Rơi Vào Trái Tim Em
Chương 83:

Đột nhiên đèn phòng khách và phòng ngủ bắt đầu sáng trở lại.

Hệ thống mạng điện trên núi luôn không được đảm bảo cho lắm, luôn dễ dàng mất điện, Chu Phạm trước đó cũng từng trải qua.

Cô nhìn anh, Lương Thù Tuyển cũng nhìn cô không nói lời nào.

Mí mắt Chu Phạm giật giật, cô lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này, cô nói một câu kêu anh về phòng trước sau đó liền xoay người đi tới cửa phòng của mình.

Tay vừa chạm vào tay nắm cửa cô liền xoay người lại thấy Lương Thù Tuyển cũng đã xoay người đi về phía phòng ngủ của anh.

Chu Phạm đi về phía Lương Thù Tuyển bước chân nhẹ nhàng, đi theo phía sau anh.

Tay của cô từ từ chậm rãi, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Lương Thù Tuyển.

Cô cảm nhận được cơ thể của Lương Thù Tuyển rõ ràng đang dừng lại. Lực nắm tay cô lại tăng lên nhưng cô vẫn không nói một câu nào.

Lương Thù Tuyển cũng không nói gì.

Chu Phạm cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay của Lương Thù Tuyển, tay anh không còn nóng như trước, bây giờ nhiệt độ tay anh trở nên bình thường không nóng cũng không lạnh.

Tay anh rất lớn. Chu Phạm vừa mới nắm lấy tay anh giây đầu tiên thì ngay sau đó anh liền nắm ngược lại, bàn tay anh bao lấy mười ngón tay cô một cách dễ dàng.

Khoảng mười lăm giây sau, cô buông ra và quay lại đi về phía phòng ngủ của mình.

Đi tới cửa, cô cũng không nhìn phản ứng của Lương Thù Tuyển như thế nào liền trực tiếp đi vào phòng.

Sau khi ngồi xuống giường, khóe môi Chu Phạm bất giác nhếch lên.

Sau khi tắt đèn phòng ngủ, cô nhặt một chiếc gối và che mặt mình lại và nằm lật qua lật lại trên giường.

Chu Phạm tránh cho phát sinh động tĩnh quá lớn, cô không muốn bị Lương Thù Tuyển nghe được.

Cô trốn trong chăn cong môi cười. Thật vui vẻ a, cô lấy tay che mặt tâm tình lập tức được dâng cao, giống như đang ở trên mây vậy..

Trong phòng không có ánh trăng, Chu Phạm ở trong bóng tối một mình vui vẻ thật lâu.

Cô mở ứng dụng và chỉnh sửa một bản ghi chỉ dành cho bản thân.

[Yêu đương thật vui vẻ a! Là niềm vui mà mình chưa bao giờ được trải nghiệm trước đây! Hy vọng có thể yêu anh ấy trong một thời gian dài!

Chỉnh sửa nhật ký xong, Chu Phạm nằm trên giường ngủ, đêm đó mọi giấc mơ của cô đều trở nên ngọt ngào.

Trình Tử Kim tối nay ba giờ 05 phút gửi tin nhắn cho Lương Thù Tuyển. Anh được người khác mời thật sự không có cách nào mới cắn răng, đem tin tức kia gửi qua cho Lương Thù Tuyến.

Đại ý là hỏi Lương Thù Tuyển sau khi khai giảng có thể dành một tiếng đồng hồ đi đại biểu học viện máy tính phát biểu trong buổi lễ tân sinh viên hay không.

Nhưng Trình Tử Kim gửi tin nhắn xong liền biết trước kết quả Lương Thù Tuyển làm sao có thể đáp ứng, đại khái là anh không có thời gian, vạn nhất có thời gian. Vậy nên anh cũng sẽ không đem thời gian dành cho loại lễ khai giảng này, thật nhàm chán.

Khi Trình Tử Kim cùng bạn tốt từ Dạ Tràng trở về điện thoại di động của anh ta bỗng nhiên vang lên. Anh ta mở tin nhắn ra xem, mắt anh ta nháy mấy cái xác nhận Lương Thù Tuyển vừa trả lời anh một chữ "Được".

Trình Tử Kim: "?”

Trình Tử Kim trả lời: [Có phải là anh không? Anh có thực sự đồng ý đi không?

Vài giây sau, Lương Thù Tuyển trả lời: [Ừ]

Trình Tử Kim mở to hai mắt, cười trả lời Lương Thù Tuyển: "Cái này cũng quá khó có được! Học viện Máy tính người nọ coi như là vận khí tốt, cậu không phải là vừa cầm giải thưởng lớn gì chứ? Tâm trạng lại tốt như vậy?

Lại qua mấy giây, Lương Thù Tuyển trả lời: [Nói nhảm hơi nhiều rồi đó]

Ngày hôm sau Chu Phạm tỉnh lại lúc sáu giờ rưỡi. Sau khi tỉnh lại cô nhận được hai tin nhắn của Lương Thù Tuyển.

[Som]

[Phòng khách có đồ vệ sinh cá nhân]

Chu Phạm đi dép lê đến phòng của Lương Thù Tuyển, cửa phòng ngủ của anh đang mở nhưng người đã không còn ở bên trong nữa.

Chăn được xếp gọn gàng, nhìn qua gọn gàng sạch sẽ. Chu Phạm không khống chế được tò mò liền bước chân đi vào phòng ngủ của anh. Cô ngửi thấy một mùi gỗ mun nhàn nhạt.

Là hương thơm thuộc về Lương Thù Tuyển.

Chu Phạm đánh giá vài lần, xoay người ra khỏi phòng ngủ của anh đi về phía phòng khách tìm được đồ vệ sinh cá nhân trên bàn trà trong phòng khách. Tất cả đồ dùng vệ sinh cá nhân đều rất mới nhưng bao bì đã được ai đó mở ra. Tất cả các món đồ đều cùng một tông màu thống nhất, màu xanh dương.

Chu Phạm rửa mặt xong liền gửi tin nhắn cho Lương Thù Tuyển: "Em đã vệ sinh cá nhân xong rồi bây giờ em muốn đi quay phim. Anh có muốn em đóng cửa giùm anh không? Chìa khóa anh để ở đâu? ]

Vài giây sau.

Lương Thù Tuyển trả lời: [Không nói chào buổi sáng với anh sao?]

Chu Phạm cong môi, giữ chặt giọng nói.

Cô mỉm cười và nhẹ nhàng: "Chào buổi sáng”.

Lương Thù Tuyển tiếp tục gửi tới một tin nhắn: [Chìa khóa ở đầu giường trong phòng ngủ

của anh]

Chu Phạm trả lời: [Được.]

Cô đi tới tủ đầu giường phòng ngủ của Lương Thù Tuyển, một chùm chìa khóa nằm ở một góc, cô cầm lấy chìa khóa, khóa cửa lại sau đó lại nhắn tin cho Lương Thù Tuyển: "Anh còn có chìa khóa chứ?”.

Lương Thùy Tuyển: [Anh đang ở sân bay.

Nhanh như vậy sao, Chu Phạm có chút kinh ngạc,nhưng tối hôm qua anh đích xác cũng đã nhắc tới chuyện này cho cô.

Cô cúi đầu nhắn tin cho Lương Thù Tuyển: [Vậy em lấy chìa khóa này nha?] Em cũng không biết nên để nó ở đâu là thích hợp.

Lương Thù Tuyển: [Được.

Chu Phạm rời khỏi phòng của Lương Thù Tuyển đi về phía căn nhà cô đang ở tạm thời.

Giữa đường, chân cô hơi đau, cô cúi đầu nhìn xuống thì thấy vết bầm tím rõ ràng hơn tối hôm qua rất nhiều, cô khom lưng xoa xoa vết bầm một chút liền bị ăn đau.

Cách đó không xa, nam sinh giữa vai trò đạo diễn hét lên với cô: "Chu Phạm, bắt đầu quay rồi”.

Chu Phạm liền buông ống quần xuống không quản vết bầm tím đó nữa, chuyên tâm đi quay phim vi mô.

Mười hai giờ, đã quay xong cảnh quay cuối cùng. Chu Phạm buông máy quay xuống, xoa xoa bả vai có chút mệt mỏi.

Mọi người tụ tập cùng một chỗ ăn cơm Chu Phạm bỗng nhiên nhận được một tin nhắn

của Lương Thù Tuyển.

[Ngẩng đầu lên nhìn đi.

Chu Phạm ngẩng đầu nhìn thấy Lương Thù Tuyển cùng người đàn ông chủ nhà kia đi vào

trong phòng.

Cô sửng sốt vài giây, không phải sáng nay anh đã ra sân bay sao?



Lương Thù Tuyển là người nổi tiếng của Đại học Tây Kinh lời này quả thật không sai, trong phòng cơ hồ tất cả mọi người đều biết đến anh.

Diễn viên vào vai nữ chính kinh ngạc lên tiếng những người khác vốn còn đang cầm coca uống bỗng nhiên toàn bộ nhìn về phía Lương Thù Tuyển.

Chu Phạm có chút kinh ngạc nhưng cô rất đói, cô không tiếp tục nhìn anh nữa mà cúi đầu

lấy cơm ăn. Những người khác đều đang bàn tán sôi nổi hỏi Lương Thù Tuyển tới đây làm gì.

Nữ diễn viên tính tình hoạt bát, hỏi: "Đây có phải là nam chính mà đạo diễn mời đến đóng

phim với tôi không?"

Nam sinh: "Tôi không thể mời anh ấy."

Sau khi ăn xong mấy miếng cơm, Chu Phạm lén nhìn Lương Thù Tuyển.

Anh mặc một chiếc áo khoác tối màu, ngũ quan cực kỳ nổi bật, bước chân trước sau vẫn ung dung, nghiêng đầu cùng chủ nhà thỉnh thoảng nói chuyện với nhau vài câu.

Cô nhìn bọn họ đi vào đồng thời lại nghe được Từ Vụ nói chuyện với những người khác.

Nữ diễn viên: "Vậy anh ấy đến đây để làm gì?" Có ai trong các người biết anh ấy không?”

Một số người nói: "Ai mà không biết anh ấy."

"Ý tôi muốn nói là, Lương Thù Tuyển cùng một trong số những người ở đây có quen biết

sao?"

Từ Vụ dẫn đầu nói: "Anh ấy biết tôi, người yêu cũ của tôi là bạn của anh ấy.”

Ngoại trừ Từ Vụ thì không có ai nói chuyện.

Nữ diễn viên: "Thật kỳ lạ, anh ấy làm gì ở đây?" Thật khó để gặp anh ở Đại học Tây Kinh.

Có người nói: "Thật tò mò, ai có thể để Lương Thù Tuyển xuất hiện ở đây vậy.”

Chu Phạm rất tò mò vì sao anh lại đột nhiên trở về.

Mọi người đang bàn tán sôi nổi cho đến khi Lương Thù Tuyển đi vào.

Chu Phạm nhấc mắt lên nhìn thấy Lương Thù Tuyển đang nhìn cô, cười nói: "Chu Phạm,

lại đây.”

Chu Phạm còn chưa ăn cơm xong, hiện tại còn không muốn đi qua đó liền giương mắt

nói: "Còn chưa ăn cơm xong”

Lương Thù Tuyển kéo môi: "Được, em ăn trước, anh chờ em.

Chu Phạm ừ một tiếng, tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Những người bên cạnh đều có chút trợn mắt há hốc mồm.

Lương Thù Tuyển lại đến tìm phó đạo diễn của bọn họ sao.

Nữ diễn viên ngồi bên cạnh Chu Phạm, cười hỏi: "Lương Thù Tuyển tìm phó đạo diễn

sao?”

Chu Phạm lễ phép buông đũa xuống, thành thật trả lời: "Hẳn là vậy, tôi cũng không biết

tại sao anh ấy lại đột nhiên đến.”

Trả lời xong, cô lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Người bên cạnh tiếp tục giật mình, đều đánh giá Chu Phạm một hồi, rất muốn biết rõ ràng

hai người có quan hệ gì.

Chu Phạm ăn cơm xong đứng dậy đi tìm Lương Thù Tuyển.

Từ Vụ nói với mọi người: "Còn có thể là quan hệ gì, hẳn là quan hệ bạn bè bình thường.

Hai người này cũng không có giao tình gì.”

Có người hỏi: "Mối quan hệ bình thường có phải không? Tôi thấy không giống lắm.”

Từ Vụ nói: "Tôi và hai người này đều rất quen thuộc, tôi cam đoan Chu Phạm và Lương

Thù Tuyển chính là bạn bè bình thường. Giao tình của Chu Phạm và Lương Thù Tuyển, còn không bằng giao tình của tôi và Lương Thù Tuyển.”

Mọi người nghe xong tiếp tục nâng chén uống coca.

Khi Chu Phạm đi tới trước mặt Lương Thù Tuyển, Lương Thù Tuyển liền kết thúc cuộc nói

chuyện với người đàn ông chủ nhà.

Người đàn ông chủ nhà chỉ vào một ngôi nhà: "Hãy đến đó đi."

Lương Thù Tuyển ừ một tiếng, Chu Phạm vừa đi vừa hỏi: "Không phải buổi sáng anh nói

đã ra sân bay sao?”

Lương Thù Tuyển quay đầu nhìn cô: "Ừm.”

Chu Phạm đi vào trong phòng Lương Thù Tuyển phun ra hai chữ: "Ngồi xuống.”

Cô a một tiếng, ngước mắt lên nhìn anh: "Ngồi xuống làm gì."

Lương Thù Tuyển lấy ra một cây thuốc mỡ nhìn cô: "Bôi thuốc.”

Chu Phạm ngồi trên sô pha đơn, nhìn bàn tay thon dài của Lương Thù Tuyển cầm thuốc

mỡ, cầm tăm bông trên bàn, bôi chút thuốc mỡ lên tăm bông, động tác cực kì thuần thục.

Chu Phạm vén ống quần lên, giật mình hỏi anh: "Vậy anh sao lại từ sân bay trở về đây?”

Lương Thù Tuyển thay Chu Phạm bôi thuốc mỡ, cầm tăm bông lau nói: "Không phải không yên lòng về em sao?”

Anh bôi xong, liếc mắt nhìn cô: "Có phải anh không mua thuốc thì em mặc kệ không?”

Chu Phạm buông ống quần xuống nói: "Sao lại mặc kệ, đây là chân của em.

Nửa giây sau, cô nghe thấy Lương Thù Tuyển cười một tiếng.

Chu Phạm nhìn Lương Thù Tuyển vặn nắp thuốc mỡ lại, biểu tình có chút nghi hoặc: "Vậy

anh thật sự là từ sân bay trở về đây sao? Thật xa. Gần đây cũng không có hiệu thuốc, phải

đến một con phố đi qua sân bay mới có thuốc mua.”

Lương Thù Tuyển thản nhiên nói: "Không tính là xa.”

"Rất xa rồi." Chu Phạm nhìn anh: "Nếu em tự mình đi mua thuốc ở một nơi xa như vậy,



bản thân em cũng lười mua nơi này quá hẻo lánh.”

"Cho nên không phải anh mua thuốc cho em sao?" Lương Thù Tuyển đưa thuốc cho cô: "Một ngày lau hai lần. ”

"A." Chu Phạm tiếp nhận thuốc: "Được.”

Cô ném thuốc vào túi, sau đó mím môi nhìn anh.

Lương Thù Tuyển đối diện với tầm mắt cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: "Sao anh lại

không tin em như vậy, Chu Phạm.”

"A." Chu Phạm kéo khóa kéo của túi xách: "Bản thân em cũng không tin bản thân em lắm.

Cô nói thêm: "Em không nhớ tốt lắm, cũng không phải ngày nào cũng nhớ lau.

Lương Thù Tuyển nhìn cô một cái, Chu Phạm nói tiếp: "Vậy mỗi lần em lau xong, đều

nhắn tin cho anh? Được chứ?” Lương Thù Tuyển cười ừ một tiếng.

Dừng lại trong vài giây, anh nói, "Nếu em nói dối thì sao?”

Chu Phạm hít sâu một hơi: "Em cũng không nghĩ tới chuyện này.”

Lương Thù Tuyển nhìn cô.

Chu Phạm cười: "Vậy mỗi ngày em bôi xong, em chụp ảnh cho anh được không? Lau xong

liền gửi, cái này cũng sẽ không nói dối được chứ.”

"Được." Lương Thù Tuyển nhàn nhạt đáp lại: "Vậy cứ như vậy đi.”

Buổi chiều Chu Phạm còn có rất nhiều cảnh muốn quay, cô có chút không kịp, liền nói:

"Lương Thù Tuyển, em đi quay trước đây. Bây giờ anh lại ra sân bay à?”

Lương Thù Tuyển ừ một tiếng: "Bây giờ đi.”

"A, được rồi." Chu Phạm chậm rãi nói.

Buổi chiều, Chu Phạm tiếp tục quay phim, Lương Thù Tuyển liền ra sân bay.

Phân cảnh hôm nay, thẳng đến buổi tối mới quay xong lúc Chu Phạm hô cắt cũng là lúc

mặt trăng đều xuất hiện.

Hôm nay thật sự quá mệt mỏi, Chu Phạm mệt mỏi không chịu nổi trở về phòng tắm rửa.

Tắm rửa xong đi ra, có người hỏi cô: "Chu Phạm, Lương Thù Tuyển hôm nay tới tìm cô có chuyện gì a. ” Chu Phạm cảm thấy không cần phải nói: "Không có chuyện gì lớn, có chút chuyện nhỏ.” "Ồ." Người đàn ông mỉm cười: "Làm thế nào mà hai người quen biết nhau a."

Chu Phạm: "Chúng tôi ở cùng trong câu lạc bộ ngôn ngữ kí hiệu và anh ấy là chủ tịch của

câu lạc bộ đó.”

Người đàn ông gật đầu.

Chu Phạm gật đầu, liền đi dép lê đi vào phòng.

Tối nay không ai lên đỉnh núi dựng lều tất cả đều ngủ trong phòng.

Lúc Chu Phạm vào phòng, ba người còn lại đang chơi điện thoại di động. Cô lau khô tóc, nhớ tới chuyện muốn bôi thuốc, liền cầm thuốc mỡ bắt đầu bôi lên đùi.

Sau khi lau xong, cô không muốn chụp nữa, tuy rằng lúc trước đã thống nhất với Lương

Thù Tuyển, nhưng chụp ảnh chân bầm tím cảm giác rất kỳ quái.

Cô liền gửi tin nhắn cho Lương Thù Tuyển: [Em bôi thuốc xong rồi, nhưng ảnh thì lười

chụp quá.]

Lương Thù Tuyển vài giây sau gọi video cho Chu Phạm.

Chu Phạm đeo tai nghe xong bấm kết nối.

Chu Phạm nhìn thấy Lương Thù Tuyển trên màn hình, anh giống như đang ở nhà, ngồi

trên sô pha phòng khách.

Cô lau tóc: "Anh đang ở nhà à?"

"Ừm." Lương Thù Tuyển nhìn cô: " Thật sự là đã bôi thuốc rồi sao?”

"Rồi nha!" Chu Phạm cúi đầu nhìn chân bầm tím, dời camera tới chân của mình: "Anh

xem, không lừa gạt anh.”

Lương Thù Tuyển nhìn lướt qua, cười.

Chu Phạm cũng cong môi cười: "Hôm nay em quay nguyên một ngày mệt chết đi được.

Thật muốn quay xong rồi mau chóng trở về thành phố Toại Nam.”

Chu Phạm thích nhất là cùng Lương Thù Tuyển nói chuyện phiếm như vậy, nhìn mặt anh

cô liền cảm thấy rất vui vẻ.

Một ngày mệt mỏi đã được thư giản không ít.

"Ừm, vậy em cúp máy trước?" Chu Phạm rất buồn ngủ. Lúc cô và Lương Thù Tuyển gọi

điện thoại người muốn cúp điện thoại luôn là cô.

Lương Thù Tuyển chưa bao giờ chủ động nói muốn cúp điện thoại.

"Được, chúc ngủ ngon." Lương Thù Tuyển nói.

Chu Phạm mở Q | trước khi đi ngủ Q, post hình ảnh tải lên, là một bức tranh rất đẹp của

núi Trừng, cô phối văn bản: [Trừng Sơn thực sự rất đẹp, mọi người thích leo núi có thể

đến chơi!]

Sau khi đăng dònh trạng thái đó, cô liền đặt điện thoại xuống. Một vài phút sau, cô mở

điện thoại di động nhận được rất nhiều lượt thích và bình luận.

Nhưng rất đột ngột, lại có một chấm đỏ nhỏ được chuyển tiếp.

Chu Phạm nhấn vào liền thấy Lương Thù Tuyển chuyển tiếp động thái này của cô, lúc

chuyển tiếp còn thêm một câu: "Có thích không? Bạn gái tôi bảo anh đi chơi.)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương