Rốt Cuộc, Em Có Biết..?
-
Chương 10: Hiểu lầm (tiếp)
Mọi điều cậu làm sau lưng tôi , mãi mãi chỉ là sau lưng mà thôi.
Thế nên,
Chúng không thể nào khiến tôi lạc bước, không thể khiến tôi bỏ cuộc được đâu.
-Bích Thảo-
Nhân vật : Lê Bích Thảo, Trần Lam Phong, Hoàng Thiên Minh
Địa điểm : Lớp chuyên toán I
"Tớ thích cậu, mình quen nhau đi."
Cả một giờ học trôi qua, câu nói ấy cứ mãi ở trong tâm trí làm nó không thể tập chung học bài được. A ! Dốt cuộc đây là truyện gì đây ? Tình cũ chưa đi tình mới đã tới ? Khoan đã ! Nó với hắn cũng đâu phải quan hệ tình cảm đó chứ, tất cả chỉ là nó tự biên tự diễn thôi. Nhưng cho dù ...bọn nó không có tình cảm với nhau nhưng nó cũng không biết trả lời Minh như thế nào . Chẳng lẽ lúc nào cũng trốn tránh, rồi trả lời cậu rằng : "Tớ cần thời gian suy nghĩ". Thực sự không thể mãi như vậy được đâu. Hic hic. Ông trời a, sao ông đối sử với con độc ác như vậy.
"Đây là một số đề các em phải hoàn thiện cho tôi vào sáng ngày kia" Tiếng thầy Minh dõng dạc vang lên.
"Vâng ạ" Một nhóm học sinh uể oải thưa. Thầy ơi là thầy, đây không phải là " một số" , đây là một rổ đề nha.
"Được rồi. Trước khi tan lớp tôi muốn hỏi các em bài tập ngày hôm qua. Bích Thảo, em đã làm được chưa."
"Bài ..mấy ạ ? " Nó lắp bắp hỏi.
"Bài 1 Giải hệ phương trình "
"A" Nó nuốt nước bọt ừng ực. Hôm qua nó ở nhà hắn suốt cả buổi nên không có thời gian mà làm bài tập. ÔI, Trần Lam Phong là ông hại tôi , đồ thần kinh, đồ trứng thối. Tất cả xui xẻo mà tôi có được là nhờ cái phúc khỉ gió của ông đấy. Hừ !
"Em chưa làm ạ " Nó cúi đầu lí nhí đáp.
"Chưa làm ? " Bích Thảo, tôi rất thất vọng về en . Bài kiểm tra của em lần này thực sự đạt điểm rất kém. Tôi không hiểu em đang có chuyện gì và chuyện gì đang diễn ra nhưng việc sa sút học tập của em đã dẫn tới việc thành tích tập thể lớp ta bị ảnh hưởng.
"Sau ngày hôm nay, em hãy tới văn phòng gặp tôi.Còn nữa, hãy tự kiểm điểm mình đi." Từng lời , từng lời mang theo sự tức giận tột cũng. Bài kiểm tra của nó bay xuống........
"Không, không thể nào..." Nó bịp miệng, liên tục phủ nhận những gì mình thấy.
A " Hai điểm sao ?"
B:" Chẳng lẽ lớp phó của chúng ta lại sa sút tới như vậy ? Tôi kém như vậy còn được 6 điểm . Thật không thể tin nổi."
C: "Lúc trước ngồi gần Phong thì chép bài được. Bây giờ thì..
Từ lâu nó đã vốn trở thành trung tâm của mọi sự bàn tán : ghét có, hâm mộ đều có.Thê nên vụ việc lần này cũng nhanh chóng trở thành đề tài " nóng bỏng " mà thôi .Nhưng...
Mọi điều cậu làm sau lưng tôi , mãi mãi chỉ là sau lưng mà thôi.
Thế nên,
Chúng không thể nào khiến tôi lạc bước, không thể khiến tôi bỏ cuộc được đâu.
Những gì cậu thấy không phải sự thât mà sự thật là những gì nằm sau nó.Tốt nhất cậu đừng có đắc ý vội.
Rồi một ngày tôi nhất định sẽ vạch trần bộ mặt cậu.
Nó vẫn bám chặt vào chiếc bàn để đứng cho vững, liên tục lắc đầu, nước mắt cứ thế chảy ra từng giọt vỡ tan trên nền đất.
"Không sao đâu. Bà đừng khóc, khóc không thể thay đổi được vấn đề gì đâu." Nhỏ Thư tiến tới ôm nó vào lòng. Nhỏ biết nó rất cố gắng, cố gắng rất nhiều cho kì thi này.Ngày nào nó cũng nhìn thấy nhỏ ôm cuốn sách bên mình để học. Sáng học, lúc ăn cơm cũng học đến cả tối ngủ mơ nó cũng trả lời bài tập.Nhưng, học taì thi phận. Chúng ta phải chấp nhận sự thật tàn khốc này.
"Ừ. Mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi ." Minh tiếp sức động viên nó.
"Lớp ta đã đứng mất vị trí dẫn đầu , cậu nói một câu như vậy là thay đổi tất cả sao ?" Tuệ Như trừng mắt nhìn nhỏ.
" Bộ cái danh hiệu đứng nhất đó với cô quan trọng lắm hả ? Sau này chết rồi cô cũng ôm nó theo à."
"Mày" Con danh con, mày nên liệu cái mồm đấy. Nhìn thấy bạn mày thê thảm chưa mà vẫn huênh hoang , rồi nhất định sẽ đến mày thôi.Chúng ta hãy chờ xem.
Thư bước tới chỗ hắn, hỏi : "Phong, sao ông im lặng vậy ? Bích Thảo không đáng để mọi người bêu xấu như vậy. Bao lần cậu ấy mang lại danh dự cho chúng ta thì có ai nghi nhận. Ngày hôm nay cậu ấy được điểm kém thì tất cả lại quay sang chỉ trích.Hãy nói cho họ hiểu chuyên toán I chúng ta không cần cái danh hiệu hão đó, thứ chúng ta cần là thực lực. Ông nói đi "
"Tại sao tôi phải làm vậy ? " Hắn nhìn nó đap.
Mỗi lần dù là đúng hay sai ông đều bênh vực tôi nhưng bây giờ..
Tại sao ....
Tại sao vậy....
"Đúng . Tại sao cậu ta phải làm vậy ? " Nó quay sang nhìn nhỏ Thư, nói : "Chúng tôi đã kết thúc rồi . Chúng tôi không còn là bạn nữa "
Tại sao cậu ta lại phải vênh vực tôi khi chúng tôi chỉ còn là người dưng.
Thế nên,
Chúng không thể nào khiến tôi lạc bước, không thể khiến tôi bỏ cuộc được đâu.
-Bích Thảo-
Nhân vật : Lê Bích Thảo, Trần Lam Phong, Hoàng Thiên Minh
Địa điểm : Lớp chuyên toán I
"Tớ thích cậu, mình quen nhau đi."
Cả một giờ học trôi qua, câu nói ấy cứ mãi ở trong tâm trí làm nó không thể tập chung học bài được. A ! Dốt cuộc đây là truyện gì đây ? Tình cũ chưa đi tình mới đã tới ? Khoan đã ! Nó với hắn cũng đâu phải quan hệ tình cảm đó chứ, tất cả chỉ là nó tự biên tự diễn thôi. Nhưng cho dù ...bọn nó không có tình cảm với nhau nhưng nó cũng không biết trả lời Minh như thế nào . Chẳng lẽ lúc nào cũng trốn tránh, rồi trả lời cậu rằng : "Tớ cần thời gian suy nghĩ". Thực sự không thể mãi như vậy được đâu. Hic hic. Ông trời a, sao ông đối sử với con độc ác như vậy.
"Đây là một số đề các em phải hoàn thiện cho tôi vào sáng ngày kia" Tiếng thầy Minh dõng dạc vang lên.
"Vâng ạ" Một nhóm học sinh uể oải thưa. Thầy ơi là thầy, đây không phải là " một số" , đây là một rổ đề nha.
"Được rồi. Trước khi tan lớp tôi muốn hỏi các em bài tập ngày hôm qua. Bích Thảo, em đã làm được chưa."
"Bài ..mấy ạ ? " Nó lắp bắp hỏi.
"Bài 1 Giải hệ phương trình "
"A" Nó nuốt nước bọt ừng ực. Hôm qua nó ở nhà hắn suốt cả buổi nên không có thời gian mà làm bài tập. ÔI, Trần Lam Phong là ông hại tôi , đồ thần kinh, đồ trứng thối. Tất cả xui xẻo mà tôi có được là nhờ cái phúc khỉ gió của ông đấy. Hừ !
"Em chưa làm ạ " Nó cúi đầu lí nhí đáp.
"Chưa làm ? " Bích Thảo, tôi rất thất vọng về en . Bài kiểm tra của em lần này thực sự đạt điểm rất kém. Tôi không hiểu em đang có chuyện gì và chuyện gì đang diễn ra nhưng việc sa sút học tập của em đã dẫn tới việc thành tích tập thể lớp ta bị ảnh hưởng.
"Sau ngày hôm nay, em hãy tới văn phòng gặp tôi.Còn nữa, hãy tự kiểm điểm mình đi." Từng lời , từng lời mang theo sự tức giận tột cũng. Bài kiểm tra của nó bay xuống........
"Không, không thể nào..." Nó bịp miệng, liên tục phủ nhận những gì mình thấy.
A " Hai điểm sao ?"
B:" Chẳng lẽ lớp phó của chúng ta lại sa sút tới như vậy ? Tôi kém như vậy còn được 6 điểm . Thật không thể tin nổi."
C: "Lúc trước ngồi gần Phong thì chép bài được. Bây giờ thì..
Từ lâu nó đã vốn trở thành trung tâm của mọi sự bàn tán : ghét có, hâm mộ đều có.Thê nên vụ việc lần này cũng nhanh chóng trở thành đề tài " nóng bỏng " mà thôi .Nhưng...
Mọi điều cậu làm sau lưng tôi , mãi mãi chỉ là sau lưng mà thôi.
Thế nên,
Chúng không thể nào khiến tôi lạc bước, không thể khiến tôi bỏ cuộc được đâu.
Những gì cậu thấy không phải sự thât mà sự thật là những gì nằm sau nó.Tốt nhất cậu đừng có đắc ý vội.
Rồi một ngày tôi nhất định sẽ vạch trần bộ mặt cậu.
Nó vẫn bám chặt vào chiếc bàn để đứng cho vững, liên tục lắc đầu, nước mắt cứ thế chảy ra từng giọt vỡ tan trên nền đất.
"Không sao đâu. Bà đừng khóc, khóc không thể thay đổi được vấn đề gì đâu." Nhỏ Thư tiến tới ôm nó vào lòng. Nhỏ biết nó rất cố gắng, cố gắng rất nhiều cho kì thi này.Ngày nào nó cũng nhìn thấy nhỏ ôm cuốn sách bên mình để học. Sáng học, lúc ăn cơm cũng học đến cả tối ngủ mơ nó cũng trả lời bài tập.Nhưng, học taì thi phận. Chúng ta phải chấp nhận sự thật tàn khốc này.
"Ừ. Mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi ." Minh tiếp sức động viên nó.
"Lớp ta đã đứng mất vị trí dẫn đầu , cậu nói một câu như vậy là thay đổi tất cả sao ?" Tuệ Như trừng mắt nhìn nhỏ.
" Bộ cái danh hiệu đứng nhất đó với cô quan trọng lắm hả ? Sau này chết rồi cô cũng ôm nó theo à."
"Mày" Con danh con, mày nên liệu cái mồm đấy. Nhìn thấy bạn mày thê thảm chưa mà vẫn huênh hoang , rồi nhất định sẽ đến mày thôi.Chúng ta hãy chờ xem.
Thư bước tới chỗ hắn, hỏi : "Phong, sao ông im lặng vậy ? Bích Thảo không đáng để mọi người bêu xấu như vậy. Bao lần cậu ấy mang lại danh dự cho chúng ta thì có ai nghi nhận. Ngày hôm nay cậu ấy được điểm kém thì tất cả lại quay sang chỉ trích.Hãy nói cho họ hiểu chuyên toán I chúng ta không cần cái danh hiệu hão đó, thứ chúng ta cần là thực lực. Ông nói đi "
"Tại sao tôi phải làm vậy ? " Hắn nhìn nó đap.
Mỗi lần dù là đúng hay sai ông đều bênh vực tôi nhưng bây giờ..
Tại sao ....
Tại sao vậy....
"Đúng . Tại sao cậu ta phải làm vậy ? " Nó quay sang nhìn nhỏ Thư, nói : "Chúng tôi đã kết thúc rồi . Chúng tôi không còn là bạn nữa "
Tại sao cậu ta lại phải vênh vực tôi khi chúng tôi chỉ còn là người dưng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook