Rồng Bay Phượng Múa: Long Vương Thật Xấu Xa
-
Quyển 1 - Chương 45: Ái mộ
Nàng cười rạng rỡ, làm Long Triệt đột nhiên có một thoáng thất thần, trước mắt thoảng qua nụ cười tươi thoải mái của nàng, làm hắn lưu luyến mãi không thôi, tâm nhảy dồn dập. Ngơ ngác nhìn bóng dáng của nàng, khuôn mặt tuấn tú của hắn liền đỏ ửng.
Tử Tô đi về phía Tiểu Long Nhi, tiểu tử kia đang nằm ở trên giường, nặng nề, mê mê ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn như cũ bụ bẫm đáng yêu hồng hào.
Nàng thấy nó còn bé đến như vậy
mà đã uống rượu đầu tiên là cảm thấy tức giận, hiện tại là cảm thấy dở khóc dở cười, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, tiểu long giác của bé vẫn còn như một khối thịt ở trên đầu nay đã dài hơn, nhưng mà lúc nào cũng nhô ra khỏi tóc.
“Nhóc con, lần sau dám uống rượu nữa, xem mẹ có đánh gãy cái chân nhỏ của con không.” Nàng hàm chứa nụ cười, ôn nhu ở trước mặt bé nói, đâu thèm để ý bé có nghe hay không.
Tiểu Long Nhi ngủ ngon lành, lượng rượu trong máu đã làm cho bé lâm vào giấc ngủ say hoàn toàn không biết gì cả, đâu thèm quan tâm thế giới bên ngoài thiên hôn địa ám, ngươi chết ta sống.
”Ách, xin chào, thức ăn đã làm xong, cô ăn cơm trước đi, tiểu Bảo Bảo không có việc gì, để cho bé ngủ thẳng một giấc thì sẽ không sao.” Long Triệt nhẹ nhàng tiêu sái tiến vào, ôn hòa nói với phía sau lưng của nàng. Nhìn thấy tình mẫu tử của nàng đối với bé, hắn đột nhiên có cảm giác ganh tị mãnh liệt với Tiểu Long Nhi.
Tử Tô nghe thấy giọng nói của hắn, cũng không quay đầu lại nói: “Tốt, tôi sẽ ra ngay.” Nói xong, nàng lưu loát đứng lên, bất thình lình xoay người lại làm Long Triệt không kịp thu trở về ánh mắt
Mặt của nàng đỏ ửng trước ánh mắt nóng rực của hắn chiếu thẳng vào nàng, lòng của nàng run lên, cảm giác xấu hổ của một thiếu nữ không tự giác xuất hiện, hai gò má nàng hồng lên như hai trái đào chín mọng.
Long Triệt biết mình nên thu hồi ánh mắt làm càn lớn mật kia, nhưng là hắn phát hiện nàng tựa như có ma lực, làm cho hắn cảm thấy như lạc vào đám sương mờ màu hồng, tâm muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hai người cứ mãi nhìn nhau, không ai nói lời nào, cũng không ai đánh vỡ bầu không khí mờ mịt này. Thẳng đến……
“Di, các người đang làm cái gì? Mau ra đây ăn cơm.” âm thanh thanh thúy của Vu Mẫn vang lên chen vào giữa hai người bọ họ, làm những nhân tố hữu tình sợ quá trốn mất.
“Được, chúng tôi ra ngay.” Tử Tô sau khi lấy lại tinh thần, lập tức trấn định lên tiếng nói, nhìn hắn một cái, bước lách qua bên người hắn đi ra ngoài.
Khuôn mặt tuấn tú của Long Triệt cũng đỏ hồng, thấy nàng khôi phục trấn định như thường, hắn cũng vội vã thu hồi bình tĩnh, theo sát phía sau nàng đi ra ngoài.
“Di, tại sao anh còn chưa đi?” Tử Tô vừa vào phòng khách, liền gặp được Long Duệ đang ăn cơm được hầu hạ phục dịch như một đại gia, tức giận nói. Người này nói như thế nào còn không đi? Da mặt dày có thể làm tường thành.
Long Duệ trừng mắt nhìn nàng, liếc mắt một cái, trả lời lại một cách mỉa mai: “Bổn vương lại không muốn đi rồi, thế nào?” Nàng có thể làm gì hắn? Hắn chính là không đi, làm cho nàng mất hứng, làm cho nàng sinh khí, hắn mới vui vẻ.
“Tốt lắm, tốt lắm, ăn cơm đi, nhất định đã đói bụng rồi.” Long Triệt vội vàng nhảy ra hoà giải nói, hắn thuận tiện còn giận dữ trừng mắt liếc nhìn Long Duệ đang đắc ý dào dạt.
Long Duệ nhận thấy ánh mắt của hắn, nhất thời tức giận, đầu xoay qua một bên, không hề đấu võ mồm với nàng nữa. Long Triệt người này là làm sao vậy, không đứng ở một bên thì thôi đi cũng không nên đứng ở phía nữ nhân kia chứ, còn đối nàng tốt như vậy.
Tử Tô thấy Long Triệt đi ra hoà giải, tên xú nam nhân kia lại không hề dây dưa nói tiếp nữa, tự nhiên cũng sẽ không tiếp tục thừa thắng xông lên làm gì, nàng biết điểm để dừng, huống chi nàng cũng không phải người nhỏ mọn, chọc đến nàng nàng mới phản kích.
“Đến, ngồi đi.” Long Triệt kéo ghế dựa ra giúp nàng, ôn nhu nói.
Nàng gật gật đầu, ngồi xuống, lúc này mới phát hiện, bàn ăn hôm nay sao rộng thế, năm người ngồi ăn mà tuyệt đối không chật chội chút nào. Nàng nhìn bên người Long Duệ có hai ả nữ nhân kia dán sát vào, ba người giống như sinh ba dính liền nhau, thành ra cũng tiết kiệm được một khoảng không gian khá rộng.
Tử Tô đi về phía Tiểu Long Nhi, tiểu tử kia đang nằm ở trên giường, nặng nề, mê mê ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn như cũ bụ bẫm đáng yêu hồng hào.
Nàng thấy nó còn bé đến như vậy
mà đã uống rượu đầu tiên là cảm thấy tức giận, hiện tại là cảm thấy dở khóc dở cười, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, tiểu long giác của bé vẫn còn như một khối thịt ở trên đầu nay đã dài hơn, nhưng mà lúc nào cũng nhô ra khỏi tóc.
“Nhóc con, lần sau dám uống rượu nữa, xem mẹ có đánh gãy cái chân nhỏ của con không.” Nàng hàm chứa nụ cười, ôn nhu ở trước mặt bé nói, đâu thèm để ý bé có nghe hay không.
Tiểu Long Nhi ngủ ngon lành, lượng rượu trong máu đã làm cho bé lâm vào giấc ngủ say hoàn toàn không biết gì cả, đâu thèm quan tâm thế giới bên ngoài thiên hôn địa ám, ngươi chết ta sống.
”Ách, xin chào, thức ăn đã làm xong, cô ăn cơm trước đi, tiểu Bảo Bảo không có việc gì, để cho bé ngủ thẳng một giấc thì sẽ không sao.” Long Triệt nhẹ nhàng tiêu sái tiến vào, ôn hòa nói với phía sau lưng của nàng. Nhìn thấy tình mẫu tử của nàng đối với bé, hắn đột nhiên có cảm giác ganh tị mãnh liệt với Tiểu Long Nhi.
Tử Tô nghe thấy giọng nói của hắn, cũng không quay đầu lại nói: “Tốt, tôi sẽ ra ngay.” Nói xong, nàng lưu loát đứng lên, bất thình lình xoay người lại làm Long Triệt không kịp thu trở về ánh mắt
Mặt của nàng đỏ ửng trước ánh mắt nóng rực của hắn chiếu thẳng vào nàng, lòng của nàng run lên, cảm giác xấu hổ của một thiếu nữ không tự giác xuất hiện, hai gò má nàng hồng lên như hai trái đào chín mọng.
Long Triệt biết mình nên thu hồi ánh mắt làm càn lớn mật kia, nhưng là hắn phát hiện nàng tựa như có ma lực, làm cho hắn cảm thấy như lạc vào đám sương mờ màu hồng, tâm muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hai người cứ mãi nhìn nhau, không ai nói lời nào, cũng không ai đánh vỡ bầu không khí mờ mịt này. Thẳng đến……
“Di, các người đang làm cái gì? Mau ra đây ăn cơm.” âm thanh thanh thúy của Vu Mẫn vang lên chen vào giữa hai người bọ họ, làm những nhân tố hữu tình sợ quá trốn mất.
“Được, chúng tôi ra ngay.” Tử Tô sau khi lấy lại tinh thần, lập tức trấn định lên tiếng nói, nhìn hắn một cái, bước lách qua bên người hắn đi ra ngoài.
Khuôn mặt tuấn tú của Long Triệt cũng đỏ hồng, thấy nàng khôi phục trấn định như thường, hắn cũng vội vã thu hồi bình tĩnh, theo sát phía sau nàng đi ra ngoài.
“Di, tại sao anh còn chưa đi?” Tử Tô vừa vào phòng khách, liền gặp được Long Duệ đang ăn cơm được hầu hạ phục dịch như một đại gia, tức giận nói. Người này nói như thế nào còn không đi? Da mặt dày có thể làm tường thành.
Long Duệ trừng mắt nhìn nàng, liếc mắt một cái, trả lời lại một cách mỉa mai: “Bổn vương lại không muốn đi rồi, thế nào?” Nàng có thể làm gì hắn? Hắn chính là không đi, làm cho nàng mất hứng, làm cho nàng sinh khí, hắn mới vui vẻ.
“Tốt lắm, tốt lắm, ăn cơm đi, nhất định đã đói bụng rồi.” Long Triệt vội vàng nhảy ra hoà giải nói, hắn thuận tiện còn giận dữ trừng mắt liếc nhìn Long Duệ đang đắc ý dào dạt.
Long Duệ nhận thấy ánh mắt của hắn, nhất thời tức giận, đầu xoay qua một bên, không hề đấu võ mồm với nàng nữa. Long Triệt người này là làm sao vậy, không đứng ở một bên thì thôi đi cũng không nên đứng ở phía nữ nhân kia chứ, còn đối nàng tốt như vậy.
Tử Tô thấy Long Triệt đi ra hoà giải, tên xú nam nhân kia lại không hề dây dưa nói tiếp nữa, tự nhiên cũng sẽ không tiếp tục thừa thắng xông lên làm gì, nàng biết điểm để dừng, huống chi nàng cũng không phải người nhỏ mọn, chọc đến nàng nàng mới phản kích.
“Đến, ngồi đi.” Long Triệt kéo ghế dựa ra giúp nàng, ôn nhu nói.
Nàng gật gật đầu, ngồi xuống, lúc này mới phát hiện, bàn ăn hôm nay sao rộng thế, năm người ngồi ăn mà tuyệt đối không chật chội chút nào. Nàng nhìn bên người Long Duệ có hai ả nữ nhân kia dán sát vào, ba người giống như sinh ba dính liền nhau, thành ra cũng tiết kiệm được một khoảng không gian khá rộng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook