Hạ Thanh Từ vùng vẫy hai lần nhưng không thoát ra được, cổ tay cậu bị giữ chặt, khoảng cách giữa họ quá gần, làn da chạm vào dường như nóng như lửa đốt.

"Buông ra."

Cậu nói xong, Tạ Bệnh Miễn chậm rãi thả ra, đứng thẳng người giữ khoảng cách nửa cánh tay.

Từ khóe mắt cậu thấy Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ phía sau, hai người họ đã hóa đá, đứng đó bất động. Khóe môi hơi hạ xuống, Tạ Bệnh Miễn còn đang muốn nghiêng người sang, cậu liền dịch sang một bên.

"Lớp trưởng, vừa rồi tôi giúp cậu, cậu đừng nổi giận."

Giọng nói nhàn nhạt, Hạ Thanh Từ đi ở phía trước không nói gì chỉ chú ý giữ khoảng cách với Tạ Bệnh Miễn.

Mỗi lần gặp Tạ Bệnh Miễn cậu đều xảy ra chuyện, bình thường không có phát sinh loại chuyện này.

"Lớp trưởng, đừng đi nhanh như vậy, kẻo đi nhầm đường."

Hạ Thanh Từ liếc nhìn người ồn ào bên cạnh: "Cậu có thể đi trước dẫn đường."

"Tôi đi phía trước, nửa đường cậu chạy mất thì phải làm sao." Tạ Bệnh Miễn nhướng mày: "Thật vất vả cậu mới đồng ý, hơn nữa tôi không an tâm để cậu đi một mình."

Hạ Thanh Từ hơi cau mày, không đáp lại lời trêu chọc của Tạ Bệnh Miễn, cậu bước nhanh hơn một chút.

Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ ở phía sau cách họ một khoảng, một người thì mặt không biểu cảm, người kia thì vẻ mặt phức tạp.

Bọn họ đến quán lẩu, chỗ ngồi dành cho bốn người. Hạ Thanh Từ chọn ngồi trong góc, Tạ Bệnh Miễn ngồi bên cạnh.

Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ ngồi đối diện với họ.

Nhường Hạ Thanh Từ gọi món trước nhưng cậu không gọi gì.

"Nhớ kỹ lời cậu nói, ngày mai nói chuyện với lão Trương."

"Tôi sẽ nói với lão Trương." Tạ Bệnh Miễn cười đầy ẩn ý: ​​"Chỉ là cậu không muốn giúp tôi."

Tất nhiên rồi.

Sự giúp đỡ một kèm một mà Lão Trương đã đề cập yêu cầu điều chỉnh chỗ ngồi, điều đó có nghĩa là cậu có thể phải ngồi cùng bàn với Tạ Bệnh Miễn, sẽ là một cơn ác mộng khi cúi đầu không gặp ngẩng đầu sẽ thấy.


Huống chi sau này Tạ Bệnh Miễn sẽ lấy cớ này đến tìm cậu, cậu cũng sẽ không có cách nào từ chối, hơn nữa còn phải giúp Tạ Bệnh Miễn nâng cao điểm số.

Hạ Thanh Từ mặt không biểu cảm cũng không thể nói thẳng ra, mặc dù đối phương có thể đã biết.

"Cậu với Diệp Kỳ thích hợp hơn."

"Tôi rất bận, cuối tuần còn phải đi làm thêm, không có nhiều thời gian."

Với sự từ chối khéo léo này, Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du cúi đầu nghịch điện thoại di động, hai người đều phải cố kìm lại vẻ mặt hả hê.

"Cậu làm ở đâu, quảng trường bên kia?" Tạ Bệnh Miễn như có điều suy nghĩ: "Tiểu lớp trưởng, nếu không phải là tôi cậu có nghiêm túc giúp đỡ không?"

Hạ Thanh Từ lần này không nghĩ nhiều: "Có."

"Có nghĩa là tôi thì sẽ không giúp?"

Hạ Thanh Từ không bị lừa: "Cậu đã nói rồi, cậu sẽ nói với Lão Trương."

"Ý tôi là, bây giờ không phải là giả thiết sao. Lớp trưởng, cậu không thể có thành kiến ​​với tôi, ai cũng có thể giúp ngoại trừ tôi đúng không?"

Thực sự là có thành kiến.

Hạ Thanh Từ hơi mím môi, suy nghĩ một lúc và nói: "Ừ, nhưng cậu cũng phải với chuyện với Lão Trương."

Cậu thiếu niên bên cạnh với vẻ mặt nghiêm túc, liên tục nhấn mạnh khiến Tạ Bệnh Miễn muốn cười một chút, hắn "ừm" một tiếng, uể oải nói: "Được, tôi nhất định sẽ nói."

Sau khi nhấn mạnh từ "nhất định" Hạ Thanh Từ mới chịu quay đầu đi chỗ khác.

Chờ nồi nước dùng nấu thêm một lúc Hạ Thanh Từ lấy ra hai quyển sách, có vài bài toán cậu còn chưa giải xong, hiện tại liền làm.

Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ đang nghịch điện thoại cảm thấy hơi lạ, không ngờ Hạ Thanh Từ sẽ không nói gì.

"Lớp trưởng, cậu về nhà bình thường cũng là làm bài tập sao?" Mạnh Phi Du nhịn không được hỏi.

Hai người bọn họ đang chơi game, vì ở phòng riêng nên âm thanh có chút khuếch đại thế nhưng Hạ Thanh Từ vẫn làm bài, không có bất kỳ ảnh hưởng gì.

"Làm bài." Hạ Thanh Từ đáp.


"Ngoài làm bài, cậu còn làm gì khác không?"

Hạ Thanh Từ mới làm xong một bài, viết đáp án ra và tùy tiện nói: "Xem TV."

Cậu nhớ tới chương trình cẩu huyết lúc 8 giờ tối mà ba cậu vẫn thường xem, cậu sẽ bỏ đi khoảng thời gian đó vì nó thật sự nhàm chán.

"Thảo nào, cậu không chơi game à?"

Hạ Thanh Từ lắc đầu, điện thoại di động của cậu không đủ bộ nhớ để tải được mấy trò chơi, chơi game thật lãng phí thời gian.

Trong phòng riêng, sau khi hỏi xong Mạnh Phi Vũ tiếp tục chơi game. Hai người họ chơi game, Hạ Thanh Từ làm bài, Tạ Bệnh Miễn nhìn vào điện thoại của mình một lúc rồi ngắm cậu nam sinh bên cạnh.

Hạ Thanh Từ đang tính trên giấy nháp, cậu có chút cảm nhận được ánh mắt của Tạ Bệnh Miễn, khóe mắt nhìn lướt qua, đối phương chỉ nhìn cậu mà không làm gì cả, vì thế cậu tiếp tục làm bài.

Cậu làm bài xong trước khi thức ăn và bát đĩa được dọn lên, lẩu được gọi thiên về cay, Hạ Thanh Từ gắp vài đũa cho có lệ.

Nhưng người nào đó hiển nhiên không biết cậu đang nghĩ gì, không ngừng gắp thức ăn cho cậu. Dùng đũa chung mà gắp, trong bát cậu rất nhanh liền chất đầy một đống nhỏ.

"Lớp trưởng, cậu không cần câu nệ, thả lỏng đi." Mạnh Phi Du cũng gắp đồ ăn cho Hạ Thanh Từ: "Bình thường ở lớp chúng ta không có cơ hội tiếp xúc, cậu đừng có khách sáo với bọn tôi."

"Lớp trưởng, tôi có vài câu không biết vẫn luôn muốn hỏi cậu, hôm sau tôi sẽ hỏi." Diệp Kỳ rót cho Hạ Thanh Từ một ly: "Nếu đã đến đây thì phải ăn thật ngon. Hôm nay Nhị ca mời khách, hắn có tiền, cậu đừng tiết kiệm cho hắn."

Hai người nói mười mấy câu, nhưng thiếu niên đối diện chỉ thỉnh thoảng "Ồ" một tiếng. Bọn họ dường như đã quen, lớp trưởng cũng không nói nhiều.

Hạ Thanh Từ có thói quen ăn uống rất sạch sẽ, cậu ăn hết những gì trong đĩa của mình và khi Tạ Bệnh Miễn muốn gắp thêm cho cậu, cậu dùng đũa chặn lại:

"Tôi tự gắp."

Sau khi ăn rất nhiều, Hạ Thanh Từ cảm thấy khóe môi có chút ngứa có lẽ là hơi cay, mặt cũng nóng lên vì vậy không vội vàng nói: "Đừng để ý đến tôi."

"Lớp trưởng, bình thường cậu ăn ít vậy sao?" Tạ Bệnh Miễn đặt đũa dùng chung xuống: "Khó trách cậu gầy như vậy."

Tuy gầy nhưng cậu được cái cao, cũng coi là trên mức trung bình với bạn bè cùng trang lứa.

Hạ Thanh Từ quay đầu lại thấy Tạ Bệnh Miễn cũng gắp cho Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ, cậu dừng lại một chút sau đó tiếp tục ăn phần của mình, ăn cho hết.


Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ ở phía đối diện đều có biểu cảm khó ở, họ không biết Nhị ca của mình đang ủ mưu cái gì, cậu ấy đang gắp đồ ăn cho họ, đây không phải là việc bình thường cậu ấy sẽ làm.

Nhìn đến buồn nôn.

"Lớp trưởng, tuần sau bọn tôi sẽ biểu diễn ở quảng trường, cách nơi làm việc của cậu không xa, cậu có muốn đi xem không?"

Diệp Kỳ đang nói về màn biểu diễn của Nhị ca. Cậu ta liếc Nhị ca, ánh mắt lại rơi vào Hạ Thanh Từ, thuyết phục: "Buổi tối, sau khi cậu làm xong. Hậu đài thường rất bận rộn cậu có thể tới giúp, mấy người bọn tôi cũng tới giúp, tiền lương đều do Nhị ca trả."

"Không, đã muộn rồi." Hạ Thanh Từ từ chối.

Dù có tiền cậu cũng không đi.

Nếu như là quan hệ bạn học thông thường, không cần trả tiền cậu cũng sẽ giúp.

"Tiểu lớp trưởng, cậu không đi với chúng tôi sao? Tôi có thể dẫn cậu đi ăn mì xào." Mạnh Phi Du thấy đường liền đi theo: "Chúng tôi còn thiếu người, cậu đi rất thích hợp."

"Có thể gọi các bạn học khác."

Cậu không phải là người duy nhất trong lớp, có rất nhiều bạn học và Tạ Bệnh Miễn rất nổi tiếng, tùy tiện mở lời chắc chắn sẽ có nhiều người sẵn sàng đi.

Bọn họ còn muốn nói thêm nhưng Tạ Bệnh Miễn liếc nhìn, cả hai liền im lặng.

"Nếu như tiểu lớp trưởng không muốn thì thôi, bọn tôi biểu diễn rất gần nếu như cậu đổi ý, bất cứ lúc nào cũng có thể nhắn cho tôi."

Hạ Thanh Từ đáp lại cho có lệ, cảm thấy cũng gần xong nên cậu đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, dự định sẽ rời đi sau khi trở lại.

Khi ra ngoài, cậu nghe thấy giọng nói của Mạnh Phi Du trong phòng riêng.

"Nhị ca, cậu nghĩ sao?"

"Nghĩ sao?" Tạ Bệnh Miễn hỏi ngược lại: "Ý cậu là nói lớp trưởng?"

Nghe được câu này Hạ Thanh Từ chậm lại, lỗ tai vểnh lên.

"Nghĩ gì, các cậu cho rằng tôi đối với cậu ta là có cái gì a... Mấy lần trước đều là trùng hợp, tôi hận không thể nhìn cậu ta bị xe đụng, gọi cậu ta đi ăn cũng là tiện đường. Không phải cậu ta chỉ là không muốn giúp tôi à, đều là học chung một lớp, cho cậu ta một bậc thang."

Thanh âm vẫn là tùy hứng, thậm chí còn mang theo ý cười: "Cậu ta cũng chẳng có gì đặc biệt, tôi có thể nhìn trúng cái gì."

Hạ Thanh Từ nghe được câu này có chút không vui, cũng không quay đầu lại. Tạ Bệnh Miễn tốt nhất là nhìn cậu không lọt mắt, nếu không cậu liền xui xẻo tám kiếp.

Cậu đứng đó một lúc rồi mới rời đi.


Mạnh Phi Du lúc đầu còn kinh ngạc, muốn nói thêm gì đó lại bị Diệp Kỳ bên cạnh chọc chọc. Theo hướng cằm của Diệp Kỳ, nhìn lấy cái đầu xù ở khe cửa.

Nghe lén còn không biết cách xa một chút, lại gần như vậy.

Mạnh Phi Vũ: "..."

Người nọ đi rồi Mạnh Phi Du mới hỏi: "Nhị ca, cậu cố ý nói cho lớp trưởng nghe sao?"

"Cũng không hẳn." Tạ Bệnh Miễn cười nói: "Không phải lớp trưởng sợ phiền phức không muốn tôi thích cậu ấy sao, tôi nói như vậy cậu ấy sẽ không né tránh tôi."

"Không phải." Mạnh Phi Du suy nghĩ một chút nói: "Cậu theo đuổi như thế, lớp trưởng nhất định sẽ gặp rắc rối, kết quả cũng sẽ như vậy."

Kết quả là lớp trưởng cảm thấy phiền và tránh xa Nhị ca của hắn.

"Nhị ca không thể giải quyết phiền phức à?" Diệp Kỳ suy nghĩ một chút mới nói: "Như vậy lớp trưởng sẽ không tránh cậu, bất quá hắn đối với cậu có lẽ cũng sẽ không có ấn tượng tốt."

Nhân tố bên ngoài có thể để Nhị ca giải quyết, nhưng ấn tượng của lớp trưởng đối với nhị ca không dễ gì thay đổi.

Diệp Kỳ có chút không nói nên lời, nói mình chỉ là bạn học bình thường nhưng lại khăng khăng chèn thêm câu cuối, người nào đó trước sau vẫn đáng ăn đòn như vậy.

Phòng vệ sinh ở cuối hành lang, sau khi Hạ Thanh Từ đi vào liếc mắt liền thấy một bóng người quen thuộc. Cậu quay đầu lại và nhận ra nam sinh ở quán trà sữa lúc trước.

Cậu ấy mặc đồng phục học sinh của trường trung học số 1 và vẫn im lặng như trước, nhưng lần này thay vì cầm trà sữa trân châu cậu ấy lại đang rửa tay một cách nghiêm túc.

Lúc đầu rửa tay cũng không có gì, nhưng Hạ Thanh Từ nhìn thấy vết máu đã được rửa sạch, bên cạnh còn có vài giọt máu nhỏ xuống.

Những từ như "tự kỷ" và "có bệnh" lại dội vào tai cậu, ánh mắt cậu rơi xuống ngón tay của đối phương, vết thương trên đó ửng đỏ, da dẻ đã trắng bệch, vết thương càng trở nên nặng hơn, nghiêm trọng hơn do bị cọ xát.

Nhìn thôi đã thấy đau.

Hạ Thanh Từ không làm đối phương chú ý, cậu đi vào buồng vệ sinh và sau khi đi ra nam sinh ấy vẫn đang rửa tay, bên cạnh vết thương còn có một miếng da nhỏ bị bong ra.

Có máu mới chảy ra từ đó.

Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, tiếng nước chảy vẫn còn văng vẳng bên tai, Hạ Thanh Từ dừng lại.

Trong phòng riêng Tạ Bệnh Miễn liếc nhìn thời gian, đã lâu như vậy cậu ấy không thể chưa trở lại được, vì thế hắn đứng dậy:

"Tôi đi xem một lát."

_____

#Bly

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương