như vậy.
Ngu Dịch cười nói với bọn họ, sau đó tranh thủ thời gian đi nhà vệ sinh tạm thời rời đi, khi quay lại liền vòng qua khu vực đông đúc, trực tiếp đi lên sân thượng.
Anh hút một điếu thuốc, ngắm nhìn màn đêm, tận hưởng sự yên tĩnh một mình, nhân tiện cúi đầu lướt điện thoại một lúc.
Vô tình lướt qua câu hỏi vừa xuất hiện "Vợ không thích chạm vào tôi, làm sao bây giờ?" Đang định quay lại thì nghe có người gọi bên tai, thế là anh không thay đổi khuôn mặt của mình tắt điện thoại.
"Ngu Dịch." Vợ chồng Tề Phàm Khải đi tới.
Ngu Dịch quay đầu, hào phóng chào hỏi bọn họ.
Tề Phàm Khải cầm ly rượu, nhàn nhạt lắc lắc ly, nói đùa: "Sao rồi, quấn quýt ôn hương nhuyễn ngọc đến mức quên luôn bạn bè rồi?"
Ngu Dịch nói: "Tân hôn mà"
Trâu Niệm Tư nghĩ nghĩ, miễn cưỡng nói chúc mừng.
"Cám ơn." Ngu Dịch cười nhẹ.
Kể từ khi chia tay với họ vào ngày hôm đó, anh đã không liên lạc lại với Tề Phàm Khải nữa.
Tề Phàm Khải có chút xấu hổ, thật ra anh và vợ đã đến được một lúc, cũng đã nhìn thấy Ngu Dịch rồi.
Anh ta đương nhiên hiểu chuyện lần trước làm Ngu Dịch tức giận, nhưng anh ta vẫn muốn giữ mối quan hệ với Ngu Dịch nên liền kéo Trâu Niệm Tư đi theo Ngu Dịch.
"Đúng rồi, Du Chi cũng sắp tới đây." Trâu Niệm Tư giả vờ vô tình nhắc tới.
Ngu Dịch vặn điếu thuốc vào chiếc gạt tàn bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Mọi người ở lại chơi vui vẻ, tôi đi trước đây."
Tề Phàm Khải kinh ngạc nói: "Đi nhanh như vậy à? Vợ anh đặt ra giờ giới nghiêm sao?"
Ngu Dịch đi thẳng ra ngoài, vẫy tay chào hai người phía sau coi như tạm biệt.
"Xem ra anh ấy đã có gia đình nên không thèm để ý đến chúng ta." Trâu Niệm Tư khoác tay chồng, buồn bã thở dài.
Tề Phàm Khải trầm mặc không nói, ngầm đồng ý.
Hai mươi phút sau, Nhuế Du Chi vội vàng đi vào, thấy vợ chồng anh họ đang uống rượu, xung quanh không có ai, cô ta liền tiến lại gần hỏi: "Ngu Dịch đâu?"
"Muộn rồi, anh ấy về rồi." Trâu Niệm Tư liếc Nhuế Du Chi, cố ý chơi chữ.
Vẻ mặt Nhuế Du Chi sững sờ, cô ta vội vã đến đây từ sân bay sau khi nghe anh họ nói Ngu Dịch cũng đến.
Tề Phàm Khải nhìn Nhuế Du Chi, cao ráo xinh đẹp, cảm thấy tiếc nuối cho Ngu Dịch, quay đầu nói với vợ: "Nói chuyện đi, anh đi vệ sinh."
Trâu Niệm Tư đợi Tề Phàm Khải rời đi, nhìn Nhuế Du Chi cô độc, châm chọc nói: "Chị đã nói em sẽ hối hận mà."
"Anh ấy trông thế nào, có khỏe không?" Nhuế Du Chi nhàn nhạt hỏi.
Trâu Niệm Tư gật đầu.
Sắc mặt Nhuế Du Chi sững sờ vài giây, sau đó mới nói: "Không biết em bị làm sao, trước đây em không quan tâm đến anh ấy cho lắm, nhưng bây giờ anh ấy đã thuộc về người khác, em bắt đầu nhớ anh ấy."
"Bình thường." Trâu Niệm Tư cười lạnh, "Đây là bản chất con người, cái gì không có được mới là tốt nhất."
"Chị cho rằng em bây giờ không có cơ hội chen vào sao?" Nhuế Du Chi vẫn hỏi.
Trâu Niệm Tư nói thẳng: "Khó lắm.
Trừ phi anh ấy trong vòng hai năm ly hôn, nếu không thì dù mấy năm nữa anh ta ly hôn, em cũng không còn trẻ nữa, Ngu Dịch sẽ đi tìm người trẻ đẹp hơn em thôi."
"Nếu thứ anh ấy coi trọng là tuổi trẻ và sắc đẹp, tại sao anh ấy lại cưới người phụ nữ đã gần ba mươi tuổi này?" Nhuế Du Chi sốt sắng hỏi.
Trâu Niệm Tư suy nghĩ, thấy cũng đúng, chính cô ta cũng không nhận ra khía cạnh này.
"Chị họ, thật ra chị không hiểu Ngu Dịch." Nhuế Du Chi bực bội nói, "Anh ấy nhìn qua thì giống một tên ăn chơi nông cạn, nhưng thật ra anh ấy là người có nội tâm sâu sắc."
Trâu Niệm Tư cau mày châm chọc cô: "Em hiểu rõ về anh ta như vậy nhưng vẫn bỏ lỡ sao?"
Nhuế Du Chi lườm chị họ mình một cái, quay mặt đi, bước nhanh ra góc sân thượng hóng gió đêm.
Nhuế Du Chi thật sự không biết mình bị làm sao, trước đây vốn không quan tâm đến cảm xúc của Ngu Dịch, nhưng bây giờ mỗi ngày đều vào vòng bạn bè của anh mấy lần, thường xuyên vào avatar Wechat của anh, viết rồi lại xóa, cô ta trở nên rất quan tâm đến anh, âm thầm nhìn trộm anh, thậm chí còn hy vọng Ngu Dịch chủ động liên lạc với cô một lần.
Cô ta đặc biệt muốn biết bây giờ anh sống thế nào.
Tuy nhiên, Ngu Dịch thậm chí còn không đăng bất kỳ tin tức nào về cuộc sống vợ chồng, có vẻ như anh bảo vệ vợ mình rất tốt, sự thật này đã khiến Nhuế Du Chi rất đau lòng.
Cô ta thực sự tò mò về kiểu phụ nữ mà anh cưới làm vợ.
Tất nhiên cô ta hiểu rằng người phụ nữ đó quả thực rất may mắn.
Có một chuyện Nhuế Du Chi chưa bao giờ đề cập với ai, về lần duy nhất cô gần gũi Ngu Dịch.
Chuyện xảy ra sau khi cô bị người theo dõi quấy rối, Ngu Dịch giúp cô giải quyết rắc rối, hôm đó bọn họ cũng ở trong phòng riêng tại đây.
Sau khi những người khác tạm thời rời đi, cô ta chủ động bám vào vai Ngu Dịch.
Nhưng thật bất ngờ, Ngu Dịch không chạm vào cô ta.
Ngoài ý muốn, cô ta yêu cầu anh mở rộng vòng tay, anh làm theo, cô ta rúc vào lòng anh, tiếp tục chờ đợi phản ứng của anh, nhưng anh chỉ đặt tay lên lưng cô ta chứ không làm gì khác.
Sự việc đó khiến Nhuế Du Chi cảm thấy lạ thường, lần đầu tiên cô thấy Ngu Dịch quá xa lạ, anh không hề hời hợt như cô ta tưởng tượng.
Rốt cuộc, ngoài anh, cô ta chưa từng thấy người đàn ông nào ngồi với mình mà tay chân không làm loạn.
Từ đó cô ta nghi ngờ rằng trước đây Ngu Dịch không những chưa chính thức có bạn gái, mà có thể ngay cả kinh nghiệm thân mật với phụ nữ cũng không có.
Nhuế Du Chi cười tự giễu, thầm nghĩ cô gái kia thật là may mắn, rõ ràng là người đến sau, vậy mà lại có được Ngu Dịch nhanh như vậy.
Thì ra đến sớm không bằng đến đúng lúc.
- -------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tịnh Tịnh có chút khẩn trương, hãy cho cô ấy và Ngũ Dịch chút cảm giác mật ngọt yêu đương đi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook