Mặt trời dần đứng bóng, mọi người cùng quây quần ngồi trên thảm dùng bữa trưa.

Thức ăn do Vĩnh Hà ướp rất ngon nên loáng một cái là đã hết sạch sẽ.

Trên mặt đất la liệt vỏ lon bia.

Vĩnh Tân cùng Thành Nam so kè, không ai chịu thua ai.

Thành Nam càng uống mặt càng trắng ra, không nhìn ra đã nốc mười mấy lon bia vào bụng rồi.

Vĩnh Tân ngược lại, mặt mày đỏ như hoàng hôn, bắt đầu say nghiêng ngả.

Thành Nam thấy hắn không trụ nổi, liền bảo:
“Ngưng ở đây đi, nghỉ ngơi một lát còn về nhà nữa.”
Vĩnh Tân xua tay, xiêu vẹo chồm hẳn về phía anh, ngà ngà nói:
“Anh không tin mình không làm lại em.

Nào, một lon nữa…”
Vừa mới giơ lon bia lên đã chịu không nổi mà ngã gục.

Thành Nam cười khổ đẩy hắn ra, để hắn nằm lăn lốc trên thảm cỏ.

Vĩnh Hà lắc đầu nhìn con ma men say không biết trời trăng gì nói:
“Bọn đàn ông chỉ có hơn thua trên bàn nhậu là giỏi.

Sao không so xem ai sẽ là người yêu thương vợ con nhiều hơn? Ai là kẻ chung tình hơn?”
Thành Nam nghe cô mắng Vĩnh Tân mà chột dạ, giống như mình cũng bị ăn chửi theo, không dám hó hé câu nào.

Vĩnh Hà thấy anh khó xử, liền nói:
“Chị không nói em.

Là nó thách em trước mà.

Yếu bày đặt ra gió!”
“Đàn ông ai cũng vậy sao chị?” Anh cũng là đàn ông, nhưng anh chưa có kinh nghiệm yêu đương.

Anh không nghĩ rằng một người có thể dễ dàng thay lòng như vậy.
Vĩnh Hà thở dài:
“Có mấy ai chung tình được mãi đâu…”
Cô cũng là một người bị phản bội, không thể có cái nhìn bao dung đối với phái mạnh được.

Thấy trong mắt Thành Nam loé lên một tia hoang mang, cô mới thấy mình thật quá hồ đồ, liền nói:
“Nhưng không phải không có ngoại lệ.


Thằng Tân nhà chị, không chừng là ngoại lệ đó.”
Thành Nam nhìn người đang ngủ say như chết bên cạnh, mỉm cười:
“Mong là thế…”
Bãi chiến trường được dọn dẹp, Thành Nam cũng yên tâm nằm xuống mà đánh một giấc.

Lúc anh thức dậy, Vĩnh Tân vẫn còn ngáy ro ro bên cạnh.

Buồn chán không biết làm gì, đành đứng lên đi dạo xung quanh.

Vừa đi đến bờ hồ, anh lại bắt gặp Vĩnh Thuỳ đứng một mình ở đó, mắt đăm đăm nhìn dòng nước phẳng lặng xanh trong.

Anh không muốn đụng độ cậu ta, nên xoay gót chuyển hướng.

Nhưng Vĩnh Thuỳ đã phát hiện tới sự có mặt của anh, liền gọi lại:“Ban nãy chưa nói chuyện xong.”
Thành Nam lạnh nhạt trả lời:
“Tôi không có chuyện gì để nói với cậu.

Việc giữa tôi và anh ấy, tốt nhất cậu đừng nên xen vào.”
Vĩnh Thuỳ nhếch mép cười, từ từ tiến sát lại gần:
“Tôi và anh đánh cược đi.

Nếu cả hai cùng rơi xuống hồ, Tân cứu ai trước thì người còn lại hãy chủ động rút lui.”
Vĩnh Thuỳ liếc về phía Vĩnh Tân, phát hiện hắn đã tỉnh dậy và đi lại phía hai người họ.

Cậu không chờ Thành Nam đồng ý, nhanh như cắt nắm lấy cánh tay anh kéo mạnh.

Anh chưa kịp phản ứng đã nhận ra bản thân chới với giữa dòng nước.
Mọi người xung quanh nghe “ầm” một tiếng, quay sang đã thấy hai người rơi xuống nước, lập tức la to cầu cứu.
Vĩnh Tân vừa tỉnh dậy, nhìn quanh quất tìm Thành Nam thì thấy anh đang cùng Vĩnh Thuỳ ở bờ hồ, liền đứng lên đi lại gần.

Ai dè vừa mới lơ là một chút đã thấy cả hai rơi xuống nước.

Hắn hốt hoảng dùng hết tốc lực chạy tới bờ hồ, lao xuống, bơi ra kéo Vĩnh Thuỳ vào bờ.
Vĩnh Thuỳ cả người ướt sũng, thở hổn hển.

Trong tình huống hỗn loạn, Vĩnh Tân không hề để ý đến vẻ mặt đắc ý của cậu.

Đang tính quay sang xem Thành Nam thế nào, bỗng hắn nghe tiếng Thành Dương vừa la vừa khóc:
“Ba ơi! Ba đâu rồi! Cứu ba con với! Ba con không biết bơi!”
Vĩnh Tân lúc này mới hoảng hốt nhìn xuống dòng nước dậy sóng kia.

Lúc nãy cả hai rơi xuống nước, hắn biết rõ Vĩnh Thuỳ không biết bơi nên chẳng suy nghĩ nhiều nhảy xuống cứu cậu trước, không nghĩ tới Thành Nam cũng vậy…
Vĩnh Tân cấp tốc đứng dậy định nhảy xuống thì thấy dưới nước đã trồi lên hai bóng người.


Thật may đã có người cứu Thành Nam, Vĩnh Tân thở phào khi thấy anh vẫn bình an.

Hắn vội chạy đến giúp người kia kéo anh lên.

Thành Nam cả người ướt nhẹp, đôi môi tái nhợt như bị rút hết máu.

Vừa thấy bàn tay Vĩnh Tân chìa ra, anh lạnh nhạt quay đi từ chối sự giúp đỡ của hắn.
Vĩnh Tân biết mình vừa phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, không dám hó hé thêm câu nào.
Thành Nam liếc nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của Vĩnh Thuỳ, lòng chợt lạnh lẽo như băng tuyết, lảo đảo đi về phía Thành Dương đang khóc lóc như mưa, xoa đầu an ủi cậu bé:
“Ba không sao.”
Chuyến đi dã ngoại vì chuyện Vĩnh Thuỳ và Thành Nam rơi xuống nước mà không còn vui vẻ nữa.

Thành Nam ngồi bên bờ hồ, hứng lấy từng ánh nắng rọi xuống để hong khô quần áo, trong lòng trống rỗng.
Khoảnh khắc rơi xuống nước, Thành Nam thực sự mong muốn người Vĩnh Tân cứu đầu tiên là anh.

Nhưng khi anh với tay ra, ánh mắt hắn vô tình lướt qua nhanh rồi dừng lại nơi Vĩnh Thuỳ.

Nỗi hụt hẫng dâng trào, trái tim cũng nương theo cơ thể nặng nề chìm xuống.
Anh biết rõ đây chỉ là chiêu trò của Vĩnh Thuỳ.

Cậu thừa hiểu Vĩnh Tân biết cậu không biết bơi, theo quán tính dĩ nhiên là cứu kẻ không biết bơi trước.

Nhưng hành động lý trí ấy của Vĩnh Tân cũng làm anh không tránh khỏi thất vọng.
Vĩnh Thuỳ ngồi kế bên, cười nhạo:
“Tôi đã nói rồi đúng không? Trong lòng anh ấy, anh còn không bằng tôi.

Anh từ bỏ đi.

Không nghe lời tôi, sau này hối hận cũng chẳng kịp đâu.”
Thành Nam không trả lời.

Anh lạ gì chiêu khích tướng của cậu nhóc này nữa.

Càng trả lời, cậu ta sẽ càng thích thú và tưởng mình là kẻ thắng cuộc.
Vĩnh Thuỳ thấy vẻ mặt thản nhiên, tĩnh lặng như mặt nước của Thành Nam, trong lòng vô cùng tức tối:
“Tôi không biết tại sao anh ấy lại có hứng thú với anh… Nhưng từ lâu Tân đã có người trong lòng.

Anh ấy vẫn không ngừng tìm kiếm người đó…”
Chưa dứt lời, một bàn tay to lớn kéo mạnh vai Vĩnh Thuỳ, trong giọng nói cuồn cuộn lửa giận:
“Nói bậy bạ gì đó? Cẩn thận cái miệng của cháu.”
Vĩnh Thuỳ giật mình nhìn lại phía sau, thấy Vĩnh Tân đứng sừng sững bên cạnh.


Ánh mắt như mũi dao có thể xuyên thủng người đối diện.

Vĩnh Thuỳ không dám hó hé câu nào, chợt im bặt.
Thành Nam đưa tay sờ lên người, thấy quần áo đã khô, lẳng lặng đứng dậy, ung dung bước đến nơi Vĩnh Tân đang đứng, như chưa có việc gì xảy ra:
“Cũng muộn rồi.

Chúng ta về thôi.”
Dứt lời, anh dời bước đến chỗ Thành Dương và Thảo Nhi đang chơi đùa, gọi hai đứa bé và Vĩnh Hà ra xe quay về.

Hai đứa trẻ chơi cũng thấm mệt nên liền gật đầu đồng ý.
Suốt trên đường về, Thành Dương và Thảo Nhi mệt mỏi dựa vào ghế ngủ mê say.

Vì Vĩnh Tân vẫn còn hơi men, Vĩnh Hà phải làm tài xế bất đắc dĩ.

Hắn ngồi phía sau quan sát Thành Nam, tâm trạng bồn chồn không yên.

Nhưng anh dường như cũng trải qua một ngày mệt mỏi nên lên xe được một lúc cũng yên tĩnh chợp mắt.
Về đến nhà, khi nằm trên chiếc giường êm ái, Vĩnh Tân ôm Thành Nam vào lòng, như đứa trẻ vừa mắc sai lầm, tìm cơ hội xin lỗi, rụt rè hỏi:
“Em không giận anh chứ?”
Thành Nam hờ hững hỏi lại:
“Vì sao em phải giận anh?”
“Vì… anh đã cứu Vĩnh Thuỳ trước.”
“Anh cứu ai trước thì có gì quan trọng? Lúc đó Vĩnh Thuỳ gần anh hơn, lại là người thân của anh.

Em giận anh hoá ra em quá hẹp hòi rồi.

Anh nghĩ em là người như vậy sao? Đổi lại nếu người gặp chuyện là anh và Thành Dương thì em cũng sẽ cứu Thành Dương trước.” - Những lời này đều là lời nói thật tâm của anh, mặc dù sự thật lúc nào cũng mất lòng.
“Anh không có nghĩ như vậy.

Anh chỉ sợ em cho rằng anh không quan tâm đến sống chết của em.”
“Tân… Em vẫn không hiểu, vì lý do gì anh lại phải bằng mọi giá đi theo em? Em là người đã trải qua một đời vợ, không phải dạng như anh, em không chắc chắn về tình cảm của mình.

Những cảm xúc của em chỉ sợ là nhất thời.

Bây giờ em nhận lời yêu anh, nhưng một ngày nào đó, nếu em thay lòng đổi dạ thì sao?”
Vĩnh Tân im lặng một hồi lâu, rồi trả lời:
“Anh sẽ không hối hận.

Anh sẽ tìm mọi cách để em quay về bên anh.”
“Vậy nếu anh là kẻ thay lòng trước?”
Vĩnh Tân khẳng định chắc nịch:
“Sẽ không bao giờ có chuyện đó.”
Thành Nam ngập ngừng một lúc lâu, rồi nói:
“Được.

Vậy em sẽ thử tin anh một lần.

Nhưng quả thực có một ngày anh lừa dối em, phản bội em, có chết em cũng không bao giờ tha thứ cho anh.”
Vĩnh Tân gật đầu, mỉm cười hôn nhẹ lên trán anh.


Hai người cứ thế, lẳng lặng ôm nhau chìm vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, Thành Nam vừa về đến nhà, một bó hồng đỏ thắm đã đập vào mắt.
“Tặng em.” Vĩnh Tân cầm bó hồng chìa ra trước mặt anh.
Thành Nam đỏ mặt liếc nhìn dì Tuyết đang cười khúc khích bên cạnh, trừng mắt nghiến chặt răng khẽ rít lên:
“Anh làm cái gì vậy? Em đâu phải phụ nữ mà tặng hoa…”
Vĩnh Tân tiến lại gần anh, vẫn nở nụ cười trên môi:
“Đâu phải phụ nữ mới được nhận hoa.

Anh thấy chúng rất hợp với em, nên không kiềm chế được mà mua về.

Hôm nay là kỷ niệm nửa năm mình gặp nhau.”
Lúc này Thành Dương vừa đi tới nhìn thấy bó hoa hồng trên tay Vĩnh Tân, reo lên:
“Hoa đẹp quá! Là ba Tân tặng cho ba Nam sao?”
Vĩnh Tân nhoẻn miệng cười nhìn người đứng bên cạnh mặt đang đỏ như ánh hoàng hôn, nhẹ giọng nói:
“Ngay cả trẻ con còn nhìn ra bó hoa này là dành cho ai.

Em không nhận cũng không được rồi.”
Thành Nam xấu hổ hừ một tiếng rồi bất đắc dĩ cầm lấy bó hoa, lầm bầm:
“Phô trương.”
Dùng bữa xong, cả nhà ba người lại quây quần ngồi trong phòng khách ăn trái cây, xem ti vi.

Rồi như thường lệ, Thành Dương ngủ luôn trên ghế sô pha.
Vĩnh Tân mon men đến gần Thành Nam, ôm lấy anh, cắn nhẹ vành tai.

Hơi thở ấm nóng phả lên làm Thành Nam thấy thân nhiệt cũng tăng lên, lỗ tai phút chốc nhuốm màu đỏ ửng.
Sắc đỏ lan từ lỗ tai sang toàn bộ gương mặt tuấn tú.

Thành Nam quay mặt sang, không e dè cắn lên đôi môi của hắn.

Vĩnh Tân ngạc nhiên, đôi mắt sáng bừng nhìn anh, đưa bàn tay đỡ lấy sau gáy anh, các ngón tay luồn qua từng lọn tóc đen, cuồng nhiệt đáp trả.
Người Thành Nam bị sức nặng của Vĩnh Tân đè lên, lảo đảo một lát rồi cả hai ngã phịch xuống sàn nhà.

Hai đôi môi vẫn quấn lấy nhau day dưa không muốn rời.
Sức nóng hừng hực từ trong cơ thể toả ra làm đầu óc của Thành Nam trở nên mụ mị.

Bàn tay người nọ bất ngờ luôn qua lớp áo mỏng, rờ rẩm làn da mát rượi của anh.

Thành Nam hoảng hồn giữ tay hắn lại, đưa mắt nhìn lên, quan sát vẻ mặt bình yên đang ngủ say của Thành Dương.
“Đừng, lỡ thằng bé thức dậy nửa chừng thì sao?”
Chất giọng ngọt tựa mía đường vang vọng bên tai:
“Thằng bé mới ngủ, không dậy ngay đâu…”
Nói rồi, một nụ hôn rơi xuống, chặn đứng âm thanh cự tuyệt chực thoát ra nơi cổ họng của Thành Nam.
“Anh yêu em.”
Lời nói thốt ra, kèm theo một nụ hôn nơi bờ ngực phập phồng của Thành Nam.

Anh không còn chống cự được sức hút mê hoặc của người nọ, giọng nói có chút khàn khàn, đứt quãng hỏi:
“Anh sẽ không thay đổi chứ?”
Một bàn tay đặt xuống vật đang lớn dần phía dưới của anh, khoé môi nở một nụ cười dịu dàng:
“Tuyệt đối không.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương