Rực Cháy Lòng Anh
-
12: Kết Hôn Đi
Chờ ông Lật ngủ, Lật Trình Tịnh bước ra ngoài gặp Ngu Dịch.
"Em vất vả quá."
"Ông ấy là bố tôi, tất cả đều là chuyện nên làm." Lật Trình Tịnh chậm rãi nói, vẻ mặt mệt mỏi đứng ở bên cạnh Ngu Dịch.
Bỗng nhiên cô nhận ra, không một người khỏe mạnh nào có thể đồng cảm với một người đang nằm trên giường bệnh, bao gồm cả chính cô.
Ngu Dịch đưa tay ấn lên vai cô, nói: "Thật ra em không cần một mình gánh vác mọi chuyện như vậy."
"Ngu Dịch, tôi đã nói rất rõ ràng với anh rồi." Lật Trình Tịnh nhìn bàn tay trên vai, dứt khoát nói, "Anh đi tìm người phù hợp hơn đi, đừng lãng phí thời gian với tôi nữa."
Ngu Dịch nhàn nhạt nở nụ cười: "Em thật đúng là suy nghĩ chu toàn giúp tôi," sau đó anh thu tay lại.
"Chúng ta đi được chưa, bố tôi hiện giờ rất dễ kích động, ông không muốn ai nhìn thấy mình trong tình cảnh này đâu."
"Được." Ngu Dịch đáp ứng.
Buổi chiều, Lật Trình Tịnh đi chợ, mua một con cá, chuẩn bị buổi tối hầm canh, đây cũng là món Sở Oải Lăng rất thích.
Sau bữa tối, Sở Oải Lăng ở lại phòng khách xem TV một lát, rất nhanh trở về phòng nghỉ ngơi.
Lật Trình Tịnh rất mệt mỏi, cũng sớm rửa mặt xong, chuẩn bị trở về phòng ngủ.
Có lẽ vì quá mệt mỏi nên vừa đặt lưng xuống là cô liền ngủ rất say.
Lật Trình Tịnh tỉnh giấc, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm đã khuya.
Cô không biết bây giờ là mấy giờ, cảm thấy hơi khát liền xuống giường, đi phòng khách tìm nước uống.
Khi trở lại phòng lần nữa, liếc mắt một cái liền thấy màn hình điện thoại sáng lên trong bóng tối.
Cô cầm lên nhìn, là tin nhắn của Ngu Dịch.
"Ngủ chưa? Tôi đang đứng trước tiểu khu của em, em xuống đây một chút được không?"
Cô còn đang hoang mang thì thấy anh lại gửi thêm một tin nhắn.
"Tôi có chuyện muốn nói với em, không gặp không về."
Lật Trình Tịnh đi tới cửa tiểu khu, liếc mắt một cái liền thấy xe của Ngu Dịch.
"Động tác cũng nhanh nhẹn quá"
Ngu Dịch thò mặt ra cửa sổ, cười nói, "Ở chỗ này chờ, tôi tìm chỗ đậu xe.
"
Lật Trình Tịnh trước khi xuống lầu cũng không chuẩn bị gì, giờ phút này cô mặc một bộ pyjamas chấm bi cùng một đôi dép bông màu hồng nhạt, mái tóc dài đen như mực xõa tung trên vai, ngọn tóc nhẹ nhàng lay động theo gió.
Đợi một lát, cô thấy Ngu Dịch bước nhanh về phía mình, trong lòng đột nhiên có chút khẩn trương.
Ngu Dịch đi tới trước mặt cô, hứng thú đánh giá: "Em đang mặc pyjamas sao?"
Lật Trình Tịnh gật đầu.
Ngu Dịch cảm thấy cô mặc như vậy rất đáng yêu, nhịn không được nhìn nhiều thêm một chút.
"Anh tìm tôi có chuyện gì?"
"Tìm một nơi yên tĩnh rồi nói.
"
Lật Trình Tịnh dẫn anh vào tiểu khu, ngồi dưới một gốc cây tử đằng, nói: "Ở đây được rồi, anh có chuyện gì thì nói đi."
Ngu Dịch đến gần cô một chút, cô theo bản năng lui về phía sau.
......
Ngu Dich trực tiếp hỏi: "Lần trước em nói trong nhà còn nợ nần, cụ thể số nợ là bao nhiêu?"
"Tại sao lại hỏi chuyện này?"
Ngu Dịch nở nụ cười, đôi mắt trong bóng đêm tỏa sáng giống như bảo thạch, ngữ khí rất thoải mái: "Muốn giúp em trả nợ."
Lật Trình Tịnh trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Tại sao? "
Ngu Dịch không trả lời cô, hỏi sang chuyện khác: "Bệnh tình của ba em như vậy, bác sĩ có nói còn cách điều trị nào tốt hơn không? Phẫu thuật hay dùng thuốc thì hiệu quả hơn?"
"Ông ấy đã trải qua một lần phẫu thuật mở hộp sọ, xác suất phẫu thuật thành công rất thấp.
Về phần thuốc, hiện tại loại đang dùng đã là tốt nhất rồi."
"Vậy cứ để ông ấy nằm một chỗ như thế cả đời sao?"
Trái tim của Lật Trình Tịnh giống như bị kim đâm, suy nghĩ rồi nói: "Có khả năng sẽ phải nằm như vậy vĩnh viễn, nhưng tôi sẽ chăm sóc cho ông ấy.
"
"Vậy tôi sẽ giúp em tìm một hộ lý chuyên nghiệp, có hai người chăm sóc ông ấy thì em cũng bớt lo."
Lật Trình Tịnh nhìn anh, nhận thấy lời nói của anh có chút bất thường, liền hỏi: "Anh rốt cuộc muốn nói chuyện gì?"
Ngu Dịch thẳng thắn nói: "Tôi chỉ muốn em sống thoải mái một chút, không phải chịu vất vả như bây giờ, cũng muốn em cười nhiều hơn một chút, mỗi ngày đều trôi qua trong sự vui vẻ."
"Ngu Dịch, tôi đã nói rõ ràng với anh rồi, chúng ta không thích hợp..." Lật Trình Tịnh lặp lại một lần nữa.
"Không có gì không thích hợp." Ngu Dịch cứng rắn cắt ngang lời cô, chăm chú nhìn khuôn mặt trắng nõn như trăng rằm của Lật Trình Tịnh.
"Cho dù không thích hợp tôi cũng có thể cải số, em sợ cái gì.
"
Ngay khi Lật Trình Tịnh vô cùng hoang mang, lỗ tai giống như sinh ra ảo giác, lại nghe người đàn ông trước mặt nói tiếp: "Em cùng tôi kết hôn đi.
"
Lật Trình Tịnh trầm mặc, cho đến khi Ngu Dịch cười nói: "Em phát ngốc rồi à?"
Lúc này cô mới phản ứng lại, câu nói vừa rồi quả thật là từ trong miệng anh nói ra.
"Tôi nghiêm túc đấy, không đùa đâu." Ngu Dịch thu lại ý cười, dứt khoát nói, "Nếu như hiện tại em không phải rất chán ghét tôi thì có thể cân nhắc cùng tôi kết hôn.
"
Lật Trình Tịnh tựa hồ còn đang khiếp sợ, trong chốc lát ngoại trừ ngơ ngác nhìn anh thì không có phản ứng nào khác.
"Tôi bằng tuổi em, cũng đã có nhu cầu kết hôn, thay vì bắt đầu với một người xa lạ, không bằng bắt đầu với người mình từng quen biết.
Thành thật mà nói, con người tôi vẫn có chút ưu điểm, ví dụ như có nhà có xe, có cổ phần trong một công ty, cùng tôi sống qua ngày em sẽ không chịu gánh nặng tài chính nữa, muốn mua cái gì chúng ta sẽ mua cái đó.
Ngoài ra, tôi luôn mong đợi có một gia đình cho riêng mình, tôi sẽ không vô trách nhiệm với vợ con.
Tôi cũng rất thích trẻ con, nếu sau này được làm cha, tôi sẽ chăm sóc tốt cho bọn trẻ.
Tôi không có bất kỳ khuynh hướng bạo lực nào, cũng không có sở thích xấu ngoài trừ rượu và thuốc lá.
"
Tốc độ nói của Ngu Dịch rất chậm, tựa hồ là đang nói ra những lời anh đã chuẩn bị suốt cả buổi chiều.
"Anh nói những điều này..." Lật Trình Tịnh cảm thấy đầu mình phình ra gấp đôi, "Nhưng mà, tôi nhớ tôi đã nói rõ ràng với anh rồi mà.
Ngu Dịch, tôi bây giờ đang rất hoang mang, không biết anh nói những lời này là nghiêm túc hay đang đùa giỡn.
"
"Tôi có mặt dày vô sỉ đến đâu cũng không đến mức đem chuyện kết hôn ra đùa giỡn." Ngu Dịch cảm thấy bộ dáng giờ phút này của cô thật sự làm cho người ta động tâm, không khỏi đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô một chút: "Lần trước em nói chúng ta không xứng đôi.
Mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ rất kỹ, em chưa từng nói là không thích tôi."
Đôi mắt Lật Trình Tịnh chợt yên tĩnh, ngày đó cô quả thật nói ra những lời trong lòng, nhưng chưa từng nói mình không thích anh.
"Thế là đủ rồi." Ngón tay Ngu Dịch đan trong mái tóc dài mềm mại của cô, "Những lời kia đủ để tôi cao hứng mấy ngày nay rồi."
Lật Trình Tịnh: "..."
"Thành thật mà nói, những khó khăn của gia đình em không phải là trở ngại gì lớn với tôi.
Nếu em nói chúng ta không phù hợp chỉ vì điều này, vậy thì em đã suy nghĩ quá nhiều." Ngón tay Ngu Dịch xuyên qua mái tóc dài của cô, đột nhiên dừng ở trên khuôn mặt cô, ngón tay thô ráp chạm lên da thịt nhẵn nhụi của cô, "Em hiểu không? "
"Tại sao anh không tìm một người có điều kiện tốt hơn tôi?" Lật Trình Tịnh chất vấn.
"Với tôi, điều kiện tốt hay không hoàn toàn không quan trọng." Ngu Dịch trả lời rất chân thật, "Tôi biết em đang suy nghĩ cái gì.
Một cô gái trẻ, xinh đẹp, có gia thế tốt, em cảm thấy như vậy mới phù hợp với tôi đúng không? Sao em không nghĩ tới, có lẽ người ta cũng không vừa mắt tôi.
Tôi không có học vấn, ăn nói không dịu dàng, không có khí chất cũng không có tu dưỡng."
" Em tự nhận thức được vị trí của bản thân thì tôi cũng thế." Thanh âm của Ngu Dịch trong gió đêm liên tục thổi vào lỗ tai Lật Trình Tịnh.
"Có lẽ em hiểu lầm khi cho rằng đàn ông kiếm được nhiều tiền luôn thích những cô gái trẻ trung xinh đẹp.
Nếu sự thật là vậy, tôi vì sao còn độc thân ở tuổi này chứ?"
Có lẽ là cảm thấy da thịt cô xúc cảm quá tinh tế, ngón tay anh không nhịn được lưu luyến trong chốc lát, cho đến khi nhìn thấy cô phục hồi tinh thần, quăng cho anh một ánh mắt cảnh cáo thì anh mới lưu luyến rút tay lại.
"Có thể có được một người phụ nữ như em, với tôi, đời này xem như mãn nguyện." Anh nói thêm.
Lật Trình Tịnh quay đầu đi, suy nghĩ một chút, nói: "Ngu Dịch, có lẽ anh đang kích động nên mới nói những lời này, tôi sẽ không xem là thật.
Kết hôn không phải chuyện có thể quyết định trong lúc bốc đồng."
Ngu Dịch cười nói: "Tôi không muốn em lập tức đưa ra câu trả lời.
Tôi muốn em giành thời gian suy nghĩ về chuyện này.
"
Lật Trình Tịnh quay lại, nhìn vẻ mặt kiên định của anh, bỗng nhiên cảm thấy đêm nay anh chạy đến nói với cô những lời này không giống như là hành vi trong lúc kích động.
Suy nghĩ cẩn thận, kể từ khi cô trở về thành phố này để làm việc và sinh sống, sau khi gặp lại nhau, dường như anh luôn tìm kiếm cơ hội để tiếp cận cô.
Chỉ là anh không theo đuổi cô theo cách bình thường, tính cách anh không biết lấy lòng người khác, thế cho nên cô không coi việc anh cố ý tiếp cận cô là hành động "theo đuổi".
"Giờ em lên nhà đi, đừng quên nghiêm túc suy nghĩ một chút về con người tôi." Ngu Dịch cúi đầu, kề sát vào mặt Lật Trình Tịnh, cảm thấy dáng vẻ yên lặng trầm tư của cô rất đáng yêu, anh nhìn thêm một chút, nhịn không được lại trêu chọc cô: "Cố gắng chú ý đến ưu điểm của tôi một chút, nếu tôi có khuyết điểm gì không vừa mắt em thì xin hãy nhẹ tay."
Tầm mắt anh lơ đãng đụng phải làn da trắng nõn ở cổ áo cô, trong nháy mắt anh liền liên tưởng đến đường cong tuyệt vời ẩn giấu phía sau áo, cố gắng khắc chế tâm tình bỗng nhiên dâng trào, đồng tử anh sáng ngời như lửa, thanh âm hơi trầm xuống: "Lật Trình Tịnh, thật không muốn giấu em.
Năm đó, ngày đầu tiên gặp em, buổi tối khi trở về, tôi luôn nghĩ đến em.
Sau đó tôi tự nhủ, nếu đời này tôi có cơ hội có được em, tôi nhất định sẽ không bỏ qua.
"
"Tôi cho em một tuần để suy nghĩ."
Lật Trình Tịnh trở về, lẳng lặng ngồi ở phòng khách hồi lâu.
Sở Oải Lăng ra ngoài đi toilet, thình lình nhìn thấy phòng khách có một cái bóng mơ hồ không rõ, mấy năm gần đây thị lực của bà không tốt lắm, tưởng có người đột nhập vào nhà, bà giật mình hét lên một tiếng.
"Mẹ, là con, đừng sợ." Lật Trình Tịnh vội vàng nói.
"Con sao còn ngồi ở đây, mấy giờ rồi mà chưa vào ngủ?"
"Con ngồi đây suy nghĩ vài việc."
"Nghĩ chuyện gì vậy?" Sở Oải Lăng nhíu mày.
"Mẹ, mẹ rất hy vọng con kết hôn sao? "
Sở Oải Lăng cảm thấy con gái mình đêm nay rất kỳ quái, bà không kiềm được, hỏi: "Sao đêm khuya rồi mà còn hỏi chuyện này? "
Lật Trình Tịnh im lặng nhìn bà.
"Đương nhiên hy vọng rồi, người mẹ nào không hy vọng con gái mình sớm kết hôn chứ?" Sở Oải Lăng hồ nghi nhìn cô, sau đó ôn nhu nói, "Mẹ đi toilet, con mau trở về phòng nghỉ ngơi đi, đừng ở đây suy nghĩ lung tung nữa."
Lật Trình Tịnh chỉ gật đầu.
Cô về phòng, gối đầu lên cánh tay, nhìn vào màn đêm, đầu óc hoàn toàn thanh tỉnh.
Ngu Dịch muốn kết hôn cùng cô.
Cô không bao giờ nghĩ anh sẽ đưa ra đề nghị như vậy, lại càng không tưởng tượng được bản thân mình quả thật đang nằm đây cân nhắc chuyện kết hôn với anh.
Trước đó cô cho rằng, với hoàn cảnh hiện tại, anh chắc chắn sẽ không nghiêm túc với cô, nhưng hôm nay anh đã nói rõ, anh không để tâm đến gánh nặng gia đình của cô.
Bỏ qua việc "có phù hợp hay không," cô tự hỏi: mình bây giờ có cảm giác với anh hay không?
Thật ra cô vẫn luôn lảng tránh vấn đề này, thậm chí là cố gắng không nghĩ đến anh của thời niên thiếu.
Năm đó Ngu Dịch có làn da rất trắng, cao gầy, mái tóc mềm mại đen tuyền.
Còn nhớ lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, trong lòng có một giọng nói vang lên: người này thật đẹp trai.
Mỗi ngày anh giao thức ăn đến nhà cô, giao tiếp giữa họ chỉ đơn giản gói gọn trong hai câu: "làm ơn đóng cửa" và "cảm ơn"
Cô ban đầu nghĩ rằng anh là một thanh niên rất có trách nhiệm, mỗi ngày đều giao thức ăn rất đúng hẹn, luôn tận tâm trong công việc.
Có một lần, cô cầm đồ ăn định chạy lên lầu, chạy đến khúc cua tầng hai, liếc thấy anh ở dưới lầu còn chưa đi, còn đang ngẩng đầu nhìn cô, cô liền dừng lại, đi tới trước lan can của tòa nhà, cúi đầu hỏi: "Làm sao cậu còn chưa đi? "
Anh nhìn cô, nụ cười kia xoáy vào trái tim anh, chỉ ngẩn người nói: "Không có gì, chỉ thấy cậu rất xinh đẹp."
Lật Trình Tịnh của năm mười chín tuổi bị một câu nói này làm cho cả khuôn mặt đều đỏ lên.
Lúc ấy cô còn rất trẻ, không giỏi giao tiếp xã hội, nếu đổi lại là hiện tại, nhất định sẽ hào phóng nói một câu "Cảm ơn đã khen ngợi," nhưng ngày đó, cô nghe thấy lời khen của anh lập tức không nói nên lời, hơn nữa còn thẹn thùng trừng mắt nhìn anh một cái.
......
Vài ngày sau, cô bắt đầu vô thức mong đợi sự xuất hiện của anh.
Mỗi lần anh đến, cô đều khẩn trương đi xuống lầu, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình.
Thành thật mà nói, lúc ấy mùi mồ hôi trên người anh có chút nồng đậm, không tính là dễ chịu, nhưng cô lại không cảm thấy chán ghét.
"Hôm nay cậu cũng rất xinh đẹp." Anh đưa bữa ăn cho cô, nói một cách tự nhiên.
Cô lặng lẽ nhìn anh, nhận lấy bữa ăn, không dám mở miệng nói chuyện.
"Mỗi ngày, thời điểm vui vẻ nhất của tôi chính là chạy tới nơi này giao đồ ăn." Anh nở nụ cười, gương mặt đẫm mồ hôi nhưng đôi mắt sáng ngời, thần thái không chút mệt mỏi, "Bởi vì có thể nhìn thấy cậu."
Ngày hè nắng nóng, nhiệt độ cao nhất trên 39 độ.
"Cậu có khát không?" Cô nói, "Hay là tôi lên lầu lấy cho cậu một chai nước khoáng nhé.
"
"Không cần, tôi có mang theo nước đá." Anh nhìn vào mắt cô, nhẹ nhàng nói, "Cảm ơn cậu đã quan tâm."
Sau đó có một buổi tối, khi cô đi ra ngoài đi dạo thì bị một con côn trùng độc cắn, sau khi về nhà cô chỉ bôi dầu qua loa, cũng không để tâm lắm.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, cô hoảng sợ nhìn mu bàn chân sưng tấy, đỏ ửng, ấn vào lại không có cảm giác gì.
Lúc ấy Lật Thành Bạch cùng Sở Oải Lăng đi sơn trang chơi, trong nhà chỉ có một mình cô.
Cô đi vào nhà vệ sinh, lấy nước lạnh rửa sạch, mấy tiếng trôi qua nhưng mu bàn chân vẫn rất sưng, ngay cả dép lê cũng không mang được, cô rất buồn bực.
Đến giữa trưa anh tới giao đồ ăn, cô chậm chạp đi xuống lầu.
Bởi vì cô ấy đi dép lê, anh lập tức nhìn thấy bàn chân của cô, vội vàng hỏi cô có chuyện gì.
Bất luận cô nói như thế nào, anh cũng nhất định bắt cô đến bệnh viện kiểm tra.
"Khi còn bé tôi sống ở nông thôn, nhớ rõ lúc đó có một người bị rắn hoang cắn một miếng, mu bàn chân cậu ta cũng sưng rất to."
Anh ngồi xổm trước mặt cô, nhíu mày nhìn chân cô, đột nhiên ngước mắt: "Cậu phải đi bệnh viện thôi."
Cô nghe xong có chút hoảng loạn, đành nói: "Vâng, tôi sẽ đi bệnh viện một mình." "
"Không có việc gì, tôi chở cậu đi, mười phút là tới."
Anh chỉ vào chiếc xe điện của mình: "Cậu ngồi phía sau đi."
"Xe điện không thể chở theo người lớn." Cô nói một cách nghiêm túc, "Rất nguy hiểm."
"Bình thường đương nhiên là không, nhưng đây là trường hợp khẩn cấp.
Cậu yên tâm, tôi đi xe rất vững."
Vì vậy, anh đưa cô đến bệnh viện gần đó.
Thời tiết rất nóng, cậu vội vã đạp đến bệnh viện, khuôn mặt và lưng của cô cũng đổ mồ hôi, cậu dừng xe, quay đầu và nói: "Người tôi có mùi mồ hôi không? Tôi sợ sẽ làm cậu chết ngạt."
Lúc đó cô đưa tay gãi lông mày, nói: "Cũng không sao, không quá nồng nặc đâu."
Sau khi khám, cô ngồi ở hàng ghế dài chờ anh đi lấy thuốc.
Không hiểu vì sao, tuy bàn chân sưng to nhưng trong lòng cô cảm thấy rất ngọt ngào, đột nhiên cảm giác mình được chăm sóc và bảo vệ.
Cô lặng lẽ nhìn bóng lưng anh, khoảnh khắc anh quay người lại, cô vội vàng dời ánh mắt, yên lặng lắng nghe nhịp tim đập liên hồi của chính mình.
Đây chính là dáng vẻ của mối tình đầu.
Vì sao cô vẫn luôn lảng tránh nghĩ đến chuyện năm đó? Chính cô cũng không biết, có lẽ là cô áy náy vì những lời đã nói với anh năm đó.
Dần dần, cô cũng quen với việc không nghĩ về những hình ảnh của năm mười chín tuổi.
Trưởng thành rồi, cô biết được cảm xúc năm đó chẳng qua chỉ là hormone do đại não sản sinh.
Cô hy vọng sẽ gặp được một người phù hợp với bản thân mình, có chung mục tiêu với mình, làm việc và sống cùng nhau cả đời.
Đó là hình mẫu lý tưởng của cô.
Nhưng cô không gặp được người đó.
Có lẽ vì chuyện học hành và công việc quá bận rộn, cô không còn thời gian bận tâm đến cảm xúc của mình, hoặc có lẽ vì cô đã từ chối không dưới mười chàng trai ở trường đại học nên rất nhiều người sau đó chỉ dám đứng từ xa nhìn cô.
Thời gian trôi qua, vận đào hoa cũng không còn.
Chỉ trong nháy mắt, từ lúc mười chín tuổi đến khi cô gần hai mươi chín tuổi, cô cũng chỉ động tâm với người khác phái một lần duy nhất.
Bây giờ nhìn lại, mọi thứ dường như rất nhạt nhòa.
Không thể không nói, khi Ngu Dịch lần thứ hai xuất hiện trước mặt cô, anh đã nhanh chóng đánh nát bức tường kiên cố bao quanh cô,
Cô cảm thấy tính cách anh thay đổi rất nhiều, hoặc có lẽ là vì năm đó cô không có thời gian tìm hiểu anh nhiều hơn.
Nhưng dần dần, cô phát hiện bất kể là năm đó hay hiện tại, anh luôn có thể nhanh chóng tác động đến cảm xúc và phản ứng của cô.
Cô đối với anh, bất kể là chán ghét hay tức giận, thì những phản ứng này cũng chỉ xuất hiện khi cô đối mặt với anh.
Anh luôn là một người đặc biệt trong cuộc sống của cô.
Lật Trình Tịnh không hề buồn ngủ, suy nghĩ thật lâu, cho đến khi nhìn thấy ánh mặt trời ngoài cửa sổ dần dần ló dạng.
Trong đầu cô hiện ra nữ bệnh nhân bên cạnh phòng bố cô, không khỏi hoảng sợ, thì ra tận đáy lòng, cô cũng là một người sợ cô độc.
Cô tự nhiên hiểu được, đến một độ tuổi nhất định, giữa biển người rộng lớn, tìm được người thích hợp mọi mặt với mình quả thực rất khó khăn, hoặc có lẽ, người đó cũng không còn độc thân nữa rồi.
Cuối cùng thì, tất cả mọi người trên thế giới này đều mưu cầu một cuộc sống bình yên hạnh phúc.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tịnh Tịnh: Nếu người cầu hôn là thiếu niên Ngu Dịch ôn nhu săn sóc của năm mười chín tuổi thì tốt biết bao.
Ngu Dịch: Em nói cái gì?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook