Rơi Vào Trái Tim Em
-
Chương 64:
Tầm mắt Chu Phạm dừng lại trên màn hình khoảng năm giây. Bởi vì cô không muốn trả lời tin nhắn ta nên liền dập tắt điện thoại di động.
Trần Nhã cùng cô đi lên tầng hai của tòa nhà giảng dạy. Sáng nay cô và Trần Nhã được chia thành một nhóm trong tiết thứ hai cùng với các em học sinh lớp ba chơi game.
Trước mắt còn nửa tiếng nữa là đến tiết thứ hai hai người liền đứng ở hành lang chờ đợi. "Vâng, những đứa trẻ đã tốt hơn rất nhiều rồi." Hiệu trưởng đi vào phòng hiệu trưởng.
Lương Thù Tuyển đại khái là cùng hiệu trưởng vào phòng hiệu trưởng, thanh âm hơi trầm thấp của anh phát ra: "Được.
Tòa nhà giảng dạy tiểu học năm ngoái đã từng được sửa chữa một lần, hành lang khá rộng Chu Phạm và Trần Nhã nói chuyện, dư quang nhìn thấy Lương Thù Tuyển và hiệu trưởng từ đầu hành lang đi tới mà văn phòng hiệu trưởng ở vị trí của cô và Trần Nhã bên này.
Đại khái hiệu trưởng và Lương Thù Tuyển cùng cô và Trần Nhã không thể tránh khỏi chạm mặt.
Quả nhiên, Chu Phạm vừa nghĩ đến vấn đề này thì Trần Nhã liền xoay người chào hỏi hiệu trưởng và Lương Thù Tuyển. Hiệu trưởng rất nhiệt tình đáp lại cô.
"Cậu là Tiểu Nhã đúng không, ngày hôm qua là cô và Thù Tuyển cùng đi thị trấn đúng không?"
Lương Thù Tuyển: "Không phải cô ấy.”
Trần Nhã liếc mắt nhìn Chu Phạm một cái: "Là Phạm Phạm cùng chủ tịch đi. ”
Chu Phạm cong môi nói xin chào với hiệu trưởng, hiệu trưởng liền nói một tiếng ngượng ngùng bảo Chu Phạm và Trần Nhã đến phòng làm việc của ông ngồi nghỉ ngơi một chút.
Trần Nhã liền cười cười, hỏi ý của Chu Phạm. Hiệu trưởng nhìn Chu Phạm trả lời, cô cũng chỉ có thể nói"Được thôi, vậy thì đi đi." "
Vì thế Chu Phạm và Trần Nhã được hiệu trưởng mời đến văn phòng.
Văn phòng hiệu trưởng không lớn, Chu Phạm đi vào liền cảm thấy sạch sẽ gọn gàng. Tủ sách chiếm một phần tư diện tích, và trong tủ sách chỉ toàn là sách.
Trong văn phòng có một chiếc ghế sofa màu đen được đặt đối diện tủ sách. Hiệu trưởng bảo Chu Phạm và Trần Nhã ngồi trên sô pha nghỉ ngơi.
Trần Nhã vừa nhìn thấy sách trong tủ sách liền đứng trước tủ sách quan sát tìm tòi. Hiệu trưởng cười tủm tỉm nói: "Thích không?”
Trần Nhã nói: "Bộ sách này trên thị trường cũng không có bán hiệu trưởng ngài lấy từ đâu mà có được vậy?”
Hiệu trưởng theo tầm mắt của Trần Nhã nhìn bộ "Thế nói mới" nói đây là ông được một vị lão sư nào đó tặng.
Trần Nhã không tin hai người liền đứng ở tủ sách nói chuyện về bộ sách này.
Chu Phạm một mình ngồi trên sô pha màu đen nhìn Trần Nhã cùng hiệu trưởng nói chuyện phiếm.
Lương Thù Tuyển cũng ngồi trên sofa màu đen nhưng khoảng cách giữa hai người hơi xa cơ hồ là một người ngồi ngoài cùng bên trái còn một người thì ngồi ngoài cùng bên phải.
Trần Nhã cùng hiệu trưởng tán gẫu một lúc lâu thì cuối cùng hiệu trưởng cũng cùng Trần Nhã đi ra ngoài hình như là muốn cho Trần Nhã xem loại sách trân quý hơn.
Vì thế trong văn phòng liền chỉ còn lại Chu Phạm cùng Lương Thù Tuyển.
Điện thoại của Chu Phạm reo lên một tiếng, cô cuối đầu xuống xem là ai gửi tin nanh ta đến. Là Lý Thanh Minh gửi tin nanh ta tới, là tin tức tuyển dụng thực tập sinh của một đài truyền hình ở quận Tây Kinh.
Côddojc tin nanh ta mà Lý Thanh Minh gửi cô, mắt liếc thấy Lương Thù Tuyển đứng lên đi về phía lối ra văn phòng.
Chu Phạm mím môi không chú ý đọc thông tin tuyển dụng thực tập sinh.
Vài giây sau, tiếng cửa vang lên.
Chu Phạm cho rằng Lương Thù Tuyển đi ra ngoài, cô liền nâng mắt lên nhìn một chút nhưng không nghĩ tới anh chỉ đóng chặt cửa lại cũng không có đi ra ngoài. Cánh cửa lúc nãy đóng không được chặt, anh chỉ đơn thuần là đi ra ngoài đóng chặt cửa lại.
Chu Phạm vừa vặn giương mắt, ánh mắt hai người liền va chạm.
Rèm cửa trong văn phòng không mở ra,. Lúc nãy có cánh cửa kia mở ra thì còn có nhiều ánh sáng nhưng bây giờ cửa đã được đóng lại, trong văn phòng lúc này không có tia ánh sáng nào chiếu vào nữa.
Chu Phạm nhanh chóng cụp mắt xuống, hai ngón tay cô nhanh nhẹn lướt trên bàn phím trả lời tin nhắn của Lý Thanh Minh.
Lương Thù Tuyển đi ngang qua bàn trà văn phòng ngồi bên cạnh Chu Phạm khoảng cách giữa hai người nhanh chóng bị kéo gần.
Chu Phạm theo bản năng liếm môi tiếp tục đùa nghịch điện thoại di động.
Sau khi trả lời tin nhắn của Lý Thanh Minh cô nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên.
Chu Phạm giương mắt lên, một viên kẹo bạc hà gói màu xanh lá cây bị ném lên bàn.
Cô liếc mắt một cái liền thu hồi tầm mắt tiếp tục nghịch điện thoại di động.
Vài giây sau, cô lại nghe thấy một thanh âm thanh thúy vang lên một lần nữa còn lại có thêm một viên kẹo bị ném lên bàn.
Chu Phạm làm bộ như không nhìn thấy vừa vặn lúc đó Lý Thanh Minh cũng gửi tới vài tin nhắn ta.
"Chu Phạm." Không lâu sau, Chu Phạm nghe được Lương Thù Tuyển gọi tên cô.
Cô nhìn lại trên bàn, đã chất đống năm sáu viên bạc hà.
"Làm gì." Chu Phạm nghiêng đầu nhìn Lương Thù Tuyển một cái.
Anh lười biếng ngồi trên sô pha, đôi chân dài như không có chỗ đặt, đôi mắt sắc bén, xương quai hàm góc cạnh, cái cằm cứng rắn lộ ra, anh lười biếng mở miệng: "Ăn kẹo.”
"Không ăn." Chu Phạm cầm kẹo từ trên bàn lên nắm lấy trong lòng bàn tay, vươn tay ra trả lại cho anh.
Lương Thù Tuyển vươn tay nhận lấy kẹo ném xuống từ lòng bàn tay của Chu Phạm, thanh âm trầm thấp vang lên: "Tốt thôi, tôi sẽ ăn hết toàn bộ.”
"Được." Chu Phạm nói: "Vậy anh ăn hết đi." ”
Nói xong cô đứng dậy cất bước ra khỏi văn phòng. Tay cô vừa chạm đến tay nắm cửa thì,Lương Thù Tuyển liền hướng thẳng vào bên cô nói vọng ra.
"Chu Phạm, sữa đậu nành của tôi cô đã uống mất rồi."
Chu Phạm quay đầu lại nhìn anh một cái: "Đó là bởi vì tôi không biết đó là sữa của anh.”
Lương Thù Tuyển đứng dậy rời khỏi sô pha đi tới trước mặt Chu Phạm.
Chu Phạm ngước mắt lên nhìn anh. Trong gian phòng làm việc nhỏ hẹp, ánh sáng cũng mờ mịt, thân ảnh cao lớn của Lương Thù Tuyển bao trùm cô.
"Chẳng phải bây giờ cô đã biết rồi sao."
Chu Phạm trầm mặc một lát giương mắt hỏi anh: "Vậy sau này anh còn như vậy không?
Lương Thù Tuyển cao, Chu Phạm khi đụng phải ánh mắt của anh, cô luôn có cảm giác ánh mắt của anh rất lạnh lẽo.
Nhưng hôm nay không biết là nguyên nhân ánh sáng hay là những thứ khác trong đôi mắt kia của Lương Thù Tuyển không còn lộ ra vẻ mặt kiêu căng đến cực điểm này.
"Sẽ không." Lương Thù Tuyển nói.
Chu Phạm cúi đầu,vài giây sau lại nâng mắt lên nhìn anh: "Thật không? ”
Lương Thù Tuyển: "Rất nguy hiểm.
Chu Phạm âm dương quái khí: "Nguy hiểm như thế nào? Tôi cảm thấy rất tốt, rất mát mẻ,
với lại tính cách của anh vốn vậy mà.
Lương Thù Tuyển liếc cô một cái, khóe mắt lạnh lùng chọn lên một chút, nói: "Rất nguy
hiểm, tôi biết. ”
Chu Phạm tức giận tiêu tán hơn phân nửa, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến câu tối hôm qua Lương Thù Tuyển "Tô chính là người như vậy", nuốt xuống cổ họng.
Cô nhìn chằm chằm vào anh: "Biết và không thay đổi, phải không?" Lương Thù Tuyển mấy giây sau cũng không nói gì, bỗng nhiên hành lang truyền đến tiếng bước chân anh liền chậm rãi kéo cửa phòng làm việc ra, trong nháy mắt ánh sáng toàn bộ tràn vào Chu Phạm hơi híp mắt, một lần nữa ngồi trở lại bên phải sô pha.
Hiệu trưởng cùng Trần Nhã đi vào phòng làm việc, Trần Nhã gọi Chu Phạm đến phòng học Chu Phạm liền rời khỏi sô pha đi ra khỏi văn phòng.
Tối 2/5, toàn trường tổ chức xem phim. Chu Phạm gội đầu xong cùng Trần Nhã xuống lầu, hiệu trưởng nói thành viên của câu lạc bộ ngôn ngữ ký hiệu thống nhất đi đến phòng học ở trong cùng tầng ba.
Lớp học đó có số lượng học sinh ít nhất, chỉ có hai mươi số lượng chỗ ngồi còn lại rất
nhiều.
Chu Phạm và Trần Nhã là hai người đến trễ nhất, nên vừa tới nơi thì tất cả thành viên của câu lạc bộ ngôn ngữ kí hiệu giường như đã tới đủ cả, chỉ còn lại vài chỗ ngồi lẻ tẻ.
Bộ phim tên là Crazy Animal City được phát hành vào tháng 3 năm trước.
Bảy giờ, bộ phim vừa vặn bắt đầu trên màn hình trắng xuất hiện mười chữ "Walt Disney Animation Studio" đèn lớp học liền bị tắt hết.
Trong phòng học chìm và bóng tối, bạn trai Trần Nhã để lại chỗ ngồi cho Trần Nhã, Chu Phạm liền tìm một chỗ trống gần cô ta nhất.
Chu Phạm từ cửa sau đi vào, tìm được vị trí trống gần nhất chính là vị trí đầu hàng cuối
cùng.
Bên ngoài ánh sáng quá tối, Chu Phạm không thấy rõ người nọ, liền khom lưng nói với người nọ: "Phiền anh nhường đường một chút.”
Người nọ nhếch môi, lười biếng cười một tiếng.
Chu Phạm híp mắt, dưới ánh sáng nửa sáng nửa tối nhìn thấy Lương Thù Tuyển đang
nhìn cô.
Chu Phạm không để ý tới anh đi ngang qua bên cạnh anh, ngồi ở vị trí bên trong cùng.
Sau khi ngồi xuống, vì cố gắng ngó lơ Lương Thù Tuyển nên cô lựa chọn nghiêm túc xem
phim.
Bộ phim chiếu được một nửa thì bỗng nhiên từ cửa phòng học truyền đến một trận ánh sáng Chu Phạm theo hướng ánh sáng truyền tới nhìn qua, một lão sư mặc váy dài đang
bưng một cái bánh ngọt đi vào.
Lớp học liên tiếp vang lên những bài hát chúc mừng sinh nhật.
Chu Phạm có chút bối rối, theo bản năng liếc Lương Thù Tuyển một cái.
Lương Thù Tuyển và ánh mắt của cô giao nhau: "Hom nay là sinh nhật của một bé trai
của trường này, tôi tạo một bất ngờ nho nhỏ cho em ấy.”
Bộ phim bị dừng lại và một cậu bé đứng dậy trong sự ngạc nhiên và nói bằng ngôn ngữ ký hiệu: "Đây có phải là chiếc bánh dành cho con không?"
Giáo viên mỉm cười và nói ngôn ngữ ký hiệu: "Con yêu, hôm nay sinh nhật con mà."
Có người bật đèn lớp học lên, người trong lớp học liền hát bài hát chúc mừng sinh nhật
cho cậu bé.
Trong khi cắt bánh, cậu bé quét một vòng trong lớp học và nói ngôn ngữ ký hiệu: "Còn anh trai đã mua thuốc cho con tối qua đâu rồi ạ?" ”
Hơn mười ánh mắt hướng Lương Thù Tuyển đảo qua: "Anh trai ở phía sau.
Cậu bé tiếp tục nói: "Anh ấy có thể cắt bánh với em không?" Con muốn cảm ơn anh ấy.
Lương Thù Tuyển nhìn thấy vậy nghiêng mắt nhìn Chu Phạm: "Vậy chị đẹp cũng cắt bánh được không? ”
Chu Phạm liếc mắt nhìn tiểu nam hài kia, gật đầu liền cùng Lương Thù Tuyển đi tới giữa
lớp học. Trước khi thổi nến ước nguyện, cậu bé nói với Lương Thù Tuyển: "Tối qua rất cảm ơn anh trai đã giúp em mua thuốc, rất vất vả”
Lương Thù Tuyển làm ngôn ngữ ký hiệu: "Không có gì.”
Cậu bé mỉm cười, làm ngôn ngữ ký hiệu: "Sinh nhật có thể chọn tổng cộng ba mong muốn,
em để lại một cho anh trai hứa. Hôm qua anh trai thực sự đã vất vả, em rất muốn cảm ơn
anh.
Chu Phạm ở một bên cong môi nhìn, tiểu hài tử này thực sự rất đáng yêu.
Cuối cùng, cậu bé kiên trì muốn đem nguyện vọng sinh nhật cuối cùng cho Lương Thù
Tuyển, Lương Thù Tuyển nhấc mắt xuống liền thản nhiên làm một động tác nói được.
Khi nến thổi, đèn trong lớp học bị tắt một lần nữa.
Ánh nến rõ ràng âm thầm, tiểu nam hài thổi tắt ánh nến. Sau khi thổi nến xong là cắt bánh ngọt, Lương Thù Tuyển cùng cậu bé cắt bánh ngọt.
Khi chia bánh, Chu Phạm nói chúc mừng sinh nhật cậu bé cậu bé cười bằng ngôn ngữ ký
hiệu nói lời cảm ơn.
Sau khi ăn xong bánh ngọt, Chu Phạm có chút buồn ngủ liền sớm rời khỏi phòng học.
Khi ra khỏi lớp học điện thoại di động của cô reo, cô dừng lại dựa vào ánh sáng trắng của
hành lang để xem điện thoại di động.
Là tin nhắn của Lương Thù Tuyển gửi tới.
Chu Phạm mím môi dưới.
[Hôm nay không phải có nhiều nguyện vọng sinh nhật sao)
Tuy rằng tức giận còn chưa nguôi, nhưng dù sao cũng là sinh nhật đứa nhỏ, Chu Phạm
vẫn trả lời: [...Anh muốn thực hiện điều ước gì?
Cô nghĩ, Lương Thù Tuyển hẳn là có nguyện vọng cả đời bình an, dù sao phương thức lái
xe của anh thật sự nguy hiểm.
Trong một vài giây, một người đàn ông bước ra khỏi lớp học. Chu Phạm đứng ở hành lang,
nghe được phía sau truyền đến một đạo thanh âm, giống như dán vào màng nhĩ của cô
nói.
"Hứa em đừng giận tôi, được không?"
Chu Phạm liếm môi dưới, trái tim thoáng cái liền mềm nhũn.
Trần Nhã cùng cô đi lên tầng hai của tòa nhà giảng dạy. Sáng nay cô và Trần Nhã được chia thành một nhóm trong tiết thứ hai cùng với các em học sinh lớp ba chơi game.
Trước mắt còn nửa tiếng nữa là đến tiết thứ hai hai người liền đứng ở hành lang chờ đợi. "Vâng, những đứa trẻ đã tốt hơn rất nhiều rồi." Hiệu trưởng đi vào phòng hiệu trưởng.
Lương Thù Tuyển đại khái là cùng hiệu trưởng vào phòng hiệu trưởng, thanh âm hơi trầm thấp của anh phát ra: "Được.
Tòa nhà giảng dạy tiểu học năm ngoái đã từng được sửa chữa một lần, hành lang khá rộng Chu Phạm và Trần Nhã nói chuyện, dư quang nhìn thấy Lương Thù Tuyển và hiệu trưởng từ đầu hành lang đi tới mà văn phòng hiệu trưởng ở vị trí của cô và Trần Nhã bên này.
Đại khái hiệu trưởng và Lương Thù Tuyển cùng cô và Trần Nhã không thể tránh khỏi chạm mặt.
Quả nhiên, Chu Phạm vừa nghĩ đến vấn đề này thì Trần Nhã liền xoay người chào hỏi hiệu trưởng và Lương Thù Tuyển. Hiệu trưởng rất nhiệt tình đáp lại cô.
"Cậu là Tiểu Nhã đúng không, ngày hôm qua là cô và Thù Tuyển cùng đi thị trấn đúng không?"
Lương Thù Tuyển: "Không phải cô ấy.”
Trần Nhã liếc mắt nhìn Chu Phạm một cái: "Là Phạm Phạm cùng chủ tịch đi. ”
Chu Phạm cong môi nói xin chào với hiệu trưởng, hiệu trưởng liền nói một tiếng ngượng ngùng bảo Chu Phạm và Trần Nhã đến phòng làm việc của ông ngồi nghỉ ngơi một chút.
Trần Nhã liền cười cười, hỏi ý của Chu Phạm. Hiệu trưởng nhìn Chu Phạm trả lời, cô cũng chỉ có thể nói"Được thôi, vậy thì đi đi." "
Vì thế Chu Phạm và Trần Nhã được hiệu trưởng mời đến văn phòng.
Văn phòng hiệu trưởng không lớn, Chu Phạm đi vào liền cảm thấy sạch sẽ gọn gàng. Tủ sách chiếm một phần tư diện tích, và trong tủ sách chỉ toàn là sách.
Trong văn phòng có một chiếc ghế sofa màu đen được đặt đối diện tủ sách. Hiệu trưởng bảo Chu Phạm và Trần Nhã ngồi trên sô pha nghỉ ngơi.
Trần Nhã vừa nhìn thấy sách trong tủ sách liền đứng trước tủ sách quan sát tìm tòi. Hiệu trưởng cười tủm tỉm nói: "Thích không?”
Trần Nhã nói: "Bộ sách này trên thị trường cũng không có bán hiệu trưởng ngài lấy từ đâu mà có được vậy?”
Hiệu trưởng theo tầm mắt của Trần Nhã nhìn bộ "Thế nói mới" nói đây là ông được một vị lão sư nào đó tặng.
Trần Nhã không tin hai người liền đứng ở tủ sách nói chuyện về bộ sách này.
Chu Phạm một mình ngồi trên sô pha màu đen nhìn Trần Nhã cùng hiệu trưởng nói chuyện phiếm.
Lương Thù Tuyển cũng ngồi trên sofa màu đen nhưng khoảng cách giữa hai người hơi xa cơ hồ là một người ngồi ngoài cùng bên trái còn một người thì ngồi ngoài cùng bên phải.
Trần Nhã cùng hiệu trưởng tán gẫu một lúc lâu thì cuối cùng hiệu trưởng cũng cùng Trần Nhã đi ra ngoài hình như là muốn cho Trần Nhã xem loại sách trân quý hơn.
Vì thế trong văn phòng liền chỉ còn lại Chu Phạm cùng Lương Thù Tuyển.
Điện thoại của Chu Phạm reo lên một tiếng, cô cuối đầu xuống xem là ai gửi tin nanh ta đến. Là Lý Thanh Minh gửi tin nanh ta tới, là tin tức tuyển dụng thực tập sinh của một đài truyền hình ở quận Tây Kinh.
Côddojc tin nanh ta mà Lý Thanh Minh gửi cô, mắt liếc thấy Lương Thù Tuyển đứng lên đi về phía lối ra văn phòng.
Chu Phạm mím môi không chú ý đọc thông tin tuyển dụng thực tập sinh.
Vài giây sau, tiếng cửa vang lên.
Chu Phạm cho rằng Lương Thù Tuyển đi ra ngoài, cô liền nâng mắt lên nhìn một chút nhưng không nghĩ tới anh chỉ đóng chặt cửa lại cũng không có đi ra ngoài. Cánh cửa lúc nãy đóng không được chặt, anh chỉ đơn thuần là đi ra ngoài đóng chặt cửa lại.
Chu Phạm vừa vặn giương mắt, ánh mắt hai người liền va chạm.
Rèm cửa trong văn phòng không mở ra,. Lúc nãy có cánh cửa kia mở ra thì còn có nhiều ánh sáng nhưng bây giờ cửa đã được đóng lại, trong văn phòng lúc này không có tia ánh sáng nào chiếu vào nữa.
Chu Phạm nhanh chóng cụp mắt xuống, hai ngón tay cô nhanh nhẹn lướt trên bàn phím trả lời tin nhắn của Lý Thanh Minh.
Lương Thù Tuyển đi ngang qua bàn trà văn phòng ngồi bên cạnh Chu Phạm khoảng cách giữa hai người nhanh chóng bị kéo gần.
Chu Phạm theo bản năng liếm môi tiếp tục đùa nghịch điện thoại di động.
Sau khi trả lời tin nhắn của Lý Thanh Minh cô nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên.
Chu Phạm giương mắt lên, một viên kẹo bạc hà gói màu xanh lá cây bị ném lên bàn.
Cô liếc mắt một cái liền thu hồi tầm mắt tiếp tục nghịch điện thoại di động.
Vài giây sau, cô lại nghe thấy một thanh âm thanh thúy vang lên một lần nữa còn lại có thêm một viên kẹo bị ném lên bàn.
Chu Phạm làm bộ như không nhìn thấy vừa vặn lúc đó Lý Thanh Minh cũng gửi tới vài tin nhắn ta.
"Chu Phạm." Không lâu sau, Chu Phạm nghe được Lương Thù Tuyển gọi tên cô.
Cô nhìn lại trên bàn, đã chất đống năm sáu viên bạc hà.
"Làm gì." Chu Phạm nghiêng đầu nhìn Lương Thù Tuyển một cái.
Anh lười biếng ngồi trên sô pha, đôi chân dài như không có chỗ đặt, đôi mắt sắc bén, xương quai hàm góc cạnh, cái cằm cứng rắn lộ ra, anh lười biếng mở miệng: "Ăn kẹo.”
"Không ăn." Chu Phạm cầm kẹo từ trên bàn lên nắm lấy trong lòng bàn tay, vươn tay ra trả lại cho anh.
Lương Thù Tuyển vươn tay nhận lấy kẹo ném xuống từ lòng bàn tay của Chu Phạm, thanh âm trầm thấp vang lên: "Tốt thôi, tôi sẽ ăn hết toàn bộ.”
"Được." Chu Phạm nói: "Vậy anh ăn hết đi." ”
Nói xong cô đứng dậy cất bước ra khỏi văn phòng. Tay cô vừa chạm đến tay nắm cửa thì,Lương Thù Tuyển liền hướng thẳng vào bên cô nói vọng ra.
"Chu Phạm, sữa đậu nành của tôi cô đã uống mất rồi."
Chu Phạm quay đầu lại nhìn anh một cái: "Đó là bởi vì tôi không biết đó là sữa của anh.”
Lương Thù Tuyển đứng dậy rời khỏi sô pha đi tới trước mặt Chu Phạm.
Chu Phạm ngước mắt lên nhìn anh. Trong gian phòng làm việc nhỏ hẹp, ánh sáng cũng mờ mịt, thân ảnh cao lớn của Lương Thù Tuyển bao trùm cô.
"Chẳng phải bây giờ cô đã biết rồi sao."
Chu Phạm trầm mặc một lát giương mắt hỏi anh: "Vậy sau này anh còn như vậy không?
Lương Thù Tuyển cao, Chu Phạm khi đụng phải ánh mắt của anh, cô luôn có cảm giác ánh mắt của anh rất lạnh lẽo.
Nhưng hôm nay không biết là nguyên nhân ánh sáng hay là những thứ khác trong đôi mắt kia của Lương Thù Tuyển không còn lộ ra vẻ mặt kiêu căng đến cực điểm này.
"Sẽ không." Lương Thù Tuyển nói.
Chu Phạm cúi đầu,vài giây sau lại nâng mắt lên nhìn anh: "Thật không? ”
Lương Thù Tuyển: "Rất nguy hiểm.
Chu Phạm âm dương quái khí: "Nguy hiểm như thế nào? Tôi cảm thấy rất tốt, rất mát mẻ,
với lại tính cách của anh vốn vậy mà.
Lương Thù Tuyển liếc cô một cái, khóe mắt lạnh lùng chọn lên một chút, nói: "Rất nguy
hiểm, tôi biết. ”
Chu Phạm tức giận tiêu tán hơn phân nửa, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến câu tối hôm qua Lương Thù Tuyển "Tô chính là người như vậy", nuốt xuống cổ họng.
Cô nhìn chằm chằm vào anh: "Biết và không thay đổi, phải không?" Lương Thù Tuyển mấy giây sau cũng không nói gì, bỗng nhiên hành lang truyền đến tiếng bước chân anh liền chậm rãi kéo cửa phòng làm việc ra, trong nháy mắt ánh sáng toàn bộ tràn vào Chu Phạm hơi híp mắt, một lần nữa ngồi trở lại bên phải sô pha.
Hiệu trưởng cùng Trần Nhã đi vào phòng làm việc, Trần Nhã gọi Chu Phạm đến phòng học Chu Phạm liền rời khỏi sô pha đi ra khỏi văn phòng.
Tối 2/5, toàn trường tổ chức xem phim. Chu Phạm gội đầu xong cùng Trần Nhã xuống lầu, hiệu trưởng nói thành viên của câu lạc bộ ngôn ngữ ký hiệu thống nhất đi đến phòng học ở trong cùng tầng ba.
Lớp học đó có số lượng học sinh ít nhất, chỉ có hai mươi số lượng chỗ ngồi còn lại rất
nhiều.
Chu Phạm và Trần Nhã là hai người đến trễ nhất, nên vừa tới nơi thì tất cả thành viên của câu lạc bộ ngôn ngữ kí hiệu giường như đã tới đủ cả, chỉ còn lại vài chỗ ngồi lẻ tẻ.
Bộ phim tên là Crazy Animal City được phát hành vào tháng 3 năm trước.
Bảy giờ, bộ phim vừa vặn bắt đầu trên màn hình trắng xuất hiện mười chữ "Walt Disney Animation Studio" đèn lớp học liền bị tắt hết.
Trong phòng học chìm và bóng tối, bạn trai Trần Nhã để lại chỗ ngồi cho Trần Nhã, Chu Phạm liền tìm một chỗ trống gần cô ta nhất.
Chu Phạm từ cửa sau đi vào, tìm được vị trí trống gần nhất chính là vị trí đầu hàng cuối
cùng.
Bên ngoài ánh sáng quá tối, Chu Phạm không thấy rõ người nọ, liền khom lưng nói với người nọ: "Phiền anh nhường đường một chút.”
Người nọ nhếch môi, lười biếng cười một tiếng.
Chu Phạm híp mắt, dưới ánh sáng nửa sáng nửa tối nhìn thấy Lương Thù Tuyển đang
nhìn cô.
Chu Phạm không để ý tới anh đi ngang qua bên cạnh anh, ngồi ở vị trí bên trong cùng.
Sau khi ngồi xuống, vì cố gắng ngó lơ Lương Thù Tuyển nên cô lựa chọn nghiêm túc xem
phim.
Bộ phim chiếu được một nửa thì bỗng nhiên từ cửa phòng học truyền đến một trận ánh sáng Chu Phạm theo hướng ánh sáng truyền tới nhìn qua, một lão sư mặc váy dài đang
bưng một cái bánh ngọt đi vào.
Lớp học liên tiếp vang lên những bài hát chúc mừng sinh nhật.
Chu Phạm có chút bối rối, theo bản năng liếc Lương Thù Tuyển một cái.
Lương Thù Tuyển và ánh mắt của cô giao nhau: "Hom nay là sinh nhật của một bé trai
của trường này, tôi tạo một bất ngờ nho nhỏ cho em ấy.”
Bộ phim bị dừng lại và một cậu bé đứng dậy trong sự ngạc nhiên và nói bằng ngôn ngữ ký hiệu: "Đây có phải là chiếc bánh dành cho con không?"
Giáo viên mỉm cười và nói ngôn ngữ ký hiệu: "Con yêu, hôm nay sinh nhật con mà."
Có người bật đèn lớp học lên, người trong lớp học liền hát bài hát chúc mừng sinh nhật
cho cậu bé.
Trong khi cắt bánh, cậu bé quét một vòng trong lớp học và nói ngôn ngữ ký hiệu: "Còn anh trai đã mua thuốc cho con tối qua đâu rồi ạ?" ”
Hơn mười ánh mắt hướng Lương Thù Tuyển đảo qua: "Anh trai ở phía sau.
Cậu bé tiếp tục nói: "Anh ấy có thể cắt bánh với em không?" Con muốn cảm ơn anh ấy.
Lương Thù Tuyển nhìn thấy vậy nghiêng mắt nhìn Chu Phạm: "Vậy chị đẹp cũng cắt bánh được không? ”
Chu Phạm liếc mắt nhìn tiểu nam hài kia, gật đầu liền cùng Lương Thù Tuyển đi tới giữa
lớp học. Trước khi thổi nến ước nguyện, cậu bé nói với Lương Thù Tuyển: "Tối qua rất cảm ơn anh trai đã giúp em mua thuốc, rất vất vả”
Lương Thù Tuyển làm ngôn ngữ ký hiệu: "Không có gì.”
Cậu bé mỉm cười, làm ngôn ngữ ký hiệu: "Sinh nhật có thể chọn tổng cộng ba mong muốn,
em để lại một cho anh trai hứa. Hôm qua anh trai thực sự đã vất vả, em rất muốn cảm ơn
anh.
Chu Phạm ở một bên cong môi nhìn, tiểu hài tử này thực sự rất đáng yêu.
Cuối cùng, cậu bé kiên trì muốn đem nguyện vọng sinh nhật cuối cùng cho Lương Thù
Tuyển, Lương Thù Tuyển nhấc mắt xuống liền thản nhiên làm một động tác nói được.
Khi nến thổi, đèn trong lớp học bị tắt một lần nữa.
Ánh nến rõ ràng âm thầm, tiểu nam hài thổi tắt ánh nến. Sau khi thổi nến xong là cắt bánh ngọt, Lương Thù Tuyển cùng cậu bé cắt bánh ngọt.
Khi chia bánh, Chu Phạm nói chúc mừng sinh nhật cậu bé cậu bé cười bằng ngôn ngữ ký
hiệu nói lời cảm ơn.
Sau khi ăn xong bánh ngọt, Chu Phạm có chút buồn ngủ liền sớm rời khỏi phòng học.
Khi ra khỏi lớp học điện thoại di động của cô reo, cô dừng lại dựa vào ánh sáng trắng của
hành lang để xem điện thoại di động.
Là tin nhắn của Lương Thù Tuyển gửi tới.
Chu Phạm mím môi dưới.
[Hôm nay không phải có nhiều nguyện vọng sinh nhật sao)
Tuy rằng tức giận còn chưa nguôi, nhưng dù sao cũng là sinh nhật đứa nhỏ, Chu Phạm
vẫn trả lời: [...Anh muốn thực hiện điều ước gì?
Cô nghĩ, Lương Thù Tuyển hẳn là có nguyện vọng cả đời bình an, dù sao phương thức lái
xe của anh thật sự nguy hiểm.
Trong một vài giây, một người đàn ông bước ra khỏi lớp học. Chu Phạm đứng ở hành lang,
nghe được phía sau truyền đến một đạo thanh âm, giống như dán vào màng nhĩ của cô
nói.
"Hứa em đừng giận tôi, được không?"
Chu Phạm liếm môi dưới, trái tim thoáng cái liền mềm nhũn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook