Rơi Vào Trái Tim Em
Chương 86:

Lương Thù Tuyển liếc mắt nhìn Chu Phạm, Chu Phạm đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc đen dài của cô, cúi đầu khom lưng thổi tắt ngọn nến.

Cô nhìn qua thật sự rất không tỉnh táo, đôi mắt trở nên mông lung vì men rượu, nói xong câu kia cô liền nhìn lướt qua Lương Thù Tuyển. Sau đó cô cũng không nói thêm gì khác trực tiếp đi về phía giường trong phòng khách sạn, ngồi xuống giường mà thẫn thờ nhìn anh.

Lương Thù Tuyển đi về phía cửa sổ giơ tay kéo rèm cửa sổ lại. Sau đó anh lại đóng chặt cửa sổ thủy tinh màu lam để gió không vào phòng nữa.

Đợi anh xoay người, Chu Phạm liền nghiêng người ngủ thiếp đi trên giường.

Đại khái câu nói kia chỉ là cô không tỉnh táo mà nói ra trong lúc say rượu. Một câu vô cùng mơ hồ, căn bản không được tính là gì. Nhiệt độ điều hòa không khí trong phòng rất thấp, toàn bộ căn phòng đều bốc hơi lạnh, khí lạnh của điều hòa lan rộng đến mọi ngóc ngách trong gian phòng.

Lương Thù Tuyển sải bước đi về phía Chu Phạm, vươn tay chỉnh sửa tư thế ngủ của cô, sau đó anh lặng lẽ ngắm nhìn cô.

Mí mắt của cô rất dày, sống mũi thanh tú, làn da trắng sứ, môi mím chặt, có lẽ là do uống rượu.

Mi mắt Của Lương Thù Tuyển cũng rất dày nhưng so với cô, lông mi của Chu Phạm đặc biệt dài và dày, vây thành hình cánh quạt, đen nhánh. Là kiểu mi mắt rất đẹp.

Lương Thù Tuyển vươn tay nhẹ nhàng chạm vào lông mi của cô, anh bất giác nở một nụ cười.

Chu Phạm lúc này bỗng nhiên mở mắt ra.

Cô mở mắt ra, trước mắt mơ hồ một mảng tối đen như mực, cô cảm giác giống như cô đang ở trong một không gian ba chiều nào đó.

Lương Thù Tuyển vội thu lại bàn tay đang đùa nghịch mi mắt của cô lại, anh nhếch môi cười: "Nguyện vọng sinh nhật của em còn tính toán không? —"

Anh cúi đầu đến gần Chu Phạm, nói: "Hình như anh rất muốn giúp em thực hiện điều ước đó."

Chu Phạm cứ mở tròn mắt nhìn anh như vậy, ánh mắt cô không chớp.

Lương Thù Tuyển và cô nhìn nhau mấy chục giây, môi anh liền kéo ra một đường cong, sau đó anh mở miệng lên tiếng trước: "Anh là một người rất rộng lượng.”

Rượu trong cơ thể cô vẫn chưa được giải hết, cô vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, trước những lời nói của anh Chu Phạm vẫn gần như ngơ ngác nhìn anh mà không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Lương Thù Tuyển nói tiếp: "Bình thường anh cũng rất thích giúp đỡ người khác thực hiện nguyện vọng của họ.”

Anh dừng lại một chút, rồi lại mở miệng nói tiếp: "Chu Phạm, nhưng bây giờ em đã uống say. Về sau vẫn là tìm thời gian lúc em tỉnh táo, anh sẽ giúp em thực hiện nguyện vọng”

Chu Phạm cởi giày lên giường, anh nâng tay nâng chăn lên, đỡ Chu Phạm dựa vào giường. Rồi anh đi đến cái bàn lấy một ly nước mật ong đã pha trước đó lắc lắc trong tay.

Chu Phạm hình như so với lúc trước cũng hơi tỉnh táo một chút. Cô đưa tay cầm lấy ly nước mật ong, uống một hơi cạn sạch, uống xong cô liếm môi dưới cảm nhận vị ngọt của mật ong còn sót lại trên môi cô, Lương Thù Tuyển đưa cho cô một tờ giấy, cô lập tức nhận lấy lau môi.

Sau đó, cô ngước mắt lên nhìn Lương Thù Tuyển chậm rãi chớp chớp mắt: "Anh có thể đến gần em một chút không?”

Lương Thù Tuyển giống như đang đánh giá cô.

Chu Phạm chậm rãi nhắm mắt lại, cô có chút buồn ngủ liền không kiên nhẫn hét lên một câu: "Lại đây a.”

Lương Thù Tuyển cảm thấy buồn cười, không biết người này rốt cuộc là say hay không say.

Anh nhếch môi, ngồi xuống bên giường nhìn Chu Phạm.

Giọng nói mềm mại của Chu Phạm tiếp tục vang lên: "Hình như anh còn chưa thực hiện nguyện vọng sinh nhật của em.”

Lương Thù Tuyển nghe cô nói vậy có chút không tin được mà nâng mí mắt lên nhìn cô.

Chu Phạm hét lên một câu: "aaaaa.”

Lương Thù Tuyển lại nhấc mắt lên nhìn thẳng vào mặt Chu Phạm: "Anh là ai?”

"Không biết." Chu Phạm nói, cô cẩn trọng tiến đến gần bên cạnh Lương Thù Tuyển, cô chớp chớp mắt: "Là Lương Thù Tuyển đúng không.”

Cô nhắm mắt lại nắm vai Lương Thù Tuyển, cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể không cao không thấp của anh, cô nói: "Vừa uống nước mật ong rất ngọt.”

Qua vài giây, môi cô áp sát khóe môi Lương Thù Tuyển.

Nhưng thời gian giống như đang kéo dài vô hạn, làn sóng nhiệt mùa hè thay thế cho gương mặt của Lương Thù Tuyển.

Lương Thù Tuyển nhìn Chu Phạm, cô nhắm mắt lại, la hét một câu gì đó sau đó lại nằm xuống ngủ.

"Em có chút ý tứ tí đi." Anh chạm vào chỗ vừa bị cô hôn tới, anh hoài nghi nhìn về phía Chu Phạm đang ngủ say nói: "Chu Phạm, em là đang giả say sao?”

Anh vén chăn điều hòa của Chu Phạm lên, kề mặt của anh sát vào mặt của Chu Phạm dò xét cô nhưng ánh mắt Chu Phạm nặng nề nhắm lại, bộ dáng ngủ rất say.

Trông không giống như giả vờ say rượu.

Lương Thù Tuyển nhìn chằm chằm cô hơn một phút đồng hồ.

Chu Phạm cũng không nhúc nhích nữa.

Lương Thù Tuyển liền đắp chăn điều hòa cho cô một lần nữa, đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên: "Thật sự đã say rồi.”

Giống như cảm thấy cô đại khái là say thật, Lương Thù Tuyển lại nhìn cô một cái, đứng lên đi về phía cửa, mở cửa, rồi nghiêng mắt nhìn người đang ở trên giường, rồi đi đến phòng bên cạnh.

Vài phút sau, khi không còn nghe thấy động tĩnh gì nữa Chu Phạm lập tức bật chăn điều hòa lên nhìn thấy hành lý của cô đang ở cửa.

Cô nhẹ nhàng kéo chăn ra, lấy ra một bộ quần áo mới từ bên trong hành lí, sau đó đi vào

phòng tắm.

Vừa mở đầu rồng ra, cô nghe thấy tiếng cửa ở bên ngoài.

Chu Phạm chậm rãi nhếch môi, tiếp theo lại nghe được tiếng cửa bị kéo ra.

Cửa phòng tắm dường như không đóng.

Cô tắt vòi nước, rất chậm rãi xoay người lại thì nhìn thấy ánh mắt của Lương Thù Tuyển đang nhìn cô.

"Em có nghĩ rằng mình nên giải thích một chút không?" Lương Thù Tuyển trầm mặc vài giây, nhấc mắt lên nhìn cô.

Chu Phạm không để ý tới anh, cô lảo đảo tự mình đi ra ngoài. Vài giây sau, cô ngồi xuống sô pha không nhúc nhích.

Lương Thù Tuyển đi về phía cô, đứng trước mặt cô rũ mắt xuống: "Còn giả vờ?”

Chu Phạm rất biết giả say, cô chớp chớp mắt ngẩng đầu lẩm bẩm một câu đến cả cô cũng không hiểu. Sau đó liền trực tiếp vứt giày ngủ trên sô pha.

Lương Thù Tuyển cứ nhìn cô như vậy.

Chợt kéo môi xuống ôm Chu Phạm trở lại giường.

Chu Phạm được Lương Thù Tuyển ôm, cô nghe được thanh âm nhịp tim của Lương Thù

Tuyển.

"Say còn chạy loạn."

Chu Phạm nhắm chặt mắt, lung tung nắm lấy góc áo Lương Thù Tuyển, lại lẩm bẩm một

câu.

Lương Thù Tuyển: " Say thật à? " Vừa dứt lời, Chu Phạm cảm nhận được khóe môi cô bỗng nhiên được phủ lên một tia nhiệt độ khác thường, cô hơi mở mắt ra nhìn thấy mí mắt đen

nhánh của Lương Thù Tuyển.

Anh gần cô như vậy còn cúi đầu hôn khóe môi cô.

Nhưng nụ hôn này cũng rất ngắn ngủi.

Chu Phạm cảm thấy tim cô bắt đầu đập nhanh hơn, thanh âm xung quanh giống như rơi

vào hư vô.

Hôn xong, Lương Thù Tuyển đặt cô lên giường, giọng nói hơi khàn khàn: "Chúc mừng

sinh nhật.”

Chu Phạm bị Lương Thù Tuyển đặt lên giường, cô vừa nằm lên giường, bên môi cô bỗng nhiên lại lạnh lẽo.

Cô cực kỳ khéo léo mở mắt phải ra nhìn thấy Lương Thù Tuyển bám người hôn cô, hai tay anh chống giường. Bởi vì anh đang mặc áo ngắn tay, các mạch máu trên cánh tay lộ ra rõ ràng, nhưng ánh mắt anh lại nhắm lại.

Tim Chu Phạm đập mạnh hai bên tại bắt đầu nóng lên.

Cô cảm thấy thời gian như bắt đầu kéo dài, cô dường như đang ở trong một không gian ba

chiều.

Chu Phạm tim siết chặt, đáy lòng giống như có vô số lông vũ phất phất, phất đến ngứa ngáy khó nhịn trong lòng cô.

Chu Phạm cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực của anh, cùng với lực hôn chậm rãi đang bắt đầu gia tăng.

Trái tim giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không biết đã qua bao lâu, Lương Thù Tuyển rốt cục cũng chậm rãi buông cô ra.

Anh đem chăn điều hòa trải trên người cô, xoay người đi phòng bên cạnh. Không biết anh

từ lúc nào lại trở về đây, có lẽ là lo lắng Chu Phạm uống rượu say rồi làm loạn. Anh ngồi xuống sô pha ngồi nhìn cô ngủ đến bình minh.

Chu Phạm rất nhanh thật sự ngủ thiếp đi, lúc cô bị Lương Thù Tuyển cõng trên đường cũng đã thật sự ngủ thiếp đi, thẳng đến sau khi bị anh cõng vào khách sạn, ý thức mới

được lấy lại.

Ngày hôm sau, cô tỉnh lại nhìn thấy Lương Thù Tuyển vẫn ngồi trên ghế sa lon.

Chu Phạm xuống giường gãi gãi tóc: "Sao anh cứ ngồi đây vậy?”

Cô cho rằng anh ngồi đây một hồi sẽ trở về phòng bên cạnh nhưng không ngờ anh ngồi

đây trông cô ngủ cả một đêm.

"Không nhớ rõ?" Lương Thù Tuyển nhếch môi, nhấc mắt lên nhìn cô: "Tối hôm qua em say rượu, ở trong phòng đi loạn”

"Ồ. Thật vậy sao?" Chu Phạm vỗ đầu: "Em không nhớ gì hết. "Được." Lương Thù Tuyển nói: "Anh cũng không hy vọng xa vời rằng em sẽ nhớ rõ những

chuyện xảy ra đêm qua.”

Chu Phạm mím môi nhìn anh: "Vậy bây giờ anh đi ngủ đi, anh không buồn ngủ sao?”

Lương Thù Tuyển nhìn cô: "Còn nhớ nguyện vọng sinh nhật em là gì không?”



Ánh sáng rực rỡ bên ngoài theo cửa sổ kính len lỏi vào phòng, Chu Phạm nói: "Em đã ước

điều gì?"

Lương Thù Tuyển kéo môi dưới: "Làm giàu.”

Chu Phạm trầm mặc một giây, giương mắt lên nghi hoặc nhìn anh: "Phải không?”

Lương Thù Tuyển cười: "Em lại nhớ chưa?”

"Em không nhớ nữa." Chu Phạm nói: "Bây giờ anh đi ngủ đi, em sẽ giúp anh đặt vé máy

bay buổi chiều."

Lương Thù Tuyển ừ một tiếng, cất bước đi về phía phòng bên cạnh.

Chu Phạm lại bỗng nhiên gọi anh lại.

"Lương Thù Tuyển, em..."

Lương Thù Tuyển quay đầu lại đụng phải ánh mắt cô.

Chu Phạm ấp úng nói: "Tối hôm qua

Lương Thù Tuyển có hứng thú nhìn cô.

Vài giây sau, Chu Phạm liếm môi dưới, nói: "Có phải anh pha nước mật ong cho em uống không?”

Lương Thù Tuyển: "À?Thì ra em nhớ cái này? Điều quan trọng nhất em lại không nhớ.”

Chu Phạm: "Cái gì?”

Lương Thù Tuyển liếc mắt nhìn cô, xoay người đi ra khỏi phòng cô.

Thanh âm trầm thấp của anh vang đến bên tai Chu Phạm.

"Cũng không quan trọng. Không nhớ cũng không sao."

Hơn bốn giờ chiều, máy bay từ Toại Bắc vào Toại Nam hạ cánh, Chu Phạm và Lương Thù Tuyển trở về thành phố Toại Nam.

Lương Thù Tuyển đưa Chu Phạm về nhà, Chu Phạm mệt mỏi như muốn chết đi sống lại, vừa về nhà liền nằm ườn trên giường. Cô nghỉ ngơi hồi phục hai ngày sau đó cô trở về Hằng Tinh tiếp tục dạy học.

Bên cô vừa mới trở về Toại Nam, Lương Thù Tuyển liền bay đến thành phố Tây Kinh, tham gia huấn luyện cái gì đó, thời gian là nửa tháng.

Mấy ngày gần đây đang sửa đường, cô phải vòng qua con đường phía đối diện mới có thể bắt được taxi.

Chu Phạm cầm điện thoại di động trả lời tin nhắn của Lương Thù Tuyển, vừa mới đem tin nhắn gửi đi, liền nghe được một giọng nói quen thuộc. “Cái bộ dáng say khướt đó trông thật đáng ghét.”

"Chu Phạm? Thật trùng hợp.”

Chu Phạm ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện đó là người đàn ông mà mấy ngày trước đã va chạm với cô và Chu Dự Gia khi cô đón Chu Dự Gia tan học.

Người đàn ông đang uống rượu, khóe mắt ửng đỏ giống như vừa mới từ quán mạt chược phía trước đi ra.

Nơi này rất nhiều người, Chu Phạm cũng không sợ người kia.

Trương Thịnh bước tới gần cô, buông ra những lời vô sỉ: "Bộ dạng thật sự xinh đẹp a, không uổng công lão tử lúc em còn học trung học, liền coi trọng em.”

Chu Phạm lui về phía sau.

Trương Thịnh: "Yên tâm, tôi không làm gì em. Làm thế nào tôi có thể nỡ làm em bị tổn thương. Còn nhớ rõ chuyện lúc trước không, những tên kia nhìn em trai em không vừa mắt liền tìm đến ông đây, ông đây cũng không giúp bọn họ giáo huấn em trai em. Bất quá Chu Phạm, lúc em còn học trung học, không phải tôi hẹn em ra ngoài chơi sao, sao em lúc nào cũng không đáp ứng tôi?”

Chu Phạm trực tiếp xoay người bỏ chạy, nơi này đông người Trương Thịnh chắc sẽ không dám đuổi theo.

Cô đi tới đồn cảnh sát, đem bản ghi âm cho cảnh sát nghe, một nữ cảnh sát hơn hai mươi tuổi hỏi Chu Phạm một phen. Sau khi Chu Phạm thành thật trả lời, nữ cảnh sát gọi xe cho cô, đưa Chu Phạm về nhà trước.

Trên đường đi taxi về nhà, Chu Phạm nhớ tới chuyện thời trung học.

Chu Dự Gia bị bạn cùng lớp khi dễ, bạn học cùng lớp của cậu gọi tới mấy tên côn đồ có chức vụ cao, luôn quấy rầy Chu Dự Gia, hoặc là lúc tan học dùng ngôn ngữ mỉa mai vài câu, hoặc là trực tiếp xuống tay.

Chu Phạm một tháng sau mới phát hiện ra.

Cô kéo tay Chu Dự Gia, đứng trước mặt anh ta, đám côn đồ từ nay về sau không còn vây quanh Chu Dự Gia nữa mà là vây quanh Chu Phạm. Mà Trương Thịnh là kẻ cầm đầu đám côn đồ kia.

Nhưng đám côn đồ kia rất thông minh, bọn chúng quấy rầy Chu Phạm, một chút chân tướng cũng không lộ, chỉ là thỉnh thoảng nhét chút đồ cho cô, hoặc là giấy tờ, hoặc là thư từ.

Chu Phạm nghĩ, nếu như bông tai thỏ đặt trong ngăn kéo của cô được tặng trong khoảng thời gian này. Vậy cô có thể sẽ trực tiếp vứt đi.

Ví dụ như những tờ giấy kia, cô biết là những thứ hỗn túc đưa đi, cho nên cho tới bây giờ đều là trực tiếp xé bỏ, không chút lưu tình ném vào thùng rác nhồi đầy rác rưởi.

Những lá thư đầy lời nói khiêu khích, cô đã đưa nó cho ban giám hiệu nhưng nhà trường chỉ có thể cấm các học sinh của các trường bên ngoài ra vào khuôn viên trường, từ đó trở đi không có giải pháp nào khác.

Nhưng từ sau khi Chu Phạm tìm người đánh côn đồ, bọn họ liền yên tĩnh thật lâu cuộc sống của Chu Phạm cũng dần dần đi vào quỹ đạo.

Gió theo cửa sổ thổi vào toa xe, Chu Phạm mệt mỏi dựa vào phía sau xe chỉ là không nghĩ tới cô lại gặp được Trương Thịnh.

Đó là người cô ghét nhất khi còn là học sinh trung học.

Nhưng bây giờ cô cũng không còn là cô gái yếu đuối trong quá khứ. Bây giờ cô có thể cầm vũ khí bảo vệ mình.

Lương Thù Tuyển là ngày Lập Thu trở về Toại Nam.

Chu Phạm ra sân bay đón anh, bỗng nhiên nhận được tin tức của Lý Thanh Minh. Lý Thanh Minh nói ngày mai cô ấy sẽ đến thành phố Toại Nam tìm cô chơi.

Chu Phạm đứng ở lối ra sân bay Toại Nam, cúi đầu nhắn tin cho Lý Thanh Minh: "Được rồi, ngày mai tớ sẽ dẫn cậu đi chơi!"

Chu Phạm sẽ cùng Lương Thù Tuyển chuyện yêu đương nói cho Lý Thanh Minh biết. Lý Thanh Minh rất cao hứng, nói cùng Lương Thù Tuyển yêu đương hẳn là một chuyện rất vui vẻ.

"Gửi tin nhắn cho ai vậy?"

Cô giương mắt, nhìn Lương Thù Tuyển đang xách vali, tựa tiếu phi nhìn cô.

Chu Phạm bỏ điện thoại di động vào túi cùng Lương Thù Tuyển ra khỏi sân bay, nói: "Lý Thanh Minh, ngày mai cô ấy tới tìm em chơi.”

"Ồ." Lương Thù Tuyển bỗng nhiên nhìn lướt qua Chu Phạm: "Em muốn giúp anh xách vali

sao?”

Chu Phạm nhìn lướt qua vali của Lương Thù Tuyển, màu xám bạc, thành thật mà nói: "Em không phải rất muốn a.”

"Được." Lương Thù Tuyển nói: "Vậy anh tự xách". Anh dừng một chút, rồi tiếp tục nói: "Vậy em nắm tay anh được không?”

So với cầm vali, nắm tay rõ ràng thoải mái hơn Chu Phạm liền đồng ý nắm tay Lương Thù Tuyển.

Đã hơn một tuần không nắm tay, Chu Phạm vừa chạm vào còn cảm thấy có chút không thích ứng được nhưng chỉ vài phút sau, cô rất nhanh đã thích ứng.

Chu Phạm cong môi, nghĩ thầm, ai muốn xách vali của Lương Thù Tuyển a, cô cũng chỉ muốn nắm tay Lương Thù Tuyển.

Thật sự không được, cô có thể tay trái xách vali, tay phải nắm tay anh.

Sau khi lên taxi, cả hai ngồi ở phía sau.

Tài xế taxi hỏi hai người đi đâu, Lương Thù Tuyển đưa địa chỉ đến nhà Chu Phạm.

Xe rất nhanh chạy đến gần nhà Chu Phạm.

Chu Phạm xuống xe, Lương Thù Tuyển cũng theo cô xuống xe.

Chu Phạm: "Hả? Anh ra khỏi xe luôn hả? Em tưởng anh đi thẳng về nhà bằng xe này.”

Cô nhìn Lương Thù Tuyển, người đứng trước mặt cô bị đèn đường chiếu rọi, mi mắt đen nhánh nhuộm một tầng hoàng hôn, anh cong môi, giật cười: "Muốn ở lại với em lâu hơn một chút, không được sao?”

Chu Phạm cong môi cười, vui vẻ từng chút từng chút lan tỏa ra trong cơ thể.

Lương Thù Tuyển hình như chính là có loại ma lực này, có thể làm cho cô vui vẻ.

Hai con mèo đang đi ngang qua phía trước.

Chu Phạm từ trong túi lấy ra một túi thức ăn cho mèo, gọi chúng đến hai con mèo kia liền

tới.

Chu Phạm ngồi xổm xuống, giương mắt nhìn Lương Thù Tuyển: "Anh còn nhớ không? Anh đã từng nói với em rằng trước đây anh đã cho mèo ăn ở đây và sau đó em cũng thường cho chúng ăn ngay bây giờ.”

Lương Thù Tuyển đứng nhìn Chu Phạm cho mèo ăn.

"Ừm, nhớ kỹ." Anh nói.

Chu Phạm đút cho mèo ăn xong vỗ vỗ tay, đứng dậy: "Em hiện tại lúc nào cũng mang theo

thức ăn cho mèo”. Cô cười.

Môi cô vẫn cong lên, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, cô cúi đầu nhìn điện thoại.

Đó là thư trả lời của em gái cảnh sát trước đó.

Sơ suất là bởi vì người đàn ông kia không có làm thương tổn thực chất đối với Chu Phạm,

không có tội trách gì.

Vì vậy, không có cách nào để đối phó với anh ta. Nhưng nếu vẫn còn thời gian tới, cảnh sát

đề nghị Chu Phạm quay video. Chu Phạm cũng có thể liên lạc với bọn họ bất cứ lúc nào.

Khóe môi Chu Phạm kéo xuống, Lương Thù Tuyển hỏi cô: "Làm sao vậy? ”

Chu Phạm: "Không có gì, chỉ có một ít việc vặt.”

Cô dừng một chút, thấy đã rất muộn rồi, Chu Phạm lo lắng Lương Thù Tuyển ngồi máy

bay mệt mỏi một ngày. Hiện tại vẫn là nghỉ ngơi trước, cô liền chỉ tay vào cửa nhà cách đó

không xa: "Vậy em về nhà trước.”

Chu Phạm đang chuẩn bị xoay người bỗng nhiên bị Lương Thù Tuyển ôm lấy.



Nửa tháng nhớ nhung giống như gói gọn hết trong vòng tay này.

Chu Phạm bị Lương Thù Tuyển ôm lấy, cơ hồ không thể nhúc nhích, cô đem đầu dán lên

lồng ngực anh, ngửi thấy mùi gỗ mun quen thuộc nói:

"Hình như em một chút cũng không nhớ anh a, Chu Phạm." Lương Thù Tuyển cười.

Chu Phạm đem thanh âm đè xuống có chút thấp: "Nghĩ đi.”

"Ồ." Lương Thù Tuyển kéo cô ấy gần hơn: "Nói với anh, nghĩ gì?”

Chu Phạm được Lương Thù Tuyển ôm, ngửi thấy đều là mùi của anh. Cô giương mắt nhìn

thấy cái cằm cứng rắn của Lương Thù Tuyển, tầm mắt cô lơ đãng đảo qua yết hầu đang

nhấp nhô lên của anh, sau đó tầm mắt di chuyển xuống, nói: "Rất nhớ a, điều này bảo tôi

nói như thế nào.”

Cô cúi môi xuống, cảm thụ nhiệt độ trong lòng Lương Thù Tuyển, hít hít mũi.

Vài giây sau, cô nghe Lương Thù Tuyển nói: "Vậy nói cụ thể đi?”

Chu Phạm mím môi, bỗng nhiên cảm nhận được khí lực Lương Thù Tuyển ôm cô đang

tăng lên, giống như một bức tường không thông khí đang vây quanh cô.

Cô liếm môi dưới một lần nữa và nói, "Ôm quá chặt."

"Ồ." Lương Thù Tuyển lại tăng thêm lực đạo một chút: "Vậy buông lỏng một chút?”

Chu Phạm bị anh bao vây, đập vào mắt đều là anh.

Cô giống như đang chiến đấu: "Không phải anh nói buông lỏng sao, sao em cảm thấy anh

ôm em chặt hơn." Bởi vì có chút nóng mặt, giọng cô hạ thấp một chút: "Anh không biết buông lỏng là có ý gì sao?”

Dừng lại vài giây, cô nghe Lương Thù Tuyển nói: "Biết." Anh nói tiếp: "Nhưng anh không muốn buông lỏng.”

Chu Phạm cứ như vậy bị anh ôm vào trong ngực. Dừng lại vài giây, cô bật cười.

Nhưng bỗng nhiên Chu Phạm bị Lương Thù Tuyển ôm lấy như vậy, kỳ thật cảm thấy rất

thoải mái.

Thân hình anh cao lớn, chân dài tay cũng dài, đèn đường mờ nhạt kéo dài thân ảnh của anh, gió mùa hè đều trở nên mát mẻ hơn.

"Lương Thù Tuyển, trước kia anh không như vậy." Cuối cùng, Chu Phạm nói. Lương Thù Tuyển nhẹ nhàng buông cô ra một chút, liếc nhìn cô: "Vẫn luôn như vậy.”

Chu Phạm trợn to hai mắt: "Em làm sao mới phát hiện. Trước kia anh không như vậy.”

"Ồ." Lương Thù Tuyển buông cô ra một chút, nhưng cũng lấy tay anh ôm vòng quanh cô, anh dừng lại nói: "Đó là em không phát hiện ra.”

Chu Phạm lại bị bật cười, bởi vì tin tức của nữ cảnh sát mang đến cho cô đã tan hết.

Cô vẫn được Lương Thù Tuyển ôm, một lúc lâu sau cô phun ra một câu: "Em cũng không

ghét hành động này của anh.”

Lương Thù Tuyển như cố ý không hiểu: "Hành động gì?”

Chu Phạm: "Hành vi ôm em ngay trên con đường này.”

"Không chán ghét?" Lương Thù Tuyển hỏi cô. "Vâng." Chu Phạm nói.

"Đó chính là thích?" Lương Thù Tuyển tiếp tục hỏi.

Chu Phạm lười trả lời câu hỏi này, cuối cùng cô nói: "Em phải đi ngủ, cảm thấy hơi buồn

ngủ."

Lương Thù Tuyển liền buông cô ra, Chu Phạm nhìn lướt qua anh xoay người đi về phía

nhà của cô.

Sau khi đi bộ một vài phút, cô dường như nhớ một cái gì đó và trả lời cho nữ cảnh sát: "Vâng, tôi sẽ cố gắng thu thập bằng chứng.”

Ngày hôm sau là chủ nhật, Chu Phạm ra sân bay đón Lý Thanh Minh.

Ban ngày, Chu Phạm mang theo Lý Thanh Minh đi chơi khắp thành phố Toại Nam. Buổi

tối, Lý Thanh Minh muốn đến quán bar ngồi một chút.

Chu Phạm: "Được rồi, nhưng hai người chúng ta đi cũng không vui lắm đâu. ”

Lý Thanh Minh: "Vậy cậu gọi Lương Thù Tuyển tới đây? Hoặc gọi ai đó cùng đến.

Chu Phạm suy nghĩ một chút. Mấy ngày nay Lương Thù Tuyển không bận rộn lắm có lẽ sẽ

rảnh rỗi.

Cô gọi điện thoại cho Lương Thù Tuyển hỏi anh có đi quán bar hay không.

Lương Thù Tuyển nhàn nhạt nói: “Đợi lát nữa.”

Sau khi cúp điện thoại, Chu Phạm nói với Lý Thanh Minh.

Nhưng cũng không nghĩ tới, Lương Thù Tuyển lại mang theo nhiều người hơn.

Trong quán bar, Chu Phạm gọi một ly rượu trái cây có nồng độ thấp, đang náo loạn với Lý

Thanh Minh, Lương Thù Tuyển liền dẫn Trình Tử Kim đi tới.

"Yo, Lý Thanh Minh à. Đã bao lâu rồi không gặp như thế nào, đến Toại Nam chơi a."

Trình Tử Kim ngữ điệu dâng lên.

Lý Thanh Minh nhìn anh ta: "Thành phố Toại Nam lớn như vậy, ở đây cũng có thể đụng

phải anh.”

Trình Tử Kim và Lý Thanh Minh chọc ghẹo lẫn nhau. Lương Thù Tuyển ngồi bên cạnh Chu Phạm.

Chu Phạm nói: "Sao anh lại mang Trình Tử Kim tới đây.”

Lương Thù Tuyển liếc nhìn cô một cái: "Bạn em không phải rất vui vẻ sao? ”

Chu Phạm cong môi nở nụ cười.

"Ai, Tuyển ca, thật trùng hợp." Hai thanh âm vang lên.

Chu Phạm theo hướng âm thanh nhìn qua, hai người đàn ông nhuộm tóc màu bạc. Trong

tay họ còn mang theo cây đàn guitar và Beth, một thanh niên văn nghệ lại mang theo vài

phần cool ngầu, giống như ban nhạc quán bar.

Lương Thù Tuyển: "Thật trùng hợp.”

"Có chuyện buồn cười." Một người đàn ông nói.

Chu Phạm luôn cảm thấy hứng thú với chuyện buồn cười: "Chuyện gì vậy? ”

"Vị này là..." Người đàn ông tóc màu bạc nhìn Chu Phạm, hỏi

Lương Thù Tuyển nhìn Chu Phạm, cười một tiếng, ngữ điệu nhàn nhạt: "Bạn gái.”

"A, xin chào."

Chu Phạm cong khóe miệng, đáp lại: "Xin chào.”

Từ bạn gái này, nghe có vẻ dễ chịu như vậy.

Đợi bọn họ đi rồi, Chu Phạm uống một ngụm rượu trái cây nhìn Lương Thù Tuyển. Cô

thầm nghĩ loại chuyện tỏ tình này, loại người như anh, khẳng định là chưa từng làm qua.

Hắn một người kiêu căng như vậy, đại khái vĩnh viễn cũng chỉ biết mùi vị được theo đuổi. Mối tình này của cô và anh cũng do cô mở đầu trước.

Dừng vài giây, Chu Phạm lơ đãng nghiêng đầu về phía Lương Thù Tuyển: "Anh có chủ

động tỏ tình với người khác bao giờ chưa? ” Lương Thù Tuyển liếc mắt nhìn cô.

Đèn rai đầy màu sắc lắc lư xung quanh, phủ một vầng sáng nhạt nhẽo và chói mắt cho

ghế và sân khấu.

Một bài hát đột nhiên vang lên trong quán bar.

"Cốt truyện tốt đẹp, sẽ không thay đổi

"Đó là sự sắp xếp tốt nhất cho số phận."

"Bạn là tôi."

"Cả đời này cũng không muốn mất liên lạc với tình yêu"

- Tội gì tàn nhẫn buộc ta nhẹ nhàng buông tay ra"

Chu Phạm chống cằm nhìn người hát ở quán bar.

Đồng thời, cô nghe được thanh âm trầm thấp của Lương Thù Tuyển.

"Có, trước kia từng viết thư tỏ tình cho người ta."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương