Rốt Cuộc, Em Có Biết..?
Chương 8: Hiểu lầm

Phút giây nhìn thấy người mình thương đi cạnh một cô gái khác , trái tim tôi như bị ai đó bóp chặt vậy.

Trái tim ấy còn nói với tôi , nó rất đau khổ. Từ bỏ được không ?

- Lê Bích Thảo-

Nhân vật : Lê Bích Thảo , Phan Tuệ Như , Trần Lam Phong , Hoàng Thiên Minh.

Địa điểm : Trường THPT Blue Star.

Một luồng gió lạnh buốt kéo theo vài chiếc lá rụng thổi qua. Ba mươi phút rồi ,nó vẫn đứng ngây ngốc nhìn về phía cổng trường để....đợi hắn. Từ hôm qua, nó vẫn chưa gặp hắn. Nó tới nhà, dọn dẹp nhà cửa còn ..nấu cơm nữa nhưng hình như hắn không về nhà. Ba nó bảo làm đặc nhiệm rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thương, bất cứ lúc nào cũng có thể hi sinh . Nó sợ lắm ,nó muốn gặp hắn nên cứ đứng đó .Mặc cho nhỏ Thư ngăn cản, nó vẫn đợi để gặp hắn, đợi nhìn thấy hắn vẫn ổn, nó sẽ an tâm. Lam Phong, sao ông lâu vậy ?

"A" Nó bặm môi nhìn về phía trước.Hắn bước vào trường, vẫn đẹp trai vẫn khỏe mạnh. May quá ! Vậy là hắn không bị thương. Nhưng.....

"Sao cậu lại đứng đây vậy ? " Tuệ Như khoác tay hắn bước vào,mỉm cười nhìn nó.

"Tớ..."

Nó không biết trả lời thế nào , quay sang bắt gặp ánh mắt Phong.Ánh mắt ấy quá xa lạ khiến... nó sợ hãi. Ngay cả khi giận ,hắn cũng chưa từng nhìn nó như vậy.Chẳng lẽ những gì mọi người nói là sự thật. Phong, ông đang quen Như sao ?

Nó cắn răng chặn nỗi khó chịu trong cổ họng, nhanh chóng rút cuốn tập trong cặp ra, đưa cho Thư :

"Đây là tài liệu nghiên cứu chuyên đề mới. Bây giờ tớ đưa cho cậu."

Như hỏi : "Tài liệu để làm gì ?"

"Phong sẽ giúp cậu ôn tập. Hai người rất thân còn gì " Nó nắm chặt quai cặp, giải thích.

"A ! Cảm ơn nha.Đúng là chúng tôi rất thân, vừa nãy chúng tôi đã đi học cùng nhau. Phong còn nói sẽ dạy tớ học nữa, phải không ?" Như quay sang Phong hỏi nhưng rõ ràng nhỏ cố tình khoe khoang cho nó biết. Lê Bích Thảo, tôi nhất định sẽ dành đi từng thứ một của cô. Cô cứ chống mắt lên mà coi.

"Ừ "Hắn trả lời.

Lòng nó chợt chua xót .Tất nhiên tớ cũng có mắt, tớ tự biết.

"Ừ ! Vậy tớ đi ăn với Mình đây" Nó khó sử, vội kéo tay Mình bước đi thật nhanh .

Minh bước qua, đột nhiên bị nó kéo đi. Cậu nhìn Tuệ Như lại nhìn Phong, chẳng lẽ ...........

Bước tới hoa viên ,nó buông tay Minh ra, cuống quýt : "Tớ..xin lỗi"

"Không sao cả" Cậu trả lời. " Sao mặt đỏ vậy ?"

Cậu vẫn vậy Bích Thảo , vẫn dễ thương như ngày nào. Hình như tớ đã thích cậu. Vậy , đâycó phải là cơ hội cho tớ không ? Cậu sẽ quên Phong để chấp nhận tớ chứ ?

"Gì ! Đâu đỏ đâu ? " Nó sờ tai mình, nghi hoặc nhìn Minh.

"Haha. Được rồi, không đỏ. Có muốn nghe chuyện cười không ?" Cậu hỏi.

"Chuyện cười .Cậu biết kể sao ?"

"Thì chuyện trên mạng...nghe này..

A: Cô kia má đỏ hồng hồng ? Cô bao nhiêu tuổi ? Có chồng hay chưa ?

B: Anh hỏi thì em xin thưa , con thì bốn đứa nhưng chưa có chồng. " Cậu vừa kể , vừa ôm bụng cười.

"Ha" Cậu trêu nó, nó chỉ cười trừ. Mọi khi có lẽ nó sẽ nổi điên lên đấm cậu vì dám trâm trọc nó , nhưng bây giờ nó thực không có tâm trạng.

"Được rồi. Không cười nữa, đi ăn đi" Cậu đề nghị

"Tớ ăn rồi mà." Nó kể.

"Da! Vậy vừa nãy ai nói muốn đi ăn cùng tớ hả.Đi thôi, không được phép từ chối " Nói rồi, cậu nắm tay nó đi.

Nó cũng muốn dãy ra nhưng lại nghĩ lại : hắn có thể đi với người khác, sao mình không thể. Mặc xác hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương