Rồng Bay Phượng Múa
-
Chương 26: Là lúc hoạn nạn
Long Tam chịu một mũi tên này, hai chân lảo đảo, nhưng vẫn kiên cường tiến về trước hai bước, lúc này mới quỳ rạp xuống đất, thuận thế thả Phượng Trữ rớt xuống bên bờ suối: Phượng Trữ thấy hắn trúng tên, tất nhiên là rất sợ hãi, nhưng dưới tình huống nguy cấp, nàng cũng nén sợ hãi xuống: Lúc rơi xuống liền nhanh chóng lăn một vòng, bắt lấy cành cây Long Tam vừa mới thả xuống ở một bên, xoay người nhảy lên, dùng cành cây vút vút cản tên, không hề có một khe hở, xoát xoát xoát đánh rơi bốn năm mũi tên phóng tới phía sau:
Long Tam cắn răng đứng dậy, nhờ Phượng Trữ cản tên, nghiêng ngả lảo đảo hướng nơi bọn họ nghỉ ngơi dưới tàng cây chạy tới: Phượng Trữ theo hắn vừa lùi vừa cản tên, rất nhanh phát hiện động tác của hắn không thích hợp:
“Trên tên có độc:”
“Đối:” Thanh âm Long Tam trầm xuống, hai người rất nhanh dấu mình sau đại thụ, dựa vào thân cây che chở thân mình: Kẻ đánh lén rất nhanh phát hiện bắn tên không có tác dụng, bọn họ từ trên cây bên bờ bên kia nhảy xuống tiến đến, làm thành nửa vòng hướng nơi Phượng Trữ cùng Long Tam ẩn thân chậm rãi ép tới:
Long Tam nhanh chóng điểm mấy chỗ huyệt vị trên cánh tay chính mình, lại đem một viên thuốc nuốt xuống, định ngăn cản độc tính khuếch tán, nhưng cánh tay phải của hắn đã bắt đầu run lên, đầu thì thấy vừa nặng vừa choáng: Hắn cố gắng tập trung tinh thần, nheo mắt quay đầu nhìn thật cẩn thận thì thấy có tới mười người áo xanh đang bao vây xung quanh:
Trong lòng hắn cân nhắc, cầm lấy kiếm rồi nói với Phượng Trữ: “Ngươi đi thả ngựa, sau đó đi trước, ngươi biết tìm cứ điểm của ta như thế nào, tùy tiện đến một chỗ chờ ta: Nếu ta dăm ba bữa vẫn chưa tới, ở nơi đó sẽ có người an bài cho ngươi:”
Phượng Trữ biết đối phương là có chuẩn bị mà đến, nay Long Tam bị trúng tên, nếu chính nàng chạy trước, khá dễ để trốn thoát, nếu mục tiêu của đối phương là chính mình, nếu nàng chạy trước, đối phương chắc chắn sẽ đuổi theo, áp lực của Long Tam bên này cũng sẽ giảm chút: Nhưng việc này cũng không chắc chắn:
Nếu mục tiêu của đối phương chính là Long Tam thì sao? Hắn vào Nam ra Bắc, người đắc tội khẳng định không ít, nếu nàng đi rồi, đối phương muốn giết hắn thì càng dễ dàng: Lại nói nếu độc này không giải được, cho dù Long Tam đào thoát, lúc hắn độc tính phát tác, không có người ở bên chiếu cố, hắn chẳng phải là gặp nguy hiểm sao?
Phượng Trữ suy nghĩ đi suy nghĩ lại, trong lòng trăm ngàn điều không muốn rời đi chạy trốn, nhưng nếu nàng ở lại đánh bừa, cũng chưa chắc đã là chuyện tốt:
Long Tam nhíu mày trừng mắt nhìn nàng, Phượng Trữ khẽ cắn môi, không nói một lời liền hướng nơi buộc ngựa chạy tới: Long Tam nhẹ nhàng thở ra, lấy kiếm chống người đứng lên: Đối phương vừa thấy Phượng Trữ chạy đi, liền lại bắn tên, nhưng trong rừng cây chen chúc, tên bị cản hết: Vài người liếc nhau, ngừng bắn tên, rút kiếm ra tạm thời không dám tới gần, bởi vì trong một lúc, bọn họ không thấy Long Tam cũng không thấy Phượng Trữ, lo lắng trong rừng này có trá:
Đợi một lúc lâu, trong rừng không hề có động tĩnh, tên cầm đầu vung tay lên, mọi người thu nhỏ lại vòng vây hướng cây cổ thụ tới gần: Rồi sau đó mấy người vọt mạnh đến, hướng nơi Long Tam vừa trốn để tấn công: Nhưng khi vọt tới phía sau cái cây, cả đám trợn tròn mắt, nơi đó căn bản không có người:
Không đợi mấy người kia kịp phản ứng, trên đỉnh cây “Sưu” bắn xuống dưới một đống phi tiêu nhánh cây, một vài cái đâm vào thân thể bọn họ, vài người cất tiếng kêu thảm thiết, té trên mặt đất:
Những người khác cảnh giác hơn, nâng tay hướng lên cây bắn tên, Long Tam ở trên cây đánh xuống một chưởng, sau đó nhanh chóng nhảy sang một thân cây khác: Hắn đang hỗn loạn, sức lực dần mất đi, cố gắng dựa vào một tay dùng sức, chống đỡ quả thật cũng không được lâu: Hắn tính kéo dài thời gian, sau đó nhảy lên ngựa chạy ngược hướng với Phượng Trữ vừa đi: Nhưng hai lỗ tai của hắn ong ong, cũng không chú ý tới nàng là hướng bên nào mà chạy:
Đang cân nhắc bước tiếp theo, chợt nghe một tiếng ngựa hí dài, một con tuấn mã kéo theo một cành cây đang cháy hướng bên này mà phóng, đám người đang vây quanh bị tách ra, mọi người sợ bị con ngựa đạp trúng đều thối lui vài bước:
Lúc này một con ngựa khác chạy tới, vài người kia cẩn thận đề phòng, lại thấy hoa mắt, một thân ảnh kiều nhỏ tấn công lại, một chưởng đánh bay một người, đoạt lấy kiếm của hắn xoát xoát hai nhát chém ngã một người, bức lui hai người, đúng là Phượng Trữ: Mọi người không kịp phản ứng, nàng nhảy lên cây, lôi Long Tam phóng tới trên lưng con ngựa, kéo dây cương, hét lớn một tiếng chạy đi:
Đại hán cầm đầu kêu to dẫn người đuổi theo, Phượng Trữ cúi người, cầm một vốc bột phấn hướng đám người kia thảy qua: Mọi người kinh hãi, dừng lại bịt mũi nín thở, chỉ trong chốc lát hai người một con ngựa kia bỏ chạy thật xa:
Long Tam ở trên ngựa xóc nảy, chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, khí huyết bốc lên, hắn mới vừa miễn cưỡng vận công, thực là bị thương càng thêm nặng: Phượng Trữ quấy rầy kế hoạch của hắn, hắn lại không nỡ nói ra lời trách cứ: Nữ nhân điên này, dường như không có lúc nào thật sự ngoan ngoãn nghe lời hắn:
Phượng Trữ mang theo Long Tam một đường phi nước đại, lớn tiếng hỏi: “Ngươi thế nào? Độc này có nghiêm trọng không? Ngươi đang chảy máu, phải chịu đựng chút a:”
“Ân:” Long Tam dựa vào nàng, cố gắng không để cho bản thân ngã xuống ngựa, thật sự là không có tinh thần nhiều lời:
Phượng Trữ quay đầu nhìn hắn một cái, cũng thuận tiện nhìn truy binh phía sau, những người đó cũng sắp đuổi kịp: Phượng Trữ cắn răng một cái, xoay đầu ngựa, hướng đường nhỏ mà chạy, trong rừng rậm rạp, có dốc có đường, có thể công cũng có thể thủ:
Nàng chạy một đoạn, nhìn thấy một cái sườn dốc cao cao, trong lòng hơi phân vân: Nàng vội vàng kéo ngựa dừng lại, thả Long Tam xuống sườn dốc: Long Tam đi đứng vô lực, thiếu chút nữa đứng không nổi, suy yếu nói: “Ta bây giờ chạy không nổi nữa:”
Phượng Trữ nghe xa xa có tiếng vó ngựa tiến lại gần, trong lòng quýnh lên, một cước đẩy Long Tam nằm xuống, nàng thấp giọng rất nhanh nói: “Vậy ngươi liền lăn xuống đi, đến đáy dốc, đừng lên tiếng đừng chạy loạn, chờ ta:” Nàng nói xong trên tay dùng một chút lực, giúp Long Tam lăn thẳng xuống đáy dốc:
Tiếng vó ngựa vang lên ngày càng gần, Phượng Trữ không kịp nhìn kỹ tình hình Long Tam, nàng xoay người nhảy lên lưng ngựa, dùng sức thúc ngựa, lại chạy lên: Đám người phía sau đuổi theo Phượng Trữ, lướt thẳng qua sườn dốc vừa rồi: Phượng Trữ chạy khỏi chỗ đó một đoạn xa, đối con ngựa kia nói: “Mã đại ca, xin lỗi ngươi:” Nàng đâm mạnh vào mông ngựa một kiếm, con ngựa bị đau, càng dùng sức chạy nhanh, Phượng Trữ bắt lấy thời cơ, rất nhanh nhảy lên một chạc cây rậm rạp một bên:
Nàng đợi một hồi, mắt thấy đám truy kích kia chạy thẳng về phía trước, xác định đã cách nơi này vô cùng xa, liền trèo lên ngọn cây nghe ngóng, rồi sau đó nhảy xuống, bay nhanh hướng về phía đáy dốc kia:
Long Tam nằm ở lưng chừng dốc, nghe thấy trên đỉnh đầu tiếng đoàn người ngựa chạy ngang qua, hắn hiểu được tính toán của Phượng Trữ, nhưng hắn trước mắt thật sự là một chút lực cũng không thể giúp: Độc trên người so với hắn dự tính còn mạnh hơn, giờ phút này hắn đã cảm thấy nửa người run lên, hoàn toàn không có khí lực, bên tai chỉ nghe tiếng ong ong: Hắn nằm ở nơi nào, trong đầu trống trơn, chỉ nghĩ tới lời Phượng Trữ đối hắn nói : “Ngươi chờ ta:”
Hắn tựa hồ đợi thật lâu, lại tựa hồ không bao lâu, nhưng hắn cảm thấy trên người rất lạnh, lạnh đến phát run, bỗng nhiên hắn nghe được tiếng Phượng Trữ gọi, hắn nhịn không được muốn cười: Thật sự là kỳ quái, mỗi lần nàng tới gần, hắn luôn muốn cười:
“Rốt cuộc ngươi vì sao không ở đưới đó? Ta tìm mãi mà không thấy ngươi:” Phượng Trữ gấp đến độ đầy mặt và đầu cổ bị cành cây cào xước, nàng ở dưới đáy vòng vo vài vòng không tìm được người, thiếu chút nữa là khóc, vừa nhấc đầu lên thì thấy người này “an nhàn” nằm ở giữa dốc:
“Nếu có thể, ta đây còn muốn chạy xuống:” Long Tam lúc này còn có tinh thần nói chút thoải mái với nàng, nhưng hắn như vậy, cũng là trấn an cảm xúc của Phượng Trữ, lo lắng trong lòng Phượng Trữ cũng từ từ từng chút dịu xuống:
Nàng nửa dìu nửa nâng đưa Long Tam xuống tới đáy dốc, dựa vào ánh trăng nhìn vết thương của hắn, thân tên đã gẫy, nhưng đầu mũi tên vẫn còn trong thịt, Long Tam an ủi nói: “May mà không sâu đến xương cốt, không quá đau: Ngươi thay ta rút, trong người ta có kim sang dược:”
Phượng Trữ cắn cắn môi, từ trên người Long Tam lấy dược, thở sâu, lấy tay đẩy chỗ bị thương ra, nhìn kỹ: Nơi này không có dụng cụ chữa thương, cũng chỉ thấy đau lòng: Nàng sờ sờ, tìm được phần đuôi tên, dùng sức kéo nhanh ra ngoài, “Cạch” một chút trào ra không ít máu, Long Tam thét lớn một tiếng, Phượng Trữ đã thay hắn đổ thuốc bột:
Long Tam nhắm mắt, điều tức vận khí: Phượng Trữ ở một bên cũng không nhàn rỗi, nàng sử dụng kiếm đào cái hố, đem mũi tên dính máu chôn xuống: Nơi này cũng không dừng chân được lâu, đối phương nếu phát hiện có trá, chắc chắn sẽ đi vòng vèo điều tra: Long Tam dùng ánh mắt ý bảo tiếp tục đi xuống dưới: Phượng Trữ dìu hắn từng bước, tiến lên tốc độ thật chậm:
Long Tam hai chân như nhũn ra, thật sự là đi không nổi: Phượng Trữ cắn răng một cái, thanh kiếm đeo lên lưng của hắn, lại kéo hai tay của hắn lên vai chính mình, sau đó hạ thắt lưng, để ngực bụng của hắn áp lên lưng mình, dùng một chút lực, cõng hắn lên:
Long Tam so với Phượng Trữ cao hơn gần một cái đầu, Phượng Trữ hai tay nhấc người hắn phải thật cố hết sức: Long Tam nhỏ giọng nói: “Ta rất nặng:”
Phượng Trữ thở phì phò, đi nhanh hướng vào trong rừng rậm, một bên đáp: “Không sợ, ta có khí lực:” Ngẫm lại lại nói: “Ta xưa nay ăn nhiều lắm, đây cũng chỉ là một chút công dụng thôi: Cho nên về sau không cho lại chê cười sức ăn của ta:” Lúc trước nàng bị châm biếm một chuyện vẫn canh cánh trong lòng::
Long Tam bị nàng chọc thật sự muốn cười, nhưng lại không có khí lực cười to, chỉ có thể thở mạnh hai ba tiếng: Nhưng Phượng Trữ vẫn nghe ra, nàng giận: “Cười cái gì mà cười, bị như vậy rồi mà ngươi còn cười:”
“Nơi nào có ngươi, luôn có thể làm cho người ta cười:”
“Vậy ngươi là đang chê cười ta sao?” Phượng Trữ không phục, hướng lên trên phản bác:
“Ta là đang khen ngươi:” độc tính trên người Long Tam phát tác, trước mắt hắn biến thành màu đen, cảm thấy chính mình gần như sắp xỉu: Nhưng hắn biết nếu hắn mất đi ý thức, Phượng Trữ chắc chắn sẽ sợ hãi kích động lên, hắn cắn đầu lưỡi chính mình, cảm thấy đau xót, cố gắng bảo trì thanh tỉnh:
“Ta nghe không hiểu ngươi là đang khen ta ở chỗ nào:” Phượng Trữ đô miệng, đột nhiên dưới chân bước hụt, suýt nữa đem Long Tam quăng ngã, nàng cố gắng ổn định, nương theo ánh trăng lại phát hiện hình như mình đang đặt chân trên một cái thổ động trên vách đá: Phượng Trữ thả Long Tam xuống, tay đẩy dây leo ngoài cửa động ra, xác nhận đây thật sự là một cái động không nhỏ, nàng dìu Long Tam vào, tính cả bản thân, động này cũng có thể chứa đủ:
Nàng vội vàng đem chút dây leo lại đây, đứng ở cửa động nhìn vào thấy được che chắn khá tốt, nếu không nhìn kỹ, thật sự là nhìn không ra có thứ gì khác thường: Phượng Trữ mừng rỡ, cửa động giấu khá tốt, đi ra đi vào, cảm thấy nơi này khá an toàn: Cho dù những người đó lại tìm đến, cũng không dễ dàng tìm hai người bọn họ:
Trong động cực kỳ tối, cửa động được che chắn cản hết cả ánh trăng, Phượng Trữ sờ soạng, đụng đến tay Long Tam lạnh như băng, trên người cũng là cực lạnh, Phượng Trữ lo lắng hẳn lên: “Độc kia thế nào?”
Long Tam vận khí thử, cuối cùng đáp: “Không phải là loại độc đòi mạng, là loại có thể làm cho người ta nhất thời mất đi ý thức, nên không có việc gì: Nếu ta không có động tĩnh, ngươi chớ hoảng sợ: Xem tình hình bọn họ là muốn bắt sống, nên không hạ loại độc chết người: Ta hiện tại đã biết, những người này là vì ta mà đến, là ta làm liên luỵ ngươi:”
Phượng Trữ nhanh ôm chặt hắn: “Ta không sợ:”
“Ân, ngươi có lá gan lớn nhất, lại có khí lực, là một tiểu thư khuê các cực cực tốt:” Long Tam trấn an nàng, cảm thấy ý thức chậm rãi rời xa:
“Vào thời điểm này mà ngươi còn có tâm tư chê cười ta sao:” Phượng Trữ cảm thấy hắn càng ngày càng lạnh, trong lòng có chút sợ hãi: Độc tuy không phải loại giết người, nhưng hắn lại bị thương, lại phải chịu lạnh trong động ẩm ướt, thân mình làm bằng sắt cũng chịu không nổi a:
Nàng nhanh ôm chặt hắn, hận không thể đem nhiệt lượng trên người truyền hết cho hắn:”Long Tam, Long Tam, ngươi đừng bỏ lại ta a!”
Long Tam cắn răng đứng dậy, nhờ Phượng Trữ cản tên, nghiêng ngả lảo đảo hướng nơi bọn họ nghỉ ngơi dưới tàng cây chạy tới: Phượng Trữ theo hắn vừa lùi vừa cản tên, rất nhanh phát hiện động tác của hắn không thích hợp:
“Trên tên có độc:”
“Đối:” Thanh âm Long Tam trầm xuống, hai người rất nhanh dấu mình sau đại thụ, dựa vào thân cây che chở thân mình: Kẻ đánh lén rất nhanh phát hiện bắn tên không có tác dụng, bọn họ từ trên cây bên bờ bên kia nhảy xuống tiến đến, làm thành nửa vòng hướng nơi Phượng Trữ cùng Long Tam ẩn thân chậm rãi ép tới:
Long Tam nhanh chóng điểm mấy chỗ huyệt vị trên cánh tay chính mình, lại đem một viên thuốc nuốt xuống, định ngăn cản độc tính khuếch tán, nhưng cánh tay phải của hắn đã bắt đầu run lên, đầu thì thấy vừa nặng vừa choáng: Hắn cố gắng tập trung tinh thần, nheo mắt quay đầu nhìn thật cẩn thận thì thấy có tới mười người áo xanh đang bao vây xung quanh:
Trong lòng hắn cân nhắc, cầm lấy kiếm rồi nói với Phượng Trữ: “Ngươi đi thả ngựa, sau đó đi trước, ngươi biết tìm cứ điểm của ta như thế nào, tùy tiện đến một chỗ chờ ta: Nếu ta dăm ba bữa vẫn chưa tới, ở nơi đó sẽ có người an bài cho ngươi:”
Phượng Trữ biết đối phương là có chuẩn bị mà đến, nay Long Tam bị trúng tên, nếu chính nàng chạy trước, khá dễ để trốn thoát, nếu mục tiêu của đối phương là chính mình, nếu nàng chạy trước, đối phương chắc chắn sẽ đuổi theo, áp lực của Long Tam bên này cũng sẽ giảm chút: Nhưng việc này cũng không chắc chắn:
Nếu mục tiêu của đối phương chính là Long Tam thì sao? Hắn vào Nam ra Bắc, người đắc tội khẳng định không ít, nếu nàng đi rồi, đối phương muốn giết hắn thì càng dễ dàng: Lại nói nếu độc này không giải được, cho dù Long Tam đào thoát, lúc hắn độc tính phát tác, không có người ở bên chiếu cố, hắn chẳng phải là gặp nguy hiểm sao?
Phượng Trữ suy nghĩ đi suy nghĩ lại, trong lòng trăm ngàn điều không muốn rời đi chạy trốn, nhưng nếu nàng ở lại đánh bừa, cũng chưa chắc đã là chuyện tốt:
Long Tam nhíu mày trừng mắt nhìn nàng, Phượng Trữ khẽ cắn môi, không nói một lời liền hướng nơi buộc ngựa chạy tới: Long Tam nhẹ nhàng thở ra, lấy kiếm chống người đứng lên: Đối phương vừa thấy Phượng Trữ chạy đi, liền lại bắn tên, nhưng trong rừng cây chen chúc, tên bị cản hết: Vài người liếc nhau, ngừng bắn tên, rút kiếm ra tạm thời không dám tới gần, bởi vì trong một lúc, bọn họ không thấy Long Tam cũng không thấy Phượng Trữ, lo lắng trong rừng này có trá:
Đợi một lúc lâu, trong rừng không hề có động tĩnh, tên cầm đầu vung tay lên, mọi người thu nhỏ lại vòng vây hướng cây cổ thụ tới gần: Rồi sau đó mấy người vọt mạnh đến, hướng nơi Long Tam vừa trốn để tấn công: Nhưng khi vọt tới phía sau cái cây, cả đám trợn tròn mắt, nơi đó căn bản không có người:
Không đợi mấy người kia kịp phản ứng, trên đỉnh cây “Sưu” bắn xuống dưới một đống phi tiêu nhánh cây, một vài cái đâm vào thân thể bọn họ, vài người cất tiếng kêu thảm thiết, té trên mặt đất:
Những người khác cảnh giác hơn, nâng tay hướng lên cây bắn tên, Long Tam ở trên cây đánh xuống một chưởng, sau đó nhanh chóng nhảy sang một thân cây khác: Hắn đang hỗn loạn, sức lực dần mất đi, cố gắng dựa vào một tay dùng sức, chống đỡ quả thật cũng không được lâu: Hắn tính kéo dài thời gian, sau đó nhảy lên ngựa chạy ngược hướng với Phượng Trữ vừa đi: Nhưng hai lỗ tai của hắn ong ong, cũng không chú ý tới nàng là hướng bên nào mà chạy:
Đang cân nhắc bước tiếp theo, chợt nghe một tiếng ngựa hí dài, một con tuấn mã kéo theo một cành cây đang cháy hướng bên này mà phóng, đám người đang vây quanh bị tách ra, mọi người sợ bị con ngựa đạp trúng đều thối lui vài bước:
Lúc này một con ngựa khác chạy tới, vài người kia cẩn thận đề phòng, lại thấy hoa mắt, một thân ảnh kiều nhỏ tấn công lại, một chưởng đánh bay một người, đoạt lấy kiếm của hắn xoát xoát hai nhát chém ngã một người, bức lui hai người, đúng là Phượng Trữ: Mọi người không kịp phản ứng, nàng nhảy lên cây, lôi Long Tam phóng tới trên lưng con ngựa, kéo dây cương, hét lớn một tiếng chạy đi:
Đại hán cầm đầu kêu to dẫn người đuổi theo, Phượng Trữ cúi người, cầm một vốc bột phấn hướng đám người kia thảy qua: Mọi người kinh hãi, dừng lại bịt mũi nín thở, chỉ trong chốc lát hai người một con ngựa kia bỏ chạy thật xa:
Long Tam ở trên ngựa xóc nảy, chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, khí huyết bốc lên, hắn mới vừa miễn cưỡng vận công, thực là bị thương càng thêm nặng: Phượng Trữ quấy rầy kế hoạch của hắn, hắn lại không nỡ nói ra lời trách cứ: Nữ nhân điên này, dường như không có lúc nào thật sự ngoan ngoãn nghe lời hắn:
Phượng Trữ mang theo Long Tam một đường phi nước đại, lớn tiếng hỏi: “Ngươi thế nào? Độc này có nghiêm trọng không? Ngươi đang chảy máu, phải chịu đựng chút a:”
“Ân:” Long Tam dựa vào nàng, cố gắng không để cho bản thân ngã xuống ngựa, thật sự là không có tinh thần nhiều lời:
Phượng Trữ quay đầu nhìn hắn một cái, cũng thuận tiện nhìn truy binh phía sau, những người đó cũng sắp đuổi kịp: Phượng Trữ cắn răng một cái, xoay đầu ngựa, hướng đường nhỏ mà chạy, trong rừng rậm rạp, có dốc có đường, có thể công cũng có thể thủ:
Nàng chạy một đoạn, nhìn thấy một cái sườn dốc cao cao, trong lòng hơi phân vân: Nàng vội vàng kéo ngựa dừng lại, thả Long Tam xuống sườn dốc: Long Tam đi đứng vô lực, thiếu chút nữa đứng không nổi, suy yếu nói: “Ta bây giờ chạy không nổi nữa:”
Phượng Trữ nghe xa xa có tiếng vó ngựa tiến lại gần, trong lòng quýnh lên, một cước đẩy Long Tam nằm xuống, nàng thấp giọng rất nhanh nói: “Vậy ngươi liền lăn xuống đi, đến đáy dốc, đừng lên tiếng đừng chạy loạn, chờ ta:” Nàng nói xong trên tay dùng một chút lực, giúp Long Tam lăn thẳng xuống đáy dốc:
Tiếng vó ngựa vang lên ngày càng gần, Phượng Trữ không kịp nhìn kỹ tình hình Long Tam, nàng xoay người nhảy lên lưng ngựa, dùng sức thúc ngựa, lại chạy lên: Đám người phía sau đuổi theo Phượng Trữ, lướt thẳng qua sườn dốc vừa rồi: Phượng Trữ chạy khỏi chỗ đó một đoạn xa, đối con ngựa kia nói: “Mã đại ca, xin lỗi ngươi:” Nàng đâm mạnh vào mông ngựa một kiếm, con ngựa bị đau, càng dùng sức chạy nhanh, Phượng Trữ bắt lấy thời cơ, rất nhanh nhảy lên một chạc cây rậm rạp một bên:
Nàng đợi một hồi, mắt thấy đám truy kích kia chạy thẳng về phía trước, xác định đã cách nơi này vô cùng xa, liền trèo lên ngọn cây nghe ngóng, rồi sau đó nhảy xuống, bay nhanh hướng về phía đáy dốc kia:
Long Tam nằm ở lưng chừng dốc, nghe thấy trên đỉnh đầu tiếng đoàn người ngựa chạy ngang qua, hắn hiểu được tính toán của Phượng Trữ, nhưng hắn trước mắt thật sự là một chút lực cũng không thể giúp: Độc trên người so với hắn dự tính còn mạnh hơn, giờ phút này hắn đã cảm thấy nửa người run lên, hoàn toàn không có khí lực, bên tai chỉ nghe tiếng ong ong: Hắn nằm ở nơi nào, trong đầu trống trơn, chỉ nghĩ tới lời Phượng Trữ đối hắn nói : “Ngươi chờ ta:”
Hắn tựa hồ đợi thật lâu, lại tựa hồ không bao lâu, nhưng hắn cảm thấy trên người rất lạnh, lạnh đến phát run, bỗng nhiên hắn nghe được tiếng Phượng Trữ gọi, hắn nhịn không được muốn cười: Thật sự là kỳ quái, mỗi lần nàng tới gần, hắn luôn muốn cười:
“Rốt cuộc ngươi vì sao không ở đưới đó? Ta tìm mãi mà không thấy ngươi:” Phượng Trữ gấp đến độ đầy mặt và đầu cổ bị cành cây cào xước, nàng ở dưới đáy vòng vo vài vòng không tìm được người, thiếu chút nữa là khóc, vừa nhấc đầu lên thì thấy người này “an nhàn” nằm ở giữa dốc:
“Nếu có thể, ta đây còn muốn chạy xuống:” Long Tam lúc này còn có tinh thần nói chút thoải mái với nàng, nhưng hắn như vậy, cũng là trấn an cảm xúc của Phượng Trữ, lo lắng trong lòng Phượng Trữ cũng từ từ từng chút dịu xuống:
Nàng nửa dìu nửa nâng đưa Long Tam xuống tới đáy dốc, dựa vào ánh trăng nhìn vết thương của hắn, thân tên đã gẫy, nhưng đầu mũi tên vẫn còn trong thịt, Long Tam an ủi nói: “May mà không sâu đến xương cốt, không quá đau: Ngươi thay ta rút, trong người ta có kim sang dược:”
Phượng Trữ cắn cắn môi, từ trên người Long Tam lấy dược, thở sâu, lấy tay đẩy chỗ bị thương ra, nhìn kỹ: Nơi này không có dụng cụ chữa thương, cũng chỉ thấy đau lòng: Nàng sờ sờ, tìm được phần đuôi tên, dùng sức kéo nhanh ra ngoài, “Cạch” một chút trào ra không ít máu, Long Tam thét lớn một tiếng, Phượng Trữ đã thay hắn đổ thuốc bột:
Long Tam nhắm mắt, điều tức vận khí: Phượng Trữ ở một bên cũng không nhàn rỗi, nàng sử dụng kiếm đào cái hố, đem mũi tên dính máu chôn xuống: Nơi này cũng không dừng chân được lâu, đối phương nếu phát hiện có trá, chắc chắn sẽ đi vòng vèo điều tra: Long Tam dùng ánh mắt ý bảo tiếp tục đi xuống dưới: Phượng Trữ dìu hắn từng bước, tiến lên tốc độ thật chậm:
Long Tam hai chân như nhũn ra, thật sự là đi không nổi: Phượng Trữ cắn răng một cái, thanh kiếm đeo lên lưng của hắn, lại kéo hai tay của hắn lên vai chính mình, sau đó hạ thắt lưng, để ngực bụng của hắn áp lên lưng mình, dùng một chút lực, cõng hắn lên:
Long Tam so với Phượng Trữ cao hơn gần một cái đầu, Phượng Trữ hai tay nhấc người hắn phải thật cố hết sức: Long Tam nhỏ giọng nói: “Ta rất nặng:”
Phượng Trữ thở phì phò, đi nhanh hướng vào trong rừng rậm, một bên đáp: “Không sợ, ta có khí lực:” Ngẫm lại lại nói: “Ta xưa nay ăn nhiều lắm, đây cũng chỉ là một chút công dụng thôi: Cho nên về sau không cho lại chê cười sức ăn của ta:” Lúc trước nàng bị châm biếm một chuyện vẫn canh cánh trong lòng::
Long Tam bị nàng chọc thật sự muốn cười, nhưng lại không có khí lực cười to, chỉ có thể thở mạnh hai ba tiếng: Nhưng Phượng Trữ vẫn nghe ra, nàng giận: “Cười cái gì mà cười, bị như vậy rồi mà ngươi còn cười:”
“Nơi nào có ngươi, luôn có thể làm cho người ta cười:”
“Vậy ngươi là đang chê cười ta sao?” Phượng Trữ không phục, hướng lên trên phản bác:
“Ta là đang khen ngươi:” độc tính trên người Long Tam phát tác, trước mắt hắn biến thành màu đen, cảm thấy chính mình gần như sắp xỉu: Nhưng hắn biết nếu hắn mất đi ý thức, Phượng Trữ chắc chắn sẽ sợ hãi kích động lên, hắn cắn đầu lưỡi chính mình, cảm thấy đau xót, cố gắng bảo trì thanh tỉnh:
“Ta nghe không hiểu ngươi là đang khen ta ở chỗ nào:” Phượng Trữ đô miệng, đột nhiên dưới chân bước hụt, suýt nữa đem Long Tam quăng ngã, nàng cố gắng ổn định, nương theo ánh trăng lại phát hiện hình như mình đang đặt chân trên một cái thổ động trên vách đá: Phượng Trữ thả Long Tam xuống, tay đẩy dây leo ngoài cửa động ra, xác nhận đây thật sự là một cái động không nhỏ, nàng dìu Long Tam vào, tính cả bản thân, động này cũng có thể chứa đủ:
Nàng vội vàng đem chút dây leo lại đây, đứng ở cửa động nhìn vào thấy được che chắn khá tốt, nếu không nhìn kỹ, thật sự là nhìn không ra có thứ gì khác thường: Phượng Trữ mừng rỡ, cửa động giấu khá tốt, đi ra đi vào, cảm thấy nơi này khá an toàn: Cho dù những người đó lại tìm đến, cũng không dễ dàng tìm hai người bọn họ:
Trong động cực kỳ tối, cửa động được che chắn cản hết cả ánh trăng, Phượng Trữ sờ soạng, đụng đến tay Long Tam lạnh như băng, trên người cũng là cực lạnh, Phượng Trữ lo lắng hẳn lên: “Độc kia thế nào?”
Long Tam vận khí thử, cuối cùng đáp: “Không phải là loại độc đòi mạng, là loại có thể làm cho người ta nhất thời mất đi ý thức, nên không có việc gì: Nếu ta không có động tĩnh, ngươi chớ hoảng sợ: Xem tình hình bọn họ là muốn bắt sống, nên không hạ loại độc chết người: Ta hiện tại đã biết, những người này là vì ta mà đến, là ta làm liên luỵ ngươi:”
Phượng Trữ nhanh ôm chặt hắn: “Ta không sợ:”
“Ân, ngươi có lá gan lớn nhất, lại có khí lực, là một tiểu thư khuê các cực cực tốt:” Long Tam trấn an nàng, cảm thấy ý thức chậm rãi rời xa:
“Vào thời điểm này mà ngươi còn có tâm tư chê cười ta sao:” Phượng Trữ cảm thấy hắn càng ngày càng lạnh, trong lòng có chút sợ hãi: Độc tuy không phải loại giết người, nhưng hắn lại bị thương, lại phải chịu lạnh trong động ẩm ướt, thân mình làm bằng sắt cũng chịu không nổi a:
Nàng nhanh ôm chặt hắn, hận không thể đem nhiệt lượng trên người truyền hết cho hắn:”Long Tam, Long Tam, ngươi đừng bỏ lại ta a!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook