Rơi Vào Trái Tim Em
-
Chương 52:
Lúc Chu Phạm về nhà, trong nhà chỉ có một mình cô. Sau khi để vali vào phòng khách cô liền đi vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm xong cũng đã qua 2 giờ sáng. Bởi vì quá muộn, Chu Phạm rửa mặt xong liền vào phòng ngủ.
Chu Dự Gia được nghỉ đông một tuần sau đó.
Khi anh xách cặp sách về nhà, Chu Phạm đang ngồi xếp bằng trên ghế sofa xem phim.
"Chị! " Chu Dự Gia đi tới trước mặt Chu Phạm: "Đã lâu không gặp."
Chu Phạm nhẹ nhàng gạt Chu Dự Gia ra, múc một ngụm sữa chua, phun ra một câu: "Đừng chắn TV.”
Chu Dự Gia có chút thương tâm ném cặp sách lên sofa, đi dép lê đi về phía tủ lạnh lấy hộp sữa chua mà Chu Phạm mới mua.
Chu Phạm bỗng nhiên gọi cậu lại: "Chu Dự Gia.
Chu Dự Gia nhếch môi: "Làm sao vậy, chị."
Chu Phạm: "Đừng lấy vị xoài."
"Biết rồi." Chu Dự Gia cầm một hộp có vị việt quất mà Chu Phạm không thích ăn. Nhưng cậu lại thích ăn sữa chua vị việt quất, mở nắp ra vừa đi về phía sô pha vừa múc cho vào miệng.
Chu Phạm uống gần xong, nghiêng đầu nói với Chu Dự Gia: "Chu Dự Gia, lần này thi cuối kỳ sao rồi? "
Chu Dự Gia lắc đầu: "Hẳn là sẽ qua."
"Vậy ngươi tiến bộ rồi." Chu Phạm cười: "Rất không tệ. Chị nhớ lần trước đi họp phụ huynh cho em thành tích vẫn chưa tiến bộ."
"Ừm! " Chu Dự Gia sờ đầu: "Hẳn là tiến bộ rồi."
Chu Phạm: "Tiến bộ là được rồi, em thi trượt cũng không sao chị đi họp phụ huynh giúp em."
Chu Dự Gia cúi đầu ừ một tiếng, ngồi trên ghế salon nói: "Đồng phục học sinh của trường Trung học Toại Nam đã được sửa đổi, đồng phục học sinh của chị vẫn đẹp hơn."
"Đồng phục học sinh của chị? Hey, đồng phục của chị vẫn còn trong tủ. Lúc tốt nghiệp, tất cả mọi người tập trung trên sân thể dục ký tên cho nhau. Chị chỉ đơn giản là cởi đồng phục của mình ra và để cho mọi người ký tên lên."
Chu Phạm nghĩ đến hình ảnh kia liền cảm thấy buồn cười, cô có một bộ đồng phục học sinh đã được mấy chục người ký tên lên. Nhưng chữ ký quá nhiều, cô cũng không nhìn kỹ coi như một phần kỷ niệm, trực tiếp cất ở tầng dưới cùng trong tủ rồi khóa lại.
Hai chị em trò chuyện một hồi đã hơn 7 giờ tối, Chu Dự Gia xuống bếp, Chu Phạm ở bên cạnh nhìn.
Ngày 29 Tết, bố mẹ của cô cũng trở về nước trước tết.
Chu Phạm đã lâu không gặp ba mẹ, vừa thấy mặt liền có thể làm nũng.
Kỳ thật tính tình cô rất thích làm nũng trước mặt người nhà, hoàn toàn bất đồng với người ngoài.
Hàng xóm láng giềng thân thiết, không khí tết vô cùng nồng đậm, bố mẹ vừa trở về liền chào đón năm mới bằng công việc.
Biệt thự riêng của Lương gia.
Lương Thù Tuyển mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay chân dài ngồi trước máy tính thiết kế chương trình.
Trịnh Tử Kim chọn đúng lúc này gọi điện thoại cho anh.
Lương Thù Tuyển nhìn lướt qua điện thoại di động đang sáng lên. Không để ý, chờ làm xong thủ tục anh mới bật điện thoại di động mở loa ngoài nhàn tản đi xuống dưới lầu.
Anh đi về phía tủ lạnh, lấy một lon coca lạnh bật ra uống.
"Anh Tuyển, đến quảng trường Lâm An không? Đàm Nhị muốn anh tới giúp cậu ta, một mình cậu ta không ứng phó được nhiều người như vậy."
Lương Thù Tuyển uống coca xong ném lon vào thùng rác lười biếng nói: "Không đi."
"Thật sự không đi sao? Ở đó rất vui!" Trịnh Tử Kim cười.
Lương Thù Tuyển: "Chỗ đó nhàm chán."
Trịnh Tử Kim dụ dỗ anh: "Rất thú vị! Đàm Nhị một mình bao cả Huy Nam."
Lương Thù Tuyển mất kiên nhẫn: "Cúp máy."
Trịnh Tử Kim: "Đừng cúp máy. Anh không đi đảm bảo hối hận."
Lương Thù Tuyển nói xong: "Hối hận vì đã bao Huy Nam?" Liền cúp điện thoại.
Ngày 30 Tết, Chu Phạm đang chỉ huy Chu Dự Gia dán câu đối xuân.
Chu Dự Gia thoải mái dán câu đối xuân, bỗng nhiên nói với Chu Phạm: "Chị, buổi tối chúng ta đi quảng trường Lâm An đi? Có một buổi biểu diễn và màn trình diễn pháo hoa để xem."
Chu Phạm suy nghĩ ở nhà cũng không thú vị, chi bằng đi ra ngoài dạo chơi, hít thở không khí trong lành liền gật đầu: "Được, nhưng trước tiên em mau đem chữ Phúc kia đảo ngược lại đi."
Đúng tám giờ, Chu Phạm và Chu Dự Gia đi tàu điện ngầm tới quảng trường Lâm An lớn nhất thành phố Toại Nam.
Còn chưa đến giờ biểu diễn nhưng quảng trường đã chật kín người. Chu Phạm đối với màn trình diễn pháo hoa không có hứng thú nhưng đối với ban nhạc biểu diễn còn có chút tò mò.
Cô ngồi trên băng ghế dự bị nghịch điện thoại di động, Chu Dự Gia đi mua bánh ngọt.
Chu Phạm một tháng nay không có động thái gì, bạn bè trên QQ có không ít bạn học trung học thành phố Toại Nam không chừng cũng tới quảng trường Lâm An. Nghĩ đến đây, cô liền đăng một bài: [Đã lâu không đến Quảng trường Lâm An
Vừa mới đăng xong, Chu Dự Gia đã mua cho cô một cái bánh ngọt vị xoài mới ra của nhà HGSK.
Chu Phạm nhận lấy xé mở bao bì, buồn chán nhìn quảng trường Lâm An đông đúc.
Chu Dự Gia ngồi bên cạnh ăn bánh ngọt vị việt quất: "Chị, chị có chán không?"
Gió thổi tới trước mặt, thổi loạn mái tóc dài của Chu Phạm, cô liền kéo tóc lên nói: "Không sao, rất thoải mái."
Gần 8h30, sắc trời hoàn toàn tối, buổi biểu diễn của ban nhạc sắp bắt đầu.
Chu Phạm không chen chúc ở hàng ghế đầu như những người khác, mà vẫn ngồi trên băng ghế dự bị như trước. Xa xa ban nhạc đèn đã được lắp đặt xong, cơ hồ đã bắt đầu diễn nhưng cô lại không di chuyển nửa bước.
"Chị, chị không tính đi hàng ghế đầu xem sao?" Chu Dự Gia nghiêng đầu hỏi cô, tóc trên đỉnh đầu cậu cực ngắn trong bóng đêm có vẻ sắc bén.
Chu Phạm: "Ở đây xem rất tốt."
"Ồ!" Chu Dự Gia nói: "Em ra phía trước xem thử."
Chu Phạm ừ một tiếng, cúi đầu nhìn lượt thích và bình luận trên bài đăng cô vừa đăng
trên QQ.
Trịnh Tử Kim nhận được điện thoại của Lương Thù Tuyển khi anh ta đang chơi bóng bàn với Đàm Nhị.
"Anh Tuyển." Trịnh Tử Kim vừa hô một tiếng, Đàm Nhị lập tức nhìn anh ta.
"Cậu muốn bao Huy Nam?" Trịnh Tử Kim nhíu mày, sau đó lại cười: "Có người hối hận."
Lương Thù Tuyển ở trong điện thoại thanh âm lười biếng: "Đừng làm bậy."
Trịnh Tử Kim: "Được rồi! Ở đây nhiều người, chơi đùa đảm bảo an toàn."
Lương Thù Tuyển thản nhiên ừ một tiếng, cúp điện thoại.
Hơn 10 giờ, ban nhạc kết thúc buổi biểu diễn. Chu Dự Gia hưng phấn đi về phía Chu
Phạm: "Quá nhàm chán."
Chu Phạm cười một tiếng: "Đi thôi, về nhà."
Đám đông dần tản ra nhưng quảng trường vẫn đông đúc như cũ. Ban đêm thành phố Toại
Nam gió lớn thổi tóc Chu Phạm bay loạn khắp nơi cô vừa đi vừa sửa lại tóc nhưng một lúc sau tóc vẫn tứ tung.
Chu Phạm mất kiên nhẫn tháo dây buộc tóc trên cổ tay ra sau đó cúi đầu buộc tóc lên cao
thành đuôi ngựa.
Khi ngước mắt lên lần nữa Chu Dự Gia đã không thấy đâu.
Chu Phạm nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng Chu Dự Gia.
Bóng đêm rất tối, ánh sáng quảng trường đêm nay không sáng lắm chỉ có chỗ sân khấu
ban nhạc vừa biểu diễn có một chút ánh đèn sân khấu.
Chu Phạm dở khóc dở cười, người lớn như vậy cũng sẽ không mất tích như khi còn bé.
Chu Dự Gia đích thật đã từng thiếu chút nữa bị lừa bán một lần. Đừng nói Chu Dự Gia,
ngay cả Chu Phạm lần đó cũng thiếu chút nữa rơi vào miệng hổ.
Khi đó Chu Dự Gia 9 tuổi, học lớp 3. Chu Phạm 12 tuổi, học lớp 6. Tháng 12 năm 2008, cảnh sát thành phố Toại Nam điều tra một vụ án trẻ em mất tích và
bắt cóc. Khi vụ án được điều tra, tin tức này đã được phát sóng trên truyền hình quốc gia trong một tháng.
Mà Chu Dự Gia và Chu Phạm vào tháng 3 năm 2008, thiếu chút nữa bị đám người mất trí
này bắt cóc bán đi.
Lúc ấy là giờ tan học, Chu Dự Gia không muốn mang cặp sách của mình vì vậy cậu muốn Chu Phạm mang hộ mình. Nhưng ngày đó Chu Phạm thi tiếng Anh không tốt dẫn đến tâm trạng không tốt nên đã từ chối cậu một cách thô lỗ.
Chu Dự Gia nổi giận tại chỗ, Chu Phạm cũng không nuông chiều cậu không thèm liếc mắt
một cái liền đi về nhà.
Chu Dự Gia không quen ai, không khóc không nháo mà chọn con hẻm nhỏ mà đi, muốn trốn đi, dọa cho Chu Phạm sợ.
Nhưng Chu Phạm cơ hồ không để ý đến Chu Dự Gia vác cặp sách của mình đi về phía trước. Mãi đến mười mấy phút sau, cô không nhìn thấy bóng dáng Chu Dự Gia mới hoảng
hốt.
Lúc này, bỗng nhiên từ trong ngõ nhỏ đi ra một nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp.
Cô ta vẫy tay với Chu Phạm: "Em gái, em trai của em ở trong ngõ. ”
Chu Phạm: " Chị bảo em ấy đi ra ngoài."
Người phụ nữ trẻ: "Em trai của em nói em hãy đến tìm cậu ấy."
Lúc ấy là ban ngày, Chu Phạm không biết được nữ nhân này chính là băng nhóm buôn
bán trẻ em chấn động cả nước lúc đó, liền đi về phía con hẻm nhỏ: "Chu Dự Gia, em ra
đây cho chị!"
Con hẻm rất sâu.
Chu Phạm cũng không dám đi vào, chỉ hướng bên trong hô: "Chu Dự Gia!"
Nhưng bên trong không có ai lên tiếng. Chu Phạm liền cảm thấy người này đang lừa gạt
cô nên không đi vào trong ngõ nhỏ. Nhưng lúc này, trong ngõ phát ra một chút tiếng vang
Chu Phạm nhận ra đây là thanh âm của Chu Dự Gia.
Cô vội vã đi vào con hẻm.
Bỗng nhiên một nam sinh đi xe đạp chạy như bay qua trước mặt cô, Chu Phạm liếc nhìn
cậu ta một cái.
"Chu Dự Gia, anh ra ngoài đi. Chị sẽ cầm cặp sách cho em."
Chu Phạm sốt ruột nói, vừa nói vừa đi vào trong ngõ nhỏ. Cô chưa đi được mấy bước, liền
bị một người giữ chặt tay. Cô nghiêng đầu nhìn giống như là người vừa rồi cưỡi xe đạp
phóng nhanh lúc nãy.
Người nọ cao hơn cô rất nhiều, nhìn qua có chút không dễ chọc, túm lấy cô.
Cậu bé nói với người phụ nữ: "Ai đang ở trong hẻm?"
Người phụ nữ trả lời anh ta: "Em trai cô ấy."
Chu Phạm nói: "Em trai tôi ở trong đó."
Sau đó, nam sinh kia gọi mấy người lớn cùng nhau vào trong ngõ giải cứu Chu Dự Gia.
Kỳ thật quá trình này cũng không tính là quá kinh tâm động phách nhưng sau đó Chu
Phạm cùng Chu Dự Gia trên TV nhìn thấy người phụ nữ lúc đó đứng ở đầu ngõ kia, bị dọa không nhẹ.
Cô và Chu Dự Gia dưới sự trợ giúp của nam sinh không quen biết kia, mới thoát khỏi một
kiếp nạn.
Nếu như không có nam sinh lúc đó, cô và Chu Dự Gia hiện tại có thể bị lừa bán đến một
nơi nào đó sống một cuộc sống không thể tưởng tượng nổi.
Chị!"
Tiếng hộ của Chu Dự Gia cắt đứt hồi ức của Chu Phạm.
"Này! Nước khoáng vừa mua, chị uống đi?"
Chu Phạm tiếp nhận nước khoáng mở nắp ra thuận tiện uống một ngụm lớn.
"Ah! Chu Phạm?"
Chu Phạm theo thanh âm nhìn về phía người tới, là Trịnh Tử Kim.
Trịnh Tử Kim cảm thấy kỳ lạ: "Em trai em à?"
Chu Dự Gia ừ một tiếng.
Chu Phạm cười: "Đúng, em trai của tôi."
"Sao em lại tới đây?" Trịnh Tử Kim nói: "Chẳng lẽ đây vẫn là một điểm tham quan hấp
dẫn, một hai người đều phải đến?!"
"Ừ?" Chu Phạm không hiểu ý tứ của anh ta.
"Không có gì cả." Trình Tử Kim buông tay: "Hai người đã xem biểu diễn chưa?"
"Xem rồi." Chu Phạm nói.
Điện thoại của Trịnh Tử Kim bỗng nhiên vang lên, anh cầm lấy điện thoại lên nghe: "Anh
Tuyển, tôi đến rồi. Đoán xem tôi đã thấy ai?"
Chu Phạm chậm rãi mím môi.
"Tôi biết cậu sẽ không đoán đúng." Trịnh Tử Kim cười Lương Thù Tuyển.
"Là Chu Phạm." Trịnh Tử Kim cuối cùng nói.
Vài phút sau, Lương Thù Tuyển bước đi nhàn nhã đi tới trong đêm sao.
Trịnh Tử Kim hướng Lương Thù Tuyển nói: "Không nghĩ tới chứ? Ở đây cư nhiên có thể
gặp được Chu Phạm." Lương Thù Tuyển nhàn nhạt liếc nhìn Chu Phạm một cái, thanh âm cũng thản nhiên: "Không nghĩ tới."
Tắm xong cũng đã qua 2 giờ sáng. Bởi vì quá muộn, Chu Phạm rửa mặt xong liền vào phòng ngủ.
Chu Dự Gia được nghỉ đông một tuần sau đó.
Khi anh xách cặp sách về nhà, Chu Phạm đang ngồi xếp bằng trên ghế sofa xem phim.
"Chị! " Chu Dự Gia đi tới trước mặt Chu Phạm: "Đã lâu không gặp."
Chu Phạm nhẹ nhàng gạt Chu Dự Gia ra, múc một ngụm sữa chua, phun ra một câu: "Đừng chắn TV.”
Chu Dự Gia có chút thương tâm ném cặp sách lên sofa, đi dép lê đi về phía tủ lạnh lấy hộp sữa chua mà Chu Phạm mới mua.
Chu Phạm bỗng nhiên gọi cậu lại: "Chu Dự Gia.
Chu Dự Gia nhếch môi: "Làm sao vậy, chị."
Chu Phạm: "Đừng lấy vị xoài."
"Biết rồi." Chu Dự Gia cầm một hộp có vị việt quất mà Chu Phạm không thích ăn. Nhưng cậu lại thích ăn sữa chua vị việt quất, mở nắp ra vừa đi về phía sô pha vừa múc cho vào miệng.
Chu Phạm uống gần xong, nghiêng đầu nói với Chu Dự Gia: "Chu Dự Gia, lần này thi cuối kỳ sao rồi? "
Chu Dự Gia lắc đầu: "Hẳn là sẽ qua."
"Vậy ngươi tiến bộ rồi." Chu Phạm cười: "Rất không tệ. Chị nhớ lần trước đi họp phụ huynh cho em thành tích vẫn chưa tiến bộ."
"Ừm! " Chu Dự Gia sờ đầu: "Hẳn là tiến bộ rồi."
Chu Phạm: "Tiến bộ là được rồi, em thi trượt cũng không sao chị đi họp phụ huynh giúp em."
Chu Dự Gia cúi đầu ừ một tiếng, ngồi trên ghế salon nói: "Đồng phục học sinh của trường Trung học Toại Nam đã được sửa đổi, đồng phục học sinh của chị vẫn đẹp hơn."
"Đồng phục học sinh của chị? Hey, đồng phục của chị vẫn còn trong tủ. Lúc tốt nghiệp, tất cả mọi người tập trung trên sân thể dục ký tên cho nhau. Chị chỉ đơn giản là cởi đồng phục của mình ra và để cho mọi người ký tên lên."
Chu Phạm nghĩ đến hình ảnh kia liền cảm thấy buồn cười, cô có một bộ đồng phục học sinh đã được mấy chục người ký tên lên. Nhưng chữ ký quá nhiều, cô cũng không nhìn kỹ coi như một phần kỷ niệm, trực tiếp cất ở tầng dưới cùng trong tủ rồi khóa lại.
Hai chị em trò chuyện một hồi đã hơn 7 giờ tối, Chu Dự Gia xuống bếp, Chu Phạm ở bên cạnh nhìn.
Ngày 29 Tết, bố mẹ của cô cũng trở về nước trước tết.
Chu Phạm đã lâu không gặp ba mẹ, vừa thấy mặt liền có thể làm nũng.
Kỳ thật tính tình cô rất thích làm nũng trước mặt người nhà, hoàn toàn bất đồng với người ngoài.
Hàng xóm láng giềng thân thiết, không khí tết vô cùng nồng đậm, bố mẹ vừa trở về liền chào đón năm mới bằng công việc.
Biệt thự riêng của Lương gia.
Lương Thù Tuyển mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay chân dài ngồi trước máy tính thiết kế chương trình.
Trịnh Tử Kim chọn đúng lúc này gọi điện thoại cho anh.
Lương Thù Tuyển nhìn lướt qua điện thoại di động đang sáng lên. Không để ý, chờ làm xong thủ tục anh mới bật điện thoại di động mở loa ngoài nhàn tản đi xuống dưới lầu.
Anh đi về phía tủ lạnh, lấy một lon coca lạnh bật ra uống.
"Anh Tuyển, đến quảng trường Lâm An không? Đàm Nhị muốn anh tới giúp cậu ta, một mình cậu ta không ứng phó được nhiều người như vậy."
Lương Thù Tuyển uống coca xong ném lon vào thùng rác lười biếng nói: "Không đi."
"Thật sự không đi sao? Ở đó rất vui!" Trịnh Tử Kim cười.
Lương Thù Tuyển: "Chỗ đó nhàm chán."
Trịnh Tử Kim dụ dỗ anh: "Rất thú vị! Đàm Nhị một mình bao cả Huy Nam."
Lương Thù Tuyển mất kiên nhẫn: "Cúp máy."
Trịnh Tử Kim: "Đừng cúp máy. Anh không đi đảm bảo hối hận."
Lương Thù Tuyển nói xong: "Hối hận vì đã bao Huy Nam?" Liền cúp điện thoại.
Ngày 30 Tết, Chu Phạm đang chỉ huy Chu Dự Gia dán câu đối xuân.
Chu Dự Gia thoải mái dán câu đối xuân, bỗng nhiên nói với Chu Phạm: "Chị, buổi tối chúng ta đi quảng trường Lâm An đi? Có một buổi biểu diễn và màn trình diễn pháo hoa để xem."
Chu Phạm suy nghĩ ở nhà cũng không thú vị, chi bằng đi ra ngoài dạo chơi, hít thở không khí trong lành liền gật đầu: "Được, nhưng trước tiên em mau đem chữ Phúc kia đảo ngược lại đi."
Đúng tám giờ, Chu Phạm và Chu Dự Gia đi tàu điện ngầm tới quảng trường Lâm An lớn nhất thành phố Toại Nam.
Còn chưa đến giờ biểu diễn nhưng quảng trường đã chật kín người. Chu Phạm đối với màn trình diễn pháo hoa không có hứng thú nhưng đối với ban nhạc biểu diễn còn có chút tò mò.
Cô ngồi trên băng ghế dự bị nghịch điện thoại di động, Chu Dự Gia đi mua bánh ngọt.
Chu Phạm một tháng nay không có động thái gì, bạn bè trên QQ có không ít bạn học trung học thành phố Toại Nam không chừng cũng tới quảng trường Lâm An. Nghĩ đến đây, cô liền đăng một bài: [Đã lâu không đến Quảng trường Lâm An
Vừa mới đăng xong, Chu Dự Gia đã mua cho cô một cái bánh ngọt vị xoài mới ra của nhà HGSK.
Chu Phạm nhận lấy xé mở bao bì, buồn chán nhìn quảng trường Lâm An đông đúc.
Chu Dự Gia ngồi bên cạnh ăn bánh ngọt vị việt quất: "Chị, chị có chán không?"
Gió thổi tới trước mặt, thổi loạn mái tóc dài của Chu Phạm, cô liền kéo tóc lên nói: "Không sao, rất thoải mái."
Gần 8h30, sắc trời hoàn toàn tối, buổi biểu diễn của ban nhạc sắp bắt đầu.
Chu Phạm không chen chúc ở hàng ghế đầu như những người khác, mà vẫn ngồi trên băng ghế dự bị như trước. Xa xa ban nhạc đèn đã được lắp đặt xong, cơ hồ đã bắt đầu diễn nhưng cô lại không di chuyển nửa bước.
"Chị, chị không tính đi hàng ghế đầu xem sao?" Chu Dự Gia nghiêng đầu hỏi cô, tóc trên đỉnh đầu cậu cực ngắn trong bóng đêm có vẻ sắc bén.
Chu Phạm: "Ở đây xem rất tốt."
"Ồ!" Chu Dự Gia nói: "Em ra phía trước xem thử."
Chu Phạm ừ một tiếng, cúi đầu nhìn lượt thích và bình luận trên bài đăng cô vừa đăng
trên QQ.
Trịnh Tử Kim nhận được điện thoại của Lương Thù Tuyển khi anh ta đang chơi bóng bàn với Đàm Nhị.
"Anh Tuyển." Trịnh Tử Kim vừa hô một tiếng, Đàm Nhị lập tức nhìn anh ta.
"Cậu muốn bao Huy Nam?" Trịnh Tử Kim nhíu mày, sau đó lại cười: "Có người hối hận."
Lương Thù Tuyển ở trong điện thoại thanh âm lười biếng: "Đừng làm bậy."
Trịnh Tử Kim: "Được rồi! Ở đây nhiều người, chơi đùa đảm bảo an toàn."
Lương Thù Tuyển thản nhiên ừ một tiếng, cúp điện thoại.
Hơn 10 giờ, ban nhạc kết thúc buổi biểu diễn. Chu Dự Gia hưng phấn đi về phía Chu
Phạm: "Quá nhàm chán."
Chu Phạm cười một tiếng: "Đi thôi, về nhà."
Đám đông dần tản ra nhưng quảng trường vẫn đông đúc như cũ. Ban đêm thành phố Toại
Nam gió lớn thổi tóc Chu Phạm bay loạn khắp nơi cô vừa đi vừa sửa lại tóc nhưng một lúc sau tóc vẫn tứ tung.
Chu Phạm mất kiên nhẫn tháo dây buộc tóc trên cổ tay ra sau đó cúi đầu buộc tóc lên cao
thành đuôi ngựa.
Khi ngước mắt lên lần nữa Chu Dự Gia đã không thấy đâu.
Chu Phạm nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng Chu Dự Gia.
Bóng đêm rất tối, ánh sáng quảng trường đêm nay không sáng lắm chỉ có chỗ sân khấu
ban nhạc vừa biểu diễn có một chút ánh đèn sân khấu.
Chu Phạm dở khóc dở cười, người lớn như vậy cũng sẽ không mất tích như khi còn bé.
Chu Dự Gia đích thật đã từng thiếu chút nữa bị lừa bán một lần. Đừng nói Chu Dự Gia,
ngay cả Chu Phạm lần đó cũng thiếu chút nữa rơi vào miệng hổ.
Khi đó Chu Dự Gia 9 tuổi, học lớp 3. Chu Phạm 12 tuổi, học lớp 6. Tháng 12 năm 2008, cảnh sát thành phố Toại Nam điều tra một vụ án trẻ em mất tích và
bắt cóc. Khi vụ án được điều tra, tin tức này đã được phát sóng trên truyền hình quốc gia trong một tháng.
Mà Chu Dự Gia và Chu Phạm vào tháng 3 năm 2008, thiếu chút nữa bị đám người mất trí
này bắt cóc bán đi.
Lúc ấy là giờ tan học, Chu Dự Gia không muốn mang cặp sách của mình vì vậy cậu muốn Chu Phạm mang hộ mình. Nhưng ngày đó Chu Phạm thi tiếng Anh không tốt dẫn đến tâm trạng không tốt nên đã từ chối cậu một cách thô lỗ.
Chu Dự Gia nổi giận tại chỗ, Chu Phạm cũng không nuông chiều cậu không thèm liếc mắt
một cái liền đi về nhà.
Chu Dự Gia không quen ai, không khóc không nháo mà chọn con hẻm nhỏ mà đi, muốn trốn đi, dọa cho Chu Phạm sợ.
Nhưng Chu Phạm cơ hồ không để ý đến Chu Dự Gia vác cặp sách của mình đi về phía trước. Mãi đến mười mấy phút sau, cô không nhìn thấy bóng dáng Chu Dự Gia mới hoảng
hốt.
Lúc này, bỗng nhiên từ trong ngõ nhỏ đi ra một nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp.
Cô ta vẫy tay với Chu Phạm: "Em gái, em trai của em ở trong ngõ. ”
Chu Phạm: " Chị bảo em ấy đi ra ngoài."
Người phụ nữ trẻ: "Em trai của em nói em hãy đến tìm cậu ấy."
Lúc ấy là ban ngày, Chu Phạm không biết được nữ nhân này chính là băng nhóm buôn
bán trẻ em chấn động cả nước lúc đó, liền đi về phía con hẻm nhỏ: "Chu Dự Gia, em ra
đây cho chị!"
Con hẻm rất sâu.
Chu Phạm cũng không dám đi vào, chỉ hướng bên trong hô: "Chu Dự Gia!"
Nhưng bên trong không có ai lên tiếng. Chu Phạm liền cảm thấy người này đang lừa gạt
cô nên không đi vào trong ngõ nhỏ. Nhưng lúc này, trong ngõ phát ra một chút tiếng vang
Chu Phạm nhận ra đây là thanh âm của Chu Dự Gia.
Cô vội vã đi vào con hẻm.
Bỗng nhiên một nam sinh đi xe đạp chạy như bay qua trước mặt cô, Chu Phạm liếc nhìn
cậu ta một cái.
"Chu Dự Gia, anh ra ngoài đi. Chị sẽ cầm cặp sách cho em."
Chu Phạm sốt ruột nói, vừa nói vừa đi vào trong ngõ nhỏ. Cô chưa đi được mấy bước, liền
bị một người giữ chặt tay. Cô nghiêng đầu nhìn giống như là người vừa rồi cưỡi xe đạp
phóng nhanh lúc nãy.
Người nọ cao hơn cô rất nhiều, nhìn qua có chút không dễ chọc, túm lấy cô.
Cậu bé nói với người phụ nữ: "Ai đang ở trong hẻm?"
Người phụ nữ trả lời anh ta: "Em trai cô ấy."
Chu Phạm nói: "Em trai tôi ở trong đó."
Sau đó, nam sinh kia gọi mấy người lớn cùng nhau vào trong ngõ giải cứu Chu Dự Gia.
Kỳ thật quá trình này cũng không tính là quá kinh tâm động phách nhưng sau đó Chu
Phạm cùng Chu Dự Gia trên TV nhìn thấy người phụ nữ lúc đó đứng ở đầu ngõ kia, bị dọa không nhẹ.
Cô và Chu Dự Gia dưới sự trợ giúp của nam sinh không quen biết kia, mới thoát khỏi một
kiếp nạn.
Nếu như không có nam sinh lúc đó, cô và Chu Dự Gia hiện tại có thể bị lừa bán đến một
nơi nào đó sống một cuộc sống không thể tưởng tượng nổi.
Chị!"
Tiếng hộ của Chu Dự Gia cắt đứt hồi ức của Chu Phạm.
"Này! Nước khoáng vừa mua, chị uống đi?"
Chu Phạm tiếp nhận nước khoáng mở nắp ra thuận tiện uống một ngụm lớn.
"Ah! Chu Phạm?"
Chu Phạm theo thanh âm nhìn về phía người tới, là Trịnh Tử Kim.
Trịnh Tử Kim cảm thấy kỳ lạ: "Em trai em à?"
Chu Dự Gia ừ một tiếng.
Chu Phạm cười: "Đúng, em trai của tôi."
"Sao em lại tới đây?" Trịnh Tử Kim nói: "Chẳng lẽ đây vẫn là một điểm tham quan hấp
dẫn, một hai người đều phải đến?!"
"Ừ?" Chu Phạm không hiểu ý tứ của anh ta.
"Không có gì cả." Trình Tử Kim buông tay: "Hai người đã xem biểu diễn chưa?"
"Xem rồi." Chu Phạm nói.
Điện thoại của Trịnh Tử Kim bỗng nhiên vang lên, anh cầm lấy điện thoại lên nghe: "Anh
Tuyển, tôi đến rồi. Đoán xem tôi đã thấy ai?"
Chu Phạm chậm rãi mím môi.
"Tôi biết cậu sẽ không đoán đúng." Trịnh Tử Kim cười Lương Thù Tuyển.
"Là Chu Phạm." Trịnh Tử Kim cuối cùng nói.
Vài phút sau, Lương Thù Tuyển bước đi nhàn nhã đi tới trong đêm sao.
Trịnh Tử Kim hướng Lương Thù Tuyển nói: "Không nghĩ tới chứ? Ở đây cư nhiên có thể
gặp được Chu Phạm." Lương Thù Tuyển nhàn nhạt liếc nhìn Chu Phạm một cái, thanh âm cũng thản nhiên: "Không nghĩ tới."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook